Chương 2: Bước Đầu Khám Phá Thế Giới Mới
Diệp Ức Lạc
29/03/2024
Sau khi nhậu nhẹt xả hết thất vọng của một ngày xong thì Trình Chu cũng lên đường quay trở về phòng trọ.
Trình Chu cũng tiện tay nhặt luôn một gói hàng chuyển phát nhanh dưới cổng tiểu khu đi cùng luôn.
Trở lại phòng trọ, Trình Chu nhanh chóng đóng cửa lại rồi mở gói hàng ra. Bên trong gói hàng là một cây dùi cui điện, đây là chính là mà Trình Chu đã mua.
Cách đây không lâu, Trình Chu đã phải tăng ca đêm tới hơn 11 giờ tối. Thời điểm tan làm quay trở về nhà cũng đã là rạng sáng tới nơi rồi. Trên con đường quay trở nhìn cũng hẻo lánh không một bóng người. Đi được nửa đường thì Trình Chu nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã bị một chùm sáng xuyên qua thân thể, sau đó hắn cũng phát hiện rằng bản thân hắn đang ở trong một khu rừng già.
Lúc ấy Trình Chu còn đang mơ màng cũng tưởng là bản thân mình đang nằm mơ. Nhưng mà ngay sau đó thì hắn liền nghe được tiếng thú hoang tru lên, cố gắng tỉnh táo lại thì đó là một con dã thú giống lợn rừng đang hướng thẳng về phía hắn lao tới. Con quái vật này trông hơi giống lợn rừng, nhưng điểm khác chính là trên đầu nó có thêm một cặp sừng giống sừng cừu cho nên thoạt nhìn vẻ bề ngoài thì con thú đó trông hung dữ hơn lợn rừng rất nhiều.
Trình Chu sợ đến mức bỏ chạy, đường núi thì gập ghềnh hiểm trở, và thời điểm khi mà Trình Chu cảm thấy bản thân sắp bị con lợn rừng kia đâm phải thì hắn bỗng nhiên quay trở lại con đường về nhà. Đi trên đường lớn, nhớ lại những gì mình đã chứng kiến, Trình Chu cho rằng bản thân quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác. Trở lại căn hộ đang thuê thì Trình Chu mới phát hiện ra quần áo và giày của hắn đang dính một chút bùn đất, trên người còn dính cỏ lá.
Trực giác của bản thân cũng nói cho hắn biết rằng bản thân đã gặp phải một sự kiện rất thần kỳ. Qua 2 ngày nghỉ ngơi, Trình Chu không thể khống chế được lòng hiếu kỳ mà nhớ lại trải nghiệm của buổi tối hôm đó, hắn chỉ bất giác nghĩ đến việc đi qua thế giới khác. Kết quả trên người hắn bỗng xuất hiện một tia sáng sau đó bao trùm lấy bản thân và lại xuất hiện vào trong khu rừng đã nhìn thấy lần trước.
Lần này Trình Chu cũng không gặp lại con lợn có sừng (lợn sừng) kia mà lại nhìn thấy đống phân mà nó để lại. Khi Trình Chu còn muốn tiếp tục khám phá khu rừng thì một con rắn đầy màu sắc từ trên cây rơi xuống, Trình Chu bị doạ sợ nên đã nhanh chóng đọc nhẩm địa chỉ căn hộ rồi ngay sau đó thì hắn cũng may mắn mà quay trở lại bên trong căn hộ.
Đã 8 ngày trôi qua kể từ chuyến thám hiểm lần hai trong khu rừng đó, trong khoảng thời gian này thì Trình Chu vẫn luôn do dự có nên tiếp tục tiến hành thăm dò dị giới nữa hay không. Hắn vẫn không thể hạ được quyết tâm. Hai lần kinh nghiệm trước đã cho hắn biết là hiện tại thì thân thể hắn có thể tiến vào một thế giới kỳ quái, mà nơi đó thì tràn ngập cơ hội và nguy hiểm kèm theo. Mà hắn lại không có tí kiến thức gì đối với thế giới bên kia, nếu như hắn mà không may chết ở một thế giới không biết như vậy thì cũng rất oan uổng.
Mấy ngày tiếp theo Trình Chu luôn phân vân do dự giữa cái lựa chọn, một là an phận làm một người bình thường trong thế giới hiện tại, còn hai chính là đánh cuộc xem hắn có cơ hội để trở mình. Nếu như mà công việc lần này thuận buồm xuôi gió thì Trình Chu cũng sẽ không hạ quyết tâm nhanh như vậy. Không may rằng công việc hiện tại đã mất, Trình Chu cảm thấy đây có lẽ tín hiệu vũ trụ đã gửi tới rồi, gan lớn no chết mà nhát gan đói chết, cuộc đời này của hắn có lẽ đã định sẵn là không thể lười biếng làm cá mặn (cuộc đời bình thường đó) được rồi. Hoặc là công thành danh toại hoặc là tha hương tử vong.
Trình Chu thay đồ dã ngoại chuyên dụng, mang theo dùi cui điện và một thanh đao mới mua ở trên Taobao, trong lòng thầm niệm đi đến dị giới. Một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện trong căn hộ, Trình Chu bước qua ánh sáng xanh một lần nữa xuất hiện ở trong rừng. Trình Chu lại phát hiện ra rằng lần cuối biến mấy ở chỗ nào thì lần xuất hiện trở lại sẽ ngay tại chính vị trí đó. May mắn thay, lần này xuất hiện không hề có lợn sừng hay rắn xuất hiện.
Sợ bị rắn cắn, Trình Chu còn rắc thêm rất nhiều bột hùng hoàng lên người, tuy rằng không biết bột hùng hoàng ở thế giới của hắn có tác dụng hay hiệu quả gì đối với rắn ở thế giới này hay không nữa, nhưng mà để yên tâm thì hắn vẫn rắc một ít lên người.
Trình Chu ở trong núi hành tẩu, đây là lần thứ ba hắn tiến đến thế giới kỳ quái này, so với hai lần trước thì lần này hắn đã có chuẩn bị tâm lý nên lần này Trình Chu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đây cũng được coi như là lần đầu tiên Trình Chu chính thức khám phá dị giới, hắn có chút khẩn trương xen lẫn hưng phấn. Sau hơn 1 giờ đi bộ trong núi, Trình Chu phát hiện một loạt dấu chân, ý thức được đây có lẽ là dân bản xứ của thế giới này.
Tiếng tru của dã thú và một chuỗi ngôn ngữ khó hiểu lọt vào tai Trình Chu. Men theo hướng của âm thanh đi tới thì hắn bắt gặp một số người mặc trang phục bao gai và đi dép rơm đang giằng co với một con đã thú lớn. Mà con dã thú đang giằng co với dân bản địa nhìn rất quen thuộc, đó lại chính là con lợn sừng mà lần trước hắn đã gặp được.
Khi con lợn sừng nhìn thấy Trình Chu, nó lập tức từ bỏ một số thổ dân và lao vọt về hướng Trình Chu. Trình Chu mở dùi cui điện và đâm vào con lợn sừng, một phút sau thì con lợn sừng co giật và ngã xuống đất. Chiếc dùi cui điện mà Trình Chu mua thực chất là hàng lậu, tốn hơn 800 đồng đại dương (800 CNY). Người bán quảng cáo nói rằng dùi cui điện có thể làm choáng một con voi trong vòng 10 giây, nhưng hiện tại phải tốn chừng 1 phút mới hạ gục được con lợn sừng này. Cũng không biết là người bán hàng nói khoa trương hay da con lớn sừng này thô dày vượt qua cả voi.
Mà một phút này đối với Trình Chu mà nói là cực kỳ dài, may mắn sau một phút thì con lợn sừng này cũng ngã xuống đất và bất tỉnh. Dân bản xứ thấy lợn rừng đổ ra đất liền sững sờ, một số người lần lượt quỳ dưới đất trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng đáng tiếc là Trình Chu nghe cũng không thể hiểu được 1 từ.
Trình Chu nhìn dân bản xứ và thầm thở dài, rào cản ngôn ngữ cũng là một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu không bây giờ hắn có thể hỏi về tình hình thế giới này thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.
Dân bản xứ nhìn nhìn con lợn sừng này với ánh mắt thèm thuồng và nhìn cây dùi cui điện của Trình Chu với ánh mắt sợ hãi. Trình Chu nói chuyện kiểu ông nói gà bà nói vịt một lúc với dân bản xứ thì họ cũng giúp Trình Chu khiêng con lợn sừng về làng.
……
Ngay khi bước vào thôn, Trình Chu lập tức có cảm giác như quay trở lại xã hội nguyên thuỷ. Nhà cửa trong thôn xiêu vẹo rách nát, thậm chí còn có nhà tranh vách đất thoạt nhìn còn không có chức năng ngăn gió lạnh.
Trưởng thôn niềm nở chào đón Trình Chu. Nhìn mặt thì có vẻ như trưởng thôn cũng rất kính sợ mà nhìn Trình Chu, thỉnh thoảng ông còn lén nhìn phía cây dùi cui điện trong tay hắn rồi luyên thuyên một chuỗi câu, Trình Chu bất lực lắng nghe và ngơ ngác không hiểu gì cả.
Thôn trưởng thấy Trình Chu không nói lời nào thì cũng cho rằng hắn là cao nhân nên khinh thường nói chuyện vì vậy mà thái độ của ông với Trình Chu lại càng thêm cung kính.
Trình Chu lang thang quanh thôn và nhìn thấy một cánh đồng rộng lớn. Cánh đồng này hẳn là gieo trồng lúa mạch, nhìn có vẻ là giống hắc mạch, lúa mạch đã bắt đầu trổ bông, màu sắc thì thiên về màu đen, giống lúa mạch này nhìn hơi thấp, thoạt nhìn là thấy bị thiếu dinh dưỡng. Nhưng có một mảnh lúa mạch là ngoại lệ, mảnh ruộng này cao lớn một cách rất khác thường, bông lúa cũng nặng trĩu nhìn giống như một người khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa một đám người lùn. Ban đầu, Trình Chu còn nghĩ rằng hai mảnh lúa mạch được gieo trồng hai giống khác nhay, nhưng sau khi quan sát kỹ thì hắn lại thấy dường như không có gì khác biệt nào về hai giống lúa đó ngoại trừ việc một mảnh đặc biệt cao lớn và tươi tốt này.
Trình Chu quan sát thật kỹ cánh đồng lúa mạch, nhưng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không bình thường, rõ ràng thổ địa đất đai là tương tự nhau nhưng sự phát triển của hai mảnh ruộng lại hoàn toàn khác nhau.
Trưởng thôn nhìn Trình Chu, do dự một lát và lấy ra một con sâu mũm mĩm nhìn như một con tằm. Con sâu được trưởng thôn đặt trong lòng bàn tay, nó phồng lên và phát ra những đợt ánh sáng màu xanh lục, sau đó những cây lúa mì trên cánh đồng lập tức mọc lên.
Trình Chu nhìn đến thấy cảnh này trong lòng lập tức nổi bão. Ban đầu thì Trình Chu còn nghĩ rằng bản thân hắn đã đến một thế giới nguyên thuỷ chưa phát triển lắm, nhưng mà bây giờ thì hắn lại đột nhiên phát hiện là có thể bản thân đã đến một thế giới ma pháp thần kỳ. Hoá ra là cây trồng ở đây có thể dựa vào côn trùng để sinh trưởng với tốc độ chóng mặt. Hơn nữa thì sử dụng những con côn trùng này hiệu quả còn tốt hơn sử dụng phân bón hoá học và thuốc trừ sâu.
Trình Chu nhìn con sâu trong tay trưởng thôn mà ánh mắt cũng không tự chủ toát lên vẻ hâm mộ. Thật không ngờ là thế giới này có một loại côn trùng thần kỳ như vậy đấy. Nếu hắn có thể mang loại côn trùng này trở về thế giới của mình thì cũng không biết là có thể gia tăng tốc độ sinh trưởng của một số loại dược liệu quý như nhân sâm, hoa nghệ tây, … và các loại dược liệu quý khác hay không? Nếu như vậy thì hắn phát tài lớn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Trình Chu thì trưởng thôn cũng cẩn thận thu hồi con sâu lại rồi vươn hai ngón tay ra không ngừng ra dấu với Trình Chu để biểu đạt điều gì đó. Trình Chu cũng không hiểu lắm nhưng có thể đại khái diễn giải là con sâu này dường như có chút vấn đề nên trưởng thôn không thể đưa nó cho hắn.
Trình Chu lấy thanh đao rồi rồi xẻ cái mớ thịt heo này ra, sau đó hắn nói với dân làng là họ có thể mang hàng hoá tới đổi. Không biết có phải dân làng không hiểu ý của hắn hay do quá nghèo nên cũng không có gì để trao đổi mà một đám người nhìn chằm chằm Trình Chu thật lâu mà không nhúc nhích.
Qua một lúc sau, trưởng thôn lấy ra một nén bạc, Trình Chu vung đao chặt một cái đùi lợn đưa cho trưởng thôn. Trình Chu thực sự cũng không muốn lấy đồng bạc, đồng vàng thì được, đồng bạc không có giá trị lắm. Tuy nhiên, Trình Chu cảm thấy trưởng thôn mở hàng cũng tốt, có thể phát huy tác dụng trong việc thả con tép bắt con cá rô với thôn dân khác.
Đáng tiếc, đám đông lại một lần nữa rơi vào im lặng, đại khái là bởi vì trưởng thôn này đã là phú hộ trong thôn rồi, những người khác trong thôn cũng không thể lấy ra được đồng bạc nào để trao đổi.
Trình Chu có chút tham lam liếc mắt nhìn con côn trùng trong tay trưởng thôn, trưởng thôn co đầu rụt cổ trưng ra một bộ mặt tươi cười. Sau đó, một đứa trẻ 7 – 8 tuổi nhìn chằm chằm Trình Chu một lúc và lấy ra một hộp gỗ chứa 1 con sâu. Thôn trưởng nhìn thấy đứa bé đó lấy con sâu ra thì một đám đều tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên một chút hoảng sợ.
Trình Chu bị kích động và thầm nghĩ: Đây đúng là buồn ngủ đưa chiếu manh sao? Hắn vừa mới có ý định muốn một con sâu thì kết quả cũng tới tay luôn rồi. Nhưng mà sao nhìn biểu hiện của dân làng lại như là có chuyện là sao? Họ luyến tiếc đấy à?
Tận dụng cơ hội để không bị bỏ lỡ, hắn cũng sợ thằng nhóc đó hối hận nên Trình Chu nhanh chóng chặt một chân rồi đưa cho cậu bé. Thiếu niên cũng đưa con sâu cho Trình Chu sau khi nhận thịt thì cũng chạy thật nhanh về nhà như thể đang sợ Trình Chu hối hận.
Trình Chu nhìn dáng vẻ cậu nhóc chạy đi như vậy thì trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này chạy cũng quá nhanh rồi đấy. Vốn dĩ là hắn cũng muốn cắt thêm một ít thịt đưa cho thằng nhóc này mà. Rốt cuộc thì cũng bỏ sức dụ dỗ để lấy được một con sâu thần kỳ mà hắn cũng không nghĩ là đối phương lại chạy nhanh như vậy.
Mấy thôn dân nhìn theo phương hướng thằng nhóc con đó rời thì vừa sợ hãi vừa hâm mộ, mấy thôn dân không khỏi ghé đầu xì xào bàn tán với nhau.
Con sâu đến tay Trình Chu thì đưa miệng ra cắn và nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của Trình Chu. Sau khi con bọ xâm nhập vào cơ thể, Trình Chu cảm thấy sức lực trong cơ thể nhanh chóng bị rút cạn. Cảm giác được khí lực suy kiệt, Trình Chu vô thức siết chặt dùi cui điện trong tay, mặc dù những người dân bản xứ ở thế giới này đối với hắn rất kính sợ, nhưng nếu hắn lâm vào tình trạng suy kiệt thì những người này có thể tấn công tập thể. Bây giờ cũng chỉ có dùi cui điện mới mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Trình Chu đợi một lúc không thấy ai có ý đụng giao dịch thịt heo với hắn nữa nên hắn cũng nhanh chóng thu dọn quán đóng sạp. Trình Chu đã nhờ ba thôn dân chuyển giúp số thịt lợn sừng còn lại đến lối bìa rừng. Sau khi đến nơi cũng cắt ba miếng thịt nhỏ làm thù lao rồi nhanh chóng đem người đuổi đi.
Sau khi xác nhận thôn dân đã rời khỏi thì Trình Chu cũng thầm niệm vị trí căn hộ thuê của mình và thuận lợi trở về thế giới hiện tại.
End chap 2 -.-
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu cũng tiện tay nhặt luôn một gói hàng chuyển phát nhanh dưới cổng tiểu khu đi cùng luôn.
Trở lại phòng trọ, Trình Chu nhanh chóng đóng cửa lại rồi mở gói hàng ra. Bên trong gói hàng là một cây dùi cui điện, đây là chính là mà Trình Chu đã mua.
Cách đây không lâu, Trình Chu đã phải tăng ca đêm tới hơn 11 giờ tối. Thời điểm tan làm quay trở về nhà cũng đã là rạng sáng tới nơi rồi. Trên con đường quay trở nhìn cũng hẻo lánh không một bóng người. Đi được nửa đường thì Trình Chu nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã bị một chùm sáng xuyên qua thân thể, sau đó hắn cũng phát hiện rằng bản thân hắn đang ở trong một khu rừng già.
Lúc ấy Trình Chu còn đang mơ màng cũng tưởng là bản thân mình đang nằm mơ. Nhưng mà ngay sau đó thì hắn liền nghe được tiếng thú hoang tru lên, cố gắng tỉnh táo lại thì đó là một con dã thú giống lợn rừng đang hướng thẳng về phía hắn lao tới. Con quái vật này trông hơi giống lợn rừng, nhưng điểm khác chính là trên đầu nó có thêm một cặp sừng giống sừng cừu cho nên thoạt nhìn vẻ bề ngoài thì con thú đó trông hung dữ hơn lợn rừng rất nhiều.
Trình Chu sợ đến mức bỏ chạy, đường núi thì gập ghềnh hiểm trở, và thời điểm khi mà Trình Chu cảm thấy bản thân sắp bị con lợn rừng kia đâm phải thì hắn bỗng nhiên quay trở lại con đường về nhà. Đi trên đường lớn, nhớ lại những gì mình đã chứng kiến, Trình Chu cho rằng bản thân quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác. Trở lại căn hộ đang thuê thì Trình Chu mới phát hiện ra quần áo và giày của hắn đang dính một chút bùn đất, trên người còn dính cỏ lá.
Trực giác của bản thân cũng nói cho hắn biết rằng bản thân đã gặp phải một sự kiện rất thần kỳ. Qua 2 ngày nghỉ ngơi, Trình Chu không thể khống chế được lòng hiếu kỳ mà nhớ lại trải nghiệm của buổi tối hôm đó, hắn chỉ bất giác nghĩ đến việc đi qua thế giới khác. Kết quả trên người hắn bỗng xuất hiện một tia sáng sau đó bao trùm lấy bản thân và lại xuất hiện vào trong khu rừng đã nhìn thấy lần trước.
Lần này Trình Chu cũng không gặp lại con lợn có sừng (lợn sừng) kia mà lại nhìn thấy đống phân mà nó để lại. Khi Trình Chu còn muốn tiếp tục khám phá khu rừng thì một con rắn đầy màu sắc từ trên cây rơi xuống, Trình Chu bị doạ sợ nên đã nhanh chóng đọc nhẩm địa chỉ căn hộ rồi ngay sau đó thì hắn cũng may mắn mà quay trở lại bên trong căn hộ.
Đã 8 ngày trôi qua kể từ chuyến thám hiểm lần hai trong khu rừng đó, trong khoảng thời gian này thì Trình Chu vẫn luôn do dự có nên tiếp tục tiến hành thăm dò dị giới nữa hay không. Hắn vẫn không thể hạ được quyết tâm. Hai lần kinh nghiệm trước đã cho hắn biết là hiện tại thì thân thể hắn có thể tiến vào một thế giới kỳ quái, mà nơi đó thì tràn ngập cơ hội và nguy hiểm kèm theo. Mà hắn lại không có tí kiến thức gì đối với thế giới bên kia, nếu như hắn mà không may chết ở một thế giới không biết như vậy thì cũng rất oan uổng.
Mấy ngày tiếp theo Trình Chu luôn phân vân do dự giữa cái lựa chọn, một là an phận làm một người bình thường trong thế giới hiện tại, còn hai chính là đánh cuộc xem hắn có cơ hội để trở mình. Nếu như mà công việc lần này thuận buồm xuôi gió thì Trình Chu cũng sẽ không hạ quyết tâm nhanh như vậy. Không may rằng công việc hiện tại đã mất, Trình Chu cảm thấy đây có lẽ tín hiệu vũ trụ đã gửi tới rồi, gan lớn no chết mà nhát gan đói chết, cuộc đời này của hắn có lẽ đã định sẵn là không thể lười biếng làm cá mặn (cuộc đời bình thường đó) được rồi. Hoặc là công thành danh toại hoặc là tha hương tử vong.
Trình Chu thay đồ dã ngoại chuyên dụng, mang theo dùi cui điện và một thanh đao mới mua ở trên Taobao, trong lòng thầm niệm đi đến dị giới. Một đạo ánh sáng màu xanh xuất hiện trong căn hộ, Trình Chu bước qua ánh sáng xanh một lần nữa xuất hiện ở trong rừng. Trình Chu lại phát hiện ra rằng lần cuối biến mấy ở chỗ nào thì lần xuất hiện trở lại sẽ ngay tại chính vị trí đó. May mắn thay, lần này xuất hiện không hề có lợn sừng hay rắn xuất hiện.
Sợ bị rắn cắn, Trình Chu còn rắc thêm rất nhiều bột hùng hoàng lên người, tuy rằng không biết bột hùng hoàng ở thế giới của hắn có tác dụng hay hiệu quả gì đối với rắn ở thế giới này hay không nữa, nhưng mà để yên tâm thì hắn vẫn rắc một ít lên người.
Trình Chu ở trong núi hành tẩu, đây là lần thứ ba hắn tiến đến thế giới kỳ quái này, so với hai lần trước thì lần này hắn đã có chuẩn bị tâm lý nên lần này Trình Chu bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đây cũng được coi như là lần đầu tiên Trình Chu chính thức khám phá dị giới, hắn có chút khẩn trương xen lẫn hưng phấn. Sau hơn 1 giờ đi bộ trong núi, Trình Chu phát hiện một loạt dấu chân, ý thức được đây có lẽ là dân bản xứ của thế giới này.
Tiếng tru của dã thú và một chuỗi ngôn ngữ khó hiểu lọt vào tai Trình Chu. Men theo hướng của âm thanh đi tới thì hắn bắt gặp một số người mặc trang phục bao gai và đi dép rơm đang giằng co với một con đã thú lớn. Mà con dã thú đang giằng co với dân bản địa nhìn rất quen thuộc, đó lại chính là con lợn sừng mà lần trước hắn đã gặp được.
Khi con lợn sừng nhìn thấy Trình Chu, nó lập tức từ bỏ một số thổ dân và lao vọt về hướng Trình Chu. Trình Chu mở dùi cui điện và đâm vào con lợn sừng, một phút sau thì con lợn sừng co giật và ngã xuống đất. Chiếc dùi cui điện mà Trình Chu mua thực chất là hàng lậu, tốn hơn 800 đồng đại dương (800 CNY). Người bán quảng cáo nói rằng dùi cui điện có thể làm choáng một con voi trong vòng 10 giây, nhưng hiện tại phải tốn chừng 1 phút mới hạ gục được con lợn sừng này. Cũng không biết là người bán hàng nói khoa trương hay da con lớn sừng này thô dày vượt qua cả voi.
Mà một phút này đối với Trình Chu mà nói là cực kỳ dài, may mắn sau một phút thì con lợn sừng này cũng ngã xuống đất và bất tỉnh. Dân bản xứ thấy lợn rừng đổ ra đất liền sững sờ, một số người lần lượt quỳ dưới đất trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng đáng tiếc là Trình Chu nghe cũng không thể hiểu được 1 từ.
Trình Chu nhìn dân bản xứ và thầm thở dài, rào cản ngôn ngữ cũng là một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu không bây giờ hắn có thể hỏi về tình hình thế giới này thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.
Dân bản xứ nhìn nhìn con lợn sừng này với ánh mắt thèm thuồng và nhìn cây dùi cui điện của Trình Chu với ánh mắt sợ hãi. Trình Chu nói chuyện kiểu ông nói gà bà nói vịt một lúc với dân bản xứ thì họ cũng giúp Trình Chu khiêng con lợn sừng về làng.
……
Ngay khi bước vào thôn, Trình Chu lập tức có cảm giác như quay trở lại xã hội nguyên thuỷ. Nhà cửa trong thôn xiêu vẹo rách nát, thậm chí còn có nhà tranh vách đất thoạt nhìn còn không có chức năng ngăn gió lạnh.
Trưởng thôn niềm nở chào đón Trình Chu. Nhìn mặt thì có vẻ như trưởng thôn cũng rất kính sợ mà nhìn Trình Chu, thỉnh thoảng ông còn lén nhìn phía cây dùi cui điện trong tay hắn rồi luyên thuyên một chuỗi câu, Trình Chu bất lực lắng nghe và ngơ ngác không hiểu gì cả.
Thôn trưởng thấy Trình Chu không nói lời nào thì cũng cho rằng hắn là cao nhân nên khinh thường nói chuyện vì vậy mà thái độ của ông với Trình Chu lại càng thêm cung kính.
Trình Chu lang thang quanh thôn và nhìn thấy một cánh đồng rộng lớn. Cánh đồng này hẳn là gieo trồng lúa mạch, nhìn có vẻ là giống hắc mạch, lúa mạch đã bắt đầu trổ bông, màu sắc thì thiên về màu đen, giống lúa mạch này nhìn hơi thấp, thoạt nhìn là thấy bị thiếu dinh dưỡng. Nhưng có một mảnh lúa mạch là ngoại lệ, mảnh ruộng này cao lớn một cách rất khác thường, bông lúa cũng nặng trĩu nhìn giống như một người khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa một đám người lùn. Ban đầu, Trình Chu còn nghĩ rằng hai mảnh lúa mạch được gieo trồng hai giống khác nhay, nhưng sau khi quan sát kỹ thì hắn lại thấy dường như không có gì khác biệt nào về hai giống lúa đó ngoại trừ việc một mảnh đặc biệt cao lớn và tươi tốt này.
Trình Chu quan sát thật kỹ cánh đồng lúa mạch, nhưng nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không bình thường, rõ ràng thổ địa đất đai là tương tự nhau nhưng sự phát triển của hai mảnh ruộng lại hoàn toàn khác nhau.
Trưởng thôn nhìn Trình Chu, do dự một lát và lấy ra một con sâu mũm mĩm nhìn như một con tằm. Con sâu được trưởng thôn đặt trong lòng bàn tay, nó phồng lên và phát ra những đợt ánh sáng màu xanh lục, sau đó những cây lúa mì trên cánh đồng lập tức mọc lên.
Trình Chu nhìn đến thấy cảnh này trong lòng lập tức nổi bão. Ban đầu thì Trình Chu còn nghĩ rằng bản thân hắn đã đến một thế giới nguyên thuỷ chưa phát triển lắm, nhưng mà bây giờ thì hắn lại đột nhiên phát hiện là có thể bản thân đã đến một thế giới ma pháp thần kỳ. Hoá ra là cây trồng ở đây có thể dựa vào côn trùng để sinh trưởng với tốc độ chóng mặt. Hơn nữa thì sử dụng những con côn trùng này hiệu quả còn tốt hơn sử dụng phân bón hoá học và thuốc trừ sâu.
Trình Chu nhìn con sâu trong tay trưởng thôn mà ánh mắt cũng không tự chủ toát lên vẻ hâm mộ. Thật không ngờ là thế giới này có một loại côn trùng thần kỳ như vậy đấy. Nếu hắn có thể mang loại côn trùng này trở về thế giới của mình thì cũng không biết là có thể gia tăng tốc độ sinh trưởng của một số loại dược liệu quý như nhân sâm, hoa nghệ tây, … và các loại dược liệu quý khác hay không? Nếu như vậy thì hắn phát tài lớn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Trình Chu thì trưởng thôn cũng cẩn thận thu hồi con sâu lại rồi vươn hai ngón tay ra không ngừng ra dấu với Trình Chu để biểu đạt điều gì đó. Trình Chu cũng không hiểu lắm nhưng có thể đại khái diễn giải là con sâu này dường như có chút vấn đề nên trưởng thôn không thể đưa nó cho hắn.
Trình Chu lấy thanh đao rồi rồi xẻ cái mớ thịt heo này ra, sau đó hắn nói với dân làng là họ có thể mang hàng hoá tới đổi. Không biết có phải dân làng không hiểu ý của hắn hay do quá nghèo nên cũng không có gì để trao đổi mà một đám người nhìn chằm chằm Trình Chu thật lâu mà không nhúc nhích.
Qua một lúc sau, trưởng thôn lấy ra một nén bạc, Trình Chu vung đao chặt một cái đùi lợn đưa cho trưởng thôn. Trình Chu thực sự cũng không muốn lấy đồng bạc, đồng vàng thì được, đồng bạc không có giá trị lắm. Tuy nhiên, Trình Chu cảm thấy trưởng thôn mở hàng cũng tốt, có thể phát huy tác dụng trong việc thả con tép bắt con cá rô với thôn dân khác.
Đáng tiếc, đám đông lại một lần nữa rơi vào im lặng, đại khái là bởi vì trưởng thôn này đã là phú hộ trong thôn rồi, những người khác trong thôn cũng không thể lấy ra được đồng bạc nào để trao đổi.
Trình Chu có chút tham lam liếc mắt nhìn con côn trùng trong tay trưởng thôn, trưởng thôn co đầu rụt cổ trưng ra một bộ mặt tươi cười. Sau đó, một đứa trẻ 7 – 8 tuổi nhìn chằm chằm Trình Chu một lúc và lấy ra một hộp gỗ chứa 1 con sâu. Thôn trưởng nhìn thấy đứa bé đó lấy con sâu ra thì một đám đều tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên một chút hoảng sợ.
Trình Chu bị kích động và thầm nghĩ: Đây đúng là buồn ngủ đưa chiếu manh sao? Hắn vừa mới có ý định muốn một con sâu thì kết quả cũng tới tay luôn rồi. Nhưng mà sao nhìn biểu hiện của dân làng lại như là có chuyện là sao? Họ luyến tiếc đấy à?
Tận dụng cơ hội để không bị bỏ lỡ, hắn cũng sợ thằng nhóc đó hối hận nên Trình Chu nhanh chóng chặt một chân rồi đưa cho cậu bé. Thiếu niên cũng đưa con sâu cho Trình Chu sau khi nhận thịt thì cũng chạy thật nhanh về nhà như thể đang sợ Trình Chu hối hận.
Trình Chu nhìn dáng vẻ cậu nhóc chạy đi như vậy thì trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này chạy cũng quá nhanh rồi đấy. Vốn dĩ là hắn cũng muốn cắt thêm một ít thịt đưa cho thằng nhóc này mà. Rốt cuộc thì cũng bỏ sức dụ dỗ để lấy được một con sâu thần kỳ mà hắn cũng không nghĩ là đối phương lại chạy nhanh như vậy.
Mấy thôn dân nhìn theo phương hướng thằng nhóc con đó rời thì vừa sợ hãi vừa hâm mộ, mấy thôn dân không khỏi ghé đầu xì xào bàn tán với nhau.
Con sâu đến tay Trình Chu thì đưa miệng ra cắn và nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể của Trình Chu. Sau khi con bọ xâm nhập vào cơ thể, Trình Chu cảm thấy sức lực trong cơ thể nhanh chóng bị rút cạn. Cảm giác được khí lực suy kiệt, Trình Chu vô thức siết chặt dùi cui điện trong tay, mặc dù những người dân bản xứ ở thế giới này đối với hắn rất kính sợ, nhưng nếu hắn lâm vào tình trạng suy kiệt thì những người này có thể tấn công tập thể. Bây giờ cũng chỉ có dùi cui điện mới mang lại cho hắn cảm giác an toàn.
Trình Chu đợi một lúc không thấy ai có ý đụng giao dịch thịt heo với hắn nữa nên hắn cũng nhanh chóng thu dọn quán đóng sạp. Trình Chu đã nhờ ba thôn dân chuyển giúp số thịt lợn sừng còn lại đến lối bìa rừng. Sau khi đến nơi cũng cắt ba miếng thịt nhỏ làm thù lao rồi nhanh chóng đem người đuổi đi.
Sau khi xác nhận thôn dân đã rời khỏi thì Trình Chu cũng thầm niệm vị trí căn hộ thuê của mình và thuận lợi trở về thế giới hiện tại.
End chap 2 -.-
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.