Chương 127: Ăn Cơm Hay Dịch Dinh Dưỡng
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trong một căn phòng dưới tầng hầm của Đàm gia.
Hai tay của Mạc Lạc vẫn bị trói ra phía sau ghế ngồi giữa phòng.
Carol bước vào rồi cầm một cái nồi lớn đặt lên bàn ăn.
Tới đây mới được mấy ngày thì mấy thành viên của tổ chức Quang Minh đều phải lòng cái loại đồ ăn mỹ diệu là món lẩu này đây. Thích ăn cái gì thì cứ ném vào trong nồi, chờ một lúc rồi vớt ra ăn, vừa nóng vừa ngon vừa cay. Đối với đám Clara mà nói thì đây đúng là một loại đồ ăn rất tiện lợi lại rất rất ngon.
Carol nhìn qua Mạc Lạc rồi dò hỏi: "Anh có muốn ăn không?"
Mạc Lạc đen mặt âm trầm mà nói: "Không cần, tôi cũng không thèm ăn đồ ăn của đám Đoạ ma giả các người."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đôi mắt của Mạc Lạc thì lại đảo mấy lần qua hướng bàn đồ ăn kia. Đồ ăn đặt trên bàn hơn một nửa hắn chưa từng nhìn thấy qua, hắn còn hoài nghi không biết đồ ăn này chắc phải có độc trong đó không?
Carol nghe vậy thì cũng gật đầu rồi nói nhanh: "Cũng được, không muốn ăn thì đừng ăn, vừa lúc đỡ tốn thức ăn."
Đông Đông nhìn Mạc Lạc có chút lo lắng nói: "Tên này không tính tuyệt thực đó chứ? Nghe Dạ U nói thì hai người họ cũng tốn không ít công sức mới tóm được tên này về đây đấy. Nếu chúng ta để cho hắn đói chết thì lại phải bắt thêm một tên khác về, tốn công lắm."
Carol cười cười nói: "Yên tâm đi, thân thể hắn ta còn tốt lắm nên cũng không dễ chết như vậy đâu. Hơn nữa, hình như ở bên này cũng có một thứ rất thú vị đấy, có thể dùng để thay thế cho việc ăn uống."
Carol thầm nghĩ: Mạc Lạc có thân phận là luyện dược sư nhưng cũng có thân phận khác là Bạch ngân kỵ sĩ, tuy là đấu khí đã bị phong ấn nhưng thân thể vẫn tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, có mấy ngày không ăn uống gì thì cũng không thể đói chết được, ngược lại thì ăn no rồi thì sẽ rất khó quản lý.
Đông Đông có chút tò mò nói: "Có thể thay thế cho ăn uống sao? Thứ gì hay vậy ạ?"
Carol mở một cái hộp ra rồi đắc ý nói: "Dịch dinh dưỡng, nghe Annie nói là chỉ cần truyền thứ này vào thì mười ngày hay nửa tháng không ăn cơm cũng không vấn đề gì. Dịch này dùng cho mấy bệnh nhân nằm hoài trên giường không tỉnh lại, rất an toàn lại tiện lợi nữa. Đồ tốt đấy."
Đông Đông nghiêng đầu qua nhìn cũng cảm thấy rất mới lạ nói: "Đây là thuốc của thế giới này sao?"
Carol gật đầu nói: "Đúng vậy đấy."
Hai mắt của Đông Đông sáng bừng lên rồi nói: "Dịch dinh dưỡng này có thể dùng để thay cho việc ăn uống thật sao?"
Carol gật đầu nói: "Chắc là có thể, nghe nói là thành phần bên trong dịch dinh dưỡng này gồm có nước, chất điện giải, vitamin, thành phần vi lượng, đường gloucose, acid amin và chất béo, ... có thể bổ sung các loại dinh dưỡng theo nhu cầu của nhân loại."
Carol nói xong thì cũng nhìn qua về phía Mạc Lạc, nhìn mặt có vẻ rất nóng lòng muốn thử.
Đông Đông cũng rất mong chờ nói: "Hắn ta cũng không muốn ăn cơm mà nhỉ? Bây giờ truyền luôn cho hắn có được không?"
Mạc Lạc nhìn đám Carol cũng có chút kích động nói: "Các người muốn làm cái gì vậy chứ? Đừng làm bậy. Ăn cơm phải không? Tôi ăn, tôi ăn là được còn gì."
Đông Đông cau mày cũng có chút mất mát nói: "Nhưng mà tôi muốn nhìn thấy hiệu quả của dịch dinh dưỡng này."
Thời điểm mà bọn họ phải chạy lưu vong thì Đông Đông cũng đã từng phải nhịn đói 5 ngày không có gì ăn rồi. Nay nghe nói là ở hiện thế mà có thứ tốt như vậy nên Đông Đông cũng không khỏi động lòng. Nếu thứ này thật sự có tác dụng thì cô cũng muốn bỏ nó vào balo để mang đi, sau này có thiếu lương thực thì cũng có thể cầm cự được vài ngày.
Mạc Lạc: "......"
Carol nhìn Mạc Lạc nói: "Anh thật sự muốn ăn cơm?"
Mạc Lạc cũng có chút ngượng ngùng nói: "Đúng vậy."
Carol thở dài nói: "Thôi, hắn ta đã muốn ăn cơm thì phải cho hắn ăn cơm thôi."
Mạc Lạc còn cho là đồ ăn của Đọa ma giả thì hương vị cũng phải cổ quái lắm, không nghĩ tới là sau khi ăn thì hương vị không những khó ăn mà còn rất ngon nữa. Nhưng mà Mạc Lạc cũng không chịu thừa nhận điều này.
"Óc heo đâu? Óc heo đâu hết rồi? Sao lại hết sạch óc heo rồi?" Carey vừa tìm đồ ăn vừa tiếc nuối mà nói.
Carol nhìn qua Mạc Lạc nói: "Hầu hết bị hắn ăn rồi."
Mạc Lạc kích động nói: "Nói bậy...... Tôi không có."
Đông Đông gắp một miếng óc heo ra rồi nói: "Đây, còn một miếng làm chứng, anh không ăn qua sao?"
Mạc Lạc nhìn cái thứ mà Đông Đông đang gắp thì sắc mặt có chút vặn vẹo nói: "Cái này chính là óc heo sao?"
Đông Đông gật đầu nói: "Đúng vậy. Anh không biết à?"
Mạc Lạc: "......" Nếu cái này là óc heo thì hình như hắn đã ăn rất nhiều đấy. Không ngờ là hắn còn dám ăn cái đồ ăn đáng sợ như vậy đấy. Còn đáng sợ hơn là hắn lại còn cảm thấy rất ngon nữa mới chết chứ.
"Ruột vịt? Ruột vịt lại đi đâu hết rồi? Carol, lấy thêm một phần ruột vịt nữa đi." Carey nói.
Carol gật đầu nói: "Dạ, có luôn."
Mạc Lạc nhìn Carol đổ thêm nguyên liệu nhúng vào nồi lẩu thì trừng mắt rất khó tin mà nói: "Cái này chính là ruột vịt?"
Carol gật đầu nói: "Đúng vậy đấy. Anh cũng ăn quá trời mà, anh không biết sao?"
Mạc Lạc: "......" Sao lại là ruột vịt chứ? Vậy mà hắn còn tưởng là một loại mỳ sợi nào đó chứ?
"Sách bò, sách bò còn không? Cho em thêm hai phần sách bò nữa đi." Carey hăng hái nói.
"Đã biết." Đông Đông mang mấy cái đĩa đựng đầy sách bò trút vào nồi lẩu.
Mạc Lạc cau mày như sắp hoài nghi nhân sinh mà dò hỏi: "Cái sách bò này lại là cái gì nữa?"
Carey nhìn Mạc Lạc rồi chớp mắt nói: "Bao tử bò đó, không phải anh cũng đã ăn rồi sao?"
Mạc Lạc nghe vậy thì sắc mặt lại càng vặn vẹo đến lợi hại.
Đông Đông nhìn Mạc Lạc nói: "Biểu tình này của anh như vậy là sao? Ăn cũng nhiều như vậy mà giờ mới ghét bỏ hả?"
Mạc Lạc nghe vậy thì cũng chịu thua mà tiếp tục ăn tiếp. Vừa ăn vừa thở dài vừa cảm thán mà rằng đồ ăn của Đoạ ma giả thực sự rất kỳ quái. Vậy mà hắn lại còn cảm thấy ngon mới lạ chứ, đồ ăn kỳ quái này ăn xong không biết có bị tiêu chảy không nữa.
Mạc Lạc cũng đã bị cầm tù một thời gian nên cũng rất đói bụng. Không cẩn thận một chút mà đã ăn nhiều như vậy rồi.
Đông Đông nhìn Mạc Lạc nói: "Anh ăn khoẻ quá vậy?"
Mạc Lạc đỏ mặt, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà chờ đến khi Carey lại mang đoạn văn tự tới thì hắn lại không còn cảm giác xấu hổ này nữa.
Trong lòng Mạc Lạc cũng rất hạn hán lời với bản thân mình.
Kỳ thật thì từ nhỏ Mạc Lạc cũng đã rất kiêu ngạo rồi, cũng là do phụ thân và ông nội vẫn luôn khen hắn là thiên tài luyện dược này nọ rồi là người duy nhất có thể chấn hưng lại gia tộc nên vẫn luôn rất kỳ vọng vào hắn. Mà hắn thì vẫn luôn lớn lên với cái kỳ vọng này.
Khi vừa mới bị tóm đến đây thì hắn còn tưởng là mình đã bị bắt tham gia vào một kế hoạch gì đó lớn lao lắm chứ? Nhưng mà sau khi nghe mấy Đoạ ma giả kia nói chuyện thì hắn cũng biết là bản thân hắn cũng nghĩ quá nhiều rồi.
Chuyện hắn bị bắt đến đây cũng là vì một Đoạ ma giả đã tìm được một quyển luyện dược thư, nhưng mà hắn ta đọc không hiểu nội dung trong cuốn sách này nên hắn ta mới phải tìm người đến để phiên dịch lại văn tự của cuốn sách ra. Mà tên Đoạ ma giả đó cũng nghe ở đâu đó là hắn sắp bị treo cổ nên cũng quyết định chạy đi cứu vớt hắn, cũng coi như là thể hiện lòng tốt để trao đổi với việc dịch sách cho hắn ta thôi.
Phát hiện ra chuyện này làm cho Mạc Lạc cảm thấy như thể hắn đang bị vũ nhục vậy, việc học tập văn tự có trong mỗi cuốn luyện dược thư chính là kiến thức cơ bản nhất mà mỗi học đồ muốn học thuật luyện dược phải nằm lòng. Nên hắn cũng cảm thấy là bị tóm đến đây chỉ để dịch mấy cái văn tự này cũng có chút đại tài tiểu dụng như dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà vậy đấy.
......
Mạc Lạc ngồi ở trong phòng cũng có chút lo lắng, đấu khí của hắn đã bị Eugene phong ấn mà hắn lại hoàn toàn không biết năng lực của đám Đoạ ma giả này, nên về cơ bản là hắn hoàn toàn không có phần thắng.
Mạc Lạc cũng nhìn qua Đông Đông, đa sô thời gian thì hắn vẫn luôn thấy Đông Đông ngồi xem mấy chương trình TV trên máy tính bảng, Mạc Lạc cũng rất có hứng thú với đang nằm trong tay của Đông Đông.
Phong Ngữ cầm một cái bánh kem lớn rồi đi tới căn phòng đang giam giữ Mạc Lạc. Rồi Phong Ngữ đem ổ bánh kem đặt ở trên bàn.
Carey nhìn thấy món ngon thì hứng phấn nói: "Thơm quá, em mua ở đâu vậy?"
Phong Ngữ: "Là chị Clara làm đó."
Carey có chút nghi hoặc nói: "Sao tay nghề của Clara lại tốt như vậy chứ?"
Phong Ngữ gật đầu nói: "Dịch phu nhân đã giới thiệu hội trưởng hiệp hội mỹ thực quốc gia cho chị Clara đấy."
Gần đây thì Clara có chút nhàn rỗi nên đã xem rất nhiều video về ẩm thực, xong rồi cũng phát hiện ra bản thân có hứng thú với việc nấu ăn, Dịch Thù Tuyết cũng thấy là Clara khá thích nấu ăn nên đã mang người đến gặp hội trưởng Hoàng.
Đông Đông cắt một miếng bánh kem lớn đưa lên miệng rồi ăn say sưa sau đó cảm thán: "Ngon quá."
Đông Đông nhìn qua Mạc Lạc rồi dò hỏi: "Anh muốn ăn bánh kem không? Hay là anh truyền dịch dinh dưỡng đi."
Mạc Lạc có cảm giác đè nén mà nói: "Tôi ăn bánh kem."
Đông Đông nhìn Mạc Lạc rất tiếc nuối mà nói: "Sao anh lại không chịu tuyệt thực đi chứ? Không phải luyện dược sư các người rất có cốt khí sao? Không phải anh không chịu ăn đồ của Đoạ ma giả sao? Tuyệt thực đi chứ?"
Mạc Lạc: "......" Giữa việc ăn đồ ăn ngon và truyền cái thuốc gì đó không biết kia thì hắn vẫn chọn đồ ăn ngon nha. Rất cảm ơn.
Mạc Lạc cũng tự an ủi bản thân, đây không phải là hắn khuất phục Đoạ ma giả, hắn chỉ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, tích đủ năng lượng, ăn uống đầy đủ để kiếm cơ hội chạy trốn thôi. Đúng vậy đấy, là chuẩn bị cho việc chạy trốn thôi.
Mạc Lạc ăn một miếng bánh kem, sau đó thì hắn ta cũng không thể ngờ là cái bánh này lại ngon đến vậy.
Mạc Lạc thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là lời dụ dỗ từ ma quỷ sao? Quả nhiên là rất dễ làm người ta trầm luân mà.
Mạc Lạc cũng không nghĩ tới là đồ ăn của Đọa ma giả lại có thể ngon đến vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng Đoạ ma giả thích ăn mấy cái đồ hắc ám gì đó, rồi nguội lạnh và ôi thiu chứ?
Cảm ứng được tâm trạng Mạc Lạc nên Palmyra cũng chỉ lắc đầu rồi thầm nghĩ: Đọa ma giả cũng là con người, khẩu vị cũng tự nhiên giống với người bình thường. Làm gì có ai lại thích ăn mấy cái đồ nguội lạnh ôi thiu kia chứ. Chỉ là không còn cách nào khác nên bọn họ mới buộc phải ăn những món đồ như vậy để duy trì mạng sống thôi.
......
Ẩm thực Ngự thiện.
Hoàng Văn Bân đang chỉ dẫn các phương pháp chế biến nguyên liệu nấu ăn cho Clara. Mà Clara cũng là người rất thông minh nên chỉ cần nói một lần là cô cũng đã ghi nhớ hết các phương pháp chế biến.
"Tiểu sư muội à, em cũng rất có thiên phú đấy." Một đầu bếp nói.
Hoàng Thiện gật đầu nói: "Đúng vậy, rất giỏi."
Clara rất có tài năng trong khoản nấu nướng, đối với đầu bếp thì kỹ thuật dùng dao là cực kỳ quan trọng, có rất nhiều đầu bếp luyện mười mấy năm cũng không thể xuất sư, Clara chỉ luyện có vài ngày mà kỹ thuật dùng dao đã lợi hại đến như vậy rồi. Là một Dị năng giả hệ Mộc nên Clara cũng rất giỏi trong việc phân biệt các loại nguyên luyện nấu ăn, và cũng chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được chất lượng của nguyên liệu nấu ăn.
Hơn nữa, năng lực bắt chước của Clara còn rất tốt, đồ ăn phức tạp chỉ cần nhìn qua 2 lần là có thể làm lại y đúc.
Clara nhìn qua Hoàng Thiện nói: "Sư huynh, anh muốn ra ngoài sao?"
Hoàng Thiện gật đầu nói: "Đúng vậy. Anh phải đi kiểm tra vườn rau, muốn đi cùng không?"
Clara gật đầu nói: "Cũng được."
Rau dưa ở bên ngoài có rất nhiều phân bón hoá học và thuốc trừ sâu, vì để chất lượng các nguyên liệu nấu ăn luôn an toàn và tươi mới nên Hoàng gia quân cũng đã thuê luôn một mảnh ruộng ở khu vực ngoại ô để chuyên trồng các loại rau củ quả hữu cơ phục vụ cho phòng bếp nhà mình. Chất lượng rau của Hoàng gia cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
Clara cũng đi dạo một vòng ở khu ruộng rau dưa thì chỉ trong một chốc thôi mà mấy cây rau đó bỗng cao vút lên.
......
Cục dị năng.
Lý Thanh Văn: "Bên Trình Chu có động tĩnh gì mới không?"
Bạch Nham: "Mấy ngày trước thì Trình Chu đã đi tìm giáo sư Dịch."
Lý Thanh Văn có chút hồ nghi hỏi: "Vì thuốc thức tỉnh sao?"
Bạch Nham lắc đầu nói: "Có lẽ Trình Chu cũng không có hứng thú gì với thuốc thức tỉnh đâu."
Giáo sư Dịch có một phần hạn mức thuốc thức tỉnh do có cống hiến đối với quốc gia, nhưng tình huống hiện tại thì phản ứng của Đàm gia cũng rất bình thường nên có thể Trình Chu cũng chẳng có nhu cầu gì với thuốc thức tỉnh này. Biết làm sao được, mục đích theo đuổi của mỗi người đều khác nhau mà, có lẽ thì có rất nhiều người sẽ đuổi theo thuốc thức tỉnh đấy nhưng Trình Chu lại không để ở trong mắt.
"Nghe nói cậu ta tới nghiên cứu điều chế thuốc." Bạch Nham nói.
Lý Thanh Văn kinh ngạc nói: "Thật sao? Trình Chu cũng có hứng thú với điều chế thuốc sao?"
Bạch Nham gật đầu nói: "Hình như là vậy, trên tay Trình Chu có không ít linh thảo, cũng không biết là từ nơi nào tới."
Lý Thanh Văn hâm mộ nói: "Người này đúng thật may mắn. Gần đây đang có rất nhiều người ở các phân bộ khác đã chạy đến đăng ký muốn có thuốc thức tỉnh. Mấy người này chắc đang nghĩ đám linh thảo kia là từ trên trời rơi xuống chắc? Một đám khôn lỏi cậy già lên mặt, suốt ngày cắm mặt ở trong phòng thì làm sao biết thu hoạch linh thảo khó khăn đến cỡ nào chứ. Còn chuyện này nữa, đã gửi thư mời hết mấy Dị năng giả ở Đàm gia chưa?"
Bạch Nham thở dài nói: "Đã gửi rồi nhưng mà đối phương cũng không muốn tới làm nhân viên công tác ở vườn cây thuốc quốc gia đâu. Nghe nói cô ấy chạy tới chỗ Hoàng Văn Bân để học nấu ăn rồi."
Lý Thanh Văn cau mày thầm nghĩ: Dị năng giả hệ mộc lại có hứng thú với việc nấu ăn? Hình như cũng không quá phù hợp rồi đúng không? Không cảm thấy lãng phí à?
Bạch Nham cau mày có chút ghen tị nói: "Nghe nói, sau khi Clara đi dạo một vòng ở khu vườn thì chất lượng rau củ của vườn rau Hoàng gia đã bay lên một mảng lớn rồi."
Lý Thanh Văn: "......" Năng lực như vậy thì còn chạy đi nghiên cứu đồ ăn làm gì chứ? Làm chuyên gia không tốt hơn sao? Thật quá lãng phí, thật quá lãng phí tài năng rồi.
End chap 127
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Hai tay của Mạc Lạc vẫn bị trói ra phía sau ghế ngồi giữa phòng.
Carol bước vào rồi cầm một cái nồi lớn đặt lên bàn ăn.
Tới đây mới được mấy ngày thì mấy thành viên của tổ chức Quang Minh đều phải lòng cái loại đồ ăn mỹ diệu là món lẩu này đây. Thích ăn cái gì thì cứ ném vào trong nồi, chờ một lúc rồi vớt ra ăn, vừa nóng vừa ngon vừa cay. Đối với đám Clara mà nói thì đây đúng là một loại đồ ăn rất tiện lợi lại rất rất ngon.
Carol nhìn qua Mạc Lạc rồi dò hỏi: "Anh có muốn ăn không?"
Mạc Lạc đen mặt âm trầm mà nói: "Không cần, tôi cũng không thèm ăn đồ ăn của đám Đoạ ma giả các người."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đôi mắt của Mạc Lạc thì lại đảo mấy lần qua hướng bàn đồ ăn kia. Đồ ăn đặt trên bàn hơn một nửa hắn chưa từng nhìn thấy qua, hắn còn hoài nghi không biết đồ ăn này chắc phải có độc trong đó không?
Carol nghe vậy thì cũng gật đầu rồi nói nhanh: "Cũng được, không muốn ăn thì đừng ăn, vừa lúc đỡ tốn thức ăn."
Đông Đông nhìn Mạc Lạc có chút lo lắng nói: "Tên này không tính tuyệt thực đó chứ? Nghe Dạ U nói thì hai người họ cũng tốn không ít công sức mới tóm được tên này về đây đấy. Nếu chúng ta để cho hắn đói chết thì lại phải bắt thêm một tên khác về, tốn công lắm."
Carol cười cười nói: "Yên tâm đi, thân thể hắn ta còn tốt lắm nên cũng không dễ chết như vậy đâu. Hơn nữa, hình như ở bên này cũng có một thứ rất thú vị đấy, có thể dùng để thay thế cho việc ăn uống."
Carol thầm nghĩ: Mạc Lạc có thân phận là luyện dược sư nhưng cũng có thân phận khác là Bạch ngân kỵ sĩ, tuy là đấu khí đã bị phong ấn nhưng thân thể vẫn tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, có mấy ngày không ăn uống gì thì cũng không thể đói chết được, ngược lại thì ăn no rồi thì sẽ rất khó quản lý.
Đông Đông có chút tò mò nói: "Có thể thay thế cho ăn uống sao? Thứ gì hay vậy ạ?"
Carol mở một cái hộp ra rồi đắc ý nói: "Dịch dinh dưỡng, nghe Annie nói là chỉ cần truyền thứ này vào thì mười ngày hay nửa tháng không ăn cơm cũng không vấn đề gì. Dịch này dùng cho mấy bệnh nhân nằm hoài trên giường không tỉnh lại, rất an toàn lại tiện lợi nữa. Đồ tốt đấy."
Đông Đông nghiêng đầu qua nhìn cũng cảm thấy rất mới lạ nói: "Đây là thuốc của thế giới này sao?"
Carol gật đầu nói: "Đúng vậy đấy."
Hai mắt của Đông Đông sáng bừng lên rồi nói: "Dịch dinh dưỡng này có thể dùng để thay cho việc ăn uống thật sao?"
Carol gật đầu nói: "Chắc là có thể, nghe nói là thành phần bên trong dịch dinh dưỡng này gồm có nước, chất điện giải, vitamin, thành phần vi lượng, đường gloucose, acid amin và chất béo, ... có thể bổ sung các loại dinh dưỡng theo nhu cầu của nhân loại."
Carol nói xong thì cũng nhìn qua về phía Mạc Lạc, nhìn mặt có vẻ rất nóng lòng muốn thử.
Đông Đông cũng rất mong chờ nói: "Hắn ta cũng không muốn ăn cơm mà nhỉ? Bây giờ truyền luôn cho hắn có được không?"
Mạc Lạc nhìn đám Carol cũng có chút kích động nói: "Các người muốn làm cái gì vậy chứ? Đừng làm bậy. Ăn cơm phải không? Tôi ăn, tôi ăn là được còn gì."
Đông Đông cau mày cũng có chút mất mát nói: "Nhưng mà tôi muốn nhìn thấy hiệu quả của dịch dinh dưỡng này."
Thời điểm mà bọn họ phải chạy lưu vong thì Đông Đông cũng đã từng phải nhịn đói 5 ngày không có gì ăn rồi. Nay nghe nói là ở hiện thế mà có thứ tốt như vậy nên Đông Đông cũng không khỏi động lòng. Nếu thứ này thật sự có tác dụng thì cô cũng muốn bỏ nó vào balo để mang đi, sau này có thiếu lương thực thì cũng có thể cầm cự được vài ngày.
Mạc Lạc: "......"
Carol nhìn Mạc Lạc nói: "Anh thật sự muốn ăn cơm?"
Mạc Lạc cũng có chút ngượng ngùng nói: "Đúng vậy."
Carol thở dài nói: "Thôi, hắn ta đã muốn ăn cơm thì phải cho hắn ăn cơm thôi."
Mạc Lạc còn cho là đồ ăn của Đọa ma giả thì hương vị cũng phải cổ quái lắm, không nghĩ tới là sau khi ăn thì hương vị không những khó ăn mà còn rất ngon nữa. Nhưng mà Mạc Lạc cũng không chịu thừa nhận điều này.
"Óc heo đâu? Óc heo đâu hết rồi? Sao lại hết sạch óc heo rồi?" Carey vừa tìm đồ ăn vừa tiếc nuối mà nói.
Carol nhìn qua Mạc Lạc nói: "Hầu hết bị hắn ăn rồi."
Mạc Lạc kích động nói: "Nói bậy...... Tôi không có."
Đông Đông gắp một miếng óc heo ra rồi nói: "Đây, còn một miếng làm chứng, anh không ăn qua sao?"
Mạc Lạc nhìn cái thứ mà Đông Đông đang gắp thì sắc mặt có chút vặn vẹo nói: "Cái này chính là óc heo sao?"
Đông Đông gật đầu nói: "Đúng vậy. Anh không biết à?"
Mạc Lạc: "......" Nếu cái này là óc heo thì hình như hắn đã ăn rất nhiều đấy. Không ngờ là hắn còn dám ăn cái đồ ăn đáng sợ như vậy đấy. Còn đáng sợ hơn là hắn lại còn cảm thấy rất ngon nữa mới chết chứ.
"Ruột vịt? Ruột vịt lại đi đâu hết rồi? Carol, lấy thêm một phần ruột vịt nữa đi." Carey nói.
Carol gật đầu nói: "Dạ, có luôn."
Mạc Lạc nhìn Carol đổ thêm nguyên liệu nhúng vào nồi lẩu thì trừng mắt rất khó tin mà nói: "Cái này chính là ruột vịt?"
Carol gật đầu nói: "Đúng vậy đấy. Anh cũng ăn quá trời mà, anh không biết sao?"
Mạc Lạc: "......" Sao lại là ruột vịt chứ? Vậy mà hắn còn tưởng là một loại mỳ sợi nào đó chứ?
"Sách bò, sách bò còn không? Cho em thêm hai phần sách bò nữa đi." Carey hăng hái nói.
"Đã biết." Đông Đông mang mấy cái đĩa đựng đầy sách bò trút vào nồi lẩu.
Mạc Lạc cau mày như sắp hoài nghi nhân sinh mà dò hỏi: "Cái sách bò này lại là cái gì nữa?"
Carey nhìn Mạc Lạc rồi chớp mắt nói: "Bao tử bò đó, không phải anh cũng đã ăn rồi sao?"
Mạc Lạc nghe vậy thì sắc mặt lại càng vặn vẹo đến lợi hại.
Đông Đông nhìn Mạc Lạc nói: "Biểu tình này của anh như vậy là sao? Ăn cũng nhiều như vậy mà giờ mới ghét bỏ hả?"
Mạc Lạc nghe vậy thì cũng chịu thua mà tiếp tục ăn tiếp. Vừa ăn vừa thở dài vừa cảm thán mà rằng đồ ăn của Đoạ ma giả thực sự rất kỳ quái. Vậy mà hắn lại còn cảm thấy ngon mới lạ chứ, đồ ăn kỳ quái này ăn xong không biết có bị tiêu chảy không nữa.
Mạc Lạc cũng đã bị cầm tù một thời gian nên cũng rất đói bụng. Không cẩn thận một chút mà đã ăn nhiều như vậy rồi.
Đông Đông nhìn Mạc Lạc nói: "Anh ăn khoẻ quá vậy?"
Mạc Lạc đỏ mặt, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà chờ đến khi Carey lại mang đoạn văn tự tới thì hắn lại không còn cảm giác xấu hổ này nữa.
Trong lòng Mạc Lạc cũng rất hạn hán lời với bản thân mình.
Kỳ thật thì từ nhỏ Mạc Lạc cũng đã rất kiêu ngạo rồi, cũng là do phụ thân và ông nội vẫn luôn khen hắn là thiên tài luyện dược này nọ rồi là người duy nhất có thể chấn hưng lại gia tộc nên vẫn luôn rất kỳ vọng vào hắn. Mà hắn thì vẫn luôn lớn lên với cái kỳ vọng này.
Khi vừa mới bị tóm đến đây thì hắn còn tưởng là mình đã bị bắt tham gia vào một kế hoạch gì đó lớn lao lắm chứ? Nhưng mà sau khi nghe mấy Đoạ ma giả kia nói chuyện thì hắn cũng biết là bản thân hắn cũng nghĩ quá nhiều rồi.
Chuyện hắn bị bắt đến đây cũng là vì một Đoạ ma giả đã tìm được một quyển luyện dược thư, nhưng mà hắn ta đọc không hiểu nội dung trong cuốn sách này nên hắn ta mới phải tìm người đến để phiên dịch lại văn tự của cuốn sách ra. Mà tên Đoạ ma giả đó cũng nghe ở đâu đó là hắn sắp bị treo cổ nên cũng quyết định chạy đi cứu vớt hắn, cũng coi như là thể hiện lòng tốt để trao đổi với việc dịch sách cho hắn ta thôi.
Phát hiện ra chuyện này làm cho Mạc Lạc cảm thấy như thể hắn đang bị vũ nhục vậy, việc học tập văn tự có trong mỗi cuốn luyện dược thư chính là kiến thức cơ bản nhất mà mỗi học đồ muốn học thuật luyện dược phải nằm lòng. Nên hắn cũng cảm thấy là bị tóm đến đây chỉ để dịch mấy cái văn tự này cũng có chút đại tài tiểu dụng như dùng dao mổ trâu đi cắt tiết gà vậy đấy.
......
Mạc Lạc ngồi ở trong phòng cũng có chút lo lắng, đấu khí của hắn đã bị Eugene phong ấn mà hắn lại hoàn toàn không biết năng lực của đám Đoạ ma giả này, nên về cơ bản là hắn hoàn toàn không có phần thắng.
Mạc Lạc cũng nhìn qua Đông Đông, đa sô thời gian thì hắn vẫn luôn thấy Đông Đông ngồi xem mấy chương trình TV trên máy tính bảng, Mạc Lạc cũng rất có hứng thú với đang nằm trong tay của Đông Đông.
Phong Ngữ cầm một cái bánh kem lớn rồi đi tới căn phòng đang giam giữ Mạc Lạc. Rồi Phong Ngữ đem ổ bánh kem đặt ở trên bàn.
Carey nhìn thấy món ngon thì hứng phấn nói: "Thơm quá, em mua ở đâu vậy?"
Phong Ngữ: "Là chị Clara làm đó."
Carey có chút nghi hoặc nói: "Sao tay nghề của Clara lại tốt như vậy chứ?"
Phong Ngữ gật đầu nói: "Dịch phu nhân đã giới thiệu hội trưởng hiệp hội mỹ thực quốc gia cho chị Clara đấy."
Gần đây thì Clara có chút nhàn rỗi nên đã xem rất nhiều video về ẩm thực, xong rồi cũng phát hiện ra bản thân có hứng thú với việc nấu ăn, Dịch Thù Tuyết cũng thấy là Clara khá thích nấu ăn nên đã mang người đến gặp hội trưởng Hoàng.
Đông Đông cắt một miếng bánh kem lớn đưa lên miệng rồi ăn say sưa sau đó cảm thán: "Ngon quá."
Đông Đông nhìn qua Mạc Lạc rồi dò hỏi: "Anh muốn ăn bánh kem không? Hay là anh truyền dịch dinh dưỡng đi."
Mạc Lạc có cảm giác đè nén mà nói: "Tôi ăn bánh kem."
Đông Đông nhìn Mạc Lạc rất tiếc nuối mà nói: "Sao anh lại không chịu tuyệt thực đi chứ? Không phải luyện dược sư các người rất có cốt khí sao? Không phải anh không chịu ăn đồ của Đoạ ma giả sao? Tuyệt thực đi chứ?"
Mạc Lạc: "......" Giữa việc ăn đồ ăn ngon và truyền cái thuốc gì đó không biết kia thì hắn vẫn chọn đồ ăn ngon nha. Rất cảm ơn.
Mạc Lạc cũng tự an ủi bản thân, đây không phải là hắn khuất phục Đoạ ma giả, hắn chỉ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, tích đủ năng lượng, ăn uống đầy đủ để kiếm cơ hội chạy trốn thôi. Đúng vậy đấy, là chuẩn bị cho việc chạy trốn thôi.
Mạc Lạc ăn một miếng bánh kem, sau đó thì hắn ta cũng không thể ngờ là cái bánh này lại ngon đến vậy.
Mạc Lạc thầm nghĩ: Chẳng lẽ đây là lời dụ dỗ từ ma quỷ sao? Quả nhiên là rất dễ làm người ta trầm luân mà.
Mạc Lạc cũng không nghĩ tới là đồ ăn của Đọa ma giả lại có thể ngon đến vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng Đoạ ma giả thích ăn mấy cái đồ hắc ám gì đó, rồi nguội lạnh và ôi thiu chứ?
Cảm ứng được tâm trạng Mạc Lạc nên Palmyra cũng chỉ lắc đầu rồi thầm nghĩ: Đọa ma giả cũng là con người, khẩu vị cũng tự nhiên giống với người bình thường. Làm gì có ai lại thích ăn mấy cái đồ nguội lạnh ôi thiu kia chứ. Chỉ là không còn cách nào khác nên bọn họ mới buộc phải ăn những món đồ như vậy để duy trì mạng sống thôi.
......
Ẩm thực Ngự thiện.
Hoàng Văn Bân đang chỉ dẫn các phương pháp chế biến nguyên liệu nấu ăn cho Clara. Mà Clara cũng là người rất thông minh nên chỉ cần nói một lần là cô cũng đã ghi nhớ hết các phương pháp chế biến.
"Tiểu sư muội à, em cũng rất có thiên phú đấy." Một đầu bếp nói.
Hoàng Thiện gật đầu nói: "Đúng vậy, rất giỏi."
Clara rất có tài năng trong khoản nấu nướng, đối với đầu bếp thì kỹ thuật dùng dao là cực kỳ quan trọng, có rất nhiều đầu bếp luyện mười mấy năm cũng không thể xuất sư, Clara chỉ luyện có vài ngày mà kỹ thuật dùng dao đã lợi hại đến như vậy rồi. Là một Dị năng giả hệ Mộc nên Clara cũng rất giỏi trong việc phân biệt các loại nguyên luyện nấu ăn, và cũng chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được chất lượng của nguyên liệu nấu ăn.
Hơn nữa, năng lực bắt chước của Clara còn rất tốt, đồ ăn phức tạp chỉ cần nhìn qua 2 lần là có thể làm lại y đúc.
Clara nhìn qua Hoàng Thiện nói: "Sư huynh, anh muốn ra ngoài sao?"
Hoàng Thiện gật đầu nói: "Đúng vậy. Anh phải đi kiểm tra vườn rau, muốn đi cùng không?"
Clara gật đầu nói: "Cũng được."
Rau dưa ở bên ngoài có rất nhiều phân bón hoá học và thuốc trừ sâu, vì để chất lượng các nguyên liệu nấu ăn luôn an toàn và tươi mới nên Hoàng gia quân cũng đã thuê luôn một mảnh ruộng ở khu vực ngoại ô để chuyên trồng các loại rau củ quả hữu cơ phục vụ cho phòng bếp nhà mình. Chất lượng rau của Hoàng gia cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
Clara cũng đi dạo một vòng ở khu ruộng rau dưa thì chỉ trong một chốc thôi mà mấy cây rau đó bỗng cao vút lên.
......
Cục dị năng.
Lý Thanh Văn: "Bên Trình Chu có động tĩnh gì mới không?"
Bạch Nham: "Mấy ngày trước thì Trình Chu đã đi tìm giáo sư Dịch."
Lý Thanh Văn có chút hồ nghi hỏi: "Vì thuốc thức tỉnh sao?"
Bạch Nham lắc đầu nói: "Có lẽ Trình Chu cũng không có hứng thú gì với thuốc thức tỉnh đâu."
Giáo sư Dịch có một phần hạn mức thuốc thức tỉnh do có cống hiến đối với quốc gia, nhưng tình huống hiện tại thì phản ứng của Đàm gia cũng rất bình thường nên có thể Trình Chu cũng chẳng có nhu cầu gì với thuốc thức tỉnh này. Biết làm sao được, mục đích theo đuổi của mỗi người đều khác nhau mà, có lẽ thì có rất nhiều người sẽ đuổi theo thuốc thức tỉnh đấy nhưng Trình Chu lại không để ở trong mắt.
"Nghe nói cậu ta tới nghiên cứu điều chế thuốc." Bạch Nham nói.
Lý Thanh Văn kinh ngạc nói: "Thật sao? Trình Chu cũng có hứng thú với điều chế thuốc sao?"
Bạch Nham gật đầu nói: "Hình như là vậy, trên tay Trình Chu có không ít linh thảo, cũng không biết là từ nơi nào tới."
Lý Thanh Văn hâm mộ nói: "Người này đúng thật may mắn. Gần đây đang có rất nhiều người ở các phân bộ khác đã chạy đến đăng ký muốn có thuốc thức tỉnh. Mấy người này chắc đang nghĩ đám linh thảo kia là từ trên trời rơi xuống chắc? Một đám khôn lỏi cậy già lên mặt, suốt ngày cắm mặt ở trong phòng thì làm sao biết thu hoạch linh thảo khó khăn đến cỡ nào chứ. Còn chuyện này nữa, đã gửi thư mời hết mấy Dị năng giả ở Đàm gia chưa?"
Bạch Nham thở dài nói: "Đã gửi rồi nhưng mà đối phương cũng không muốn tới làm nhân viên công tác ở vườn cây thuốc quốc gia đâu. Nghe nói cô ấy chạy tới chỗ Hoàng Văn Bân để học nấu ăn rồi."
Lý Thanh Văn cau mày thầm nghĩ: Dị năng giả hệ mộc lại có hứng thú với việc nấu ăn? Hình như cũng không quá phù hợp rồi đúng không? Không cảm thấy lãng phí à?
Bạch Nham cau mày có chút ghen tị nói: "Nghe nói, sau khi Clara đi dạo một vòng ở khu vườn thì chất lượng rau củ của vườn rau Hoàng gia đã bay lên một mảng lớn rồi."
Lý Thanh Văn: "......" Năng lực như vậy thì còn chạy đi nghiên cứu đồ ăn làm gì chứ? Làm chuyên gia không tốt hơn sao? Thật quá lãng phí, thật quá lãng phí tài năng rồi.
End chap 127
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.