Chương 4:
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
27/07/2023
Edit+Beta: journeyofluv
Chưa đến giờ Mão, Lại Vân ngủ không sâu đã tỉnh dậy.
Dù là ai thì khi phải ở cùng kẻ thù trong một căn phòng cũng không tài nào ngủ nổi.
Lúc thức dậy nàng còn nghĩ nếu đây chỉ là một giấc mơ thì thật tốt, nhưng khi ngồi dậy, chạm vào tay vào nhuyễn tháp nghe thấy mùi hương của nến hỉ vẫn chưa kịp tan hết, trong lòng nàng không khỏi thở dài một hơi.
Đúng là một cơn ác mộng, nếu ngươi đã định là người xui xẻo thì uống miếng nước cũng có thể bị rụng răng, ban ngày đi đường cũng có thể thấy được ma.
Lại Vân Yên lắc đầu, trong bóng tối cúi người xuống đeo hài vừa nghĩ ngợi rồi lại đi đến lấy mồi lửa thắp nến lên, sau đó xoay người về phía thiếu niên anh tuấn đang nằm trên giường, cười một tiếng xin lỗi, "Ngủ không được, mong ngài đừng trách."
Nói xong nàng cũng cảm thấy lời này thật vô nghĩa, nàng không tin ở chung một phòng với nàng mà Ngụy Cẩn Hoằng có thể ngủ được.
Thắp nên xong, Lại Vân Yên cầm đèn lại trước gương, dùng tay tính nhẩm thời gian, còn khoảng chừng nửa canh giờ mới đến lúc người hầu gõ cửa bưng nước.
Nhân lúc rảnh nàng kiểm tra lại hạ lễ gặp mặt lần nữa, kiếp trước phần lễ tặng Ngụy Nhị thẩm quá mỏng, nàng vẫn luôn thấy hổ thẹn với vị phu nhân luôn đối xử ôn hòa với mình này.
Nghĩ vậy, Lại Vân Yên liền cầm nến lại chỗ rương đựng lễ, bày tất cả ra xong, nàng dứt khoát đặt chiếc vòng tay định tặng cho Ngụy Cô Mẫu để qua phần lễ cho Ngụy nhị thẩm.
Cùng lúc đó Ngụy Cẩn Hoằng cũng rời giường, tự mình mặc quần áo, Lại Vân Yên liếc nhìn hắn một cái, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn không kiềm được, cười nói, "Ngụy đại nhân quả thật ngày càng khó lường, hiện giờ còn tự mình thay y phục."
Trước kia hắn luôn là kiểu không thể thiếu được nha hoàn thị thiếp hầu hạ.
Năm đó nàng còn ngốc nghếch hầu hạ vị công tử này suốt mấy năm.
Không ngờ tới sau nhiều năm không gặp, bọn họ một lần nữa gặp lại nhau trên con đường chật hẹp của số mệnh, Ngụy đại công tử giờ đã có thể tự mặc xiêm y, nàng có cảm giác như được nhìn thấy đứa trẻ ba tuổi đã khôn lớn trưởng thành.
Ý tứ trào phúng rõ ràng của Lại Vân Yên cũng không khiến mặt Ngụy Cẩn Hoằng đổi sắc, hắn đeo giày vào, đi đến ngồi đối diện nàng, nhìn một bàn chất đầy đổ của nàng, thản nhiên cầm lên một miếng lót giày nói, "Đây là của nương?"
"Đúng." Đồ tặng cho Ngụy mẫu vẫn không thay đổi.
"Nàng hận bà ấy không?"
"Có gì mà phải hận?" Lại Vân Yên cười đạm mạc, "Ngài cũng biết tuy ta không tính là lương thiện, nhưng trước đây bà ấy cũng đối xử với ta rất tốt, ta sẽ không hận bà ấy, nói sao thì bà vẫn là một người mẹ tốt cũng có thể coi là một người mẹ chồng tốt."
Dù rằng về sau người mẹ chồng này lại vô cùng ghét nàng.
"Ừm." Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu, nghĩ đến cũng phải, từ trước đến nay nàng luôn có một số suy nghĩ không thể nào thay đổi được.
"Vì sao biết là ta?" Ngụy Cẩn Hoằng bình thản hỏi.
"Vậy ngài làm sao biết là ta?" Lại Vân Yên hỏi lại.
"A." Ngụy Cẩn Hoằng cười giễu một tiếng.
Lại Vân Yên cũng cười.
Trong những lúc thế này bọn họ không ai phải nhiều lời, ai cũng đều hiểu, trên đời này người hiểu bọn họ nhất chính là kẻ đang ngồi đối diện mình.
Mười năm thanh mai trúc mã, mười năm tình nghĩa phu thê, bọn họ làm sao không hiểu đối phương.
Cho là trước kia vẫn chưa thể hiểu rõ đi nữa thì quản thời gian làm kẻ địch sau này cũng đủ để.
Chỉ cần một ánh mắt họ cũng có thể hiểu được đại khái ý đồ của đối phương.
Chưa đến giờ Mão, Lại Vân ngủ không sâu đã tỉnh dậy.
Dù là ai thì khi phải ở cùng kẻ thù trong một căn phòng cũng không tài nào ngủ nổi.
Lúc thức dậy nàng còn nghĩ nếu đây chỉ là một giấc mơ thì thật tốt, nhưng khi ngồi dậy, chạm vào tay vào nhuyễn tháp nghe thấy mùi hương của nến hỉ vẫn chưa kịp tan hết, trong lòng nàng không khỏi thở dài một hơi.
Đúng là một cơn ác mộng, nếu ngươi đã định là người xui xẻo thì uống miếng nước cũng có thể bị rụng răng, ban ngày đi đường cũng có thể thấy được ma.
Lại Vân Yên lắc đầu, trong bóng tối cúi người xuống đeo hài vừa nghĩ ngợi rồi lại đi đến lấy mồi lửa thắp nến lên, sau đó xoay người về phía thiếu niên anh tuấn đang nằm trên giường, cười một tiếng xin lỗi, "Ngủ không được, mong ngài đừng trách."
Nói xong nàng cũng cảm thấy lời này thật vô nghĩa, nàng không tin ở chung một phòng với nàng mà Ngụy Cẩn Hoằng có thể ngủ được.
Thắp nên xong, Lại Vân Yên cầm đèn lại trước gương, dùng tay tính nhẩm thời gian, còn khoảng chừng nửa canh giờ mới đến lúc người hầu gõ cửa bưng nước.
Nhân lúc rảnh nàng kiểm tra lại hạ lễ gặp mặt lần nữa, kiếp trước phần lễ tặng Ngụy Nhị thẩm quá mỏng, nàng vẫn luôn thấy hổ thẹn với vị phu nhân luôn đối xử ôn hòa với mình này.
Nghĩ vậy, Lại Vân Yên liền cầm nến lại chỗ rương đựng lễ, bày tất cả ra xong, nàng dứt khoát đặt chiếc vòng tay định tặng cho Ngụy Cô Mẫu để qua phần lễ cho Ngụy nhị thẩm.
Cùng lúc đó Ngụy Cẩn Hoằng cũng rời giường, tự mình mặc quần áo, Lại Vân Yên liếc nhìn hắn một cái, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng vẫn không kiềm được, cười nói, "Ngụy đại nhân quả thật ngày càng khó lường, hiện giờ còn tự mình thay y phục."
Trước kia hắn luôn là kiểu không thể thiếu được nha hoàn thị thiếp hầu hạ.
Năm đó nàng còn ngốc nghếch hầu hạ vị công tử này suốt mấy năm.
Không ngờ tới sau nhiều năm không gặp, bọn họ một lần nữa gặp lại nhau trên con đường chật hẹp của số mệnh, Ngụy đại công tử giờ đã có thể tự mặc xiêm y, nàng có cảm giác như được nhìn thấy đứa trẻ ba tuổi đã khôn lớn trưởng thành.
Ý tứ trào phúng rõ ràng của Lại Vân Yên cũng không khiến mặt Ngụy Cẩn Hoằng đổi sắc, hắn đeo giày vào, đi đến ngồi đối diện nàng, nhìn một bàn chất đầy đổ của nàng, thản nhiên cầm lên một miếng lót giày nói, "Đây là của nương?"
"Đúng." Đồ tặng cho Ngụy mẫu vẫn không thay đổi.
"Nàng hận bà ấy không?"
"Có gì mà phải hận?" Lại Vân Yên cười đạm mạc, "Ngài cũng biết tuy ta không tính là lương thiện, nhưng trước đây bà ấy cũng đối xử với ta rất tốt, ta sẽ không hận bà ấy, nói sao thì bà vẫn là một người mẹ tốt cũng có thể coi là một người mẹ chồng tốt."
Dù rằng về sau người mẹ chồng này lại vô cùng ghét nàng.
"Ừm." Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu, nghĩ đến cũng phải, từ trước đến nay nàng luôn có một số suy nghĩ không thể nào thay đổi được.
"Vì sao biết là ta?" Ngụy Cẩn Hoằng bình thản hỏi.
"Vậy ngài làm sao biết là ta?" Lại Vân Yên hỏi lại.
"A." Ngụy Cẩn Hoằng cười giễu một tiếng.
Lại Vân Yên cũng cười.
Trong những lúc thế này bọn họ không ai phải nhiều lời, ai cũng đều hiểu, trên đời này người hiểu bọn họ nhất chính là kẻ đang ngồi đối diện mình.
Mười năm thanh mai trúc mã, mười năm tình nghĩa phu thê, bọn họ làm sao không hiểu đối phương.
Cho là trước kia vẫn chưa thể hiểu rõ đi nữa thì quản thời gian làm kẻ địch sau này cũng đủ để.
Chỉ cần một ánh mắt họ cũng có thể hiểu được đại khái ý đồ của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.