Chương 130: Hợp Tác Lần 2
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Hai ngày sau, Trình Chu truyền tống đến bảo khố của đảo San Hô cùng với mấy cái rương huyết mạch luyện khí và mấy hộp hạt giống đầy ắp.
Michael bước từ ngoài vào thì hắn cũng nhìn thấy bên trong bảo khố lại nhiều ra thêm vài cái rương huyết mạch luyện khí thì đôi mắt cũng sáng lên.
Sau khi kế thừa tước vị thì Michael cũng phải rất nhiều nên tiền trong túi cơ bản cũng rỗng sạch rồi. Cuối cùng cũng có cơ hội để bổ sung hồi lại chút máu rồi.
“Đã tới rồi sao?” Trình Chu thản nhiên nhìn Michael một cái rồi nói.
Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu cũng tùy tiện mà dựa vào một cái rương rồi nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Michael gật đầu rồi bắt đầu mở cái rương thứ nhất ra.
Cái rương đầu tiên chứa đầy các loại đồng vàng, đồng bạc, đá quý, … cái rương vừa mở thì ánh sáng kim tệ cũng chiếu khắp phòng khiến trái tim Trinh Chu cũng thịch một cái.
Tuy rằng hắn cũng tự kinh doanh khá ổn, bản thân cũng làm đại thiếu gia nhà giàu nên Trình Chu chắc chắn không thiếu tiền, nhưng mà nhìn thấy một đống vàng bạc đá quý như vậy thì Trình Chu cũng rất thèm thuồng đấy.
Michael nhìn thấy đồ vật trong cái rương này thì trái tim cũng bang bang mà đập mạnh.
Sau đó Michael cũng nhanh chóng mở cái rương thứ hai ra, trong cái rương này có một bộ dụng cụ.
Trình Chu nhìn vào đồ vật trong cái rương thứ hai này thì cũng dò hỏi: “Đây chính là cái bộ thiết bị luyện dược mà thành chủ đã nói?”
Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dụng cụ luyện dược cao cấp không phải muốn mua là có thể mua được, năm đó mẫu thân của hắn đã tốn không ít công sức mới có thể mang bộ dụng cụ luyện dược này tới tay.
Michael nhìn qua Trình Chu thầm nghĩ: Hiện tại thì Mạc Lạc hẳn là đang ở trong tay Trình Chu rồi nên có bộ dụng cụ này thì Trình Chu chắc chắn cũng sẽ mượn sức của Mạc Lạc thôi. Nếu Trình Chu có thể mượn sức Mạc Lạc để tự sản xuất được linh dược thì họ cũng có thể hợp tác để buôn bán linh dược ra ngoài.
Michael mở cái rương thứ ba ra, bên trong rương là các loại đồ ăn của Tinh Linh trùng.
Sau khi Hebron chết thì đa số Tinh Linh trùng trên đảo San Hô thành biến thành vô chủ, Michael đã lấy lại tước vị nên cũng kế thừa luôn mấy con Tinh Linh còn lại của Hebron.
Có thể có càng nhiều Tinh Linh thì tất nhiên là rất tốt rồi, nhưng quá đông Tinh Linh thì thức ăn cho chúng nó cũng là một vấn đề nan giải, một rương đồ ăn này cũng có thể chống đỡ được mấy tháng.
Michael lại mở cái rương thứ tư ra, bên trong có các sản phẩm luyện khí như các loại vũ khí, các loại quyển trục khác nhau, …
Rương thứ năm là một số nhật ký ghi chép giao dịch của thành chủ phủ đảo San Hô với các thành chủ phủ khác, một số giao dịch làm ăn, ghi nợ, … từ trước cho tới nay. Cái rương này thì cũng chẳng có ích gì với Trình Chu nhưng lại vô cùng có ích với Michael.
……
Đồ tốt bên trong mấy cái rương cũng không ít nên Trình Chu và Michael lại chia đôi.
Trình Chu vì muốn lấy cái rương thứ 2 là đồ của mẫu thân Michael để lại nên hắn cũng có chút ngượng ngùng, số đồ vật dư lại thì Trình Chu cũng nói với Michael chọn thêm một ít nữa.
Michael cũng là người rất thức thời nên đồ mà hắn chọn cũng không quá đáng.
Trong mấy cái rương huyết mạch luyện khí này thì cũng có không ít linh dược dùng để điều trị căn cơ của kỵ sĩ, Michael sử dụng hạt giống đấu khí để tăng cấp nên thân thể cũng hư hao rất nhiều. Trước đó thì Michael cũng đang lo lắng về tố chất thân thể mình sẽ bị ảnh hưởng, hiện tại cũng vừa lúc cũng chọn thêm một ít để bồi bổ thân thể.
Michael chuyển hướng sang phía bên cạnh rồi dò hỏi: “Mấy cái rương này là …”
Michael nhìn mấy cái rương bên cạnh Trình Chu thì cũng thắc mắc không thôi. Mấy cái rương này có tạo hình cũng khá kỳ lạ, hơn nữa Michael cũng không xác định là có bảo vật gì đang ở bên trong. Hơn nữa thì đây cũng không phải là mấy cái rương ở bên trong bảo khố.
Trình Chu cũng tùy tay mà mở một cái rương ra nói: “Là một vài loại hạt giống mới thu hoạch của chúng tôi thôi.”
Michael thầm nghĩ: Thôn dân của Hắc Mạch thôn đều cho rằng Trình Chu là quý tộc từ biển bên kia lưu lạc đến đây. Số hạt giống này có lẽ là các loại giống cây trồng đến từ biển bên kia.
Trình Chu cũng cầm một quyển sách đưa cho Michael, Michael cũng khá nghi ngờ mà cầm lấy nhìn qua thì thấy bên trong cuốn sách này có mô tả rất kỹ phương pháp gieo trồng một số loại giống cây trồng khác nhau.
Trình Chu lên tiếng giải thích: “Nội dung của cuốn sách này nói về các phương pháp gieo trồng một số loại cây giống, có cách kích thích nảy mầm, cách chăm sóc cây non, cách kích thích cây ra hoa, đậu quả, … của mấy giống cây mà tôi mang tới.”
Cuốn bách khoa toàn thư này là tự tay Dạ U đã soạn lại đấy.
Dịch Thù Tuyết đã tìm một chuyên gia trồng trọt tới dể truyền đạt lại cho Dạ U cách trồng một số loại cây trồng khác nhau. Palmyra cũng sử dụng đọc tâm thuật để đọc hết mấy cái mẹo nhỏ để tăng năng suất cây trồng, rồi truyền đạt lại cho Dạ U, sau đó thì Dạ U cũng lý giải lại toàn bộ rồi đem các phương pháp gieo trồng này rồi biên dịch lại thành ngôn ngữ của dị giới. Cuối cùng thì Trình Chu cũng mang đến đây đưa cho Michael.
Michael nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Tên Trình Chu này còn chuẩn bị cũng rất đầy đủ đấy chứ.
“Chữ viết rất đẹp.” Michael cảm thán nói.
Trình Chu cười cười nói: “Vậy sao?”
Michael gật đầu nói: “Đây là ký hiệu đặc trưng của văn tự hoàng kim mạch. Mà đây cũng là một loại chữ viết của quý tộc. Các hạ cũng là quý tộc sao?”
Trình Chu: “……” Chữ viết đặc trưng của quý tộc? Vậy ra Dạ U cũng là quý tộc sao? Nhưng mà đúng là Dạ U biết rất nhiều chuyện.
Michael nhìn biểu tình của Trình Chu thì cũng có chút hối lỗi nói: “Xin lỗi. Là tôi nhiều chuyện rồi.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có gì. Dựa theo ước định thì 2000 mẫu đất ở phía đông thuộc về tôi, nông nô ở phiến đất đó cũng thuộc về tôi, nhưng mà tôi cũng không thể ra mặt nên phiền thành chủ đại nhân ra mặt xử lý. Tinh Linh trùng ở trong phiến đất đó mà ra đời thì cũng thuộc về tôi.”
Michael gật đầu nói: “Các hạ yên tâm, tôi sẽ an bài tốt.”
Michael nhìn mấy rương hạt giống đầy ắp thì cũng cảm thấy rất mới lạ, số hạt giống mà Trình Chu mang đến có rất nhiều loại mà Michael chưa từng thấy bao giờ nên Michael cũng rất tò mò nếu số hạt giống này có thể phát triển thì sẽ ra đời những loại Tinh Linh trùng mới nào.
Trình Chu gật đầu nói: “Đã như vậy thì phần còn lại làm phiền thành chủ rồi.”
Michael lắc đầu nói: “Các hạ khách khí rồi.”
Michael dừng một chút rồi lại hỏi: “Các hạ tính toán xử lý Movic như thế nào?”
Trình Chu cau mày nói: “Movic sao?”
Movic là quan thu thuế mà Michael đã cử đến Hắc Mạch thôn, nhưng người này vẫn luôn bị Trình Chu ném ở Hắc Mạch thôn không để ý đến, hiện tại Michael mà không đề cập tới thì Trình Chu cũng quên luôn người này rồi.
Michael gật đầu nói: “Dạo gần đây cũng có người muốn tôi chọn lại tử tước của Bàn Thạch đảo.”
Trình Chu sửng sốt một chút rồi cũng phản ứng lại. Michael đã thăng cấp lên bá tước rồi nên chức vị ở Bàn Thạch đảo cũng không có ai kế thừa.
Michael: “Tạm thời thì tôi cũng chưa tìm được người thích hợp. Các hạ xem Movic được không?”
Bá tước Royer cũng đã giới thiệu cho Michael 2 người để chọn thay thế tước vị tử tước. Tuy rằng tài nguyên của Bàn Thạch đảo kia rất cằn cỗi nhưng thịt muỗi tuy nhỏ thì vẫn là thịt.
Vốn dĩ thì Bá tước Royer đã mở miệng thì Michael cũng có thể phân cho, nhưng Michael biết địa bàn của Trình Chu lại là ở Hắc Mạch thôn trên Bàn Thạch đảo nên hắn cũng phải hỏi ý kiến Trình Chu trước.
Tân đảo chủ mới kế nhiệm cũng sẽ ngay lập tức phát hiện tình cảnh đặc thù của Hắc Mạch thôn và cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Trình Chu. Nên Michael cũng đã nói với bá tước Royer là hắn cũng đã ở Bàn Thạch đảo nhiều năm rồi nên cũng rất có cảm tình với Bàn Thạch đảo và hắn cũng không muốn bàn giao Bàn Thạch đảo cho ai cả. Ông ngoại hắn nghe được câu trả lời này cũng rất không vui.
Trình Chu híp mắt nói: “Có thể.”
Tử tước mới của Bàn Thạch đảo cũng không cần quá tài giỏi làm gì nhưng phải biết nghe lời. Tên Movic đó cũng là người rất thức thời, hơn nữa thì hắn cũng khá quen thuộc với Movic nên cũng miễn cưỡng thích hợp, nếu tự dưng xuất hiện một người lạ trên đảo thì lại phải phí thời gian thêm một lần nữa. Quá phiền.
Michael gật đầu nói: “Đây là một quyển trục nặc ngôn (諾言: nuòyán- lời hứa), có lẽ cũng có ích với các hạ.”
Trình Chu: “Vẫn là thành chủ suy xét chu đáo.”
Quyển trục nặc ngôn, hay là một quyển trục lời hứa. Tất nhiên thì ký kế thì buộc phải thực hiện lời hẹn ước đó, còn nếu vi phạm lời hứa thù lập tức bị thất khiếu mà chết ngay lập tức. Vị trí tử tước của Bàn Thạch đảo cũng rất quan trọng nên nói chung là có thêm một tầng bảo hiểm này thì cũng an toàn hơn một ít.
Michael cười cười nói: “Các hạ quá khen.”
Quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo một khi mà có quan hệ với Đoạ ma giả thì cũng rất phiền toái. Movic biết cũng khá nhiều nên để phòng ngừa thì chỉ có thể đem người giết chết hoặc kéo lên thuyền để cùng đi. Lấy thái độ của Trình Chu với Movic thì Michael cũng tự nhiên giao cho Trình Chu tự xử lý, hắn cũng không tiện mà can thiệp quá sâu.
Michael: “Các hạ không ý kiến gì 2 ngày sau ta sẽ tới Bàn Thạch đảo. Lúc đó tôi cũng hạ lệnh phong tước vị cho Movic. Đến lúc đó thì các hạ cũng có thể tuỳ ý để hắn quản lý Bàn Thạch đảo là được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Michael cười cười cũng nêu kiến nghị: “Nếu các hạ muốn mở rộng quy mô gieo trồng một số loại thực vật kỳ quái thì cũng có thể nói với Movic để hắn ra sức.”
Tài nguyên của đảo San Hô tuy rất dồi dào nhưng cũng bị nhiều thế lực dòm ngó nên cũng không tiện để tự do phát triển, hắn tuy đã kế thừa tước vị nhưng cũng không thể tự do mà hành động, lúc nào cũng phải suy nghĩ trước sau rất cẩn thận. Mỗi một lần gieo trồng một giống cây mới lạ nào cũng đều sẽ chọc cho người khác đổ dồn vào nhìn. Nếu gieo trồng quá nhiều thì chỉ sợ sẽ có người nhìn ra vấn đề mất.
Nhưng Bàn Thạch đảo thì lại không cần như vậy, nơi đó cơ bản là hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Nếu Movic đã làm tử tước của Bàn Thạch đảo thì hắn cũng chính là vua của mảnh đất đó mà không chịu quản lý từ bất kỳ ai. Trình Chu chỉ cần nắm thóp của Movic thì cũng muốn làm gì Bàn Thạch đảo cũng chẳng có vấn đề gì.
Trình Chu gật đầu rồi cười cười nói: “Ý kiến của thành chủ đại nhân cũng không tồi.”
Sau khi cũng Michael nói chuyện một lúc thì Trình Chu cũng thuấn di đến Bàn Thạch đảo.
……
Hắc Mạch thôn - Bàn Thạch đảo.
“Đại nhân, ngài tìm tôi?” Movic nơm nớp lo sợ đi tới hỏi.
Trình Chu nhìn Movic rồi tùy tiện dò hỏi: “Tình hình của anh dạo gần đây thế nào?”
Movic cẩn thận trả lời: “Cũng không tệ lắm.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, anh cũng thu thập một chút đi rồi đi theo tôi đi. Sau này anh chính là tử tước mới của Bàn Thạch đảo, và toàn bộ Bàn Thạch đảo này đều do anh quản lý.”
Movic nhìn Trình Chu trừng mắt rồi cười khổ nói: “Đại nhân đừng giỡn nữa.”
Movic vẫn luôn ở Hắc Mạch thôn, nên tin tức cũng không thông thuận cho lắm nên hắn căn bản cũng không biết chuyện đảo San Hô đã biến hoá nghiêng trời lệch đất rồi.
Trình Chu cười cười nói: “Tôi nói giỡn với anh làm gì? Bởi vì anh vẫn luôn ở Hắc Mạch thôn nên tin tức cũng không thông thuận cho lắm rồi đấy. Hebron đã chết, Michael cũng đã kế thừa và tiếp nhận tước vị của đảo San Hô rồi. Bàn Thạch đảo hiện đang vô chủ nên tước vị của Bàn Thạch đảo hiện cũng đang trống không.”
Movic bỗng nhiên trừng mắt rồi giật mình nói: “Bá tước Hebron đã chết?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Đã chết.”
Movic nhìn Trình Chu rồi cẩn thận quan sát từng nét mặt của Trình Chu xem hắn ta có nói dối hay không, và Trình Chu cũng rất thản nhiên để cho hắn quan sát.
Movic bỗng kích động thầm nghĩ: Thật sự là hắn có thể thành đảo chủ của Bàn Thạch đảo rồi sao?
Trước kia thì Movic vẫn luôn nằm mơ, vẫn luôn nghĩ tới việc lập công rồi kiến tạo sự nghiệp rồi phong hào phong tước.
Nhưng sau khi đến đây thì mỗi ngày đều nằm ở Hắc Mạch thôn mà dạy đám trẻ con nên hắn cũng bỏ cái niệm tưởng này rồi. Không nghĩ tới là đột nhiên cái tước vị này lại đập tới đầu hắn.
“Vì sao lại chọn tôi?” Movic cũng có chút khó hiểu nói.
Tại sao lại làm vậy chứ? Hắn có nằm mơ thì cũng chỉ là cái tước vị một nam tước nhỏ nhoi mà thôi, giờ rơi xuống đầu hắn là chức vị tử tước đấy.
Trình Chu nhìn Movic nói: “Bởi vì tôi cũng không nghĩ mình sẽ đảm nhận vị trí tử tước của Bàn Thạch đảo, mà Michael thì lại cảm thấy anh chính là người của tôi.”
Movic nghe vậy cũng sửng sốt rồi hắn cũng bỗng nhiên thông suốt ra. Thật ra thì cái chức vị tử tước này của hắn cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi. Chỉ vì Trình Chu không thích hợp để làm tử tước của Bàn Thạch đảo nên người này phải đẩy hắn ra làm con rối. Sau khi hiểu hết điều này thì Movic cũng không quá thất vọng. Con rối thì sao chứ? Con rối tử tước thì cũng vẫn là tử tước đấy, cũng không thể kém hơn tình trạng như hiện tại được.
Trình Chu lấy một lá thư ra giao cho Movic rồi nói: “Đây là Michael viết cho anh. Nếu anh muốn tiếp nhận tước vị tử tước của Bàn Thạch đảo thì anh phải lập hạ lời thề không được phản bội khế ước.”
Movic cũng vội xem phong thư của Michael, dù sao cũng đã làm thuộc hạ nhiều năm nên chữ viết của Michael hắn vẫn nhận ra được.
Sau khi xem tin xong thì nghi ngờ cuối cùng của Movic cũng đã bị đánh tan.
Movic kích động nói: “Có thể được Trình Chu đại nhân và Michael đại nhân tín nhiệm nên tôi mới có thể ngồi lên vị trí tử tước của Bàn Thạch đảo, từ nay hai vị cứ coi tôi như là Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó là được.”
Trình Chu thầm nghĩ: Movic cũng rất thức thời. Hắn cũng không cần phải nhiều lời làm gì.
Sau khi gặp Movic thì Trình Chu lại đi gặp trưởng thôn.
“Movic sắp phải làm tử tước ạ?” Trưởng thôn nghe vậy có chút khinh hoảng.
Trình Chu nhìn trưởng thôn một cái rồi an ủi nói: “Trưởng thôn, ông kích động như vậy làm gì?”
Trưởng thôn có chút khẩn trương nói: “Này là sợ …” Sau khi Movic lên chức thì hắn ta tới tỉnh sổ sao? Thời điểm Movic mới tới thì cả làng cũng đối xử với hắn ta đâu có được tính là quá tốt chứ.
Trưởng thôn cả đời cũng chỉ là bình dân nên nỗi sợ quý tộc đã bị ăn sâu vào máu rồi.
Trình Chu cười cười nói: “Movic lên kế vị chức vị tử tước là do cháu và Michael muốn hắn lên kế vị, cháu có thể đẩy hắn lên thì cũng có thể đạp hắn xuống. Ông lo lắng làm gì chứ? Người thích hợp để thay thế cho chức vị tử tước của Bàn Thạch đảo cũng có rất nhiều mà, có thể là Movic thì cũng có thể là người khác nữa.”
Lời này của Trình Chu cũng không phải là nói dối. Michael sở dĩ chọn Movic cũng là bởi vì hắn ta cảm thấy Movic là người của Trình Chu nên cũng bán cho Trình Chu một cái nhân tình mà thôi.
Nghe được lời của Trình Chu thì trưởng thôn cũng thoáng yên tâm phần nào. Ông cũng thở phào rồi nói: “Đại nhân nói vậy cũng đúng.”
Trình Chu nhìn trưởng thôn nói: “Trưởng thôn, ông vẫn không phải vẫn luôn hy vọng người trong thôn sẽ trở nên xuất chúng hơn và có cơ hội đổi đời sao? Hiện tại không phải là cơ hội đã đến rồi à?”
Trưởng thôn cũng kích động nói: “Ý của đại nhân là……”
Trình Chu híp mắt nói: “Movic hiện tại cũng không có gì căn cơ gì, mà người trong thôn chúng ta cũng đã có vài người tu luyện ra đấu khí rồi, vừa vặn cũng có thể đi theo Movic làm vài việc. Cũng là đem người nhìn hắn ta hành sự.”
Trưởng thôn cũng là một con cáo già, nghe Trình Chu nói vậy thì cũng minh bạch ý của Trình Chu rồi. Trình Chu vốn cũng không yên tâm với Movic nên cũng muốn cài cắm một số gián điệp để giám sát và tiện xử lý luôn.
Trưởng thôn vỗ ngực bảo đảm rồi nói: “Đại nhân yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Trưởng thôn là người thông minh. Ông làm việc cháu cũng yên tâm.”
End chap 130
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Michael bước từ ngoài vào thì hắn cũng nhìn thấy bên trong bảo khố lại nhiều ra thêm vài cái rương huyết mạch luyện khí thì đôi mắt cũng sáng lên.
Sau khi kế thừa tước vị thì Michael cũng phải rất nhiều nên tiền trong túi cơ bản cũng rỗng sạch rồi. Cuối cùng cũng có cơ hội để bổ sung hồi lại chút máu rồi.
“Đã tới rồi sao?” Trình Chu thản nhiên nhìn Michael một cái rồi nói.
Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu cũng tùy tiện mà dựa vào một cái rương rồi nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Michael gật đầu rồi bắt đầu mở cái rương thứ nhất ra.
Cái rương đầu tiên chứa đầy các loại đồng vàng, đồng bạc, đá quý, … cái rương vừa mở thì ánh sáng kim tệ cũng chiếu khắp phòng khiến trái tim Trinh Chu cũng thịch một cái.
Tuy rằng hắn cũng tự kinh doanh khá ổn, bản thân cũng làm đại thiếu gia nhà giàu nên Trình Chu chắc chắn không thiếu tiền, nhưng mà nhìn thấy một đống vàng bạc đá quý như vậy thì Trình Chu cũng rất thèm thuồng đấy.
Michael nhìn thấy đồ vật trong cái rương này thì trái tim cũng bang bang mà đập mạnh.
Sau đó Michael cũng nhanh chóng mở cái rương thứ hai ra, trong cái rương này có một bộ dụng cụ.
Trình Chu nhìn vào đồ vật trong cái rương thứ hai này thì cũng dò hỏi: “Đây chính là cái bộ thiết bị luyện dược mà thành chủ đã nói?”
Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dụng cụ luyện dược cao cấp không phải muốn mua là có thể mua được, năm đó mẫu thân của hắn đã tốn không ít công sức mới có thể mang bộ dụng cụ luyện dược này tới tay.
Michael nhìn qua Trình Chu thầm nghĩ: Hiện tại thì Mạc Lạc hẳn là đang ở trong tay Trình Chu rồi nên có bộ dụng cụ này thì Trình Chu chắc chắn cũng sẽ mượn sức của Mạc Lạc thôi. Nếu Trình Chu có thể mượn sức Mạc Lạc để tự sản xuất được linh dược thì họ cũng có thể hợp tác để buôn bán linh dược ra ngoài.
Michael mở cái rương thứ ba ra, bên trong rương là các loại đồ ăn của Tinh Linh trùng.
Sau khi Hebron chết thì đa số Tinh Linh trùng trên đảo San Hô thành biến thành vô chủ, Michael đã lấy lại tước vị nên cũng kế thừa luôn mấy con Tinh Linh còn lại của Hebron.
Có thể có càng nhiều Tinh Linh thì tất nhiên là rất tốt rồi, nhưng quá đông Tinh Linh thì thức ăn cho chúng nó cũng là một vấn đề nan giải, một rương đồ ăn này cũng có thể chống đỡ được mấy tháng.
Michael lại mở cái rương thứ tư ra, bên trong có các sản phẩm luyện khí như các loại vũ khí, các loại quyển trục khác nhau, …
Rương thứ năm là một số nhật ký ghi chép giao dịch của thành chủ phủ đảo San Hô với các thành chủ phủ khác, một số giao dịch làm ăn, ghi nợ, … từ trước cho tới nay. Cái rương này thì cũng chẳng có ích gì với Trình Chu nhưng lại vô cùng có ích với Michael.
……
Đồ tốt bên trong mấy cái rương cũng không ít nên Trình Chu và Michael lại chia đôi.
Trình Chu vì muốn lấy cái rương thứ 2 là đồ của mẫu thân Michael để lại nên hắn cũng có chút ngượng ngùng, số đồ vật dư lại thì Trình Chu cũng nói với Michael chọn thêm một ít nữa.
Michael cũng là người rất thức thời nên đồ mà hắn chọn cũng không quá đáng.
Trong mấy cái rương huyết mạch luyện khí này thì cũng có không ít linh dược dùng để điều trị căn cơ của kỵ sĩ, Michael sử dụng hạt giống đấu khí để tăng cấp nên thân thể cũng hư hao rất nhiều. Trước đó thì Michael cũng đang lo lắng về tố chất thân thể mình sẽ bị ảnh hưởng, hiện tại cũng vừa lúc cũng chọn thêm một ít để bồi bổ thân thể.
Michael chuyển hướng sang phía bên cạnh rồi dò hỏi: “Mấy cái rương này là …”
Michael nhìn mấy cái rương bên cạnh Trình Chu thì cũng thắc mắc không thôi. Mấy cái rương này có tạo hình cũng khá kỳ lạ, hơn nữa Michael cũng không xác định là có bảo vật gì đang ở bên trong. Hơn nữa thì đây cũng không phải là mấy cái rương ở bên trong bảo khố.
Trình Chu cũng tùy tay mà mở một cái rương ra nói: “Là một vài loại hạt giống mới thu hoạch của chúng tôi thôi.”
Michael thầm nghĩ: Thôn dân của Hắc Mạch thôn đều cho rằng Trình Chu là quý tộc từ biển bên kia lưu lạc đến đây. Số hạt giống này có lẽ là các loại giống cây trồng đến từ biển bên kia.
Trình Chu cũng cầm một quyển sách đưa cho Michael, Michael cũng khá nghi ngờ mà cầm lấy nhìn qua thì thấy bên trong cuốn sách này có mô tả rất kỹ phương pháp gieo trồng một số loại giống cây trồng khác nhau.
Trình Chu lên tiếng giải thích: “Nội dung của cuốn sách này nói về các phương pháp gieo trồng một số loại cây giống, có cách kích thích nảy mầm, cách chăm sóc cây non, cách kích thích cây ra hoa, đậu quả, … của mấy giống cây mà tôi mang tới.”
Cuốn bách khoa toàn thư này là tự tay Dạ U đã soạn lại đấy.
Dịch Thù Tuyết đã tìm một chuyên gia trồng trọt tới dể truyền đạt lại cho Dạ U cách trồng một số loại cây trồng khác nhau. Palmyra cũng sử dụng đọc tâm thuật để đọc hết mấy cái mẹo nhỏ để tăng năng suất cây trồng, rồi truyền đạt lại cho Dạ U, sau đó thì Dạ U cũng lý giải lại toàn bộ rồi đem các phương pháp gieo trồng này rồi biên dịch lại thành ngôn ngữ của dị giới. Cuối cùng thì Trình Chu cũng mang đến đây đưa cho Michael.
Michael nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Tên Trình Chu này còn chuẩn bị cũng rất đầy đủ đấy chứ.
“Chữ viết rất đẹp.” Michael cảm thán nói.
Trình Chu cười cười nói: “Vậy sao?”
Michael gật đầu nói: “Đây là ký hiệu đặc trưng của văn tự hoàng kim mạch. Mà đây cũng là một loại chữ viết của quý tộc. Các hạ cũng là quý tộc sao?”
Trình Chu: “……” Chữ viết đặc trưng của quý tộc? Vậy ra Dạ U cũng là quý tộc sao? Nhưng mà đúng là Dạ U biết rất nhiều chuyện.
Michael nhìn biểu tình của Trình Chu thì cũng có chút hối lỗi nói: “Xin lỗi. Là tôi nhiều chuyện rồi.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có gì. Dựa theo ước định thì 2000 mẫu đất ở phía đông thuộc về tôi, nông nô ở phiến đất đó cũng thuộc về tôi, nhưng mà tôi cũng không thể ra mặt nên phiền thành chủ đại nhân ra mặt xử lý. Tinh Linh trùng ở trong phiến đất đó mà ra đời thì cũng thuộc về tôi.”
Michael gật đầu nói: “Các hạ yên tâm, tôi sẽ an bài tốt.”
Michael nhìn mấy rương hạt giống đầy ắp thì cũng cảm thấy rất mới lạ, số hạt giống mà Trình Chu mang đến có rất nhiều loại mà Michael chưa từng thấy bao giờ nên Michael cũng rất tò mò nếu số hạt giống này có thể phát triển thì sẽ ra đời những loại Tinh Linh trùng mới nào.
Trình Chu gật đầu nói: “Đã như vậy thì phần còn lại làm phiền thành chủ rồi.”
Michael lắc đầu nói: “Các hạ khách khí rồi.”
Michael dừng một chút rồi lại hỏi: “Các hạ tính toán xử lý Movic như thế nào?”
Trình Chu cau mày nói: “Movic sao?”
Movic là quan thu thuế mà Michael đã cử đến Hắc Mạch thôn, nhưng người này vẫn luôn bị Trình Chu ném ở Hắc Mạch thôn không để ý đến, hiện tại Michael mà không đề cập tới thì Trình Chu cũng quên luôn người này rồi.
Michael gật đầu nói: “Dạo gần đây cũng có người muốn tôi chọn lại tử tước của Bàn Thạch đảo.”
Trình Chu sửng sốt một chút rồi cũng phản ứng lại. Michael đã thăng cấp lên bá tước rồi nên chức vị ở Bàn Thạch đảo cũng không có ai kế thừa.
Michael: “Tạm thời thì tôi cũng chưa tìm được người thích hợp. Các hạ xem Movic được không?”
Bá tước Royer cũng đã giới thiệu cho Michael 2 người để chọn thay thế tước vị tử tước. Tuy rằng tài nguyên của Bàn Thạch đảo kia rất cằn cỗi nhưng thịt muỗi tuy nhỏ thì vẫn là thịt.
Vốn dĩ thì Bá tước Royer đã mở miệng thì Michael cũng có thể phân cho, nhưng Michael biết địa bàn của Trình Chu lại là ở Hắc Mạch thôn trên Bàn Thạch đảo nên hắn cũng phải hỏi ý kiến Trình Chu trước.
Tân đảo chủ mới kế nhiệm cũng sẽ ngay lập tức phát hiện tình cảnh đặc thù của Hắc Mạch thôn và cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Trình Chu. Nên Michael cũng đã nói với bá tước Royer là hắn cũng đã ở Bàn Thạch đảo nhiều năm rồi nên cũng rất có cảm tình với Bàn Thạch đảo và hắn cũng không muốn bàn giao Bàn Thạch đảo cho ai cả. Ông ngoại hắn nghe được câu trả lời này cũng rất không vui.
Trình Chu híp mắt nói: “Có thể.”
Tử tước mới của Bàn Thạch đảo cũng không cần quá tài giỏi làm gì nhưng phải biết nghe lời. Tên Movic đó cũng là người rất thức thời, hơn nữa thì hắn cũng khá quen thuộc với Movic nên cũng miễn cưỡng thích hợp, nếu tự dưng xuất hiện một người lạ trên đảo thì lại phải phí thời gian thêm một lần nữa. Quá phiền.
Michael gật đầu nói: “Đây là một quyển trục nặc ngôn (諾言: nuòyán- lời hứa), có lẽ cũng có ích với các hạ.”
Trình Chu: “Vẫn là thành chủ suy xét chu đáo.”
Quyển trục nặc ngôn, hay là một quyển trục lời hứa. Tất nhiên thì ký kế thì buộc phải thực hiện lời hẹn ước đó, còn nếu vi phạm lời hứa thù lập tức bị thất khiếu mà chết ngay lập tức. Vị trí tử tước của Bàn Thạch đảo cũng rất quan trọng nên nói chung là có thêm một tầng bảo hiểm này thì cũng an toàn hơn một ít.
Michael cười cười nói: “Các hạ quá khen.”
Quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo một khi mà có quan hệ với Đoạ ma giả thì cũng rất phiền toái. Movic biết cũng khá nhiều nên để phòng ngừa thì chỉ có thể đem người giết chết hoặc kéo lên thuyền để cùng đi. Lấy thái độ của Trình Chu với Movic thì Michael cũng tự nhiên giao cho Trình Chu tự xử lý, hắn cũng không tiện mà can thiệp quá sâu.
Michael: “Các hạ không ý kiến gì 2 ngày sau ta sẽ tới Bàn Thạch đảo. Lúc đó tôi cũng hạ lệnh phong tước vị cho Movic. Đến lúc đó thì các hạ cũng có thể tuỳ ý để hắn quản lý Bàn Thạch đảo là được.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Michael cười cười cũng nêu kiến nghị: “Nếu các hạ muốn mở rộng quy mô gieo trồng một số loại thực vật kỳ quái thì cũng có thể nói với Movic để hắn ra sức.”
Tài nguyên của đảo San Hô tuy rất dồi dào nhưng cũng bị nhiều thế lực dòm ngó nên cũng không tiện để tự do phát triển, hắn tuy đã kế thừa tước vị nhưng cũng không thể tự do mà hành động, lúc nào cũng phải suy nghĩ trước sau rất cẩn thận. Mỗi một lần gieo trồng một giống cây mới lạ nào cũng đều sẽ chọc cho người khác đổ dồn vào nhìn. Nếu gieo trồng quá nhiều thì chỉ sợ sẽ có người nhìn ra vấn đề mất.
Nhưng Bàn Thạch đảo thì lại không cần như vậy, nơi đó cơ bản là hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Nếu Movic đã làm tử tước của Bàn Thạch đảo thì hắn cũng chính là vua của mảnh đất đó mà không chịu quản lý từ bất kỳ ai. Trình Chu chỉ cần nắm thóp của Movic thì cũng muốn làm gì Bàn Thạch đảo cũng chẳng có vấn đề gì.
Trình Chu gật đầu rồi cười cười nói: “Ý kiến của thành chủ đại nhân cũng không tồi.”
Sau khi cũng Michael nói chuyện một lúc thì Trình Chu cũng thuấn di đến Bàn Thạch đảo.
……
Hắc Mạch thôn - Bàn Thạch đảo.
“Đại nhân, ngài tìm tôi?” Movic nơm nớp lo sợ đi tới hỏi.
Trình Chu nhìn Movic rồi tùy tiện dò hỏi: “Tình hình của anh dạo gần đây thế nào?”
Movic cẩn thận trả lời: “Cũng không tệ lắm.”
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, anh cũng thu thập một chút đi rồi đi theo tôi đi. Sau này anh chính là tử tước mới của Bàn Thạch đảo, và toàn bộ Bàn Thạch đảo này đều do anh quản lý.”
Movic nhìn Trình Chu trừng mắt rồi cười khổ nói: “Đại nhân đừng giỡn nữa.”
Movic vẫn luôn ở Hắc Mạch thôn, nên tin tức cũng không thông thuận cho lắm nên hắn căn bản cũng không biết chuyện đảo San Hô đã biến hoá nghiêng trời lệch đất rồi.
Trình Chu cười cười nói: “Tôi nói giỡn với anh làm gì? Bởi vì anh vẫn luôn ở Hắc Mạch thôn nên tin tức cũng không thông thuận cho lắm rồi đấy. Hebron đã chết, Michael cũng đã kế thừa và tiếp nhận tước vị của đảo San Hô rồi. Bàn Thạch đảo hiện đang vô chủ nên tước vị của Bàn Thạch đảo hiện cũng đang trống không.”
Movic bỗng nhiên trừng mắt rồi giật mình nói: “Bá tước Hebron đã chết?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Đã chết.”
Movic nhìn Trình Chu rồi cẩn thận quan sát từng nét mặt của Trình Chu xem hắn ta có nói dối hay không, và Trình Chu cũng rất thản nhiên để cho hắn quan sát.
Movic bỗng kích động thầm nghĩ: Thật sự là hắn có thể thành đảo chủ của Bàn Thạch đảo rồi sao?
Trước kia thì Movic vẫn luôn nằm mơ, vẫn luôn nghĩ tới việc lập công rồi kiến tạo sự nghiệp rồi phong hào phong tước.
Nhưng sau khi đến đây thì mỗi ngày đều nằm ở Hắc Mạch thôn mà dạy đám trẻ con nên hắn cũng bỏ cái niệm tưởng này rồi. Không nghĩ tới là đột nhiên cái tước vị này lại đập tới đầu hắn.
“Vì sao lại chọn tôi?” Movic cũng có chút khó hiểu nói.
Tại sao lại làm vậy chứ? Hắn có nằm mơ thì cũng chỉ là cái tước vị một nam tước nhỏ nhoi mà thôi, giờ rơi xuống đầu hắn là chức vị tử tước đấy.
Trình Chu nhìn Movic nói: “Bởi vì tôi cũng không nghĩ mình sẽ đảm nhận vị trí tử tước của Bàn Thạch đảo, mà Michael thì lại cảm thấy anh chính là người của tôi.”
Movic nghe vậy cũng sửng sốt rồi hắn cũng bỗng nhiên thông suốt ra. Thật ra thì cái chức vị tử tước này của hắn cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi. Chỉ vì Trình Chu không thích hợp để làm tử tước của Bàn Thạch đảo nên người này phải đẩy hắn ra làm con rối. Sau khi hiểu hết điều này thì Movic cũng không quá thất vọng. Con rối thì sao chứ? Con rối tử tước thì cũng vẫn là tử tước đấy, cũng không thể kém hơn tình trạng như hiện tại được.
Trình Chu lấy một lá thư ra giao cho Movic rồi nói: “Đây là Michael viết cho anh. Nếu anh muốn tiếp nhận tước vị tử tước của Bàn Thạch đảo thì anh phải lập hạ lời thề không được phản bội khế ước.”
Movic cũng vội xem phong thư của Michael, dù sao cũng đã làm thuộc hạ nhiều năm nên chữ viết của Michael hắn vẫn nhận ra được.
Sau khi xem tin xong thì nghi ngờ cuối cùng của Movic cũng đã bị đánh tan.
Movic kích động nói: “Có thể được Trình Chu đại nhân và Michael đại nhân tín nhiệm nên tôi mới có thể ngồi lên vị trí tử tước của Bàn Thạch đảo, từ nay hai vị cứ coi tôi như là Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó là được.”
Trình Chu thầm nghĩ: Movic cũng rất thức thời. Hắn cũng không cần phải nhiều lời làm gì.
Sau khi gặp Movic thì Trình Chu lại đi gặp trưởng thôn.
“Movic sắp phải làm tử tước ạ?” Trưởng thôn nghe vậy có chút khinh hoảng.
Trình Chu nhìn trưởng thôn một cái rồi an ủi nói: “Trưởng thôn, ông kích động như vậy làm gì?”
Trưởng thôn có chút khẩn trương nói: “Này là sợ …” Sau khi Movic lên chức thì hắn ta tới tỉnh sổ sao? Thời điểm Movic mới tới thì cả làng cũng đối xử với hắn ta đâu có được tính là quá tốt chứ.
Trưởng thôn cả đời cũng chỉ là bình dân nên nỗi sợ quý tộc đã bị ăn sâu vào máu rồi.
Trình Chu cười cười nói: “Movic lên kế vị chức vị tử tước là do cháu và Michael muốn hắn lên kế vị, cháu có thể đẩy hắn lên thì cũng có thể đạp hắn xuống. Ông lo lắng làm gì chứ? Người thích hợp để thay thế cho chức vị tử tước của Bàn Thạch đảo cũng có rất nhiều mà, có thể là Movic thì cũng có thể là người khác nữa.”
Lời này của Trình Chu cũng không phải là nói dối. Michael sở dĩ chọn Movic cũng là bởi vì hắn ta cảm thấy Movic là người của Trình Chu nên cũng bán cho Trình Chu một cái nhân tình mà thôi.
Nghe được lời của Trình Chu thì trưởng thôn cũng thoáng yên tâm phần nào. Ông cũng thở phào rồi nói: “Đại nhân nói vậy cũng đúng.”
Trình Chu nhìn trưởng thôn nói: “Trưởng thôn, ông vẫn không phải vẫn luôn hy vọng người trong thôn sẽ trở nên xuất chúng hơn và có cơ hội đổi đời sao? Hiện tại không phải là cơ hội đã đến rồi à?”
Trưởng thôn cũng kích động nói: “Ý của đại nhân là……”
Trình Chu híp mắt nói: “Movic hiện tại cũng không có gì căn cơ gì, mà người trong thôn chúng ta cũng đã có vài người tu luyện ra đấu khí rồi, vừa vặn cũng có thể đi theo Movic làm vài việc. Cũng là đem người nhìn hắn ta hành sự.”
Trưởng thôn cũng là một con cáo già, nghe Trình Chu nói vậy thì cũng minh bạch ý của Trình Chu rồi. Trình Chu vốn cũng không yên tâm với Movic nên cũng muốn cài cắm một số gián điệp để giám sát và tiện xử lý luôn.
Trưởng thôn vỗ ngực bảo đảm rồi nói: “Đại nhân yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Trưởng thôn là người thông minh. Ông làm việc cháu cũng yên tâm.”
End chap 130
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.