Chương 1:
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
27/07/2023
Edit + beta: journeyofluv
Bên ngoài tiếng pháo nổ liên hồi, Lại Vân Yên cảm thấy trán mình vô cùng đau đớn, nàng vội đưa tay lên sờ thử, nhận thấy không có trầy xước gì, nàng mới nhẹ nhõm thở ra, nhưng ngay sau đó nàng giật mình ngước nhìn lên.
Đầu nàng đang đội cái gì vậy? Sao lại nặng như thế?
Nàng vươn tay sờ thử, lại chạm vào một bộ kim quan.
Cùng lúc này, ngoài cửa có tiếng động, giọng nói vui mừng của một bà tử vọng đến "Tân lang tới, tân lang vào động phòng..."
Không hiểu tại sao, Lại Vân Yên cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
"Ai nha, chúc tân lang tân, tân nương trăm năm hảo hợp, còn đàn cháu đống, như ý cát tường." Trong khi bà mối liên tục nói điều lành, Lại Vân Yên lại có cảm giác rằng trước kia nàng đã từng nghe qua những lời này.
Là vào ngày nàng thành thân cùng Ngụy Cẩn Hoằng năm đó.
Lại Vân Yên chợt có dự cảm không hay.
"Ra ngoài hết đi."
Cũng lúc này, Ngụy Cận Hoằng lên tiếng, Lại Vân Yên cảm thấy cú ngã kia đã khiến nàng hôn mê và hiện tại nàng đang ở trong một cơn ác mộng – về ngày hai người họ thành thân trong quá khứ.
Đúng là đen đủi, mới chết chưa được mấy ngày mà Ngụy Cẩn Hoằng đã vội vã nhập mộng để hành hạ nàng tiếp.
Dù thế nào thì Lại Vân Yên cũng không định sẽ đối đãi tử tế với hắn, chờ khi Ngụy Cẩn Hằng nhìn thấy nàng, lúc hắn định mở miệng nói chuyện, nàng sẽ cướp lời, nũng nịu gọi một tiếng "Phu quân", gỡ bộ mặt ngụy quân tử dối gạt thế nhân của hắn xuống.
Hận thù giữa hắn và nàng tính sơ qua cũng dài được mười dặm, so với đồ hồi môn của nàng còn muốn hơn quá một nửa.
Khi đó, hắn phản bội nàng, nàng ở phía sau cũng không muốn chịu thua thiệt, giúp đỡ ca ca tính kế hắn, Lại Vân Yến nghĩ nếu bọn họ gặp nhau mà không có người ngoài ở đó thì chắc chắn chỉ hận là không thể lao đến gặm xương uống máu đối phương.
Tất nhiên, như thế không phải vì yêu, càng không phải vì hận, chỉ là thù oán kết với nhau đã quá nhiều quá sâu.
Giữa lúc bọn họ thù sâu như biển, Lại Vân Yên lại nghe được tin tức là hắn đã chết, nhận ra mình không cần phải đối đầu với kẻ đáng sợ đó nữa, nàng vui mừng mà ngẩng đầu lên trời cười lớn, chẳng quan tâm hắn chết vì bệnh chứ không phải do huynh muội nàng hay ai khác hại chết, tóm lại là hắn đã chết, nàng từ nay không cần trốn tránh lão già ngoan độc đó đến mức cả kinh thành cũng không dám bước vào, quả thật là chuyện vô cùng đáng mừng.
Không ngờ vui quá hóa buồn, nàng đang định phân phó hạ nhân gảy đàn, thổi sáo ăn mừng một phen nhưng lại vì chỉ lo ngửa mặt cười mà chân bước hụt khỏi bậc thềm, cả người đổ nhào về phía trước rồi mới rơi vào cơn ác mộng này.
Nhắc lại cũng phải khẳng định là những năm đầu sau khi thành thân, bọn họ cũng trải những ngày tháng thân thiết ngọt ngào, nhớ lại trong lòng Lại Vân Yên không khỏi thở dài cảm thán, lúc này, trước mắt bừng sáng, khăn hỉ bị người khác vén lên.
Lại Vân Yên lập tức bày ra nụ cười hoàn mỹ đã được luyện tập vô số lần, nàng nâng mắt ngước nhìn người kia, thuận đó miệng cũng chuẩn bị nói chuyện.
Chỉ là, khi đối diện với ánh mặt cực kì bình tĩnh của Ngụy Cẩn Hoằng, Lại Vân Yên lại không nhịn được cười, lời đã nghĩ cũng không thể nói ra miệng.
Bên ngoài tiếng pháo nổ liên hồi, Lại Vân Yên cảm thấy trán mình vô cùng đau đớn, nàng vội đưa tay lên sờ thử, nhận thấy không có trầy xước gì, nàng mới nhẹ nhõm thở ra, nhưng ngay sau đó nàng giật mình ngước nhìn lên.
Đầu nàng đang đội cái gì vậy? Sao lại nặng như thế?
Nàng vươn tay sờ thử, lại chạm vào một bộ kim quan.
Cùng lúc này, ngoài cửa có tiếng động, giọng nói vui mừng của một bà tử vọng đến "Tân lang tới, tân lang vào động phòng..."
Không hiểu tại sao, Lại Vân Yên cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
"Ai nha, chúc tân lang tân, tân nương trăm năm hảo hợp, còn đàn cháu đống, như ý cát tường." Trong khi bà mối liên tục nói điều lành, Lại Vân Yên lại có cảm giác rằng trước kia nàng đã từng nghe qua những lời này.
Là vào ngày nàng thành thân cùng Ngụy Cẩn Hoằng năm đó.
Lại Vân Yên chợt có dự cảm không hay.
"Ra ngoài hết đi."
Cũng lúc này, Ngụy Cận Hoằng lên tiếng, Lại Vân Yên cảm thấy cú ngã kia đã khiến nàng hôn mê và hiện tại nàng đang ở trong một cơn ác mộng – về ngày hai người họ thành thân trong quá khứ.
Đúng là đen đủi, mới chết chưa được mấy ngày mà Ngụy Cẩn Hoằng đã vội vã nhập mộng để hành hạ nàng tiếp.
Dù thế nào thì Lại Vân Yên cũng không định sẽ đối đãi tử tế với hắn, chờ khi Ngụy Cẩn Hằng nhìn thấy nàng, lúc hắn định mở miệng nói chuyện, nàng sẽ cướp lời, nũng nịu gọi một tiếng "Phu quân", gỡ bộ mặt ngụy quân tử dối gạt thế nhân của hắn xuống.
Hận thù giữa hắn và nàng tính sơ qua cũng dài được mười dặm, so với đồ hồi môn của nàng còn muốn hơn quá một nửa.
Khi đó, hắn phản bội nàng, nàng ở phía sau cũng không muốn chịu thua thiệt, giúp đỡ ca ca tính kế hắn, Lại Vân Yến nghĩ nếu bọn họ gặp nhau mà không có người ngoài ở đó thì chắc chắn chỉ hận là không thể lao đến gặm xương uống máu đối phương.
Tất nhiên, như thế không phải vì yêu, càng không phải vì hận, chỉ là thù oán kết với nhau đã quá nhiều quá sâu.
Giữa lúc bọn họ thù sâu như biển, Lại Vân Yên lại nghe được tin tức là hắn đã chết, nhận ra mình không cần phải đối đầu với kẻ đáng sợ đó nữa, nàng vui mừng mà ngẩng đầu lên trời cười lớn, chẳng quan tâm hắn chết vì bệnh chứ không phải do huynh muội nàng hay ai khác hại chết, tóm lại là hắn đã chết, nàng từ nay không cần trốn tránh lão già ngoan độc đó đến mức cả kinh thành cũng không dám bước vào, quả thật là chuyện vô cùng đáng mừng.
Không ngờ vui quá hóa buồn, nàng đang định phân phó hạ nhân gảy đàn, thổi sáo ăn mừng một phen nhưng lại vì chỉ lo ngửa mặt cười mà chân bước hụt khỏi bậc thềm, cả người đổ nhào về phía trước rồi mới rơi vào cơn ác mộng này.
Nhắc lại cũng phải khẳng định là những năm đầu sau khi thành thân, bọn họ cũng trải những ngày tháng thân thiết ngọt ngào, nhớ lại trong lòng Lại Vân Yên không khỏi thở dài cảm thán, lúc này, trước mắt bừng sáng, khăn hỉ bị người khác vén lên.
Lại Vân Yên lập tức bày ra nụ cười hoàn mỹ đã được luyện tập vô số lần, nàng nâng mắt ngước nhìn người kia, thuận đó miệng cũng chuẩn bị nói chuyện.
Chỉ là, khi đối diện với ánh mặt cực kì bình tĩnh của Ngụy Cẩn Hoằng, Lại Vân Yên lại không nhịn được cười, lời đã nghĩ cũng không thể nói ra miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.