Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 140: Hoàng Kim Kỵ Sĩ

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Đàm gia.

“Mẹ, anh hai đi đâu rồi ạ? Anh hai đã trở lại rồi ạ?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.

Dịch Thù Tuyết gật đầu rồi nhìn lên trên lầu có chút bất an nói: “Đã về vài ngày rồi nhưng mà anh con đã ở trên lầu mấy ngày vẫn chưa có xuống. Cơm cũng không ăn.”

Đàm Thiếu Thiên “Ồ” lên một tiếng rồi vẻ mặt rất kỳ quái mà nghĩ thầm: Không lẽ … anh hai đã rủ anh dâu cùng nhau đi lăn giường rồi hả? Mấy cái việc này cũng không cần phải nỗ lực như vậy đâu trời? Còn không ăn không uống nữa chứ. Quá trâu.

Dịch Thù Tuyết bất đắc dĩ nói: “Con đừng có nghĩ bậy. Anh trai con đang tu luyện, Dạ U nói là mấy ngày nay anh con muốn đột phá.”

Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi lại “Ồ” thêm một lần nữa.

Mạc Lạc nghe thấy Dịch Thù Tuyết nói như vậy thì sắc mặt cũng có chút khác thường.

Bình thường thì Trình Chu đã rất lợi hại rồi nếu lại đột phá thì không biết thực lực sẽ tinh tiến đến tình trạng gì nữa chứ.

Lần này thì Mạc Lạc cũng đột nhiên đi theo đám Clara quay trở lại Đàm gia. Hiện nay thì Mạc Lạc còn kiêm thêm một chức vụ mới là giáo viên dạy thêm phụ thuộc cho viện nghiên cứu của giáo sư Dịch, hắn đang chịu trách nhiệm dạy mấy học trò của giáo sư Dịch kỹ thuật luyện dược của Tinh Linh thế giới bên kia. Cho nên lâu lâu thì Mạc Lạc cũng tới phòng thí nghiệm để chỉ dẫn này kia cho mọi người một chút, mấy nghiên cứu viên này cũng rất ngưỡng mộ hắn mà suốt ngày ríu rít giáo sư này giáo sư kia rất chân thành.

Chuyện này cũng là do dạo này Mạc Lạc đã bị Trình Chu đả kích cũng có chút quá mức nên cũng khiến hắn đã phải hoài nghi nhân sinh một cách trầm trọng, và khi chỉ dẫn cho mấy nhân viên phòng nghiên cứu kia cũng đã giúp Mạc Lạc tìm lại chút cân bằng nhân sinh và hắn cũng dần cảm thấy cũng tự tin hơn trước nhiều hơn một chút.

Phòng thí nghiệm cũng phân cho Mạc Lạc một phòng ký túc xá dành cho nhân viên, hoàn cảnh của ký túc xá này cũng khá tốt.

Mạc Lạc cũng đã có bóng ma tâm lý với Melissa rồi, hơn nữa thì hắn cũng không có thói quen giao tiếp cùng đám Clara nên bình thường hắn cũng sẽ ở lại ký túc xá.

Lúc trước thì Trình Chu cũng không biết là đã lấy ở đâu ra một quyển trục khế ước rồi ký kết một hợp đồng thuê dài hạn với Mạc Lạc. Vì đã ký kết khế ước rồi nên Trình Chu cũng không lo Mạc Lạc phản bội nữa, việc Mạc Lạc có muốn ở lại ký túc xá thì Trình Chu cũng không nói gì.

Gần đây thì tài liệu luyện chế linh dược cao cấp của phòng thí nghiệm có chút thiếu, hơn nữa Trình Chu cũng đã không xuất hiện vài ngày rồi nên Mạc Lạc cũng theo đám Clara trở về biệt thự của Đàm gia để hỏi thăm tình hình.

Từng luồng ánh sáng màu vàng từ trên lầu tràn hết ra ngoài, ánh sáng màu vàng cũng trực tiếp xuyên thẳng qua tường chiếu rọi khắp phòng như ánh mặt trời.

Hiệu quả của việc càn quét bảo khố trên Hoàng Kim đảo cũng rất rõ ràng, Trình Chu cũng thu hoạch được một lượng lớn tài nguyên tu luyện, dưới sự thúc đẩy của số tài nguyên đó mà Trình Chu cũng đã phá được vách chướng và tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ.

Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy từng luồng ánh sáng màu vàng phát ra từ phòng thì có chút nghi hoặc nói: “Sao phòng của anh hai lại có thể sáng lên như vậy chứ? Ánh sáng màu vàng này có tạo thành bức xạ gì không?”

Ánh sáng màu vàng càng lúc càng mạnh, Đàm Thiếu Thiên đột nhiên cảm giác được một luồng uy áp rất mạnh mẽ đánh ập vào thân thể, dưới sức mạnh của uy áp thì đầu gối của Đàm Thiếu Thiên như muốn nhũn ra muốn quỳ rạp xuống đất.

Mạc Lạc trừng mắt rất kinh ngạc mà nói: “Đây là…… Chuyện này sao mà có khả năng được chứ?”

Đàm Thiếu Thiên nhìn Mạc Lạc cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Không có khả năng gì? Cái gì không có khả năng chứ?”

Mạc Lạc nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút khó có thể tin được mà hỏi: “Đàm thiếu, cậu nói ai đang ở trong phòng cơ?”

Đàm Thiếu Thiên không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn: “Anh hai tôi.”

Mạc Lạc lắc đầu rồi lẩm bẩm nói: “Không đúng. Sao có thể được chứ? Anh trai cậu không phải là Dị năng giả sao?”

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nhìn Mạc Lạc với vẻ mặt anh đang hỏi cái gì vấn đề ngu ngốc gì vậy mà nói: “Đúng vậy, anh trai tôi là Dị năng giả.”

Mạc Lạc: “……”

Ánh sáng màu vàng càng lúc càng mạnh khiến cả căn biệt thự đều bị bao phủ trong nguồn ánh sáng màu vàng đó.

Trong ánh hoàng hôn buổi chiều thì biệt thự của Đàm gia giống như một mảng ánh sáng mặt trời chiếu rọi bốn phía.

Cư dân xung quanh biệt thự Đàm gia cũng nhanh chóng chạy ra ngoài quan sát tình hình.

“Ánh sáng gì mà mạnh như vậy chứ? Có phải là cháy rồi không?”

“Không phải lửa, là ánh sáng.”

“Hay là Dị năng giả hệ quang nào đó xuất hiện rồi sao?”

“Với cái khí thế như này thì Dị năng giả đó cũng không phải là nhân vật tầm thường rồi.”

“Đàm gia lại đào ở đâu được thêm một Dị năng giả nữa vậy.”

Dị năng giả bên người Dịch Thù Tuyết cũng không ngừng lộ ra nên mấy người hàng xóm xung quanh cũng coi như là đã quen rồi.

“Sao Dị năng giả đều tập trung ở Đàm gia vậy nhỉ? Hay là mảnh đất này của Đàm gia phong thủy quá tốt?”

“….”

Ánh sáng vàng toả ra cũng quá mạnh rồi nên cách mấy dặm vẫn có thể nhìn thấy, người xung quanh cũng nhanh chóng đăng tải hình ảnh này lên mạng để hỏi cư dân mạng.

Dịch Thù Tuyết nhận được một cuộc điện thoại gọi tới thì có chút cạn lời.

Đàm Thiếu Thiên nhìn sắc mặt của Dịch Thù Tuyết cũng có chút nghi hoặc mà nói: “Mẹ, làm sao vậy ạ?”

Dịch Thù Tuyết cau mà nói: “Xe cứu hỏa tới. Hình như là hàng xóm chung quanh thấy hiện tượng lạ nhưng mà không rõ tình huống nên cho là nhà chúng ta bị cháy.”

Đàm Thiếu Thiên: “……” Thảo nào mà hắn nghe được tiếng xe cứu hoả chạy tới, hoá ra là vì nhà bọn họ sao.

……



Quá trình mà Trình Chu tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ cũng kéo dài hơn 1 giờ.

Sau khi tiến giai thành công thì Trình Chu cũng đi từ trên lầu xuống dưới.

Vì vừa mới tiến giai nên khả năng không chế đấu khí trong cơ thể của Trình Chu cũng không được tốt cho lắm nên khi bước từ trên lầu xuống thì mấy bậc cầu thang cũng bị lõm mấy bậc.

Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy cầu thang đang bị lồi lõm gồ ghề lên như vậy thì lại bắt đầu đánh giá là nhà họ lại chuẩn bị phải sửa chữa thêm lần nữa rồi.

Mạc Lạc nhìn Trình Chu từ trên lầu bước xuống thì vừa khiếp sợ vừa hoang mang.

Trình Chu nhìn thấy sắc mặt của Mạc Lạc thì nói: “Làm sao vậy?”

Mạc Lạc nhìn Trình Chu cũng rất khó hiểu hỏi: “Trình thiếu, sao trên người cậu lại có khí tức của Hoàng kim kỵ sĩ chứ?”

Trình Chu thản nhiên nói: “Bởi vì tôi vừa mới tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ nên chưa thể khống chế tốt được khí tức của mình. Một thời gian sau mới thì có thể thành thục được.”

Mạc Lạc: “……” Chưa thể khống chế được khí tức sao? Đây là lý do?

Mạc Lạc cau mày nói: “Trình thiếu, cậu không phải là Dị năng giả sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi vừa là Dị năng giả đồng thời kiêm luôn kỵ sĩ. Có thể tôi là thiên tài đấy, tôi là dị năng và đấu khí song tu. Anh cũng biết thiên phú của tôi cũng xuất chúng thế nào rồi đó. Việc tôi có thể tu luyện thêm đấu khí thì cũng chẳng có gì là kỳ quái cả.”

Mạc Lạc: “……” Thật sao? Không có gì kỳ quái sao?

Giọng điệu của Trình Chu làm Mạc Lạc cảm thấy đối phương đang nói giỡn đó nhưng sự thật cũng đã bày ra trước mắt đây rồi nên cũng đâu thể không tin được chứ.

Không biết là những người dị năng đấu khí song tu như Trình Chu có nhiều hay không nữa. Nếu có nhiều những người như Trình Chu thì e là thời đại của kỵ sĩ ở Tinh Linh thế giới cũng nên kết thúc rồi.

Tinh Linh thế giới vẫn luôn tuyên bố với ngoại giới rằng Đọa ma giả là tay sai của ma quỷ. Còn cái dạng người giống như Trình Chu làm gì mà giống tay sai của ma quỷ chứ, có mà là con trai của thần may mắn mới đúng

Trình Chu cũng quăng một rương đồ ra nói: “Linh thảo mới đây.”

Mạc Lạc kiểm tra linh thảo rồi nói: “Đây là linh xu thảo, là đặc sản của Hoàng Kim tiểu mạch đảo đúng không?”

Trình Chu gật đầu nói “Ừ” một tiếng rồi nói thêm: “Tôi cũng không rõ lắm.”

Mạc Lạc cau mày nói: “Năm đó, khi hầu tước đại nhân của Hoàng Kim tiểu mạch đảo đột nhiên qua đời thì những Tinh Linh khế ước mà chưa kịp chuyển nhượng cũng đi theo mà chết luôn. Mà thời điểm đó thì hai con linh xu Tinh Linh trùng cũng đi theo mà chết luôn nên loại linh thảo này càng ngày càng ít. Tuy là Tinh Linh thế giới vẫn có linh xu thảo nhưng đa số là hàng tồn kho, dùng một gốc là thiếu một cây.”

Chuyện Trình Chu lại có thể lấy ra linh xu thảo, thật khó mà có thể tin được đấy.

Trình Chu: “……” Hoá ra là vậy. Linh thảo này quý giá như vậy sao? Chuyện này thì hắn thật sự là không biết mà. Hai gốc linh thảo này là hắn lấy được ở cái tàng bảo ở Hoàng Kim tiểu mạch đảo mà Dạ U đã chỉ.

Mạc Lạc nhìn linh xu thảo trên tay rồi hắn giật mình quay qua lại nhìn Dạ U. Bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì đó rồi trừng mắt nhìn chằm chằm Dạ U.

Ánh mắt của Mạc Lạc cũng quá trắng trợn nên Dạ U cũng quay phải sang nhìn lại. Mạc Lạc cũng biết mình thất thố nên hắn cũng nhanh chóng cụp mắt lại.

Trước đây thì Mạc Lạc vẫn luôn cảm thấy Dạ U rất quen mắt, nhớ lại thì đúng là hắn đã từng nhìn thấy qua thật.

Năm đó, Zoe đã bị đảo chủ Hoàng kim đảo phán án tử hình, sau này thì Zoe lại đột nhiên bị mất tích ngoài ý muốn. Năm đó, thì tấm ảnh treo thưởng của Zoe đã dán khắp nơi trên Hiệp Loan quần đảo mà.

Mạc Lạc cúi đầu thầm nghĩ: Sao hắn không sớm nhận ra chứ? Sao tới bây giờ mới nhớ ra được vậy nhỉ? Chẳng lẽ dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc nên hắn cũng bị ngu luôn rồi.

Trình Chu liếc Mạc Lạc một cái rồi trầm giọng mà nói: “Anh đang nhìn cái gì vậy hả?”

Mạc Lạc cúi đầu cũng có chút chột dạ nói: “Không có gì.”

Trình Chu nhìn Mạc Lạc nói: “Anh cũng nên cố gắng thêm một chút nữa đi. Thuật luyện dược của anh cũng quá kém cỏi rồi đấy. Làm người cũng không thể mãi dậm chân tại chỗ như vậy được đâu.”

Mạc Lạc nghe vậy lại cúi gục đầu xuống và cảm thấy có chút hổ thẹn. Hắn cũng không phải là Trình Chu. Hắn cũng muốn trở thành Hoàng kim luyện dược sư chứ, nhưng mà hắn chưa tiến giai được thì phải làm sao?

Mạc Lạc nghĩ nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói: “Trình thiếu, nhà tôi có một phần truyền thừa về luyện dược, nếu có thể lấy được phần truyền thừa kia thì tôi nguyện ý chia sẻ với cậu.”

Trình Chu híp mắt nhìn Mạc Lạc rồi đánh giá một lúc mới mở miệng nói: “Truyền thừa của nhà các anh thật sao? Anh chịu bỏ được sao?”

Mạc Lạc nắm chặt tay nói: “Cũng không có gì phải luyến tiếc.”

Lúc mới tới đây thì Mạc Lạc xác thực là có phòng bị Trình Chu, sợ Trình Chu sẽ giống Eugene mà mơ ước cái truyền thừa gia tộc của nhà mình.

Nhưng mà Mạc Lạc cũng phát hiện ra là năng lực của Trình Chu cũng quá khủng bố rồi. Đối phương vừa là Hoàng kim luyện dược sư lại vừa là Hoàng kim kỵ sĩ, lại còn là không gian Đoạ ma giả nữa. Thủ đoạn cực kỳ đa dạng, thêm một thời gian nữa thì cái truyền thừa của tổ tiên nhà hắn chắc Trình Chu cũng chướng mắt thôi ấy mà.

Nếu đã vậy thì không bằng hắn tự nguyện giao ra truyền thừa của gia tộc, bán cho Trình Chu một cái nhân tình, dù sao thì với tình huống của hắn như hiện tại thì cũng khó mà lấy được truyền thừa về tay.

Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được. Chọn ngày không bằng gặp ngày (撿日不如撞 日: Jiǎn rì bùrú zhuàng rì), không bằng hôm nay đi luôn đi. Mang luôn anh trở về nhìn lại chốn cũ luôn vậy.”

Mạc Lạc nghe vậy thì cũng giật mình sửng sốt rồi cũng nhanh chóng tính toán lại một chút.

Một lúc sau thì Mạc Lạc cũng gật đầu nói: “Cũng được, Eugene đã biết vị trí truyền thừa của nhà chúng tôi rồi. Nếu chúng ta tới chỉ sợ sẽ gặp rắc rối đấy. Trình thiếu nên cẩn thận.”

Trình Chu cười cười nói: “Vậy thì cũng quá tốt rồi.”

Hắn vừa mới tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ xong, nếu có người tới gây rắc rối thì không phải là vừa lúc à? Hắn cũng muốn thử xem trình độ của bản thân đã tiến bộ đến mức nào rồi. Hy vọng cũng không quá phế.



Như đã nhìn ra suy nghĩ của Trình Chu nên Mạc Lạc cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, thực lực của Trình thiếu sâu không lường được nên cũng không cần phải quá cẩn thận.”

Mạc Lạc thầm nghĩ: Trình Chu là không gian Đoạ ma giả, dù có đánh không lại thì vẫn có thể chạy được mà.

Trình Chu có chút mong đợi nói: “Lần này đi thì cũng ghé luôn phòng thí nghiệm của Eugene tham quan một chút, phải mua sắm thêm một ít thiết bị mới được.”

Mạc Lạc nhanh chóng gật đầu rồi vô cùng vui vẻ mà nói: “Nên thế, nên thế. Tên Eugene kia tuy là nhân phẩm không ra cái gì cả nhưng phòng thí nghiệm của hắn rất tốt, thiết bị cũng nhiều, các sản phẩm thiết bị luyện khí cũng còn mới. Trình thiếu nhất định sẽ rất thích.”

Đàm Thiếu Thiên: “……”

……

Trình Chu tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thì cư dân mạng cũng bùng nổ luôn rồi.

“Ánh sáng bên biệt thự của Đàm gia bắn ra bốn phía, chắc chắn là có bảo vật xuất hiện.”

“Biệt thự của Đàm gia bốc cháy ngùn ngụt, xe cứu hoả cũng từ khắp nơi chạy tới, nghi ngờ là hoả hoạn ở trên trời.”

“Biệt thự Đàm gia xuất hiện Dị năng giả hệ quang thực lực sâu không lường được.”

“……”

Trên mạng cũng có rất nhiều ý kiến khác về dị tượng vừa mới xảy ra, Melissa còn tóm được mấy tên trộm muốn lẻn vào biệt thự thám thính nữa.

Thời đại dị năng nên ham muốn về sức mạng của mọi người cũng ngày càng biến thái và ngày càng liều lĩnh hơn. Mấy người này thà tin là có còn hơn là bỏ qua cơ hội. Họ thà tin tưởng cái thông tin xuất hiện bảo vật ở trên mạng còn hơn là tin những tin tức khác nên cũng ôm tâm lý may mắn mà đi trộm bảo vật mà muốn một bước lên trời.

……

Cục điều tra dị năng.

“Tình huống bên biệt thự của Đàm gia là thế nào?” Lý Thanh Văn nhíu mày nói.

Bạch Nham cau mày nói: “Tôi không biết. Uy áp của ánh sáng màu vàng kia rất mạng, dưới ảnh hưởng của ánh sáng màu vàng đó thì động vật xung quanh tiểu khu đó đều bị hoảng sợ. Theo lý mà nói thì dao động dị năng của ánh sáng này hẳn là ở cấp SSS nhưng mà mang dụng cụ trinh trắc ra kiểm tra thì lại không đo lường được bất kỳ một dao động dị năng nào.”

Lý Thanh Văn có chút nghi hoặc nói: “Không có dao động dị năng? Sao có thể chứ?”

Bạch Nham cũng có chút mờ mịt nói: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, dị tượng cũng rõ ràng như vậy cơ mà, sức mạnh phóng ra cũng tuyệt đối không nhỏ. Chẳng lẽ là một loại lực lượng khác sao?”

Lãnh thổ của quốc gia gấu trúc rất rộng lớn nên văn hoá lịch sử cũng rất đa dạng. Những người tu luyện cổ võ trong truyền thuyết cũng đã xuất hiện rồi. Những người tu luyện cổ võ cũng có thể nói là một loại tu luyện nội công. Sau khi tu luyện nội công thì thọ nguyên của tu sĩ cũng tăng lên, thực lực cũng dần trưởng thành theo thời gian.

Nhưng mà tu luyện cổ võ cũng không hề dễ dàng, có rất nhiều người tiêu phí mấy chục năm mới có khả năng tu luyện ra nội công.

Lý Thanh Văn cau mày nói: “Chẳng lẽ lại là người bên cạnh vị đại thiếu gia của Đàm gia này nữa. Ngoại trừ Dị năng giả thì mấy người kia còn có người tu luyện cổ võ gia nhập?”

Bạch Nham nhún vai nói: “Chuyện này thì ai biết được. Đại thiếu gia của Đàm gia tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.”

Dạo gần đây bên phía giáo sư Dịch có xuất hiện một giáo sư mới đầu nhập vào, nghe nói là năng lực của vị giáo sư kia vô cùng cường hãn. Dưới sự trợ giúp và hướng dẫn của vị giáo sư đó mà phòng nghiên cứu của giáo sư Dịch đã liên tục phát minh ra những loại thuốc mới.

Thuốc mới của phòng nghiên cứu chế tạo ra đều có thể tăng cường và cải thiện tố chất thân thể của người dân, giúp nâng cao sức mạnh tổng thể của quốc gia. Và nghe nói là giáo sư mới đó cũng là do Trình Chu tìm được.

Mà những người ở bên phía Trình Chu đều không thể tra ra lai lịch, mà thực lực của người sau lại càng khó dò hơn người trước rất nhiều. Nghe nói những người đó đều là người bên phía nhà mẹ đẻ của Dạ U.

Bạch Nham thầm nghĩ: Những người bên phía nhà mẹ đẻ của Dạ U cũng không phải là những nhân vật đơn giản, cũng không biết là Trình Chu có cảm thấy áp lực hay không nữa.

……

Trung tâm huấn luyện Dị năng.

“Đại ca, trên mạng có rất nhiều bài đăng nói nhà cậu bị cháy đấy.” Tạ Ngạn nói.

Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Nhà cậu mới cháy chứ nhà tôi bình thường.”

Bạch Văn Bân cười cười nói: “Ảnh trên mạng còn có mấy tấm nhà cậu trước cháy và nhà cậu sau khi bị cháy mà.”

Bạch Văn Bân đưa cho Đàm Thiếu Thiên xem một tấm ảnh trong điện thoại hình ảnh mà một căn biệt thự hoang tàn.

Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nói: “Bịa đặt, nhà của tôi bị cháy chẳng lẽ tôi còn không biết cái gì sao?”

Mấy hot douyin này cũng quá đáng quá rồi, chỉ vì một tí nhiệt mà cái gì họ cũng có thể làm. Hình ảnh này cũng không biết là P từ chỗ nào tới mà có thể lan truyền nhanh tới vậy. Mà hiện tại sao lại có rất nhiều người không thèm kiểm chứng thông tin mà cứ tin như đúng rồi vậy chứ? Không gian mạng hiện nay cũng quá thối nát rồi.

Bạch Văn Bân nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đại ca, vậy là có chuyện gì đã xảy ra?”

Đàm Thiếu Thiên rầu rĩ nói: “Là do anh hai tôi tiến giai nên gây ra động tĩnh có chút lớn thôi ấy mà. Lúc nào miệng anh ta cũng ra rả là phải điệu thấp, phải biết khiêm nhường, phải giữ bí mật này nọ. Giờ thì sao? Chính anh ta tự đi rêu rao bản thân.”

Phó Huy lắc đầu nói: “Cũng đâu có thể trách anh hai cậu được. Cái này cũng chỉ có thể chứng minh là anh trai cậu quá mạnh nên không thể che giấu được thôi.”

Đàm Thiếu Thiên: “……” Đám Phó Huy này sao lại thành fanboys của anh trai hắn hết rồi thế này chứ?

End chap 140

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook