Chương 107: Kim Tệ Của Dị Giới
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Thủ đô - Biệt thự của Đàm gia.
“Ba, ba tìm con ạ?” Trình Chu hỏi.
Cha Đàm gật đầu nói: “Ừ, có đồ con muốn nên cũng chuẩn bị sẵn cho con đây.”
Trình Chu có chút nghi hoặc mà nói: “Đồ mà con muốn? Con muốn đồ gì ạ?”
Cha Đàm cười cười rồi mở cái hộp ra. Trình Chu cũng thấy được một hộp toàn đồng vàng làm trái tim hắn cũng bị hẫng một nhịp. Đồng vàng này được dựa vào nguyên mẫu đồng vàng của dị giới mà đúc ra.
Nhìn hộp vàng sáng loáng trước mắt làm Trình Chu đột nhiên nhận ra là bản thân hắn cũng đang phú nhị đại rồi.
Cha Đàm cũng lấy một đồng vàng ra nói: “Ba đã hỏi Dạ U về việc này, ba cũng nghe Dạ U nói là ở quê hương của thằng bé lưu hành đồng tiền này như một dạng kim tệ dùng để trao đổi. Sau đó ba cũng hỏi dò nên thằng bé cũng mô tả lại hình dạng cho ba. Sau đó thì ba cũng tìm người để đúc một ít cho con. Lỡ mà con có đến quê nhà của Dạ U thì hai đứa cũng chút dư giả mà chi tiêu. Ba cũng đã hỏi qua rồi, chất lượng vàng ở quê Dạ U cũng tương đương với nơi này nên số kim tệ này sẽ sử dụng được.”
Trình Chu vội vàng gật đầu nói: “Vâng, sử dụng được ạ.” Đúng là cho dù ở nơi nào đi chăng nữa thì có tiền mới có tiếng nói. Ba hắn thực sự rất thấu hiểu.
Cha Đàm gật đầu nói: “Sử dụng được là tốt rồi. Chung thân đại sự của em trai Trình Dương con cũng đã giải quyết xong, con cũng phải nên suy xét đến việc lớn của mình đi. Không biết thủ tục cưới hỏi bên quê nhà Dạ U như thế nào? Cần nhiều hay ít sính lễ? Chừng này có đủ dùng không? Nếu không đủ thì con cứ nói với ba, ba chuẩn bị giúp con.”
Trình Chu cười gượng nói: “Đã đủ rồi ba, đủ rồi, con làm ba lo lắng rồi.”
Cha Đàm cười cười nói: “Người làm người lớn trong nhà như ba thì chuyện chuẩn bị sính lễ cho con trai mình là chuyện đương nhiên mà. Chuyện này con không cần lo, cần gì cứ nói với ba.”
“Con biết rồi.” Trình Chu cười cười mà trong lòng bỗng dưng cũng có cảm ấm áp.
Trình Chu dò hỏi: “Ba, ba biết Dạ U là …”
Cha Đàm cười cười nói: “Ừ, ba không biết. Nhưng ba cũng mặc kệ thằng bé tới từ đâu hay có thân phận gì thì thằng bé cũng là người mà con đã nhận định đúng không? Cho nên thằng bé cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta.”
Trình Chu sửng sốt một chút rồi nhếch khoé miệng lên cười mà nói: “Cảm ơn ba.”
……
Trình Chu xách cái hộp vàng đi về phòng.
Phong Ngữ nhìn Trình Churồi có chút tò mò mà nói: “Anh mang cái rương gì về thế? Sao em nghe có tiếng loảng xoảng vậy?”
Trình Chu cũng nhanh tay mở chiếc hộp ra khoe luôn. Một hộp toàn đồng vàng lấp lánh chiếu loà mắt của rất nhiều người.
Annie và Phong Ngữ cũng không phải là người hiện thế nên khi sử dụng tiền mặt thì hai cô bé này vẫn không thể định giá được. Nhưng mà nhìn thấy đồng vàng thì hai cô bé cũng hưng phấn hơn nhiều.
Annie chớp mắt “Oà” lên một tiếng sau đó cũng kinh ngạc rồi cảm thán mà nói: “Trình Chu, anh giàu rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Em muốn có nhiều tiền thì cũng không phải không được. Em chỉ cần tiếp thêm mấy nhiệm vụ trị liệu là có thể kiếm được số này rồi.” Trước giờ dị năng của Dị năng giả hệ trị liệu vẫn luôn nóng phỏng tay đấy.
Annie nhìn Trình Chu với ánh mắt lấp loè mà nói: “Em có thể chứ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Tiếp một người bệnh, thu mười cân tiền vàng.”
Annie có chút tò mò nói: “Mười cân tiền vàng? Mắc vậy sao? Có người sẽ nguyện ý trả cho em hả?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên là có người nguyện ý trả. Hơn nữa là rất nhiều người sẽ nguyện ý chi ra nữa đấy.” Những kẻ có tiền đều là những tên sợ chết mà.
Annie nắm chặt nắm tay lại rồi kích động nói: “Bây giờ em phải làm sao?”
Trình Chu: “Nếu em nguyện ý nhận nhiệm vụ thì em có thể đi tìm mẹ anh nhờ hỗ trợ.”
Annie nghe vậy thì cũng nhanh chân chạy đi luôn, có lẽ là chạy đi tìm Dịch Thù Tuyết. Dạo gần đây thì Annie và Phong Ngữ vẫn luôn ở chung với Dịch Thù Tuyết nên ba người họ cũng rất hoà hợp.
Trình Chu quay qua nhìn Dạ U có chút nghi hoặc mà nói: “Sao tự dưng Annie lại có hứng thú với việc kiếm tiền vậy?” Hắn còn tưởng là Annie sẽ chỉ thích xem TV, chơi game mãi chứ.
Dạ U: “Hai ngày trước, khi bọn em trở về căn cứ thì bọn em cũng đã đi gặp Clara. Chị Clara đã nghĩ thoáng hơn rồi. Chị ấy cũng quyết định mang cả nhóm tới đây định cư. Annie cũng muốn thay họ mua nhà trước.”
Trình Chu gật đầu rồi có chút vui vẻ mà nói: “Annie đã trưởng thành rồi. Con bé đã muốn gánh vác một phần gánh nặng để hỗ trợ gia đình rồi.”
Dạ U: “Chúng ta qua bên kia thôi.”
Trình Chu: “Ừ, lần này qua anh cũng muốn đi tham quan kiến thức thành phố lớn ở dị giới một chút. Anh còn muốn mua thêm một số loại tài liệu luyện dược và tài liệu tu luyện nữa.”
Dạ U gật đầu nói: “Cũng được, đấu khí của anh cũng đã tiếp cận vách chắn Bạch ngân rồi đúng không? Anh có thể thử đánh sâu vào cấp bậc Hoàng kim cũng được. Cũng tới thời điểm để anh đi sưu tập một ít tài liệu để tiến giai rồi.”
Thời gian trước kia thì năng lực không gian của Trình Chu vẫn còn khá hạn chế nên bọn họ cũng chỉ có thể thuấn di đến những nơi đã từng đến. Hiện tại thì thực lực của Trình Chu đã tăng lên rồi nên bọn họ cũng có thể tự do mà truyền tống giữa hai thế giới và tự do thuấn di đi các nơi khác nhau.
“Cũng không biết là tên Hoàng kim kỵ sĩ lần trước chúng ta gặp có lai lịch gì nữa?” Dạ U hơi lo lắng nói.
Dạ U vẫn luôn cho rằng khách lai vãng từ dị giới đến thế giới này chỉ có 3 người bọn họ, cậu cũng không nghĩ tới là bản thân sẽ còn gặp được một tên Hoàng kim kỵ sĩ khác đến thế giới này. Thời điểm mà tên kỵ sĩ kia vừa mới xuất hiện thì cũng khiến cho Dạ U phá vỡ nhận thức trước giờ. Cậu cũng nghi ngờ tên kỵ sĩ này cũng là người của Tinh Linh thế giới giống mình.
Thế giới này nhìn sơ qua cũng khá yên bình nhưng trên thực tế thì nguy hiểm luôn thường trực, chỉ khi nào thực lực đủ cường đại thì bọn họ mới có thể tự bảo vệ bản thân. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải giúp Trình Chu tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thì mọi người mới có thể đảm bảo được an toàn.
Trình Chu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Người của tổ chức Vĩnh sinh đường kia cũng trả rộng khắp nơi trên thế giới, hơn nữa đám người này cũng rất xảo quyệt nên không thể biết được hang ổ của bọn chúng ở đâu.”
Cũng không phải là Trình Chu chưa từng nghĩ đến việc chủ động đánh vào hang ổ của đám Vĩnh sinh đường, nhưng mà hắn cũng không hề biết vị trí cụ thể của đám này ở đây, phía trên cũng chưa từng tra được vị trí cụ thể nên hắn không thể xuống tay được.
Trình Chu dừng một chút rồi hỏi: “Em có cảm thấy người kia cũng giống anh không? Là cũng sở hữu ấn ký môn hộ ấy?”
Dạ U sửng sốt một chút rồi cau mày nói: “So với cánh cửa thì em lại cảm thấy giống vết nứt không gian hơn. Em cũng từng nghe mấy người kể chuyện nói lại những câu chuyện xưa, người ấy nói là có một số vết nứt không gian sẽ xuất hiện ở vị trí nào đó và vết nứt không gian này sẽ giúp cho một số kỵ sĩ trôi dạt đến thế giới khác.”
Trình Chu: “Người kể chuyện? Kể lại những câu chuyện xưa?” Những chuyện xưa của người kể chuyện đó đa phần cũng giống với những tiểu thuyết huyền huyễn ở thế giới này đúng không? Hầu hết đều là những câu chuyện bịa đặt và không có giá trị tham khảo gì mà nhỉ?
Dạ U nhìn biểu tình không tin của Trình Chu thì cũng có chút bực mình mà nói: “Tuy là chuyện xưa nhưng cũng là những câu chuyện dựa trên thực tế đã phát sinh mà cải biên.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rồi rồi rồi, em nói đúng.”
……
Trình Chu mang theo Dạ U truyền tống tới Hắc Mã đảo, rồi lại từ Hắc Mã đảo mà thuấn di đến đảo San Hô.
“Nơi này chính là đảo San Hô?” Trình Chu có chút tò mò hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu đáp xuống vùng ngoại ô rìa biên giới đảo San Hô, sau khi tiến vào lãnh địa của San Hô thì hai người họ lại đi dọc theo đường rừng đi đến trung tâm thành phố.
Trình Chu và Dạ U cũng đi dọc theo những con đường nhỏ trên đồng ruộng bạt ngàn rồi nhịn không được mà thốt lên: “Nơi này thật đẹp!”
Trình Chu nhìn thấy một vùng hoa rộng lớn trông rất giống san hô, thoáng nhìn qua thì giống như lạc vào một mảnh thế ngoại đào nguyên tuyệt đẹp.
Sắc mặt của Dạ U cũng trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Loại hoa này là huyết san hô, cũng bởi vì hình dáng khá giống san hô ở ngoài biển nên được gọi như vậy. Đây cũng là đặc sản của đảo San Hô. Trên đảo San Hô có 3 con san hô thượng Tinh Linh.” Mấy con Tinh Linh cao cấp kia chính là căn cơ của cả đảo San Hô.
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Thì ra là thế. Làm anh còn tưởng chỗ này tên là đảo San Hô bởi vì đảo này có nhiều san hô chứ.”
Dạ U gật đầu nói: “Hòn đảo phụ cận nơi này đúng thật là có nhiều san hô, nhưng loại hoa huyết san hô này lại nổi tiếng hơn nhiều. Phấn của loại hoa này có thể dùng để điều chế thành linh dược. Linh dược của huyết san hô cũng đã nổi tiếng khắp các quần đảo xung quanh.”
Trình Chu nhìn về bốn phía mà nói: “Hơn một nửa diện tích của các mảnh ruộng trên hòn đảo này được sử dụng để trồng huyết san hô rồi nhỉ? Cũng không biết là số này có thể chế ra được bao nhiêu linh dược?”
“Mười mẫu đất trồng huyết san hô có thể luyện chế được 1 viên hạ phẩm linh dược Huyết san hô, 10 viên hạ phẩm tinh luyện lại có thể tạo ra được 1 viên trung phẩm linh dược Huyết san hô. Mà trung phẩm linh dược mới có tác dụng cho Bạch ngân kỵ sĩ đánh sâu vào Hoàng kim kỵ sĩ.” Dạ U nói.
Trình Chu có chút tò mò nói: “Linh dược Huyết san hô có thượng phẩm không?”
Dạ U gật đầu nói: “Có, tất nhiên là có thượng phẩm linh dược. Nhưng muốn luyện chế ra thượng phẩm linh dược huyết san phải có thượng Tinh Linh tự mình xử lý linh thảo. Một viên linh dược thượng thẩm có giá trị bằng mấy chục viên trung phẩm linh dược. Nghe nói là đảo chủ của đảo San Hô phải dùng tới mấy chục viên thượng phẩm linh dược mới có thể thăng lên cấp bậc như hiện tại.”
Trình Chu nghe vậy thì cũng có chút sững sờ nói: “Tu luyện đấu khí quả nhiên rất tốn tiền mà. Tiền tiêu như nước vậy.”
Dạ U gật đầu nói: “Quý tộc đều là cái dạng này.”
Muốn khống chế người dân trong lãnh thổ thì buộc phải có thực lực đủ cường đại, cho nên công việc hàng ngày của các chúa đảo của Hiệp Loan quần đảo này cũng chỉ có 2 việc. Việc đầu tiên là tìm mọi cách mà nâng cao thực lực, việc thứ 2 chính là dùng thực lực để trấn áp những kẻ muốn đe doạ đến quyền lực của họ trong lãnh thổ. Và các đảo chủ này cũng phải thường xuyên cảnh giác trước bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Trình Chu nhìn Dạ U có chút nghi hoặc nói: “Có vẻ như em không thích loại hoa này đúng không?”
Dạ U lắc đầu nói: “Chưa nói tới thích hay là không thích. Em nghe nói lúc trước đảo chủ đời thứ 4 của đảo San Hô muốn tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ mà ông ta đã cưỡng chế dân chúng trong lãnh thổ này nhổ hết cây lương thực để trồng huyết san hô. Mà huyết san hô cũng không phải là đồ ăn nên 1 năm sau khi bị cưỡng chế thu hồi đất đai mà đảo chủ cũng không cung cấp lương thực cứu trợ nên hồn đảo này đã có rất nhiều thường dân đã bị chết đói, thi thể chất đống, con cái cũng bán khắp nơi. Cái gọi là huyết san hô đúng nghĩa là dùng máu của dân để trồng.”
Trình Chu cau mày có chút ớn lạnh mà nói: “Đây mà là quý tộc gì mà ngu vậy chứ? Tên này chỉ thấy lợi trước mắt thôi. Quá ngu xuẩn.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Cũng không phải ngu xuẩn hay không ngu xuẩn mà là hắn ta không đặt sinh tử của người khác ở trong mắt thôi. Lúc đó thì hắn cũng đã quá già rồi nên nếu không tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thì hắn ta cũng chết. Do thọ nguyên nên lúc đó hắn ta mới điên cuồng như vậy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Nhưng ít nhất thì ông ta cũng nên phát lương thực cho dân chúng hoặc để lại một ít đất để trồng cây lương thực chứ. Để thôn dân chết đói thì ông ta cũng có lợi ích gì đâu? Nếu ông ta chết thì con cháu của ông ta vẫn còn ở đó mà.”
Dạ U lắc đầu nói: “Dù thường dân có chết đói thì kho hàng của quý tộc vẫn luôn đầy ắp lúa mỳ và đồ ăn. Thủ đoạn của các quý tộc ở nơi này cũng không giống với thế giới bên kia của anh đâu. Muốn cho dân chúng trong lãnh địa ngoan ngoãn nghe lời thì bọn họ không thể cho dân chúng ăn no là được. Các chúa đảo ở đây đều cho rằng nếu người dân ăn quá no thì họ sẽ gây chuyện.”
Trình Chu cau mày có chút kháng cự mà dò hỏi: “Vậy kết cục của tên đảo chủ kia sau này là như thế nào?”
Dạ U: “Đảo chủ bị dân chúng kích động giết chết. Sau đó thì thủ lĩnh của người dân lại trở thành đảo chủ mới của đảo San Hô. Sau khi đảo chủ mới nhận chức thì ông ta cũng đã tiến hành rất nhiều cải cách, mở rộng phạm vi gieo trồng ngũ cốc và các loại cây trồng khác. Nhưng sau một thời gian thì bổn cũ soạn lại, tên đảo chủ đó cũng nhanh chóng thu hồi đất trồng lương thực và huyết san hô lại được trồng rộng rãi hơn.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Vì cái gì chứ?”
Dạ U cười khổ nói: “Là do hoàn cảnh của đảo San Hô này thích hợp để trồng huyết san hô hơn. Mà so sánh ra thì giá trị của huyết san hô cũng cao hơn nhiều so với cây lương thực. Đảo chủ mới cũng nhanh chóng quyết định gieo trồng huyết san hô sau đó bán đi để đổi lương thực, mà chỉ cần nắm lương thực trong tay thì đảo chủ cũng có thể củng cố quyền lực của mình.”
Trình Chu cau mày rồi có chút nghi hoặc nói: “Người này cũng không sợ giẫm lên vết xe đổ của người trước sao?”
Dạ U: “Quyền lực có lẽ cũng là phương pháp làm biến đổi bản chất của con người nhanh nhất. Thời điểm mà các bình dân muốn thượng vị thì họ sẽ làm ra các hiệu ứng hô hào kêu gọi ủng hộ, nhưng sau khi thượng vị rồi thì họ cũng nhanh chóng cấu kết với các quý tộc khác mà đàn áp dân chúng trong lãnh địa. Bọn họ rất sợ hãi thường dân sẽ quật khởi do trước đó họ cũng đã là thường dân mà đi lên, hơn nữa họ cũng sợ những thường dân này sẽ uy hiếp đến quyền lực của họ. Mà mối quan hệ giữa các quý tộc cũng không tốt lành gì, họ luôn tìm cách hạ bệ để chiếm lãnh thổ của nhau thôi.”
“Khó trách em không thích huyết san hô.” Trình Chu nói.
Dạ U lắc đầu nói: “Đâu phải là loài hoa này sai, nếu không phải là huyết san hô thì cũng sẽ có một loại hoa khác thay thế thôi. Nhưng mà nơi này cũng gieo trồng không ít huyết san hô đấy, nên đây cũng có thể là cơ hội tốt của anh.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Trên đảo San Hô cũng có bán huyết san hô linh dược sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có, đây cũng được coi như là đặc sản của nơi này mà. Cũng bởi vì thứ này mà rất nhiều lái thương đã phải liều mạng chạy đến đảo San Hô để mua sắm. Nhưng mà giá cũng không rẻ, anh muốn mua thì hãy chuẩn bị tinh thần tốn không ít tiền đi.”
Trình Chu cười cười cũng không thèm để ý mà nói: “Ba mới cho anh rất nhiều tiền đấy. Bị lừa thì cứ lừa thôi.” Hắn cũng phát hiện ra hắn cũng là con nhà giàu mà, không thiếu tiền.
End chap 107
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Ba, ba tìm con ạ?” Trình Chu hỏi.
Cha Đàm gật đầu nói: “Ừ, có đồ con muốn nên cũng chuẩn bị sẵn cho con đây.”
Trình Chu có chút nghi hoặc mà nói: “Đồ mà con muốn? Con muốn đồ gì ạ?”
Cha Đàm cười cười rồi mở cái hộp ra. Trình Chu cũng thấy được một hộp toàn đồng vàng làm trái tim hắn cũng bị hẫng một nhịp. Đồng vàng này được dựa vào nguyên mẫu đồng vàng của dị giới mà đúc ra.
Nhìn hộp vàng sáng loáng trước mắt làm Trình Chu đột nhiên nhận ra là bản thân hắn cũng đang phú nhị đại rồi.
Cha Đàm cũng lấy một đồng vàng ra nói: “Ba đã hỏi Dạ U về việc này, ba cũng nghe Dạ U nói là ở quê hương của thằng bé lưu hành đồng tiền này như một dạng kim tệ dùng để trao đổi. Sau đó ba cũng hỏi dò nên thằng bé cũng mô tả lại hình dạng cho ba. Sau đó thì ba cũng tìm người để đúc một ít cho con. Lỡ mà con có đến quê nhà của Dạ U thì hai đứa cũng chút dư giả mà chi tiêu. Ba cũng đã hỏi qua rồi, chất lượng vàng ở quê Dạ U cũng tương đương với nơi này nên số kim tệ này sẽ sử dụng được.”
Trình Chu vội vàng gật đầu nói: “Vâng, sử dụng được ạ.” Đúng là cho dù ở nơi nào đi chăng nữa thì có tiền mới có tiếng nói. Ba hắn thực sự rất thấu hiểu.
Cha Đàm gật đầu nói: “Sử dụng được là tốt rồi. Chung thân đại sự của em trai Trình Dương con cũng đã giải quyết xong, con cũng phải nên suy xét đến việc lớn của mình đi. Không biết thủ tục cưới hỏi bên quê nhà Dạ U như thế nào? Cần nhiều hay ít sính lễ? Chừng này có đủ dùng không? Nếu không đủ thì con cứ nói với ba, ba chuẩn bị giúp con.”
Trình Chu cười gượng nói: “Đã đủ rồi ba, đủ rồi, con làm ba lo lắng rồi.”
Cha Đàm cười cười nói: “Người làm người lớn trong nhà như ba thì chuyện chuẩn bị sính lễ cho con trai mình là chuyện đương nhiên mà. Chuyện này con không cần lo, cần gì cứ nói với ba.”
“Con biết rồi.” Trình Chu cười cười mà trong lòng bỗng dưng cũng có cảm ấm áp.
Trình Chu dò hỏi: “Ba, ba biết Dạ U là …”
Cha Đàm cười cười nói: “Ừ, ba không biết. Nhưng ba cũng mặc kệ thằng bé tới từ đâu hay có thân phận gì thì thằng bé cũng là người mà con đã nhận định đúng không? Cho nên thằng bé cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta.”
Trình Chu sửng sốt một chút rồi nhếch khoé miệng lên cười mà nói: “Cảm ơn ba.”
……
Trình Chu xách cái hộp vàng đi về phòng.
Phong Ngữ nhìn Trình Churồi có chút tò mò mà nói: “Anh mang cái rương gì về thế? Sao em nghe có tiếng loảng xoảng vậy?”
Trình Chu cũng nhanh tay mở chiếc hộp ra khoe luôn. Một hộp toàn đồng vàng lấp lánh chiếu loà mắt của rất nhiều người.
Annie và Phong Ngữ cũng không phải là người hiện thế nên khi sử dụng tiền mặt thì hai cô bé này vẫn không thể định giá được. Nhưng mà nhìn thấy đồng vàng thì hai cô bé cũng hưng phấn hơn nhiều.
Annie chớp mắt “Oà” lên một tiếng sau đó cũng kinh ngạc rồi cảm thán mà nói: “Trình Chu, anh giàu rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Em muốn có nhiều tiền thì cũng không phải không được. Em chỉ cần tiếp thêm mấy nhiệm vụ trị liệu là có thể kiếm được số này rồi.” Trước giờ dị năng của Dị năng giả hệ trị liệu vẫn luôn nóng phỏng tay đấy.
Annie nhìn Trình Chu với ánh mắt lấp loè mà nói: “Em có thể chứ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Tiếp một người bệnh, thu mười cân tiền vàng.”
Annie có chút tò mò nói: “Mười cân tiền vàng? Mắc vậy sao? Có người sẽ nguyện ý trả cho em hả?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên là có người nguyện ý trả. Hơn nữa là rất nhiều người sẽ nguyện ý chi ra nữa đấy.” Những kẻ có tiền đều là những tên sợ chết mà.
Annie nắm chặt nắm tay lại rồi kích động nói: “Bây giờ em phải làm sao?”
Trình Chu: “Nếu em nguyện ý nhận nhiệm vụ thì em có thể đi tìm mẹ anh nhờ hỗ trợ.”
Annie nghe vậy thì cũng nhanh chân chạy đi luôn, có lẽ là chạy đi tìm Dịch Thù Tuyết. Dạo gần đây thì Annie và Phong Ngữ vẫn luôn ở chung với Dịch Thù Tuyết nên ba người họ cũng rất hoà hợp.
Trình Chu quay qua nhìn Dạ U có chút nghi hoặc mà nói: “Sao tự dưng Annie lại có hứng thú với việc kiếm tiền vậy?” Hắn còn tưởng là Annie sẽ chỉ thích xem TV, chơi game mãi chứ.
Dạ U: “Hai ngày trước, khi bọn em trở về căn cứ thì bọn em cũng đã đi gặp Clara. Chị Clara đã nghĩ thoáng hơn rồi. Chị ấy cũng quyết định mang cả nhóm tới đây định cư. Annie cũng muốn thay họ mua nhà trước.”
Trình Chu gật đầu rồi có chút vui vẻ mà nói: “Annie đã trưởng thành rồi. Con bé đã muốn gánh vác một phần gánh nặng để hỗ trợ gia đình rồi.”
Dạ U: “Chúng ta qua bên kia thôi.”
Trình Chu: “Ừ, lần này qua anh cũng muốn đi tham quan kiến thức thành phố lớn ở dị giới một chút. Anh còn muốn mua thêm một số loại tài liệu luyện dược và tài liệu tu luyện nữa.”
Dạ U gật đầu nói: “Cũng được, đấu khí của anh cũng đã tiếp cận vách chắn Bạch ngân rồi đúng không? Anh có thể thử đánh sâu vào cấp bậc Hoàng kim cũng được. Cũng tới thời điểm để anh đi sưu tập một ít tài liệu để tiến giai rồi.”
Thời gian trước kia thì năng lực không gian của Trình Chu vẫn còn khá hạn chế nên bọn họ cũng chỉ có thể thuấn di đến những nơi đã từng đến. Hiện tại thì thực lực của Trình Chu đã tăng lên rồi nên bọn họ cũng có thể tự do mà truyền tống giữa hai thế giới và tự do thuấn di đi các nơi khác nhau.
“Cũng không biết là tên Hoàng kim kỵ sĩ lần trước chúng ta gặp có lai lịch gì nữa?” Dạ U hơi lo lắng nói.
Dạ U vẫn luôn cho rằng khách lai vãng từ dị giới đến thế giới này chỉ có 3 người bọn họ, cậu cũng không nghĩ tới là bản thân sẽ còn gặp được một tên Hoàng kim kỵ sĩ khác đến thế giới này. Thời điểm mà tên kỵ sĩ kia vừa mới xuất hiện thì cũng khiến cho Dạ U phá vỡ nhận thức trước giờ. Cậu cũng nghi ngờ tên kỵ sĩ này cũng là người của Tinh Linh thế giới giống mình.
Thế giới này nhìn sơ qua cũng khá yên bình nhưng trên thực tế thì nguy hiểm luôn thường trực, chỉ khi nào thực lực đủ cường đại thì bọn họ mới có thể tự bảo vệ bản thân. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải giúp Trình Chu tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thì mọi người mới có thể đảm bảo được an toàn.
Trình Chu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Người của tổ chức Vĩnh sinh đường kia cũng trả rộng khắp nơi trên thế giới, hơn nữa đám người này cũng rất xảo quyệt nên không thể biết được hang ổ của bọn chúng ở đâu.”
Cũng không phải là Trình Chu chưa từng nghĩ đến việc chủ động đánh vào hang ổ của đám Vĩnh sinh đường, nhưng mà hắn cũng không hề biết vị trí cụ thể của đám này ở đây, phía trên cũng chưa từng tra được vị trí cụ thể nên hắn không thể xuống tay được.
Trình Chu dừng một chút rồi hỏi: “Em có cảm thấy người kia cũng giống anh không? Là cũng sở hữu ấn ký môn hộ ấy?”
Dạ U sửng sốt một chút rồi cau mày nói: “So với cánh cửa thì em lại cảm thấy giống vết nứt không gian hơn. Em cũng từng nghe mấy người kể chuyện nói lại những câu chuyện xưa, người ấy nói là có một số vết nứt không gian sẽ xuất hiện ở vị trí nào đó và vết nứt không gian này sẽ giúp cho một số kỵ sĩ trôi dạt đến thế giới khác.”
Trình Chu: “Người kể chuyện? Kể lại những câu chuyện xưa?” Những chuyện xưa của người kể chuyện đó đa phần cũng giống với những tiểu thuyết huyền huyễn ở thế giới này đúng không? Hầu hết đều là những câu chuyện bịa đặt và không có giá trị tham khảo gì mà nhỉ?
Dạ U nhìn biểu tình không tin của Trình Chu thì cũng có chút bực mình mà nói: “Tuy là chuyện xưa nhưng cũng là những câu chuyện dựa trên thực tế đã phát sinh mà cải biên.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rồi rồi rồi, em nói đúng.”
……
Trình Chu mang theo Dạ U truyền tống tới Hắc Mã đảo, rồi lại từ Hắc Mã đảo mà thuấn di đến đảo San Hô.
“Nơi này chính là đảo San Hô?” Trình Chu có chút tò mò hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu đáp xuống vùng ngoại ô rìa biên giới đảo San Hô, sau khi tiến vào lãnh địa của San Hô thì hai người họ lại đi dọc theo đường rừng đi đến trung tâm thành phố.
Trình Chu và Dạ U cũng đi dọc theo những con đường nhỏ trên đồng ruộng bạt ngàn rồi nhịn không được mà thốt lên: “Nơi này thật đẹp!”
Trình Chu nhìn thấy một vùng hoa rộng lớn trông rất giống san hô, thoáng nhìn qua thì giống như lạc vào một mảnh thế ngoại đào nguyên tuyệt đẹp.
Sắc mặt của Dạ U cũng trầm xuống rồi lạnh lùng nói: “Loại hoa này là huyết san hô, cũng bởi vì hình dáng khá giống san hô ở ngoài biển nên được gọi như vậy. Đây cũng là đặc sản của đảo San Hô. Trên đảo San Hô có 3 con san hô thượng Tinh Linh.” Mấy con Tinh Linh cao cấp kia chính là căn cơ của cả đảo San Hô.
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Thì ra là thế. Làm anh còn tưởng chỗ này tên là đảo San Hô bởi vì đảo này có nhiều san hô chứ.”
Dạ U gật đầu nói: “Hòn đảo phụ cận nơi này đúng thật là có nhiều san hô, nhưng loại hoa huyết san hô này lại nổi tiếng hơn nhiều. Phấn của loại hoa này có thể dùng để điều chế thành linh dược. Linh dược của huyết san hô cũng đã nổi tiếng khắp các quần đảo xung quanh.”
Trình Chu nhìn về bốn phía mà nói: “Hơn một nửa diện tích của các mảnh ruộng trên hòn đảo này được sử dụng để trồng huyết san hô rồi nhỉ? Cũng không biết là số này có thể chế ra được bao nhiêu linh dược?”
“Mười mẫu đất trồng huyết san hô có thể luyện chế được 1 viên hạ phẩm linh dược Huyết san hô, 10 viên hạ phẩm tinh luyện lại có thể tạo ra được 1 viên trung phẩm linh dược Huyết san hô. Mà trung phẩm linh dược mới có tác dụng cho Bạch ngân kỵ sĩ đánh sâu vào Hoàng kim kỵ sĩ.” Dạ U nói.
Trình Chu có chút tò mò nói: “Linh dược Huyết san hô có thượng phẩm không?”
Dạ U gật đầu nói: “Có, tất nhiên là có thượng phẩm linh dược. Nhưng muốn luyện chế ra thượng phẩm linh dược huyết san phải có thượng Tinh Linh tự mình xử lý linh thảo. Một viên linh dược thượng thẩm có giá trị bằng mấy chục viên trung phẩm linh dược. Nghe nói là đảo chủ của đảo San Hô phải dùng tới mấy chục viên thượng phẩm linh dược mới có thể thăng lên cấp bậc như hiện tại.”
Trình Chu nghe vậy thì cũng có chút sững sờ nói: “Tu luyện đấu khí quả nhiên rất tốn tiền mà. Tiền tiêu như nước vậy.”
Dạ U gật đầu nói: “Quý tộc đều là cái dạng này.”
Muốn khống chế người dân trong lãnh thổ thì buộc phải có thực lực đủ cường đại, cho nên công việc hàng ngày của các chúa đảo của Hiệp Loan quần đảo này cũng chỉ có 2 việc. Việc đầu tiên là tìm mọi cách mà nâng cao thực lực, việc thứ 2 chính là dùng thực lực để trấn áp những kẻ muốn đe doạ đến quyền lực của họ trong lãnh thổ. Và các đảo chủ này cũng phải thường xuyên cảnh giác trước bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Trình Chu nhìn Dạ U có chút nghi hoặc nói: “Có vẻ như em không thích loại hoa này đúng không?”
Dạ U lắc đầu nói: “Chưa nói tới thích hay là không thích. Em nghe nói lúc trước đảo chủ đời thứ 4 của đảo San Hô muốn tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ mà ông ta đã cưỡng chế dân chúng trong lãnh thổ này nhổ hết cây lương thực để trồng huyết san hô. Mà huyết san hô cũng không phải là đồ ăn nên 1 năm sau khi bị cưỡng chế thu hồi đất đai mà đảo chủ cũng không cung cấp lương thực cứu trợ nên hồn đảo này đã có rất nhiều thường dân đã bị chết đói, thi thể chất đống, con cái cũng bán khắp nơi. Cái gọi là huyết san hô đúng nghĩa là dùng máu của dân để trồng.”
Trình Chu cau mày có chút ớn lạnh mà nói: “Đây mà là quý tộc gì mà ngu vậy chứ? Tên này chỉ thấy lợi trước mắt thôi. Quá ngu xuẩn.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Cũng không phải ngu xuẩn hay không ngu xuẩn mà là hắn ta không đặt sinh tử của người khác ở trong mắt thôi. Lúc đó thì hắn cũng đã quá già rồi nên nếu không tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thì hắn ta cũng chết. Do thọ nguyên nên lúc đó hắn ta mới điên cuồng như vậy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Nhưng ít nhất thì ông ta cũng nên phát lương thực cho dân chúng hoặc để lại một ít đất để trồng cây lương thực chứ. Để thôn dân chết đói thì ông ta cũng có lợi ích gì đâu? Nếu ông ta chết thì con cháu của ông ta vẫn còn ở đó mà.”
Dạ U lắc đầu nói: “Dù thường dân có chết đói thì kho hàng của quý tộc vẫn luôn đầy ắp lúa mỳ và đồ ăn. Thủ đoạn của các quý tộc ở nơi này cũng không giống với thế giới bên kia của anh đâu. Muốn cho dân chúng trong lãnh địa ngoan ngoãn nghe lời thì bọn họ không thể cho dân chúng ăn no là được. Các chúa đảo ở đây đều cho rằng nếu người dân ăn quá no thì họ sẽ gây chuyện.”
Trình Chu cau mày có chút kháng cự mà dò hỏi: “Vậy kết cục của tên đảo chủ kia sau này là như thế nào?”
Dạ U: “Đảo chủ bị dân chúng kích động giết chết. Sau đó thì thủ lĩnh của người dân lại trở thành đảo chủ mới của đảo San Hô. Sau khi đảo chủ mới nhận chức thì ông ta cũng đã tiến hành rất nhiều cải cách, mở rộng phạm vi gieo trồng ngũ cốc và các loại cây trồng khác. Nhưng sau một thời gian thì bổn cũ soạn lại, tên đảo chủ đó cũng nhanh chóng thu hồi đất trồng lương thực và huyết san hô lại được trồng rộng rãi hơn.”
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “Vì cái gì chứ?”
Dạ U cười khổ nói: “Là do hoàn cảnh của đảo San Hô này thích hợp để trồng huyết san hô hơn. Mà so sánh ra thì giá trị của huyết san hô cũng cao hơn nhiều so với cây lương thực. Đảo chủ mới cũng nhanh chóng quyết định gieo trồng huyết san hô sau đó bán đi để đổi lương thực, mà chỉ cần nắm lương thực trong tay thì đảo chủ cũng có thể củng cố quyền lực của mình.”
Trình Chu cau mày rồi có chút nghi hoặc nói: “Người này cũng không sợ giẫm lên vết xe đổ của người trước sao?”
Dạ U: “Quyền lực có lẽ cũng là phương pháp làm biến đổi bản chất của con người nhanh nhất. Thời điểm mà các bình dân muốn thượng vị thì họ sẽ làm ra các hiệu ứng hô hào kêu gọi ủng hộ, nhưng sau khi thượng vị rồi thì họ cũng nhanh chóng cấu kết với các quý tộc khác mà đàn áp dân chúng trong lãnh địa. Bọn họ rất sợ hãi thường dân sẽ quật khởi do trước đó họ cũng đã là thường dân mà đi lên, hơn nữa họ cũng sợ những thường dân này sẽ uy hiếp đến quyền lực của họ. Mà mối quan hệ giữa các quý tộc cũng không tốt lành gì, họ luôn tìm cách hạ bệ để chiếm lãnh thổ của nhau thôi.”
“Khó trách em không thích huyết san hô.” Trình Chu nói.
Dạ U lắc đầu nói: “Đâu phải là loài hoa này sai, nếu không phải là huyết san hô thì cũng sẽ có một loại hoa khác thay thế thôi. Nhưng mà nơi này cũng gieo trồng không ít huyết san hô đấy, nên đây cũng có thể là cơ hội tốt của anh.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Trên đảo San Hô cũng có bán huyết san hô linh dược sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có, đây cũng được coi như là đặc sản của nơi này mà. Cũng bởi vì thứ này mà rất nhiều lái thương đã phải liều mạng chạy đến đảo San Hô để mua sắm. Nhưng mà giá cũng không rẻ, anh muốn mua thì hãy chuẩn bị tinh thần tốn không ít tiền đi.”
Trình Chu cười cười cũng không thèm để ý mà nói: “Ba mới cho anh rất nhiều tiền đấy. Bị lừa thì cứ lừa thôi.” Hắn cũng phát hiện ra hắn cũng là con nhà giàu mà, không thiếu tiền.
End chap 107
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.