Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Chương 139: Thăm Lại Chốn Cũ

Diệp Ức Lạc

01/04/2024

Trình Chu mang theo Dạ U ghé một vòng quanh mấy cái đảo nhỏ được đánh dấu trên bản đồ. Dù sao thì có khả năng đi lại nên chuyện đi dạo như vậy cũng rất thuận tiện.

Hai người bọn họ cũng chơi rất vui vẻ, sáng thì ngắm bình minh ở đảo A, trưa thì đi ăn đặc sản ở đảo B, chiều thì đi ngắm hoàng hôn ở đảo C, tối thì đi dạo biển ở đảo D, …. Nói chung là cũng trằn trọc mà dạo chơi gần hết một lượt các hòn đảo rồi.

So sánh với bình dân bình thường ở Hiệp Loan quần đảo thì Dạ U cũng có thể coi như là người có kiến thức khá phong phú. Nhưng mà Hiệp Loan quần đảo cũng rất rộng lớn nên có rất nhiều hòn đảo nhỏ mà Dạ U cũng chưa từng đi qua lần nào, hiện tại thì cũng được dịp đi ngắm phong cảnh mở rộng thêm kiến thức nên tâm cảnh của Dạ U cũng đã trải rộng ra rất nhiều.

Cũng nhân dịp có cơ hội tham quan các đảo nên Trình Chu cũng gom không ít đặc sản của các đảo về tay.

Dạ U nhìn Trình Chu rồi ánh mắt có chút dao động rồi hỏi: “Đấu khí của anh vẫn dừng lại ở Bạch ngân đỉnh phong sao?”

Trình Chu gật đầu cũng có chút khó hiểu mà nói: “Đúng vậy. Anh cũng vẫn có cảm giác là sắp tiến giai rồi nhưng mà vẫn thiếu một cái gì đó.”

Đấu khí của Trình Chu cũng đã tu luyện đến Bạch ngân đỉnh phong được một thời gian rồi, thời gian gần đây thì hắn cũng đã sử dụng tất cả các phương pháp để tăng cường đấu khí như linh dược, các loại linh dược phụ trợ dùng kèm với linh dược để đột phá hắn cũng dùng không ít, nhưng mà vẫn chưa thể đột phá được.

Dạ U lắc đầu nói: “Không ngờ là anh lại trở thành Hoàng kim luyện dược sư trước khi thăng cấp thành Hoàng kim kỵ sĩ.”

Trở thành Hoàng kim luyện dược sư cũng khó ngang ngửa với việc trở thành Hoàng kim kỵ sĩ. Nhưng mà thiên phú trong lĩnh vực luyện dược này của Trình Chu cũng quá tốt nên từ một người không biết gì mà Trình Chu đã dễ dàng thăng cấp thành Hoàng kim luyện dược sư chỉ trong vòng đúng 1 tháng.

Trình Chu cười cười nói: “Có thể là anh thích hợp để làm kỹ thuật viên hơn rồi.”

Dạ U gật đầu nói: “Có lẽ là như vậy.”

Dạ U thay đổi ngữ khí nói: “Nhưng mà cũng có chút kỳ quái.”

Trình Chu: “Sao lại kỳ quái?”

Dạ U chống cằm rồi nói nhỏ: “Đấu khí trong cơ thể anh đã rất dày rồi đúng không? Độ dày đấu khí này có thể so sánh ngang với Hoàng kim kỵ sĩ chứ cũng không kém hơn bao nhiêu đâu. Nhưng tại sao anh vẫn chưa thể tiến giai được nhỉ?”

Trình Chu thở dài nói: “Chẳng lẽ là do thể chất của anh tương đối đăc biệt nên muốn tiến giai cũng yêu cầu tích luỹ một lượng lớn đấu khí chăng?”

Dạ U gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.”

Lúc trước Trình Chu tiến giai Bạch ngân kỵ sĩ cũng giống như vậy. Tuy là thể chất của Trình Chu cũng khá kén chọn, tốc độ tiến giai cũng khá chậm nhưng mà sau khi tiến giai thì đấu khí lại càng thêm vững vàng, lực chiến cũng rất mạnh, xem ra chỗ tốt cũng rất nhiều.

Dạ U cụp mắt xuống trầm ngâm một hồi rồi ánh mắt cũng không ngừng thay đổi. Sau khi suy nghĩ một lúc thì đột nhiên Dạ U ngẩng đầu lên tựa hồ đã hạ quyết tâm.

Dạ U cũng rất nghiêm túc mà nói với Trình Chu: “Anh có muốn đi dạo bảo khố của Hoàng Kim đảo không?”

Trình Chu sửng sốt một chút rồi nói: “Em muốn đi sao? Nếu em đã sẵn sàng thì chúng ta sẽ cùng nhau đi. Em chưa sẵn sàng thì chúng ta không cần phải tới đó.”

Trình Chu đã nghe Clara nói rồi. Sau khi Dạ U từ địa lao của Hoàng Kim đảo bước ra thì Hoàng Kim đảo đã trở thành điều cấm kỵ trong lòng Dạ U, Clara và những thành viên khác cũng theo bản năng mà tránh Hoàng Kim đảo.

Trong bản đồ mà Michael đánh dấu kỳ thật cũng có một loại linh thảo đặc biệt ở Hoàng Kim đảo, Trình Chu vẫn luôn do dự không biết có nên đi đến đấy hay không. Mà nếu có đi thì hắn cũng chỉ đi một mình. Không ngờ là Dạ U lại chủ động nhắc tới.

Ngón tay của Dạ U cũng vô thức mà cuộn lại nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Trình Chu cau mày nói: “Em không ngại sao?”

Dạ U cau mày nói: “Em vẫn phải đối mặt với chuyện này thôi.”

Trình Chu vươn tay ra cầm lấy tay của Dạ U.

Nắm được bàn tay của Dạ U thì Trình Chu mới phát hiện ra là lòng bàn tay của Dạ U cũng đầy mồ hôi rồi.

Trình Chu nhìn Dạ U rồi mỉm cười trấn an nói: “Em đừng quá lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn cạnh em mà.”

Dạ U nghe vậy đột nhiên cũng sững người ra một chút rồi lại cảm thấy rất an tâm.

Mấy năm nay thì Dạ U vẫn luôn buông thả bản thân như lục bình trôi trên dòng nước vậy. Bây giờ thì Dạ U mới biết là hoá ra có người để dựa vào lại tốt như vậy nên trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều, lồng ngực cũng không còn cảm giác trống rỗng nữa rồi.

……

Thời điểm mà Trình Chu và Dạ U thuấn di đến Hoàng Kim đảo thì nơi nay đang tổ chức cuộc thi săn thú hơn nữa thì các sòng bạc lớn cũng đã mở cược hết rồi. Cái gọi là cuộc thi săn bắn này là một cuộc so đấu của 4 công tử của thành chủ phủ, mỗi công tử được chọn 7 tuỳ tùng đi theo và bắt đầu tiến hành tỷ thí săn thú.

Loại tỷ thí này cũng là một trong những loại khảo nghiệm dành cho 4 vị công tử và cũng là một loại khảo nghiệm dành cho cả 7 người đi theo mỗi vị công tử đó nữa.

“Bốn công tử luôn hả? Sao lại thành 4 người rồi.” Trình Chu lẩm bẩm.

Dạ U châm chọc nói: “Ngoại trừ Lance thì sau đó hầu tước đại nhân cũng mang theo 2 thiếu gia nữa vào cửa. Con hoang của hầu tước ở bên ngoài hẳn cũng phải nhiều hơn con số 3 đấy, chẳng qua đám con hoang kia phải tu luyện đến Bạch ngân kỵ sĩ mới có đủ tư cách được dắt vào cửa mà thôi.”

Trình Chu: “……” Hoá ra … phụ thân của Dạ U là ngựa giống à?

Trình Chu cũng đi dạo một vòng ở sòng bạc, tỷ lệ đặt cược của Baker đạt giải nhất là 20 ăn 1. Với tư cách là đứa con trai hợp pháp duy nhất của Hoàng Kim đảo đảo chủ mà tỷ lệ đặt cược lại là 20 ăn 1 thì cũng có thể thấy là dân chúng cũng chẳng có hy vọng gì nhiều vào Baker cả.

Nhưng mà tỷ lệ đặt cược như vậy cũng chẳng có gì kỳ quái cả, Hoàng Kim đảo cũng đã tổ chức vài lần tỷ thí như vậy rồi, Baker cũng rất vững vàng với vị trí được định, chót toàn tập, luôn luôn cuối bảng.

Trình Chu cười cười nói: “Có vẻ cuộc sống của Baker cũng không dễ dàng gì cho lắm.”

Trong 4 công tử thì chỉ có Baker vẫn duy trì là Thanh đồng kỵ sĩ, ở Tinh Linh thế giới thì thực lực này vẫn khá ổn nhưng Hoàng Kim đảo lại là một hòn đảo rất lớn nên người thừa kế ít nhất cũng phải đạt tới Bạch ngân kỵ sĩ.

Dạ U lạnh lẽo nói: “Là nó xứng đáng.”

Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, là nó xứng đáng. Nhưng mà sao giờ nó vẫn là Thanh đồng kỵ sĩ được nhỉ?”

Càng xuất thân từ gia tộc đại quý tộc thì càng dễ dàng sản sinh ra thiên tài, nhưng mà trên thực tế thì ngoại trừ những thiên tài tuyệt thế ra thì thiên phú tu luyện của những người khác cũng không khác người bình thường lắm.

Sở dĩ đại quý tộc có thể sản sinh ra nhiều thiên tài cũng là do đại quý tộc có rất nhiều tiền để đầu tư vào việc tu luyện.

Dân chúng bình thường còn phải lo ngày ba bữa cơm, còn con em nhà quý tộc thì từ nhỏ đã sử dụng linh dược để tiến giai rồi, nên đường đua căn bản là không hề giống nhau.

Baker thân là con trai của vợ cả và đảo chủ Hoàng Kim đảo, cũng chính là đứa con trai trực hệ chính thống duy nhất còn lại nên tài nguyên tu luyện hẳn là không thiếu. Làm sao có thể tệ hại đến vậy chứ?

Dạ U nhướn mày nói: “Ai biết được chứ? Có lẽ nó đã bị người khác tính kế.”



Baker là đứa con trai danh chính ngôn thuận duy nhất của đảo chủ Hoàng Kim đảo nên tư cách thừa kế cũng cao hơn hẳn những đứa con hoang kia. Mặc dù là mấy đứa con hoang kia cũng ngấm ngầm tranh đấu với nhau nhưng chúng nó cũng rất ăn ý mà chèn ép Baker.

Trình Chu có chút tò mò nói: “Sẽ sao?”

Dạ U: “Em không biết.”

Dạ U híp mắt suy nghĩ một chút, phụ thân cậu mang một đám con hoang vào cửa nên đại khái là cũng muốn nuôi như kiểu dưỡng cổ trùng đi, tranh đấu giữa đám con thì ông ta cũng không hề can thiệp.

Dạ U cười cười nói: “Mà cũng không cần người khác phải tính kế, vốn dĩ nó cũng không phải người có thể chịu khổ.”

Tư chất của thằng em trai Baker này của cậu cũng chỉ rất bình thường, vậy mà còn bản thân nó lại còn sợ khổ sợ mệt nữa chứ.

Năm đó, sau khi xé rách mặt thì Baker cũng đã oán trách cậu năm đó đã nuôi nấng nó thành phế nhân. Dạ U lúc đó cũng cảm thấy châm chọc làm sao, nếu như nó muốn tiến bộ thì ai có thể làm gì được nó cơ chứ?

Trình Chu lắc đầu nói: “Kệ. Nghe nói lần này phần thưởng rất phong phú, chúng ta đi nhìn xem phần thưởng này có những gì đi.”

Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”

……

Trình Chu mang theo Dạ U lần lượt đi thăm hết mấy cái bảo khố của Hoàng Kim đảo.

Rốt cuộc thì Trình Chu cũng đã cảm nhận sâu sắc về mức độ giàu có của Hoàng Kim đảo rồi. Hoàng Kim đảo đúng là giàu có hơn đảo San Hô rất nhiều, các loại vật tư phải nói là được chất thành đống thành đống chứ không phải tính theo rương nữa.

Trình Chu cũng dựa theo những thông tin mà Dạ U cung cấp mà mang một lượng lớn vật tư truyền tống tới hiện thế.

“Anh mang theo đồ của Hoàng Kim tiểu mạch đảo tới đây chưa?” Dạ U nói.

Trình Chu gật đầu nói: “Em nói cái này sao?”

Ngoại trừ mấy cái bảo khố của Hoàng Kim đảo thì Dạ U còn biết thêm một cái bảo tàng bí mật của Hoàng Kim tiểu mạch đảo. Sau đó Dạ U cũng nói địa điểm để Trình Chu thuấn di đến lấy đi luôn.

“Cái rương này được tìm thấy ở một ngôi nhà bỏ hoang mà em đã đề cập tới.” Trình Chu nói.

Dạ U lấy cái rương huyết mạch luyện khí ra, trong ánh mắt cũng có chút hoài niệm mà nói: “Cái rương này là của ông ngoại em đã lưu lại cho mẫu thân em để làm của hồi môn. Đây cũng là đồ mà ông ngoại đã chừa lại cho mẫu thân để làm đường lui. Nếu mẫu thân gặp chuyện thì có thể nghĩ cách lấy cái rương này ra, trong này chuẩn bị toàn là những vật tư dùng khi khẩn cấp. Phụ thân cũng không biết việc này.”

Dạ U vuốt ve chiếc rương huyết mạch luyện khí rồi chìm trong ký ức. Lúc mẫu thân cậu còn sống thì phụ thân vẫn luôn giả vờ làm một người chồng mẫu mực, nhưng mà có vẻ như mẫu thân vẫn luôn đề phòng phụ thân nên mẫu thân cũng chỉ đem địa điểm của bảo tàng này nói cho một mình cậu mà thôi.

Dạ U lấy một chút máu để mở cái rương huyết mạch này ra.

Trình Chu cũng nghiêng đầu nhìn rồi hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Là mạch tủy linh dịch.” Dạ U nói.

“Hoàng Kim tiểu mạch đảo có gieo trồng một mảng lớn linh mạch, những cánh đồng linh mạch này thường sẽ xuất hiện một ít hạt mạch biến dị, những hạt mạch biến dị này được sử dụng để tu luyện đấu khí.”

“Nếu đem những hạt mạch biến dị này giao cho luyện dược sư để tinh luyện thì có thể sản sinh ra mạch tuỷ linh dịch. Thứ này có thể giúp cho người tu luyện đấu khí đánh sâu vào Hoàng kim kỵ sĩ.”

“……”

Trình Chu có chút kích động hỏi: “Thật vậy sao? Là cho anh dùng sao?”

Dạ U gật đầu nói: “Nếu đã lấy về thì tất nhiên là đưa cho anh dùng rồi.”

Trình Chu gãi đầu rồi cười cười nói: “Như vậy thì cũng hơi xấu hổ rồi.”

Hiện tại thì Trình Chu đang có cảm giác là hắn đang chiếm đoạt của hồi môn của bạn đời vậy.

Dạ U nhìn Trình Chu có chút bỡn cợt nói: “Sao da mặt anh tự nhiên lại mỏng đi vậy chứ?”

Trình Chu: “……” Thật ra thì da mặt hắn cũng đâu có dày lắm đâu.

Dạ U cụp mắt xuống, sau đó nhắm mắt lại để kiểm soát cảm xúc đang cuồng loạn trong lòng mình.

Đồ vật trong cái rương này vốn là đồ mà mẫu thân lưu lại cho cậu để tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ, chỉ là sau này cậu trùng hội linh tán nên cũng không sử dụng được nữa.

Năm đó cậu cũng tính chờ cho thực lực của Baker tăng cao thêm một chút nữa thì cũng đem vị trí tàng bảo ra nói cho đối phương. Chỉ là chưa kịp mở miệng thì đứa em trai này đã chờ không nổi mà lộ nguyên hình trước mặt cậu thôi.

Dạ U vốn cũng muốn mang cái bí mật này theo xuống quan tài luôn, không nghĩ tới là hiện tại tàng bảo này cũng có thể được sử dụng rồi.

Trình Chu cũng sử dụng luôn mạch tủy linh dịch, hương vị của mạch tủy linh dịch này cũng không ngon lành gì, ăn vào vẫn có cảm giác giác sàn sạt, sột soạt.

Nhưng mà đúng là thứ này cũng rất có tác dụng trong việc hỗ trợ tu luyện, sau khi dùng xong thì Trình Chu cũng có một luồng khí lưu chuyển ở trong kinh mạch, cái vách chướng cường hãn của Hoàng kim kỵ sĩ cũng buông lỏng không ít rồi.

……

Trình Chu và Dạ U đang vui sướng ở hiện thế kiểm kê lại thu hoạch mới vớt được. Còn Hoàng Kim đảo ở bên dị thế lại sắp nổ tung rồi.

Cuộc thi săn thú ở Hoàng Kim đảo vẫn được tổ chức rất sôi nổi.

Thực lực của Lancer cũng áp chế luôn mấy đứa em của mình nên cũng giành được vị trí quán quân nên hắn cũng thấy rất vui sướng và kiêu ngạo.

Bọn Lance cũng biết là sau mỗi cuộc tỷ thí diễn ra đều là để dành cho cuộc tỷ thí cuối cùng của người thừa kế tước vị. Người nào chiến thắng càng nhiều thì càng nhận được nhiều tài nguyên để tu luyện nên càng có nhiều cơ hội để phát triển hơn người khác, cũng có rất nhiều người muốn đầu nhập vào. Nên bọn họ cũng vì cuộc chiến cuối cùng mà không ngừng cố gắng.

Lần này Lance chiến thắng nên hắn cũng rất hưng phấn, kết quả là đến khi nhận thưởng thì người của Hoàng Kim đảo đã phát hiện rất nhiều bảo vật trong bảo khố đã biến mất không thấy tung tích.

Bảo khố bị trộm mất nên nháy mắt Hoàng Kim đảo cũng bùng nổ.

Hầu tước Perry cũng chạy xuống kiểm kê các bảo khố khác thì cũng phát hiện không chỉ cái bảo khố chứa phần thưởng bị đoạt mất mà các bảo khố khác cũng đều bị mất trộm.

Hầu tước Perry vô cùng tức giận mà hạ lệnh điều tra làm rõ, cuộc thi cũng bị hầu tước vứt luôn rồi chứ chẳng còn tâm trạng mà nhớ tới nữa.



Lần này thì Trình Chu cũng không làm quá phận, tuy là hắn cầm đi rất nhiều nhưng là mỗi bảo khố thì lấy một ít, cũng không có vét sạch tất cả các bảo khố đó.

Tài nguyên trên Hoàng Kim đảo cũng nhiều như vậy, mấy công tử cũng nhìn chằm chằm vào tài nguyên bên trong bảo khố, nhìn muốn rớt cả mắt ra ngoài, bọn họ cũng đâu có nghĩ tới là sẽ có người dám lên đảo mà trộm bảo khố cơ chứ. Hiện tại sự việc cũng đã diễn ra rồi nên cái tên đã bị cho vào quên lãng kia cũng bị mọi người nhớ tới.

Còn dân chúng thì bên ngoài cũng không dám xì xầm gì nhưng bên trong thì họ cũng xì xầm muốn náo loạn cả nên.

“Nghe nói là Thành chủ phủ lần này bị tổn thất rất nặng, ít nhất cũng phải mấy chục vạn đồng vàng đấy.”

“Là đại thiếu gia đã trở lại rồi sao? Có phải là đại thiếu gia thấy bị thiệt nên mới tới lại phần của mình.”

“Sính lễ năm đó của phu nhân cũng rất nhiều đấy, toàn bộ sính lễ của phu nhân cũng muồn truyền lại cho đại thiếu gia mà, nhưng mà hiện tại thì số sính lễ kia đã bị chia đi hết rồi.”

“Nghe thị nữ trong Thành chủ phủ nói là cái trâm tóc hồng ngọc trên đầu tam phu nhân là của hồi môn mà hầu tước Gust đích thân chọn cho tiểu thư Ariya đó.”

“……”

……..

Thành chủ phủ của Hoàng Kim đảo.

“Baker.” Baker vừa định vào phòng thì bị Lance gọi lại.

Baker nhìn Lance rồi nhăn mày mà nói: “Có chuyện gì sao?”

Lance đánh giá Baker một chút rồi nói: “Bảo khố đã bị trộm mất rồi, mày có ý kiến gì không Baker?”

Baker nhíu mày có chút kháng cự nói: “Không phải là phụ thân cũng đang tra xét rồi sao? Sao mày không đi hỏi phụ thân đi, hỏi tao làm gì chứ?”

“Người xuống tay rất quen thuộc với địa hình của Hoàng Kim đảo của chúng ta. Sao đối phương có thể ra tay dứt lưu loát như vậy chứ? Em trai thân yêu à, em không có ý kiến gì sao?” Lance nói.

Baker nhìn Lance nói: “Tao thì có thể có ý tưởng gì chứ?”

Lancer nhướn mày nói: “Anh trai thân yêu của mày vẫn luôn yêu thương mày như vậy cơ mà. Nếu hắn ta trộm đi số tài nguyên này chẳng lẽ là vì mày sao?”

Baker nghe vậy thì đột nhiên nắm chặt tay lại mà sắc mặt thì trắng bệch ra.

“À, xem cái trí nhớ của tao này. Người em trai Baker là mày đã đại nghĩa diệt thân mà, e là người anh trai thân yêu của mày cũng không thèm nghĩ tới mày nữa đâu.” Lance lắc đầu nói.

Baker đen mặt nói: “Im miệng.”

Darren đi tới nói: “Hai anh đang nói về chuyện gì vậy?”

Thứ hạng danh xưng của mấy vị công tử trong phủ công tước có chút hơi hỗn loạn. Darren kỳ thật còn lớn hơn Baker nhưng vào cửa sau nên hiện nay đang là tam công tử.

Vị trí của Lance lúc trước còn xấu hổ hơn nữa. Mọi người đều gọi Lance chỉ là Lance công tử thôi, không đề cập tới thứ hạng. Sau khi Dạ U xảy ra chuyện thì Lance mới kế thừa thứ hạng của Dạ U trở thành đại công tử.

“Hai anh đang nói về tên trộm kia sao? Tên trộm này xuống tay cũng thật sự quá mức rồi, người xuống tay chính là Đoạ ma giả đúng không? Nhưng mà tài nguyên cầm đi lại đa phần thuộc về tài nguyên tu luyện của kỵ sĩ. Rốt cuộc tên này muốn làm gì chứ?” Darren nói rồi ánh mắt có chút dò xét mà nhìn về Baker.

Baker trừng mắt nhìn Darren nói: “Mày nhìn tao làm gì?”

Darren cười cười nói: “Chẳng có gì cả. Tao chỉ đang nghĩ coi tên trộm kia sẽ xử lý tang vật này như thế nào thôi ấy mà.”

……

Đảo San Hô.

“Em họ, Hoàng Kim đảo cũng bị cướp sạch nữa rồi. Em có biết chưa vậy?” Rogulei kích động hỏi.

Michael cười khan nói: “Em cũng mới nghe tin tức này thôi, cũng không rõ lắm.”

Lúc Michael đưa bản đồ đánh dấu linh thảo cho Trình Chu thì cũng đã có cảm giác bất ổn rồi, hắn cũng sợ Trình Chu sẽ lại ra tay thêm lần nữa.

Quả nhiên Trình Chu đã ra tay thật rồi này.

Michael cũng không muốn liệt kê Hoàng Kim đảo vào danh sách đó đâu, nhưng mà ngày đó khi đề cập đến Zoe thì sắc mặt của Trình Chu cũng khá bất ổn.

Nhưng mà trong số linh thảo mà Trình Chu có liệt kê lại có hai vị linh thảo chỉ có ở trên Hoàng Kim đảo và đảo Ngọc của đại công tước Oss mới có.

Michael cũng suy nghĩ là nên viết Hoàng Kim đảo hay là đảo Ngọc thì mới hợp lý đây? Hắn vẫn cảm thấy Hoàng Kim đảo vẫn an toàn hơn đảo Ngọc kia rất nhiều. Chỉ là để đến kết cục như hiện tại thì Michael thầm nghĩ có thể là hắn tính sai rồi. Có lẽ đảo Ngọc của đạo công tước có khi lại an toàn hơn rất nhiều.

“Không biết là tên cướp sạch Hoàng Kim đảo có phải là tên đã cướp sạch đảo San Hô của em họ không nhỉ?” Rogulei nói thầm nói.

Michael cau mày nói: “Hẳn là không phải đâu, đảo San Hô cũng cách Hoàng Kim đảo rất xa mà.”

Rogulei lắc đầu nói: “Anh cảm thấy là cũng một người đó, thủ đoạn giống nhau, ra tay cũng rất nhanh và dễ dàng.”

Michael cười gượng một chút nói: “Vậy thì cũng có thể.”

Rogulei lắc đầu nói: “Đã lâu lắm rồi thì hầu tước Perry mới phải chịu thiệt lớn như vậy. Năm đó hắn ta còn dùng kế liên hôn để nuốt trọn Hoàng Kim tiểu mạch đảo mà. Hắn ta cũng chiếm lợi đủ lớn rồi.”

Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lần đó hầu tước Perry làm việc cũng quá khó coi rồi. Năm đó thế cục còn chưa ổn định nên ông ta đã giả vờ biểu hiện ra làm phu thê tình thâm với tiểu thư Ariya rồi nuốt hết tài nguyên của Hoàng Kim tiểu mạch đảo của tiểu thư Ariya. Hiện tại thì một đám tình phụ, một đám con hoang cũng đều dẫn vào cửa hết một lượt rồi. Năm đó trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo vẫn còn một số người có tuổi hiểu chuyện cứng đầu cũng đã bị hầu tước Perry ra tay xử lý hết rồi. Đám còn lại đều là một nhóm cặn bã gió chiều nào xoay chiều đó ăn theo thôi nên cũng không làm ăn được gì nữa.

Rogulei hả hê nói: “Nghe nói người xuống tay với Hoàng Kim đảo rất quen thuộc với địa hình ở nơi đó. Cho nên lần này Hoàng Kim đảo gặp chuyện có liên quan đến Zoe không nhỉ?”

Michael lắc đầu, năm đó hầu tước Perry ra tay cũng quá tàn nhẫn, dù là Đoạ ma giả nhưng cũng là con trai ruột của ông ta mà nhỉ? Hà tất gì mà phụ thân ruột phải bức cho con trai ruột của mình vào con đường tuyệt lộ như thế kia chứ? Tình trạng như bây giờ thì nếu Zoe chỉ lấy một lần thì cũng coi như là một lần đau thịt thôi rồi xong. Nhưng mà, lỡ như Zoe mà hứng thú lên rồi chạy tới thường xuyên để tống tiền thì vui lắm đấy.

End chap 139

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook