Chương 113: Khai Trương Shop Online
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Nhà hàng hải sản Ngư Đa Đa – thành phố H.
Nhà hàng Ngư Đa Đa ngừng kinh doanh cũng được một thời gian khá lâu rồi đấy. Mà hiện tại thì cái nhà hàng này cũng chẳng cần phải chuẩn bị khai trương làm gì nữa vì chủ nhà hàng muốn mở shop online.
Trình Dương đang nhận thầu làm công việc kinh doanh shop online này. Nghĩ tới nghĩ lui thì Trình Dương cũng dứt khoát cải tạo cái nhà hàng thành kho hàng.
Website trực tuyến cũng đã mở, các app bán hàng cũng đã đăng ký sẵn, mọi công tác khai trương cũng sẵn sáng. Shop online tên cũng rất đơn giản . Website cũng là do Hàn Kiều và Trình Dương tự học tự làm.
Tất nhiên là trên mạng cũng có rất nhiều cửa hàng có chiêu bài tương tự, cũng tự khẳng định sản phẩm của shop nhà mình là thổ đặc sản miền núi chính hãng, nhưng phần lớn thì đều là treo đầu dê bán thịt chó nên Hàn Kiều cũng không biết là cửa hàng bọn họ có thể hấp dẫn người khác ghé thăm không nữa.
Nhưng mà sau khi website của shop xuất hiện thì cũng đã thu hút mấy ngàn người chú ý tới.
Hàn Kiều nhìn Trình Dương rồi hưng phấn mà nói: “Anh Dương, hàng hóa đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
Trình Dương gật đầu nói: “Đã xong rồi. Có thể bày bán.”
Hàn Kiều vừa mong đợi vừa hồi hộp nói: “Nhưng mà một củ gừng giá 1 vạn đấy. Sẽ có người muốn mua thật sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Chắc là có thôi. Mà nếu không có người mua thì chúng ta liên hệ anh hai là được. Dù sao thì cũng có người hỗ trợ mà. À, đám Lưu Nguyên nghe nói anh sắp mở cửa hàng online nên họ cũng đã đánh tiếng trước là nhớ nhắc bọn họ đấy. Bọn họ chạy vào mở hàng ủng hộ. Hôm chúng ta kết hôn cũng có nhiều người chạy tới hỏi địa chỉ web nhà chúng ta nữa mà. Họ còn dặn là hôm nào khai trương nhớ thông báo. Nên anh nghĩ doanh số bán ra cũng không thấp đâu.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta cho hàng lên kệ thôi.”
Hàn Kiều bày lên giỏ hàng 5.000 phần gừng sống, giới hạn mỗi người chỉ được mua 5 phần. Đây là lần đầu tiên cô mở shop bán mặt hàng ma thực nên tâm trạng của cô cũng rất kích động.
Về hàng hoá nhà mình thì Hàn Kiều vẫn luôn tự tin mà tin tưởng chất lượng sản phẩm, tất nhiên mặt hàng mà nhà họ bán cũng không phải là mặt hàng bình thường, người bình thường mà sử dụng thì tác dụngs sẽ là cường thân kiện thể nên cô cũng không hề sợ hãi về chất lượng sản phẩm. Điều mà cô lo lắng chính là những người không biết nhìn hàng chạy đi bốc phốt nhà họ thôi.
Hai ngày trước chưa khai trương thì Hàn Kiều cũng thử đã tạo nhiệt trước, cô đã treo hình ảnh sản phẩm cũng như giá cả lên website trước.
Sau khi công khai giá cả thì cũng đã có rất nhiều tin nhắn gửi tới hỏi cô đang nói đùa hay không mà thêm 3 con số 0 vào cuối sản phẩm như vậy, hoặc có vài tin nhắn mắng chửi nói của hàng này điên rồi, làm tiền đến không còn biết suy nghĩ, …
Ban đầu thì Hàn Kiều còn kiên nhẫn giải thích với mấy người nhắn tin đến về chất lượng hàng hoá và lý do tại sao có giá tiền như vậy, nhưng mà đa phần thì họ phớt lờ và nói cô là dối trá, và chửi rất tệ như không có não, muốn lợi dụng danh tiếng của hàng thổ sản, sản phẩm 3 không, lòng dạ hiểm ác,….. Tình huống này cũng xảy ra càng ngày càng nhiều nên cô cũng lười không thèm giải thích nữa.
“Anh Dương, hết rồi.” Hàn Kiều chớp mắt rồi nhìn đi nhìn lại trang web nói.
Trình Dương nhìn Hàn Kiều có chút hoang mang mà nói: “Cái gì hết rồi?”
“Gừng đã hết rồi.” Hàn Kiều thì thào nói.
Trình Dương cau mày có chút khó hiểu hỏi: “Sao lại hết? Không phải là có 5.000 phần sao? Sao có thể nhanh như vậy chứ?”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Nhưng mà hết rồi.”
“Có phải em đã ấn nhầm số lượng bày lên kệ không?” Trình Dương hỏi.
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Không có mà, em kiểm tra rồi, em nhấn 5.000 phần.”
Trình Dương càng thêm hoang mang nói: “Chẳng lẽ bị một người mua hết sao? Em có đặt hạn chế mua hàng không? Hạn mức mua là bao nhiêu?”
Hàn Kiều mang set up đơn đặt hàng ra mà nói: “Em đã đặt hạn mức mua hàng rồi, mỗi người được 5 phần. Đều là những tài khoản khác nhau đặt mua nhưng địa chỉ thì lại đa phần tập trung ở 1 chỗ.”
Hàn Kiều cũng suy đoán chắc có lẽ đây là những người đã biết sản phẩm nhà cô có hững gì nên họ đã tìm nhiều người đăng ký tài khoản để trợ mua giúp.
Trình Dương hoang mang nói: “Sao lạ vậy? Sao lại hết nhanh vậy chứ? Anh còn chưa thông báo cho người lên đặt hàng mà. Không đặt nhầm số lượng thật chứ?”
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Sao có thể, hàng này đắt như vậy cơ mà sao có thể sai được chứ?”
Thời đại internet bây giờ gian dối lừa gạt nhan nhản cũng rất nhiều, đơn hàng mấy chục tệ thì còn dễ chứ đơn mấy vạn thì ai mà dám đặt nhiều chứ?
Trình Dương cau mày nói: “Đặc sản nhà chúng ta hot vậy sao?”
Hàn Kiều cũng cau mày nói: “Em cũng không biết.”
Hàn Kiều cũng không nghĩ là sẽ như vậy. Mấy ngày trước cũng có người dò hỏi nhưng cũng đâu phải dạng đứng đắn.
Trình Dương nhíu mày nói: “Đám Lưu Nguyên còn nói anh phải thông báo cho bọn họ khi shop mình bày bán. Giờ sao? Hết hàng rồi.”
Trình Dương cho rằng 5.000 phần gừng chắc cũng đủ lai rai bán mấy ngày, không nghĩ tới là quay đi quay lại đã hết sạch rồi.
Hàn Kiều nhìn Trình Dương rồi có chút do dự nói: “Vậy giờ phải làm sao? Anh còn muốn báo cho họ nữa không?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Thôi, không cần nữa.”
Trong kho vẫn còn một ít hàng, nếu đám Lưu Nguyên mà chạy tới hưng sư vấn tội thì hắn cũng có thể đem hàng tồn ra bán cho họ cũng được.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Cũng được.”
Trình Dương cười cười nói: “Tiếp tục bày kệ thôi, lên món tiếp theo nào.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Dạ.”
Hàn Kiều lại tiếp tục bày lên 10.000 phần hạt hướng dương, 1 vạn 1 phần. Lần này thì Hàn Kiều lại chỉnh hạn mức mua hàng xuống chỉ còn 1 người 1 phần, chắc chắn đủ bán.
Mà ngay sau đó thì Hàn Kiều cũng phát hiện ra là giỏ hàng dần chuyển về số 0 thì hô lên: “Anh dương, lại bán sạch rồi.”
Trình Dương cau mày nói: “Lại hết, là ai nữa vậy? Tốc độ gom hàng nhanh thế?”
Hàn Kiều híp mắt nói: “Thật là kỳ cục, lúc trước gừng sống em đặt hạn mức 5 phần 1 người thì 2 phút đã bán hết, lần này em đã hạ xuống là 1 phần 1 người rồi. Tại sao vẫn bị cướp sạch trong vòng 1 phút chứ?”
Hàn Kiều thầm nghĩ: Ba đầu còn lo là hàng không thể bán được, hoá ra không còn thừa tí nào. Hoá ra hàng của nhà bọn họ chính là cái kiểu người hỏi không mua mà người mua yên lặng ra tiền trong truyền thuyết đấy sao?
Hàn Kiều mãn nguyện rồi vui vẻ nói: “Kế bày món hàng nào lên ạ?”
Trình Dương quan sát một chút nói: “Dược đen tóc đi, 20.000 phần.”
Thời buổi bây giờ đầu quả trứng rất nhiều, người hói thì nhan nhản ra, sau khi nhà hàng đóng cửa thì Trình Dương đã nhận được rất nhiều tin nhắn riêng muốn hỏi mua sản phẩm này.
Mà dù Trình Dương đã báo giá rất cao nhưng mà những người đó vẫn nằng nặc đòi mua cho bằng được. Rốt cuộc thì Trình Dương cũng chỉ có thể nói là chờ khai trương shop online thì sẽ thông báo cho bọn họ đặt hàng. Nên sản phẩm này mà lên kệ chắc chắn cũng rất hot cho xem.
Hàn Kiều gật đầu nói: “20.000 phần, cũng không ít, hy vọng đủ.”
Kết quả là dược đen tóc vừa bày lên kệ thì trong vòng 2 phút cũng bị cướp sạch.
Trình Dương cau mày nói: “Sao tốc độ lại nhanh như vậy chứ? Không lẽ người bị hói nhiều vậy sao? Thật không thể tin được.”
Hàn Kiều cười cười nói: “Em cũng không nghĩ là có nhiều người biết nhìn hàng như vậy.”
Mấy người chạy tới dò hỏi hôm trước mắng dữ quá làm Hàn Kiều muốn hoài nghi nhân sinh luôn mà. Không ngờ là hàng lại bán nhanh đến như vậy, làm cô phí công kêu gọi người nhà tới mua sắm phụ rồi.
Hàn Kiều nhịn không được hỏi: “Đồ bán nhanh quá, cửa hàng nhà chúng ta đã bị người theo dõi rồi phải không?”
Bán nhanh như vậy là chuyện tốt, nhưng bán nhanh quá cũng làm người ta thấy sợ hãi đấy.
Trình Dương gãi đầu nói: “Có lẽ. Mà mặc kệ đi, chúng ta tiếp tục bán bày hàng.”
Hàn Kiều lại bày lên 1.000 cân hắc mạch. Lần này số lượng hơi ít nên nháy mắt đã hết hàng.
Bán hàng nhanh quá nên Trình Dương và Hàn Kiều cũng ngơ ngác không biết phải làm gì tiếp theo.
Trình Dương có chút khó xử nói: “Đồ cũng bán hết rồi, giờ làm sao mà giao hàng đây? Này được tính là khủng hoảng đơn hàng chưa?”
Làm hắn còn cho rằng nhiều hàng như vậy thì bọn họ còn lai rai trụ được 1 đến 2 tháng cơ đấy. Không nghĩ là thời gian khai trương đến bán hết hàng cũng chỉ có nửa tiếng là xong, giờ nhìn số lượng hàng đã bán ra mà hắn cũng kinh hãi luôn rồi.
Hàn Kiều nhịn không được nói: “Xong rồi, xong rồi. Nhiều hàng như vậy có không ngủ không nghỉ cũng phải tốn mấy ngày mới chia xong đấy.”
Trình Dương nhìn Hàn Kiều nói: “Cũng chỉ tranh thủ chạy thôi. Để anh gọi mẹ tới hỗ trợ.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Dạ.”
Ngay sau đó thì Trình Dương cũng gọi báo cho cha mẹ Trình. Được một lúc thì cha mẹ Trình cũng chạy tới hỗ trợ đóng gói và phân loại hàng. Sau đó gom lại rồi giao cho bên vận chuyển, làm không ngơi tay một phút nào.
Hiện nay thì cả một nhà Trình Dương đã là Thanh đồng kỵ sĩ nên sức lực của họ cũng tăng lên không ít, giờ mà thức mấy đêm thì vẫn còn trụ được.
……
Phân bộ khoa học kỹ thuật Phi Việt.
“Nghe nói shop online của ông chủ Trình Dương đã chính thức khai trương rồi phải không mọi người?” Lục Miêu hỏi.
Ninh Triết: “Tôi đã hỏi rồi, 2 ngày trước ông chủ Dương đã nói là họ đang chuẩn bị hàng hoá để hôm nay khai trương.”
Ninh Triết còn gửi tin nhắn nhờ cửa hàng chú ý khi nào khai trương bán nhớ nhắc bọn họ để còn đặt hàng. Không nghĩ tới là họ tới chậm nên đồ bị cướp sạch rồi.
“Không nghĩ là hàng của nhà bọn họ lại được hoan nghênh như vậy đấy. Rõ ràng đắt như vậy mà cũng hết sạch là thế nào?” Lục Miêu nói.
“Nghe nói sản phẩm mà Trình Dương bán đều có liên quan đến Dị năng giả mà. Tôi cũng xem mấy người trên mạng nói lại là sử dụng sản phẩm của nhà hàng Ngư Đa Đa có thể nâng cao cơ hội thức tỉnh dị năng.” Nhậm Vĩnh Mân nói.
Đường Đông lắc đầu nói: “Anh cũng nghe là có lời đồn này nhưng mà ông chủ Trình Dương đã lên đính chính bác bỏ rồi còn gì. Cửa hàng cũng lên thông báo chính thức rồi.”
Đường Đông thầm nghĩ: Đúng là rượu thơm không sợ hẻm sâu. Thời đại dị năng nên không ít công ty đã đẩy ra các mặt hàng có liên quan đến Dị năng giả để tăng doanh số bán hàng như: thuốc tăng cường tỷ lệ thức tỉnh dị năng, linh đan diệu dược giúp nâng cao dị năng, viên thập toàn đại bổ cho Dị năng giả, … những người kia cũng thổi phồng công dụng của sản phẩm mình bán ra, nhưng đa phần toàn là lừa đảo hết. Vậy mà mấy sản phẩm đó vẫn dụ được những người bình thường có khát khao thức tỉnh dị năng mua.
Nhưng mà Trình Dương lại không giống vậy, dù có bao tin đồn thì shop cũng đăng thông cáo chình ình trên website.
“5.000 phần gừng mà mấy phút đã hết sạch, vậy là mấy phút mà kiếm được 5.000 vạn đấy.” Ninh Triết líu lưỡi nói.
Đường Đông hít sâu nói: “Kiếm tiền cũng quá dễ dàng rồi.”
Khó trách mà Trình Dương không do dự mà bỏ luôn không thèm làm nhà hàng hải sản mà mở shop bán hàng online. Với cái khả năng kiếm lời như bán online như vậy thì mở nhà hàng làm gì cho tốn thời gian chứ? Đôi khi họ còn còn rước thêm phiền phức như khống chuột Dị năng giả kia chạy tới phá đám.
Doanh số bán hàng ngày riêng hôm nay của Trình Dương chắc cũng phải mấy trăm triệu chứ ít gì? Công nhận là kiếm tiền nhanh thật.
……
Cục dị năng.
“Cuối cùng thì shop online của Trình Dương cũng đã khai trương.” Nhân viên công tác ở cục dị năng nói.
Thời điểm hôn lễ thì Trình Dương cũng thông báo là nhà họ sắp mở một shop bán hàng online, chuyên bán các mặt hàng đặc sản của nông gia. Lời Trình Dương đại khái cũng chỉ là vô tình thông báo nhưng người nghe lại rất hứng thú nên cũng có không biết bao nhiêu người đang chờ cửa hàng khai trương để đặt mua đây.
“Cũng không biết là Trình Chu đã tìm đâu ra số lượng ma thực lớn như vậy nhỉ?”
“Chắc có lẽ Trình Chu là Dị năng giả hệ không gian, nên cậu ta có thể tìm được số ma thực này thì cũng là chuyện bình thường mà.”
“Cướp được bao nhiêu phần?”
“Gừng 3565 phần, hạt dưa 3213 phần, hắc mạch 600 cân, ớt cay 50 cân……”
Lâm Đình gật đầu nói: “Có vẻ như cũng có không ít người đang theo dõi shop bán hàng của Trình Dương đây.”
Nhà hàng Ngư Đa Đa này vẫn luôn có người của cục dị năng bọn họ sắp xếp theo dõi. Bên phía Trình Dương đang bận rộn nhập kho thì bên họ cũng bận rộn làm công tác săn hàng.
Trình Dương vừa đặt hàng lên kệ thì bên này Lâm Đình cũng cho người đoạt hàng, kết quả hôm nay bọn họ cướp được khá nhiều nhưng vẫn thiếu so với dự tính.
Lâm Đình vừa mới điều tra thì cũng phát hiện, ngoại trừ cục dị năng bọn họ ra thì vẫn có sẵn 2 tổ chức dị năng ở dân gian cũng xếp người đoạt hàng.
Mà ngoài khách hàng lớn như bọn họ ra thì khách lẻ cũng không ít. Nhà Trình Dương vẫn luôn bán hàng chất lượng cao nên uy tín vẫn sử dụng được.
End chap 113
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Nhà hàng Ngư Đa Đa ngừng kinh doanh cũng được một thời gian khá lâu rồi đấy. Mà hiện tại thì cái nhà hàng này cũng chẳng cần phải chuẩn bị khai trương làm gì nữa vì chủ nhà hàng muốn mở shop online.
Trình Dương đang nhận thầu làm công việc kinh doanh shop online này. Nghĩ tới nghĩ lui thì Trình Dương cũng dứt khoát cải tạo cái nhà hàng thành kho hàng.
Website trực tuyến cũng đã mở, các app bán hàng cũng đã đăng ký sẵn, mọi công tác khai trương cũng sẵn sáng. Shop online tên cũng rất đơn giản . Website cũng là do Hàn Kiều và Trình Dương tự học tự làm.
Tất nhiên là trên mạng cũng có rất nhiều cửa hàng có chiêu bài tương tự, cũng tự khẳng định sản phẩm của shop nhà mình là thổ đặc sản miền núi chính hãng, nhưng phần lớn thì đều là treo đầu dê bán thịt chó nên Hàn Kiều cũng không biết là cửa hàng bọn họ có thể hấp dẫn người khác ghé thăm không nữa.
Nhưng mà sau khi website của shop xuất hiện thì cũng đã thu hút mấy ngàn người chú ý tới.
Hàn Kiều nhìn Trình Dương rồi hưng phấn mà nói: “Anh Dương, hàng hóa đã chuẩn bị xong chưa ạ?”
Trình Dương gật đầu nói: “Đã xong rồi. Có thể bày bán.”
Hàn Kiều vừa mong đợi vừa hồi hộp nói: “Nhưng mà một củ gừng giá 1 vạn đấy. Sẽ có người muốn mua thật sao?”
Trình Dương gật đầu nói: “Chắc là có thôi. Mà nếu không có người mua thì chúng ta liên hệ anh hai là được. Dù sao thì cũng có người hỗ trợ mà. À, đám Lưu Nguyên nghe nói anh sắp mở cửa hàng online nên họ cũng đã đánh tiếng trước là nhớ nhắc bọn họ đấy. Bọn họ chạy vào mở hàng ủng hộ. Hôm chúng ta kết hôn cũng có nhiều người chạy tới hỏi địa chỉ web nhà chúng ta nữa mà. Họ còn dặn là hôm nào khai trương nhớ thông báo. Nên anh nghĩ doanh số bán ra cũng không thấp đâu.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta cho hàng lên kệ thôi.”
Hàn Kiều bày lên giỏ hàng 5.000 phần gừng sống, giới hạn mỗi người chỉ được mua 5 phần. Đây là lần đầu tiên cô mở shop bán mặt hàng ma thực nên tâm trạng của cô cũng rất kích động.
Về hàng hoá nhà mình thì Hàn Kiều vẫn luôn tự tin mà tin tưởng chất lượng sản phẩm, tất nhiên mặt hàng mà nhà họ bán cũng không phải là mặt hàng bình thường, người bình thường mà sử dụng thì tác dụngs sẽ là cường thân kiện thể nên cô cũng không hề sợ hãi về chất lượng sản phẩm. Điều mà cô lo lắng chính là những người không biết nhìn hàng chạy đi bốc phốt nhà họ thôi.
Hai ngày trước chưa khai trương thì Hàn Kiều cũng thử đã tạo nhiệt trước, cô đã treo hình ảnh sản phẩm cũng như giá cả lên website trước.
Sau khi công khai giá cả thì cũng đã có rất nhiều tin nhắn gửi tới hỏi cô đang nói đùa hay không mà thêm 3 con số 0 vào cuối sản phẩm như vậy, hoặc có vài tin nhắn mắng chửi nói của hàng này điên rồi, làm tiền đến không còn biết suy nghĩ, …
Ban đầu thì Hàn Kiều còn kiên nhẫn giải thích với mấy người nhắn tin đến về chất lượng hàng hoá và lý do tại sao có giá tiền như vậy, nhưng mà đa phần thì họ phớt lờ và nói cô là dối trá, và chửi rất tệ như không có não, muốn lợi dụng danh tiếng của hàng thổ sản, sản phẩm 3 không, lòng dạ hiểm ác,….. Tình huống này cũng xảy ra càng ngày càng nhiều nên cô cũng lười không thèm giải thích nữa.
“Anh Dương, hết rồi.” Hàn Kiều chớp mắt rồi nhìn đi nhìn lại trang web nói.
Trình Dương nhìn Hàn Kiều có chút hoang mang mà nói: “Cái gì hết rồi?”
“Gừng đã hết rồi.” Hàn Kiều thì thào nói.
Trình Dương cau mày có chút khó hiểu hỏi: “Sao lại hết? Không phải là có 5.000 phần sao? Sao có thể nhanh như vậy chứ?”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Nhưng mà hết rồi.”
“Có phải em đã ấn nhầm số lượng bày lên kệ không?” Trình Dương hỏi.
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Không có mà, em kiểm tra rồi, em nhấn 5.000 phần.”
Trình Dương càng thêm hoang mang nói: “Chẳng lẽ bị một người mua hết sao? Em có đặt hạn chế mua hàng không? Hạn mức mua là bao nhiêu?”
Hàn Kiều mang set up đơn đặt hàng ra mà nói: “Em đã đặt hạn mức mua hàng rồi, mỗi người được 5 phần. Đều là những tài khoản khác nhau đặt mua nhưng địa chỉ thì lại đa phần tập trung ở 1 chỗ.”
Hàn Kiều cũng suy đoán chắc có lẽ đây là những người đã biết sản phẩm nhà cô có hững gì nên họ đã tìm nhiều người đăng ký tài khoản để trợ mua giúp.
Trình Dương hoang mang nói: “Sao lạ vậy? Sao lại hết nhanh vậy chứ? Anh còn chưa thông báo cho người lên đặt hàng mà. Không đặt nhầm số lượng thật chứ?”
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Sao có thể, hàng này đắt như vậy cơ mà sao có thể sai được chứ?”
Thời đại internet bây giờ gian dối lừa gạt nhan nhản cũng rất nhiều, đơn hàng mấy chục tệ thì còn dễ chứ đơn mấy vạn thì ai mà dám đặt nhiều chứ?
Trình Dương cau mày nói: “Đặc sản nhà chúng ta hot vậy sao?”
Hàn Kiều cũng cau mày nói: “Em cũng không biết.”
Hàn Kiều cũng không nghĩ là sẽ như vậy. Mấy ngày trước cũng có người dò hỏi nhưng cũng đâu phải dạng đứng đắn.
Trình Dương nhíu mày nói: “Đám Lưu Nguyên còn nói anh phải thông báo cho bọn họ khi shop mình bày bán. Giờ sao? Hết hàng rồi.”
Trình Dương cho rằng 5.000 phần gừng chắc cũng đủ lai rai bán mấy ngày, không nghĩ tới là quay đi quay lại đã hết sạch rồi.
Hàn Kiều nhìn Trình Dương rồi có chút do dự nói: “Vậy giờ phải làm sao? Anh còn muốn báo cho họ nữa không?”
Trình Dương lắc đầu nói: “Thôi, không cần nữa.”
Trong kho vẫn còn một ít hàng, nếu đám Lưu Nguyên mà chạy tới hưng sư vấn tội thì hắn cũng có thể đem hàng tồn ra bán cho họ cũng được.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Cũng được.”
Trình Dương cười cười nói: “Tiếp tục bày kệ thôi, lên món tiếp theo nào.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Dạ.”
Hàn Kiều lại tiếp tục bày lên 10.000 phần hạt hướng dương, 1 vạn 1 phần. Lần này thì Hàn Kiều lại chỉnh hạn mức mua hàng xuống chỉ còn 1 người 1 phần, chắc chắn đủ bán.
Mà ngay sau đó thì Hàn Kiều cũng phát hiện ra là giỏ hàng dần chuyển về số 0 thì hô lên: “Anh dương, lại bán sạch rồi.”
Trình Dương cau mày nói: “Lại hết, là ai nữa vậy? Tốc độ gom hàng nhanh thế?”
Hàn Kiều híp mắt nói: “Thật là kỳ cục, lúc trước gừng sống em đặt hạn mức 5 phần 1 người thì 2 phút đã bán hết, lần này em đã hạ xuống là 1 phần 1 người rồi. Tại sao vẫn bị cướp sạch trong vòng 1 phút chứ?”
Hàn Kiều thầm nghĩ: Ba đầu còn lo là hàng không thể bán được, hoá ra không còn thừa tí nào. Hoá ra hàng của nhà bọn họ chính là cái kiểu người hỏi không mua mà người mua yên lặng ra tiền trong truyền thuyết đấy sao?
Hàn Kiều mãn nguyện rồi vui vẻ nói: “Kế bày món hàng nào lên ạ?”
Trình Dương quan sát một chút nói: “Dược đen tóc đi, 20.000 phần.”
Thời buổi bây giờ đầu quả trứng rất nhiều, người hói thì nhan nhản ra, sau khi nhà hàng đóng cửa thì Trình Dương đã nhận được rất nhiều tin nhắn riêng muốn hỏi mua sản phẩm này.
Mà dù Trình Dương đã báo giá rất cao nhưng mà những người đó vẫn nằng nặc đòi mua cho bằng được. Rốt cuộc thì Trình Dương cũng chỉ có thể nói là chờ khai trương shop online thì sẽ thông báo cho bọn họ đặt hàng. Nên sản phẩm này mà lên kệ chắc chắn cũng rất hot cho xem.
Hàn Kiều gật đầu nói: “20.000 phần, cũng không ít, hy vọng đủ.”
Kết quả là dược đen tóc vừa bày lên kệ thì trong vòng 2 phút cũng bị cướp sạch.
Trình Dương cau mày nói: “Sao tốc độ lại nhanh như vậy chứ? Không lẽ người bị hói nhiều vậy sao? Thật không thể tin được.”
Hàn Kiều cười cười nói: “Em cũng không nghĩ là có nhiều người biết nhìn hàng như vậy.”
Mấy người chạy tới dò hỏi hôm trước mắng dữ quá làm Hàn Kiều muốn hoài nghi nhân sinh luôn mà. Không ngờ là hàng lại bán nhanh đến như vậy, làm cô phí công kêu gọi người nhà tới mua sắm phụ rồi.
Hàn Kiều nhịn không được hỏi: “Đồ bán nhanh quá, cửa hàng nhà chúng ta đã bị người theo dõi rồi phải không?”
Bán nhanh như vậy là chuyện tốt, nhưng bán nhanh quá cũng làm người ta thấy sợ hãi đấy.
Trình Dương gãi đầu nói: “Có lẽ. Mà mặc kệ đi, chúng ta tiếp tục bán bày hàng.”
Hàn Kiều lại bày lên 1.000 cân hắc mạch. Lần này số lượng hơi ít nên nháy mắt đã hết hàng.
Bán hàng nhanh quá nên Trình Dương và Hàn Kiều cũng ngơ ngác không biết phải làm gì tiếp theo.
Trình Dương có chút khó xử nói: “Đồ cũng bán hết rồi, giờ làm sao mà giao hàng đây? Này được tính là khủng hoảng đơn hàng chưa?”
Làm hắn còn cho rằng nhiều hàng như vậy thì bọn họ còn lai rai trụ được 1 đến 2 tháng cơ đấy. Không nghĩ là thời gian khai trương đến bán hết hàng cũng chỉ có nửa tiếng là xong, giờ nhìn số lượng hàng đã bán ra mà hắn cũng kinh hãi luôn rồi.
Hàn Kiều nhịn không được nói: “Xong rồi, xong rồi. Nhiều hàng như vậy có không ngủ không nghỉ cũng phải tốn mấy ngày mới chia xong đấy.”
Trình Dương nhìn Hàn Kiều nói: “Cũng chỉ tranh thủ chạy thôi. Để anh gọi mẹ tới hỗ trợ.”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Dạ.”
Ngay sau đó thì Trình Dương cũng gọi báo cho cha mẹ Trình. Được một lúc thì cha mẹ Trình cũng chạy tới hỗ trợ đóng gói và phân loại hàng. Sau đó gom lại rồi giao cho bên vận chuyển, làm không ngơi tay một phút nào.
Hiện nay thì cả một nhà Trình Dương đã là Thanh đồng kỵ sĩ nên sức lực của họ cũng tăng lên không ít, giờ mà thức mấy đêm thì vẫn còn trụ được.
……
Phân bộ khoa học kỹ thuật Phi Việt.
“Nghe nói shop online của ông chủ Trình Dương đã chính thức khai trương rồi phải không mọi người?” Lục Miêu hỏi.
Ninh Triết: “Tôi đã hỏi rồi, 2 ngày trước ông chủ Dương đã nói là họ đang chuẩn bị hàng hoá để hôm nay khai trương.”
Ninh Triết còn gửi tin nhắn nhờ cửa hàng chú ý khi nào khai trương bán nhớ nhắc bọn họ để còn đặt hàng. Không nghĩ tới là họ tới chậm nên đồ bị cướp sạch rồi.
“Không nghĩ là hàng của nhà bọn họ lại được hoan nghênh như vậy đấy. Rõ ràng đắt như vậy mà cũng hết sạch là thế nào?” Lục Miêu nói.
“Nghe nói sản phẩm mà Trình Dương bán đều có liên quan đến Dị năng giả mà. Tôi cũng xem mấy người trên mạng nói lại là sử dụng sản phẩm của nhà hàng Ngư Đa Đa có thể nâng cao cơ hội thức tỉnh dị năng.” Nhậm Vĩnh Mân nói.
Đường Đông lắc đầu nói: “Anh cũng nghe là có lời đồn này nhưng mà ông chủ Trình Dương đã lên đính chính bác bỏ rồi còn gì. Cửa hàng cũng lên thông báo chính thức rồi.”
Đường Đông thầm nghĩ: Đúng là rượu thơm không sợ hẻm sâu. Thời đại dị năng nên không ít công ty đã đẩy ra các mặt hàng có liên quan đến Dị năng giả để tăng doanh số bán hàng như: thuốc tăng cường tỷ lệ thức tỉnh dị năng, linh đan diệu dược giúp nâng cao dị năng, viên thập toàn đại bổ cho Dị năng giả, … những người kia cũng thổi phồng công dụng của sản phẩm mình bán ra, nhưng đa phần toàn là lừa đảo hết. Vậy mà mấy sản phẩm đó vẫn dụ được những người bình thường có khát khao thức tỉnh dị năng mua.
Nhưng mà Trình Dương lại không giống vậy, dù có bao tin đồn thì shop cũng đăng thông cáo chình ình trên website.
“5.000 phần gừng mà mấy phút đã hết sạch, vậy là mấy phút mà kiếm được 5.000 vạn đấy.” Ninh Triết líu lưỡi nói.
Đường Đông hít sâu nói: “Kiếm tiền cũng quá dễ dàng rồi.”
Khó trách mà Trình Dương không do dự mà bỏ luôn không thèm làm nhà hàng hải sản mà mở shop bán hàng online. Với cái khả năng kiếm lời như bán online như vậy thì mở nhà hàng làm gì cho tốn thời gian chứ? Đôi khi họ còn còn rước thêm phiền phức như khống chuột Dị năng giả kia chạy tới phá đám.
Doanh số bán hàng ngày riêng hôm nay của Trình Dương chắc cũng phải mấy trăm triệu chứ ít gì? Công nhận là kiếm tiền nhanh thật.
……
Cục dị năng.
“Cuối cùng thì shop online của Trình Dương cũng đã khai trương.” Nhân viên công tác ở cục dị năng nói.
Thời điểm hôn lễ thì Trình Dương cũng thông báo là nhà họ sắp mở một shop bán hàng online, chuyên bán các mặt hàng đặc sản của nông gia. Lời Trình Dương đại khái cũng chỉ là vô tình thông báo nhưng người nghe lại rất hứng thú nên cũng có không biết bao nhiêu người đang chờ cửa hàng khai trương để đặt mua đây.
“Cũng không biết là Trình Chu đã tìm đâu ra số lượng ma thực lớn như vậy nhỉ?”
“Chắc có lẽ Trình Chu là Dị năng giả hệ không gian, nên cậu ta có thể tìm được số ma thực này thì cũng là chuyện bình thường mà.”
“Cướp được bao nhiêu phần?”
“Gừng 3565 phần, hạt dưa 3213 phần, hắc mạch 600 cân, ớt cay 50 cân……”
Lâm Đình gật đầu nói: “Có vẻ như cũng có không ít người đang theo dõi shop bán hàng của Trình Dương đây.”
Nhà hàng Ngư Đa Đa này vẫn luôn có người của cục dị năng bọn họ sắp xếp theo dõi. Bên phía Trình Dương đang bận rộn nhập kho thì bên họ cũng bận rộn làm công tác săn hàng.
Trình Dương vừa đặt hàng lên kệ thì bên này Lâm Đình cũng cho người đoạt hàng, kết quả hôm nay bọn họ cướp được khá nhiều nhưng vẫn thiếu so với dự tính.
Lâm Đình vừa mới điều tra thì cũng phát hiện, ngoại trừ cục dị năng bọn họ ra thì vẫn có sẵn 2 tổ chức dị năng ở dân gian cũng xếp người đoạt hàng.
Mà ngoài khách hàng lớn như bọn họ ra thì khách lẻ cũng không ít. Nhà Trình Dương vẫn luôn bán hàng chất lượng cao nên uy tín vẫn sử dụng được.
End chap 113
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.