Chương 1: Thất Nghiệp
Diệp Ức Lạc
29/03/2024
Hai nam thanh niên nhìn vô cùng trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện phiếm ở bên trong một quán rượu nhìn khá âm u, đèn vàng còn chập chờn nhìn khá sầu thảm.
"Tiểu Chu à, thôi được rồi. Cậu cũng đừng có nản chí như vậy nữa được không? Chỗ này không cần cậu chắc chắn cũng có một chỗ khác cần tới cậu thôi. Mà nói này, cậu thử nhìn lại bản thân mình đi, cậu thông minh như vậy cơ mà, không sớm thì muộn gì thì cậu cũng công thành danh toại ngay thôi ấy mà." Trần Hổ vỗ vỗ bả vai của Trình Chu rồi nói mấy lời an ủi.
Trình Chu (程 舟) nghe vậy cũng cười cười nhưng hắn cũng không trả lời lại một lời nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học với bằng loại suất sắc thì Trình Chu cũng tham gia vào đội quân sinh viên mới tốt nghiệp tiến nhập vào cuộc đời làm culi cho đồng tiên, làm khổ sai cho cái xã hội tư bản rộng lớn kia luôn. Kể từ khi còn đi học tiểu học thì Trình Chu vẫn luôn nằm trong ban học sinh mũi nhọn của trường, đến khi thi đỗ vào đại học thì ăhns cũng vào trường đại học hàng đầu có học bổng toàn phần. Thời đi học hắn suôn sẻ tốt đẹp như vậy nhưng mà ngay khi tiến quân vào xã hội thực tại thì Trình Chu cũng phát hiện ra một chuyện, hoá ra cái hiện thực tàn khốc mà xã hội hiện tại dành cho thanh niên mới tốt nghiệp nó ác liệt tới mức như vậy đấy. Hiện thực đã vả cho hắn không trượt phát nào luôn mà.
Tình hình chung trước mắt của xã hội hiện nay chỉ có thể nhận xét chung một một câu như sau, thời đại này thạc sĩ nhiều đến mức đếm không xuể, đâu đâu cũng là bằng cấp thạc sĩ, trước kia nghe đến thạc sĩ người khác còn ngưỡng một không thôi, còn hiện tại chạy đầy đất, thạc sĩ cũng không còn giá trị cao như trước nữa rồi. Thạc sĩ đã vậy rồi thì, đại học chính quy đúng thì không bằng cún, có khi làm cún còn sung sướng hơn làm người nữa cũng nên, cái thời đại con sen phục vụ boss như thế này thì những con cún đó còn sướng tới tận răng. Vì giảm bớt gánh nặng trong nhà cho nên Trình Chu cũng không muốn học lên nghiên cứu sinh làm gì nữa, hắn biết đây cũng là thiệt thòi nhưng mà điều kiện gia đình hắn không cho phép hắn học tiếp nữa. Ngay sau khi tốt nghiệp thì Trình Chu cũng trực tiếp đi làm luôn. Tuy rằng hắn đã có cái bằng tốt nghiệp đại học với thành tích rất tốt nhưng khi tiến quân vào xã hội thì bằng cấp của hắn cũng không có quá nhiều ưu thế đặc biệt gì.
Tốt nghiệp không bao lâu nhưng mà Trình Chu cũng phải nhảy việc tới 5 lần rồi thì phải. Lý do nhảy việc chắc cũng nhiều lắm, mà mỗi lần nhảy việc cũng chẳng có lý do nào được coi là bình thường cả. Mà ngày hôm nay thì Trình Chu cũng chính thức bị mất luôn công việc thứ 5 mới xin được đây. Kỳ thật thì Trình Chu vẫn cảm thấy rất thích công việc hiện tại này, nhưng mà cậu em vợ của ông chủ công ty vẫn luôn tìm cách gây khó dễ cho hắn, quân tử không qua ải tiểu nhân, Trình Chu không còn cách nào khác đành phải lựa chọn nghỉ việc thôi.
"Tiểu Chu à, cậu có muốn suy xét tới việc đổi một cái tên mới không?" Trần Hổ dò hỏi.
"Đổi tên? Sao vậy?" Trình Chu nhướn mày nói.
Trần Hổ gật đầu nhìn rất nghiêm túc mà nói: "Đúng vậy, đổi tên đi. Nghiệp vụ của cậu rất tốt, chuyên nghiệp, thông minh. Thấy cậu liên tục nghỉ việc như vậy thì nguyên nhân chắc chắn là do cái tên này của cậu không hợp phong thuỷ rồi. Cậu nghĩ coi, thân bị vây hãm trong đại dương bao la, một đuôi Tiểu Chu (小舟) của cậu chắc chắn là không thể kham nổi với đại dương rộng lớn đó đâu. Ít nhất phải là một con thuyền (艘船) mới làm nghiệp lớn được."
Trình Chu nghe vậy cũng nhếch khoé miệng mà chua chát cười cười rồi nói: "Vậy thì tớ nên đổi thành Trình Thuyền thì tốt hơn đúng không?”
Trình Thuyền sao? Đi thuyền? Thuyền thuyền gì đấy là sao. Hình như cái tên này nghe cũng rất kỳ lạ đó.
Không biết có phải cảm giác say đã ập tới hay không mà Trần Hổ lại rung đùi rồi đắc ý nói: "Không, không, thuyền không là chưa đủ đâu. Muốn sừng sững đứng trong đại dương bao la thì chỉ một con thuyền không cũng bị quật thôi. Cậu đổi sang chiến hạm luôn đi. Chắc chắn không bao giờ ngã được đâu.”
Trình Chu trợn mắt thầm nghĩ: Cho nên hắn phải đổi luôn tên mình thành Trình Hạm (舰) luôn sao? Trình Hạm sao? Hạm tới hạm lui sao? Rất là kỳ thị đó nha, cái tên này cũng quá rẻ tiền rồi đúng không?
Trần Hổ có chút choáng váng mà nói: "Tiểu Chu à, cậu đã có tính toán gì cho tương lai chưa sắp tới chưa?”
Trình Chu lắc đầu rồi nói: "Tớ cũng không biết đâu, chưa tính gì cả. Thôi, cứ đi bước nào thì tính tới bước đó vậy."
Trong lúc uống rượu thì tâm tình của Trình Chu cũng không thể nào hạ xuống được. Nếu là hơn 10 ngày trước thì hắn sẽ cảm thấy rất phiền muộn về chuyện công ăn việc làm này đấy, nhưng mà giờ đây thì toàn bộ sự chú ý của Trình Chu cũng không còn đặt ở trên chuyện hắn bị đuổi việc nữa rồi.
Cách đây không lâu thì Trình Chu cũng vừa mới phát hiện ra một chuyện, hình như trên người hắn đang có một bí mật vô cùng lớn, trực giác cũng báo cho hắn rằng bí mật này rất có thể làm thay đổi cuộc đời của hắn, thậm chí là bí mật này có thể làm điên đảo toàn bộ thế giới cũng nên. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn do dự là hắn có nên nắm chắc lấy cơ hội này hay không? Nếu không có chuyện bị đuổi việc như thế này thì hắn vẫn còn do dự trước sau chưa thể quyết định được đấy, nhưng mà hiện tại thì hắn cũng buộc phải hạ quyết tâm rồi.
Trần Hổ ôm chặt lấy bình rượu rồi bỗng đột nhiên khóc lớn lên nói: "Tiểu Chu à, bạn gái của tớ đã chia tay với tớ luôn rồi."
Trình Chu gật đầu rồi nói "Ồ" một tiếng sau cũng không nói gì thêm.
Trần Hổ ôm bình rượu càng khóc càng kích động mà kể lể: "Cô ấy còn nói tớ không xe không nhà chỉ là tên phế vật.”
Trình Chu không phản ứng gì mà tiếp tục "Ờ" thêm một tiếng nữa.
Trần Hổ ngẩng đầu lên rồi bất mãn mà nói: "Không an ủi gì sao?”
"Anh ủi cái gì đây? Tớ cũng không nhà không xe đây. Hiện tại còn không có công việc luôn đây này. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của cô gái kia thì tớ cũng chỉ có thể coi là phế vật trong phế vật. Còn muốn an ủi cậu sao? Không bằng tớ tự an ủi chính mình còn hơn." Sắc mặt của Trình Chu lại cực kỳ bình tĩnh vừa uống rượu vừa nói.
Trần Hổ cũng có chút phiền muộn mà nhìn Trình Chu rồi rầu rĩ nói: "Nhưng mà hoàn cảnh của hai chúng ta không hề giống nhau."
Trình Chu ngẩng đầu mà nói: "Có gì khác biệt chứ?"
Trần Hổ nhìn Trình Chu rồi chua lòm mà nói: "Tuy rằng bây giờ cậu cũng không nhà cũng không xe nhưng mà cậu có một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời. Tiểu Chu à, cậu lớn lên với khuôn mặt như vậy bao lâu rồi hả? Chỉ cần cậu muốn thì nhà hay xe không phải đều tới tay sao?"
Trình Chu lắc đầu rồi cười gượng một tiếng mà nói: "Chúng ta có thể đừng bàn tới vấn đề này được không?"
Tuy rằng Trình Chu lớn lên đúng là có chút nhan sắc, cũng được coi như đẹp trai đấy, thành tích học tập khá tốt, từ khi còn học tiểu học thì Trình Chu cũng thường xuyên nhặt phải thư tình trong cặp sách. Mà lần này Trình Chu bị mất việc cũng dính dáng tới phụ nữ. Cậu em vợ của ông chủ kia vẫn thích rồi luôn tìm cách xun xoe một nữ nhân viên trong công ty, nhưng mà xui một cái là nữ nhân viên kia vẫn luôn khách khí với anh ta và cô gái đó lôi Trình Chu ra làm lá chắn luôn. Cô ta nói rằng cô ta thích Trình Chu cho nên cậu em vợ của ông chủ hắn cũng coi Trình Chu thành cái gai trong mắt luôn, cậu ta vẫn luôn mắng Trình Chu là một thằng trai bao ỷ vào nhan sắc để ăn bám phụ nữ, rồi cậu ta vẫn luôn gây khó dễ ở khắp nơi.
Trần Hổ lau nước mắt cá sấu sau đó rút một xiên nướng đưa lên miệng cắn rồi nói: "Tiểu Chu, cậu không tính toán tìm một người nào sao?"
Trình Chu lắc đầu nói: "Đối với các cô gái mà nói thì tớ cũng chỉ thích hợp để hẹn hò mà ko hợp để kết hôn, và hẹn hò thì cũng quá tốn kém."
Hiện tại các cặp đôi muốn ra ngoài hẹn hò thì ngoài hoa quà các kiểu vào các ngày lễ tết đã tốn phí hàng ngàn tệ ra thì các loại chi phí khác cũng rất tốn kém. Lúc Trình Chu còn ở trong ký túc xá đại học cũng đã chứng kiến người bạn cùng phòng của hắn dành dụm tiền ăn mặc một tháng để hẹn hò chỉ 1 buổi, sau một buổi hẹn hò đó thì cậu ta lại trở về người nghèo đói ăn mỳ tôm tới cuối tháng. Mặc dù người bạn cùng phòng của hắn rất cố gắng để theo đuổi cô gái kia rồi đấy, nhưng mà sau cậu ta cũng bị đá không thương tiếc. Sau khi bị đá thì người bạn cùng phòng đó đã bị chịu đả kích nặng nề và cậu ta bắt đầu trầm mê với bạn gái ảo.
Trình Chu cũng không tính toán yêu đương, không có tiền cũng là một trong những nguyên nhân nhỏ trong đó, mà nguyên nhân chính là Trình Chu đã phát hiện hắn không có cảm giác với mỹ nữ. Hắn thích đàn ông.
Trần Hổ sững sờ một chút mà nhìn Trình Chu một hồi rồi bỗng nhiên gật đầu rất đồng ý nói: "Đúng vậy, yêu đương quá tốn kém."
Trần Hổ không biết nghĩ là đã tới điều gì bỗng nhiên gào khóc nói: "Mới trước đó không lâu tớ còn tiết kiệm tiền ăn để mua cho cô ta một sợi dây chuyền nữa đấy. Tớ đã tốn hơn nửa tháng tiền lương mới mua được món quà đó đấy. Nếu như sớm biết bị đá như vậy còn không bằng để tiền ăn thêm vài bữa rồi."
Trình Chu: "...."
Công việc của Trần Hổ một tháng lương cũng là 7000, đối với một sinh viên mới tốt nghiệp mà nói thì số tiền lương này cũng không phải là thấp, nhưng sau nơi của bọn họ chi phí cũng quá cao, sau khi trừ tiền thuê nhà, điện nước, cơm và tình phí thì tiền còn dư lại cũng không còn lại bao nhiêu cả. Muốn mua một món quà tới nửa tháng lương thì Trần Hổ cũng dè xẻn một thời gian đấy.
Trần Hổ khóc lóc một hồi cũng cảm thấy khá mất mặt rồi hắn ngẩng đầu lên lau nước mắt che đi sự xấu hổ nói: "Thôi được rồi, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Ông đây nhất định sẽ phát tài sớm thôi."
Trình Chu nhìn Trần Hổ rồi thầm nghĩ: Có lẽ Trần Hổ đã lậm tiểu thuyết quá rồi. Làm gì mà có chuyện 30 năm ở đây đấy, nhân sinh cuộc đời có bao nhiêu đâu, làm gì có quá nhiều cái gọi là 30 năm chứ. 30 năm sau thì họ cũng hơn 50 tuổi, đến lúc đó dù bọn họ có công thành danh toại thì bọn họ còn có thể làm được gì nữa? Thời gian cũng không đợi ai đâu.
Trình Chu nhấp một ly rượu cũng chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bốc lên từ lồng ngực, phú quý hiểm trung cầu. Muốn phát tài thì chỉ có thể đánh cược một lần thôi.
End chap 1 -.-
-------------XuYing90--------------
------oOo------
"Tiểu Chu à, thôi được rồi. Cậu cũng đừng có nản chí như vậy nữa được không? Chỗ này không cần cậu chắc chắn cũng có một chỗ khác cần tới cậu thôi. Mà nói này, cậu thử nhìn lại bản thân mình đi, cậu thông minh như vậy cơ mà, không sớm thì muộn gì thì cậu cũng công thành danh toại ngay thôi ấy mà." Trần Hổ vỗ vỗ bả vai của Trình Chu rồi nói mấy lời an ủi.
Trình Chu (程 舟) nghe vậy cũng cười cười nhưng hắn cũng không trả lời lại một lời nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học với bằng loại suất sắc thì Trình Chu cũng tham gia vào đội quân sinh viên mới tốt nghiệp tiến nhập vào cuộc đời làm culi cho đồng tiên, làm khổ sai cho cái xã hội tư bản rộng lớn kia luôn. Kể từ khi còn đi học tiểu học thì Trình Chu vẫn luôn nằm trong ban học sinh mũi nhọn của trường, đến khi thi đỗ vào đại học thì ăhns cũng vào trường đại học hàng đầu có học bổng toàn phần. Thời đi học hắn suôn sẻ tốt đẹp như vậy nhưng mà ngay khi tiến quân vào xã hội thực tại thì Trình Chu cũng phát hiện ra một chuyện, hoá ra cái hiện thực tàn khốc mà xã hội hiện tại dành cho thanh niên mới tốt nghiệp nó ác liệt tới mức như vậy đấy. Hiện thực đã vả cho hắn không trượt phát nào luôn mà.
Tình hình chung trước mắt của xã hội hiện nay chỉ có thể nhận xét chung một một câu như sau, thời đại này thạc sĩ nhiều đến mức đếm không xuể, đâu đâu cũng là bằng cấp thạc sĩ, trước kia nghe đến thạc sĩ người khác còn ngưỡng một không thôi, còn hiện tại chạy đầy đất, thạc sĩ cũng không còn giá trị cao như trước nữa rồi. Thạc sĩ đã vậy rồi thì, đại học chính quy đúng thì không bằng cún, có khi làm cún còn sung sướng hơn làm người nữa cũng nên, cái thời đại con sen phục vụ boss như thế này thì những con cún đó còn sướng tới tận răng. Vì giảm bớt gánh nặng trong nhà cho nên Trình Chu cũng không muốn học lên nghiên cứu sinh làm gì nữa, hắn biết đây cũng là thiệt thòi nhưng mà điều kiện gia đình hắn không cho phép hắn học tiếp nữa. Ngay sau khi tốt nghiệp thì Trình Chu cũng trực tiếp đi làm luôn. Tuy rằng hắn đã có cái bằng tốt nghiệp đại học với thành tích rất tốt nhưng khi tiến quân vào xã hội thì bằng cấp của hắn cũng không có quá nhiều ưu thế đặc biệt gì.
Tốt nghiệp không bao lâu nhưng mà Trình Chu cũng phải nhảy việc tới 5 lần rồi thì phải. Lý do nhảy việc chắc cũng nhiều lắm, mà mỗi lần nhảy việc cũng chẳng có lý do nào được coi là bình thường cả. Mà ngày hôm nay thì Trình Chu cũng chính thức bị mất luôn công việc thứ 5 mới xin được đây. Kỳ thật thì Trình Chu vẫn cảm thấy rất thích công việc hiện tại này, nhưng mà cậu em vợ của ông chủ công ty vẫn luôn tìm cách gây khó dễ cho hắn, quân tử không qua ải tiểu nhân, Trình Chu không còn cách nào khác đành phải lựa chọn nghỉ việc thôi.
"Tiểu Chu à, cậu có muốn suy xét tới việc đổi một cái tên mới không?" Trần Hổ dò hỏi.
"Đổi tên? Sao vậy?" Trình Chu nhướn mày nói.
Trần Hổ gật đầu nhìn rất nghiêm túc mà nói: "Đúng vậy, đổi tên đi. Nghiệp vụ của cậu rất tốt, chuyên nghiệp, thông minh. Thấy cậu liên tục nghỉ việc như vậy thì nguyên nhân chắc chắn là do cái tên này của cậu không hợp phong thuỷ rồi. Cậu nghĩ coi, thân bị vây hãm trong đại dương bao la, một đuôi Tiểu Chu (小舟) của cậu chắc chắn là không thể kham nổi với đại dương rộng lớn đó đâu. Ít nhất phải là một con thuyền (艘船) mới làm nghiệp lớn được."
Trình Chu nghe vậy cũng nhếch khoé miệng mà chua chát cười cười rồi nói: "Vậy thì tớ nên đổi thành Trình Thuyền thì tốt hơn đúng không?”
Trình Thuyền sao? Đi thuyền? Thuyền thuyền gì đấy là sao. Hình như cái tên này nghe cũng rất kỳ lạ đó.
Không biết có phải cảm giác say đã ập tới hay không mà Trần Hổ lại rung đùi rồi đắc ý nói: "Không, không, thuyền không là chưa đủ đâu. Muốn sừng sững đứng trong đại dương bao la thì chỉ một con thuyền không cũng bị quật thôi. Cậu đổi sang chiến hạm luôn đi. Chắc chắn không bao giờ ngã được đâu.”
Trình Chu trợn mắt thầm nghĩ: Cho nên hắn phải đổi luôn tên mình thành Trình Hạm (舰) luôn sao? Trình Hạm sao? Hạm tới hạm lui sao? Rất là kỳ thị đó nha, cái tên này cũng quá rẻ tiền rồi đúng không?
Trần Hổ có chút choáng váng mà nói: "Tiểu Chu à, cậu đã có tính toán gì cho tương lai chưa sắp tới chưa?”
Trình Chu lắc đầu rồi nói: "Tớ cũng không biết đâu, chưa tính gì cả. Thôi, cứ đi bước nào thì tính tới bước đó vậy."
Trong lúc uống rượu thì tâm tình của Trình Chu cũng không thể nào hạ xuống được. Nếu là hơn 10 ngày trước thì hắn sẽ cảm thấy rất phiền muộn về chuyện công ăn việc làm này đấy, nhưng mà giờ đây thì toàn bộ sự chú ý của Trình Chu cũng không còn đặt ở trên chuyện hắn bị đuổi việc nữa rồi.
Cách đây không lâu thì Trình Chu cũng vừa mới phát hiện ra một chuyện, hình như trên người hắn đang có một bí mật vô cùng lớn, trực giác cũng báo cho hắn rằng bí mật này rất có thể làm thay đổi cuộc đời của hắn, thậm chí là bí mật này có thể làm điên đảo toàn bộ thế giới cũng nên. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn do dự là hắn có nên nắm chắc lấy cơ hội này hay không? Nếu không có chuyện bị đuổi việc như thế này thì hắn vẫn còn do dự trước sau chưa thể quyết định được đấy, nhưng mà hiện tại thì hắn cũng buộc phải hạ quyết tâm rồi.
Trần Hổ ôm chặt lấy bình rượu rồi bỗng đột nhiên khóc lớn lên nói: "Tiểu Chu à, bạn gái của tớ đã chia tay với tớ luôn rồi."
Trình Chu gật đầu rồi nói "Ồ" một tiếng sau cũng không nói gì thêm.
Trần Hổ ôm bình rượu càng khóc càng kích động mà kể lể: "Cô ấy còn nói tớ không xe không nhà chỉ là tên phế vật.”
Trình Chu không phản ứng gì mà tiếp tục "Ờ" thêm một tiếng nữa.
Trần Hổ ngẩng đầu lên rồi bất mãn mà nói: "Không an ủi gì sao?”
"Anh ủi cái gì đây? Tớ cũng không nhà không xe đây. Hiện tại còn không có công việc luôn đây này. Nếu dựa theo tiêu chuẩn của cô gái kia thì tớ cũng chỉ có thể coi là phế vật trong phế vật. Còn muốn an ủi cậu sao? Không bằng tớ tự an ủi chính mình còn hơn." Sắc mặt của Trình Chu lại cực kỳ bình tĩnh vừa uống rượu vừa nói.
Trần Hổ cũng có chút phiền muộn mà nhìn Trình Chu rồi rầu rĩ nói: "Nhưng mà hoàn cảnh của hai chúng ta không hề giống nhau."
Trình Chu ngẩng đầu mà nói: "Có gì khác biệt chứ?"
Trần Hổ nhìn Trình Chu rồi chua lòm mà nói: "Tuy rằng bây giờ cậu cũng không nhà cũng không xe nhưng mà cậu có một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời. Tiểu Chu à, cậu lớn lên với khuôn mặt như vậy bao lâu rồi hả? Chỉ cần cậu muốn thì nhà hay xe không phải đều tới tay sao?"
Trình Chu lắc đầu rồi cười gượng một tiếng mà nói: "Chúng ta có thể đừng bàn tới vấn đề này được không?"
Tuy rằng Trình Chu lớn lên đúng là có chút nhan sắc, cũng được coi như đẹp trai đấy, thành tích học tập khá tốt, từ khi còn học tiểu học thì Trình Chu cũng thường xuyên nhặt phải thư tình trong cặp sách. Mà lần này Trình Chu bị mất việc cũng dính dáng tới phụ nữ. Cậu em vợ của ông chủ kia vẫn thích rồi luôn tìm cách xun xoe một nữ nhân viên trong công ty, nhưng mà xui một cái là nữ nhân viên kia vẫn luôn khách khí với anh ta và cô gái đó lôi Trình Chu ra làm lá chắn luôn. Cô ta nói rằng cô ta thích Trình Chu cho nên cậu em vợ của ông chủ hắn cũng coi Trình Chu thành cái gai trong mắt luôn, cậu ta vẫn luôn mắng Trình Chu là một thằng trai bao ỷ vào nhan sắc để ăn bám phụ nữ, rồi cậu ta vẫn luôn gây khó dễ ở khắp nơi.
Trần Hổ lau nước mắt cá sấu sau đó rút một xiên nướng đưa lên miệng cắn rồi nói: "Tiểu Chu, cậu không tính toán tìm một người nào sao?"
Trình Chu lắc đầu nói: "Đối với các cô gái mà nói thì tớ cũng chỉ thích hợp để hẹn hò mà ko hợp để kết hôn, và hẹn hò thì cũng quá tốn kém."
Hiện tại các cặp đôi muốn ra ngoài hẹn hò thì ngoài hoa quà các kiểu vào các ngày lễ tết đã tốn phí hàng ngàn tệ ra thì các loại chi phí khác cũng rất tốn kém. Lúc Trình Chu còn ở trong ký túc xá đại học cũng đã chứng kiến người bạn cùng phòng của hắn dành dụm tiền ăn mặc một tháng để hẹn hò chỉ 1 buổi, sau một buổi hẹn hò đó thì cậu ta lại trở về người nghèo đói ăn mỳ tôm tới cuối tháng. Mặc dù người bạn cùng phòng của hắn rất cố gắng để theo đuổi cô gái kia rồi đấy, nhưng mà sau cậu ta cũng bị đá không thương tiếc. Sau khi bị đá thì người bạn cùng phòng đó đã bị chịu đả kích nặng nề và cậu ta bắt đầu trầm mê với bạn gái ảo.
Trình Chu cũng không tính toán yêu đương, không có tiền cũng là một trong những nguyên nhân nhỏ trong đó, mà nguyên nhân chính là Trình Chu đã phát hiện hắn không có cảm giác với mỹ nữ. Hắn thích đàn ông.
Trần Hổ sững sờ một chút mà nhìn Trình Chu một hồi rồi bỗng nhiên gật đầu rất đồng ý nói: "Đúng vậy, yêu đương quá tốn kém."
Trần Hổ không biết nghĩ là đã tới điều gì bỗng nhiên gào khóc nói: "Mới trước đó không lâu tớ còn tiết kiệm tiền ăn để mua cho cô ta một sợi dây chuyền nữa đấy. Tớ đã tốn hơn nửa tháng tiền lương mới mua được món quà đó đấy. Nếu như sớm biết bị đá như vậy còn không bằng để tiền ăn thêm vài bữa rồi."
Trình Chu: "...."
Công việc của Trần Hổ một tháng lương cũng là 7000, đối với một sinh viên mới tốt nghiệp mà nói thì số tiền lương này cũng không phải là thấp, nhưng sau nơi của bọn họ chi phí cũng quá cao, sau khi trừ tiền thuê nhà, điện nước, cơm và tình phí thì tiền còn dư lại cũng không còn lại bao nhiêu cả. Muốn mua một món quà tới nửa tháng lương thì Trần Hổ cũng dè xẻn một thời gian đấy.
Trần Hổ khóc lóc một hồi cũng cảm thấy khá mất mặt rồi hắn ngẩng đầu lên lau nước mắt che đi sự xấu hổ nói: "Thôi được rồi, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo. Ông đây nhất định sẽ phát tài sớm thôi."
Trình Chu nhìn Trần Hổ rồi thầm nghĩ: Có lẽ Trần Hổ đã lậm tiểu thuyết quá rồi. Làm gì mà có chuyện 30 năm ở đây đấy, nhân sinh cuộc đời có bao nhiêu đâu, làm gì có quá nhiều cái gọi là 30 năm chứ. 30 năm sau thì họ cũng hơn 50 tuổi, đến lúc đó dù bọn họ có công thành danh toại thì bọn họ còn có thể làm được gì nữa? Thời gian cũng không đợi ai đâu.
Trình Chu nhấp một ly rượu cũng chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bốc lên từ lồng ngực, phú quý hiểm trung cầu. Muốn phát tài thì chỉ có thể đánh cược một lần thôi.
End chap 1 -.-
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.