Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 42: Biến Dị Sò Biển

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Trình Chu chạy xe tải đến nhà hàng, Trình Dương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Trình Chu tới.

“Anh hai, rốt cuộc anh cũng chịu trở lại rồi. Anh mà còn không trở lại nữa là cạn nguồn hàng luôn đấy.”

Trình Chu nhìn lướt vào trong cửa hàng rồi nói: “Anh còn phải đi nhập hàng, thời gian anh đi vắng cửa hàng vẫn ổn chứ?”

Trình Dương gật đầu nói: “Mọi thứ vẫn ổn, công việc kinh doanh cũng rất thuận lợi, cũng đã có nhiều khách quen ghé lại.”

“Gia đình sao rồi? Ba mẹ vẫn ổn chứ?” Trình Chu thuận miệng hỏi.

Trình Dương gật đầu nói: “Vẫn tốt, nhưng mấy ngày trước bác cả chạy tới nhà mình mượn tiền, mẹ cũng xé mặt với gia đình bác cả rồi.”

“Bác cả tới? Cái người bác phải mời một giá cao mới thấy mặt đó sao?” Trình Chu có chút ngoài ý muốn mà hỏi.

Trình Dương bĩu môi nói: “Giờ không phải cũng đã phải mò tới rồi sao? Biết anh mua nhà cho ba mẹ nên đã ngửi thấy mùi tiền mà mò đến đấy. Em nghe mẹ nói lúc bác cả tới vay tiền mà thái độ còn rất kênh kiệu nên mẹ đuổi đi rồi.”

“Đuổi đi cũng tốt.”

Có lẽ bởi vì bác cả vẫn luôn làm việc trong cơ quan nhà nước nên trên người có thói quen quan chức. Bác cả vẫn luôn không thích nhà bọn họ, luôn đối với bọn họ mặt sưng mày xỉa. Người bác cả này của hắn bình thường cũng có chút năng lực, nhưng nếu có việc muốn cầu tình nhờ giúp đỡ, thì cho dù có thành công hay không vẫn phải xuất tí huyết đưa tí tiền. Trình Chu cũng đã sớm không vừa mắt với cách hành xử của ông bác này nhưng dù sao thì người ta cũng là trưởng bối, nên hắn cũng không dám có ý kiến gì và cũng chỉ có thể nhịn.

Trình Dương gật đầu nói: “Em cũng cảm thấy mẹ làm đúng, bác cả lần này hẳn là rất tức giận.”

Trình Chu cười nói: “Bác cả là người sĩ diện nhất mà, lần này bị ba mẹ quét sạch mặt mũi như vậy chỉ sợ sẽ tức giận thật lâu đi.”

“Giận chết càng tốt.” Trình Dương hả hê nói.

Trình Dương nhớ lại việc lần trước ba mẹ nhờ bác cả tìm việc giúp mà cảm thấy khó chịu.

“Không nói về bác nữa, anh hai, anh nếm thử món cơm niêu đất (的煲仔饭: De bāo zǐ fàn) này đi.” Trình Dương mang Trình Chu đến bàn có nồi lẩu đặt sẵn một nồi cơm niêu, rồi bới cho Trình Chu một chén cơm với thịt chưng đầy.

Trình Chu nếm vài miếng cũng cảm thấy rất ngon rồi ngẩng lên hỏi: “Thịt này…”

Trình Dương giải thích: “Thịt này là thịt mà anh mua về, ba ăn một mình cũng không hết nên ba chế biến thành lạp xưởng rồi đem nấu thành cơm niêu đất ăn cũng rất ngon.”

Trình Chu có chút kinh ngạc hỏi: “Ba làm sao? Ba sao có thể nấu cơm niêu rồi đem bán ở cửa hàng? Ba biết cái gì rồi sao? Em nói với ba rồi à?”

Trình Dương lắc đầu nói: “Ba cũng chưa biết gì cả.”

Vì để tránh rắc rối và sợ chọc tức ba mẹ nên Trình Chu và Trình Dương đã quyết định che giấu việc Trình Chu đã mua cửa hàng này.

“Em nói với ba là anh hai có một người bạn đang muốn mở nhà hàng nên cần tìm một người quản lý, cho nên anh hai đã giới thiệu em cho người bạn đó, lương tháng 2 vạn. Ba mẹ sau khi biết thì rất vui mừng còn muốn đến đây để hỗ trợ miễn phí. Vì muốn báo đáp lòng tốt của ông chủ nên ba đã làm nồi cơm niêu này để bán trong cửa tiệm, cũng coi như là tăng thêm điểm nhấn cho cửa hàng.”

Trình Chu gật đầu nói: “Anh hiểu rồi.”

Công việc của Trình Dương vẫn luôn là mối quan tâm đặc biệt quan trọng trong lòng của ba mẹ hắn, Trình Dương có thể kiếm được một công việc ổn định thì họ sẽ rất hạnh phúc. Biết được công việc của Trình Dương là do Trình Chu giới thiệu nên ba Trình và mẹ Trình lo lắng Trình Chu làm phiền bạn học của mình như vậy thì cũng không tốt lắm. Họ cũng sợ Trình Dương không chịu nổi áp lực trách nhiệm của cửa hàng trưởng nên đã xin tới để làm phục vụ miễn phí và làm thêm món cơm niêu để báo đáp người bạn của Trình Chu.

Trình Chu lắc đầu nói: “May mắn là cửa hàng nhà mình, nếu không thì lương 2 vạn của em cũng không bồi nổi với nồi cơm niêu ngon như của ba nấu.”

Trình Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, cũng may là cửa hàng nhà mình. Bên cạnh đó thì nhà hàng chúng ta đúng là rất kỳ quái, mặc dù chúng là bán buffer hải sản nhưng có rất nhiều người tới đây chỉ để ăn món cơm niêu này. Cái nồi cơm này em ăn một bát là đã cảm thấy lửng dạ rồi nên lúc đầu em còn sợ món này sẽ không thể bán chạy được cơ, không nghĩ tới sau khi phục vụ món này thì rất nhiều người không chịu nổi cám dỗ nên đã ăn và luôn tới đây chỉ để chọn cơm. Hiện tại thì món này bán chạy quá nên khả năng tiêu thụ hải sản cũng giảm đi nhiều.”

Trình Chu: “…”

“Nguyên liệu của món cơm niêu này chủ yếu là gạo và lạp xưởng, lạp xưởng đều là do ba làm, mỗi ngày bán ra mấy chục nồi cơm niêu nên lượng lạp xưởng tiêu hao cũng rất lớn.”

“Còn có người rất sáng suốt đấy.” Đây là thịt Giác Trư biến dị, là thịt heo của dị giới thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm, ăn vào cũng rất tốt cho thân thể. “Thịt heo này anh đặc biệt mang về là muốn để cho ba ăn mà.”

Trình Dương gật đầu nói: “Em biết, nhưng ba lại nói ba cũng ăn không hết mà khách hàng lại thích ăn nên làm một ít cho nhà hàng.”

Trình Chu thở dài nói: “Thôi, nếu ba thích thì cứ để ba làm đi.”

Bây giờ thì quy mô trang trại chăn nuôi của hắn cũng đang không ngừng được mở rộng nên chắc có thể có thịt lợn heo thừa, thôi thì để lại một ít để bán cho cửa hàng cũng không tệ.



“Anh hai, loại sò điệp mà anh mang đến cũng rất nổi tiếng.” Trình Dương nói.

Trình Chu ngạc ngạc nhiên hỏi lại: “Thật sao?”

Trình Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, có rất nhiều khách hàng nói còn muốn ăn nữa, nếu không phải cửa hàng của chúng ta là loại cửa hàng chuyên buffet, gia vị cũng là tự khách hàng phối thì họ còn hoài nghi không biết có phải chúng ta đã cho thuốc vào loại sò điệp này hay không.”

“Có chuyện này sao?” Trình Chu hỏi.

Trình Dương gật đầu nói: “Vâng, cách đây một vài ngày thì có người của Cục giám sát thị trường đã đột xuất đến cửa hàng chúng ta để kiểm tra có dư lượng anh túc trong thực phẩm hay không đấy.”

“Chúng ta bị báo cáo?”

“Trên mạng có rất nhiều người hoài nghi là cửa hàng chúng ta đã hạ cổ họ vì sau khi ăn xong thì họ vẫn còn muốn ăn nữa nên đã báo cáo cửa hàng chúng ta.” Trình Dương nói.

“Vậy … có tra ra vấn đề gì không?”

Trình Dương lắc đầu nói: “Đương nhiên không tra ra cái gì cả.”

Nghe thấy điều này làm Trình Chu cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Ở đây có món sò điệp nướng tỏi được làm sẵn, anh có muốn ăn thử không?”

Trình Chu gật đầu nói: “Được.”

Sau khi nếm thử thì Trình Chu cũng phát hiện hương vị của món sò điệp này rất tốt, ngon hơn rất nhiều những món sò điệp mà hắn đã ăn trước đó.

Trình Chu ở lại trò chuyện cùng Trình Dương một lát rồi cũng lái xe rời đi.

Sau khi chạy vững ở trên đường thì Trình Chu nhìn sang phía ghế trống bên cạnh hỏi: “Dạ U, cậu biết số sò điệp đó đã xảy ra chuyện gì không?”

Dạ U rất hiếm khi hiện thân nhưng Trình Chu luôn biết rõ thời điểm mà hắn cùng Dương Dương trò chuyện thì Dạ U vẫn luôn có mặt.

Dạ U lười biếng nói: “Có chút dao động của ma lực trên thân những con sò điệp đó.”

Trình Chu tò mò hỏi: “Vậy là số sò điệp đó đã tiến hoá phải không? Chúng đã biến thành ma bối (魔贝: mó bèi - 贝 - động vật nhuyễn thể như trai, bào ngư… 魔: thần bí, quỷ dị. Ý của từ ma mối là mấy con sơ cấp ma thú sò điệp ấy.).”

Dạ U: “Biến thành ma bối? Nào có đơn giản như vậy chứ? Có lẽ là do bên kia đã xuất hiện một con sò vương, sò vương này đã biến thành ma bối nên những con sò khác bị ảnh hưởng.”

Trình Chu: “Trên con sò có ma lực dao động, sao cậu không nói sớm.”

Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu rồi liên tục nã pháo: “Ngươi bây giờ là đang đổ lỗi cho ta sao? Chẳng qua cũng chỉ là một chút dao động mà thôi, có cũng như không, căn bản là ăn cũng không có tác dụng gì. Còn không phải là do các người ở thế giới bên này thân thể quá yếu nên chỉ một chút ma lực cũng cảm giác có tác dụng tẩm bổ, một đám vô dụng mà ngươi còn trách ta?”

Trình Chu cũng nhanh chóng ý thức được thái độ của mình không đúng nên vội vã nhận sai: “Vâng, vâng, vâng, đều là do người ở bên này không tốt, thân thể của những người này cũng quá hư nhược.”

Thấy Trình Chu nhận lỗi thì Dạ U cũng đắc ý mà dựa lưng vào ghế bên cạnh.

Trình Chu khẽ thở dài trong lòng rồi nghĩ thầm: Hắn cũng thật ngu ngốc, tự nhiên lại cùng Dạ U tranh chấp về vấn đề này.

“Nếu tôi muốn bắt được con ma bối kia phải thì làm gì bây giờ?”

“Ta làm sao biết phải làm sao chứ? Ngươi cũng tự nghĩ cách mà bắt đi chứ. Ngươi còn chưa cai sữa sao? Cái gì cũng phải hỏi ta?” Dạ U lười biếng nói.

Trình Chu lại một lần nữa nhận sai nói: “Được, được, được, là tôi sai, lỗi của tôi.”

Dạ U khẽ hừ một tiếng nói: “Ngưoi hiểu là tốt rồi.”

Trình Chu khẽ thở dài rồi tự nhủ: Dù sao Dạ U đang tức giận nên hắn chỉ cần nhận lỗi là được, làm chủ nhân thì Dạ U không có khả năng sai nên lỗi chỉ có thể là của hắn.

…….

Vài ngày sau thì Trình Chu cũng quay trở lại Hắc Mạch thôn.

Ngay khi trở về làng thì Trình Chu cũng lập tức triệu tập một số thôn dân có kỹ năng bơi tương đối tốt tới để cùng nhau tìm kiếm sò vương.



Sau một thời gian dài tìm kiếm thì Trình Chu cũng tìm được một con sò có đường kính nửa mét. Trên người cũng tản ra một luồng khí đặc thù.

Sau khi phát hiện ra sò vương thì Trình Chu đã thành lập một trung tâm nhân giống sò điệp ở bên bờ biển. Nếu trong đàn dã thú xuất hiện ma thú vương thì sức mạnh tổng thể của đàn thú sẽ tăng lên đáng kể. Điều này cũng đúng với đám sò điệp. Theo lời Dạ U thì nếu sò vương đã xuất hiện thì quy mô đàn sò có thể cũng sẽ được mở rộng nhanh chóng.

Thời gian gần đây thì nhà hàng hải sản của Trình Chu làm ăn càng ngày càng tốt, sinh ý càng được mở rộng, may mắn là làng Hắc Mạch thôn gần đây đã mở rộng quy mô đánh bắt, nếu không thì hải sản có khả năng không đủ để cung cấp cho nhà hàng của hắn.

Sau khi ra biển thì Trình Chu lại đến trang trại chăn nuôi.

“Những con lợn này cũng lớn nhanh quá.” Trình Chu cảm thán.

Mới rời đi vài ngày mà những con lợn con Trình Chu đem tới đã to lên mấy lần, phải nói là dù có ăn hormone cũng không thể lớn nhanh được như vậy đâu.

“Chúng phát triển quá nhanh.” Trình Chu nói.

Nghe vậy thì trưởng thôn có chút kích động giải thích: “Thức ăn dùng để chăn nuôi là cỏ linh lăng, hẳn là do Tiểu May Mắn đã dục sinh được linh thảo thành công.”

Trình Chu có chút kích động nói: “Thật vậy sao?” Gần đây đúng là chuyện tốt tới liên tiếp.

Trình Chu chạy ra cánh đồng cỏ linh lăng để kiểm tra, xem xét kỹ một chút thì cảm nhận được bên trong cánh đồng tản ra một hương vị đặc thù, hẳn là đã tiến hoá. Nhìn một mảng lớn cỏ linh lăng lay động trong gió khiến trái tim Trình Chu rung động không thôi.

Giữa trưa, Trình Chu có chút gấp chờ không nổi mà chạy vào chiếc RV.

“Hình như là cỏ linh lăng đã chuyển hoá thành linh thảo rồi phải không?” Trình Chu dò hỏi.

Dạ U gật đầu nói: “Đúng thế, ngươi quả thật rất may mắn. Có không ít quý tộc nuôi hơn chục con Tinh Linh trùng, và không phải con nào cũng có khả năng tiến hoá thành Tinh Linh. Cho dù có tiến hoá thành Tinh Linh thì cũng chưa chắc có khả năng giục sinh ra linh thảo. Muốn đem thực vật bình thường chuyển hoá thành linh thực hoặc linh thảo cũng không dễ dàng gì.”

Trình Chu mỉm cười nói: “Xem ra thì tôi quả là người rất may mắn. Lúc trước cậu nói linh thảo cũng có thể chế biến thành linh dược phải không?”

Dạ U gật đầu nói: “Đúng thế.”

Trình Chu hít một hơi thật sâu hỏi: “Vậy cỏ linh lăng có thể chế biến thành linh dược không?”

Dạ U nhìn Trình Chu một cái rồi nói: “Chế tạo linh dược sao có thể đơn giản như vậy chứ? Linh thảo khác nhau thì cũng có phương pháp khác nhau để tạo thành linh dược, tác dụng của linh dược cũng không giống nhau. Linh dược mà dùng bừa bãi cũng sẽ bị phản tác dụng.”

Trình Chu hít một hơi sâu rồi hỏi: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”

Dạ U trừng mắt lạnh lùng nói: “Ngươi không phải đã có biện pháp tốt rồi sao?”

“Phải không?” Hắn có biện pháp sao? Sao hắn không biết chứ.

Dạ U khẳng định: “Phải, ngươi không phải đang nuôi lợn bằng đám cỏ linh lăng đó sao? Heo ăn linh thảo thì chất lượng thịt sẽ biến đổi, ngươi chỉ cần trực tiếp ăn thịt là được rồi.”

Trình Chu nghĩ một chút rồi nói: “Hình như cũng đúng. Sau khi ăn linh thảo thì đám heo đó phát triển cực kỳ nhanh.”

Dạ U gật đầu nói: ‘Hẳn là vậy, có lẽ có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của Giác Trư lại còn 2/3 thời gian.”

“Hẳn là?”

Dạ U nhìn Trình Chu rồi liếc một cái nói: “Ta cũng chưa bao giờ nuôi heo, ta làm sao biết được chứ? Các người ở bên kia không phải thường nói sao? Ngươi còn không biết tự mình sờ soạng ra sao?”

Trình Chu xấu hổ cười nói: “Vâng, vâng, tôi sẽ tự mình tìm hiểu.”

“Ta nói chứ, ngươi phải học cách tự lập đi, ngươi đã lớn như vậy rồi phải biết tự lập, biết không?” Dạ U quở trách.

Trình Chu: “….” Dạ U đã xem kênh giáo dục nào vậy chứ? Sao gần đây cậu ấy lại nói chuyện sặc mùi lão trung nhân thế này.

End chap 42

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook