Chương 135: Chuyện Cũ
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sân thượng của Đàm gia.
Trình Chu: “Tâm trạng không tốt sao? Sao em lại trốn ở chỗ này mà hứng gió lạnh chứ?”
Dạ U đứng dựa vào thành lan can trên sân thượng cũng không quay lại nhìn.
“Anh đã biết rồi.” Âm thanh của Dạ U theo gió mà bay vào tai Trình Chu.
Trình Chu rũ mắt xuống cũng không nói gì cả.
Dạ U nói: “Palmyra nói là cảm xúc của anh không đúng lắm. Michael đã nói gì với anh rồi phải không?”
Gió lạnh thổi qua mái tóc đen dài của Dạ U làm Trình Chu cảm thấy người trước mặt rất thanh mảnh mà có chút không thực tế.
Trình Chu đã nghe về sự việc đã xảy ra với Dạ U nên trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất chua xót. Bị những người thân thiết nhất phản bội hẳn là Dạ U cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà với tính cách của Dạ U thì hẳn là em ấy cũng không muốn hắn phải đồng tình gì đâu.
“Hắn ta hỏi anh là anh có biết Zoe không?” Trình Chu nói.
Dạ U cười cười nói: “Hắn đoán cũng không sai. Em chính là Armitage Zoe. Michael hẳn đã nói với anh về việc em bị tiêu tán đấu khí rồi phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dạ U nhướn mày nói: “Nên anh hẳn cũng rất tò mò là ai đã ra tay phải không?”
Trình Chu nghe vậy thì cũng có chút không chắc chắn mà nói: “Là tên anh trai hời kia của em sao?”
Dạ U nhịn không được mà nở một nụ cười chua chát nói: “Anh cũng nghĩ là hắn ta làm sao? Đại khái là mọi người đều tưởng là hắn ta làm. Ban đầu em cũng tưởng vậy trong một thời gian dài mà. Em vẫn luôn cho rằng là người mẹ kế kia muốn thượng vị nên đã trù tính từ lâu và dùng trăm phương ngàn kế mà diệt trừ em, em vẫn luôn cho là vậy đấy. Cho đến một ngày thì em lại phát hiện ra, nếu thật sự mà là hắn ta làm thì có lẽ đó lại là một chuyện tốt.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Vậy ai làm?”
Dạ U: “Là em trai của em. Là chính em trai ruột của em đã hạ hội linh tán.”
Trình Chu trừng mắt không thể tin được mà nhìn Dạ U.
Trình Chu bỗng nhiên lại nhớ tới lời Michael đã nói qua, muốn hội linh tán có tác dụng thì phải làm nhiều lần mới có thể thành công, nên người có thể hạ dược Zoe chỉ có thể là người rất thân cận mới có thể làm được.
Vì cái gì chứ? Trình Chu vẫn luôn cho rằng Baker bị tẩy não quá nghiêm trọng nên mới báo cáo Dạ U mà thôi. Nhưng nếu hội linh tán cũng là do Baker làm thì Baker đã bất mãn gì đó với Dạ U từ trước rồi sao?
“Vì tước vị sao?” Trình Chu cau mày nói.
Dạ U lắc đầu nói: “Có lẽ không phải đâu. Từ khi em còn nhỏ thì mẫu thân vẫn luôn nói với em rằng em là anh trai nên em phải chăm sóc cho em trai mình thật tốt. Em vẫn luôn nhớ mà làm như vậy, nó muốn cái gì em cũng sẽ tận lực mà giúp nó lấy được, nó thích cái gì thì em cũng tìm cách mà lấy đến trước mặt nó. Sau khi đấu khí của em bị phế thì em vẫn luôn lo lắng là mình không thể bảo vệ được nó nữa. Lúc phụ thân mang mẹ con Lancer vào cửa thì em cũng vì phòng ngừa nó gặp chuyện mà tính toán hết thảy để giúp nó có thể an toàn. Nhưng mà mãi sau này thì em mới biết là em đã làm chuyện vô ích rồi. Nó vẫn luôn hy vọng là em không chỉ tiêu tán đấu khí mà nó muốn em phải chết luôn. Nên tất cả những việc mà em đã làm thì trong mắt nó hẳn cũng chỉ là trò cười thôi.”
Trình Chu khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ?”
Dạ U nhắm mắt lại nói: “Vì sao chứ?”
Khi biết bị Baker bán đứng thì cậu cũng đã từng từng hỏi qua câu hỏi này với Baker rồi . Vì cái gì chứ? Bọn họ mới là anh em cùng cha cùng mẹ cơ mà, bọn họ mới là người thân nhất cơ mà. Cậu đã làm cái gì mà khiến em trai mình phải hận mình đến thế cơ chứ?
Dạ U còn nhớ rất rõ hình ảnh khi đó Baker khàn cả giọng mà rống lên: “Vì sao chứ gì? Mày lại còn hỏi cái gì? Mọi người đều thích mày, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người của mày, phụ thân cũng coi trọng mày, mẫu thân cũng thiên vị mày, người ở trên đảo này cũng kính trọng mày. Mà tao chỉ là một người vô hình với tất cả bọn họ, dù tao có làm gì đi chăng nữa thì tao cũng kém xa mày. Vì sao chứ?”
“Vì sao mày là thiên tài được mọi người chú ý, còn tao chỉ là thằng ngốc vì mày mà tồn tại chứ? Tại sao đấu khí của mày đã bị phế đi mà mấy người đó vẫn không từ bỏ mày chứ? Mày nghĩ mày là ai? Đấu khí của mày cũng đã bị phế đi mà mày vẫn còn giữ cái còn giữ cái dáng vẻ cao cao tại thượng đáng ghê tởm đó làm gì chứ? Không phải mày vẫn luôn giả vờ làm người anh tốt của tao sao? Mày đang muốn ghê tởm ai vậy chứ? Mày chính là đang nghĩ muốn nuôi tao thành phế vật thôi đúng không? Nếu không có mày thì tốt rồi, Hoàng Kim đảo này sẽ là của tao, tước vị này cũng là của tao, là của mình tao thôi, …”
Dạ U nhắm mắt lại, từ nhỏ mẫu thân đã nói với cậu là tương lai cậu sẽ thành đảo chủ của Hoàng Kim đảo nên đã yêu cầu cậu phải tập gánh vác một phần trách nhiệm của đảo trước đi. Vì đây là yêu cầu của mẫu thân nên cậu cũng buộc mình ngày đêm tu luyện thành tài, dù có bị thương hay mệt cũng không hề kêu ca một lời, Baker ghen tị cậu được vạn người chú mục nhưng lại không biết thực ra cậu đang rất hâm mộ nó. Bởi vì không phải là con trưởng nên yêu cầu của mẫu thân với Baker cũng thấp hơn rất nhiều. Baker cũng có rất nhiều thời gian để đi chơi với bạn, cũng có thời gian để nô đùa ầm ĩ.
Mà cuộc sống của cậu thì chỉ xoay vòng từ tu luyện đấu khí đến học tập các tri thức mới để kế vị, cậu nỗ lực như vậy cũng chỉ để đạt được lời tán thưởng của phụ thân và mẫu thân, hơn nữa cũng có thể bảo vệ tốt em trai mình. Nhưng cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới là cậu càng biểu hiện ưu tú thì phụ thân càng kiêng kị cậu mà em trai lại càng căm hận cậu như vậy.
Căn bản cũng không có ai biết là khi đấu khí của cậu bị phế đi thì điều mà cậu sợ hãi lại chính là làm cho những người vẫn ủng hộ cậu bị thất vọng và cậu không thể bảo vệ được em trai nữa thôi. Chính vì vậy nên cậu vẫn luôn phải đè nén nỗi sợ hãi đó ở trong lòng và duy trì hình ảnh luôn điềm tĩnh. Chỉ là lúc đó cậu cũng đâu có biết là người em trai này lại chỉ muốn nhìn thấy hình ảnh cậu chật vật và trầy da tróc vẩy như vậy đâu chứ.
Trình Chu ôm lấy Dạ U an ủi: “Không phải là em sai, là nó quá ngu thôi.”
Dạ U cũng bật cười nói: “Không sai, là nó quá ngu.”
Baker còn thực sự coi cậu thành đối thủ lớn nhất mà thậm chí nó không biết đối thủ chân chính là ai. Nực cười quá thể mà.
Mãi sau này thì Dạ U mới biết được là người đã xúi Baker hạ hồi linh tán cậu lại chính là người phụ thân của cậu.
Baker lúc đó cũng suy nghĩ là chỉ cần giải quyết cậu thì Hoàng Kim đảo sẽ là của nó. Đáng tiếc. Quá đáng tiếc cho nó rồi, ngay sau khi cậu bị phế đấu khí thì phụ thân cậu cũng nghênh đón luôn đứa con rơi kia vào cửa.
Dạ U còn nhớ rõ là ngày cậu tiến giai thành Bạch ngân kỵ sĩ thì phụ thân cũng đã tổ chức cho cậu một buổi tiệc chúc mừng rất hoành tráng, lúc đó cậu cũng rất vui vẻ nên cũng không chú ý đến là phụ thân thì ngoài mặt cười vui nhưng trong lòng thì lại rất ghen tị.
Năm đó thì phụ thân cậu cũng chỉ mới 30 tuổi, đang còn ở cái độ tuổi đỉnh cao của bản thân nhưng lại bị chính con trai ruột của mình cướp đi hào quang. Hơn nữa thì lúc đó cũng có nhiều tới chúc tụng là cậu người kế vị cái tước vị của Hoàng Kim đảo, cũng có thể dẫn dắt Hoàng Kim đảo lên một đỉnh cao mới.
Nhưng mà cũng đâu có ngờ là lúc đó thì cho dù là cậu hay là em trai cậu cũng không có cách nào kế thừa cái tước vị của Hoàng Kim đảo được. Cái gọi là cuộc liên hôn duyên trời tác hợp năm đó chỉ là để che giấu một màn kịch thôn tính phía sau thôi. Và phụ thân cậu cũng không muốn người có huyết mạch Hoàng Kim tiểu mạch đảo sẽ kế thừa tước vị. Phụ thân cậu vẫn luôn coi cậu và em trai là một lời nhắc nhở về cái thủ đoạn ô nhục của ông năm đó đã làm.
Khi đó thì phụ thân cậu còn rất trẻ nên ông cũng có rất nhiều thời gian để đi mở mang sự nghiệp to lớn của bản thân ông.
Còn cậu thì năm đó vẫn luôn sống trong những lời khen tặng giả dối của người khác mà lớn lên nên cậu cũng không có chú ý nhiều về việc này. Phụ thân cậu cũng là một kỵ sĩ khá xuất chúng nên ông cũng luôn hy vọng trở thành Hoàng kim kỵ sĩ, mà khi trở thành Hoàng kim kỵ sĩ thì tuổi thọ cũng sẽ tăng lên. Nên phụ thân cậu cũng không hề hy vọng cậu hay là em trai có thể nổi bật để vượt qua ông.
Trong nhà mờ mịt nhưng ngoài ngõ thì luôn tỏ tường, sau khi rời Hoàng Kim đảo thì cậu mới minh bạch được lý do tại sao cậu lại gặp phải tình cảnh như lúc đó. Trong khi phụ thân vẫn đang tại vị mà người trên đảo lại luôn tung hô cậu thành Hoàng Kim đảo chủ tương lai, lại còn trở thành Hoàng kim kỵ sĩ để dẫn dắt đảo tiến lên một đỉnh cao mới, người nói vô tâm nhưng người nghe vẫn luôn hữu ý. Những lời này đối với một người tâm cao khí ngạo như phụ thân cậu thì đúng là một loại vũ nhục.
Nhưng nếu chỉ có như vậy thôi thì vì cái gì không nói với cậu chứ? Cậu cũng đâu có thích tu luyện cực khổ như vậy đâu, nếu phụ thân mà nói sớm thì cậu cũng đâu cần phải cố gắng để biểu hiện tốt như vậy làm gì chứ? Cậu cũng có thời gian để vui chơi rồi.
Dạ U nhắm mắt lại có chút mờ mịt nói: “Thật sự không phải là lỗi của em sao? Không chỉ có em trai muốn em chết, mà ngay cả phụ thân cũng muốn em chết đi nữa.”
Trình Chu ôm chặt lấy Dạ U nói: “Không phải lỗi của em đâu. Sao có thể là lỗi của em được chứ?”
Dạ U có chút mờ mịt nói: “Vì sao chứ? Vì sao bọn họ đều hận em chứ?”
“Là lỗi của bọn họ. Là bọn họ không tốt. Em thông minh như vậy cơ mà. Em lại còn đẹp như vậy nữa chứ. Em xứng đáng được mọi người nâng niu bảo vệ. Là bọn họ có mắt không tròng mà thôi, bọn họ sẽ sớm bị báo ứng thôi mà.” Trình Chu nói.
Dạ U nhắm mắt lại nói: “Thật vậy sao?”
Trình Chu vuốt ve mái tóc của Dạ U nói: “Đương nhiên rồi.”
Dạ U dựa vào vai Trình Chu rồi thì thầm nói: “Có đôi khi em rất hâm mộ anh đấy.”
Trình Chu: “Hâm mộ anh?”
Dạ U: “Đúng vậy đấy. Anh với em trai anh mới giống anh em, có lẽ là em đã sai rồi. Em không nên sợ nó bị tổn thương nên bảo vệ nó, em cũng không nên nuông chiều nó. Chính em đã đã dạy nó thành dáng vẻ xấu xí như vậy.”
“Không đâu, là nó thiếu đánh thôi. Để anh tìm cơ hội giúp em đánh cho nó thành cái đầu heo luôn.” Trình Chu nói.
Dạ U dựa vào bả vai của Trình Chu rồi cười nhẹ một tiếng rồi có chút nghẹn ngào nói: “Nếu em sớm ý thức được điều này thì em đã đánh nó một trận rồi.”
Trình Chu vuốt tóc Dạ U, nhất thời cũng không biết nên an ủi thế nào. Đã trải qua một lần bị phản bội thê thảm như vậy thì bất kỳ lời an ủi nào cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Trình Chu cảm thấy trên vài mình hơi ẩm ướt thì yên lặng vỗ vai Dạ U nói: “Khóc đi, em khóc ra được là tốt rồi.”
Dạ U dựa vào bả vai Trình Chu mà lặng lẽ khóc, khóc mệt rồi thì Dạ U cũng ngủ thiếp đi luôn. Sau đó thì Trình Chu cũng bế ngang Dạ U về phòng.
……
Trình Chu cũng ngồi ở trong phòng với Dạ U một lúc lâu rồi mới đi ra. Vừa bước chân ra thì Trình Chu cũng gặp Clara.
Clara đứng ở ngoài cửa rồi ánh mắt rất phức tạp mà nhìn Trình Chu.
“Cậu ấy không sao chứ?” Clara có chút không yên lòng mà nói.
Trình Chu nhíu mày nói: “Đã khóc một trận nên đã ngủ rồi.”
Clara thở phào nói: “Có thể khóc ra là tốt rồi, nếu có thể khóc được thì có lẽ cậu ấy cũng buông bỏ được rồi.”
Clara ngẩng đầu lên nói: “Cậu đã biết thân thế của Dạ U rồi sao?”
Trình Chu: “Chị cũng biết sao?”
Clara đứng dựa vào tường rồi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
“Năm đó thì tôi là hầu gái của một gia đình quý tộc. Sau đó thì tôi lại vô tình thức tỉnh dị năng, sau khi thức tỉnh thì tôi vẫn luôn sống rất cẩn thẩn vì sợ bị lộ. Nhưng cho dù có cẩn thận thế nào đi nữa thì tôi cũng vẫn bị lộ. Sau khi bị lộ thì Dạ U đã cứu tôi, nếu không có cậu ấy thì hẳn là tôi đã bị treo cổ từ lâu rồi.”
“Lúc ấy thì tôi cũng đâu có biết thân phận của cậu ấy đâu. Sau khi chạy đi thì tôi đã gặp Carey, Carol và Melissa, chúng tôi cũng tự thành lập một cái liên minh để tận sức vì Đoạ ma giả mà tranh giành không gian sống. Tình cảnh của Đoạ ma giả lúc đó cũng quá tệ, nên sau khi thành lập liên minh thì chúng tôi cũng cố gắng cứu giúp các Đoạ ma giả khác ở khắp nơi. Sau đó thì có một ngày tin tức thiếu chủ của Hoàng Kim đảo trở thành Đoạ ma giả đã lan rộng và trở thành tin tức rất công khai. Thật sự thì lúc đó chúng tôi cũng chỉ muốn thử đi nhìn vị thiếu chủ ấy như thế nào rồi lôi kéo cậu ta vào liên minh của mình thôi.”
“Chúng tôi cũng chỉ nghì, dù sao thì cậu ta cũng là quý tộc nên vị thiếu chủ đó cũng hiểu biết hơn chúng tôi rất nhiều. Nếu có thể lôi kéo gia nhập liên minh thì tình cảnh của chúng tôi cũng được cải thiện hơn. Vì chúng tôi đã tin tưởng như vậy nên chúng tôi đã mạo hiểm lẻn vào địa lao của Hoàng Kim đảo, cuối cùng thì cũng biết người cứu mình ngày trước là ai.”
Trình Chu nhìn Clara nói: “Cậu ấy đã bị nhốt ở địa lao của Hoàng Kim đảo sao?”
Clara gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hoàng kim đảo đảo chủ tương lai lại thành tù nhân của chính hòn đảo mà mình lớn lên. Năm đó việc này cũng làm không biết bao nhiêu người đã phải thổn thức thở dài đấy.
“Chị đã cứu cậu ấy sao?” Trình Chu hỏi.
Clara rũ mắt xuống nói: “Cũng không tính là cứu cậu ấy. Với năng lực của Dạ U thì nếu cậu ấy muốn rời đi thì cũng không có một ai có thể ngăn cản được. Cậu cũng biết là Cấm ma thạch hoàn toàn không hề ảnh hướng tới Dạ U rồi mà. Lúc đó thì cậu ấy … căn bản là không muốn sống nữa mà thôi.”
Trình Chu theo bản năng mà nắm chặt tay lại làm móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Dạ U không bị cấm ma thạch ảnh hưởng nhưng mà chúng tôi lại bị ảnh hưởng. Lúc ấy chúng tôi tìm cách cứu viện cậu ấy thì chúng tôi lại tự đưa mình vào hiểm cảnh. Dạ U lại sợ chúng tôi bị cậu ấy liên luỵ nên cậu ấy mới chịu theo chúng tôi rời đi.” Clara nói.
Trình Chu trầm mặc mà nghe, tự dưng sự đau khổ trong lòng cũng cuồn cuộn mà dâng lên như sóng biển. Từ thái tử gia lại biến thành tù nhân, này cũng chẳng khác nào là từ thiên đường lại rơi thẳng xuống địa ngục cả, nếu không phải là quá tuyệt vọng thì Dạ U cũng không ở lại Hoàng Kim đảo mà chờ chết như vậy đâu nhỉ?
Clara thở dài một tiếng nói: “Trong một thời gian rất dài thì cậu ấy sống cũng không quá vui vẻ, sau khi gia nhập tổ chức thì cậu ấy cũng bắt đầu bôn ba khắp nơi và nghĩ cách cứu những Đoạ ma giả khác ra.”
“Năm đó, khi cứu được Annie thì tình trạng của con bé cũng đã rất nguy kịch rồi, Dạ U đã sử dụng hạt giống cộng sinh để cố gắng giữ lại mạng sống cho Annie.”
“Tình trạng lúc ấy của Annie rất tồi tệ, nếu Annie mà không vượt qua được thì có thể là chết cả 2 người. Nhưng mà lúc đó thì Dạ U cũng kiên quyết giữ ý định của mình, có lẽ lúc đó Dạ U cũng muốn đi theo Annie luôn. Sau khi ra khỏi địa lao thì cậu ấy vẫn luôn dấn thân vào những việc rất nguy hiểm, mà lúc nào chúng tôi cũng lo sợ là cậu ấy sẽ tự giết bản thân mình vào một lúc nào đó chúng tôi không để ý.”
Trình Chu nghe mà tim đau nhói. Giá như bọn họ biết nhau sớm hơn thì tốt rồi, nếu như bọn họ biết nhau sớm hơn thì hắn nhất định không để cho Dạ U rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân và phải chịu những bất lực như vậy đâu.
Clara ngẩng đầu nhìn Trình Chu nói: “Dạ U cũng tự phong bế nội tâm của mình trong khoảng một thời gian rất dài. Cậu ấy vẫn luôn bôn ba vì Đoạ ma giả, tôi cũng đã cố gắng khuyên cậu ấy vài lần rồi, nói cậu ấy đừng liều mạng như vậy nữa nhưng mà cậu ấy không nghe. Có lẽ lúc ấy cậu ấy không tìm được ý nghĩa để tồn tại nên vẫn luôn dùng những cách khác nhau để làm tê liệt bản thân. Trạng thái này của Dạ U làm chúng tôi rất lo lắng nhưng chúng tôi cũng không hề có biện pháp nào cả.”
“Tôi đã từng cho rằng cả đời này Dạ U vẫn cứ như vậy, nhưng không biết từ lúc nào thì cậu ấy đã bắt đầu thay đổi rồi. … Một thời gian sau thì tôi mới biết bởi vì cậu ấy đã gặp cậu.”
Trình Chu nhịn không được mà chấn động, hắn nghĩ tới lần đầu tiên gặp Dạ U và sau đó thì Dạ U cũng dần dần thay đổi.
Lúc mới quen thì Dạ U cứ như một con nhím vậy, động một chút đã bùng nổ luôn rồi, thật sự lúc đó hắn cũng rất là sợ Dạ U đó. Cũng không biết từ khi nào mà thái độ của Dạ U cũng ôn hoà hơn rất nhiều, trên mặt cũng đã tươi cười nhiều hơn hẳn.
Clara nhìn chằm chằm Trình Chu rồi nghiêm túc nói: “Trình Chu, cậu ấy đã không thể nhận nổi phản bội nữa đâu, có lẽ người khác có thể nhưng nhất quyết không thể là cậu.”
Trình Chu gật đầu rồi bảo đảm mà nói: “Chị yên tâm, cậu ấy là người duy nhất mà tôi đã nhận định ở kiếp này.”
Trình Chu cúi đầu trầm tư, Phong Ngữ đã từng nói tự bản thân Dạ U đã nói là tin tưởng hắn, lúc ấy thì hắn còn không biết rõ cái trọng lượng của chữ này. Đã trải qua việc bị phụ thân mình và em trai mình phản bội mà Dạ U có thể tin tưởng hắn, hẳn là không dễ dàng gì rồi đúng không?
End chap 135
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu: “Tâm trạng không tốt sao? Sao em lại trốn ở chỗ này mà hứng gió lạnh chứ?”
Dạ U đứng dựa vào thành lan can trên sân thượng cũng không quay lại nhìn.
“Anh đã biết rồi.” Âm thanh của Dạ U theo gió mà bay vào tai Trình Chu.
Trình Chu rũ mắt xuống cũng không nói gì cả.
Dạ U nói: “Palmyra nói là cảm xúc của anh không đúng lắm. Michael đã nói gì với anh rồi phải không?”
Gió lạnh thổi qua mái tóc đen dài của Dạ U làm Trình Chu cảm thấy người trước mặt rất thanh mảnh mà có chút không thực tế.
Trình Chu đã nghe về sự việc đã xảy ra với Dạ U nên trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất chua xót. Bị những người thân thiết nhất phản bội hẳn là Dạ U cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà với tính cách của Dạ U thì hẳn là em ấy cũng không muốn hắn phải đồng tình gì đâu.
“Hắn ta hỏi anh là anh có biết Zoe không?” Trình Chu nói.
Dạ U cười cười nói: “Hắn đoán cũng không sai. Em chính là Armitage Zoe. Michael hẳn đã nói với anh về việc em bị tiêu tán đấu khí rồi phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dạ U nhướn mày nói: “Nên anh hẳn cũng rất tò mò là ai đã ra tay phải không?”
Trình Chu nghe vậy thì cũng có chút không chắc chắn mà nói: “Là tên anh trai hời kia của em sao?”
Dạ U nhịn không được mà nở một nụ cười chua chát nói: “Anh cũng nghĩ là hắn ta làm sao? Đại khái là mọi người đều tưởng là hắn ta làm. Ban đầu em cũng tưởng vậy trong một thời gian dài mà. Em vẫn luôn cho rằng là người mẹ kế kia muốn thượng vị nên đã trù tính từ lâu và dùng trăm phương ngàn kế mà diệt trừ em, em vẫn luôn cho là vậy đấy. Cho đến một ngày thì em lại phát hiện ra, nếu thật sự mà là hắn ta làm thì có lẽ đó lại là một chuyện tốt.”
Trình Chu có chút khó hiểu nói: “Vậy ai làm?”
Dạ U: “Là em trai của em. Là chính em trai ruột của em đã hạ hội linh tán.”
Trình Chu trừng mắt không thể tin được mà nhìn Dạ U.
Trình Chu bỗng nhiên lại nhớ tới lời Michael đã nói qua, muốn hội linh tán có tác dụng thì phải làm nhiều lần mới có thể thành công, nên người có thể hạ dược Zoe chỉ có thể là người rất thân cận mới có thể làm được.
Vì cái gì chứ? Trình Chu vẫn luôn cho rằng Baker bị tẩy não quá nghiêm trọng nên mới báo cáo Dạ U mà thôi. Nhưng nếu hội linh tán cũng là do Baker làm thì Baker đã bất mãn gì đó với Dạ U từ trước rồi sao?
“Vì tước vị sao?” Trình Chu cau mày nói.
Dạ U lắc đầu nói: “Có lẽ không phải đâu. Từ khi em còn nhỏ thì mẫu thân vẫn luôn nói với em rằng em là anh trai nên em phải chăm sóc cho em trai mình thật tốt. Em vẫn luôn nhớ mà làm như vậy, nó muốn cái gì em cũng sẽ tận lực mà giúp nó lấy được, nó thích cái gì thì em cũng tìm cách mà lấy đến trước mặt nó. Sau khi đấu khí của em bị phế thì em vẫn luôn lo lắng là mình không thể bảo vệ được nó nữa. Lúc phụ thân mang mẹ con Lancer vào cửa thì em cũng vì phòng ngừa nó gặp chuyện mà tính toán hết thảy để giúp nó có thể an toàn. Nhưng mà mãi sau này thì em mới biết là em đã làm chuyện vô ích rồi. Nó vẫn luôn hy vọng là em không chỉ tiêu tán đấu khí mà nó muốn em phải chết luôn. Nên tất cả những việc mà em đã làm thì trong mắt nó hẳn cũng chỉ là trò cười thôi.”
Trình Chu khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ?”
Dạ U nhắm mắt lại nói: “Vì sao chứ?”
Khi biết bị Baker bán đứng thì cậu cũng đã từng từng hỏi qua câu hỏi này với Baker rồi . Vì cái gì chứ? Bọn họ mới là anh em cùng cha cùng mẹ cơ mà, bọn họ mới là người thân nhất cơ mà. Cậu đã làm cái gì mà khiến em trai mình phải hận mình đến thế cơ chứ?
Dạ U còn nhớ rất rõ hình ảnh khi đó Baker khàn cả giọng mà rống lên: “Vì sao chứ gì? Mày lại còn hỏi cái gì? Mọi người đều thích mày, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người của mày, phụ thân cũng coi trọng mày, mẫu thân cũng thiên vị mày, người ở trên đảo này cũng kính trọng mày. Mà tao chỉ là một người vô hình với tất cả bọn họ, dù tao có làm gì đi chăng nữa thì tao cũng kém xa mày. Vì sao chứ?”
“Vì sao mày là thiên tài được mọi người chú ý, còn tao chỉ là thằng ngốc vì mày mà tồn tại chứ? Tại sao đấu khí của mày đã bị phế đi mà mấy người đó vẫn không từ bỏ mày chứ? Mày nghĩ mày là ai? Đấu khí của mày cũng đã bị phế đi mà mày vẫn còn giữ cái còn giữ cái dáng vẻ cao cao tại thượng đáng ghê tởm đó làm gì chứ? Không phải mày vẫn luôn giả vờ làm người anh tốt của tao sao? Mày đang muốn ghê tởm ai vậy chứ? Mày chính là đang nghĩ muốn nuôi tao thành phế vật thôi đúng không? Nếu không có mày thì tốt rồi, Hoàng Kim đảo này sẽ là của tao, tước vị này cũng là của tao, là của mình tao thôi, …”
Dạ U nhắm mắt lại, từ nhỏ mẫu thân đã nói với cậu là tương lai cậu sẽ thành đảo chủ của Hoàng Kim đảo nên đã yêu cầu cậu phải tập gánh vác một phần trách nhiệm của đảo trước đi. Vì đây là yêu cầu của mẫu thân nên cậu cũng buộc mình ngày đêm tu luyện thành tài, dù có bị thương hay mệt cũng không hề kêu ca một lời, Baker ghen tị cậu được vạn người chú mục nhưng lại không biết thực ra cậu đang rất hâm mộ nó. Bởi vì không phải là con trưởng nên yêu cầu của mẫu thân với Baker cũng thấp hơn rất nhiều. Baker cũng có rất nhiều thời gian để đi chơi với bạn, cũng có thời gian để nô đùa ầm ĩ.
Mà cuộc sống của cậu thì chỉ xoay vòng từ tu luyện đấu khí đến học tập các tri thức mới để kế vị, cậu nỗ lực như vậy cũng chỉ để đạt được lời tán thưởng của phụ thân và mẫu thân, hơn nữa cũng có thể bảo vệ tốt em trai mình. Nhưng cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới là cậu càng biểu hiện ưu tú thì phụ thân càng kiêng kị cậu mà em trai lại càng căm hận cậu như vậy.
Căn bản cũng không có ai biết là khi đấu khí của cậu bị phế đi thì điều mà cậu sợ hãi lại chính là làm cho những người vẫn ủng hộ cậu bị thất vọng và cậu không thể bảo vệ được em trai nữa thôi. Chính vì vậy nên cậu vẫn luôn phải đè nén nỗi sợ hãi đó ở trong lòng và duy trì hình ảnh luôn điềm tĩnh. Chỉ là lúc đó cậu cũng đâu có biết là người em trai này lại chỉ muốn nhìn thấy hình ảnh cậu chật vật và trầy da tróc vẩy như vậy đâu chứ.
Trình Chu ôm lấy Dạ U an ủi: “Không phải là em sai, là nó quá ngu thôi.”
Dạ U cũng bật cười nói: “Không sai, là nó quá ngu.”
Baker còn thực sự coi cậu thành đối thủ lớn nhất mà thậm chí nó không biết đối thủ chân chính là ai. Nực cười quá thể mà.
Mãi sau này thì Dạ U mới biết được là người đã xúi Baker hạ hồi linh tán cậu lại chính là người phụ thân của cậu.
Baker lúc đó cũng suy nghĩ là chỉ cần giải quyết cậu thì Hoàng Kim đảo sẽ là của nó. Đáng tiếc. Quá đáng tiếc cho nó rồi, ngay sau khi cậu bị phế đấu khí thì phụ thân cậu cũng nghênh đón luôn đứa con rơi kia vào cửa.
Dạ U còn nhớ rõ là ngày cậu tiến giai thành Bạch ngân kỵ sĩ thì phụ thân cũng đã tổ chức cho cậu một buổi tiệc chúc mừng rất hoành tráng, lúc đó cậu cũng rất vui vẻ nên cũng không chú ý đến là phụ thân thì ngoài mặt cười vui nhưng trong lòng thì lại rất ghen tị.
Năm đó thì phụ thân cậu cũng chỉ mới 30 tuổi, đang còn ở cái độ tuổi đỉnh cao của bản thân nhưng lại bị chính con trai ruột của mình cướp đi hào quang. Hơn nữa thì lúc đó cũng có nhiều tới chúc tụng là cậu người kế vị cái tước vị của Hoàng Kim đảo, cũng có thể dẫn dắt Hoàng Kim đảo lên một đỉnh cao mới.
Nhưng mà cũng đâu có ngờ là lúc đó thì cho dù là cậu hay là em trai cậu cũng không có cách nào kế thừa cái tước vị của Hoàng Kim đảo được. Cái gọi là cuộc liên hôn duyên trời tác hợp năm đó chỉ là để che giấu một màn kịch thôn tính phía sau thôi. Và phụ thân cậu cũng không muốn người có huyết mạch Hoàng Kim tiểu mạch đảo sẽ kế thừa tước vị. Phụ thân cậu vẫn luôn coi cậu và em trai là một lời nhắc nhở về cái thủ đoạn ô nhục của ông năm đó đã làm.
Khi đó thì phụ thân cậu còn rất trẻ nên ông cũng có rất nhiều thời gian để đi mở mang sự nghiệp to lớn của bản thân ông.
Còn cậu thì năm đó vẫn luôn sống trong những lời khen tặng giả dối của người khác mà lớn lên nên cậu cũng không có chú ý nhiều về việc này. Phụ thân cậu cũng là một kỵ sĩ khá xuất chúng nên ông cũng luôn hy vọng trở thành Hoàng kim kỵ sĩ, mà khi trở thành Hoàng kim kỵ sĩ thì tuổi thọ cũng sẽ tăng lên. Nên phụ thân cậu cũng không hề hy vọng cậu hay là em trai có thể nổi bật để vượt qua ông.
Trong nhà mờ mịt nhưng ngoài ngõ thì luôn tỏ tường, sau khi rời Hoàng Kim đảo thì cậu mới minh bạch được lý do tại sao cậu lại gặp phải tình cảnh như lúc đó. Trong khi phụ thân vẫn đang tại vị mà người trên đảo lại luôn tung hô cậu thành Hoàng Kim đảo chủ tương lai, lại còn trở thành Hoàng kim kỵ sĩ để dẫn dắt đảo tiến lên một đỉnh cao mới, người nói vô tâm nhưng người nghe vẫn luôn hữu ý. Những lời này đối với một người tâm cao khí ngạo như phụ thân cậu thì đúng là một loại vũ nhục.
Nhưng nếu chỉ có như vậy thôi thì vì cái gì không nói với cậu chứ? Cậu cũng đâu có thích tu luyện cực khổ như vậy đâu, nếu phụ thân mà nói sớm thì cậu cũng đâu cần phải cố gắng để biểu hiện tốt như vậy làm gì chứ? Cậu cũng có thời gian để vui chơi rồi.
Dạ U nhắm mắt lại có chút mờ mịt nói: “Thật sự không phải là lỗi của em sao? Không chỉ có em trai muốn em chết, mà ngay cả phụ thân cũng muốn em chết đi nữa.”
Trình Chu ôm chặt lấy Dạ U nói: “Không phải lỗi của em đâu. Sao có thể là lỗi của em được chứ?”
Dạ U có chút mờ mịt nói: “Vì sao chứ? Vì sao bọn họ đều hận em chứ?”
“Là lỗi của bọn họ. Là bọn họ không tốt. Em thông minh như vậy cơ mà. Em lại còn đẹp như vậy nữa chứ. Em xứng đáng được mọi người nâng niu bảo vệ. Là bọn họ có mắt không tròng mà thôi, bọn họ sẽ sớm bị báo ứng thôi mà.” Trình Chu nói.
Dạ U nhắm mắt lại nói: “Thật vậy sao?”
Trình Chu vuốt ve mái tóc của Dạ U nói: “Đương nhiên rồi.”
Dạ U dựa vào vai Trình Chu rồi thì thầm nói: “Có đôi khi em rất hâm mộ anh đấy.”
Trình Chu: “Hâm mộ anh?”
Dạ U: “Đúng vậy đấy. Anh với em trai anh mới giống anh em, có lẽ là em đã sai rồi. Em không nên sợ nó bị tổn thương nên bảo vệ nó, em cũng không nên nuông chiều nó. Chính em đã đã dạy nó thành dáng vẻ xấu xí như vậy.”
“Không đâu, là nó thiếu đánh thôi. Để anh tìm cơ hội giúp em đánh cho nó thành cái đầu heo luôn.” Trình Chu nói.
Dạ U dựa vào bả vai của Trình Chu rồi cười nhẹ một tiếng rồi có chút nghẹn ngào nói: “Nếu em sớm ý thức được điều này thì em đã đánh nó một trận rồi.”
Trình Chu vuốt tóc Dạ U, nhất thời cũng không biết nên an ủi thế nào. Đã trải qua một lần bị phản bội thê thảm như vậy thì bất kỳ lời an ủi nào cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Trình Chu cảm thấy trên vài mình hơi ẩm ướt thì yên lặng vỗ vai Dạ U nói: “Khóc đi, em khóc ra được là tốt rồi.”
Dạ U dựa vào bả vai Trình Chu mà lặng lẽ khóc, khóc mệt rồi thì Dạ U cũng ngủ thiếp đi luôn. Sau đó thì Trình Chu cũng bế ngang Dạ U về phòng.
……
Trình Chu cũng ngồi ở trong phòng với Dạ U một lúc lâu rồi mới đi ra. Vừa bước chân ra thì Trình Chu cũng gặp Clara.
Clara đứng ở ngoài cửa rồi ánh mắt rất phức tạp mà nhìn Trình Chu.
“Cậu ấy không sao chứ?” Clara có chút không yên lòng mà nói.
Trình Chu nhíu mày nói: “Đã khóc một trận nên đã ngủ rồi.”
Clara thở phào nói: “Có thể khóc ra là tốt rồi, nếu có thể khóc được thì có lẽ cậu ấy cũng buông bỏ được rồi.”
Clara ngẩng đầu lên nói: “Cậu đã biết thân thế của Dạ U rồi sao?”
Trình Chu: “Chị cũng biết sao?”
Clara đứng dựa vào tường rồi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
“Năm đó thì tôi là hầu gái của một gia đình quý tộc. Sau đó thì tôi lại vô tình thức tỉnh dị năng, sau khi thức tỉnh thì tôi vẫn luôn sống rất cẩn thẩn vì sợ bị lộ. Nhưng cho dù có cẩn thận thế nào đi nữa thì tôi cũng vẫn bị lộ. Sau khi bị lộ thì Dạ U đã cứu tôi, nếu không có cậu ấy thì hẳn là tôi đã bị treo cổ từ lâu rồi.”
“Lúc ấy thì tôi cũng đâu có biết thân phận của cậu ấy đâu. Sau khi chạy đi thì tôi đã gặp Carey, Carol và Melissa, chúng tôi cũng tự thành lập một cái liên minh để tận sức vì Đoạ ma giả mà tranh giành không gian sống. Tình cảnh của Đoạ ma giả lúc đó cũng quá tệ, nên sau khi thành lập liên minh thì chúng tôi cũng cố gắng cứu giúp các Đoạ ma giả khác ở khắp nơi. Sau đó thì có một ngày tin tức thiếu chủ của Hoàng Kim đảo trở thành Đoạ ma giả đã lan rộng và trở thành tin tức rất công khai. Thật sự thì lúc đó chúng tôi cũng chỉ muốn thử đi nhìn vị thiếu chủ ấy như thế nào rồi lôi kéo cậu ta vào liên minh của mình thôi.”
“Chúng tôi cũng chỉ nghì, dù sao thì cậu ta cũng là quý tộc nên vị thiếu chủ đó cũng hiểu biết hơn chúng tôi rất nhiều. Nếu có thể lôi kéo gia nhập liên minh thì tình cảnh của chúng tôi cũng được cải thiện hơn. Vì chúng tôi đã tin tưởng như vậy nên chúng tôi đã mạo hiểm lẻn vào địa lao của Hoàng Kim đảo, cuối cùng thì cũng biết người cứu mình ngày trước là ai.”
Trình Chu nhìn Clara nói: “Cậu ấy đã bị nhốt ở địa lao của Hoàng Kim đảo sao?”
Clara gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hoàng kim đảo đảo chủ tương lai lại thành tù nhân của chính hòn đảo mà mình lớn lên. Năm đó việc này cũng làm không biết bao nhiêu người đã phải thổn thức thở dài đấy.
“Chị đã cứu cậu ấy sao?” Trình Chu hỏi.
Clara rũ mắt xuống nói: “Cũng không tính là cứu cậu ấy. Với năng lực của Dạ U thì nếu cậu ấy muốn rời đi thì cũng không có một ai có thể ngăn cản được. Cậu cũng biết là Cấm ma thạch hoàn toàn không hề ảnh hướng tới Dạ U rồi mà. Lúc đó thì cậu ấy … căn bản là không muốn sống nữa mà thôi.”
Trình Chu theo bản năng mà nắm chặt tay lại làm móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Dạ U không bị cấm ma thạch ảnh hưởng nhưng mà chúng tôi lại bị ảnh hưởng. Lúc ấy chúng tôi tìm cách cứu viện cậu ấy thì chúng tôi lại tự đưa mình vào hiểm cảnh. Dạ U lại sợ chúng tôi bị cậu ấy liên luỵ nên cậu ấy mới chịu theo chúng tôi rời đi.” Clara nói.
Trình Chu trầm mặc mà nghe, tự dưng sự đau khổ trong lòng cũng cuồn cuộn mà dâng lên như sóng biển. Từ thái tử gia lại biến thành tù nhân, này cũng chẳng khác nào là từ thiên đường lại rơi thẳng xuống địa ngục cả, nếu không phải là quá tuyệt vọng thì Dạ U cũng không ở lại Hoàng Kim đảo mà chờ chết như vậy đâu nhỉ?
Clara thở dài một tiếng nói: “Trong một thời gian rất dài thì cậu ấy sống cũng không quá vui vẻ, sau khi gia nhập tổ chức thì cậu ấy cũng bắt đầu bôn ba khắp nơi và nghĩ cách cứu những Đoạ ma giả khác ra.”
“Năm đó, khi cứu được Annie thì tình trạng của con bé cũng đã rất nguy kịch rồi, Dạ U đã sử dụng hạt giống cộng sinh để cố gắng giữ lại mạng sống cho Annie.”
“Tình trạng lúc ấy của Annie rất tồi tệ, nếu Annie mà không vượt qua được thì có thể là chết cả 2 người. Nhưng mà lúc đó thì Dạ U cũng kiên quyết giữ ý định của mình, có lẽ lúc đó Dạ U cũng muốn đi theo Annie luôn. Sau khi ra khỏi địa lao thì cậu ấy vẫn luôn dấn thân vào những việc rất nguy hiểm, mà lúc nào chúng tôi cũng lo sợ là cậu ấy sẽ tự giết bản thân mình vào một lúc nào đó chúng tôi không để ý.”
Trình Chu nghe mà tim đau nhói. Giá như bọn họ biết nhau sớm hơn thì tốt rồi, nếu như bọn họ biết nhau sớm hơn thì hắn nhất định không để cho Dạ U rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân và phải chịu những bất lực như vậy đâu.
Clara ngẩng đầu nhìn Trình Chu nói: “Dạ U cũng tự phong bế nội tâm của mình trong khoảng một thời gian rất dài. Cậu ấy vẫn luôn bôn ba vì Đoạ ma giả, tôi cũng đã cố gắng khuyên cậu ấy vài lần rồi, nói cậu ấy đừng liều mạng như vậy nữa nhưng mà cậu ấy không nghe. Có lẽ lúc ấy cậu ấy không tìm được ý nghĩa để tồn tại nên vẫn luôn dùng những cách khác nhau để làm tê liệt bản thân. Trạng thái này của Dạ U làm chúng tôi rất lo lắng nhưng chúng tôi cũng không hề có biện pháp nào cả.”
“Tôi đã từng cho rằng cả đời này Dạ U vẫn cứ như vậy, nhưng không biết từ lúc nào thì cậu ấy đã bắt đầu thay đổi rồi. … Một thời gian sau thì tôi mới biết bởi vì cậu ấy đã gặp cậu.”
Trình Chu nhịn không được mà chấn động, hắn nghĩ tới lần đầu tiên gặp Dạ U và sau đó thì Dạ U cũng dần dần thay đổi.
Lúc mới quen thì Dạ U cứ như một con nhím vậy, động một chút đã bùng nổ luôn rồi, thật sự lúc đó hắn cũng rất là sợ Dạ U đó. Cũng không biết từ khi nào mà thái độ của Dạ U cũng ôn hoà hơn rất nhiều, trên mặt cũng đã tươi cười nhiều hơn hẳn.
Clara nhìn chằm chằm Trình Chu rồi nghiêm túc nói: “Trình Chu, cậu ấy đã không thể nhận nổi phản bội nữa đâu, có lẽ người khác có thể nhưng nhất quyết không thể là cậu.”
Trình Chu gật đầu rồi bảo đảm mà nói: “Chị yên tâm, cậu ấy là người duy nhất mà tôi đã nhận định ở kiếp này.”
Trình Chu cúi đầu trầm tư, Phong Ngữ đã từng nói tự bản thân Dạ U đã nói là tin tưởng hắn, lúc ấy thì hắn còn không biết rõ cái trọng lượng của chữ này. Đã trải qua việc bị phụ thân mình và em trai mình phản bội mà Dạ U có thể tin tưởng hắn, hẳn là không dễ dàng gì rồi đúng không?
End chap 135
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.