Chương 108: Hành Trình Trên Đảo San Hô.
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu và Dạ U tiếp tục đi men theo các con đường nhỏ trên các cánh đồng, vừa ngắm cảnh vừa kiến thức đủ loại kỳ hoa dị thảo của đảo San Hô.
“Dạ U, đó là lúa mạch gì?” Trình Chu chỉ vào những mảnh ruộng lúa mạch vàng óng ả mà hỏi.
Dạ U quan sát một chút rồi nói: “Đó là hoàng kim mạch, hương vị cũng tốt hơn nhiều so với loại hắc mạch của Hắc Mạch thôn. Loại này chuyên dùng để cung cấp cho quý tộc.”
Trình Chu nhìn những bông mạch nặng trĩu gục đầu xuống mà có chút hâm mộ rồi nói: “Sắp thu hoạch được rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dọc đường đi thì Trình Chu cũng nhìn thấy vài con tiểu Tinh Linh đang bay ở trên các ruộng lúa mạch. Nhìn một hồi thì hắn cũng có chút hâm mộ mà nói: “Đó là con hoàng kim mạch hạ Tinh Linh đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bên cạnh hoàng kim mạch hạ Tinh Linh cũng có một đội vệ binh đi theo phụ trách đảm bảo an toàn. Tuy rằng con hoàng kim mạch hạ Tinh Linh này có cấp bậc hơi thấp nhưng mà giá trị của nó lại rất cao nên Hebron vẫn rất coi trọng. Mỗi lần mà con hạ Tinh Linh này ra ngoài làm việc vẫn luôn có người đi theo để hộ tống.
“Đó là cây gì?” Trình Chu quay sang phía bên cạnh thì nhìn thấy hơn 10 cây ăn quả đang trĩu cành toàn những loại quả giống blueberry, tuy hình dạng có giống blueberry nhưng lại to gấp 4 -5 lần quả blueberry ở hiện thế.
Dạ U: “Đó là hạ phổ lam, nữ quý tộc rất thích quả này. Nghe nói loại quả này có thể níu kéo thanh xuân, chống lão hoá, giúp da căng mịn, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.”
Trình Chu: “Nhìn rất mọng nước, không biết họ có bán không để anh mua một ít.”
Dạ U nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có nơi bán thôi.”
Một mùi hương đặc trưng cũng từ xa bay lại, Trình Chu ngửi thấy cũng quay phắt lại nhìn về phía khu rừng trái cây hoang phế kia.
“Là cây sầu riêng kìa!!!” Trình Chu kinh ngạc nói.
Dạ U gật đầu nói: “Chắc vậy, em cũng chưa từng ăn qua loại quả này. Nhưng mà mùi của trái này khá giống với mùi trái sầu riêng ở hiện thế. Quá hôi!!!!”
Trình Chu nhìn một lúc thì hắn cũng thấy một con hạ Tinh Linh cánh vàng đang bay giữa rừng sầu riêng: “Đó là Tinh Linh của cây sầu riêng đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Ở chỗ này là quả thối Tinh Linh.”
Trình Chu nhìn con hạ Tinh Linh màu vàng thì ngạc nhiên mà hỏi: “Hình như con hạ Tinh Linh kia chưa bị ai khế ước đúng không?”
“Là do không có ai muốn khế ước con quả thối Tinh Linh này thôi. Nhưng mà, mỗi khi nạn đói ập đến thì mấy cây này lại là cứu tinh nên họ cũng mặc kệ cho nó sinh trưởng.” Dạ U nói.
Trình Chu: “……” Tên Hebron này cũng không biết nhìn hàng mà. Còn để một con hạ Tinh Linh đáng giá như vàng thế kia thả linh tinh còn không thèm coi trọng nữa chứ. Mấy người này cũng mù hết rồi, thật đáng tiếc mà.
Trình Chu dò hỏi: “Ở nơi này người ta không thích ăn sầu riêng sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Quá thối, không thích!”
Trình Chu: “……” Đây là vua trái cây ở hiện thế đấy, một loại trái cây được hoan nghênh như vậy ở hiện thế mà lại có đãi ngộ kém như vậy ở dị thế là sao hả trời.
Nhưng mà cũng đúng, cho dù là hiện thế thì người ta cũng chia làm 2 phân cực đối với loại trái cây này thật, một là cực kỳ thích ăn, còn một là ngửi mùi đã chạy. Thôi cũng không trách được được ánh mắt người ta kém.
Trình Chu nhìn sầu riêng hạ Tinh Linh mà lắc đầu cảm thán quá bất công, người ta cũng là hạ Tinh Linh mà được người hộ tống đi làm, còn mình đây cũng là hạ Tinh Linh mà vứt đấy không ai thèm ngó tới. Quá bất công. Có lẽ đây cũng là cơ hội mà ông trời trao cho hắn để cứu vớt con hạ Tinh Linh này rồi. Chậc chậc.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến làm Dạ U híp mắt rồi nói: “Có quý tộc đi ra ngoài. Chúng ta cứ tránh một chút đã.”
Trình Chu gật đầu rồi hai người cũng tránh sang một bên.
Một con ngựa đỏ rực cao khoảng 5 mét đi về phía trước, phía sau con ngựa có kéo thêm một thùng xe nhìn rất xa hoa. Thùng xe rất rộng rãi nhìn giống một căn phòng di động nhỏ, bên trong thùng xe cũng mơ hồ có thể nhìn thấy một quý công tử nhà giàu đang ôm eo mấy mỹ nữ cười nói rất vui vẻ.
Trình Chu tò mò hỏi: “Con ngựa kia là một con ma thú đã được thuần hoá đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, là một con trung cấp ma thú. Hình như người đang ngồi trong xe là con trai của Hebron thì phải. Nghe nói, đảo chủ tiền nhiệm của đảo San Hô đã từng thuần hoá một con trung cấp đỉnh hoả mã, con này nhìn có vẻ hơi yếu, hình như là thế hệ sau của con hoả mã kia.”
Trình Chu lắc đầu rồi nhịn không được mà cảm thán: “Michael cũng quá thảm.”
Người so người sẽ tức chết, hình như con thú cưỡi mà Michael hay sử dụng để di chuyển khi đi ra ngoài là một con ngựa đen rất bình thường, con ngựa đó còn không phải mà ma thú nữa cơ. Michael thảm như vậy mà người anh họ này lại được hưởng thụ những lợi ích từ người phụ thân đã chết của mình để lại. Chậc chậc, quá thảm.
……
Trình Chu và Dạ U tiếp tục đi trên đường, Trình Chu gặp được muôn hình muôn vẻ các loại Tinh Linh trùng.
Các quý tộc nhỏ trên đảo San Hô cũng có rất nhiều Tinh Linh trùng, thậm chí các phú nông cũng có nuôi dưỡng Tinh Linh trùng, có vẻ như Tinh Linh trùng ở đây cũng không phải là đồ gì đó quá hiếm lạ. So về độ giàu có thì đúng là đảo San Hô này giàu hơn Bàn Thạch đảo rất nhiều.
Bôn ba một ngày thì hai người họ cũng đã đặt chân đến trung tâm đảo San Hô.
Thành thị ở khu vực trung tâm của đảo San Hô cũng phồn hoa hơn rất nhiều so với các khu vực khác, ở đây thì cũng xuất hiện có đủ kiểu dáng nhà cửa và lâu đài.
Trình Chu cảm thán: “Michael cũng quá thảm.”
Nhìn tới từng tòa nhà rộng rãi rồi từng lâu đài cao to hùng vĩ như vậy thì Trình Chu cũng không nhịn được mà cảm thán một phen. Chọn đại một toà lâu đài của một quý tộc nhỏ ở đây cũng ăn đứt cái toà lâu đài rách nát của Michael rồi.
Phong cách trang trí của các toà lâu đài ở dị giới cũng rất đa dạng, có toà lâu đài thì vẽ tranh trên các vách tường, nhìn rất đẹp, làm mọi người cũng không nhịn được mà phải dừng lại ngắm vài lần, có toà nhà trồng hoa đủ màu sắc xung quanh, có những toà nhà sơn những màu sắc chói lọi, cũng có những căn nhà theo phong cách gió lùa ……
Ở trung tâm của đảo San Hô này là nơi tập trung một số lượng lớn các quý tộc ra thì đây còn là nơi cư trú và làm việc của luyện khí sư, luyện dược sư, phú thương, thợ đá , thợ rèn, chế tạo thuyền, y sư, ….
Vật tư của Bàn Thạch đảo rất bần cùng nên chỉ có một ít ngành thủ công nghiệp có thể phát triển được, các ngành khác đa phần là vô dụng. Đảo San Hô thì ngược lại, các thợ thủ công có tay nghề tốt rất được trọng dụng.
Trình Chu ngắm một lúc thì hắn cũng nhìn thấy thành chủ phủ của đảo San Hô, xung quanh thành chủ phủ có gieo trồng đủ mọi loại hoa màu sắc khác nhau, hơn nữa thì đứng từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy đủ loại hoa cỏ Tinh Linh trùng. Những bông hoa bao quanh thành chủ phủ thường nở rộ quanh năm nên toà lâu đài này cũng rất thu hút ánh nhìn của người khác. Trên những cánh đồng hoa đủ màu sắc thì cũng có rất nhiều loại tiểu Tinh Linh đang bay lượn.
Trình Chu nhìn hoa viên của thành chủ phủ thì thầm nghĩ: Gu thẩm mỹ của đảo chủ đảo San Hô như vậy mới là bình thường, cũng may là không giống như khiếu thẩm mỹ của Michael mà đi gieo trồng hoa viên của mình thành từng đám cây bắt ruồi đáng sợ đó. Quá kinh dị.
Trình Chu mang theo hộp tiền vàng của mình ghé thăm các cửa hàng và mua một lượng lớn đặc sản.
Trình Chu cũng nhớ lúc trước Dạ U đã từng hoài nghi quyển sách mà Dịch Thù Tuyết đã vẽ lại là một quyển luyện dược thư, cũng là sách của Tinh Linh thế giới lưu lạc đến hiện thế.
Mà Trình Chu cũng lượn một chút đã gom được hơn 40 loại linh thảo có trong quyển sách luyện dược thư kia trong các cửa hàng trên đảo San Hô. Có lẽ Dạ U đoán cũng không sai, quyển sách kia đúng là luyện dược thư của Tinh Linh thế giới nên mới vẽ ra được toàn bộ dược liệu giống như vậy.
Ngoài mua dược liệu thì Trình Chu cũng mua một lượng lớn trái cây mang về.
Đảo San Hô cũng có cửa hàng linh quả, mà cửa hàng linh quả của thế giới này này cũng giống như những cửa hàng trái cây ở hiện thế, mặt hàng bán ra chủ yếu là các các loại linh quả khác nhau nhưng mà chất lượng lại cao hơn trái cây hiện thế rất nhiều.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Sao anh mua nhiều linh quả vậy? Vừa đắt vừa thực dụng.”
Trình Chu cười cười nói: “Mua về làm nước ép trái cây cho em. Dạo này em đang thích uống trà trái cây mà đúng không?”
Dạ U khịt mũi nói: “Tùy anh.”
Trình Chu cảm thán nói: “Hình như anh không đủ tiền để tiêu rồi.”
Dạ U tức giận nói: “Anh vung tay như vậy thì sao mà đủ để tiêu chứ? Em thấy anh nghiện mua sắm đến mức quên luôn mục đích đến đây rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Mua linh dược, anh nhớ mà, nhưng mà anh nghe nói linh dược rất đắt nên mấy ngày nay anh tốn tiền đi mua sắm để hỏi thăm tin tức mà.”
Dạ U híp mắt nói: “Vậy mấy ngày nay anh mua nhiều như vậy thì chắc anh cũng hiểu rồi ha.”
Trình Chu xấu hổ cười nói: “Cũng không nhiều lắm nhưng mà cũng hiểu được phần nào.”
Huyết san hô linh dược là sản phẩm độc quyền của thành chủ phủ nên nếu muốn mua thì chỉ có thể tìm của hàng của Hebron mà mua.
Huyết san hô linh dược của đảo San Hô rất nổi danh nên nếu độc quyền buôn bán thì người thu lợi lớn nhất lại chính là Hebron, cũng chính vì độc quyền nên mới có thể lũng đoạn giá cả, nghe nói mỗi đợt bán huyết san hô linh dược cũng mang lại cho Hebron mấy vạn kim tệ mỗi năm.
Trình Chu nhìn qua cái cửa hàng duy nhất trong thành có vẽ một đồ án huyết san hô in nổi mà nói: “Là cửa hàng kia đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Không sai.”
Cửa hàng huyết san hô linh dược này đã mở được hơn 200 năm rồi, đảo chủ trên đảo đều cũng thay đổi mấy lần rồi nhưng cửa hàng linh dược này vẫn sừng sững không đổ.
Diện tích cửa hàng linh dược nhìn cũng không lớn lắm nhưng lại mang lại cho người ta một cảm giác rất xa hoa.
Nghe nói khi cửa hàng linh dược này được thành lập thì đảo chủ đã mời một cao thủ luyện khí sư về để khắc hoạ trận pháp, trong cửa hàng có hơn chục trận pháp phòng ngự và trận pháp công kích. Nếu có người muốn ở cửa hàng này gây sự thì cũng không làm được gì.
Ở cửa hàng linh dược cũng có một dụng cụ đo lường ma lực, một khi Đoạ ma giả tiến vào thì dụng cụ này sẽ báo động ngay lập tức, ngoài ra thì khách hàng mang theo vũ khí vào cũng bị một thiết bị cảnh báo khác cũng vang lên.
“Em không vào đâu, anh vào một mình đi.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Được, anh mua linh dược xong thì chúng ta về hiện thế.”
Dạ U thần bí cười cười nói: “Hy vọng là thế, cũng không biết là anh có thể thuận lợi đi ra hay không?”
Trình Chu: “……”
Trình Chu đi vào cửa hàng huyết san hô linh dược, vừa mới đặt chân vào tiệm thì Trình Chu đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và trong tiệm cũng bày đầy các các chế phẩm của huyết san hô linh dược và được bán theo bộ với các công dụng khác nhau.
Trình Chu nhìn cửa hàng linh dược thì cũng cảm thấy hình thức bán hàng của cửa hàng này khá giống với cửa hàng bán đồ mỹ phẩm của hiện thế, rõ ràng là những loại hàng giống nhau nhưng phải chia ra làm nhiều công dụng và tô điểm thêm vài khác biệt để bán thành bộ.
“Quý khách, ngài muốn mua linh dược sao?” Chủ cửa hàng cười tiếp đón.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ông chủ này nhìn khá mũm mín, nhìn thì có vẻ hoà nhã nhưng mà người có thể quản lý tốt một cửa hàng như vậy thì không thể nào mà là người tốt được.
Nhân viên bán hàng cũng tiếp đón Trình Chu một cách nhiệt tình, cũng giới thiệu đủ các chế phẩm linh dược, Trình Chu cũng biết các sản phẩm huyết san hô cũng không rẻ nhưng một bộ sản phẩm huyết san hô mà có giá 1.000 đồng vàng thì cũng quá đắt, nhưng mà hắn cũng nghiến răng nghiến lợi mà mua 3 bộ sản phẩm.
Ông chủ cửa hàng linh dược nhìn Trình Chu rời đi thì híp mắt, bản mặt hoá ái dễ gần cũng chỉnh lại và nói: “Đã báo cho đội thị vệ trong thành chưa?”
Nhân viên cửa hàng cũng ngay lập tức bước lên nịnh nọt mà nói: “Đã thông báo, chạy không thoát đâu ạ.”
Ông chủ cửa hàng linh dược cười cười nói: “Cái rương của hắn có không ít đồng vàng. Không biết là con em quý tộc của nhà nào mà lại cầm nhiều đồng vàng đi rêu rao như vậy chứ? Đúng là không biết sống chết mà.”
Nhân viên cửa hàng nhìn ông chủ nịnh nọt nói: “Chúc mừng ông chủ đã tóm được một con dê béo, chắc lần này ngài sẽ lấy được rất nhiều tiền thưởng.”
Ông chủ cửa hàng linh dược cười cười nói: “May mắn thôi, may mắn.”
……
Sau khi thanh toán tiền thì Trình Chu cũng bước ra ngoài, đi không được bao lâu thì đã bị một đội vệ binh của thành bao vây.
“Chào ngài, xin mời ngài đi theo chúng tôi.”
Mấy Bạch ngân kỵ sĩ cũng tiến lên vây quanh Trình Chu phòng bị Trình Chu phản kháng.
“Có chuyện gì sao?” Trình Chu nhìn mấy người tới thì nhíu mày rồi có chút kháng cự nói.
“Chúng tôi đang nghi ngờ ngài có quan hệ với Đoạ ma giả, mời đi theo.”
Trình Chu có chút hoảng loạn nói: “Các người lầm rồi, tôi là tín đồ trung thành của Thần mà, sao có thể có liên hệ với Đoạ ma giả được chứ?”
Đội vệ binh của thành cười lạnh nói: “Có quan hệ hay không thì cũng phải tra rõ mời kết luận được, mời đi theo.”
Trình Chu bị mấy người đưa vào địa lao, mấy kỵ sĩ cũng quát lớn với Trình Chu là thẳng thắn thì được nhận khoan hồng mà chống cự thì sẽ bị trừng trị nghiêm minh rồi lục soát đồ trên người rồi mang theo đồ tuỳ thân của Trình Chu đi mất.
End chap 108
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Dạ U, đó là lúa mạch gì?” Trình Chu chỉ vào những mảnh ruộng lúa mạch vàng óng ả mà hỏi.
Dạ U quan sát một chút rồi nói: “Đó là hoàng kim mạch, hương vị cũng tốt hơn nhiều so với loại hắc mạch của Hắc Mạch thôn. Loại này chuyên dùng để cung cấp cho quý tộc.”
Trình Chu nhìn những bông mạch nặng trĩu gục đầu xuống mà có chút hâm mộ rồi nói: “Sắp thu hoạch được rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dọc đường đi thì Trình Chu cũng nhìn thấy vài con tiểu Tinh Linh đang bay ở trên các ruộng lúa mạch. Nhìn một hồi thì hắn cũng có chút hâm mộ mà nói: “Đó là con hoàng kim mạch hạ Tinh Linh đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bên cạnh hoàng kim mạch hạ Tinh Linh cũng có một đội vệ binh đi theo phụ trách đảm bảo an toàn. Tuy rằng con hoàng kim mạch hạ Tinh Linh này có cấp bậc hơi thấp nhưng mà giá trị của nó lại rất cao nên Hebron vẫn rất coi trọng. Mỗi lần mà con hạ Tinh Linh này ra ngoài làm việc vẫn luôn có người đi theo để hộ tống.
“Đó là cây gì?” Trình Chu quay sang phía bên cạnh thì nhìn thấy hơn 10 cây ăn quả đang trĩu cành toàn những loại quả giống blueberry, tuy hình dạng có giống blueberry nhưng lại to gấp 4 -5 lần quả blueberry ở hiện thế.
Dạ U: “Đó là hạ phổ lam, nữ quý tộc rất thích quả này. Nghe nói loại quả này có thể níu kéo thanh xuân, chống lão hoá, giúp da căng mịn, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.”
Trình Chu: “Nhìn rất mọng nước, không biết họ có bán không để anh mua một ít.”
Dạ U nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có nơi bán thôi.”
Một mùi hương đặc trưng cũng từ xa bay lại, Trình Chu ngửi thấy cũng quay phắt lại nhìn về phía khu rừng trái cây hoang phế kia.
“Là cây sầu riêng kìa!!!” Trình Chu kinh ngạc nói.
Dạ U gật đầu nói: “Chắc vậy, em cũng chưa từng ăn qua loại quả này. Nhưng mà mùi của trái này khá giống với mùi trái sầu riêng ở hiện thế. Quá hôi!!!!”
Trình Chu nhìn một lúc thì hắn cũng thấy một con hạ Tinh Linh cánh vàng đang bay giữa rừng sầu riêng: “Đó là Tinh Linh của cây sầu riêng đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Ở chỗ này là quả thối Tinh Linh.”
Trình Chu nhìn con hạ Tinh Linh màu vàng thì ngạc nhiên mà hỏi: “Hình như con hạ Tinh Linh kia chưa bị ai khế ước đúng không?”
“Là do không có ai muốn khế ước con quả thối Tinh Linh này thôi. Nhưng mà, mỗi khi nạn đói ập đến thì mấy cây này lại là cứu tinh nên họ cũng mặc kệ cho nó sinh trưởng.” Dạ U nói.
Trình Chu: “……” Tên Hebron này cũng không biết nhìn hàng mà. Còn để một con hạ Tinh Linh đáng giá như vàng thế kia thả linh tinh còn không thèm coi trọng nữa chứ. Mấy người này cũng mù hết rồi, thật đáng tiếc mà.
Trình Chu dò hỏi: “Ở nơi này người ta không thích ăn sầu riêng sao?”
Dạ U lắc đầu nói: “Quá thối, không thích!”
Trình Chu: “……” Đây là vua trái cây ở hiện thế đấy, một loại trái cây được hoan nghênh như vậy ở hiện thế mà lại có đãi ngộ kém như vậy ở dị thế là sao hả trời.
Nhưng mà cũng đúng, cho dù là hiện thế thì người ta cũng chia làm 2 phân cực đối với loại trái cây này thật, một là cực kỳ thích ăn, còn một là ngửi mùi đã chạy. Thôi cũng không trách được được ánh mắt người ta kém.
Trình Chu nhìn sầu riêng hạ Tinh Linh mà lắc đầu cảm thán quá bất công, người ta cũng là hạ Tinh Linh mà được người hộ tống đi làm, còn mình đây cũng là hạ Tinh Linh mà vứt đấy không ai thèm ngó tới. Quá bất công. Có lẽ đây cũng là cơ hội mà ông trời trao cho hắn để cứu vớt con hạ Tinh Linh này rồi. Chậc chậc.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến làm Dạ U híp mắt rồi nói: “Có quý tộc đi ra ngoài. Chúng ta cứ tránh một chút đã.”
Trình Chu gật đầu rồi hai người cũng tránh sang một bên.
Một con ngựa đỏ rực cao khoảng 5 mét đi về phía trước, phía sau con ngựa có kéo thêm một thùng xe nhìn rất xa hoa. Thùng xe rất rộng rãi nhìn giống một căn phòng di động nhỏ, bên trong thùng xe cũng mơ hồ có thể nhìn thấy một quý công tử nhà giàu đang ôm eo mấy mỹ nữ cười nói rất vui vẻ.
Trình Chu tò mò hỏi: “Con ngựa kia là một con ma thú đã được thuần hoá đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, là một con trung cấp ma thú. Hình như người đang ngồi trong xe là con trai của Hebron thì phải. Nghe nói, đảo chủ tiền nhiệm của đảo San Hô đã từng thuần hoá một con trung cấp đỉnh hoả mã, con này nhìn có vẻ hơi yếu, hình như là thế hệ sau của con hoả mã kia.”
Trình Chu lắc đầu rồi nhịn không được mà cảm thán: “Michael cũng quá thảm.”
Người so người sẽ tức chết, hình như con thú cưỡi mà Michael hay sử dụng để di chuyển khi đi ra ngoài là một con ngựa đen rất bình thường, con ngựa đó còn không phải mà ma thú nữa cơ. Michael thảm như vậy mà người anh họ này lại được hưởng thụ những lợi ích từ người phụ thân đã chết của mình để lại. Chậc chậc, quá thảm.
……
Trình Chu và Dạ U tiếp tục đi trên đường, Trình Chu gặp được muôn hình muôn vẻ các loại Tinh Linh trùng.
Các quý tộc nhỏ trên đảo San Hô cũng có rất nhiều Tinh Linh trùng, thậm chí các phú nông cũng có nuôi dưỡng Tinh Linh trùng, có vẻ như Tinh Linh trùng ở đây cũng không phải là đồ gì đó quá hiếm lạ. So về độ giàu có thì đúng là đảo San Hô này giàu hơn Bàn Thạch đảo rất nhiều.
Bôn ba một ngày thì hai người họ cũng đã đặt chân đến trung tâm đảo San Hô.
Thành thị ở khu vực trung tâm của đảo San Hô cũng phồn hoa hơn rất nhiều so với các khu vực khác, ở đây thì cũng xuất hiện có đủ kiểu dáng nhà cửa và lâu đài.
Trình Chu cảm thán: “Michael cũng quá thảm.”
Nhìn tới từng tòa nhà rộng rãi rồi từng lâu đài cao to hùng vĩ như vậy thì Trình Chu cũng không nhịn được mà cảm thán một phen. Chọn đại một toà lâu đài của một quý tộc nhỏ ở đây cũng ăn đứt cái toà lâu đài rách nát của Michael rồi.
Phong cách trang trí của các toà lâu đài ở dị giới cũng rất đa dạng, có toà lâu đài thì vẽ tranh trên các vách tường, nhìn rất đẹp, làm mọi người cũng không nhịn được mà phải dừng lại ngắm vài lần, có toà nhà trồng hoa đủ màu sắc xung quanh, có những toà nhà sơn những màu sắc chói lọi, cũng có những căn nhà theo phong cách gió lùa ……
Ở trung tâm của đảo San Hô này là nơi tập trung một số lượng lớn các quý tộc ra thì đây còn là nơi cư trú và làm việc của luyện khí sư, luyện dược sư, phú thương, thợ đá , thợ rèn, chế tạo thuyền, y sư, ….
Vật tư của Bàn Thạch đảo rất bần cùng nên chỉ có một ít ngành thủ công nghiệp có thể phát triển được, các ngành khác đa phần là vô dụng. Đảo San Hô thì ngược lại, các thợ thủ công có tay nghề tốt rất được trọng dụng.
Trình Chu ngắm một lúc thì hắn cũng nhìn thấy thành chủ phủ của đảo San Hô, xung quanh thành chủ phủ có gieo trồng đủ mọi loại hoa màu sắc khác nhau, hơn nữa thì đứng từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy đủ loại hoa cỏ Tinh Linh trùng. Những bông hoa bao quanh thành chủ phủ thường nở rộ quanh năm nên toà lâu đài này cũng rất thu hút ánh nhìn của người khác. Trên những cánh đồng hoa đủ màu sắc thì cũng có rất nhiều loại tiểu Tinh Linh đang bay lượn.
Trình Chu nhìn hoa viên của thành chủ phủ thì thầm nghĩ: Gu thẩm mỹ của đảo chủ đảo San Hô như vậy mới là bình thường, cũng may là không giống như khiếu thẩm mỹ của Michael mà đi gieo trồng hoa viên của mình thành từng đám cây bắt ruồi đáng sợ đó. Quá kinh dị.
Trình Chu mang theo hộp tiền vàng của mình ghé thăm các cửa hàng và mua một lượng lớn đặc sản.
Trình Chu cũng nhớ lúc trước Dạ U đã từng hoài nghi quyển sách mà Dịch Thù Tuyết đã vẽ lại là một quyển luyện dược thư, cũng là sách của Tinh Linh thế giới lưu lạc đến hiện thế.
Mà Trình Chu cũng lượn một chút đã gom được hơn 40 loại linh thảo có trong quyển sách luyện dược thư kia trong các cửa hàng trên đảo San Hô. Có lẽ Dạ U đoán cũng không sai, quyển sách kia đúng là luyện dược thư của Tinh Linh thế giới nên mới vẽ ra được toàn bộ dược liệu giống như vậy.
Ngoài mua dược liệu thì Trình Chu cũng mua một lượng lớn trái cây mang về.
Đảo San Hô cũng có cửa hàng linh quả, mà cửa hàng linh quả của thế giới này này cũng giống như những cửa hàng trái cây ở hiện thế, mặt hàng bán ra chủ yếu là các các loại linh quả khác nhau nhưng mà chất lượng lại cao hơn trái cây hiện thế rất nhiều.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Sao anh mua nhiều linh quả vậy? Vừa đắt vừa thực dụng.”
Trình Chu cười cười nói: “Mua về làm nước ép trái cây cho em. Dạo này em đang thích uống trà trái cây mà đúng không?”
Dạ U khịt mũi nói: “Tùy anh.”
Trình Chu cảm thán nói: “Hình như anh không đủ tiền để tiêu rồi.”
Dạ U tức giận nói: “Anh vung tay như vậy thì sao mà đủ để tiêu chứ? Em thấy anh nghiện mua sắm đến mức quên luôn mục đích đến đây rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Mua linh dược, anh nhớ mà, nhưng mà anh nghe nói linh dược rất đắt nên mấy ngày nay anh tốn tiền đi mua sắm để hỏi thăm tin tức mà.”
Dạ U híp mắt nói: “Vậy mấy ngày nay anh mua nhiều như vậy thì chắc anh cũng hiểu rồi ha.”
Trình Chu xấu hổ cười nói: “Cũng không nhiều lắm nhưng mà cũng hiểu được phần nào.”
Huyết san hô linh dược là sản phẩm độc quyền của thành chủ phủ nên nếu muốn mua thì chỉ có thể tìm của hàng của Hebron mà mua.
Huyết san hô linh dược của đảo San Hô rất nổi danh nên nếu độc quyền buôn bán thì người thu lợi lớn nhất lại chính là Hebron, cũng chính vì độc quyền nên mới có thể lũng đoạn giá cả, nghe nói mỗi đợt bán huyết san hô linh dược cũng mang lại cho Hebron mấy vạn kim tệ mỗi năm.
Trình Chu nhìn qua cái cửa hàng duy nhất trong thành có vẽ một đồ án huyết san hô in nổi mà nói: “Là cửa hàng kia đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Không sai.”
Cửa hàng huyết san hô linh dược này đã mở được hơn 200 năm rồi, đảo chủ trên đảo đều cũng thay đổi mấy lần rồi nhưng cửa hàng linh dược này vẫn sừng sững không đổ.
Diện tích cửa hàng linh dược nhìn cũng không lớn lắm nhưng lại mang lại cho người ta một cảm giác rất xa hoa.
Nghe nói khi cửa hàng linh dược này được thành lập thì đảo chủ đã mời một cao thủ luyện khí sư về để khắc hoạ trận pháp, trong cửa hàng có hơn chục trận pháp phòng ngự và trận pháp công kích. Nếu có người muốn ở cửa hàng này gây sự thì cũng không làm được gì.
Ở cửa hàng linh dược cũng có một dụng cụ đo lường ma lực, một khi Đoạ ma giả tiến vào thì dụng cụ này sẽ báo động ngay lập tức, ngoài ra thì khách hàng mang theo vũ khí vào cũng bị một thiết bị cảnh báo khác cũng vang lên.
“Em không vào đâu, anh vào một mình đi.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Được, anh mua linh dược xong thì chúng ta về hiện thế.”
Dạ U thần bí cười cười nói: “Hy vọng là thế, cũng không biết là anh có thể thuận lợi đi ra hay không?”
Trình Chu: “……”
Trình Chu đi vào cửa hàng huyết san hô linh dược, vừa mới đặt chân vào tiệm thì Trình Chu đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và trong tiệm cũng bày đầy các các chế phẩm của huyết san hô linh dược và được bán theo bộ với các công dụng khác nhau.
Trình Chu nhìn cửa hàng linh dược thì cũng cảm thấy hình thức bán hàng của cửa hàng này khá giống với cửa hàng bán đồ mỹ phẩm của hiện thế, rõ ràng là những loại hàng giống nhau nhưng phải chia ra làm nhiều công dụng và tô điểm thêm vài khác biệt để bán thành bộ.
“Quý khách, ngài muốn mua linh dược sao?” Chủ cửa hàng cười tiếp đón.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ông chủ này nhìn khá mũm mín, nhìn thì có vẻ hoà nhã nhưng mà người có thể quản lý tốt một cửa hàng như vậy thì không thể nào mà là người tốt được.
Nhân viên bán hàng cũng tiếp đón Trình Chu một cách nhiệt tình, cũng giới thiệu đủ các chế phẩm linh dược, Trình Chu cũng biết các sản phẩm huyết san hô cũng không rẻ nhưng một bộ sản phẩm huyết san hô mà có giá 1.000 đồng vàng thì cũng quá đắt, nhưng mà hắn cũng nghiến răng nghiến lợi mà mua 3 bộ sản phẩm.
Ông chủ cửa hàng linh dược nhìn Trình Chu rời đi thì híp mắt, bản mặt hoá ái dễ gần cũng chỉnh lại và nói: “Đã báo cho đội thị vệ trong thành chưa?”
Nhân viên cửa hàng cũng ngay lập tức bước lên nịnh nọt mà nói: “Đã thông báo, chạy không thoát đâu ạ.”
Ông chủ cửa hàng linh dược cười cười nói: “Cái rương của hắn có không ít đồng vàng. Không biết là con em quý tộc của nhà nào mà lại cầm nhiều đồng vàng đi rêu rao như vậy chứ? Đúng là không biết sống chết mà.”
Nhân viên cửa hàng nhìn ông chủ nịnh nọt nói: “Chúc mừng ông chủ đã tóm được một con dê béo, chắc lần này ngài sẽ lấy được rất nhiều tiền thưởng.”
Ông chủ cửa hàng linh dược cười cười nói: “May mắn thôi, may mắn.”
……
Sau khi thanh toán tiền thì Trình Chu cũng bước ra ngoài, đi không được bao lâu thì đã bị một đội vệ binh của thành bao vây.
“Chào ngài, xin mời ngài đi theo chúng tôi.”
Mấy Bạch ngân kỵ sĩ cũng tiến lên vây quanh Trình Chu phòng bị Trình Chu phản kháng.
“Có chuyện gì sao?” Trình Chu nhìn mấy người tới thì nhíu mày rồi có chút kháng cự nói.
“Chúng tôi đang nghi ngờ ngài có quan hệ với Đoạ ma giả, mời đi theo.”
Trình Chu có chút hoảng loạn nói: “Các người lầm rồi, tôi là tín đồ trung thành của Thần mà, sao có thể có liên hệ với Đoạ ma giả được chứ?”
Đội vệ binh của thành cười lạnh nói: “Có quan hệ hay không thì cũng phải tra rõ mời kết luận được, mời đi theo.”
Trình Chu bị mấy người đưa vào địa lao, mấy kỵ sĩ cũng quát lớn với Trình Chu là thẳng thắn thì được nhận khoan hồng mà chống cự thì sẽ bị trừng trị nghiêm minh rồi lục soát đồ trên người rồi mang theo đồ tuỳ thân của Trình Chu đi mất.
End chap 108
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.