Chương 185: Hội Họp
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sau khi đàn thỏ rút lui thì đám người Đàm Thiếu Thiên như trút được gánh nặng mà liểng xiểng ngã xuống.
Không gian bóng đêm im lặng tới đáng sợ, trên đất có một đống xác chết của những con thỏ, mùi máu tươi cũng tràn ngập trong không khí …
Vừa mới kết thúc một trận chiến đấu nên cảm xúc của mọi người lại càng không ổn định.
Một loạt dao động không gian ập đến, Đàm Thiếu Thiên và mọi người cũng ngay lập tức cảnh giác mà nhìn về phía phát ra dao động.
Nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đang trong tình trạng cảnh giác cao độ nên mấy người của cục dị năng cũng như lâm vào đại địch.
Trình Chu và Dạ U lại từ trong bóng tối bước ra.
Nương theo ánh lửa thì đám người Đàm Thiếu Thiên cũng thấy rõ người bước tới.
Đàm Thiếu Thiên vui mừng mà trừng mắt nói: “Anh hai à, anh dâu à, sao hai anh tới đây? Có phải hai anh nghe nói em gặp nguy hiểm cho nên hai anh đã tới đây cứu bọn em đúng không? Sao anh lại biết bọn em ở chỗ này?”
Cái địa phương quỷ quái này tín hiệu có nên người của cục dị năng cũng không có cách nào mà biết vị trí của họ. Đám người Đàm Thiến Thiên cũng đã phát đi mấy tín hiệu cầu cứu rồi nhưng mà tin tức cũng như bị chìm vào đáy biển.
Đàm Thiếu Thiên bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó rồi tinh thần cũng ngay tức khắc mà tỉnh táo lại.
Trình Chu lạnh nhạt nói: “Anh dâu em có chút chuyện cho nên anh và anh dâu mới phải chạy tới đây tìm mấy thứ. Nghe nói em đang ở chỗ này bận rộn cho nên bọn anh cũng thuận đường ghé qua nhìn thử chút.”
Thời đại dị năng nên các loại Dị năng giả cũng ùn ùn mà xuất hiện, nguỵ trang Dị năng giả cũng đã có mà Dị năng giả về ảo thuật cũng chẳng hiếm.
Sau khi cao hứng đi qua thì Đàm Thiếu Thiên cũng bắt đầu hoài nghi người trước mặt có phải là ảo ảnh hay không, hoặc là người của thế lực đối địch với Dị năng giả nguỵ trang muốn xâm nhập vào đoàn đội của bọn họ. Mà sau khi nghe Trình Chu nói thì hắn cũng xác định luôn cái người trước mắt này đúng là ông anh ruột của mình rồi, một người trước sau gì đó đều cục kỳ không nể tình người khác, máu lạnh vô tình. Trình độ trọng sắc khinh em trai như này thì cũng hiếm có người nào mà giả được lắm.
Sau khi biết Trình Chu không cố ý tới tìm mình thì cả người Đàm Thiếu Thiên cũng ủ rũ đi thấy rõ, nhìn y như con thỏ đang cụp tai lại.
Mấy Dị năng giả đang bên cạnh cũng quay lại nhìn nhau thầm nghĩ: Đúng là anh trai và anh dâu mới là chân ái, em trai chỉ là vật đính kèm không có giá trị.
Mấy Dị năng giả nhìn tới cái biểu tình mất mát của Đàm Thiếu Thiên thì cũng có chút đau lòng dùm, nếu ở thời đại bình thường thì cái độ tuổi của Đàm Thiếu Thiên chính là tuổi đang còn phải đứng ở trong trường cấp ba lo cong mông mà học tập, hiện tại thì tàn khốc hơn rồi cho nên Đàm Thiếu Thiên phải xông pha liều chết trên chiến trường.
Nhưng mà dù lý do tới là gì đi nữa thì khi Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy Trình Chu thì cái thần kinh căng chặt mấy ngày nay cũng được thả lỏng phần nào.
Đàm Thiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Hai anh tới là tốt rồi.”
Trình Chu dò hỏi: “Gặp phiền phức sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi nói: “Vâng, đám thỏ này quá hung hãn nên đạn dược cũng sắp cạn rồi.”
Trong đội ngũ mà Đàm Thiếu Thiên lĩnh suất thì có vài người là Dị năng giả hệ lực lượng, những người này trước kia đều là bộ đội đặc chủng, mà thực lực của mấy Dị năng giả này chủ yếu dựa vào sức mạnh của vũ khí nóng nên khi đạn dược hao hết thì cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức mạnh của toàn đội.
Trình Chu lắc đầu rồi thuận miệng nói: “Sao em lại tới nông nỗi này chứ? Có mấy con thỏ cũng không giải quyết được hả?”
Lời Trình Chu vừa nói ra thì Đàm Thiếu Thiên cũng chẳng cảm thấy gì cả nhưng mấy thành viên trong đội của Đàm Thiếu Thiên lại cảm thấy không thể tán thành được. Vài người trong số họ đều cảm thấy là Đàm Thiếu Thiên đã vất vả như vậy rồi mà Trình Chu làm anh trai lại không động viên vài câu, vừa mới tới đã mắng rồi.
Mấy con thỏ ở cái quốc gia chuột túi này cũng không phải là thỏ bình thường gì cho cam, xác suất biến dị và vô cùng lớn, Đàm Thiếu Thiên có thể dẫn đội đi đến bước này kỳ thực cũng đã là rất xuất chúng rồi.
Trong mắt những người ở đây thì tuổi tác của Đàm Thiếu Thiên là nhỏ nhất nhưng mà thực lực lại là mạnh nhất, hơn nữa thì Đàm Thiếu Thiên cũng là đội trưởng dẫn đội của bọn họ trong chuyến công tác này.
Dọc đường đi thì Đàm Thiếu Thiên cũng rất chiếu cố mấy người bọn họ nên mấy bộ đội đặc chủng, mấy Dị năng giả này cũng rất vui lòng mà phục tùng mệnh lệnh của Đàm Thiếu Thiên.
Nhìn thần sắc của mấy người trong đội thì Trình Chu cũng không nói gì, em trai hắn được cấp dưới tán thành thì cũng là chuyện khá tốt mà.
Đàm Thiếu Thiên ngây ngô mà cười cười rồi nói: “Do quá chúng nó quá nhiều. Trước kia em còn chưa từng nhìn thấy đàn thỏ nào khổng lồ như vậy đâu.”
Tâm tình của Melissa rất vui mà nói: “Dạ U, rốt cuộc em cũng đã tới rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Mọi người sao rồi?”
Melissa lắc đầu thở dài nói: “Không tốt lắm. Trước khi tới đây thì người bên cục dị năng nói là đám người ở cái quốc gia chuột túi này mời chị tới đây để ăn buffet thỏ, nơi này có rất nhiều thỏ, thịt cũng rất nhiều nên kêu chị tới đây. Họ nói ăn càng nhiều càng tốt, ăn nhiều thưởng nhiều. Chậc chậc, đúng là chẳng có miếng bánh nào mà tự dưng từ trên trời rơi xuống thật, quả nhiên là cái loại buffet miễn phí này có vấn đề mà.”
Trình Chu cười cười nói: “Tiệc lớn mà ăn không ngon ạ?”
Melissa lắc đầu nói: “Quá nhiều thỏ nên cũng đâu có kịp ăn chứ. Chị vốn nghĩ là ăn miễn phí mà nên dại gì mà không đi ăn nên trước khi qua đây chị còn chạy tới Xà thôn để mượn thêm một đám rắn độc tới đây ăn cùng nữa. Kết quả là hoàn cảnh ở nơi này cũng quá xấu nên rắn bình thường không thể chịu nổi thời tiết ở bên này, chết cũng gần hết rồi, may là trước khi tới đây mấy người bên Xà thôn đã nói là không cần đám rắn này nữa chứ nếu không thì chị cũng không biết lấy đâu ra đủ rắn để trả lại cho bọn họ nữa.”
Trình Chu cười cười nói: “Chị yên tâm, người của Xà thôn cũng không muốn chị trả lại cho họ đâu.”
Melissa có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật thì cũng là lỗi của chị, quốc gia này có quá nhiều động vật biến dị nên chuỗi thức ăn bình thường cũng đã không có giá trị tham khảo nữa rồi.”
Dạ U bỗng nhiên lĩnh ngộ ra vẫn để nên có chút giật mình nói: “Ý chị nói là đám rắn mà chị mang qua đây bị mấy con thỏ đó ăn luôn rồi sao?”
Melissa ngượng ngùng cười cười nói: “Chỉ có một ít bị ăn thôi, cũng không tính là quá nhiều mà.”
Trình Chu nhìn Dạ U thầm nghĩ: Vẫn là Dạ U lợi hại nhất mà. Melissa nói quá hàm súc nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Dạ U vẫn nhạy bén như vậy, nghe một chút là hiểu ngay ra cái ý tại ngôn ngoại của Melisssa. Đúng là đám thỏ biến dị của quốc gia này cũng lợi hại thật, rắn độc mà còn ăn tới như vậy.
Melissa cau mày nói: “Nghe nói là tài nguyên dạng đồng cỏ dùng để chăn nuôi gia súc ở bên này không đủ nên đám thỏ này cũng bị đói tới phát điên rồi, đừng nói là đám rắn độc này, đến người chúng nó cũng dám ăn luôn.”
Trình Chu: “……” Nếu đúng là vậy thì thằng em hời của hắn chật vật tới vậy thì cũng không kỳ lạ rồi.
Tình trạng sa mạc hoá của quốc gia này cũng quá nghiêm trọng, đồng cỏ bị suy thoái nên tài nguyên đồng cỏ dùng để chăn nuôi là cực kỳ quý giá. Lúc trước còn có đám chuột túi lẻn vào nhà dân để gặm cỏ, sau Ma lực triều tịch thì đám thỏ to như con ngựa tấn công, còn thêm đám chuột túi biến dị nữa, tài nguyên đồng cỏ chăn nuôi đúng là càng ngày càng khan hiếm mà.
Dạ U có chút khác thường nói: “Em tưởng thỏ là động vật ăn cỏ mà?”
Melissa bĩu môi nói: “Chị cũng nghĩ thỏ là động vậy ăn cỏ đó, nhưng mà tới đây thì chị mới nghe nói cái thứ này cũng ăn thịt, nó là động vật ăn tạp.”
Dạ U nhìn qua Tiểu Kim và Tiểu Hắc nói: “Trạng thái của hai con rắn này vẫn rất tốt mà.”
Melissa lắc đầu nói: “Chúng nó sắp muốn phun ra rồi, hai con rắn này cũng quá kén ăn, chúng nó nói là mấy con thỏ này không thể ăn.”
Thời gian trước hai con rắn còn uống qua máu của con rồng lửa, chúng nó cũng ăn một lượng lớn thịt của con rồng lửa kia rồi, ăn ngon quá nên thành ra chúng nó cực kỳ kén ăn. Bây giờ nhìn thấy đám thỏ này có lẽ nó cũng cảm thấy nhạt miệng nên lười ăn luôn.
Cơ duyên của Tiểu Kim và Tiểu Hắc trước nay rất tốt, Trình Chu lại còn luyện chế ra Long huyết linh dược cho hai con này dùng nữa chứ. Long huyết linh dược có tác dụng hỗ trợ tăng trưởng và cải thiện thể chất cho hai con rắn này. Tác dụng cũng rất là không tồi đâu.
Trình Chu cau mày cũng có chút nghi hoặc nói: “Hoàn cảnh bên này ác liệt như vậy cơ mà? Hoàn cảnh này đến rắn độc còn không chịu nổi thì sao đám thỏ này lại chịu được chứ?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má nói: “Số thỏ có thể chịu được này đều là thỏ biến dị mà.”
Thỏ bên quốc gia này cũng có vài tỷ con, với số lượng thỏ khổng lồ như vậy thì có tỷ lệ biến dị có là 1/1.000 thì cũng đã có mấy triệu đến mấy chục triệu con thỏ biến dị rồi. Mà dân số của cái quốc gia cũng chỉ có mấy triệu người thôi đấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là cái quốc gia này cũng không xong luôn rồi.
Melissa có chút cao hứng nói: “Hai người tới là tốt rồi, cuối cùng cũng có thể được ngủ một giấc rồi.”
Dạ U nhìn Melissa thở dài nói: “Chị xem quầng mắt của chị kìa, nhìn như gấu trúc rồi. Chị muốn nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi nhanh đi.”
Melissa vuốt đôi mắt có chút hoảng sợ nói: “Quầng thâm đã nặng như vậy rồi sao? Hình như là dạo gần đây chị đã làm việc quá độ rồi.”
Melissa mang sofa gấp ra trải xuống đất rồi đeo bịt tai, bịt mắt vào mà nằm lên sofa ngủ luôn.
Mấy người của cục dị năng thấy Melissa vừa nói đi ngủ liền nằm xuống ngủ luôn thì cũng cạn lời.
Có vẻ như đúng là Melissa cũng quá mệt mỏi nên vừa mới ngả lủng thì cũng chìm vào giấc ngủ.
“Tới.” Bạch Văn Bân bỗng nhiên nói.
Trình Chu nhìn thấy sắc mặt Bạch Văn Bân đột nhiên biến đổi thì hỏi: “Cái gì tới?”
Carey nhìn qua Trình Chu nói: “Đàn thỏ muốn chạy qua đây, thằng nhóc này thực lực không ra gì nhưng năng lực báo động cũng khá tốt.”
Bạch Văn Bân là nhĩ lực Dị năng giả nên vẫn luôn phụ trách việc điều tra, năng lực của đối phương rất không tồi nên cũng là người đầu tiên phát hiện ra chỗ không ổn. Cũng may là dọc đường tới đây thì nhờ khả năng báo động trước của Bạch Văn Bân mà mọi người cũng kịp thời phản ứng lại. Lúc trước cũng nhờ năng lực của Bạch Văn Bân mà họ cũng kịp thời tránh được đàn thỏ tập kích, tiết kiệm không ít sức lực.
Carey nhìn Trình Chu cười cười nói: “Giao cho cậu. Dị năng trên người chị cũng đã bị tiêu hao quá độ rồi nên cần phải tu dưỡng đã. Chào.”
Mấy ngày nay Carey vẫn là chủ lực để ứng đối đàn thỏ, cường độ chiến đấu cao và liên tục như vậy nên đối với thân thể cũng đã tạo thành gánh nặng không hề nhỏ.
Mấy Dị năng giả của cục dị năng nhìn Carey nghĩ: Mấy đợt tập kích liên tiếp nên họ cũng thấy sức lực của Carey bị tiêu hao quá độ thật. Nhưng mà trước khi Trình Chu và Dạ U tới thì Carey chưa bao giờ than thở lấy một lời. Bây giờ Carey lại dứt áo ra đi thì đúng là Carey cũng rất là tin tưởng vào thực lực của hai người mới tới này.
Trình Chu nhìn Carey gật đầu nói: “Em biết rồi, mấy chị nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho bọn em.”
Mấy Dị năng giả nghe vậy cũng quay sang nhìn Trình Chu với ánh mắt cực kỳ tò mò.
Đối với mấy người của cục dị năng mà nói thì Trình Chu đúng là một nhân vật cực kỳ thần bí và khó lường.
Mọi người trong cục dị năng đều đã nghe nói đến đạo cụ không gian, thuyền Hoàng kim, kế hoạch củng cố lại đất nước thông qua việc phát triển ngành nông nghiệp mới, … đều có liên hệ với Trình Chu.
Khi mà mấy Dị năng giả tới đây là bọn họ đang chấp hành tử lệnh, nhiệm vụ là đảm bảo an toàn cho Đàm Thiếu Thiên, phía trên cục kỳ để ý đến an nguy của Đàm Thiếu Thiên như vậy cũng không phải là chỉ vì bản thân Đàm Thiếu Thiên là lôi điện Dị năng giả trân quý và tiềm lực vô hạn mà nguyên nhân chính là bọn họ không đắc tội nổi với Trình Chu.
Nếu Trình Chu đã nói ra những lời táo bạo như vậy rồi thì mấy người của cục dị năng bọn họ cũng rất muốn kiến thức thực lực chân chính của Trình Chu.
Tự dưng mặt đất rung chuyển dữ dội, một đám thỏ lớn cũng rầm rầm mà nhảy tới.
Mấy Dị năng giả cũng quay qua nhìn người đang ngồi trước đống lửa ở vị trí canh gác kia một chút, trước đây thì Carey vẫn luôn có chút lười nhác nhưng mà khi chiến đấu thì Carey vẫn luôn là người xông vào tuyến đầu của cuộc chiến.
Nếu là trước đây thì Carey đã sớm sử dụng sức mạnh hệ hoả để công kích vào đám thỏ này rồi, hiện tại thì nhìn thế nào cũng thấy mấy người này đang lười biếng ngôi bên đống lửa mà nướng thịt thế này chứ nhỉ? Mà Carol cũng làm như vậy luôn mới kỳ.
Hai người họ như vậy nhìn thế nào cũng không có tinh thần chiến đấu, thậm chí còn là sống chết mặc bay. Nhưng mà đã cùng nhau chiến đấu vài ngày rồi nên đám Dị năng giả bọn họ cũng hiểu là hai người này sẽ không bao giờ mất cảnh giác như vậy, cũng không phải là người khinh địch nên hiển nhiên là mấy người này rất tin tưởng vào hai người Trình Chu và Dạ U nên lười phản ứng mà nhàn nhã ngồi nướng thịt đã.
Còn Trình Chu thì vẫn luôn là nhân vật cấm kị trong cục dị năng, nhắc tới Trình Chu thì cao tầng của cục dị năng đều giữ nguyên một bộ dạng kín như bưng nên hiện tại mấy Dị năng giả đang có mặt ở đây rất là tò mò về năng lực của Trình Chu.
Một đàn thỏ ầm ầm tập kích đến, con nào con nấy cũng nhào đến như vũ bão, mặt đất cũng không ngừng rung chuyển.
Không biết mấy con thỏ này đã bị cái gì kích thích mà kích thước của mấy con thỏ này còn to hơn cả con trâu nữa.
Trình Chu tiến lên phía trước rồi dùng sức mạnh không gian mà quét qua một đợt lốc xoáy không gian đánh về phía trước.
Lốc xoáy không gian giống như những cơn lốc mà cuốn theo một số lượng lớn những con thỏ vào bên trong, một số lượng lớn của đàn thỏ cũng ngay lập tức bị tiêu diệt.
Có Trình Chu đứng trước mặt hơn nữa thì sức mạnh không gian cũng mạnh như thuỷ triều dâng nên không một con thỏ nào có thể phá huỷ được phòng tuyến mà Trình Chu đã bày ra.
Cả một mảng sa mạc rộng đã biến thành bãi thịt xay, xác thỏ bày la liệt ra khắp nơi, máu thịt cũng mỗi chỗ một ít, Trình Chu cũng lạnh lùng mà nhìn đám thỏ đang nhảy biến thành thịt xay.
Trong bóng tối kéo dài thì thân hình của Trình Chu có chút đơn bạc, nhưng không ngờ là cái thân hình đơn bạc này lại có sức mạnh đáng sợ đến thế, mấy người của cục dị năng cũng trợn mắt há mồm mà kinh ngạc không thôi.
Đám Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân ít nhiều gì cũng biết về năng lực của Trình Chu rồi nhưng mà chứng kiến tận mắt như vậy thì họ vẫn khá là hồi hộp và kinh sợ về hình ảnh trước mắt này.
End chap 185
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Không gian bóng đêm im lặng tới đáng sợ, trên đất có một đống xác chết của những con thỏ, mùi máu tươi cũng tràn ngập trong không khí …
Vừa mới kết thúc một trận chiến đấu nên cảm xúc của mọi người lại càng không ổn định.
Một loạt dao động không gian ập đến, Đàm Thiếu Thiên và mọi người cũng ngay lập tức cảnh giác mà nhìn về phía phát ra dao động.
Nhìn thấy Đàm Thiếu Thiên đang trong tình trạng cảnh giác cao độ nên mấy người của cục dị năng cũng như lâm vào đại địch.
Trình Chu và Dạ U lại từ trong bóng tối bước ra.
Nương theo ánh lửa thì đám người Đàm Thiếu Thiên cũng thấy rõ người bước tới.
Đàm Thiếu Thiên vui mừng mà trừng mắt nói: “Anh hai à, anh dâu à, sao hai anh tới đây? Có phải hai anh nghe nói em gặp nguy hiểm cho nên hai anh đã tới đây cứu bọn em đúng không? Sao anh lại biết bọn em ở chỗ này?”
Cái địa phương quỷ quái này tín hiệu có nên người của cục dị năng cũng không có cách nào mà biết vị trí của họ. Đám người Đàm Thiến Thiên cũng đã phát đi mấy tín hiệu cầu cứu rồi nhưng mà tin tức cũng như bị chìm vào đáy biển.
Đàm Thiếu Thiên bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó rồi tinh thần cũng ngay tức khắc mà tỉnh táo lại.
Trình Chu lạnh nhạt nói: “Anh dâu em có chút chuyện cho nên anh và anh dâu mới phải chạy tới đây tìm mấy thứ. Nghe nói em đang ở chỗ này bận rộn cho nên bọn anh cũng thuận đường ghé qua nhìn thử chút.”
Thời đại dị năng nên các loại Dị năng giả cũng ùn ùn mà xuất hiện, nguỵ trang Dị năng giả cũng đã có mà Dị năng giả về ảo thuật cũng chẳng hiếm.
Sau khi cao hứng đi qua thì Đàm Thiếu Thiên cũng bắt đầu hoài nghi người trước mặt có phải là ảo ảnh hay không, hoặc là người của thế lực đối địch với Dị năng giả nguỵ trang muốn xâm nhập vào đoàn đội của bọn họ. Mà sau khi nghe Trình Chu nói thì hắn cũng xác định luôn cái người trước mắt này đúng là ông anh ruột của mình rồi, một người trước sau gì đó đều cục kỳ không nể tình người khác, máu lạnh vô tình. Trình độ trọng sắc khinh em trai như này thì cũng hiếm có người nào mà giả được lắm.
Sau khi biết Trình Chu không cố ý tới tìm mình thì cả người Đàm Thiếu Thiên cũng ủ rũ đi thấy rõ, nhìn y như con thỏ đang cụp tai lại.
Mấy Dị năng giả đang bên cạnh cũng quay lại nhìn nhau thầm nghĩ: Đúng là anh trai và anh dâu mới là chân ái, em trai chỉ là vật đính kèm không có giá trị.
Mấy Dị năng giả nhìn tới cái biểu tình mất mát của Đàm Thiếu Thiên thì cũng có chút đau lòng dùm, nếu ở thời đại bình thường thì cái độ tuổi của Đàm Thiếu Thiên chính là tuổi đang còn phải đứng ở trong trường cấp ba lo cong mông mà học tập, hiện tại thì tàn khốc hơn rồi cho nên Đàm Thiếu Thiên phải xông pha liều chết trên chiến trường.
Nhưng mà dù lý do tới là gì đi nữa thì khi Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy Trình Chu thì cái thần kinh căng chặt mấy ngày nay cũng được thả lỏng phần nào.
Đàm Thiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Hai anh tới là tốt rồi.”
Trình Chu dò hỏi: “Gặp phiền phức sao?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi nói: “Vâng, đám thỏ này quá hung hãn nên đạn dược cũng sắp cạn rồi.”
Trong đội ngũ mà Đàm Thiếu Thiên lĩnh suất thì có vài người là Dị năng giả hệ lực lượng, những người này trước kia đều là bộ đội đặc chủng, mà thực lực của mấy Dị năng giả này chủ yếu dựa vào sức mạnh của vũ khí nóng nên khi đạn dược hao hết thì cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức mạnh của toàn đội.
Trình Chu lắc đầu rồi thuận miệng nói: “Sao em lại tới nông nỗi này chứ? Có mấy con thỏ cũng không giải quyết được hả?”
Lời Trình Chu vừa nói ra thì Đàm Thiếu Thiên cũng chẳng cảm thấy gì cả nhưng mấy thành viên trong đội của Đàm Thiếu Thiên lại cảm thấy không thể tán thành được. Vài người trong số họ đều cảm thấy là Đàm Thiếu Thiên đã vất vả như vậy rồi mà Trình Chu làm anh trai lại không động viên vài câu, vừa mới tới đã mắng rồi.
Mấy con thỏ ở cái quốc gia chuột túi này cũng không phải là thỏ bình thường gì cho cam, xác suất biến dị và vô cùng lớn, Đàm Thiếu Thiên có thể dẫn đội đi đến bước này kỳ thực cũng đã là rất xuất chúng rồi.
Trong mắt những người ở đây thì tuổi tác của Đàm Thiếu Thiên là nhỏ nhất nhưng mà thực lực lại là mạnh nhất, hơn nữa thì Đàm Thiếu Thiên cũng là đội trưởng dẫn đội của bọn họ trong chuyến công tác này.
Dọc đường đi thì Đàm Thiếu Thiên cũng rất chiếu cố mấy người bọn họ nên mấy bộ đội đặc chủng, mấy Dị năng giả này cũng rất vui lòng mà phục tùng mệnh lệnh của Đàm Thiếu Thiên.
Nhìn thần sắc của mấy người trong đội thì Trình Chu cũng không nói gì, em trai hắn được cấp dưới tán thành thì cũng là chuyện khá tốt mà.
Đàm Thiếu Thiên ngây ngô mà cười cười rồi nói: “Do quá chúng nó quá nhiều. Trước kia em còn chưa từng nhìn thấy đàn thỏ nào khổng lồ như vậy đâu.”
Tâm tình của Melissa rất vui mà nói: “Dạ U, rốt cuộc em cũng đã tới rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Mọi người sao rồi?”
Melissa lắc đầu thở dài nói: “Không tốt lắm. Trước khi tới đây thì người bên cục dị năng nói là đám người ở cái quốc gia chuột túi này mời chị tới đây để ăn buffet thỏ, nơi này có rất nhiều thỏ, thịt cũng rất nhiều nên kêu chị tới đây. Họ nói ăn càng nhiều càng tốt, ăn nhiều thưởng nhiều. Chậc chậc, đúng là chẳng có miếng bánh nào mà tự dưng từ trên trời rơi xuống thật, quả nhiên là cái loại buffet miễn phí này có vấn đề mà.”
Trình Chu cười cười nói: “Tiệc lớn mà ăn không ngon ạ?”
Melissa lắc đầu nói: “Quá nhiều thỏ nên cũng đâu có kịp ăn chứ. Chị vốn nghĩ là ăn miễn phí mà nên dại gì mà không đi ăn nên trước khi qua đây chị còn chạy tới Xà thôn để mượn thêm một đám rắn độc tới đây ăn cùng nữa. Kết quả là hoàn cảnh ở nơi này cũng quá xấu nên rắn bình thường không thể chịu nổi thời tiết ở bên này, chết cũng gần hết rồi, may là trước khi tới đây mấy người bên Xà thôn đã nói là không cần đám rắn này nữa chứ nếu không thì chị cũng không biết lấy đâu ra đủ rắn để trả lại cho bọn họ nữa.”
Trình Chu cười cười nói: “Chị yên tâm, người của Xà thôn cũng không muốn chị trả lại cho họ đâu.”
Melissa có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật thì cũng là lỗi của chị, quốc gia này có quá nhiều động vật biến dị nên chuỗi thức ăn bình thường cũng đã không có giá trị tham khảo nữa rồi.”
Dạ U bỗng nhiên lĩnh ngộ ra vẫn để nên có chút giật mình nói: “Ý chị nói là đám rắn mà chị mang qua đây bị mấy con thỏ đó ăn luôn rồi sao?”
Melissa ngượng ngùng cười cười nói: “Chỉ có một ít bị ăn thôi, cũng không tính là quá nhiều mà.”
Trình Chu nhìn Dạ U thầm nghĩ: Vẫn là Dạ U lợi hại nhất mà. Melissa nói quá hàm súc nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Dạ U vẫn nhạy bén như vậy, nghe một chút là hiểu ngay ra cái ý tại ngôn ngoại của Melisssa. Đúng là đám thỏ biến dị của quốc gia này cũng lợi hại thật, rắn độc mà còn ăn tới như vậy.
Melissa cau mày nói: “Nghe nói là tài nguyên dạng đồng cỏ dùng để chăn nuôi gia súc ở bên này không đủ nên đám thỏ này cũng bị đói tới phát điên rồi, đừng nói là đám rắn độc này, đến người chúng nó cũng dám ăn luôn.”
Trình Chu: “……” Nếu đúng là vậy thì thằng em hời của hắn chật vật tới vậy thì cũng không kỳ lạ rồi.
Tình trạng sa mạc hoá của quốc gia này cũng quá nghiêm trọng, đồng cỏ bị suy thoái nên tài nguyên đồng cỏ dùng để chăn nuôi là cực kỳ quý giá. Lúc trước còn có đám chuột túi lẻn vào nhà dân để gặm cỏ, sau Ma lực triều tịch thì đám thỏ to như con ngựa tấn công, còn thêm đám chuột túi biến dị nữa, tài nguyên đồng cỏ chăn nuôi đúng là càng ngày càng khan hiếm mà.
Dạ U có chút khác thường nói: “Em tưởng thỏ là động vật ăn cỏ mà?”
Melissa bĩu môi nói: “Chị cũng nghĩ thỏ là động vậy ăn cỏ đó, nhưng mà tới đây thì chị mới nghe nói cái thứ này cũng ăn thịt, nó là động vật ăn tạp.”
Dạ U nhìn qua Tiểu Kim và Tiểu Hắc nói: “Trạng thái của hai con rắn này vẫn rất tốt mà.”
Melissa lắc đầu nói: “Chúng nó sắp muốn phun ra rồi, hai con rắn này cũng quá kén ăn, chúng nó nói là mấy con thỏ này không thể ăn.”
Thời gian trước hai con rắn còn uống qua máu của con rồng lửa, chúng nó cũng ăn một lượng lớn thịt của con rồng lửa kia rồi, ăn ngon quá nên thành ra chúng nó cực kỳ kén ăn. Bây giờ nhìn thấy đám thỏ này có lẽ nó cũng cảm thấy nhạt miệng nên lười ăn luôn.
Cơ duyên của Tiểu Kim và Tiểu Hắc trước nay rất tốt, Trình Chu lại còn luyện chế ra Long huyết linh dược cho hai con này dùng nữa chứ. Long huyết linh dược có tác dụng hỗ trợ tăng trưởng và cải thiện thể chất cho hai con rắn này. Tác dụng cũng rất là không tồi đâu.
Trình Chu cau mày cũng có chút nghi hoặc nói: “Hoàn cảnh bên này ác liệt như vậy cơ mà? Hoàn cảnh này đến rắn độc còn không chịu nổi thì sao đám thỏ này lại chịu được chứ?”
Đàm Thiếu Thiên phồng má nói: “Số thỏ có thể chịu được này đều là thỏ biến dị mà.”
Thỏ bên quốc gia này cũng có vài tỷ con, với số lượng thỏ khổng lồ như vậy thì có tỷ lệ biến dị có là 1/1.000 thì cũng đã có mấy triệu đến mấy chục triệu con thỏ biến dị rồi. Mà dân số của cái quốc gia cũng chỉ có mấy triệu người thôi đấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là cái quốc gia này cũng không xong luôn rồi.
Melissa có chút cao hứng nói: “Hai người tới là tốt rồi, cuối cùng cũng có thể được ngủ một giấc rồi.”
Dạ U nhìn Melissa thở dài nói: “Chị xem quầng mắt của chị kìa, nhìn như gấu trúc rồi. Chị muốn nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi nhanh đi.”
Melissa vuốt đôi mắt có chút hoảng sợ nói: “Quầng thâm đã nặng như vậy rồi sao? Hình như là dạo gần đây chị đã làm việc quá độ rồi.”
Melissa mang sofa gấp ra trải xuống đất rồi đeo bịt tai, bịt mắt vào mà nằm lên sofa ngủ luôn.
Mấy người của cục dị năng thấy Melissa vừa nói đi ngủ liền nằm xuống ngủ luôn thì cũng cạn lời.
Có vẻ như đúng là Melissa cũng quá mệt mỏi nên vừa mới ngả lủng thì cũng chìm vào giấc ngủ.
“Tới.” Bạch Văn Bân bỗng nhiên nói.
Trình Chu nhìn thấy sắc mặt Bạch Văn Bân đột nhiên biến đổi thì hỏi: “Cái gì tới?”
Carey nhìn qua Trình Chu nói: “Đàn thỏ muốn chạy qua đây, thằng nhóc này thực lực không ra gì nhưng năng lực báo động cũng khá tốt.”
Bạch Văn Bân là nhĩ lực Dị năng giả nên vẫn luôn phụ trách việc điều tra, năng lực của đối phương rất không tồi nên cũng là người đầu tiên phát hiện ra chỗ không ổn. Cũng may là dọc đường tới đây thì nhờ khả năng báo động trước của Bạch Văn Bân mà mọi người cũng kịp thời phản ứng lại. Lúc trước cũng nhờ năng lực của Bạch Văn Bân mà họ cũng kịp thời tránh được đàn thỏ tập kích, tiết kiệm không ít sức lực.
Carey nhìn Trình Chu cười cười nói: “Giao cho cậu. Dị năng trên người chị cũng đã bị tiêu hao quá độ rồi nên cần phải tu dưỡng đã. Chào.”
Mấy ngày nay Carey vẫn là chủ lực để ứng đối đàn thỏ, cường độ chiến đấu cao và liên tục như vậy nên đối với thân thể cũng đã tạo thành gánh nặng không hề nhỏ.
Mấy Dị năng giả của cục dị năng nhìn Carey nghĩ: Mấy đợt tập kích liên tiếp nên họ cũng thấy sức lực của Carey bị tiêu hao quá độ thật. Nhưng mà trước khi Trình Chu và Dạ U tới thì Carey chưa bao giờ than thở lấy một lời. Bây giờ Carey lại dứt áo ra đi thì đúng là Carey cũng rất là tin tưởng vào thực lực của hai người mới tới này.
Trình Chu nhìn Carey gật đầu nói: “Em biết rồi, mấy chị nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho bọn em.”
Mấy Dị năng giả nghe vậy cũng quay sang nhìn Trình Chu với ánh mắt cực kỳ tò mò.
Đối với mấy người của cục dị năng mà nói thì Trình Chu đúng là một nhân vật cực kỳ thần bí và khó lường.
Mọi người trong cục dị năng đều đã nghe nói đến đạo cụ không gian, thuyền Hoàng kim, kế hoạch củng cố lại đất nước thông qua việc phát triển ngành nông nghiệp mới, … đều có liên hệ với Trình Chu.
Khi mà mấy Dị năng giả tới đây là bọn họ đang chấp hành tử lệnh, nhiệm vụ là đảm bảo an toàn cho Đàm Thiếu Thiên, phía trên cục kỳ để ý đến an nguy của Đàm Thiếu Thiên như vậy cũng không phải là chỉ vì bản thân Đàm Thiếu Thiên là lôi điện Dị năng giả trân quý và tiềm lực vô hạn mà nguyên nhân chính là bọn họ không đắc tội nổi với Trình Chu.
Nếu Trình Chu đã nói ra những lời táo bạo như vậy rồi thì mấy người của cục dị năng bọn họ cũng rất muốn kiến thức thực lực chân chính của Trình Chu.
Tự dưng mặt đất rung chuyển dữ dội, một đám thỏ lớn cũng rầm rầm mà nhảy tới.
Mấy Dị năng giả cũng quay qua nhìn người đang ngồi trước đống lửa ở vị trí canh gác kia một chút, trước đây thì Carey vẫn luôn có chút lười nhác nhưng mà khi chiến đấu thì Carey vẫn luôn là người xông vào tuyến đầu của cuộc chiến.
Nếu là trước đây thì Carey đã sớm sử dụng sức mạnh hệ hoả để công kích vào đám thỏ này rồi, hiện tại thì nhìn thế nào cũng thấy mấy người này đang lười biếng ngôi bên đống lửa mà nướng thịt thế này chứ nhỉ? Mà Carol cũng làm như vậy luôn mới kỳ.
Hai người họ như vậy nhìn thế nào cũng không có tinh thần chiến đấu, thậm chí còn là sống chết mặc bay. Nhưng mà đã cùng nhau chiến đấu vài ngày rồi nên đám Dị năng giả bọn họ cũng hiểu là hai người này sẽ không bao giờ mất cảnh giác như vậy, cũng không phải là người khinh địch nên hiển nhiên là mấy người này rất tin tưởng vào hai người Trình Chu và Dạ U nên lười phản ứng mà nhàn nhã ngồi nướng thịt đã.
Còn Trình Chu thì vẫn luôn là nhân vật cấm kị trong cục dị năng, nhắc tới Trình Chu thì cao tầng của cục dị năng đều giữ nguyên một bộ dạng kín như bưng nên hiện tại mấy Dị năng giả đang có mặt ở đây rất là tò mò về năng lực của Trình Chu.
Một đàn thỏ ầm ầm tập kích đến, con nào con nấy cũng nhào đến như vũ bão, mặt đất cũng không ngừng rung chuyển.
Không biết mấy con thỏ này đã bị cái gì kích thích mà kích thước của mấy con thỏ này còn to hơn cả con trâu nữa.
Trình Chu tiến lên phía trước rồi dùng sức mạnh không gian mà quét qua một đợt lốc xoáy không gian đánh về phía trước.
Lốc xoáy không gian giống như những cơn lốc mà cuốn theo một số lượng lớn những con thỏ vào bên trong, một số lượng lớn của đàn thỏ cũng ngay lập tức bị tiêu diệt.
Có Trình Chu đứng trước mặt hơn nữa thì sức mạnh không gian cũng mạnh như thuỷ triều dâng nên không một con thỏ nào có thể phá huỷ được phòng tuyến mà Trình Chu đã bày ra.
Cả một mảng sa mạc rộng đã biến thành bãi thịt xay, xác thỏ bày la liệt ra khắp nơi, máu thịt cũng mỗi chỗ một ít, Trình Chu cũng lạnh lùng mà nhìn đám thỏ đang nhảy biến thành thịt xay.
Trong bóng tối kéo dài thì thân hình của Trình Chu có chút đơn bạc, nhưng không ngờ là cái thân hình đơn bạc này lại có sức mạnh đáng sợ đến thế, mấy người của cục dị năng cũng trợn mắt há mồm mà kinh ngạc không thôi.
Đám Phó Huy, Tạ Ngạn và Bạch Văn Bân ít nhiều gì cũng biết về năng lực của Trình Chu rồi nhưng mà chứng kiến tận mắt như vậy thì họ vẫn khá là hồi hộp và kinh sợ về hình ảnh trước mắt này.
End chap 185
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.