Chương 43: Trình Vĩnh Kiệt Tới Chơi
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Một tháng nháy mắt trôi qua.
Dựa vào nguyên liệu nấu ăn ưu việt và giá cả tiện nghi mà nhà hàng buffet hải sản Ngư Đa Đa (鱼多多: yú duōduō) của Trình Chu đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Quán ăn đông khách nên doanh số một ngày thu mấy vạn cũng là chuyện bình thường.
Trình Dương cũng liên tục tuyển thêm mười mấy người phục vụ nhưng vẫn không kịp để phục vụ, ba Trình cùng mẹ Trình cũng phát hiện tình trạng vội không kịp ăn của Trình Dương nên cũng chạy sang giúp đỡ một tay.
“Trình Dương, mày thật sự làm ở đây à.” Trình Vĩnh Kiệt dựa vào quầy tính tiền nói.
“Sao anh lại ở đây?”
“Dương à, sao mày lại nói như vậy? Tại sao tao không thể tới đây? Nghe nói mày là quản lý của cái nhà hàng này phải không?” Trình Vĩnh Kiệt hỏi.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng thế.”
“Cái nhà hàng này của mày cũng thật không đơn giản mà. Có vẻ như nó đã trở thành một cửa hàng nổi tiếng ở trên mạng ở khu vực nội thành chúng ta đúng không?” Trình Vĩnh Kiệt ghen tị nói.
“Đều là do mọi người nể tình mà thôi.”
Lúc mới khai trương thì danh tiếng nhà hàng tương đối thấp, khách cũng chưa biết tới nhiều, Trình Dương có chút lo lắng anh hai hắn sẽ lỗ sạch tiền. Nhưng sau một thời gian thì cũng đã có một ít khách quen quay lại, lại sau đó nữa thì khách trong tiệm cũng tăng dần lên. Trình Dương cũng có hỏi qua vài vị khách tới dùng bữa thì mới biết là cửa hàng của họ đã có một người nổi tiếng chuyên làm về mỹ thực tới review. Sau khi người nổi tiếng ấy trải nghiệm qua thì cũng mê đắm luôn đồ ăn nhà hàng nên đã quay chụp rất có tâm và đăng tải lên mạng. Cũng nhờ vậy nên nhà hàng của họ dạo này đã khá nổi tiếng trên mạng.
Vòng kết nối của những người nổi tiếng trên mạng hiện nay cũng đang cạnh tranh khá tàn khốc, một người làm video có lượng tương tác cao thì sẽ kéo theo nhiều người tới bắt chước để ăn theo.
Nên sau khi cửa hàng của họ nổi tiếng thì số lượng người nổi tiếng tới review cũng tăng lên nhanh chóng, kéo theo việc kinh doanh của quán cũng càng ngày càng tốt. Cửa hàng hot lên thì Trình Dương cũng nâng giá từ 99 tệ lên 199 tệ theo ý của Trình Chu.
Ban đầu Trình Dương còn cảm thấy 199 tệ là quá cao, nhưng Trình Chu đã quyết nên Trình Dương cũng buộc phải chấp nhận. Sau khi tăng giá thì khách cũng giảm đi không ít, nhưng một thời gian sau thì cũng lại đâu vào đấy.
“Sinh ý không tồi, mày cũng được trích hoa hồng phải không?” Trình Vĩnh Kiệt hỏi.
Trình Dương lắc đầu nói: “Hoa hồng đều là của ông chủ, em cũng chỉ là người làm công thôi, lấy lương chết.”
Việc kinh doanh trong tiệm vẫn luôn tốt, cũng bởi vì Trình Chu thường xuyên biến mất nên lợi nhuận trong tiệm đều chuyển đến tài khoản của Trình Dương, cho nên mỗi lần nhìn thấy số dư trong tài khoản cũng làm Trình Dương phải khiếp vía vài phen.
“Tao nghe nói ông chủ của nhà hàng này thường phủi tay làm chưởng quầy, mày nếu muốn trích phần trăm còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” Trình Vĩnh Kiệt nói.
Mấy nhân viên phục vụ cũng đi ngang qua vài lần, cũng không biết có nghe thấy những lời nói vừa rồi của Trình Vĩnh Kiệt hay không. Trình Dương nhìn Trình Vĩnh Kiệt đoán chắc là đối phương cố ý muốn trong môi trường đông đúc mà nói những điều này ra để làm khó mình mà thôi.
Trình Dương cũng không cảm thấy sao mà nói: “Có camera giám sát khắp nơi, sao có thể làm như vậy được.”
Trình Vĩnh Kiệt mỉm cười nói một cách thờ ơ: “Mày cũng không phải là một thằng ngốc, sao mày không nghĩ cách để kiếm thêm một chút nhỉ?”
Trình Dương điềm nhiên cúi đầu giúp đỡ khách tính tiền rồi nói: “Em cũng không muốn phát tài.”
Trình Vĩnh Kiệt nhìn phản ứng của Trình Dương thì thầm cảm thấy không có gì thú vị.
……
Vài ngày sau, Trình Chu lại xuất hiện ở cửa hàng buffet với chiếc xe thuỷ sản.
“Có rất nhiều người trong cửa hàng nha.” Trình Chu nói.
“Đúng vậy, hiện tại thì hải sản trong tiệm tiêu hao rất nhanh. À, Trình Vĩnh Kiệt mấy ngày trước đã tới đây.” Trình Dương nói.
Trình Chu cau mày có chút khó chịu nói: “Trình Vĩnh Kiệt? Hắn tới đây làm gì?”
“Hắn muốn gặp ông chủ.”
“Gặp ông chủ sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Hắn nói trong tay hắn đang có một nguồn hải sản giá tiện nghi nên muốn gặp ông chủ để nói chuyện.”
Trình Chu: “Anh không biết là hắn vẫn có loại quan hệ này ….” Hải sản giá rẻ, còn có chỗ có thể cung cấp giá rẻ hơn hải sản đến từ dị giới sao?
“Em nghĩ động cơ của hắn không phải là vậy.” (Chỗ này tác giả sử dụng 醉翁之意不在酒: zuìwēngzhīyìbùzàijiǔ – ý của Tuý Ông không phải ở rượu, có dụng ý khác.)
“Có ý gì?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Chắc hắn ta cho rằng em không xứng làm quản lý của nhà hàng này.”
Trình Chu: “Nói nhảm cái gì đó, em không phải đang làm rất tốt sao?”
Trình Dương năm đó bị sốt rất cao, sau đó thì thành tích liền tụt dốc không phanh, lúc ấy thì hàng xóm đều đồn đãi là Trình Dương bị sốt đến phát ngu.
Trình Chu luôn cảm thấy đầu óc của em trai mình hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bị sốt cao mấy ngày nên tiến độ học tập có thể bị giảm sút đi mà thôi. Về sau thì điểm số không thể cải thiện được là do yếu tố tâm lý tác động.
Trình Dương cười nói: “Cũng chỉ có anh mới nghĩ như thế. Mẹ hình như cũng không quản được miệng nên đi khoe khoang nói lương tháng của em là 2 vạn nên có rất nhiều người đều cảm thấy em không đủ tư cách. Sau này phải nói với mẹ điệu thấp đi một chút.”
Trình Chu lắc đầu noi: “Phỏng chừng là có người tới kích thích mẹ.”
Khi không có ai khiêu kích thì mẹ hắn chắc chắn sẽ không cố ý nói ra chuyện này, nhưng nếu có người đả kích Trình Dương thì mẹ hắn chắc chắn sẽ theo lý mà tiếp ra.
“Gần đây trong thôn có rất nhiều người ghé nhà hàng mình ăn cơm.” Trình Dương kỳ quái nói.
Trình Chu có chút ngoài ý muốn nói: “Phải không?” Cửa hàng bọn họ đã tăng giá lên 199 tệ rồi mà, cái giá này thực ra cũng không thấp mới phải.
Trình Dương nhún nhún vai nó: “Đại khái là tới xem trò vui đi, họ nghĩ mẹ đang khoác lác.”
“Bọn họ muốn tới thì tới, coi như thúc đẩy sinh ý của tiệm….”
Trình Dương mím môi nói: “Có người tới tìm mẹ để giới thiệu đối tượng cho em, ý nói muốn đem cháu gái của họ gả tới nhà mình, nhưng đối phương yêu cầu là sau khi cô gái đó gả vào thì cha mẹ cần chuyển nhượng căn nhà đang ở cho em cùng cô cháu gái đó. Mẹ cũng lấy cớ rồi đuổi đi, rồi mẹ nói với em, hiện tại lương tháng của em là 2 vạn, phấn đấu 2 năm nữa cũng không lo không có cô gái nào gả vào nên cũng không nóng nảy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ nói đúng, Dương Dương tiền đồ sáng lạn. Từ giờ trở đi thì sẽ có nhiều cô gái xếp hàng để em lựa chọn, vì vậy đừng lo lắng về việc kết hôn…”
Trình Dương cười khổ nói: “Anh hai lại trêu chọc em rồi.”
“Dương Dương nhà chúng ta là một người đẹp trai, cũng rất có tài, hiện tại lại có công việc tốt, em giờ đi mua một chiếc xe đi, sau khi mua xe thì càng có nhiều cô gái tới xếp hàng.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Hiện tại em không cần, em cùng ba đồng thời đi làm và đồng thời về nhà nên em cũng có thể đi cùng với baba.”
Trình Chu lắc đầu không đồng ý nói: “Em là cửa hàng trưởng nên em cũng sớm nên có một chiếc ô tô đi.”
“Không cần mà anh hai, em muốn nỗ lực phấn đấu 2 năm để quản lý tốt cửa hàng đã.” Trình Dương kiên trì nói.
“Đừng làm việc quá sức, nếu quá bận rộn thì em nên tìm thêm người tới phục vụ. Sức khoẻ là quan trọng nhất.” Trình Chu nói.
Trình Dương gật đầu nói: “Anh hai yên tâm, em biết chừng mực mà.”
Trình Dương không sợ làm việc chăm chỉ, chỉ sợ làm việc chăm chỉ nhưng không nhận được bất kỳ điều tốt nào. Lúc trước khi còn làm việc bên ngoài thì Trình Dương cũng không phải không muốn chăm chỉ, nhưng đôi khi có chăm chỉ thế nào đi chăng nữa thì cũng không được đền đáp xứng đáng. Làm quản lý ở một cửa hàng lớn như vậy có hơi vất vả nhưng cũng chẳng là gì so với những công việc trước đây của Trình Dương.
“Nhân tiện thì lần này anh còn mang theo một ít cá đặc biệt đến đây.” Trình Chu đắc ý nói.
Trình Dương bị khơi mào hiếu kỳ hỏi: “Là cá gì?”
Trình Chu bưng một cái thùng nước đi đến, Trình Dương nhìn vào bên trong thùng nước mà biến sắc: “Anh hai, cá này có phải là Ngân Long?”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng có thể là Ngân Long.”
Lần trước Dạ U bắt được hơn chục con cá rồng, hắn đã mang đi bán hết, sau đó thì hắn cũng không nhìn thấy chúng nó xuất hiện thêm nữa. Cũng may mấy ngày trước thì mấy người ở Hắc Mạch thôn đã mang hắn đến một bể nước có chứa hai con cá rồng mới bắt.
“Hẳn là rất đáng tiền đi.” Trình Dương có chút khẩn trương nói. Trình Dương cũng nhớ tới con cá rồng đã nhìn thấy ở chỗ của Chu Bách Vạn, cũng nghe nói mỗi con có giá mấy chục vạn đi. Trình Dương cũng cảm thấy hai con cá trong thùng so với mấy con cá của Chu Bách Vạn càng đẹp hơn.
Trình Chu lắc đầu nói: “Anh không biết, nhưng mà em nên đem hai con này nuôi trong bể thuỷ cung trước đi, coi như là để thu hút khách hàng, này cũng coi như đỡ chi phí quảng cáo.”
Trình Dương ngượng ngùng hỏi: “Chúng nó ăn cái gì? Lỡ em nuôi hỏng thì phải làm sao giờ?”
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nuôi hỏng thì nuôi hỏng thôi, nếu có người muốn mua thì vượt quá 50 vạn là có thể cân nhắc.”
Lần trước Trình Chu bán cá ở Thượng Hải thì hầu hết đều bán với giá 60 vạn đến 70 vạn, tuy rằng ở đây không có nhiều kẻ có tiền lắm nhưng dưới 50 vạn thì để trưng bày cũng được.
“50 vạn? Em hiểu rồi.” Trình Dương lo lắng nói. “Anh hai cũng quá cẩu thả, có ai dùng mấy cái thùng nhựa đựng tài sản mấy chục vạn như này không?”
Trình Chu chớp mắt nói: “Thùng nhựa có vấn đề gì? Vừa rẻ vừa chắc.”
“Anh hai, trong này là cá gì?” Trình Dương hỏi.
Trình Chu mở thùng nước tiếp theo ra, trong thùng có mấy con cá sắc thái sặc sỡ, muôn hình muôn vẻ nhìn rất đẹp mắt.
Trình Dương tiến lên xem rồi hỏi: “Con cái này nhìn đẹp quá đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng thế, nếu chỉ có Ngân Long thì nhìn hơi đơn điệu nên anh tìm thêm mấy loại cá để thu hút khách.”
“Đây là cá khổng tước (孔雀鱼: kǒngquè yú) sao?” Trình Dương hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Hẳn là vậy.”
Cá khổng tước màu sắc sặc sỡ, nhìn còn rất đẹp mắt nên rất được ưa chuộng, thêm nữa cá khổng tước khả năng sinh sản rất mạnh, chịu được vùng nước ô nhiễm nên đối với tay nuôi mới cũng là lựa chọn không tồi.
Trình Dương nhìn những con cá màu sắc sặc sỡ thì kinh ngạc cảm thán: “Thật đẹp quá, này bán với giá bao nhiêu anh hai?”
Trình Chu chớp mắt nói: “Mấy chục đồng 1 con đi.”
“Sao em cảm thấy mấy con Ngân Long còn không đẹp bằng mấy con cá này nhỉ?” Trình Dương có chút nghi hoặc hỏi.
Trình Chu mỉm cười nói: “Do vật lấy hi vi quý chăng.” Ai kêu cá khổng tước rẻ tiền chứ? Đồ rẻ tiền thì làm sao lọt vào mắt của mấy kẻ có tiền được.
Trình Dương vỗ ngực nói: “Anh hai, em sẽ chăm chúng nó thật tốt.”
Trình Chu xua tay nói: “Không sao, chăm không tốt cũng không vấn đề gì, em muốn chơi sao cũng được.”
……..
Nhà Trình Vĩnh Kiệt.
Lý Hồng nhìn Trình Vĩnh Kiệt đang chơi game trên PC thì không hài lòng gắt lên: “Không phải mày nói ra ngoài tìm việc sao? Vẫn chưa có tin tức gì à.”
“Gấp cái gì mẹ, hôm nay con tới quán hải sản mà Trình Dương đang làm việc.” Trình Vĩnh Kiệt đắc ý nói.
“Mày tới đó làm gì?”
“Con đi hỏi thăm tình hình, đúng là Trình Dương đang làm cửa hàng trưởng ở cái nhà hàng đó.”
Nhà hàng hải sản Ngư Đa Đa bây giờ cũng khá nổi tiếng, Lý Hồng kỳ thật cũng đã lén tới xem. Ban đầu thì thì Lý Hồng còn cho rằng Lý Thái Bình đang nói phét, nhưng tìm hiểu thì đúng thật là Trình Dương đang làm quản lý ở cửa hàng đó, Trình Dương cũng phụ trách việc tuyển nhân viên phục vụ và đầu bếp cho cửa hàng.
“Cũng không biết chủ sở hữu của nhà hàng này là ai mà lại đi tuyển một thằng ngốc làm quản lý, cũng không sợ nó tính sai tiền cho khách sao?” Trình Vĩnh Kiệt ghen ghét nói.
“Nghe Lý Thái Bình nói thì Trình Chu đã giới thiệu công việc cho Trình Dương.” Lý Hồng không vui mà nói.
“Lại là Trình Chu.” Trước giờ thì Trình Vĩnh Kiệt cũng chưa bao giờ để Trình Chu vào mắt, nhưng hiện tại thì hắn cảm giác khoảng cách của mình và Trình Chu càng ngày càng xa.
Lý Hồng thấy sắc mặt Trình Vĩnh Kiệt không được tốt cho lắm nên cũng không nhiều lời, Lý Hồng cũng từng cho rằng Trình Dương cả đời này chỉ có thể làm công nhân cấp thấp nhất, không ngờ đối phương lại có cơ hội xoay người nhanh như vậy.
End chap 43
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dựa vào nguyên liệu nấu ăn ưu việt và giá cả tiện nghi mà nhà hàng buffet hải sản Ngư Đa Đa (鱼多多: yú duōduō) của Trình Chu đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Quán ăn đông khách nên doanh số một ngày thu mấy vạn cũng là chuyện bình thường.
Trình Dương cũng liên tục tuyển thêm mười mấy người phục vụ nhưng vẫn không kịp để phục vụ, ba Trình cùng mẹ Trình cũng phát hiện tình trạng vội không kịp ăn của Trình Dương nên cũng chạy sang giúp đỡ một tay.
“Trình Dương, mày thật sự làm ở đây à.” Trình Vĩnh Kiệt dựa vào quầy tính tiền nói.
“Sao anh lại ở đây?”
“Dương à, sao mày lại nói như vậy? Tại sao tao không thể tới đây? Nghe nói mày là quản lý của cái nhà hàng này phải không?” Trình Vĩnh Kiệt hỏi.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng thế.”
“Cái nhà hàng này của mày cũng thật không đơn giản mà. Có vẻ như nó đã trở thành một cửa hàng nổi tiếng ở trên mạng ở khu vực nội thành chúng ta đúng không?” Trình Vĩnh Kiệt ghen tị nói.
“Đều là do mọi người nể tình mà thôi.”
Lúc mới khai trương thì danh tiếng nhà hàng tương đối thấp, khách cũng chưa biết tới nhiều, Trình Dương có chút lo lắng anh hai hắn sẽ lỗ sạch tiền. Nhưng sau một thời gian thì cũng đã có một ít khách quen quay lại, lại sau đó nữa thì khách trong tiệm cũng tăng dần lên. Trình Dương cũng có hỏi qua vài vị khách tới dùng bữa thì mới biết là cửa hàng của họ đã có một người nổi tiếng chuyên làm về mỹ thực tới review. Sau khi người nổi tiếng ấy trải nghiệm qua thì cũng mê đắm luôn đồ ăn nhà hàng nên đã quay chụp rất có tâm và đăng tải lên mạng. Cũng nhờ vậy nên nhà hàng của họ dạo này đã khá nổi tiếng trên mạng.
Vòng kết nối của những người nổi tiếng trên mạng hiện nay cũng đang cạnh tranh khá tàn khốc, một người làm video có lượng tương tác cao thì sẽ kéo theo nhiều người tới bắt chước để ăn theo.
Nên sau khi cửa hàng của họ nổi tiếng thì số lượng người nổi tiếng tới review cũng tăng lên nhanh chóng, kéo theo việc kinh doanh của quán cũng càng ngày càng tốt. Cửa hàng hot lên thì Trình Dương cũng nâng giá từ 99 tệ lên 199 tệ theo ý của Trình Chu.
Ban đầu Trình Dương còn cảm thấy 199 tệ là quá cao, nhưng Trình Chu đã quyết nên Trình Dương cũng buộc phải chấp nhận. Sau khi tăng giá thì khách cũng giảm đi không ít, nhưng một thời gian sau thì cũng lại đâu vào đấy.
“Sinh ý không tồi, mày cũng được trích hoa hồng phải không?” Trình Vĩnh Kiệt hỏi.
Trình Dương lắc đầu nói: “Hoa hồng đều là của ông chủ, em cũng chỉ là người làm công thôi, lấy lương chết.”
Việc kinh doanh trong tiệm vẫn luôn tốt, cũng bởi vì Trình Chu thường xuyên biến mất nên lợi nhuận trong tiệm đều chuyển đến tài khoản của Trình Dương, cho nên mỗi lần nhìn thấy số dư trong tài khoản cũng làm Trình Dương phải khiếp vía vài phen.
“Tao nghe nói ông chủ của nhà hàng này thường phủi tay làm chưởng quầy, mày nếu muốn trích phần trăm còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” Trình Vĩnh Kiệt nói.
Mấy nhân viên phục vụ cũng đi ngang qua vài lần, cũng không biết có nghe thấy những lời nói vừa rồi của Trình Vĩnh Kiệt hay không. Trình Dương nhìn Trình Vĩnh Kiệt đoán chắc là đối phương cố ý muốn trong môi trường đông đúc mà nói những điều này ra để làm khó mình mà thôi.
Trình Dương cũng không cảm thấy sao mà nói: “Có camera giám sát khắp nơi, sao có thể làm như vậy được.”
Trình Vĩnh Kiệt mỉm cười nói một cách thờ ơ: “Mày cũng không phải là một thằng ngốc, sao mày không nghĩ cách để kiếm thêm một chút nhỉ?”
Trình Dương điềm nhiên cúi đầu giúp đỡ khách tính tiền rồi nói: “Em cũng không muốn phát tài.”
Trình Vĩnh Kiệt nhìn phản ứng của Trình Dương thì thầm cảm thấy không có gì thú vị.
……
Vài ngày sau, Trình Chu lại xuất hiện ở cửa hàng buffet với chiếc xe thuỷ sản.
“Có rất nhiều người trong cửa hàng nha.” Trình Chu nói.
“Đúng vậy, hiện tại thì hải sản trong tiệm tiêu hao rất nhanh. À, Trình Vĩnh Kiệt mấy ngày trước đã tới đây.” Trình Dương nói.
Trình Chu cau mày có chút khó chịu nói: “Trình Vĩnh Kiệt? Hắn tới đây làm gì?”
“Hắn muốn gặp ông chủ.”
“Gặp ông chủ sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Hắn nói trong tay hắn đang có một nguồn hải sản giá tiện nghi nên muốn gặp ông chủ để nói chuyện.”
Trình Chu: “Anh không biết là hắn vẫn có loại quan hệ này ….” Hải sản giá rẻ, còn có chỗ có thể cung cấp giá rẻ hơn hải sản đến từ dị giới sao?
“Em nghĩ động cơ của hắn không phải là vậy.” (Chỗ này tác giả sử dụng 醉翁之意不在酒: zuìwēngzhīyìbùzàijiǔ – ý của Tuý Ông không phải ở rượu, có dụng ý khác.)
“Có ý gì?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Chắc hắn ta cho rằng em không xứng làm quản lý của nhà hàng này.”
Trình Chu: “Nói nhảm cái gì đó, em không phải đang làm rất tốt sao?”
Trình Dương năm đó bị sốt rất cao, sau đó thì thành tích liền tụt dốc không phanh, lúc ấy thì hàng xóm đều đồn đãi là Trình Dương bị sốt đến phát ngu.
Trình Chu luôn cảm thấy đầu óc của em trai mình hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bị sốt cao mấy ngày nên tiến độ học tập có thể bị giảm sút đi mà thôi. Về sau thì điểm số không thể cải thiện được là do yếu tố tâm lý tác động.
Trình Dương cười nói: “Cũng chỉ có anh mới nghĩ như thế. Mẹ hình như cũng không quản được miệng nên đi khoe khoang nói lương tháng của em là 2 vạn nên có rất nhiều người đều cảm thấy em không đủ tư cách. Sau này phải nói với mẹ điệu thấp đi một chút.”
Trình Chu lắc đầu noi: “Phỏng chừng là có người tới kích thích mẹ.”
Khi không có ai khiêu kích thì mẹ hắn chắc chắn sẽ không cố ý nói ra chuyện này, nhưng nếu có người đả kích Trình Dương thì mẹ hắn chắc chắn sẽ theo lý mà tiếp ra.
“Gần đây trong thôn có rất nhiều người ghé nhà hàng mình ăn cơm.” Trình Dương kỳ quái nói.
Trình Chu có chút ngoài ý muốn nói: “Phải không?” Cửa hàng bọn họ đã tăng giá lên 199 tệ rồi mà, cái giá này thực ra cũng không thấp mới phải.
Trình Dương nhún nhún vai nó: “Đại khái là tới xem trò vui đi, họ nghĩ mẹ đang khoác lác.”
“Bọn họ muốn tới thì tới, coi như thúc đẩy sinh ý của tiệm….”
Trình Dương mím môi nói: “Có người tới tìm mẹ để giới thiệu đối tượng cho em, ý nói muốn đem cháu gái của họ gả tới nhà mình, nhưng đối phương yêu cầu là sau khi cô gái đó gả vào thì cha mẹ cần chuyển nhượng căn nhà đang ở cho em cùng cô cháu gái đó. Mẹ cũng lấy cớ rồi đuổi đi, rồi mẹ nói với em, hiện tại lương tháng của em là 2 vạn, phấn đấu 2 năm nữa cũng không lo không có cô gái nào gả vào nên cũng không nóng nảy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Mẹ nói đúng, Dương Dương tiền đồ sáng lạn. Từ giờ trở đi thì sẽ có nhiều cô gái xếp hàng để em lựa chọn, vì vậy đừng lo lắng về việc kết hôn…”
Trình Dương cười khổ nói: “Anh hai lại trêu chọc em rồi.”
“Dương Dương nhà chúng ta là một người đẹp trai, cũng rất có tài, hiện tại lại có công việc tốt, em giờ đi mua một chiếc xe đi, sau khi mua xe thì càng có nhiều cô gái tới xếp hàng.”
Trình Dương lắc đầu nói: “Hiện tại em không cần, em cùng ba đồng thời đi làm và đồng thời về nhà nên em cũng có thể đi cùng với baba.”
Trình Chu lắc đầu không đồng ý nói: “Em là cửa hàng trưởng nên em cũng sớm nên có một chiếc ô tô đi.”
“Không cần mà anh hai, em muốn nỗ lực phấn đấu 2 năm để quản lý tốt cửa hàng đã.” Trình Dương kiên trì nói.
“Đừng làm việc quá sức, nếu quá bận rộn thì em nên tìm thêm người tới phục vụ. Sức khoẻ là quan trọng nhất.” Trình Chu nói.
Trình Dương gật đầu nói: “Anh hai yên tâm, em biết chừng mực mà.”
Trình Dương không sợ làm việc chăm chỉ, chỉ sợ làm việc chăm chỉ nhưng không nhận được bất kỳ điều tốt nào. Lúc trước khi còn làm việc bên ngoài thì Trình Dương cũng không phải không muốn chăm chỉ, nhưng đôi khi có chăm chỉ thế nào đi chăng nữa thì cũng không được đền đáp xứng đáng. Làm quản lý ở một cửa hàng lớn như vậy có hơi vất vả nhưng cũng chẳng là gì so với những công việc trước đây của Trình Dương.
“Nhân tiện thì lần này anh còn mang theo một ít cá đặc biệt đến đây.” Trình Chu đắc ý nói.
Trình Dương bị khơi mào hiếu kỳ hỏi: “Là cá gì?”
Trình Chu bưng một cái thùng nước đi đến, Trình Dương nhìn vào bên trong thùng nước mà biến sắc: “Anh hai, cá này có phải là Ngân Long?”
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng có thể là Ngân Long.”
Lần trước Dạ U bắt được hơn chục con cá rồng, hắn đã mang đi bán hết, sau đó thì hắn cũng không nhìn thấy chúng nó xuất hiện thêm nữa. Cũng may mấy ngày trước thì mấy người ở Hắc Mạch thôn đã mang hắn đến một bể nước có chứa hai con cá rồng mới bắt.
“Hẳn là rất đáng tiền đi.” Trình Dương có chút khẩn trương nói. Trình Dương cũng nhớ tới con cá rồng đã nhìn thấy ở chỗ của Chu Bách Vạn, cũng nghe nói mỗi con có giá mấy chục vạn đi. Trình Dương cũng cảm thấy hai con cá trong thùng so với mấy con cá của Chu Bách Vạn càng đẹp hơn.
Trình Chu lắc đầu nói: “Anh không biết, nhưng mà em nên đem hai con này nuôi trong bể thuỷ cung trước đi, coi như là để thu hút khách hàng, này cũng coi như đỡ chi phí quảng cáo.”
Trình Dương ngượng ngùng hỏi: “Chúng nó ăn cái gì? Lỡ em nuôi hỏng thì phải làm sao giờ?”
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nuôi hỏng thì nuôi hỏng thôi, nếu có người muốn mua thì vượt quá 50 vạn là có thể cân nhắc.”
Lần trước Trình Chu bán cá ở Thượng Hải thì hầu hết đều bán với giá 60 vạn đến 70 vạn, tuy rằng ở đây không có nhiều kẻ có tiền lắm nhưng dưới 50 vạn thì để trưng bày cũng được.
“50 vạn? Em hiểu rồi.” Trình Dương lo lắng nói. “Anh hai cũng quá cẩu thả, có ai dùng mấy cái thùng nhựa đựng tài sản mấy chục vạn như này không?”
Trình Chu chớp mắt nói: “Thùng nhựa có vấn đề gì? Vừa rẻ vừa chắc.”
“Anh hai, trong này là cá gì?” Trình Dương hỏi.
Trình Chu mở thùng nước tiếp theo ra, trong thùng có mấy con cá sắc thái sặc sỡ, muôn hình muôn vẻ nhìn rất đẹp mắt.
Trình Dương tiến lên xem rồi hỏi: “Con cái này nhìn đẹp quá đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng thế, nếu chỉ có Ngân Long thì nhìn hơi đơn điệu nên anh tìm thêm mấy loại cá để thu hút khách.”
“Đây là cá khổng tước (孔雀鱼: kǒngquè yú) sao?” Trình Dương hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Hẳn là vậy.”
Cá khổng tước màu sắc sặc sỡ, nhìn còn rất đẹp mắt nên rất được ưa chuộng, thêm nữa cá khổng tước khả năng sinh sản rất mạnh, chịu được vùng nước ô nhiễm nên đối với tay nuôi mới cũng là lựa chọn không tồi.
Trình Dương nhìn những con cá màu sắc sặc sỡ thì kinh ngạc cảm thán: “Thật đẹp quá, này bán với giá bao nhiêu anh hai?”
Trình Chu chớp mắt nói: “Mấy chục đồng 1 con đi.”
“Sao em cảm thấy mấy con Ngân Long còn không đẹp bằng mấy con cá này nhỉ?” Trình Dương có chút nghi hoặc hỏi.
Trình Chu mỉm cười nói: “Do vật lấy hi vi quý chăng.” Ai kêu cá khổng tước rẻ tiền chứ? Đồ rẻ tiền thì làm sao lọt vào mắt của mấy kẻ có tiền được.
Trình Dương vỗ ngực nói: “Anh hai, em sẽ chăm chúng nó thật tốt.”
Trình Chu xua tay nói: “Không sao, chăm không tốt cũng không vấn đề gì, em muốn chơi sao cũng được.”
……..
Nhà Trình Vĩnh Kiệt.
Lý Hồng nhìn Trình Vĩnh Kiệt đang chơi game trên PC thì không hài lòng gắt lên: “Không phải mày nói ra ngoài tìm việc sao? Vẫn chưa có tin tức gì à.”
“Gấp cái gì mẹ, hôm nay con tới quán hải sản mà Trình Dương đang làm việc.” Trình Vĩnh Kiệt đắc ý nói.
“Mày tới đó làm gì?”
“Con đi hỏi thăm tình hình, đúng là Trình Dương đang làm cửa hàng trưởng ở cái nhà hàng đó.”
Nhà hàng hải sản Ngư Đa Đa bây giờ cũng khá nổi tiếng, Lý Hồng kỳ thật cũng đã lén tới xem. Ban đầu thì thì Lý Hồng còn cho rằng Lý Thái Bình đang nói phét, nhưng tìm hiểu thì đúng thật là Trình Dương đang làm quản lý ở cửa hàng đó, Trình Dương cũng phụ trách việc tuyển nhân viên phục vụ và đầu bếp cho cửa hàng.
“Cũng không biết chủ sở hữu của nhà hàng này là ai mà lại đi tuyển một thằng ngốc làm quản lý, cũng không sợ nó tính sai tiền cho khách sao?” Trình Vĩnh Kiệt ghen ghét nói.
“Nghe Lý Thái Bình nói thì Trình Chu đã giới thiệu công việc cho Trình Dương.” Lý Hồng không vui mà nói.
“Lại là Trình Chu.” Trước giờ thì Trình Vĩnh Kiệt cũng chưa bao giờ để Trình Chu vào mắt, nhưng hiện tại thì hắn cảm giác khoảng cách của mình và Trình Chu càng ngày càng xa.
Lý Hồng thấy sắc mặt Trình Vĩnh Kiệt không được tốt cho lắm nên cũng không nhiều lời, Lý Hồng cũng từng cho rằng Trình Dương cả đời này chỉ có thể làm công nhân cấp thấp nhất, không ngờ đối phương lại có cơ hội xoay người nhanh như vậy.
End chap 43
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.