Chương 131: Mạc Lạc Quy Phục
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu tiện đường mang Movic cùng với một vài thôn dân đến vùng phụ cận thành chủ phủ của Bàn Thạch đảo.
Hai ngày sau, Michael ngồi trên con thuyền cấp bậc hoàng kim mang theo một đám thuộc hạ cùng nhau trở về Bàn Thạch đảo với tư thế .
Dưới sự chứng kiến của dân chúng thì Michael đã trao lại tước vị cho Movic, và đem vị trí thành chủ của Bàn Thạch đảo trao lại cho Movic.
Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người thì Movic cũng chính thức trở thành đảo chủ của Bàn Thạch đảo.
Với tư cách là thành chủ mới của thành trung tâm Bàn Thạch đảo thì Movic cũng phải chịu áp lực không nhỏ. Năm xưa thì Michael tốt xấu gì cũng còn bá tước Royer hậu thuẫn, hơn nữa thì Hebron cũng rất kiêng kị thân phận của Michael, cũng ngại thể diện nên đã phân cho Michael một con trung Tinh Linh, và mấy con Tinh Linh trùng. Tới lượt Movic làm thành chủ và ban chức vị tử tước của hòn đảo này thì đúng nghĩ bảo khố trống rỗng, trong tay thì cũng một trắng hai nghèo kiết xác.
Nhưng mà hiện tại thì Movic lại cũng có chút ưu thế hơn Michael năm đó, năm Michael mới đến thì Hebron đã cố tình cắt đứt giao thương với ngoại giới của hòn đảo này với tất cả các hòn đảo xung quanh. Giờ thì khác rồi, Michael thượng vị nên cũng nhanh chóng lập lại con đường giao thương của hòn đảo này với đảo San Hô, hơn nữa thì hắn vẫn còn Trình Chu hậu thuẫn ở sau lưng mà.
Có Michael tự thân hộ tống và trao tước vị trước mặt dân chúng cũng là một lời đảm bảo vô hình giúp Movic cũng không bị bơ vơ lạc lõng không có người hậu thuẫn nên hắn cũng cảm thấy rất yên tâm.
Chỉ có một trở ngại là hiện nay Michael cũng đang trong giai đoạn túng quẫn về tài chính nên tài nguyên tu luyện cũng không thể giúp đỡ cho Movic quá nhiều.
Sau khi Movic kế nhiệm thì mấy lính tráng đều do người dân Hắc Mạch thôn đảm nhiệm, mấy người đã tu luyện được đấu khí thì họ cũng đảm nhận chức đội trưởng, và trưởng thôn của Hắc Mạch thôn thì trở thành đại quản gia của thành chủ phủ, hiện tại mọi thứ đều sắp xếp rất tốt theo ý của Trình Chu.
Tuy rằng hơi chật vật và chắp vá nhưng cuối cùng thì thành chủ phủ cũng đã đi vào hoạt động rồi tất cả mọi người cũng bắt đầu mở ra cuộc sống mới.
……
Tử Kinh đảo.
“Ông nội, ông nghĩ em họ có ý gì khi làm như vậy chứ? Dù sao thì ông nội cũng đã giúp đỡ nó nhiều như vậy mà cái tước vị tử tước ở Bàn Thạch đảo nó cũng không muốn giao ra là sao? Rốt cuộc nó có coi ông vào mắt nữa không vậy?” Rogulei bất mãn nói.
Bá tước Royer cau mày nói: “Thôi, có thể là nó có tính toán khác.”
Rogulei tức giận nói: “Cái tên Movic kia rốt cuộc là có lai lịch gì vậy? Nghe nói hắn còn không đạt được cái tước vị nam tước cơ mà. Đây còn không phải là một bước lên trời hay gì?”
Kỳ thật thì bá tước Royer cũng ít nhiều nhìn ra một vài vấn đề nhưng ông cũng không dám xác nhận. Bá tước Royer cũng đoán sơ bộ, có lẽ ngoại trừ bản thân ông ra thì còn có một thế lực khác đang giúp đỡ cho đứa cháu ngoại này của ông.
Cái chết của Hebron nhìn thì có vẻ giống như là ngoài ý muốn, nhưng xác thực là chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Cleo vẫn luôn nói nhảm là Michael đang hợp tác với Đoạ ma giả, và Michael đang tính kế để hại chết phụ phân của con bé. Lúc đó thì dân chúng của đảo San Hô cũng chỉ nghĩ là con bé đang bị đả kích quá lớn nên nói xiên nói quàng hạ thấp danh dự của Michael thôi. Nhưng giờ nghĩ lại thì có khi lời con bé nói cũng không phải không có khả năng.
Nếu Michael thật sự có quan hệ với Đoạ ma giả thì nó cũng không thể nói thẳng ra được nên cần phải giấu diếm tới cùng. Mà ông thì vẫn phải hỗ trợ giúp đỡ đứa cháu ngoại ngày che giấu thật kỹ, nếu cái tin Michael hợp tác với Đoạ ma giả mà lọt ra ngoài thì Tử Kinh đảo của bọn họ cũng chẳng có gì tốt cả.
Trên thực tế thì cũng rất nhiều quý tộc cũng thường xuyên hợp tác với Đoạ ma giả, chỉ cần bên ngoài không biết là được.
……
Đàm gia.
“Anh hai, rốt cuộc anh đã trở về, cuốn sách đó đã phiên dịch xong hết rồi. Còn lại chỉ chờ anh thôi.” Đàm Thiếu Thiên kích động nói.
“Cuốn luyện dược thư đó đã dịch xong hết rồi sao?” Trình Chu hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi vội vàng nói: “Đều đã dịch xong, anh nhìn qua thử đi.”
Trình Chu cuốn sách ra rồi thầm nghĩ: Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là chữ của Dạ U cũng chỉ hơi đẹp một chút thôi, nhưng mà hiện tại so với chữ của Carey thì đúng là chữ của Dạ U đẹp thật, nét chữ của Carey nhìn y như bạch tuộc đang bò thế này thì có nhìn cũng rối mắt quá thể.
“Hoá ra cuốn sách cổ của tổ tiên lưu lại chính là một cuốn luyện dược thư của thế giới khác, văn tự sử dụng cũng là văn tự dùng trong thuật luyện dược, thảo nào không ai hiểu nó đang vẽ cái gì cả.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu cũng thử mở cuốn sách này ra đọc bản dịch, sau đó thì hắn cũng phát hiện là Carey đang dùng văn tự của dị giới để phiên dịch lại, đúc kết lại là hắn nhìn cũng chẳng hiểu cái gì cả. Cho nên, có phiên dịch hay không phiên dịch thì hắn cũng chẳng hiểu cái gì cả. Mù chữ thật là đáng sợ mà.
Dạ U nghiêng người lên phía trước nhìn rồi cũng giải thích với Trình Chu là bản dịch này có rất nhiều chỗ khác biệt ở trong đó, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Mạc Lạc cố tình che giấu hay do Carey bất cẩn.
Nói cho đúng hơn là những từ này không thể diễn tả lại bằng lời được mà chỉ có thể cảm nhận cố hữu của mỗi một luyện dược sư. Cái này giống như bản năng vậy đấy. Ví dụ như màu sắc chẳng hạn, khi nhắc tới trời thì người ta sẽ nghĩ tới màu xanh, hoa là màu đỏ còn cỏ là màu xanh, nhưng mà người bị mù màu thì rất khó mà diễn tả những màu sắc này.
Carey không tinh thông thuật luyện dược nên những kiến thức thường thức về thuật luyện dược thì Carey cũng không hề có. Mà cũng vì đề phòng Mạc Lạc gây rối nên đã xếp lộn xộn tất cả các ký tự lại nên câu chữ mới thành ra như vậy. Nói chung là có thể dịch ra thành như này cũng đã là không tồi rồi.
Tuy là có nhiều sai sót nhưng bản dịch này vẫn có giá trị tham khảo, ít nhất không giống như trước là nhìn vào ký tự mà không hiểu cái gì cả.
“Anh hai, có một tin tốt nữa. Cái người mà anh mang tới đây hắn cũng đã thông suốt nên muốn đầu phục rồi.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Nghĩ thông suốt rồi? Sao nhanh vậy chứ?”
Trình Chu mang Mạc Lạc tới đây thì cũng giao việc xong rồi ném cho đám Melissa không quan tâm nữa, sau đó thì hắn cũng tự bận việc của mình nên cũng đã mấy ngày Trình Chu cũng chưa hề gặp lại người này rồi.
Trình Chu cũng không nghĩ tới là chỉ mấy ngày không tới thì Mạc Lạc lại có thể thông suốt nhanh tới vậy. Thái độ trước kia làm Trình Chu còn tưởng đối phương thà chết chứ không chịu khuất phục nữa chứ.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng thế đấy ạ. Palmyra nói là hắn ta nguyện ý để chúng ta thuê.”
Trình Chu: “……”
Hình như hắn cũng đâu có muốn thuê Mạc Lạc đâu nhỉ? Nhưng mà hình như là thuê người cũng không phải là ý kiến tồi đâu. Có một luyện dược sư chuyên nghiệp ở bên cạnh chỉ điểm hắn là sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc hắn tự mò mẫm. Tuy là có cuốn luyện dược thư này rồi nhưng có giáo viên trực tiếp chỉ dạy thì cũng tốt hơn nhiều. Nếu đối phương mà nguyện ý chỉ dạy cho hắn thì hắn cũng đỡ không ít công sức,
Trình Chu có chút nghi hoặc rồi nói nhỏ: “Mà sao tự dưng tên này lại nghĩ thông suốt chứ?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Em không biết. Nghe Đông Đông nói là hắn ta rất có hứng thú với mấy cái sản phẩm luyện khí ở thế giới bên này nên hắn muốn tìm hiểu một chút.”
Trình Chu nghi hoặc hỏi: “Sản phẩm luyện khí?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Là máy tính bảng.”
Trình Chu cũng gật đầu nói: “Thật không thể ngờ là chỉ có một cái tính bảng cũng có thể làm hắn ta khuất phục. Nhưng mà nghĩ thông suốt cũng tốt.”
“Clara nói là Mạc Lạc có thể bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD, nên hắn ta cũng buộc phải khuất phục.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu không hiểu nói: “Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Đám chị Carey thường ở dưới tầng ngầm coi TV, khi đám Carey coi TV thì Mạc Lạc cũng ra xem cùng. Mà chương trình yêu thích cả mấy người Carey cũng đâu có giống nhau, nên mọi người thường xuyên thay ca để coi. Mà mỗi lần thay ca thì lại đổi kênh khác, sau đó lại chuyển sang kênh tiếp. Làm hoài như vậy nên Mạc Lạc xem rất bức xúc, hắn xem một lúc đâu thể xem hết được mấy trăm kênh đâu, nên mỗi lần coi đều không đầu không đuôi. Vậy nên hắn khuất phục.”
Trình Chu: “……” Vậy cũng được nữa hả? Nhưng mà đúng là coi như vậy xác thực rất khó chịu.
……
Trình Chu tới tìm Mạc Lạc rồi đánh giá một hồi.
Mạc Lạc cũng nhìn Trình Chu vài lần, rồi không cam lòng mà hành lễ rồi miễn cưỡng gọi một tiếng: “Trình thiếu.”
Sau khi quan sát đám Clara mấy ngày thì từ lời nói, hành động và hoàn cảnh xung quanh thì Mạc Lạc cũng biết là hắn đã tới một thế giới khác rồi.
Thế giới này cũng có Đọa ma giả, nhưng Đoạ ma giả ở thế giới này cũng rất cao quý, mỗi người đều phải sứt đầu mẻ trán mới có thể thành Đoạ ma giả.
Mạc Lạc cảm thấy nếu hắn đã thay đổi một thế giới mới rồi thì hắn cũng không cần phải quá cố chấp như vậy nữa.
Sau mấy ngày quan sát thì Mạc Lạc cũng đã tiếp thu rất nhiều khái niệm về thế giới mới này. Hắn cảm thấy nếu bản thân mình còn quá hà khắc thì chính hắn lại trở thành người biết không phân biệt đúng sai rồi. Đoạ ma giả ở thế giới này cũng đâu có làm điều gì ác độc đâu. Cái gọi là tay sai của ma quỷ chẳng qua cũng là vì những người cầm quyền quá mức kiêng kỵ sức mạnh của Đoạ ma giả nên mới tuyên truyền và gán ghép những tội danh trời ơi đất hỡi cho bọn họ thôi.
Trình Chu đánh giá Mạc Lạc vài lần cũng theo bản năng mà nói: “Anh …… Hình như béo lên rồi đúng không?”
Mạc Lạc: “……” Hắn cũng không nghĩ tới, câu đầu tiên mà Trình Chu nói với hắn sau mấy ngày gặp lại chính là câu này. Muốn hắn trả lời sao mới vừa lòng đây?
Đông Đông thở dài cũng có chút oán hận nói: “Đúng vậy đấy. Hắn ta béo lên rồi. Em còn tưởng là hắn muốn tuyệt thực cơ, ai mà ngờ hắn ta còn ăn nhiều hơn bọn em nữa. Dịch dinh dưỡng còn chưa được thử nữa.”
Mạc Lạc: “……” Cái dịch dinh dưỡng này không thể bỏ qua được sao?
Trình Chu thầm nghĩ: Cho nên Mạc Lạc bị OCD nên quy phục hay là bị mỹ thực đánh gục vậy?
Trình Chu nhìn bộ dạng quẫn bách của Mạc Lạc thì cũng không dây dưa vấn đề mập hay béo này nữa. Nghĩ một chút thì hắn cũng nói với Mạc Lạc: “Nghe nói là ngươi muốn nhận việc sao?”
Mạc Lạc gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hai ngày trước thì mấy Đoạ ma giả kia cũng không lấy văn kiện ra cho hắn phiên dịch nữa nên Mạc Lạc cũng ý thức được là công việc phiên dịch của hắn cũng đã kết thúc. Mà sau khi kết thúc công việc thì hắn cũng chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa. Phát hiện ra điều này nên Mạc Lạc cũng có chút lo lắng. Cân nhắc một hồi lâu thì hắn cũng quyết định đầu nhập vào cái tổ chức Đoạ ma giả này.
Trình Chu không hiểu những văn tự luyện dược này thì thuật luyện dược của Trình Chu cũng ngang ngửa với bình dân ở bên kia thôi đúng không? Vậy thì hắn hẳn là vẫn còn giá trị lợi dụng chứ nhỉ?
Mạc Lạc cũng đối thế giới xa lạ này rất tò mò nhưng mà nếu có cơ hội thì hắn vẫn muốn tìm cách để báo thù Eugene nữa. Nếu đã cho hắn cơ hội để sống thì hắn cũng không nghĩ mình sẽ chết không minh bạch vào lúc này.
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta có thể nghiên cứu linh dược được rồi.”
Trình Chu nhìn qua Đàm Thiếu Thiên nói: “Em gọi điện cho ông ngoại đi, nói ông ngoại cho anh mượn một phòng thí nghiệm, hơn nữa thì cũng nói với ông ngoại là anh sẽ tới ngay.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày cũng có chút tò mò nói: “Gấp như vậy sao?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Rất gấp, mới mua được thứ tốt nên muốn nghiên cứu, anh trực tiếp thuấn di qua luôn.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu “Ồ” một tiếng, nói: “Chờ em chút, em lập tức gọi cho ông ngoại, nhưng mà trên tay anh hai còn linh thảo sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Còn.”
Trình Chu vừa mới tới Tinh Linh thế giới là để chia của với Michael nên cũng kiếm được không ít linh thảo mới bổ sung.
Michael đã tiếp nhận chức vị bá tước nên thành chủ phủ hiện tại chỉ thiếu vốn lưu động, tài sản và mối quan hệ cố định vẫn có không ít. Trình Chu cũng nhờ Michael gom linh thảo, nên với địa vị hiện tại của Michael thì việc này vẫn có thể làm được rất dễ dàng.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu cũng có chút lo lắng rồi do dự mà nói: “Lần này sẽ không giống lần trước chứ ạ?”
Lần trước tới thì Trình Chu cũng đã trực tiếp phá hỏng luôn phòng thí nghiệm của ông ngoại nên mấy này nay căn phòng đó vẫn còn đang trong trạng thái sửa chữa đấy.
Trình Chu lắc đầu nói: “Lần này thì không đâu. Đã có chuyên gia ở đây rồi.”
Nếu Mạc Lạc đã nguyện ý quy thuận thì hắn cũng nên tận dụng tới cùng, hơn nữa thì hắn cũng muốn nhìn xem trình độ của Mạc Lạc tới đâu.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, vậy để em đi gọi cho ông ngoại.”
Trình Chu nói: “Ừ.”
Trình Chu mang theo Dạ U, Mạc Lạc, Clara, Palmyra, Đàm Thiếu Thiên cùng nhau tới rồi viện nghiên cứu của Dịch Thành Giang.
Dịch Thành Giang cũng vừa mới nhận được điện thoại của Đàm Thiếu Thiên nói Trình Chu lại muốn làm thí nghiệm, ông còn tưởng là mới xuất phát thôi, ai ngờ mấy người Trình Chu đã xuất hiện rồi.
Nhìn thấy có vài người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng thì nghiệm Dịch Thành Giang cũng bị giật mình.
Thời đại dị năng nên cũng có đủ loại Dị năng giả xuất hiện, nên Dịch Thành Giang cũng chỉ giật mình sau đó cũng ngay lập tức khôi phục bình thường.
End chap 131
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Hai ngày sau, Michael ngồi trên con thuyền cấp bậc hoàng kim mang theo một đám thuộc hạ cùng nhau trở về Bàn Thạch đảo với tư thế .
Dưới sự chứng kiến của dân chúng thì Michael đã trao lại tước vị cho Movic, và đem vị trí thành chủ của Bàn Thạch đảo trao lại cho Movic.
Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người thì Movic cũng chính thức trở thành đảo chủ của Bàn Thạch đảo.
Với tư cách là thành chủ mới của thành trung tâm Bàn Thạch đảo thì Movic cũng phải chịu áp lực không nhỏ. Năm xưa thì Michael tốt xấu gì cũng còn bá tước Royer hậu thuẫn, hơn nữa thì Hebron cũng rất kiêng kị thân phận của Michael, cũng ngại thể diện nên đã phân cho Michael một con trung Tinh Linh, và mấy con Tinh Linh trùng. Tới lượt Movic làm thành chủ và ban chức vị tử tước của hòn đảo này thì đúng nghĩ bảo khố trống rỗng, trong tay thì cũng một trắng hai nghèo kiết xác.
Nhưng mà hiện tại thì Movic lại cũng có chút ưu thế hơn Michael năm đó, năm Michael mới đến thì Hebron đã cố tình cắt đứt giao thương với ngoại giới của hòn đảo này với tất cả các hòn đảo xung quanh. Giờ thì khác rồi, Michael thượng vị nên cũng nhanh chóng lập lại con đường giao thương của hòn đảo này với đảo San Hô, hơn nữa thì hắn vẫn còn Trình Chu hậu thuẫn ở sau lưng mà.
Có Michael tự thân hộ tống và trao tước vị trước mặt dân chúng cũng là một lời đảm bảo vô hình giúp Movic cũng không bị bơ vơ lạc lõng không có người hậu thuẫn nên hắn cũng cảm thấy rất yên tâm.
Chỉ có một trở ngại là hiện nay Michael cũng đang trong giai đoạn túng quẫn về tài chính nên tài nguyên tu luyện cũng không thể giúp đỡ cho Movic quá nhiều.
Sau khi Movic kế nhiệm thì mấy lính tráng đều do người dân Hắc Mạch thôn đảm nhiệm, mấy người đã tu luyện được đấu khí thì họ cũng đảm nhận chức đội trưởng, và trưởng thôn của Hắc Mạch thôn thì trở thành đại quản gia của thành chủ phủ, hiện tại mọi thứ đều sắp xếp rất tốt theo ý của Trình Chu.
Tuy rằng hơi chật vật và chắp vá nhưng cuối cùng thì thành chủ phủ cũng đã đi vào hoạt động rồi tất cả mọi người cũng bắt đầu mở ra cuộc sống mới.
……
Tử Kinh đảo.
“Ông nội, ông nghĩ em họ có ý gì khi làm như vậy chứ? Dù sao thì ông nội cũng đã giúp đỡ nó nhiều như vậy mà cái tước vị tử tước ở Bàn Thạch đảo nó cũng không muốn giao ra là sao? Rốt cuộc nó có coi ông vào mắt nữa không vậy?” Rogulei bất mãn nói.
Bá tước Royer cau mày nói: “Thôi, có thể là nó có tính toán khác.”
Rogulei tức giận nói: “Cái tên Movic kia rốt cuộc là có lai lịch gì vậy? Nghe nói hắn còn không đạt được cái tước vị nam tước cơ mà. Đây còn không phải là một bước lên trời hay gì?”
Kỳ thật thì bá tước Royer cũng ít nhiều nhìn ra một vài vấn đề nhưng ông cũng không dám xác nhận. Bá tước Royer cũng đoán sơ bộ, có lẽ ngoại trừ bản thân ông ra thì còn có một thế lực khác đang giúp đỡ cho đứa cháu ngoại này của ông.
Cái chết của Hebron nhìn thì có vẻ giống như là ngoài ý muốn, nhưng xác thực là chuyện này cũng rất kỳ lạ.
Cleo vẫn luôn nói nhảm là Michael đang hợp tác với Đoạ ma giả, và Michael đang tính kế để hại chết phụ phân của con bé. Lúc đó thì dân chúng của đảo San Hô cũng chỉ nghĩ là con bé đang bị đả kích quá lớn nên nói xiên nói quàng hạ thấp danh dự của Michael thôi. Nhưng giờ nghĩ lại thì có khi lời con bé nói cũng không phải không có khả năng.
Nếu Michael thật sự có quan hệ với Đoạ ma giả thì nó cũng không thể nói thẳng ra được nên cần phải giấu diếm tới cùng. Mà ông thì vẫn phải hỗ trợ giúp đỡ đứa cháu ngoại ngày che giấu thật kỹ, nếu cái tin Michael hợp tác với Đoạ ma giả mà lọt ra ngoài thì Tử Kinh đảo của bọn họ cũng chẳng có gì tốt cả.
Trên thực tế thì cũng rất nhiều quý tộc cũng thường xuyên hợp tác với Đoạ ma giả, chỉ cần bên ngoài không biết là được.
……
Đàm gia.
“Anh hai, rốt cuộc anh đã trở về, cuốn sách đó đã phiên dịch xong hết rồi. Còn lại chỉ chờ anh thôi.” Đàm Thiếu Thiên kích động nói.
“Cuốn luyện dược thư đó đã dịch xong hết rồi sao?” Trình Chu hỏi.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi vội vàng nói: “Đều đã dịch xong, anh nhìn qua thử đi.”
Trình Chu cuốn sách ra rồi thầm nghĩ: Lúc đầu hắn chỉ nghĩ là chữ của Dạ U cũng chỉ hơi đẹp một chút thôi, nhưng mà hiện tại so với chữ của Carey thì đúng là chữ của Dạ U đẹp thật, nét chữ của Carey nhìn y như bạch tuộc đang bò thế này thì có nhìn cũng rối mắt quá thể.
“Hoá ra cuốn sách cổ của tổ tiên lưu lại chính là một cuốn luyện dược thư của thế giới khác, văn tự sử dụng cũng là văn tự dùng trong thuật luyện dược, thảo nào không ai hiểu nó đang vẽ cái gì cả.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu cũng thử mở cuốn sách này ra đọc bản dịch, sau đó thì hắn cũng phát hiện là Carey đang dùng văn tự của dị giới để phiên dịch lại, đúc kết lại là hắn nhìn cũng chẳng hiểu cái gì cả. Cho nên, có phiên dịch hay không phiên dịch thì hắn cũng chẳng hiểu cái gì cả. Mù chữ thật là đáng sợ mà.
Dạ U nghiêng người lên phía trước nhìn rồi cũng giải thích với Trình Chu là bản dịch này có rất nhiều chỗ khác biệt ở trong đó, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Mạc Lạc cố tình che giấu hay do Carey bất cẩn.
Nói cho đúng hơn là những từ này không thể diễn tả lại bằng lời được mà chỉ có thể cảm nhận cố hữu của mỗi một luyện dược sư. Cái này giống như bản năng vậy đấy. Ví dụ như màu sắc chẳng hạn, khi nhắc tới trời thì người ta sẽ nghĩ tới màu xanh, hoa là màu đỏ còn cỏ là màu xanh, nhưng mà người bị mù màu thì rất khó mà diễn tả những màu sắc này.
Carey không tinh thông thuật luyện dược nên những kiến thức thường thức về thuật luyện dược thì Carey cũng không hề có. Mà cũng vì đề phòng Mạc Lạc gây rối nên đã xếp lộn xộn tất cả các ký tự lại nên câu chữ mới thành ra như vậy. Nói chung là có thể dịch ra thành như này cũng đã là không tồi rồi.
Tuy là có nhiều sai sót nhưng bản dịch này vẫn có giá trị tham khảo, ít nhất không giống như trước là nhìn vào ký tự mà không hiểu cái gì cả.
“Anh hai, có một tin tốt nữa. Cái người mà anh mang tới đây hắn cũng đã thông suốt nên muốn đầu phục rồi.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu cũng có chút ngoài ý muốn nói: “Nghĩ thông suốt rồi? Sao nhanh vậy chứ?”
Trình Chu mang Mạc Lạc tới đây thì cũng giao việc xong rồi ném cho đám Melissa không quan tâm nữa, sau đó thì hắn cũng tự bận việc của mình nên cũng đã mấy ngày Trình Chu cũng chưa hề gặp lại người này rồi.
Trình Chu cũng không nghĩ tới là chỉ mấy ngày không tới thì Mạc Lạc lại có thể thông suốt nhanh tới vậy. Thái độ trước kia làm Trình Chu còn tưởng đối phương thà chết chứ không chịu khuất phục nữa chứ.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng thế đấy ạ. Palmyra nói là hắn ta nguyện ý để chúng ta thuê.”
Trình Chu: “……”
Hình như hắn cũng đâu có muốn thuê Mạc Lạc đâu nhỉ? Nhưng mà hình như là thuê người cũng không phải là ý kiến tồi đâu. Có một luyện dược sư chuyên nghiệp ở bên cạnh chỉ điểm hắn là sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc hắn tự mò mẫm. Tuy là có cuốn luyện dược thư này rồi nhưng có giáo viên trực tiếp chỉ dạy thì cũng tốt hơn nhiều. Nếu đối phương mà nguyện ý chỉ dạy cho hắn thì hắn cũng đỡ không ít công sức,
Trình Chu có chút nghi hoặc rồi nói nhỏ: “Mà sao tự dưng tên này lại nghĩ thông suốt chứ?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Em không biết. Nghe Đông Đông nói là hắn ta rất có hứng thú với mấy cái sản phẩm luyện khí ở thế giới bên này nên hắn muốn tìm hiểu một chút.”
Trình Chu nghi hoặc hỏi: “Sản phẩm luyện khí?”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Là máy tính bảng.”
Trình Chu cũng gật đầu nói: “Thật không thể ngờ là chỉ có một cái tính bảng cũng có thể làm hắn ta khuất phục. Nhưng mà nghĩ thông suốt cũng tốt.”
“Clara nói là Mạc Lạc có thể bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD, nên hắn ta cũng buộc phải khuất phục.” Đàm Thiếu Thiên nói.
Trình Chu không hiểu nói: “Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”
Đàm Thiếu Thiên nhún vai nói: “Đám chị Carey thường ở dưới tầng ngầm coi TV, khi đám Carey coi TV thì Mạc Lạc cũng ra xem cùng. Mà chương trình yêu thích cả mấy người Carey cũng đâu có giống nhau, nên mọi người thường xuyên thay ca để coi. Mà mỗi lần thay ca thì lại đổi kênh khác, sau đó lại chuyển sang kênh tiếp. Làm hoài như vậy nên Mạc Lạc xem rất bức xúc, hắn xem một lúc đâu thể xem hết được mấy trăm kênh đâu, nên mỗi lần coi đều không đầu không đuôi. Vậy nên hắn khuất phục.”
Trình Chu: “……” Vậy cũng được nữa hả? Nhưng mà đúng là coi như vậy xác thực rất khó chịu.
……
Trình Chu tới tìm Mạc Lạc rồi đánh giá một hồi.
Mạc Lạc cũng nhìn Trình Chu vài lần, rồi không cam lòng mà hành lễ rồi miễn cưỡng gọi một tiếng: “Trình thiếu.”
Sau khi quan sát đám Clara mấy ngày thì từ lời nói, hành động và hoàn cảnh xung quanh thì Mạc Lạc cũng biết là hắn đã tới một thế giới khác rồi.
Thế giới này cũng có Đọa ma giả, nhưng Đoạ ma giả ở thế giới này cũng rất cao quý, mỗi người đều phải sứt đầu mẻ trán mới có thể thành Đoạ ma giả.
Mạc Lạc cảm thấy nếu hắn đã thay đổi một thế giới mới rồi thì hắn cũng không cần phải quá cố chấp như vậy nữa.
Sau mấy ngày quan sát thì Mạc Lạc cũng đã tiếp thu rất nhiều khái niệm về thế giới mới này. Hắn cảm thấy nếu bản thân mình còn quá hà khắc thì chính hắn lại trở thành người biết không phân biệt đúng sai rồi. Đoạ ma giả ở thế giới này cũng đâu có làm điều gì ác độc đâu. Cái gọi là tay sai của ma quỷ chẳng qua cũng là vì những người cầm quyền quá mức kiêng kỵ sức mạnh của Đoạ ma giả nên mới tuyên truyền và gán ghép những tội danh trời ơi đất hỡi cho bọn họ thôi.
Trình Chu đánh giá Mạc Lạc vài lần cũng theo bản năng mà nói: “Anh …… Hình như béo lên rồi đúng không?”
Mạc Lạc: “……” Hắn cũng không nghĩ tới, câu đầu tiên mà Trình Chu nói với hắn sau mấy ngày gặp lại chính là câu này. Muốn hắn trả lời sao mới vừa lòng đây?
Đông Đông thở dài cũng có chút oán hận nói: “Đúng vậy đấy. Hắn ta béo lên rồi. Em còn tưởng là hắn muốn tuyệt thực cơ, ai mà ngờ hắn ta còn ăn nhiều hơn bọn em nữa. Dịch dinh dưỡng còn chưa được thử nữa.”
Mạc Lạc: “……” Cái dịch dinh dưỡng này không thể bỏ qua được sao?
Trình Chu thầm nghĩ: Cho nên Mạc Lạc bị OCD nên quy phục hay là bị mỹ thực đánh gục vậy?
Trình Chu nhìn bộ dạng quẫn bách của Mạc Lạc thì cũng không dây dưa vấn đề mập hay béo này nữa. Nghĩ một chút thì hắn cũng nói với Mạc Lạc: “Nghe nói là ngươi muốn nhận việc sao?”
Mạc Lạc gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hai ngày trước thì mấy Đoạ ma giả kia cũng không lấy văn kiện ra cho hắn phiên dịch nữa nên Mạc Lạc cũng ý thức được là công việc phiên dịch của hắn cũng đã kết thúc. Mà sau khi kết thúc công việc thì hắn cũng chẳng còn giá trị gì để lợi dụng nữa. Phát hiện ra điều này nên Mạc Lạc cũng có chút lo lắng. Cân nhắc một hồi lâu thì hắn cũng quyết định đầu nhập vào cái tổ chức Đoạ ma giả này.
Trình Chu không hiểu những văn tự luyện dược này thì thuật luyện dược của Trình Chu cũng ngang ngửa với bình dân ở bên kia thôi đúng không? Vậy thì hắn hẳn là vẫn còn giá trị lợi dụng chứ nhỉ?
Mạc Lạc cũng đối thế giới xa lạ này rất tò mò nhưng mà nếu có cơ hội thì hắn vẫn muốn tìm cách để báo thù Eugene nữa. Nếu đã cho hắn cơ hội để sống thì hắn cũng không nghĩ mình sẽ chết không minh bạch vào lúc này.
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta có thể nghiên cứu linh dược được rồi.”
Trình Chu nhìn qua Đàm Thiếu Thiên nói: “Em gọi điện cho ông ngoại đi, nói ông ngoại cho anh mượn một phòng thí nghiệm, hơn nữa thì cũng nói với ông ngoại là anh sẽ tới ngay.”
Đàm Thiếu Thiên cau mày cũng có chút tò mò nói: “Gấp như vậy sao?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Rất gấp, mới mua được thứ tốt nên muốn nghiên cứu, anh trực tiếp thuấn di qua luôn.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu “Ồ” một tiếng, nói: “Chờ em chút, em lập tức gọi cho ông ngoại, nhưng mà trên tay anh hai còn linh thảo sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Còn.”
Trình Chu vừa mới tới Tinh Linh thế giới là để chia của với Michael nên cũng kiếm được không ít linh thảo mới bổ sung.
Michael đã tiếp nhận chức vị bá tước nên thành chủ phủ hiện tại chỉ thiếu vốn lưu động, tài sản và mối quan hệ cố định vẫn có không ít. Trình Chu cũng nhờ Michael gom linh thảo, nên với địa vị hiện tại của Michael thì việc này vẫn có thể làm được rất dễ dàng.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu cũng có chút lo lắng rồi do dự mà nói: “Lần này sẽ không giống lần trước chứ ạ?”
Lần trước tới thì Trình Chu cũng đã trực tiếp phá hỏng luôn phòng thí nghiệm của ông ngoại nên mấy này nay căn phòng đó vẫn còn đang trong trạng thái sửa chữa đấy.
Trình Chu lắc đầu nói: “Lần này thì không đâu. Đã có chuyên gia ở đây rồi.”
Nếu Mạc Lạc đã nguyện ý quy thuận thì hắn cũng nên tận dụng tới cùng, hơn nữa thì hắn cũng muốn nhìn xem trình độ của Mạc Lạc tới đâu.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Dạ, vậy để em đi gọi cho ông ngoại.”
Trình Chu nói: “Ừ.”
Trình Chu mang theo Dạ U, Mạc Lạc, Clara, Palmyra, Đàm Thiếu Thiên cùng nhau tới rồi viện nghiên cứu của Dịch Thành Giang.
Dịch Thành Giang cũng vừa mới nhận được điện thoại của Đàm Thiếu Thiên nói Trình Chu lại muốn làm thí nghiệm, ông còn tưởng là mới xuất phát thôi, ai ngờ mấy người Trình Chu đã xuất hiện rồi.
Nhìn thấy có vài người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng thì nghiệm Dịch Thành Giang cũng bị giật mình.
Thời đại dị năng nên cũng có đủ loại Dị năng giả xuất hiện, nên Dịch Thành Giang cũng chỉ giật mình sau đó cũng ngay lập tức khôi phục bình thường.
End chap 131
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.