Hai Đời Oan Gia

Chương 2:

Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

27/07/2023

Edit + beta: journeyofluv

Quá quen thuộc, đôi mắt này giống hệt như lúc Ngụy Cẩn Hằng đột nhiên chạy đến sơn trang gặp nàng một tháng trước.

Một đôi mắt năm mươi tuổi lại đặt lên gương mặt thiếu niên của Ngụy Cẩn Hoằng năm 18 tuổi, quá đáng sợ, nàng không thể nào gọi người có đôi mắt này một tiếng phu quân dù chỉ là trêu tức và châm chọc.

Trong lòng Lại Vân Yên lại xuất hiện cảm giác bất an, nàng nhìn chằm chằm vào Ngụy Cẩn Hoằng, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng lạnh nhạt rồi tắt tần đi...

Mãi đến khi ngoài cửa có tiếng động, có nha hoàn bên ngoài hỏi đại công tử, đại thiếu phu nhân có gì phân phó, giống hệt với đêm đó.

"Không có việc gì, lui ra đi." Ngụy Cẩn Hoằng tối hôm đó cũng đã nói như vậy, chỉ là ánh mắt hắn không rời khởi gương mặt của Lại Vân Yên, cũng không cười với nàng như đêm đó.

Hắn đang quan sát nàng,

Lại Vân Yên nheo mắt lại, hai tay đặt trong tay tay áo, mặt không đổi sắc véo mạnh mình một cái.

Đau.

Nàng vẫn chưa từ bỏ, lại véo mình thêm một cái nữa.

Vẫn đau.

"Lại Vân Yên." Ngụy Cẩn Hoằng nhàn nhạt mở miệng, khẩu khí đó, giọng điệu đó so với lúc hắn gọi nàng một tháng trước giống hệt nhau.

Cảnh tượng ngày đó vẫn còn như mới với nàng vì đó là lần đầu tiên nàng và Ngụy Cẩn Hoằng gặp nhau trong suốt gần hai mươi năm, nhiều năm trôi qua như vậy lại nghe thấy Ngụy Cẩn Hoằng gọi nàng lần nữa.



Nàng vốn tưởng nàng và hắn cả đời này cũng không qua lại gì với nhau, lại không ngờ được có ngày Ngụy Cẩn Hoằng lại kéo thân thể bệnh tật đến thăm nàng.

Lại nói, nếu không phải bên cạnh nàng còn có huynh trưởng, nàng nhất định sẽ không ra gặp hắn, đối với người này nàng vẫn có sợ hãi.

Hiện tại nghĩ đến, lại cảm thấy hối hận, nếu không gặp hắn, phải chăng nàng sẽ không cần rơi vào cơn ác mộng này đúng không?

"Ngụy đại nhân." Lại Vân Yên nhìn hắn, gọi hắn một cách thận trọng.

"Phu nhân hữu lễ." Ngụy Cẩn Hoằng ngồi ở cái ghế đối diện giường hỉ hướng nàng chắp tay.

Lại Vân Yên liếc nhìn hắn một cái rồi đảo mắt nhìn đồ bày trí trong phòng, so với năm đó mọi thứ đều giống nhau như đúc, nàng khẽ nhíu mày, nhịn không được lại véo mình một cái.

Vẫn là đau.

Chẳng lẽ, nàng trước đã khi xuyên không về thế giới này, sau lại còn trọng sinh?

Còn kéo theo một kẻ trọng sinh là Ngụy Cẩn Hoằng?

Lại Vân Yên thật hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Nàng quay sang nhìn gương mặt khi còn trẻ kia của Ngụy Cẩn Hoằng, đối diện với ánh mắt của hắn, thấy hắn đang đánh giá mình, Lại Vân Yên đứng lên đi về phía bàn trang điểm, trong gương là gương mặt thiếu nữ quen thuộc.

Năm nay, hắn mười tám, nàng mười sáu.

Thanh mai trúc mã, nhân duyên trời định.



Chỉ là sau này lại trở thành kẻ thù.

Lại Vân Yên đem mũ phượng, trâm cài gỡ xuống, xõa tóc ra, đi đến trước giá rửa mặt, cầm lấy chậu đồng đã được đổ sẵn nước ấm, lấy khăn lau sạch son phấn trên mặt, lúc này mới xoay người, hướng Ngụy Cẩn Hoằng khách khí nói "Ngụy đại nhân, ngài định đi bắt gà hay ta đi bắt?"

Lại Vân Yên đánh cược, đây là một cơn ác mộng nửa là thật, nửa là giả.

Dù thế nào, nàng chưa bao giờ đánh trận mà chưa chuẩn bị trước, dù là thật hay giả cũng phải chuẩn bị sẵn sàng rồi nói sau.

Nếu như mọi thứ vẫn cứ tiếp tục như thế này, ngày mai nàng phải gặp mặt cha mẹ chồng và đám thân thích của Ngụy gia, khăn trinh tiết này cũng phải được kiểm tra qua.

Màng động phòng này, nghĩ thế nào bọn họ cũng không làm nổi, Lại Vân Yên cảm thấy với ân oán của bọn họ, đừng nói là cởi sạch ra nhìn nhau, không rút đao ra cũng là vì họ đều là loại người giữ được bình tĩnh, đó cũng là cái lợi kẻ âm hiểm.

Ngụy Cẩn Hoằng dõi theo hành động của Ngụy Vân Yên, nghe lời này của nàng, hắn cười cười.

Lại Vân Yên nhìn hắn mỉm cười ôn tồn lễ độ, đã lâu không nhìn thấy bộ dạng quân tử này của hắn, cũng có chút hoài niệm.

Nàng cũng không khỏi cười, nói với Ngụy Cận Hoằng: "Đại nhân vẫn như năm đó, ngọc thụ lâm phong, quân tử khiêm tốn."

"Nàng cũng vẫn giỏi ăn nói như xưa." Ngụy Cẩn Hoằng đứng lên, chắp tay ôn hòa cười nói

"Gà vẫn nên để Cẩn Hoằng đi bắt."

"Vậy xin làm phiền." Lại Vân Yên hướng hắn đáp lễ, dịu dàng cười nói.

Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười gật đầu, đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Đời Oan Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook