Chương 51
Dao Ninh
16/07/2020
... Không đúng!ngay lúc về ông Hoan đã dặn Mimh về những cái bẫy đặt trong vườn nhà, dặn anh rằng không nên đi ra ngoài vườn làm gì và anh đã gật đầu. Mọi hôm anh nhớ và chẳng bao giờ thắc mắc về chuyện ra vườn, Chắc chỉ có đêm qua, do chán nản,cộng với đang say rượu nên anh quên mất lời cảnh báo của ông Hoan.
Gió ngoài vườn nhiều cây cối cứ phả ngược vào trong nhà rất khoan khoái. Có lẽ vì uống rượu vào trong người nóng nực,khó chịu cho nên Minh mới ra đây rồi không may chết uổng. Suy luận này của Vân hết sức logic, vì mụ Hoan có ác đến mấy cũng không đến nỗi hại chết con ruột của mình,còn con dâu thì cô không dám chắc. Với lại quan trọng hơn cả, Minh là người ngoan hiền, hiếu thảo, không ngang ngược như cái Thơ, anh đi làm gửi tiền về đều đặn thì việc gì mụ Hoan phải hại anh làm gì cho thiệt thân. Còn việc anh nhất Quyết cưới Quyên nhưng mụ cứ phản đối thì chuyện cũng chẳng đi đến đâu,và không ảnh hưởng gì đến mụ cả, mụ cứ cấm thì cấm thôi. Chính bản thân mụ biết có cấm cũng không ngăn nổi kia mà.
Thật tình đúng là con mụ hãm từ trong trứng, đến lúc Minh chết anh vẫn còn khổ tâm vô cùng. Bao năm đi làm ăn đỡ đần gia đình, định lấy vợ thì năm lần bẩy lượt bị ngăn cấm. Đến lúc gần chết anh vẫn muốn xin để được lấy Quyên nhưng vẫn chỉ là vô ích. Tiền nong cũng chẳng có đồng nào trong người...,thật sự Minh rất khổ tâm... khổ đến lúc chết!
Vân rùng mình nhớ lại, ấy thế mà ông Hoan ngày xưa khi cô mới về làm dâu. Cô có hỏi việc đặt bẫy nhỡ đâu chết người. Ông còn khẳng định điện giật chỉ tê tê, chết đượv chuột được gà chứ không hết được người. Cũbg may Vân không dại mà tò mò ra thử, chứ không lại nghẻo luôn tại chỗ rồi.
Vân nghĩ mãi cũng không thông,liệu, cái chết này có liên quan gì đến các thai nhi không? Liệu chúng nó có phải đang bắt đầu công cuộc trừng trị nhà mụ Hoan. Tất nhiên mụ Hoan sẽ bị nghiệp quật sau cùng, vì chẳng có nỗi đau nào bằng cái nỗi đau bất lực nhìn người thân của mình chết dần chết mòn. Nếu vậy thì còn Vân thì sao?thực sự cô không dám nghĩ tiếp nữa
Vân đờ đẫn nhìn khuôn mặt trợn trừng, xám kịt của Minh mà quặn thắt ruột, cô không biết nói với Quyên thế nào. Chị đã mong muốn danh chính ngôn thuận bước vào gia đình này làm vợ Minh đường hoàng. và hơn hết,là trả thù cho người thân, đến bây giờ Minh chết rồi, mọi hi vọng của chị Quyên đều dập tắt và trở về con số không tròn chĩnh
Hải vừa chạy ra phụ một tay, nước mắt ạn chảy hoài trên má, lâu lâu lại lấy cánh tay quệt một cái. Cái Thơ cũng vừa ngủ dậy, nghe thấy tiếng léo nhéo ngoài vườn thì chạy ra. Khi đến nơi, nó hoảnh quá chỉ gào lên một tiếng gọi anh trai. Nhưnh đã bị ông Hoan trừng mắt nhìn quát nạt:
- Mày có im đi ngay không?mày muốn cả làng cả tổmg người ta kéo đến xem hay gì?
Cái Thơ nghe bố nói thì vội vàng bịt miệng mình ngăn cho không được khóc thành tiếng.
Vân cứ cảm giác như Minh chết ông bà Hoan không muốn ai biết gì cả. Nhưng theo phong tục ở làng quê thì phải phát tang,làm cỗ hai ngày tiếp khách các thứ. Chẳnh lẽ ông bà Hoan định giấu nhẹm.
Nhưng cô không muốn hỏi, vì hỏi ông Hoan cũng chẳng thật thà mà kể cho cô nghe hết được. Nhiều chuyện quá có ngày chính Vân bị chết cũng là. Gia đình này đáng sợ quá đi mất!
Loay hoay mãi mới đưa Minh xuống đất, Người anh đúng kiểu chết khô luôn. Vân lần đầu tiên nhìn thấy người chết vì điện giật nó lại kinh khủng đến thế này. Chắc Minh phải chết từ lúc nửa đêm rồi mới phải
Trong khi Vân và Hải định đưa Minh vài trong nhà thì Ông Hoan ngăn lại:
- Không được!để ngoài vườn thôi! Thằng minh chết kiểu này là độc lắm, để ngoài này chứ không mang vào trong nhà lỡ xui xẻo cả nhà.
Trời đất! Minh là con ông mà ông là như người ngoài ấy mà kiêng với kị. Mà định để anh ngoài vườn này đến khi nào nữa.
Thực sự trong đầu vân bây giờ đang có nhiều câu thắc mắc khó chịu không thể tả nổi. Nhưng cô lại không tiện mà nói ra. Cái Thơ nghe theo lệnh bố chạy hồng hộc vào nhà lấy tạm manh chiếu rách để cho Minh nằm. Ông Hoan mang quần áo khác ra thay cho Minh. Không những thế, ông còn cẩn thận lấy khăn mặt lau khắp người, dùng rượu bẻ người Mimh cho các khớp mềm ra. Khâu chuẩn bị nghe chừng có vẻ gấp gáp và bí mật.
Gió ngoài vườn nhiều cây cối cứ phả ngược vào trong nhà rất khoan khoái. Có lẽ vì uống rượu vào trong người nóng nực,khó chịu cho nên Minh mới ra đây rồi không may chết uổng. Suy luận này của Vân hết sức logic, vì mụ Hoan có ác đến mấy cũng không đến nỗi hại chết con ruột của mình,còn con dâu thì cô không dám chắc. Với lại quan trọng hơn cả, Minh là người ngoan hiền, hiếu thảo, không ngang ngược như cái Thơ, anh đi làm gửi tiền về đều đặn thì việc gì mụ Hoan phải hại anh làm gì cho thiệt thân. Còn việc anh nhất Quyết cưới Quyên nhưng mụ cứ phản đối thì chuyện cũng chẳng đi đến đâu,và không ảnh hưởng gì đến mụ cả, mụ cứ cấm thì cấm thôi. Chính bản thân mụ biết có cấm cũng không ngăn nổi kia mà.
Thật tình đúng là con mụ hãm từ trong trứng, đến lúc Minh chết anh vẫn còn khổ tâm vô cùng. Bao năm đi làm ăn đỡ đần gia đình, định lấy vợ thì năm lần bẩy lượt bị ngăn cấm. Đến lúc gần chết anh vẫn muốn xin để được lấy Quyên nhưng vẫn chỉ là vô ích. Tiền nong cũng chẳng có đồng nào trong người...,thật sự Minh rất khổ tâm... khổ đến lúc chết!
Vân rùng mình nhớ lại, ấy thế mà ông Hoan ngày xưa khi cô mới về làm dâu. Cô có hỏi việc đặt bẫy nhỡ đâu chết người. Ông còn khẳng định điện giật chỉ tê tê, chết đượv chuột được gà chứ không hết được người. Cũbg may Vân không dại mà tò mò ra thử, chứ không lại nghẻo luôn tại chỗ rồi.
Vân nghĩ mãi cũng không thông,liệu, cái chết này có liên quan gì đến các thai nhi không? Liệu chúng nó có phải đang bắt đầu công cuộc trừng trị nhà mụ Hoan. Tất nhiên mụ Hoan sẽ bị nghiệp quật sau cùng, vì chẳng có nỗi đau nào bằng cái nỗi đau bất lực nhìn người thân của mình chết dần chết mòn. Nếu vậy thì còn Vân thì sao?thực sự cô không dám nghĩ tiếp nữa
Vân đờ đẫn nhìn khuôn mặt trợn trừng, xám kịt của Minh mà quặn thắt ruột, cô không biết nói với Quyên thế nào. Chị đã mong muốn danh chính ngôn thuận bước vào gia đình này làm vợ Minh đường hoàng. và hơn hết,là trả thù cho người thân, đến bây giờ Minh chết rồi, mọi hi vọng của chị Quyên đều dập tắt và trở về con số không tròn chĩnh
Hải vừa chạy ra phụ một tay, nước mắt ạn chảy hoài trên má, lâu lâu lại lấy cánh tay quệt một cái. Cái Thơ cũng vừa ngủ dậy, nghe thấy tiếng léo nhéo ngoài vườn thì chạy ra. Khi đến nơi, nó hoảnh quá chỉ gào lên một tiếng gọi anh trai. Nhưnh đã bị ông Hoan trừng mắt nhìn quát nạt:
- Mày có im đi ngay không?mày muốn cả làng cả tổmg người ta kéo đến xem hay gì?
Cái Thơ nghe bố nói thì vội vàng bịt miệng mình ngăn cho không được khóc thành tiếng.
Vân cứ cảm giác như Minh chết ông bà Hoan không muốn ai biết gì cả. Nhưng theo phong tục ở làng quê thì phải phát tang,làm cỗ hai ngày tiếp khách các thứ. Chẳnh lẽ ông bà Hoan định giấu nhẹm.
Nhưng cô không muốn hỏi, vì hỏi ông Hoan cũng chẳng thật thà mà kể cho cô nghe hết được. Nhiều chuyện quá có ngày chính Vân bị chết cũng là. Gia đình này đáng sợ quá đi mất!
Loay hoay mãi mới đưa Minh xuống đất, Người anh đúng kiểu chết khô luôn. Vân lần đầu tiên nhìn thấy người chết vì điện giật nó lại kinh khủng đến thế này. Chắc Minh phải chết từ lúc nửa đêm rồi mới phải
Trong khi Vân và Hải định đưa Minh vài trong nhà thì Ông Hoan ngăn lại:
- Không được!để ngoài vườn thôi! Thằng minh chết kiểu này là độc lắm, để ngoài này chứ không mang vào trong nhà lỡ xui xẻo cả nhà.
Trời đất! Minh là con ông mà ông là như người ngoài ấy mà kiêng với kị. Mà định để anh ngoài vườn này đến khi nào nữa.
Thực sự trong đầu vân bây giờ đang có nhiều câu thắc mắc khó chịu không thể tả nổi. Nhưng cô lại không tiện mà nói ra. Cái Thơ nghe theo lệnh bố chạy hồng hộc vào nhà lấy tạm manh chiếu rách để cho Minh nằm. Ông Hoan mang quần áo khác ra thay cho Minh. Không những thế, ông còn cẩn thận lấy khăn mặt lau khắp người, dùng rượu bẻ người Mimh cho các khớp mềm ra. Khâu chuẩn bị nghe chừng có vẻ gấp gáp và bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.