Chương 256: Hoàng Kim Tiểu Mạch Đảo
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Thành chủ phủ.
“Thành chủ đại nhân tìm tôi có việc sao?” Trình Chu hỏi.
Michael gật đầu rồi nói: “Có rất nhiều đảo chủ của các đảo đã tới đây để đáp lễ. Bọn họ nói rằng bọn họ đã phát hiện ra phân thân này đang tồn tại ở quanh người, thậm chí có quý tộc còn bắt được phân thân này.”
Nghe vậy thì tâm tình của Trình Chu cũng tốt lên vài phần rồi nói: “Họ phản ứng cũng khá nhanh đó chứ.”
Những người có thể trở thành quý tộc ở cái Hiệp Loan quần đảo này thì người nào người nấy cũng phải có được chút bản lĩnh trong người, hơn nữa bọn họ cũng phải có một chút phòng bị nào đó ngay sau khi nghe đến thông tin về những phân thân kia rồi, sau đó thì tất nhiên đám phân thân này cũng khó mà đắc thủ được nữa rồi.
Theo những gì hắn nghĩ thì chắc chắn mấy phân thân của con quái vật kia đã tồn tại cũng được một thời gian rồi đấy, hiện tại mấy người kia mới phát hiện thì cũng coi như hơi muộn rồi, cho tới bây giờ vẫn có người còn không biết tới sự tồn tại của những phân thân này, nghe nói vẫn có người đang bị những phân thân này bám vào người mà.
Michael gật đầu rồi nói: “Theo yêu cầu của các hạ thì cái tin tinh huyết đã bị động tay cũng âm thầm được lan truyền ra rồi, cái tin người sử dụng tinh huyết sẽ dễ dàng bị đoạt xá cũng đang dần dần bị lan truyền luôn rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sắc mặt của Michael cũng có chút cổ quái mà nói: “Lúc trước thì đám quý tộc kia muốn thành lập một liên minh để chống lại Đoạ ma giả, nhưng mà sau khi tin tức này lan truyền ra ngoài thì đám quý tộc này lại quay ngược lại để nghi kỵ lẫn nhau, hiện tại thì cái liên minh chống Đoạ ma giả này cũng để đó chứ bọn họ cũng không có ai dám đả động nữa rồi.”
Trình Chu muốn rải rác cái tin tức này ra ngoài cũng chẳng phải nguyên nhân là hắn muốn kéo thiện cảm của đám quý tộc kia hay gì đâu. Vốn thì hắn cũng không muốn cho những phân thân kia hấp thụ thêm quá nhiều đấu khí của những vật chủ đang đeo bám rồi mang trở về cho chủ nhân mà thôi. Nếu như thực lực của con quái vật kia quá mạnh thì cũng chẳng phải là việc gì quá tốt đẹp cho bọn họ. Những mà cái hiệu quả kèm theo này thật ra thì cũng khá tốt, cứ coi như là một niềm vui ngoài ý muốn.
Michael cũng cẩn thận mà dò hỏi: “Trình Chu các hạ, việc tinh huyết bị động tay là thật sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Tuy rằng đây cũng chỉ mới là suy đoán của bọn tôi mà thôi, nhưng mà số tinh huyết đó đúng là có vấn đề. Trên đảo Thanh Không kia ban đầu cũng chỉ dám chăn nuôi một số ấu thể của huyết thú, ban đầu thì bọn họ cũng chỉ dám mang tinh huyết đó cung cấp cho mấy thành viên của vương thất. Sau này Rhens mới bán ra ngoài, cái này cũng không biết là ý của ai? Sao thành chủ đại nhân lại hỏi như vậy chứ? Thành chủ đã tra được chuyện gì rồi sao? Không lẽ … thành chủ đã sử dụng qua tinh huyết đó rồi sao?”
Michael nghe vậy cũng cười khổ một chút rồi nói: “Tôi sao? Tôi chắc chắn mua không nổi đâu. Thứ này có giá trị quá xa xỉ, làm sao mà người bình thường như tôi có thể mua nổi chứ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là giá cả không hề rẻ.”
Trình Chu nhìn rồi đánh giá Michael vài lần thầm nghĩ: Chắc chắn là Michael đã từng động tâm đối với thứ này rồi, nhưng mà giá cả của tinh huyết quá cao cho nên người này cũng tránh được một kiếp.
Michael ngẩng đầu cũng có chút do dự mà nói: “Có khả năng là hầu tước Perry đã mua tinh huyết rồi.”
Trình Chu sửng sốt một chút rồi nói: “Thật sao?”
Hầu tước Perry cũng từng mua loại tinh huyết này rồi sao? Cũng không biết là Dạ U có biết chuyện này không nữa.
“Hầu tước Perry không có tên trong danh sách sao?” Trình Chu hỏi.
Michael lắc đầu nói: “Không có tên của ông ta trong danh sách.”
Trình Chu cau mày rồi trầm ngâm một hồi, tuy rằng tên Rhens kia có làm sổ sách ghi lại tên của những người đã từng mua sắm tinh huyết, nhưng mà chuyện mua bán tinh huyết này cũng rất xấu mặt, chắc là cũng có một vài quý tộc cũng mua nhưng mà dùng nặc danh để mua sắm tinh huyết, hoặc là danh sách này còn che giấu một vài người nữa.
….
Sau khi nói chuyện xong với Michael thì Trình Chu cũng quay về trang viên của tổ chức Quang Minh.
Dạ U đang ngồi ở trên ghế đặt phía trước cửa sổ rồi chống cằm, ánh mắt có chút sâu thẳm, gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài của Dạ U, nguyệt hạ mỹ nhân, nhìn Dạ U như vậy rất nhẹ nhàng cũng rất quyến rũ.
Trình Chu đưa tay tới ôm Dạ U lấy rồi hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Dạ U quay đầu nhìn Trình Chu rồi nói: “Em đang nghĩ coi em có nên lấy lại đồ của mình hay không?”
Trình Chu cười cười rồi đưa tay lên nghịch tóc Dạ U rồi nói: “Em đang muốn lấy lại cái gì vậy?”
Dạ U: “Hoàng Kim tiểu mạch đảo.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, không sao đâu. Em cứ lấy lại thôi. Đây là hòn đảo mà ông ngoại em đã lưu lại cho mẫu thân của em mà. Mẫu thân em đã muốn em kế thừa hòn đảo này từ lâu rồi mà. Ông ngoại em thương mẫu thân em như vậy thì chắc chắn ông ngoại em cũng muốn em lấy lại Hoàng Kim tiểu mạch đảo thôi. Chúng ta không thể để lại hòn đảo này cho tên phụ thân tiện nghi kia của em cùng với đám con rơi của ông ta được.” … Hoặc là một tên phân thân của con quái vật đó.
Dạ U gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Trình Chu cười cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu nói: “Hiện tại đi luôn sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Đây là việc em muốn làm mà. Chúng ta phải làm nhanh luôn. Em đừng nghĩ quá nhiều làm gì, càng nghĩ lại càng bị gò bó thôi.”
Dạ U nghe Trình Chu nói cũng hoảng hốt một chút rồi nghĩ một hồi xong lại cong cong khóe miệng mà nói: “Cũng đúng, đi thôi.”
Nếu như đã quyết định rồi thì cậu cũng không cần thiết phải uỷ mị nhiều như vậy làm gì nữa. Chuyện nên đi thì cứ đi thôi.
Trình Chu nhanh chóng mang Dạ U thuấn di chạy tới Hoàng Kim tiểu mạch đảo. Trải qua thời gian lâu dài trước đó thì tình hình hiện nay của Hoàng Kim tiểu mạch đảo có chút suy tàn, khung cảnh nhìn khá hoang tàn tiêu điều.
Những cánh đồng tiểu mạch vô cùng rộng lớn trước kia phì nhiêu màu mỡ bao nhiêu thì trong khoảng thời gian này đều bị bỏ hoang không một ai trồng trọt, mấy cánh đồng này nhìn rất trống vắng không một mảnh ruộng nào phát triển.
Trong khoảng thời gian này thì hầu tước Perry vẫn luôn bị người những quý tộc đồng đạo chạy tới gây hấn cho nên cuộc sống của người này cũng không quá dễ chịu, người đứng đầu hòn đảo không có cuộc sống tốt thì những thuộc cấp ở bên dưới cũng chẳng thể nào có được một cuộc sống tốt đẹp, mà cấp dưới đã không vui thì mấy cấp dưới này cũng di dời luôn phần áp lực xuống cho người phía dưới nữa, tầng tầng áp bức bóc lột cho nên tầng thấp nhất cũng chính là tầng lớp phải chịu áp bức bóc lột lớn nhất, mà những tầng lớp này cũng chính là những bình dân cũng như ở nông nô của Hoàng Kim đảo.
Trình Chu nhìn Dạ U rồi cẩn thận nói: “Anh bắt đầu nhé.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng."
Trình Chu vận dụng sức mạnh không gian để cắt tận gốc rễ của hòn đảo Hoàng Kim tiểu mạch đảo, chỉ trong chốc lát thì cả hòn đảo này độ nhiên bị rung động một cách kịch liệt.
Một vài người dân trên đảo cuống cuồng mà chạy ra khỏi nhà rồi nhanh chóng hô lên: “Động đất, động đất.”
Kỳ thật thì sắc mặt của những người dân còn lại trên đảo cũng không cảm thấy khủng hoảng cho lắm. Trong khoảng thời gian này thì những người dân trên đảo đã phải chịu một sự áp bức bóc lột vô cùng nặng nề, bọn họ còn bị bòn rút không còn lại bất kỳ một thứ gì nữa rồi. Nhiều người trong số bọn họ cũng đã buông xuôi luôn mà không còn muốn phản kháng nữa. Nhiều người trong số họ còn cảm thấy tồn tại như vậy thì không bằng làm Đoạ ma giả, nếu như có thể thành Đoạ ma giả rồi thì bọn họ cũng đi tới chỗ của Zoe luôn cũng được rồi, dù sao thì cuộc sống như thế có lẽ cong sống dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều.
Dạo gần đây thì tin tức của đảo San Hô, tin tức của đám người Trình Chu vẫn luôn cập nhật khắp mọi nơi, thanh danh của Trình Chu cũng được lan truyền đi rất xa rồi, những thông tin còn lan đến tận ngóc ngách cho nên việc Trình Chu có thể cắt mấy hòn đảo nhỏ rồi ghép lại thì dân chúng cũng ít nhiều gì đã được nghe thấy.
Khi mà hòn đảo đang rung động vô cùng kịch liệt thì cũng làm cho nhiều người ý thức được là có lẽ đại thiếu gia Zoe đã quay trở lại rồi.
Sau khi cắt xong Hoàng Kim tiểu mạch đảo thì Trình Chu cũng mang hòn đảo đó dịch chuyển về một phía ngay bên cạnh đảo San Hô.
……..
Sau khi Hoàng Kim tiểu mạch đảo dịch chuyển lại đảo San Hô thì sự kiện này cũng nhanh chóng bị mọi người trên đảo bàn tán xôn xao.
“Nhìn thấy gì chưa? Hình như Hoàng Kim tiểu mạch đảo kia đã bị cắt về đây rồi đúng không? Đó là Hoàng Kim tiểu mạch đảo đúng không?”
“Dạo này Trình Chu cũng chăm chỉ gây chuyện ghê. Hình như tần suất này gia tăng lên nhiều quá rồi thì phải. Hắn ta vừa mới mang hòn đảo Đường Thụ quay về đây thôi mà giời này hắn ta đã động thủ ngay được rồi.”
“Cũng không lạ cho lắm, Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị cắt lại đây thì cũng chỉ là sự kiện vật quy nguyên chủ thôi.”
“Ê nhưng mà mọi người không cảm thấy lạ sao? Cả đảo Đường Thụ và Hoàng Kim tiểu mạch đảo chỉ là dịch tới xùng phụ cận của đảo San Hô, chẳng lẽ việc dung hợp hai hòn đảo này gặp khó khăn gì sao?”
“Chắc là bọn họ cũng cần thêm một chút thời gian nữa thì mới có thể dung hợp được. Chứ diện tích của hai hòn đảo này khá lớn.”
“…..”
Sau khi Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị dịch chuyển tới vùng phụ cận của đảo San Hô thì Trình Chu cũng sắp xếp cho mấy người đi tuần tra khắp đảo.
Ngay sau đó thì những người có thể tu luyện đấu khí và kỵ sĩ trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo cũng bị mọi người lôi ra.
Michael đi tới trước mặt Dạ U rồi chắp tay, sau đó sắc mặt của Michael cũng có chút khác thường mà nói: “Hai vị, trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo kia có chút chuyện, bọn họ đã phát hiện Darren và Bogu …”
Dạ U nghe vậy thì híp mắt một hồi rồi trong lòng cậu cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Hoàng Kim tiểu mạch đảo chính là một trong những món của hồi môn mà ông ngoại cậu đã để lại làm hành trang cho mẫu thân gả đi. Mà hai tên Darren và Bogu kia chính là mấy đứa con ngoài giá thú của người phụ thân kia đấy. Hai tên này có ý gì mà dám chạy tới hòn đảo này của cậu chứ? Nghe tới tên của hai người kia cũng làm Dạ U cảm thấy vong linh của ông ngoại và mẫu thân đang bị mạo phạm vậy.
Trình Chu nghe vậy cũng cảm thấy rất khó chịu mà nói: “Người đang ở đâu?”
Michael: “Đã bị khống chế rồi.”
Dạ U híp mắt nói: “Vậy sao?”
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U rồi nói: “Dạ U, em muốn gặp hai tên kia không?”
Dạ U gật đầu nói: “Gặp chứ.”
Trình Chu và Dạ U cũng nhanh chóng nhìn thấy hai đứa con ngoài giá thú của người phụ thân kia, một số bình dân đang có mặt trên đảo còn tiết lộ ra chuyện hai người kia cũng mới chạy tới Hoàng Kim tiểu mạch đảo thôi, hai người này còn vì tranh chấp tài nguyên của hòn đảo mà đánh nhau một trận. Sau đó thì hòn đảo cũng bị cắt rồi mang tới nơi này, mấy người dân cũng nhanh chóng chỉ điểm cho mấy lính đi tuần để bắt luôn hai người này lại.
Ban đầu Dạ U còn nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy tức giận còn kèm theo hận ý, cũng rất kích động khi nhìn thấy Darren và Bogu cơ, nhưng mà thời điểm chân chính khi nhìn thấy hai người này thì cậu lại chẳng thấy làm sao cả, chỉ thấy trong lòng càng thêm hờ hững hơn mà thôi. Dường như hai người này đã không còn ảnh hưởng quá nhiều tới tâm trạng của cậu nữa rồi.
Năm đó khi mà đám người Darren kia bị đón trở về phủ thì Dạ U còn cảm thấy là địa vị của mình ở Hoàng Kim đảo sẽ bị khiêu chiến, tự tôn bị khiêu chiến mà trong lòng cũng cảm thấy không yên. Nhưng mà hiện tại thì Dạ U lại chẳng còn cái cảm giác này nữa, hiện tại thì chênh lệch giữa bản thân cậu cũng với mấy người này cũng quá lớn rồi, cho nên mấy người này cũng không còn cùng một thế giới với cậu nữa.
Thế lực ngang nhau thì đôi bên mới cảm thấy đáng để đấu tranh gay gắt, hiện tại thì mấy người trước mặt cậu cũng chẳng đáng là gì cả, chỉ cần một ngón tay cũng đã đủ ép chết như ép chết kiến hôi rồi. Nhìn hai người này như vậy thì Dạ U cảm thấy những cạnh tranh trước kia của như là trò đùa vậy.
Nhìn ra được thái độ khinh miệt trong mắt Dạ U cũng làm cho Bogu nổi giận rồi có cảm giác như bị chọc giận.
Bogu tức giạn rồi gào lên nói: “Mày đắc ý cái gì chứ Zoe? Mày có lợi hại như thế thì sao chứ? Mẫu thân của mày đã ngỏm từ lâu rồi. Em trai thân yêu của mày cũng mong muốn mày chết đi. Mẫu thân của mày chết cũng là do phụ thân ra tay đấy. Mày chính là đồ xui xẻo không ai cần. Ai dính vào mày đều bị xui xẻo. Mày còn ở đây mà đắc ý cho ai xem chứ?”
Trình Chu nhanh chóng sử dụng sức mạnh không gian mà phế đi đấu khí của hai người Darren và Bogu.
Trình Chu ác liệt cười mà nói: “Xui xẻo sao? Muốn xui xẻo thì bọn mày cũng nên gặp xui xẻo trước đi. Bọn mày xem, không phải là hiện tại bọn mày đang gặp xui xẻo rồi sao?”
Bị phá bỏ đấu khí một cách trắng trợn như vậy cũng khiến cho sắc mặt của Darren và Bogu cũng cực kỳ khó coi.
Đối với những người đã từng tu luyện đấu khí, đã có đấu khí trong tay rồi mà bị huỷ bỏ đấu khí thì đây cũng không thể nghi ngờ được chính là việc còn thống khổ hơn cái chết nữa. Tất nhiên, cũng không phải là có người nào cũng có may mắn giống như Dạ U được, sau khi mất đi đấu khí thì Dạ U cũng thức tỉnh năng lực luôn, sau đó Dạ U lại vì cơ duyên mà lại khôi phục đấu khí. Đây là chuyện xưa nay hiếm có người đạt được đấy.
Michael quay sang nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Dạ U các hạ, các hạ muốn xử lý hai người kia như thế nào?”
Dạ U nhàn nhạt nói: “Quăng bọn họ ra ngoài đi.”
Michael gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu nắm tay Dạ U cũng có chút lo lắng nói: “Lời của hai thằng điên kia nói em đừng có để ở trong lòng.”
Dạ U nắm tại tay Trình Chu rồi cười cười nói: “Em cũng không có để trong lòng mà, họ không thích em thì em cũng đâu có cần bọn họ phải thích.”
Trình Chu cười cười nói: “Em có thể nghĩ như vậy là được rồi.”
Mir từ đằng xa đi về phía hai người.
Trình Chu nhìn thấy Mir đi tới thì cũng quay qua hỏi: “Mir các hạ, có việc gì sao?”
Mir hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi vừa gặp Darren và Bogu, trên người bọn họ có khí tức của phân thân.”
Dạ U cau mày rồi nói: “Sao có thể? Trên người bọn họ cũng đâu có thấy phân thân nào bám vào đâu.”
Nếu hai người kia mà bị phân thân bám vào người thì cậu đã nhìn ra luôn rồi chứ.
Mir gật đầu rồi nói: “Vậy mới kỳ lạ đấy. Đúng là trên người bọn họ không có phân thân bám vào.”
Mir cũng nhanh chóng phỏng đoán luôn là mấy cái phân thân này cũng có yêu cầu cần phải bồi dưỡng, hơn nữa muốn bồi dưỡng thành công những phân thân này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Số lượng phân thân hẳn là cũng có hữu hạn nào đấy cho nên phân thân cũng không thể tung đi bừa bãi được. Mà với thực lực hiện tại của Darren và Bogu thì cái tồn tại ở vương đô kia cũng không muốn lãng phí sức lực mà đưa phân thân qua làm gì. Dù sao thì hai người kia cũng quá kém cỏi.
Mir nói: “Đúng là không có phân thân nhưng mà trên người bọn họ lại có khí tức của phân thân, có lẽ bọn họ đã từng tiếp xúc qua với người bị phân thân bám vào.”
Trình Chu: “…"
Vậy là vị hầu tước Perry kia đã bị bám vào rồi sao? Chắc là vậy đúng không? Vậy tin tức của Michael đã đúng rồi.
………
Hoàng Kim đảo.
Sau khi Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị dịch chuyển đi thì cái tin tức này cũng nhanh chóng bị truyền Hoàng Kim đại mạch đảo, và cũng chọc cho người người phải bàn tán xôn xao.
“Hoàng Kim tiểu mạch đảo đã biến mất rồi đúng không? Vậy là hòn đảo đó đã bị Zoe thiếu gia lấy đi rồi sao?”
“Ừ, đã biến mất rồi. Tôi còn nghe nói là đảo Đường Thụ bên kia đã quy thuận Trình Chu rồi thì phải.”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói là nếu như đảo San Hô mà dung hợp thêm đảo Đường Thụ và Hoàng Kim tiểu mạch đảo lại với nhau thì đảo San Hô cũng trở thành hòn đảo lớn nhất Hiệp Loan quần đảo rồi.”
“Mọi người nghe gì chưa? Dạo gần đây cũng có không ít quý tộc của Hiệp Loan quần đảo này tử vong đấy, nghe nói chuyện này là do Đoạ ma giả làm.”
“Đúng vậy, nghe nói tình hình dạo gần đây của Hiệp Loan quần đảo này cũng không quá yên ổn, nhưng mà đó cũng là việc của đám quý tộc kai tự xử lý, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì với việc này cả.”
“Không biết … không biết là Zoe thiếu gia có ra tay luôn với Hoàng Kim đại mạch đảo này không nữa.”
Gần đây thì cuộc sống của mấy bình dân ở Hoàng Kim đại mạch đảo này cũng không quá tốt, càng kham khổ như vậy thì bọn họn cũng mong chờ Hoàng Kim đại mạch đảo này cũng bị cắt luôn đi. Như vậy thì cuộc sống của bọn họ cũng bớt những ngày tháng bị cùng cực như nô lệ bị đeo mấy tròng cổ.
“Hoàng Kim đại mạch đảo của chúng ta chúng không giống với Hoàng Kim tiểu mạch đảo bên kia mà.”
“Đúng vậy, dù sao thì Hoàng Kim tiểu mạch đảo cũng là của hồi môn của phu nhân mà. Zoe muốn thu hồi lại cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
“……”
…….
Hoàng Kim đảo - thành chủ phủ.
Hầu tước Perry vì chuyện của Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị cắt rồi mang đi như vậy mà phẫn hận không thôi.
Lance tránh ở trong phòng không dám ra ngoài nhưng mà cách một cánh cửa dày như vậy rồi mà hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của hầu tước Perry phát ra.
Lance thở dài thầm nghĩ: Dạo gần đây thì tính tình của phụ thân hắn càng ngày càng táo bạo hơn nữa rồi. Tuy rằng trước kia tính tình của phụ thân cũng được coi như cực kỳ xấu rồi đấy, nhưng mà hiện nay thì tính tình đó càng ngày càng tệ hơn mà cũng càng ngày càng trở nên thô bạo hơn. Darren và Bogu dường như cũng cảm nhận được sự biến hoá rõ rệt như vậy của phụ thân hắn cho nên mấy ngày trước bọn họ mới xin đi đến Hoàng Kim tiểu mạch đảo để thu thuế của nông nô. Hai người kia còn tưởng rằng công việc đi đến cướp thuế của mấy người dân ở Hoàng Kim tiểu mạch đảo kia là công việc béo bở, hơn nữa rời khơi thành chủ phủ lại có thể trốn thoát khỏi phụ thân cho nên cả hai người kia cũng nhanh chóng tranh cướp suất đi, bọn họ cũng chạy luôn để kiếm một mớ. Lance cũng rất muốn tranh thủ để đi nhanh nhưng mà hắn lại tranh không nổi cho nên hắnmới bị ở lại trong phủ.
Lance cũng không ngờ được rằng sau khi hai người kia đi không được bao lâu thì Zoe lại đột nhiên ra tay với Hoàng Kim tiểu mạch đảo, Zoe còn trực tiếp cắt luôn hòn đảo này rồi mang cả hai người kia về đảo San Hô.
Hai người Darren và Bogu cũng cố thủ ở trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo cho nên tình hình hiện tại của hai người đó cũng như vậy đấy, cũng ở trong tay Zoe luôn rồi, theo như những thông tin mà hắn nghe ngóng được thì Zoe không trực tiếp giết luôn mà chỉ phế đi đấu khí của hai người đó mà thôi.
Lance cũng cảm giác rằng hai người Darren và Bogu kia hẳn là không thể sống được nữa rồi, thời gian trước kia hai người họ còn ở thành chủ phủ, vì lưu lại đường lui cho bản thân cho nên bọn họ đã tư tàng không ít bảo vật trên người. Nếu như bọn họ một nghèo hai trắng thì còn đỡ đấy, sau khi đấu khí bị phế hoàn toàn đi như thế thì hiện tại hai người đó cũng không còn biện pháp nào để bảo vệ bản thân, cuối cùng thì những cái bảo vật mà hai người đó tư tàng lại chính là bùa đòi mạng của bọn họ. Đương nhiên, cho dù không có số bảo vật kia thì hai người họ cũng sẽ gặp nguy hiểm mà thôi, lúc trước hai người đó còn ỷ vào vị thế của bản thân mà ra sức đắc tội với rất nhiều người. Sau khi không có đấu khí hộ thân thì hai người kia cũng chỉ cần một tên nông nô khoẻ mạnh là đã có thể uy hiếp tới cái mạng của bọn họ rồi. Mà cứ coi như bọn họ an toàn đi thì đấu khí cũng đã bị phế và trở thành phế vật thì bọn họ cũng chẳng có ích gì nữa rồi. Hai người kia muốn quay trở về Hoàng Kim đại mạch đảo sao? Khó có cơ hội đó lắm. Cho nên cuộc sống sau này của hai người kia cũng coi như chấm dứt hoàn toàn rồi.
Trước kia Lance đã cùng hai người bọn họ nổi lên một hồi tranh đấu không ngừng để mà tranh giành vị trí người thừa kế, hiện tại khi nghe tới việc hai người đó gặp nạn thì Lance cũng không có bất kỳ cảm giác thống khoái hay hả hê gì ở đây cả, hắn cũng chỉ có một loại cảm giác thỏ tử hồ bi (兔死狐悲: Tùsǐhúbēi) mà thôi.
“Lance thiếu gia, thiếu gia đã nghe gì về chuyện này chưa?” Một người hầu thấp giọng mà dò hỏi.
Lance nhìn qua người hầu đang thần bí thì cũng có chút hứng thú mà dò hỏi: “Chuyện gì?”
Người hầu ghé tai lại rồi nói nhỏ: “Nghe nói là Hiệp Loan quần đảo có phân thân của quái vật đấy ạ. Nghe nói cái phân thân này có thể bám lên trên người của người khác rồi hấp thu sinh mệnh. Nghe nói là mấy kỵ sĩ của Hiệp Loan quần đảo đã bị cái phân thân của con quái vật này giết chết đấ ạ.”
Lance cau mày cũng có chút không vui mà nói: “Ngươi đừng có doạ ta nữa.”
Người hầu gãi đầu rồi nói: “Thuộc hạ cũng không doạ ngài mà. Đây chỉ là chuyện mà thuộc hạ nghe người ta nói lại thôi.”
Người hầu này là một trong những thân tín của Lance, tất nhiên là những người bình thường cũng không dám nói chuyện này với Lance rồi.
Nhưng mà câu chuyện mà tên người hầu kia nói thì Lance cũng đã sớm nghe qua một chút rồi, nghe nói là những cái phân thân của con quái vật này xuất hiện rồi bám vào người, những vật chủ bị phân thân bám sẽ hấp thu sinh mệnh, hấp thu đấu khí. Sau đó vật chủ sẽ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng thì còn cướp luôn toàn bộ đấu khí của vậy chủ hoặc là thay thế vật chủ luôn.
Lance cũng có một loại cảm giác rất mơ hồ rằng người phụ thân của hắn, hầu tước Perry có khả năng cao là đã …. rồi. Tuy là Lance đã hoài nghi việc này ngay từ khi mới nghe tới chuyện này rồi, nhưng mà Lance cũng không dám nghĩ sâu thêm nữa mà thôi. Thật ra hắn muốn tranh suất rời khỏi thành chủ phủ cũng vì nguyên nhân này đây.
“Lance thiếu gia, hầu tước đại nhân đang tìm thiếu gia.” Một người hầu khác đột nhiên chạy tới tìm Lance mà hô lên.
Nghe vậy thì trái tim của Lance cũng trùng xuống, sau khi cân nhắc một hồi lâu thì Lance cũng buộc phải quyết định đi qua phía phòng khách của thành chủ phủ luôn. Cái đại sảnh xa hoa trước kia của thành chủ phủ trong giờ khắc này lại như là một con hung thú đang mở cái miệng khổng lồ chờ đón hắn. Đi về phía phụ thân hắn hiện tại còn nguy hiểm hơn cả việc phải đối đầu trực tiếp với Zoe đấy.
End chap 256
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Thành chủ đại nhân tìm tôi có việc sao?” Trình Chu hỏi.
Michael gật đầu rồi nói: “Có rất nhiều đảo chủ của các đảo đã tới đây để đáp lễ. Bọn họ nói rằng bọn họ đã phát hiện ra phân thân này đang tồn tại ở quanh người, thậm chí có quý tộc còn bắt được phân thân này.”
Nghe vậy thì tâm tình của Trình Chu cũng tốt lên vài phần rồi nói: “Họ phản ứng cũng khá nhanh đó chứ.”
Những người có thể trở thành quý tộc ở cái Hiệp Loan quần đảo này thì người nào người nấy cũng phải có được chút bản lĩnh trong người, hơn nữa bọn họ cũng phải có một chút phòng bị nào đó ngay sau khi nghe đến thông tin về những phân thân kia rồi, sau đó thì tất nhiên đám phân thân này cũng khó mà đắc thủ được nữa rồi.
Theo những gì hắn nghĩ thì chắc chắn mấy phân thân của con quái vật kia đã tồn tại cũng được một thời gian rồi đấy, hiện tại mấy người kia mới phát hiện thì cũng coi như hơi muộn rồi, cho tới bây giờ vẫn có người còn không biết tới sự tồn tại của những phân thân này, nghe nói vẫn có người đang bị những phân thân này bám vào người mà.
Michael gật đầu rồi nói: “Theo yêu cầu của các hạ thì cái tin tinh huyết đã bị động tay cũng âm thầm được lan truyền ra rồi, cái tin người sử dụng tinh huyết sẽ dễ dàng bị đoạt xá cũng đang dần dần bị lan truyền luôn rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sắc mặt của Michael cũng có chút cổ quái mà nói: “Lúc trước thì đám quý tộc kia muốn thành lập một liên minh để chống lại Đoạ ma giả, nhưng mà sau khi tin tức này lan truyền ra ngoài thì đám quý tộc này lại quay ngược lại để nghi kỵ lẫn nhau, hiện tại thì cái liên minh chống Đoạ ma giả này cũng để đó chứ bọn họ cũng không có ai dám đả động nữa rồi.”
Trình Chu muốn rải rác cái tin tức này ra ngoài cũng chẳng phải nguyên nhân là hắn muốn kéo thiện cảm của đám quý tộc kia hay gì đâu. Vốn thì hắn cũng không muốn cho những phân thân kia hấp thụ thêm quá nhiều đấu khí của những vật chủ đang đeo bám rồi mang trở về cho chủ nhân mà thôi. Nếu như thực lực của con quái vật kia quá mạnh thì cũng chẳng phải là việc gì quá tốt đẹp cho bọn họ. Những mà cái hiệu quả kèm theo này thật ra thì cũng khá tốt, cứ coi như là một niềm vui ngoài ý muốn.
Michael cũng cẩn thận mà dò hỏi: “Trình Chu các hạ, việc tinh huyết bị động tay là thật sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Tuy rằng đây cũng chỉ mới là suy đoán của bọn tôi mà thôi, nhưng mà số tinh huyết đó đúng là có vấn đề. Trên đảo Thanh Không kia ban đầu cũng chỉ dám chăn nuôi một số ấu thể của huyết thú, ban đầu thì bọn họ cũng chỉ dám mang tinh huyết đó cung cấp cho mấy thành viên của vương thất. Sau này Rhens mới bán ra ngoài, cái này cũng không biết là ý của ai? Sao thành chủ đại nhân lại hỏi như vậy chứ? Thành chủ đã tra được chuyện gì rồi sao? Không lẽ … thành chủ đã sử dụng qua tinh huyết đó rồi sao?”
Michael nghe vậy cũng cười khổ một chút rồi nói: “Tôi sao? Tôi chắc chắn mua không nổi đâu. Thứ này có giá trị quá xa xỉ, làm sao mà người bình thường như tôi có thể mua nổi chứ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là giá cả không hề rẻ.”
Trình Chu nhìn rồi đánh giá Michael vài lần thầm nghĩ: Chắc chắn là Michael đã từng động tâm đối với thứ này rồi, nhưng mà giá cả của tinh huyết quá cao cho nên người này cũng tránh được một kiếp.
Michael ngẩng đầu cũng có chút do dự mà nói: “Có khả năng là hầu tước Perry đã mua tinh huyết rồi.”
Trình Chu sửng sốt một chút rồi nói: “Thật sao?”
Hầu tước Perry cũng từng mua loại tinh huyết này rồi sao? Cũng không biết là Dạ U có biết chuyện này không nữa.
“Hầu tước Perry không có tên trong danh sách sao?” Trình Chu hỏi.
Michael lắc đầu nói: “Không có tên của ông ta trong danh sách.”
Trình Chu cau mày rồi trầm ngâm một hồi, tuy rằng tên Rhens kia có làm sổ sách ghi lại tên của những người đã từng mua sắm tinh huyết, nhưng mà chuyện mua bán tinh huyết này cũng rất xấu mặt, chắc là cũng có một vài quý tộc cũng mua nhưng mà dùng nặc danh để mua sắm tinh huyết, hoặc là danh sách này còn che giấu một vài người nữa.
….
Sau khi nói chuyện xong với Michael thì Trình Chu cũng quay về trang viên của tổ chức Quang Minh.
Dạ U đang ngồi ở trên ghế đặt phía trước cửa sổ rồi chống cằm, ánh mắt có chút sâu thẳm, gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài của Dạ U, nguyệt hạ mỹ nhân, nhìn Dạ U như vậy rất nhẹ nhàng cũng rất quyến rũ.
Trình Chu đưa tay tới ôm Dạ U lấy rồi hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Dạ U quay đầu nhìn Trình Chu rồi nói: “Em đang nghĩ coi em có nên lấy lại đồ của mình hay không?”
Trình Chu cười cười rồi đưa tay lên nghịch tóc Dạ U rồi nói: “Em đang muốn lấy lại cái gì vậy?”
Dạ U: “Hoàng Kim tiểu mạch đảo.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, không sao đâu. Em cứ lấy lại thôi. Đây là hòn đảo mà ông ngoại em đã lưu lại cho mẫu thân của em mà. Mẫu thân em đã muốn em kế thừa hòn đảo này từ lâu rồi mà. Ông ngoại em thương mẫu thân em như vậy thì chắc chắn ông ngoại em cũng muốn em lấy lại Hoàng Kim tiểu mạch đảo thôi. Chúng ta không thể để lại hòn đảo này cho tên phụ thân tiện nghi kia của em cùng với đám con rơi của ông ta được.” … Hoặc là một tên phân thân của con quái vật đó.
Dạ U gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Trình Chu cười cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu nói: “Hiện tại đi luôn sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Đây là việc em muốn làm mà. Chúng ta phải làm nhanh luôn. Em đừng nghĩ quá nhiều làm gì, càng nghĩ lại càng bị gò bó thôi.”
Dạ U nghe Trình Chu nói cũng hoảng hốt một chút rồi nghĩ một hồi xong lại cong cong khóe miệng mà nói: “Cũng đúng, đi thôi.”
Nếu như đã quyết định rồi thì cậu cũng không cần thiết phải uỷ mị nhiều như vậy làm gì nữa. Chuyện nên đi thì cứ đi thôi.
Trình Chu nhanh chóng mang Dạ U thuấn di chạy tới Hoàng Kim tiểu mạch đảo. Trải qua thời gian lâu dài trước đó thì tình hình hiện nay của Hoàng Kim tiểu mạch đảo có chút suy tàn, khung cảnh nhìn khá hoang tàn tiêu điều.
Những cánh đồng tiểu mạch vô cùng rộng lớn trước kia phì nhiêu màu mỡ bao nhiêu thì trong khoảng thời gian này đều bị bỏ hoang không một ai trồng trọt, mấy cánh đồng này nhìn rất trống vắng không một mảnh ruộng nào phát triển.
Trong khoảng thời gian này thì hầu tước Perry vẫn luôn bị người những quý tộc đồng đạo chạy tới gây hấn cho nên cuộc sống của người này cũng không quá dễ chịu, người đứng đầu hòn đảo không có cuộc sống tốt thì những thuộc cấp ở bên dưới cũng chẳng thể nào có được một cuộc sống tốt đẹp, mà cấp dưới đã không vui thì mấy cấp dưới này cũng di dời luôn phần áp lực xuống cho người phía dưới nữa, tầng tầng áp bức bóc lột cho nên tầng thấp nhất cũng chính là tầng lớp phải chịu áp bức bóc lột lớn nhất, mà những tầng lớp này cũng chính là những bình dân cũng như ở nông nô của Hoàng Kim đảo.
Trình Chu nhìn Dạ U rồi cẩn thận nói: “Anh bắt đầu nhé.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng."
Trình Chu vận dụng sức mạnh không gian để cắt tận gốc rễ của hòn đảo Hoàng Kim tiểu mạch đảo, chỉ trong chốc lát thì cả hòn đảo này độ nhiên bị rung động một cách kịch liệt.
Một vài người dân trên đảo cuống cuồng mà chạy ra khỏi nhà rồi nhanh chóng hô lên: “Động đất, động đất.”
Kỳ thật thì sắc mặt của những người dân còn lại trên đảo cũng không cảm thấy khủng hoảng cho lắm. Trong khoảng thời gian này thì những người dân trên đảo đã phải chịu một sự áp bức bóc lột vô cùng nặng nề, bọn họ còn bị bòn rút không còn lại bất kỳ một thứ gì nữa rồi. Nhiều người trong số bọn họ cũng đã buông xuôi luôn mà không còn muốn phản kháng nữa. Nhiều người trong số họ còn cảm thấy tồn tại như vậy thì không bằng làm Đoạ ma giả, nếu như có thể thành Đoạ ma giả rồi thì bọn họ cũng đi tới chỗ của Zoe luôn cũng được rồi, dù sao thì cuộc sống như thế có lẽ cong sống dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều.
Dạo gần đây thì tin tức của đảo San Hô, tin tức của đám người Trình Chu vẫn luôn cập nhật khắp mọi nơi, thanh danh của Trình Chu cũng được lan truyền đi rất xa rồi, những thông tin còn lan đến tận ngóc ngách cho nên việc Trình Chu có thể cắt mấy hòn đảo nhỏ rồi ghép lại thì dân chúng cũng ít nhiều gì đã được nghe thấy.
Khi mà hòn đảo đang rung động vô cùng kịch liệt thì cũng làm cho nhiều người ý thức được là có lẽ đại thiếu gia Zoe đã quay trở lại rồi.
Sau khi cắt xong Hoàng Kim tiểu mạch đảo thì Trình Chu cũng mang hòn đảo đó dịch chuyển về một phía ngay bên cạnh đảo San Hô.
……..
Sau khi Hoàng Kim tiểu mạch đảo dịch chuyển lại đảo San Hô thì sự kiện này cũng nhanh chóng bị mọi người trên đảo bàn tán xôn xao.
“Nhìn thấy gì chưa? Hình như Hoàng Kim tiểu mạch đảo kia đã bị cắt về đây rồi đúng không? Đó là Hoàng Kim tiểu mạch đảo đúng không?”
“Dạo này Trình Chu cũng chăm chỉ gây chuyện ghê. Hình như tần suất này gia tăng lên nhiều quá rồi thì phải. Hắn ta vừa mới mang hòn đảo Đường Thụ quay về đây thôi mà giời này hắn ta đã động thủ ngay được rồi.”
“Cũng không lạ cho lắm, Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị cắt lại đây thì cũng chỉ là sự kiện vật quy nguyên chủ thôi.”
“Ê nhưng mà mọi người không cảm thấy lạ sao? Cả đảo Đường Thụ và Hoàng Kim tiểu mạch đảo chỉ là dịch tới xùng phụ cận của đảo San Hô, chẳng lẽ việc dung hợp hai hòn đảo này gặp khó khăn gì sao?”
“Chắc là bọn họ cũng cần thêm một chút thời gian nữa thì mới có thể dung hợp được. Chứ diện tích của hai hòn đảo này khá lớn.”
“…..”
Sau khi Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị dịch chuyển tới vùng phụ cận của đảo San Hô thì Trình Chu cũng sắp xếp cho mấy người đi tuần tra khắp đảo.
Ngay sau đó thì những người có thể tu luyện đấu khí và kỵ sĩ trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo cũng bị mọi người lôi ra.
Michael đi tới trước mặt Dạ U rồi chắp tay, sau đó sắc mặt của Michael cũng có chút khác thường mà nói: “Hai vị, trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo kia có chút chuyện, bọn họ đã phát hiện Darren và Bogu …”
Dạ U nghe vậy thì híp mắt một hồi rồi trong lòng cậu cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Hoàng Kim tiểu mạch đảo chính là một trong những món của hồi môn mà ông ngoại cậu đã để lại làm hành trang cho mẫu thân gả đi. Mà hai tên Darren và Bogu kia chính là mấy đứa con ngoài giá thú của người phụ thân kia đấy. Hai tên này có ý gì mà dám chạy tới hòn đảo này của cậu chứ? Nghe tới tên của hai người kia cũng làm Dạ U cảm thấy vong linh của ông ngoại và mẫu thân đang bị mạo phạm vậy.
Trình Chu nghe vậy cũng cảm thấy rất khó chịu mà nói: “Người đang ở đâu?”
Michael: “Đã bị khống chế rồi.”
Dạ U híp mắt nói: “Vậy sao?”
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U rồi nói: “Dạ U, em muốn gặp hai tên kia không?”
Dạ U gật đầu nói: “Gặp chứ.”
Trình Chu và Dạ U cũng nhanh chóng nhìn thấy hai đứa con ngoài giá thú của người phụ thân kia, một số bình dân đang có mặt trên đảo còn tiết lộ ra chuyện hai người kia cũng mới chạy tới Hoàng Kim tiểu mạch đảo thôi, hai người này còn vì tranh chấp tài nguyên của hòn đảo mà đánh nhau một trận. Sau đó thì hòn đảo cũng bị cắt rồi mang tới nơi này, mấy người dân cũng nhanh chóng chỉ điểm cho mấy lính đi tuần để bắt luôn hai người này lại.
Ban đầu Dạ U còn nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy tức giận còn kèm theo hận ý, cũng rất kích động khi nhìn thấy Darren và Bogu cơ, nhưng mà thời điểm chân chính khi nhìn thấy hai người này thì cậu lại chẳng thấy làm sao cả, chỉ thấy trong lòng càng thêm hờ hững hơn mà thôi. Dường như hai người này đã không còn ảnh hưởng quá nhiều tới tâm trạng của cậu nữa rồi.
Năm đó khi mà đám người Darren kia bị đón trở về phủ thì Dạ U còn cảm thấy là địa vị của mình ở Hoàng Kim đảo sẽ bị khiêu chiến, tự tôn bị khiêu chiến mà trong lòng cũng cảm thấy không yên. Nhưng mà hiện tại thì Dạ U lại chẳng còn cái cảm giác này nữa, hiện tại thì chênh lệch giữa bản thân cậu cũng với mấy người này cũng quá lớn rồi, cho nên mấy người này cũng không còn cùng một thế giới với cậu nữa.
Thế lực ngang nhau thì đôi bên mới cảm thấy đáng để đấu tranh gay gắt, hiện tại thì mấy người trước mặt cậu cũng chẳng đáng là gì cả, chỉ cần một ngón tay cũng đã đủ ép chết như ép chết kiến hôi rồi. Nhìn hai người này như vậy thì Dạ U cảm thấy những cạnh tranh trước kia của như là trò đùa vậy.
Nhìn ra được thái độ khinh miệt trong mắt Dạ U cũng làm cho Bogu nổi giận rồi có cảm giác như bị chọc giận.
Bogu tức giạn rồi gào lên nói: “Mày đắc ý cái gì chứ Zoe? Mày có lợi hại như thế thì sao chứ? Mẫu thân của mày đã ngỏm từ lâu rồi. Em trai thân yêu của mày cũng mong muốn mày chết đi. Mẫu thân của mày chết cũng là do phụ thân ra tay đấy. Mày chính là đồ xui xẻo không ai cần. Ai dính vào mày đều bị xui xẻo. Mày còn ở đây mà đắc ý cho ai xem chứ?”
Trình Chu nhanh chóng sử dụng sức mạnh không gian mà phế đi đấu khí của hai người Darren và Bogu.
Trình Chu ác liệt cười mà nói: “Xui xẻo sao? Muốn xui xẻo thì bọn mày cũng nên gặp xui xẻo trước đi. Bọn mày xem, không phải là hiện tại bọn mày đang gặp xui xẻo rồi sao?”
Bị phá bỏ đấu khí một cách trắng trợn như vậy cũng khiến cho sắc mặt của Darren và Bogu cũng cực kỳ khó coi.
Đối với những người đã từng tu luyện đấu khí, đã có đấu khí trong tay rồi mà bị huỷ bỏ đấu khí thì đây cũng không thể nghi ngờ được chính là việc còn thống khổ hơn cái chết nữa. Tất nhiên, cũng không phải là có người nào cũng có may mắn giống như Dạ U được, sau khi mất đi đấu khí thì Dạ U cũng thức tỉnh năng lực luôn, sau đó Dạ U lại vì cơ duyên mà lại khôi phục đấu khí. Đây là chuyện xưa nay hiếm có người đạt được đấy.
Michael quay sang nhìn Dạ U rồi dò hỏi: “Dạ U các hạ, các hạ muốn xử lý hai người kia như thế nào?”
Dạ U nhàn nhạt nói: “Quăng bọn họ ra ngoài đi.”
Michael gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu nắm tay Dạ U cũng có chút lo lắng nói: “Lời của hai thằng điên kia nói em đừng có để ở trong lòng.”
Dạ U nắm tại tay Trình Chu rồi cười cười nói: “Em cũng không có để trong lòng mà, họ không thích em thì em cũng đâu có cần bọn họ phải thích.”
Trình Chu cười cười nói: “Em có thể nghĩ như vậy là được rồi.”
Mir từ đằng xa đi về phía hai người.
Trình Chu nhìn thấy Mir đi tới thì cũng quay qua hỏi: “Mir các hạ, có việc gì sao?”
Mir hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi vừa gặp Darren và Bogu, trên người bọn họ có khí tức của phân thân.”
Dạ U cau mày rồi nói: “Sao có thể? Trên người bọn họ cũng đâu có thấy phân thân nào bám vào đâu.”
Nếu hai người kia mà bị phân thân bám vào người thì cậu đã nhìn ra luôn rồi chứ.
Mir gật đầu rồi nói: “Vậy mới kỳ lạ đấy. Đúng là trên người bọn họ không có phân thân bám vào.”
Mir cũng nhanh chóng phỏng đoán luôn là mấy cái phân thân này cũng có yêu cầu cần phải bồi dưỡng, hơn nữa muốn bồi dưỡng thành công những phân thân này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Số lượng phân thân hẳn là cũng có hữu hạn nào đấy cho nên phân thân cũng không thể tung đi bừa bãi được. Mà với thực lực hiện tại của Darren và Bogu thì cái tồn tại ở vương đô kia cũng không muốn lãng phí sức lực mà đưa phân thân qua làm gì. Dù sao thì hai người kia cũng quá kém cỏi.
Mir nói: “Đúng là không có phân thân nhưng mà trên người bọn họ lại có khí tức của phân thân, có lẽ bọn họ đã từng tiếp xúc qua với người bị phân thân bám vào.”
Trình Chu: “…"
Vậy là vị hầu tước Perry kia đã bị bám vào rồi sao? Chắc là vậy đúng không? Vậy tin tức của Michael đã đúng rồi.
………
Hoàng Kim đảo.
Sau khi Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị dịch chuyển đi thì cái tin tức này cũng nhanh chóng bị truyền Hoàng Kim đại mạch đảo, và cũng chọc cho người người phải bàn tán xôn xao.
“Hoàng Kim tiểu mạch đảo đã biến mất rồi đúng không? Vậy là hòn đảo đó đã bị Zoe thiếu gia lấy đi rồi sao?”
“Ừ, đã biến mất rồi. Tôi còn nghe nói là đảo Đường Thụ bên kia đã quy thuận Trình Chu rồi thì phải.”
“Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói là nếu như đảo San Hô mà dung hợp thêm đảo Đường Thụ và Hoàng Kim tiểu mạch đảo lại với nhau thì đảo San Hô cũng trở thành hòn đảo lớn nhất Hiệp Loan quần đảo rồi.”
“Mọi người nghe gì chưa? Dạo gần đây cũng có không ít quý tộc của Hiệp Loan quần đảo này tử vong đấy, nghe nói chuyện này là do Đoạ ma giả làm.”
“Đúng vậy, nghe nói tình hình dạo gần đây của Hiệp Loan quần đảo này cũng không quá yên ổn, nhưng mà đó cũng là việc của đám quý tộc kai tự xử lý, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì với việc này cả.”
“Không biết … không biết là Zoe thiếu gia có ra tay luôn với Hoàng Kim đại mạch đảo này không nữa.”
Gần đây thì cuộc sống của mấy bình dân ở Hoàng Kim đại mạch đảo này cũng không quá tốt, càng kham khổ như vậy thì bọn họn cũng mong chờ Hoàng Kim đại mạch đảo này cũng bị cắt luôn đi. Như vậy thì cuộc sống của bọn họ cũng bớt những ngày tháng bị cùng cực như nô lệ bị đeo mấy tròng cổ.
“Hoàng Kim đại mạch đảo của chúng ta chúng không giống với Hoàng Kim tiểu mạch đảo bên kia mà.”
“Đúng vậy, dù sao thì Hoàng Kim tiểu mạch đảo cũng là của hồi môn của phu nhân mà. Zoe muốn thu hồi lại cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
“……”
…….
Hoàng Kim đảo - thành chủ phủ.
Hầu tước Perry vì chuyện của Hoàng Kim tiểu mạch đảo bị cắt rồi mang đi như vậy mà phẫn hận không thôi.
Lance tránh ở trong phòng không dám ra ngoài nhưng mà cách một cánh cửa dày như vậy rồi mà hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của hầu tước Perry phát ra.
Lance thở dài thầm nghĩ: Dạo gần đây thì tính tình của phụ thân hắn càng ngày càng táo bạo hơn nữa rồi. Tuy rằng trước kia tính tình của phụ thân cũng được coi như cực kỳ xấu rồi đấy, nhưng mà hiện nay thì tính tình đó càng ngày càng tệ hơn mà cũng càng ngày càng trở nên thô bạo hơn. Darren và Bogu dường như cũng cảm nhận được sự biến hoá rõ rệt như vậy của phụ thân hắn cho nên mấy ngày trước bọn họ mới xin đi đến Hoàng Kim tiểu mạch đảo để thu thuế của nông nô. Hai người kia còn tưởng rằng công việc đi đến cướp thuế của mấy người dân ở Hoàng Kim tiểu mạch đảo kia là công việc béo bở, hơn nữa rời khơi thành chủ phủ lại có thể trốn thoát khỏi phụ thân cho nên cả hai người kia cũng nhanh chóng tranh cướp suất đi, bọn họ cũng chạy luôn để kiếm một mớ. Lance cũng rất muốn tranh thủ để đi nhanh nhưng mà hắn lại tranh không nổi cho nên hắnmới bị ở lại trong phủ.
Lance cũng không ngờ được rằng sau khi hai người kia đi không được bao lâu thì Zoe lại đột nhiên ra tay với Hoàng Kim tiểu mạch đảo, Zoe còn trực tiếp cắt luôn hòn đảo này rồi mang cả hai người kia về đảo San Hô.
Hai người Darren và Bogu cũng cố thủ ở trên Hoàng Kim tiểu mạch đảo cho nên tình hình hiện tại của hai người đó cũng như vậy đấy, cũng ở trong tay Zoe luôn rồi, theo như những thông tin mà hắn nghe ngóng được thì Zoe không trực tiếp giết luôn mà chỉ phế đi đấu khí của hai người đó mà thôi.
Lance cũng cảm giác rằng hai người Darren và Bogu kia hẳn là không thể sống được nữa rồi, thời gian trước kia hai người họ còn ở thành chủ phủ, vì lưu lại đường lui cho bản thân cho nên bọn họ đã tư tàng không ít bảo vật trên người. Nếu như bọn họ một nghèo hai trắng thì còn đỡ đấy, sau khi đấu khí bị phế hoàn toàn đi như thế thì hiện tại hai người đó cũng không còn biện pháp nào để bảo vệ bản thân, cuối cùng thì những cái bảo vật mà hai người đó tư tàng lại chính là bùa đòi mạng của bọn họ. Đương nhiên, cho dù không có số bảo vật kia thì hai người họ cũng sẽ gặp nguy hiểm mà thôi, lúc trước hai người đó còn ỷ vào vị thế của bản thân mà ra sức đắc tội với rất nhiều người. Sau khi không có đấu khí hộ thân thì hai người kia cũng chỉ cần một tên nông nô khoẻ mạnh là đã có thể uy hiếp tới cái mạng của bọn họ rồi. Mà cứ coi như bọn họ an toàn đi thì đấu khí cũng đã bị phế và trở thành phế vật thì bọn họ cũng chẳng có ích gì nữa rồi. Hai người kia muốn quay trở về Hoàng Kim đại mạch đảo sao? Khó có cơ hội đó lắm. Cho nên cuộc sống sau này của hai người kia cũng coi như chấm dứt hoàn toàn rồi.
Trước kia Lance đã cùng hai người bọn họ nổi lên một hồi tranh đấu không ngừng để mà tranh giành vị trí người thừa kế, hiện tại khi nghe tới việc hai người đó gặp nạn thì Lance cũng không có bất kỳ cảm giác thống khoái hay hả hê gì ở đây cả, hắn cũng chỉ có một loại cảm giác thỏ tử hồ bi (兔死狐悲: Tùsǐhúbēi) mà thôi.
“Lance thiếu gia, thiếu gia đã nghe gì về chuyện này chưa?” Một người hầu thấp giọng mà dò hỏi.
Lance nhìn qua người hầu đang thần bí thì cũng có chút hứng thú mà dò hỏi: “Chuyện gì?”
Người hầu ghé tai lại rồi nói nhỏ: “Nghe nói là Hiệp Loan quần đảo có phân thân của quái vật đấy ạ. Nghe nói cái phân thân này có thể bám lên trên người của người khác rồi hấp thu sinh mệnh. Nghe nói là mấy kỵ sĩ của Hiệp Loan quần đảo đã bị cái phân thân của con quái vật này giết chết đấ ạ.”
Lance cau mày cũng có chút không vui mà nói: “Ngươi đừng có doạ ta nữa.”
Người hầu gãi đầu rồi nói: “Thuộc hạ cũng không doạ ngài mà. Đây chỉ là chuyện mà thuộc hạ nghe người ta nói lại thôi.”
Người hầu này là một trong những thân tín của Lance, tất nhiên là những người bình thường cũng không dám nói chuyện này với Lance rồi.
Nhưng mà câu chuyện mà tên người hầu kia nói thì Lance cũng đã sớm nghe qua một chút rồi, nghe nói là những cái phân thân của con quái vật này xuất hiện rồi bám vào người, những vật chủ bị phân thân bám sẽ hấp thu sinh mệnh, hấp thu đấu khí. Sau đó vật chủ sẽ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng thì còn cướp luôn toàn bộ đấu khí của vậy chủ hoặc là thay thế vật chủ luôn.
Lance cũng có một loại cảm giác rất mơ hồ rằng người phụ thân của hắn, hầu tước Perry có khả năng cao là đã …. rồi. Tuy là Lance đã hoài nghi việc này ngay từ khi mới nghe tới chuyện này rồi, nhưng mà Lance cũng không dám nghĩ sâu thêm nữa mà thôi. Thật ra hắn muốn tranh suất rời khỏi thành chủ phủ cũng vì nguyên nhân này đây.
“Lance thiếu gia, hầu tước đại nhân đang tìm thiếu gia.” Một người hầu khác đột nhiên chạy tới tìm Lance mà hô lên.
Nghe vậy thì trái tim của Lance cũng trùng xuống, sau khi cân nhắc một hồi lâu thì Lance cũng buộc phải quyết định đi qua phía phòng khách của thành chủ phủ luôn. Cái đại sảnh xa hoa trước kia của thành chủ phủ trong giờ khắc này lại như là một con hung thú đang mở cái miệng khổng lồ chờ đón hắn. Đi về phía phụ thân hắn hiện tại còn nguy hiểm hơn cả việc phải đối đầu trực tiếp với Zoe đấy.
End chap 256
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.