Chương 126: Bức Cung
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu và Dạ U cũng mang theo Mạc Lạc truyền tống quay về hiện thế. Nhìn thấy hai người kia đi lại mang dư thêm 1 người quay về nên đám Clara cũng tập trung lại một chỗ, sau đó tất cả mọi người cũng tò mò mà vây xem người mới mà hai người kia mới mang về.
Mạc Lạc rất cảnh giác mà nhìn đám Clara rồi hắn cũng có chút hoang mang về tình cảnh trước mắt.
Mạc Lạc thầm nghĩ: Hay là Eugene đã thay đổi phương pháp để tra tấn hắn rồi đúng không? Không lẽ tên kia lại đổi sang dùng mỹ nhân kế luôn rồi hả?
Ánh mắt của Mạc Lạc cũng quét qua một lượt hết cả đám Clara rồi cũng theo bản năng mà đánh giá cách ăn mặc của mấy người này.
Hiện tại, thời tiết của hiện thế cũng có chút nóng, cho nên đám Clara cũng ăn mặc theo váy áo đang thịnh hành ở nơi này. Còn trong mắt Mạc Lạc thì mấy cái váy vóc mà đám Clara đang mặc lại là sự đồi bại và thô tục không muốn nhìn.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Mạc Lạc thì cũng có chút kích động không thôi. Tuy là anh trai hắn cũng không nói rõ ràng nhưng hắn cũng đoán được một chút rồi. Dường như dị năng của anh trai hắn cũng quá là nghịch thiên rồi đấy. Anh trai hắn có thể di chuyển giữa hai vị diện khác nhau đúng không? Hơn nữa mấy người Clara căn bản cũng không phải là cao thủ lánh đời mà là khách vãng lai từ thế giới khác tới đây.
Mà cái người tên Mạc Lạc này hẳn là luyện dược sư đến từ dị giới bên kia bị anh trai hắn tóm được, tựa hồ người này ở dị giới cũng là một nhân tài gì đấy.
"Tên này là luyện dược sư sao?" Carey cũng rất tò mò nhìn chằm chằm Mạc Lạc nói.
"Hai người còn bắt được một tên luyện dược sư rồi mang về đây?" Carol nói.
Trình Chu chống nạnh cũng có chút đắc ý nói: "Nghe nói tên này là Bạch ngân luyện dược sư đấy, hình như cũng là Bạch ngân kỵ sĩ luôn."
Carol kinh ngạc nói: "Oà, thiếu niên anh tài nha."
Carey cau mày cũng có chút nghi hoặc nói: "Sao em lại không cảm nhận được dao động đấu khí của hắn nhỉ?"
Trình Chu: "Nghe nói là đã bị phong ấn."
Cũng may mắn là sức mạnh của Mạc Lạc đã bị phong ấn lại, nếu không thì muốn bắt người này lại hắn cũng phải tốn thêm chút công sức rồi.
Carey gật đầu cũng có chút thương hại mà nhìn Mạc Lạc rồi nói: "Hoá ra là như vậy à. Nhìn dáng vẻ như như này rồi thì tên này cũng quá thảm."
Trình Chu nói: "Đúng là rất thảm đấy."
Mạc Lạc cũng có thể tính thiếu niên anh tài, nhưng mà vận khí cũng quá tệ hại, lăn lộn đến mức sắp bị treo cổ luôn thì đúng là ông trời ghen tị người tài.
Clara đánh giá Mạc Lạc vài lần cũng có chút lo lắng nói: "Sao sinh cơ trên người hắn lại yếu như vậy chứ? Có lẽ hắn cũng sắp chết đến nơi rồi."
Trình Chu có chút vội vàng nói: "Đừng để hắn chết, em vất vả lắm mới tóm được hắn đó."
Nếu tên này mà chết thì hắn lại phí công vô ích rồi à?
Annie đi tới tùy tiện nói: "Tránh ra nào, để em."
Annie giang hai tay ra, một luồng ánh sáng màu bạc cũng lập tức bao phủ lấy Mạc Lạc, ngay lập tức thì những vết thương chằng chịt trên người Mạc Lạc cũng nhanh chóng khép lại.
Mạc Lạc nhìn Annie rồi hoảng sợ trừng mắt mà hô lên: "Đọa ma giả?"
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Ồn ào quá vậy. Tên này bị làm sao vậy trời? Annie vừa mới cứu mạng hắn đấy có được không hả? Vừa mới lành lặn được một chút mà tên này đã làm ra bộ mặt như vậy là sao?
Mà dường như Annie cũng đã thấy nhiều trường hợp như này rồi nên cô bé cũng không thèm để ý tới dáng vẻ hoảng sợ này của Mạc Lạc.
Đàm Thiếu Thiên chống cằm cũng có chút tò mò mà dò hỏi: "Anh hai, em đã sớm muốn hỏi rồi, Đoạ ma giả là cái gì vậy?"
Trình Chu: "Đọa ma giả, tín đồ của ma quỷ."
Đàm Thiếu Thiên sửng sốt rồi có chút kích động nói: "Oà, nghe thật cool."
Dạ U quay qua nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái rồi lắc đầu, Đàm Thiếu Thiên coi Đoạ ma giả cool ngầu, nhưng nó cũng không hề biết được là ở Tinh Linh thế giới bên kia thì Đoạ ma giả đã đeo cái danh xưng này mà phải chịu bao nhiêu đắng cay.
Mạc Lạc nhìn đám Annie rồi kích động hô lên: "Tên Eugene này còn dám hợp tác với Đoạ ma giả nữa sao?"
Phong Ngữ chống cằm phồng má nhìn giống một con hamster nói: "Chúng tôi cũng đâu có biết Eugene."
Mạc Lạc nhìn đám Phong Ngữ thì cười lạnh nói: "Đùng hòng gạt tôi. Tôi cũng không dễ mắc mưu mấy người đâu. Mặc kệ mấy người có mục đích gì thì mấy người cũng không bao giờ thành công được đâu."
Trình Chu nhìn Mạc Lạcrất nghiêm túc nói: "Sao anh lại không biết điều như vậy chứ? Là chúng tôi đã cứu anh ra khỏi nhà lao. Cho nên, anh hẳn cũng nên biết báo đáp đi chứ? Thân là một kỵ sĩ có giáo dưỡng mà anh lại vô ơn như vậy cũng được sao?"
Mạc Lạc trừng mắt Trình Chu nói: "Tôi cũng không bị một cái ơn này của Đoạ ma giả mà bị thu mua như vậy."
Trình Chu nhìn Mạc Lạc lắc đầu rồi ghét bỏ nói: "Làm người ấy mà, phải biết tri ân báo đáp, anh vong ân phụ nghĩa như vậy không tốt đâu."
Bị chỉ trích là vong ân phụ nghĩa thì Mạc Lạc cũng đỏ mặt rồi nói: "Đoạ ma giả các người có ý đồ gì chứ? Các người có nói nữa thì tôi cũng không mắc mưu đâu. Muốn tôi thông đồng với Đoạ ma giả các người mà làm xằng làm bậy sao? Đừng có hòng."
Trình Chu nhìn qua Dạ U rồi nói: "Đúng là bị em đoán trúng rồi này, tên này đúng là không hiểu đạo nghĩa. Sớm biết vậy thì anh chọn người khác cho rồi."
Dạ U nhún vai không nói gì.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc có chút ghét bỏ nói: "Đúng là đồ vô ơn."
Mạc Lạc như bị dẫm trúng chân mà mặt đỏ gay lên rồi nói: "Tôi cũng đâu có muốn các người cứu."
Trình Chu gật đầu nói "Nói cũng đúng."
Mạc Lạc còn đang chờ Trình Chu tức giận mà mắng mỏ, không nghĩ tới là Trình Chu cứ vậy mà thừa nhận, nhận ra là có biến nên Mạc Lạc cũng ngay lập tức đề phòng mà nhìn Trình Chu.
Đàm Thiếu Thiên: "Anh hai, hắn ta không chịu phối hợp thì phải làm sao giờ?"
Đàm Thiếu Thiên vốn dĩ cũng không hiểu Mạc Lạc nói cái gì đâu nhưng có Palmyra ở đây nên hắn cũng có thể hiểu được nội dung câu chuyện.
Trình Chu cũng không thèm để ý mà nói: "Chẳng sao cả, chỉ cần hắn ta biết chữ là được."
Trình Chu nhìn Palmyra rồi nghiêm túc nói: "Chuyện kế tiếp thì phải nhờ em rồi."
Palmyra đang chải đầu cho mấy con búp bê Tây Dương nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu rồi gật đầu nói: "Dạ, em sẽ tận lực."
Khoảng thời gian này Palmyra vẫn luôn đi theo Dịch Thù Tuyết ăn chơi mà mua sắm nên Palmyra cũng rất ngượng ngùng. Lần này được Trình Chu nhờ vả nên cô bé cũng rất cao hứng mà nhận lời giúp đỡ.
Melissa cười tươi như hoa nói: "Mấy cái chuyện bức cung này là sở trường của chị. Yên tâm đi, mặc kệ hắn có có nguyện ý hay không thì mấy cái thứ kia hắn đều phải nhổ ra thôi."
Trình Chu gật đầu nói: "Như vậy thì phiền mọi người giúp đỡ rồi."
Melissa sảng khoái cười cười rồi nói: "Chuyện nhỏ, không cần khách khí."
Mạc Lạc đề phòng nhìn Melissa nói: "Các người...... Các người muốn làm gì?"
Melissa nghiêng đầu rồi cười rạng rỡ nói: "Về sau cậu cũng sẽ biết thôi."
Mạc Lạc nhìn Melissa cười tươi như vậy thì cũng sởn gai ốc.
......
Mạc Lạc ngồi ở trên ghế rồi cũng cảm thấy bối rối với tình huống trước mắt.
Một khắc trước thì hắn còn đang bị giam ở địa lao, hiện tại thì hắn lại đang ở một nơi rất xa lạ và bị 1 đám Đoạ ma giả bao vây. Đám Đoạ ma giả này còn đứng chỉ chỉ trỏ trỏ như thể hắn là một con ma thú vậy.
Ban đầu thì Mạc Lạc còn nghi ngờ là Eugene đã hợp tác với Đoạ ma giả rồi làm bậy. Nhưng sau đó thì hắn cũng phát hiện ra tình huống có chút không ổn, hơn nữa căn phòng này nhìn cũng rất kỳ quái. Trên trần nhà của căn phòng này có treo một cái đèn trùm rất lớn, Mạc Lạc còn tưởng đây là sản phẩm luyện khí, nhưng mà hắn lại không nhìn thấy bất kỳ khắc văn luyện khí nào có trên cái đèn đó.
Mấy người trong căn phòng này hình như đều là Đoạ ma giả, mà Mạc Lạc cũng đã nghe rất nhiều lời đồn về Đoạ ma giả rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà hắn gặp, hơn nữa còn làm gặp một đám Đoạ ma giả nữa. Nghe đồn là Đoạ ma giả rất xấu xí, lớn lên cũng rất hung dữ và đáng ghê tởm, không nghĩ là những người trước mắt này cũng không hề xấu xí mà dung mạo còn rất xuất chúng nữa.
Mạc Lạc cũng nghĩ lại thì hình như phản ứng của hắn cũng hơi quá khích rồi, có thể là những người này không cùng một nhóm với Eugene, nhưng vừa nghĩ đến Eugene thì trong lòng hắn lại đột nhiên bị hận ý bao trùm.
Carey đem một phần văn bản luyện dược nhìn rất lộn xộn tới trước mặt Mạc Lạc mà không nói một lời nào.
Mạc Lạc nhìn những văn tự luyện trước mắt thì cũng rất khó hiểu.
Đây đúng là một đoạn văn tự luyện dược, nhưng mà chữ gì cũng quá lộn xộn, nhìn như mấy cái đoạn văn không đầu không đuôi, cũng rất khó hiểu.
Palmyra nhìn Mạc Lạc, híp mắt rồi quay qua nhìn Carey gật đầu.
Palmyra cũng nhanh chóng chia sẻ lý giải trong lòng của Mạc Lạc về đoạn văn tự kia cho Carol, sau khi lĩnh ngộ được ý nghĩa của đoạn văn tự thì Carol cũng biên soạn lại một chút.
Ngay sau đó thì Carey lại tiếp tục thay đổi một tờ giấy khác, cũng đưa tới trước mặt Mạc Lạc. Lúc đầu thì Mạc Lạc cũng không quá minh bạch những việc mà đám Palmyra này đang muốn làm gì, nhưng mà ngay sau đó thì hắn dường như bừng tỉnh.
"Các người muốn tôi phiên dịch những đoạn văn tự của thuật luyện dược này?" Mạc Lạc trừng mắt nói.
Phong Ngữ chớp mắt rồi gật đầu nói: "Nghe nói bản lĩnh luyện dược của anh cũng khá tốt đúng không? Có lẽ một ít văn tự kỳ lạ này hẳn là anh cũng hiểu được."
Mạc Lạc cau mày rồi không nói gì. Nghe thì Mạc Lạc cũng không hề cảm thấy Phong Ngữ đang khích lệ hắn, hiểu rõ về những văn tự của thuật luyện dược chính là một việc rất cơ bản nhất đối với luyện dược sư.
Tuy là Mạc Lạc sinh ra ở một gia tộc luyện dược đã bị xuống dốc từ lâu, nhưng mà phụ thân và ông nội hắn vẫn luôn cố gắng phục hưng lại sự nghiệp của gia tộc, đáng tiếc là tư chất của hai người họ cũng quá bình thường nên học mãi cũng chưa ra thành tựu gì.
Nhưng mà ngay từ khi còn nhỏ thì Mạc Lạc đã được phụ thân và ông nội hắn dạy cho hắn tất cả những kiến thức cơ bản về thuật luyện dược.
Mà tư chất của hắn cùng với phụ thân và ông nội cũng không giống nhau, ngay từ nhỏ thì tư chất của hắn cũng đã rất vượt trội cho nên hắn mới bị Eugene nhìn trúng và thu làm đệ tử ký danh. Sau đó thì Mạc Lạc cũng tự dưng phát hiện là gia tộc của hắn cũng có một truyền thừa hết sức lợi hại, nhưng mà Mạc Lạc cũng đã dùng đủ biện pháp rồi mà vẫn chưa tìm được.
Sau đó thì Mạc Lạc lại tự nhiên phát hiện ra hình như bản thân hắn đã bị vây vào một cái bẫy cực kỳ lớn rồi thì phải, thực ra thì chuyện hắn phát hiện ra gia tộc có truyền thừa cũng không phải tự nhiên mà do Eugene đã cố tình dẫn lối.
Từ lâu thì Eugene đã rất thèm muốn truyền thừa của nhà bọn họ rồi, chỉ là Eugene không có khả năng tìm thấy nên mới muốn hắn dẫn đường để Eugene có thể tìm được truyền thừa. Phụ thân hắn và ông nội hắn cũng không phải là tử vong ngoài ý muốn mà hai người họ đã bị Eugene cố tình hạ sát.
Sau khi phát hiện ra chân tướng thì Mạc Lạc cũng rất muốn chạy trốn, hắn cũng đã chạy trốn rồi nhưng mà hắn lại bị Hầu tước của đảo Cầu Vồng bắt lại.
Hầu tước của đảo Cầu Vồng cùng một giuộc với tên Eugene kia, cả hai tên này cũng không phải là thứ tốt lành. Nghĩ xong thì Mạc Lạc cũng nhắm mắt lại rồi không thèm nhìn những văn tự đó nữa.
Melissa thở dài thầm nghĩ: Vốn đã định để cho tên Mạc Lạc này không biết gì để dịch những đoạn văn tự lộn xộn kia rồi, không nghĩ tới tên này cũng rất thông minh, mới vậy mà đã nghĩ ra rồi. Xem ra cũng có chút khó khăn.
Melissa có chút bực mình nói: "Mở mắt ra, nhìn đi chứ. Vì cái gì mà ngươi lại không nhìn nữa."
"Muốn tôi phục vụ cho đám Đoạ ma giả các người sao? Nằm mơ." Mạc Lạc tuy là chán ghét Eugene, nhưng hắn cũng không có cảm tình với Đoạ ma giả.
Trình Chu lắc đầu rồi bực bội nói: "Đúng là đồ cổ hủ."
Ở Tinh Linh thế giới, thì đại đa số mọi người đều sợ hãi và chán ghét Đoạ ma giả. Đây là chuyện đã ăn sâu vào xương tuỷ bọn họ rồi, tên Mạc Lạc dường như rất mâu thuẫn với đám Clara vì biết họ là Đoạ ma giả, dù không lâu trước đó thì Annie còn vừa mới cứu mạng hắn. Đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa mà.
Trình Chu thầm cảm thán, quả nhiên người với người cũng không phải có thể so sánh với nhau được mà, ngẫm lại thì tên Michael kia đúng là người rất thông minh và cũng kẻ rất thức thời. Tên này thì đúng là quá cứng ngắc mà, tên này cũng chẳng hiểu được cái đạo lý người đã cùng một mái hiên thì đôi lúc cũng phải cúi đầu. Sớm biết như vậy thì hắn đã chọn người khác để tên này treo cổ luôn đi cho rồi.
Phong Ngữ tiến đến gần Mạc Lạc rồi nhìn một chút sau đó có chút khó xử nói: "Hắn nhắm mắt lại rồi, chúng ta nên làm gì giờ? Hay em đem mí mắt của hắn ta lột xuống nhá."
Melissa thản nhiên nói: "Không cần đâu. Em yên tâm đi, hắn rồi cũng phải mở mắt thôi."
Tự nhiên thì Mạc Lạc cũng cảm giác được là có một miếng gì đó lạnh lạnh xẹt qua ở mí mắt mình, rồi Mạc Lạc cũng phải mở mắt ra thì nhìn thấy mấy con rắn đang bò ở trên bàn và háo hức mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Chẳng lẽ ... cái thứ lạnh lạnh vừa mới xẹt qua mắt hắn chính là .... Là lưỡi rắn sao?
Mạc Lạc bị dọa cho kêu la thảm thiết lên, ba hồn bảy vía nháy mắt tán loạn cả.
Đối mặt với sự đe doạ đánh đập và dụ dỗ của Eugene thì Mạc Lạc còn kiên cường mà chống lại, nhưng khi đối mặt với mấy con pets của Melissa thì Mạc Lạc lại nhũn cả hai chân.
Mạc Lạc nhìn Melissa như thể nhìn quái vật thầm nghĩ: Lời đồn quả nhiên không sai mà, Đoạ ma giả này đúng là tín đồ của ma quỷ mà, quả nhiên tàn nhẫn và độc ác.
Melissa mỉm cười rất đỗi ngọt ngào với Mạc Lạc rồi vô cùng thích thú mà thưởng thức dáng vẻ sợ hãi này của Mạc Lạc.
"Nhanh nhìn đi." Melissa nói.
Mạc Lạc nhìn Melissa rồi kinh hoảng mà nói: "Cô đem cái đám này rút về đi."
Melissa cười cười nói: "Này thì không tốt lắm đâu. Tôi thấy hình như là cậu hơi mệt mỏi và buồn chán mà. Cho nên tôi mới phải gọi chúng nó ra đây chơi với cậu mà."
Mạc Lạc nhìn Melissa nhịn không được thầm nghĩ: Lời đồn quả không sai, đám Đoạ ma giả này đúng là tâm địa rắn rết mà.
Mạc Lạc cắn chặt rang rồi thân thể cũng run rẩy nói: "Rốt cuộc là các người muốn làm gì chứ?"
Melissa nhìn Mạc Lạc nói: "Không phải cậu cũng đã biết hết rồi sao? Chúng tôi xem không hiểu những văn tự này."
Mạc Lạc nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nhưng mà mấy người cũng đâu cần làm như vậy, giờ tôi hợp tác là được rồi."
Melissa cười cười nói: "Vậy là tốt rồi, nếu cậu lại mệt mỏi mà nhắm mắt thì tôi sẽ nhờ chúng nó giúp cậu ngủ cho ngon vậy."
Đàm Thiếu Thiên nhìn Melissa như vậy bỗng nhiên cũng cảm thấy cổ của mình hơi lành lạnh. Chị gái này sao có thể tàn nhẫn tới vậy cơ chứ? Bóng đèn Cố Văn kia đúng là ngu xuẩn, tự dưng chạy đi trêu chọc bà chị này làm cái gì vậy? Tự tìm đường chết không thể nhanh hơn mà.
Sau một hồi cưỡng bách thì Mạc Lạc cũng phiên dịch xong mấy đoạn văn tự trong cuốn tranh sách của Trình Chu, nhưng do sợ bị diệt khẩu sau khi dịch xong nên Mạc Lạc cũng cố ý thả chậm tốc độ phiên dịch văn tự.
Trình Chu cũng sợ Mạc Lạc có ý dẫn dắt sai lầm cho hắn, nên đã cố ý bật một vài chương trình trên TV trên máy tính bảng để làm nhiễu loạn suy nghĩ của đối phương, sau đó hắn lại làm đảo lộn đoạn văn tự kia một lần nữa rồi nhờ Palmyra thẩm tra lại để đối chiếu.
Tiến hành như vậy nên việc phiên dịch cũng sẽ đôi chút bị chậm lại, nhưng mà kết quả sẽ chính xác hơn nhiều.
Mạc Lạc cũng chưa từng nhìn thấy những loại linh thảo này bao giờ, cho nên nhìn thấy những sản phẩm linh dược mới mẻ như vậy thì hắn cũng khá tò mò.
End chap 126
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Mạc Lạc rất cảnh giác mà nhìn đám Clara rồi hắn cũng có chút hoang mang về tình cảnh trước mắt.
Mạc Lạc thầm nghĩ: Hay là Eugene đã thay đổi phương pháp để tra tấn hắn rồi đúng không? Không lẽ tên kia lại đổi sang dùng mỹ nhân kế luôn rồi hả?
Ánh mắt của Mạc Lạc cũng quét qua một lượt hết cả đám Clara rồi cũng theo bản năng mà đánh giá cách ăn mặc của mấy người này.
Hiện tại, thời tiết của hiện thế cũng có chút nóng, cho nên đám Clara cũng ăn mặc theo váy áo đang thịnh hành ở nơi này. Còn trong mắt Mạc Lạc thì mấy cái váy vóc mà đám Clara đang mặc lại là sự đồi bại và thô tục không muốn nhìn.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Mạc Lạc thì cũng có chút kích động không thôi. Tuy là anh trai hắn cũng không nói rõ ràng nhưng hắn cũng đoán được một chút rồi. Dường như dị năng của anh trai hắn cũng quá là nghịch thiên rồi đấy. Anh trai hắn có thể di chuyển giữa hai vị diện khác nhau đúng không? Hơn nữa mấy người Clara căn bản cũng không phải là cao thủ lánh đời mà là khách vãng lai từ thế giới khác tới đây.
Mà cái người tên Mạc Lạc này hẳn là luyện dược sư đến từ dị giới bên kia bị anh trai hắn tóm được, tựa hồ người này ở dị giới cũng là một nhân tài gì đấy.
"Tên này là luyện dược sư sao?" Carey cũng rất tò mò nhìn chằm chằm Mạc Lạc nói.
"Hai người còn bắt được một tên luyện dược sư rồi mang về đây?" Carol nói.
Trình Chu chống nạnh cũng có chút đắc ý nói: "Nghe nói tên này là Bạch ngân luyện dược sư đấy, hình như cũng là Bạch ngân kỵ sĩ luôn."
Carol kinh ngạc nói: "Oà, thiếu niên anh tài nha."
Carey cau mày cũng có chút nghi hoặc nói: "Sao em lại không cảm nhận được dao động đấu khí của hắn nhỉ?"
Trình Chu: "Nghe nói là đã bị phong ấn."
Cũng may mắn là sức mạnh của Mạc Lạc đã bị phong ấn lại, nếu không thì muốn bắt người này lại hắn cũng phải tốn thêm chút công sức rồi.
Carey gật đầu cũng có chút thương hại mà nhìn Mạc Lạc rồi nói: "Hoá ra là như vậy à. Nhìn dáng vẻ như như này rồi thì tên này cũng quá thảm."
Trình Chu nói: "Đúng là rất thảm đấy."
Mạc Lạc cũng có thể tính thiếu niên anh tài, nhưng mà vận khí cũng quá tệ hại, lăn lộn đến mức sắp bị treo cổ luôn thì đúng là ông trời ghen tị người tài.
Clara đánh giá Mạc Lạc vài lần cũng có chút lo lắng nói: "Sao sinh cơ trên người hắn lại yếu như vậy chứ? Có lẽ hắn cũng sắp chết đến nơi rồi."
Trình Chu có chút vội vàng nói: "Đừng để hắn chết, em vất vả lắm mới tóm được hắn đó."
Nếu tên này mà chết thì hắn lại phí công vô ích rồi à?
Annie đi tới tùy tiện nói: "Tránh ra nào, để em."
Annie giang hai tay ra, một luồng ánh sáng màu bạc cũng lập tức bao phủ lấy Mạc Lạc, ngay lập tức thì những vết thương chằng chịt trên người Mạc Lạc cũng nhanh chóng khép lại.
Mạc Lạc nhìn Annie rồi hoảng sợ trừng mắt mà hô lên: "Đọa ma giả?"
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Ồn ào quá vậy. Tên này bị làm sao vậy trời? Annie vừa mới cứu mạng hắn đấy có được không hả? Vừa mới lành lặn được một chút mà tên này đã làm ra bộ mặt như vậy là sao?
Mà dường như Annie cũng đã thấy nhiều trường hợp như này rồi nên cô bé cũng không thèm để ý tới dáng vẻ hoảng sợ này của Mạc Lạc.
Đàm Thiếu Thiên chống cằm cũng có chút tò mò mà dò hỏi: "Anh hai, em đã sớm muốn hỏi rồi, Đoạ ma giả là cái gì vậy?"
Trình Chu: "Đọa ma giả, tín đồ của ma quỷ."
Đàm Thiếu Thiên sửng sốt rồi có chút kích động nói: "Oà, nghe thật cool."
Dạ U quay qua nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái rồi lắc đầu, Đàm Thiếu Thiên coi Đoạ ma giả cool ngầu, nhưng nó cũng không hề biết được là ở Tinh Linh thế giới bên kia thì Đoạ ma giả đã đeo cái danh xưng này mà phải chịu bao nhiêu đắng cay.
Mạc Lạc nhìn đám Annie rồi kích động hô lên: "Tên Eugene này còn dám hợp tác với Đoạ ma giả nữa sao?"
Phong Ngữ chống cằm phồng má nhìn giống một con hamster nói: "Chúng tôi cũng đâu có biết Eugene."
Mạc Lạc nhìn đám Phong Ngữ thì cười lạnh nói: "Đùng hòng gạt tôi. Tôi cũng không dễ mắc mưu mấy người đâu. Mặc kệ mấy người có mục đích gì thì mấy người cũng không bao giờ thành công được đâu."
Trình Chu nhìn Mạc Lạcrất nghiêm túc nói: "Sao anh lại không biết điều như vậy chứ? Là chúng tôi đã cứu anh ra khỏi nhà lao. Cho nên, anh hẳn cũng nên biết báo đáp đi chứ? Thân là một kỵ sĩ có giáo dưỡng mà anh lại vô ơn như vậy cũng được sao?"
Mạc Lạc trừng mắt Trình Chu nói: "Tôi cũng không bị một cái ơn này của Đoạ ma giả mà bị thu mua như vậy."
Trình Chu nhìn Mạc Lạc lắc đầu rồi ghét bỏ nói: "Làm người ấy mà, phải biết tri ân báo đáp, anh vong ân phụ nghĩa như vậy không tốt đâu."
Bị chỉ trích là vong ân phụ nghĩa thì Mạc Lạc cũng đỏ mặt rồi nói: "Đoạ ma giả các người có ý đồ gì chứ? Các người có nói nữa thì tôi cũng không mắc mưu đâu. Muốn tôi thông đồng với Đoạ ma giả các người mà làm xằng làm bậy sao? Đừng có hòng."
Trình Chu nhìn qua Dạ U rồi nói: "Đúng là bị em đoán trúng rồi này, tên này đúng là không hiểu đạo nghĩa. Sớm biết vậy thì anh chọn người khác cho rồi."
Dạ U nhún vai không nói gì.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc có chút ghét bỏ nói: "Đúng là đồ vô ơn."
Mạc Lạc như bị dẫm trúng chân mà mặt đỏ gay lên rồi nói: "Tôi cũng đâu có muốn các người cứu."
Trình Chu gật đầu nói "Nói cũng đúng."
Mạc Lạc còn đang chờ Trình Chu tức giận mà mắng mỏ, không nghĩ tới là Trình Chu cứ vậy mà thừa nhận, nhận ra là có biến nên Mạc Lạc cũng ngay lập tức đề phòng mà nhìn Trình Chu.
Đàm Thiếu Thiên: "Anh hai, hắn ta không chịu phối hợp thì phải làm sao giờ?"
Đàm Thiếu Thiên vốn dĩ cũng không hiểu Mạc Lạc nói cái gì đâu nhưng có Palmyra ở đây nên hắn cũng có thể hiểu được nội dung câu chuyện.
Trình Chu cũng không thèm để ý mà nói: "Chẳng sao cả, chỉ cần hắn ta biết chữ là được."
Trình Chu nhìn Palmyra rồi nghiêm túc nói: "Chuyện kế tiếp thì phải nhờ em rồi."
Palmyra đang chải đầu cho mấy con búp bê Tây Dương nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu rồi gật đầu nói: "Dạ, em sẽ tận lực."
Khoảng thời gian này Palmyra vẫn luôn đi theo Dịch Thù Tuyết ăn chơi mà mua sắm nên Palmyra cũng rất ngượng ngùng. Lần này được Trình Chu nhờ vả nên cô bé cũng rất cao hứng mà nhận lời giúp đỡ.
Melissa cười tươi như hoa nói: "Mấy cái chuyện bức cung này là sở trường của chị. Yên tâm đi, mặc kệ hắn có có nguyện ý hay không thì mấy cái thứ kia hắn đều phải nhổ ra thôi."
Trình Chu gật đầu nói: "Như vậy thì phiền mọi người giúp đỡ rồi."
Melissa sảng khoái cười cười rồi nói: "Chuyện nhỏ, không cần khách khí."
Mạc Lạc đề phòng nhìn Melissa nói: "Các người...... Các người muốn làm gì?"
Melissa nghiêng đầu rồi cười rạng rỡ nói: "Về sau cậu cũng sẽ biết thôi."
Mạc Lạc nhìn Melissa cười tươi như vậy thì cũng sởn gai ốc.
......
Mạc Lạc ngồi ở trên ghế rồi cũng cảm thấy bối rối với tình huống trước mắt.
Một khắc trước thì hắn còn đang bị giam ở địa lao, hiện tại thì hắn lại đang ở một nơi rất xa lạ và bị 1 đám Đoạ ma giả bao vây. Đám Đoạ ma giả này còn đứng chỉ chỉ trỏ trỏ như thể hắn là một con ma thú vậy.
Ban đầu thì Mạc Lạc còn nghi ngờ là Eugene đã hợp tác với Đoạ ma giả rồi làm bậy. Nhưng sau đó thì hắn cũng phát hiện ra tình huống có chút không ổn, hơn nữa căn phòng này nhìn cũng rất kỳ quái. Trên trần nhà của căn phòng này có treo một cái đèn trùm rất lớn, Mạc Lạc còn tưởng đây là sản phẩm luyện khí, nhưng mà hắn lại không nhìn thấy bất kỳ khắc văn luyện khí nào có trên cái đèn đó.
Mấy người trong căn phòng này hình như đều là Đoạ ma giả, mà Mạc Lạc cũng đã nghe rất nhiều lời đồn về Đoạ ma giả rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên mà hắn gặp, hơn nữa còn làm gặp một đám Đoạ ma giả nữa. Nghe đồn là Đoạ ma giả rất xấu xí, lớn lên cũng rất hung dữ và đáng ghê tởm, không nghĩ là những người trước mắt này cũng không hề xấu xí mà dung mạo còn rất xuất chúng nữa.
Mạc Lạc cũng nghĩ lại thì hình như phản ứng của hắn cũng hơi quá khích rồi, có thể là những người này không cùng một nhóm với Eugene, nhưng vừa nghĩ đến Eugene thì trong lòng hắn lại đột nhiên bị hận ý bao trùm.
Carey đem một phần văn bản luyện dược nhìn rất lộn xộn tới trước mặt Mạc Lạc mà không nói một lời nào.
Mạc Lạc nhìn những văn tự luyện trước mắt thì cũng rất khó hiểu.
Đây đúng là một đoạn văn tự luyện dược, nhưng mà chữ gì cũng quá lộn xộn, nhìn như mấy cái đoạn văn không đầu không đuôi, cũng rất khó hiểu.
Palmyra nhìn Mạc Lạc, híp mắt rồi quay qua nhìn Carey gật đầu.
Palmyra cũng nhanh chóng chia sẻ lý giải trong lòng của Mạc Lạc về đoạn văn tự kia cho Carol, sau khi lĩnh ngộ được ý nghĩa của đoạn văn tự thì Carol cũng biên soạn lại một chút.
Ngay sau đó thì Carey lại tiếp tục thay đổi một tờ giấy khác, cũng đưa tới trước mặt Mạc Lạc. Lúc đầu thì Mạc Lạc cũng không quá minh bạch những việc mà đám Palmyra này đang muốn làm gì, nhưng mà ngay sau đó thì hắn dường như bừng tỉnh.
"Các người muốn tôi phiên dịch những đoạn văn tự của thuật luyện dược này?" Mạc Lạc trừng mắt nói.
Phong Ngữ chớp mắt rồi gật đầu nói: "Nghe nói bản lĩnh luyện dược của anh cũng khá tốt đúng không? Có lẽ một ít văn tự kỳ lạ này hẳn là anh cũng hiểu được."
Mạc Lạc cau mày rồi không nói gì. Nghe thì Mạc Lạc cũng không hề cảm thấy Phong Ngữ đang khích lệ hắn, hiểu rõ về những văn tự của thuật luyện dược chính là một việc rất cơ bản nhất đối với luyện dược sư.
Tuy là Mạc Lạc sinh ra ở một gia tộc luyện dược đã bị xuống dốc từ lâu, nhưng mà phụ thân và ông nội hắn vẫn luôn cố gắng phục hưng lại sự nghiệp của gia tộc, đáng tiếc là tư chất của hai người họ cũng quá bình thường nên học mãi cũng chưa ra thành tựu gì.
Nhưng mà ngay từ khi còn nhỏ thì Mạc Lạc đã được phụ thân và ông nội hắn dạy cho hắn tất cả những kiến thức cơ bản về thuật luyện dược.
Mà tư chất của hắn cùng với phụ thân và ông nội cũng không giống nhau, ngay từ nhỏ thì tư chất của hắn cũng đã rất vượt trội cho nên hắn mới bị Eugene nhìn trúng và thu làm đệ tử ký danh. Sau đó thì Mạc Lạc cũng tự dưng phát hiện là gia tộc của hắn cũng có một truyền thừa hết sức lợi hại, nhưng mà Mạc Lạc cũng đã dùng đủ biện pháp rồi mà vẫn chưa tìm được.
Sau đó thì Mạc Lạc lại tự nhiên phát hiện ra hình như bản thân hắn đã bị vây vào một cái bẫy cực kỳ lớn rồi thì phải, thực ra thì chuyện hắn phát hiện ra gia tộc có truyền thừa cũng không phải tự nhiên mà do Eugene đã cố tình dẫn lối.
Từ lâu thì Eugene đã rất thèm muốn truyền thừa của nhà bọn họ rồi, chỉ là Eugene không có khả năng tìm thấy nên mới muốn hắn dẫn đường để Eugene có thể tìm được truyền thừa. Phụ thân hắn và ông nội hắn cũng không phải là tử vong ngoài ý muốn mà hai người họ đã bị Eugene cố tình hạ sát.
Sau khi phát hiện ra chân tướng thì Mạc Lạc cũng rất muốn chạy trốn, hắn cũng đã chạy trốn rồi nhưng mà hắn lại bị Hầu tước của đảo Cầu Vồng bắt lại.
Hầu tước của đảo Cầu Vồng cùng một giuộc với tên Eugene kia, cả hai tên này cũng không phải là thứ tốt lành. Nghĩ xong thì Mạc Lạc cũng nhắm mắt lại rồi không thèm nhìn những văn tự đó nữa.
Melissa thở dài thầm nghĩ: Vốn đã định để cho tên Mạc Lạc này không biết gì để dịch những đoạn văn tự lộn xộn kia rồi, không nghĩ tới tên này cũng rất thông minh, mới vậy mà đã nghĩ ra rồi. Xem ra cũng có chút khó khăn.
Melissa có chút bực mình nói: "Mở mắt ra, nhìn đi chứ. Vì cái gì mà ngươi lại không nhìn nữa."
"Muốn tôi phục vụ cho đám Đoạ ma giả các người sao? Nằm mơ." Mạc Lạc tuy là chán ghét Eugene, nhưng hắn cũng không có cảm tình với Đoạ ma giả.
Trình Chu lắc đầu rồi bực bội nói: "Đúng là đồ cổ hủ."
Ở Tinh Linh thế giới, thì đại đa số mọi người đều sợ hãi và chán ghét Đoạ ma giả. Đây là chuyện đã ăn sâu vào xương tuỷ bọn họ rồi, tên Mạc Lạc dường như rất mâu thuẫn với đám Clara vì biết họ là Đoạ ma giả, dù không lâu trước đó thì Annie còn vừa mới cứu mạng hắn. Đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa mà.
Trình Chu thầm cảm thán, quả nhiên người với người cũng không phải có thể so sánh với nhau được mà, ngẫm lại thì tên Michael kia đúng là người rất thông minh và cũng kẻ rất thức thời. Tên này thì đúng là quá cứng ngắc mà, tên này cũng chẳng hiểu được cái đạo lý người đã cùng một mái hiên thì đôi lúc cũng phải cúi đầu. Sớm biết như vậy thì hắn đã chọn người khác để tên này treo cổ luôn đi cho rồi.
Phong Ngữ tiến đến gần Mạc Lạc rồi nhìn một chút sau đó có chút khó xử nói: "Hắn nhắm mắt lại rồi, chúng ta nên làm gì giờ? Hay em đem mí mắt của hắn ta lột xuống nhá."
Melissa thản nhiên nói: "Không cần đâu. Em yên tâm đi, hắn rồi cũng phải mở mắt thôi."
Tự nhiên thì Mạc Lạc cũng cảm giác được là có một miếng gì đó lạnh lạnh xẹt qua ở mí mắt mình, rồi Mạc Lạc cũng phải mở mắt ra thì nhìn thấy mấy con rắn đang bò ở trên bàn và háo hức mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Chẳng lẽ ... cái thứ lạnh lạnh vừa mới xẹt qua mắt hắn chính là .... Là lưỡi rắn sao?
Mạc Lạc bị dọa cho kêu la thảm thiết lên, ba hồn bảy vía nháy mắt tán loạn cả.
Đối mặt với sự đe doạ đánh đập và dụ dỗ của Eugene thì Mạc Lạc còn kiên cường mà chống lại, nhưng khi đối mặt với mấy con pets của Melissa thì Mạc Lạc lại nhũn cả hai chân.
Mạc Lạc nhìn Melissa như thể nhìn quái vật thầm nghĩ: Lời đồn quả nhiên không sai mà, Đoạ ma giả này đúng là tín đồ của ma quỷ mà, quả nhiên tàn nhẫn và độc ác.
Melissa mỉm cười rất đỗi ngọt ngào với Mạc Lạc rồi vô cùng thích thú mà thưởng thức dáng vẻ sợ hãi này của Mạc Lạc.
"Nhanh nhìn đi." Melissa nói.
Mạc Lạc nhìn Melissa rồi kinh hoảng mà nói: "Cô đem cái đám này rút về đi."
Melissa cười cười nói: "Này thì không tốt lắm đâu. Tôi thấy hình như là cậu hơi mệt mỏi và buồn chán mà. Cho nên tôi mới phải gọi chúng nó ra đây chơi với cậu mà."
Mạc Lạc nhìn Melissa nhịn không được thầm nghĩ: Lời đồn quả không sai, đám Đoạ ma giả này đúng là tâm địa rắn rết mà.
Mạc Lạc cắn chặt rang rồi thân thể cũng run rẩy nói: "Rốt cuộc là các người muốn làm gì chứ?"
Melissa nhìn Mạc Lạc nói: "Không phải cậu cũng đã biết hết rồi sao? Chúng tôi xem không hiểu những văn tự này."
Mạc Lạc nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nhưng mà mấy người cũng đâu cần làm như vậy, giờ tôi hợp tác là được rồi."
Melissa cười cười nói: "Vậy là tốt rồi, nếu cậu lại mệt mỏi mà nhắm mắt thì tôi sẽ nhờ chúng nó giúp cậu ngủ cho ngon vậy."
Đàm Thiếu Thiên nhìn Melissa như vậy bỗng nhiên cũng cảm thấy cổ của mình hơi lành lạnh. Chị gái này sao có thể tàn nhẫn tới vậy cơ chứ? Bóng đèn Cố Văn kia đúng là ngu xuẩn, tự dưng chạy đi trêu chọc bà chị này làm cái gì vậy? Tự tìm đường chết không thể nhanh hơn mà.
Sau một hồi cưỡng bách thì Mạc Lạc cũng phiên dịch xong mấy đoạn văn tự trong cuốn tranh sách của Trình Chu, nhưng do sợ bị diệt khẩu sau khi dịch xong nên Mạc Lạc cũng cố ý thả chậm tốc độ phiên dịch văn tự.
Trình Chu cũng sợ Mạc Lạc có ý dẫn dắt sai lầm cho hắn, nên đã cố ý bật một vài chương trình trên TV trên máy tính bảng để làm nhiễu loạn suy nghĩ của đối phương, sau đó hắn lại làm đảo lộn đoạn văn tự kia một lần nữa rồi nhờ Palmyra thẩm tra lại để đối chiếu.
Tiến hành như vậy nên việc phiên dịch cũng sẽ đôi chút bị chậm lại, nhưng mà kết quả sẽ chính xác hơn nhiều.
Mạc Lạc cũng chưa từng nhìn thấy những loại linh thảo này bao giờ, cho nên nhìn thấy những sản phẩm linh dược mới mẻ như vậy thì hắn cũng khá tò mò.
End chap 126
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.