Chương 6: Mua Xe
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Sau khi nếm được trái ngọt của việc buôn bán hải sản thì Trình Chu cũng nhanh chóng đi tới quyết định cao cả của cuộc đời đó chính là tiến lên không ngừng để trở thành ông trùm trong ngành hải sản.
Ngày hôm sau, Trình Chu tiếp tục mua thêm hơn 50 cái thùng nhựa nữa, cộng thêm hơn 100 cái bánh mỳ dứa, cò cưa còn thêm cả hai thùng nước ngọt (Coke) rồi chất đầy lên chiếc xe ba bánh nhỏ bé để tiến vào dị giới.
Trình Chu cũng có vài lần tiếp xúc trực tiếp với dân làng Hắc Mạch thôn này rồi, ở trong mắt của mấy thôn dân nơi đây thì hắn đã trở thành người giàu có nhất cái thôn này rồi đấy. Lần này Trình Chu vừa mới xuất hiện thì hắn đã nhận được sự chào đón vô cùng nhiệt tình của dân làng. Dưới sự theo dõi của người dân thì Trình Chu chạy nhanh chiếc xe ba bánh của hắn đi đến bãi biển. Có lẽ mọi người đã được nếm hương vị vô cùng hấp dẫn của bánh mỳ cho nên ngay tại bãi biển hiện tại đã có một lượng lớn cư dân tụ tập đứng sẵn ở bờ biển, số lượng lần này chắc chắc là vượt xa lần trước rồi đấy.
Trình Chu để lại 10 thùng nhựa trên xe rồi đem ra hơn 40 thùng nhựa rồi sử dụng ngôn ngữ thân thể hoa chân múa tay để ra hiệu với người dân, ý của hắn là muốn cho mọi người làm đầy một thùng sẽ đổi được 5 cái bánh mỳ và một chai nước ngọt. Hắn chỉ thu gom đủ 10 thùng hải sản trên xe là được rồi, nếu tới thời điểm mà hắn phải rời khỏi nơi này mà người dân chỉ gom được một nửa thùng thì sẽ nhận được 2 cái bánh mỳ.
Dân làng cũng nhanh chóng hiểu được ý mà Trình Chu mong muốn, rất nhanh sau đó thì hàng chục xô nhựa trước mặt Trình Chu vừa mới mang tới đều bị đám đông tranh đoạt gần hết.
Thấy mọi việc xong xuôi hết cả thì Trình Chu lại ngồi ở trên xe ba bánh rồi nhìn về phía phương xa để suy ngẫm việc tương lai.
Mạch Ân đứng ở một bên nhìn cũng cảm thấy vô cùng sùng bái mà nhìn Trình Chu chằm chằm. Vì nó đã lọt vào mắt xanh của Trình Chu mà ngay từ lần đầu tiên nó đã được một cái đùi lợn sừng lớn kia, tiếp theo sau đó thì nó lại nhận được rất nhiều bánh mỳ.
Nhiều người dân trong thôn làng đã thầm cảm thấy Mạch Ân có số hưởng, may mắn ngập tràn, bọn họ còn cho rằng chờ cho đến sau này, nếu như vận khí không tồi mà nó vẫn được Trình Chu coi trọng thì Mạch Ân rất có thể sẽ trở thành tuỳ tùng của kỵ sĩ cũng nên.
Ở thế giới này thì các cấp bậc của thực lực được phân biệt rất nghiêm ngặt, bình dân ở thế giới này mà muốn tấn chức trở thành quý tộc cũng có vài biện pháp có thể thực hiện được, trong số những biện pháp đó thì phương pháp được cho xem khả thi nhất đó chính là trở thành nô bộc hoặc tuỳ tùng của giới quý tộc, sau đó tuỳ tùng này đi theo quý tộc để mở rộng lãnh thổ rồi đạt được đủ công huân hoặc công tích gì đó đặc biệt cũng sẽ có hy vọng được thụ phong trở thành quý tộc, tuy là quý tộc này cấp bậc cũng không được cao nhưng chắc chắn đã thoát khỏi giai cấp bình dân, kéo theo sau đó chính là được phân lãnh địa rồi từ nay một bước lên trời.
Trình Chu mở nắp chai nước ngọt ra uống một hơi, sau đó hắn lại mở thêm một chai khác rồi đưa cho Mạch Ân dùng thử.
Mạch Ân cầm chai nước ngọt có chút mới lạ trên tay, sau một hồi lạ lẫm thì nó cũng học theo Trình Chu rồi đưa lên uống thử, hương vị của chai coke xộc ra làm Mạch Ân giật mình rồi ngay lập tức nó trừng lớn mắt ngạc nhiên không thôi.
Một nhóm thôn dân đổ xô đi đánh bắt hải sản ở phía bên ngoài, một ít đồ lung tung rối loạn cũng được cho hết vào thùng nhựa. Sau khi Trình Chu nhìn thấy được những thứ hỗn loạn đặt ở bên trong thùng nhựa thì hắn cũng buộc phải cho mọi người dừng lại để tiến hành chọn lựa cần thận hàng hoá bên trong, dù sao thì đây cũng được coi như một phương pháp tốt để giảm bớt số lượng bánh mỳ một cách hợp lý. Sau vài lần lựa chọn cẩn thận thì cuối cùng thôn dân cũng biết được loại hải sản nào Trình Chu muốn rồi loại hải sản nào không cần phải thu thập nữa.
Kết thúc một ngày thu mua hải sản thành công tốt đẹp thì Trình Chu triệu tập mọi người lại, hắn cũng dùng hết noron thần kinh mà sử dụng ngôn ngữ cơ thể để ra hiệu cho tất cả mọi người cứ tiếp tục đánh bắt hải sản nữa, hải sản vẫn có thể đổi lấy bánh mỳ, còn thùng nhựa này thì mọi người cũng có thể dùng 2 cái bánh mỳ để đổi, làm như vậy thì lần sau hắn đến đây cũng không cần phải mang thêm thùng nhựa làm gì cho lỉnh kỉnh.
Nhìn thấy ý của Trình Chu như vậy thì tất cả người dân cũng thất thần mà nhìn nhau, về cơ bản thì thôn dân vẫn cảm thấy khá là luyến tiếc số bánh mỳ dứa thơm ngon có tác dụng lấp đầy bụng này đấy, nhưng mà bọn họ vẫn bất đắc dĩ mà phải từ bỏ hai cái bánh mỳ dứa này để lựa chọn thùng nhựa. Dù sao thì dân làng ở nơi đây cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cũng biết khi Trình Chu đưa ra quyết định này thì lần sau đi đến nơi đây để thu mua hải sản thì Trình Chu sẽ ưu tiên lựa chọn những người có thùng nhựa để gom hàng. Bánh mỳ tuy rằng rất ngon đấy, nhưng mà bọn họ cần phải kiếm được bánh mỳ về lâu về dài mới là lựa chọn tốt nhất. Không ai chọn cá mà bỏ cần câu cả, đấy là sai lầm.
Sau khi mọi người quyết định xong xuôi thì lần này Trình Chu lại tiết kiệm được thêm 80 cái bánh mỳ dứa nữa, hắn lại thu gom được thêm 10 thùng nhựa đựng đầy hải sản, mà cũng giống như lần trước thì Trình Chu lại tìm đến Hắc Thiết để trợ giúp cho hắn chạy xe đi, hắn lại tiếp tục tìm thêm vài người dân để hỗ trợ hắn đẩy xe. Sau khi tới chân núi thì Trình Chu thanh toán cho mỗi người một cái bánh mỳ nhỏ nữa rồi tiễn dân làng đi.
Nhìn thấy thành quả trước mặt thì Trình Chu cảm thấy tinh thần chiến đấu đang được tràn đầy khắp cơ thể, vừa mới trở về từ dị giới hắn đã muốn chạy ngay lập tức tới chợ hải sản để bán hàng luôn rồi. Nhưng mà vừa đặt chân tới căn phòng trọ thì đột nhiên hắn lại phát hiện ra vấn đề khá nghiêm trọng đó là giao thông quá bất tiện rồi thì phải. Có thể chiếc xe ba bánh này ở dị giới được xem như một công cụ sánh ngang với thần khí cho nên Trình Chu cũng không tính toán đổi thành xe bốn bánh làm gì, lỡ đâu hắn đổi xong cái kích thích luôn những tâm hồn mỏng manh của mấy người dân ở dị giới đó thì làm sao? Nhưng mà chiếc xe ba bánh ở thế giới hiện đại này của hắn lại không được đâu. Nơi mà Trình Chu đang sống hiện tại cách khu chợ hải sản một khoảng cách khá xa đấy, hơn nữa một người trẻ tuổi như hắn lại chạy con xe ba bánh cả ngày thì cũng quá kém cỏi rồi đúng không? Cho nên, dù tốt hay xấu gì đi nữa thì hắn cũng nên mua một chiếc ô tô để làm phương tiện di chuyển chắc sẽ tốt hơn chứ nhỉ?
Sau khi cân nhắc kỹ càng mọi góc độ thì Trình Chu cũng quyết định mua xe. Công việc kinh doanh mới bắt đầu cho nên hắn cũng không cần phải quá phô trương làm gì cho tốn kém, nghĩ tỡi nghĩ lui thì Trình Chu cũng quyết định mua một chiếc xe tải cũ Minibus là tốt nhất.
Cầm lấy 20.000 tệ còn chưa được ấm tay thì Trình Chu cũng rảo bước đi tới chợ mua bán trao đổi đồ cũ. Ở nơi đâ từ trước tới nay vẫn luôn tấp nập người ra kẻ vào, khung cảnh thường xuyên nhộn nhịp ồn ào.
“Người anh em, muốn mua xe sao?” Một ông chủ nhìn khá béo tốt đeo thêm sợi dây xích vàng nhiệt tình chào hỏi Trình Chu.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Người anh em muốn mua dạng xe nào đấy? Ngân sách dự trù là bao nhiêu?” Ông chủ hỏi với nụ cười tươi rói trên môi.
Trình Chu cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Ngân sách khoảng hai vạn tệ”.
“Người anh em muốn xe hiệu gì?” Ông chủ tiếp tục cười mà nói.
“Wuling đi.” Trình Chu cười cười nói.
Ba Trình - ông Trình Trường Tùng (程长松: Chéngzhǎngsōng) cũng sở hữu một chiếc Wuling cũ, cũng được mua ở chợ đồ cũ luôn, do thời gian sử dụng từ rất lâu rồi cho nên chiếc xe đó cũng có chút nát, điều hoà trong xe lại không hoạt động, muốn mát cần phải mở cửa sổ ra, nhưng mà ba Trình vẫn nói hưởng thụ làn gió thiên nhiên nên không cần phải sửa làm gì. Dù chiếc xe hơi nát một chút nhưng tốt xấu gì thì nó cũng là một chiếc xe bốn bánh có động cơ và có thể di chuyển được, ít nhất thì ngồi trong xe cũng có cái lợi, gió không thổi đến mà mưa cũng không tạt vào, so sánh cho đúng thì con xe bốn bánh kia của ba hắn còn tốt hơn nhiều so với chiếc xe 3 bánh mà hắn đang sử dụng.
Nụ cười trên môi ông chủ vẫn không thay đổi mà nói: “Người anh em, chúng ta tới đây nhìn thử thôi. Đây, xem chiếc xe này đi, chiếc xe này đã qua tay 4 ông chủ rồi đấy, bọn họ có mua thì cũng mua từ thời mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đi lên từ hai bằng hai bàn tay trắng đấy. Tới thời điểm hiện tại thì bọn họ đều trở thành phú ông ngàn vạn rồi đấy. Chiếc xe này được mệnh danh là một chiếc xe thần kỳ đấy, mua được nó thì người anh em rất nhanh chóng phát tài thôi. Hừm, thoạt nhìn người anh em đây chắc chắn là có tương lai xán lạn, có thêm chiếc xe này cũng coi như có thêm dụng cụ để hỗ trợ làm giàu thôi, tương lai mà người anh em mong muốn cũng sớm ở trong tầm tay thôi”.
Trình Chu cũng có chút khó hiểu hỏi: “Nếu như những ông chủ kia đều phát rồi thì vì sao bọn họ còn muốn bán xe?”.
Ông chủ Hồ cười cười mà nói: “Người anh em, là đàn ông với nhau mà người anh em còn chưa rõ hay sao? Nam nhân có mới nới cũ, ai cũng hiểu đúng không? Tôi nói không phải chứ những ông chủ ngàn vạn đó đều là hạng vô tình bạc nghĩa, bây giờ phát đạt rồi thì bọn họ lại chạy đi mua mấy loại xe như BMW kìa, Audi, Porsche, … chứ có ai còn nhớ đến chiếc xe cũ này làm gì. Tự nhiên là bọn họ muốn đem xe bán luôn, không muốn nhìn thấy nữa nó nữa, bọn họ sợ bọn họ sẽ nhớ lại thời kỳ khởi nghiệp khốn khó đấy.”
Trình Chu nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ mà chấp nhận luôn lời đề nghị của ông chủ, sau một hồi nói chuyện hắn cũng quyết định mua lại chiếc Wuling cũ với giá 20.000 tệ kia. Dù sao thì trong tay hắn cũng còn chừng đó tiền, muốn hơn cũng không có lựa chọn nào cả.
Trình Chu vừa chạy xe rời khởi cửa hàng thì ông chủ ở đại lý xe cách vách cũng chạy sang hóng chuyện.
“Lão Hồ chết tiệt, ông đã bán được chiếc xe bị nguyền rủa đó rồi à?” Ông chủ Tống ở cách vách chua chát nói.
“Đã bán.” Ông chủ hồ cười cười nói.
“Không biết là tên ngu xuẩn nào coi liền như rác lại bị ông lừa mua luôn chiếc xe khốn khổ đó.” Ông chủ Tống nhướn mày nói.
Ông chủ Hồ cũng bất mãn mà nói: “Hừ, ông nói cái gì đấy hả? Tôi làm sao mà lừa dối người khác cơ chứ? Cũng lắm thì tôi cũng chỉ nói ngược lại một chút thôi.”
Đúng là chiếc xe đó đã qua tay một vài ông chủ thật đấy, cái khác biệt một chút chính là sau khi mua chiếc xe này thì bọn họ đều bị mất sạch.
Ông chủ Tống khịt mũi nói: “Một người đánh bạc rồi mất hết tài sản sau đó biến mất luôn. Còn một người thì biển thủ tiền công quỹ của công ty rồi mang đi đầu cơ chứng khoán, cuối cùng thua hết quyết định nhảy lầu. À, còn một người thì kinh doanh thất bại nặng nề cuối cùng chịu không nổi thực tại mà uống thuốc chầu trời. Còn một người kia nữa, cái người còn lại này thì đúng là người xui xẻo nhất, không biết nghĩ kiểu gì mà chạy đi bảo lãnh cho người khác để chính bản thân mình bị liên luỵ, mỗi ngày đều bị người ta gọi tới đòi nợ, gia đình tan nát … Theo tôi thấy thì chiếc xe này chắc chắn có vấn đề gì rồi. Ông đấy, ông thật đúng là táng tận lương tâm mà, ông nghĩ cái gì mà ông lại mang chiếc xe đó ra bán cho cậu thanh niên đó hả?”
Ông chủ Hồ lại không cho là đúng mà nói: “Ông cũng không thể nói như vậy được. Tôi không phủ nhận chuyện chiếc xe đó trước đây đã qua tay rất nhiều ông chủ lớn, nhưng mà bây giờ đã khác rồi. Ông không nhìn ra à, chủ nhân mới của chiếc xe này là một tên nhà nghèo nàn đấy. Tôi nghĩ có xuống thêm nữa cũng không thể nào xuống hơn được nữa đâu.”
Ông chủ Tống khẽ hừ nhẹ một tiếng mà nói: “Tên khốn nhà ông, ít nói lời nguỵ biện đi.”
Ông chủ Hồ cũng có chút đắc ý mà nói: “Tên nhóc này nhìn không bình thường đâu. Tôi nghĩ có khi thằng nhóc này còn thật sự có thể phát tài được đấy. Ông cũng biết đấy, thường thì vật cực tất phản mà, tôi lại cảm thấy chiếc xe này rất lợi hại, nó không vô dụng đâu. Nhưng mà những ông chủ trước đó vận khí không đủ cho nên bọn họ không thể trấn nổi chiếc xe đó. Đã trấn không được thì buộc phải suy đúng không? Nếu như chiếc xe đó gặp được nhân trung long phượng thì nhất định là nó có thể trợ giúp chủ nhân sớm ngày phát tài.”
Ông chủ Tống cũng bĩu môi mà nói: “Ông khen cái gì? Tôi cảm thấy thằng nhóc này không được. Ông xem đi, ông mới nói có vài câu đã thành công lừa được người ta rồi còn gì nữa? Quá non trẻ, thiếu kiến thức.”
Ông chủ Hồ không tán thành nói: “Lão Tống, ông nói như vậy là sai rồi, rõ ràng thằng nhóc đó tướng mạo rất tốt, trán sâu mày rậm, nhìn sơ cũng biết là người có tài, tương lai nhất định sẽ đại phú đại quý.”
Ông chủ Tống liếc xéo ông chủ Hồ một cái rồi nói: “Người ta cũng đã đi rồi, ông không cần phải trái với lương tâm của mình đâu.”
Ông chủ Hồ da mặt dày lại cười toe toét mà nói: “Ông xem ông nói cái gì thế? Tôi đây là nói lời thật lòng.”
End chap 6 (-.-)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Ngày hôm sau, Trình Chu tiếp tục mua thêm hơn 50 cái thùng nhựa nữa, cộng thêm hơn 100 cái bánh mỳ dứa, cò cưa còn thêm cả hai thùng nước ngọt (Coke) rồi chất đầy lên chiếc xe ba bánh nhỏ bé để tiến vào dị giới.
Trình Chu cũng có vài lần tiếp xúc trực tiếp với dân làng Hắc Mạch thôn này rồi, ở trong mắt của mấy thôn dân nơi đây thì hắn đã trở thành người giàu có nhất cái thôn này rồi đấy. Lần này Trình Chu vừa mới xuất hiện thì hắn đã nhận được sự chào đón vô cùng nhiệt tình của dân làng. Dưới sự theo dõi của người dân thì Trình Chu chạy nhanh chiếc xe ba bánh của hắn đi đến bãi biển. Có lẽ mọi người đã được nếm hương vị vô cùng hấp dẫn của bánh mỳ cho nên ngay tại bãi biển hiện tại đã có một lượng lớn cư dân tụ tập đứng sẵn ở bờ biển, số lượng lần này chắc chắc là vượt xa lần trước rồi đấy.
Trình Chu để lại 10 thùng nhựa trên xe rồi đem ra hơn 40 thùng nhựa rồi sử dụng ngôn ngữ thân thể hoa chân múa tay để ra hiệu với người dân, ý của hắn là muốn cho mọi người làm đầy một thùng sẽ đổi được 5 cái bánh mỳ và một chai nước ngọt. Hắn chỉ thu gom đủ 10 thùng hải sản trên xe là được rồi, nếu tới thời điểm mà hắn phải rời khỏi nơi này mà người dân chỉ gom được một nửa thùng thì sẽ nhận được 2 cái bánh mỳ.
Dân làng cũng nhanh chóng hiểu được ý mà Trình Chu mong muốn, rất nhanh sau đó thì hàng chục xô nhựa trước mặt Trình Chu vừa mới mang tới đều bị đám đông tranh đoạt gần hết.
Thấy mọi việc xong xuôi hết cả thì Trình Chu lại ngồi ở trên xe ba bánh rồi nhìn về phía phương xa để suy ngẫm việc tương lai.
Mạch Ân đứng ở một bên nhìn cũng cảm thấy vô cùng sùng bái mà nhìn Trình Chu chằm chằm. Vì nó đã lọt vào mắt xanh của Trình Chu mà ngay từ lần đầu tiên nó đã được một cái đùi lợn sừng lớn kia, tiếp theo sau đó thì nó lại nhận được rất nhiều bánh mỳ.
Nhiều người dân trong thôn làng đã thầm cảm thấy Mạch Ân có số hưởng, may mắn ngập tràn, bọn họ còn cho rằng chờ cho đến sau này, nếu như vận khí không tồi mà nó vẫn được Trình Chu coi trọng thì Mạch Ân rất có thể sẽ trở thành tuỳ tùng của kỵ sĩ cũng nên.
Ở thế giới này thì các cấp bậc của thực lực được phân biệt rất nghiêm ngặt, bình dân ở thế giới này mà muốn tấn chức trở thành quý tộc cũng có vài biện pháp có thể thực hiện được, trong số những biện pháp đó thì phương pháp được cho xem khả thi nhất đó chính là trở thành nô bộc hoặc tuỳ tùng của giới quý tộc, sau đó tuỳ tùng này đi theo quý tộc để mở rộng lãnh thổ rồi đạt được đủ công huân hoặc công tích gì đó đặc biệt cũng sẽ có hy vọng được thụ phong trở thành quý tộc, tuy là quý tộc này cấp bậc cũng không được cao nhưng chắc chắn đã thoát khỏi giai cấp bình dân, kéo theo sau đó chính là được phân lãnh địa rồi từ nay một bước lên trời.
Trình Chu mở nắp chai nước ngọt ra uống một hơi, sau đó hắn lại mở thêm một chai khác rồi đưa cho Mạch Ân dùng thử.
Mạch Ân cầm chai nước ngọt có chút mới lạ trên tay, sau một hồi lạ lẫm thì nó cũng học theo Trình Chu rồi đưa lên uống thử, hương vị của chai coke xộc ra làm Mạch Ân giật mình rồi ngay lập tức nó trừng lớn mắt ngạc nhiên không thôi.
Một nhóm thôn dân đổ xô đi đánh bắt hải sản ở phía bên ngoài, một ít đồ lung tung rối loạn cũng được cho hết vào thùng nhựa. Sau khi Trình Chu nhìn thấy được những thứ hỗn loạn đặt ở bên trong thùng nhựa thì hắn cũng buộc phải cho mọi người dừng lại để tiến hành chọn lựa cần thận hàng hoá bên trong, dù sao thì đây cũng được coi như một phương pháp tốt để giảm bớt số lượng bánh mỳ một cách hợp lý. Sau vài lần lựa chọn cẩn thận thì cuối cùng thôn dân cũng biết được loại hải sản nào Trình Chu muốn rồi loại hải sản nào không cần phải thu thập nữa.
Kết thúc một ngày thu mua hải sản thành công tốt đẹp thì Trình Chu triệu tập mọi người lại, hắn cũng dùng hết noron thần kinh mà sử dụng ngôn ngữ cơ thể để ra hiệu cho tất cả mọi người cứ tiếp tục đánh bắt hải sản nữa, hải sản vẫn có thể đổi lấy bánh mỳ, còn thùng nhựa này thì mọi người cũng có thể dùng 2 cái bánh mỳ để đổi, làm như vậy thì lần sau hắn đến đây cũng không cần phải mang thêm thùng nhựa làm gì cho lỉnh kỉnh.
Nhìn thấy ý của Trình Chu như vậy thì tất cả người dân cũng thất thần mà nhìn nhau, về cơ bản thì thôn dân vẫn cảm thấy khá là luyến tiếc số bánh mỳ dứa thơm ngon có tác dụng lấp đầy bụng này đấy, nhưng mà bọn họ vẫn bất đắc dĩ mà phải từ bỏ hai cái bánh mỳ dứa này để lựa chọn thùng nhựa. Dù sao thì dân làng ở nơi đây cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cũng biết khi Trình Chu đưa ra quyết định này thì lần sau đi đến nơi đây để thu mua hải sản thì Trình Chu sẽ ưu tiên lựa chọn những người có thùng nhựa để gom hàng. Bánh mỳ tuy rằng rất ngon đấy, nhưng mà bọn họ cần phải kiếm được bánh mỳ về lâu về dài mới là lựa chọn tốt nhất. Không ai chọn cá mà bỏ cần câu cả, đấy là sai lầm.
Sau khi mọi người quyết định xong xuôi thì lần này Trình Chu lại tiết kiệm được thêm 80 cái bánh mỳ dứa nữa, hắn lại thu gom được thêm 10 thùng nhựa đựng đầy hải sản, mà cũng giống như lần trước thì Trình Chu lại tìm đến Hắc Thiết để trợ giúp cho hắn chạy xe đi, hắn lại tiếp tục tìm thêm vài người dân để hỗ trợ hắn đẩy xe. Sau khi tới chân núi thì Trình Chu thanh toán cho mỗi người một cái bánh mỳ nhỏ nữa rồi tiễn dân làng đi.
Nhìn thấy thành quả trước mặt thì Trình Chu cảm thấy tinh thần chiến đấu đang được tràn đầy khắp cơ thể, vừa mới trở về từ dị giới hắn đã muốn chạy ngay lập tức tới chợ hải sản để bán hàng luôn rồi. Nhưng mà vừa đặt chân tới căn phòng trọ thì đột nhiên hắn lại phát hiện ra vấn đề khá nghiêm trọng đó là giao thông quá bất tiện rồi thì phải. Có thể chiếc xe ba bánh này ở dị giới được xem như một công cụ sánh ngang với thần khí cho nên Trình Chu cũng không tính toán đổi thành xe bốn bánh làm gì, lỡ đâu hắn đổi xong cái kích thích luôn những tâm hồn mỏng manh của mấy người dân ở dị giới đó thì làm sao? Nhưng mà chiếc xe ba bánh ở thế giới hiện đại này của hắn lại không được đâu. Nơi mà Trình Chu đang sống hiện tại cách khu chợ hải sản một khoảng cách khá xa đấy, hơn nữa một người trẻ tuổi như hắn lại chạy con xe ba bánh cả ngày thì cũng quá kém cỏi rồi đúng không? Cho nên, dù tốt hay xấu gì đi nữa thì hắn cũng nên mua một chiếc ô tô để làm phương tiện di chuyển chắc sẽ tốt hơn chứ nhỉ?
Sau khi cân nhắc kỹ càng mọi góc độ thì Trình Chu cũng quyết định mua xe. Công việc kinh doanh mới bắt đầu cho nên hắn cũng không cần phải quá phô trương làm gì cho tốn kém, nghĩ tỡi nghĩ lui thì Trình Chu cũng quyết định mua một chiếc xe tải cũ Minibus là tốt nhất.
Cầm lấy 20.000 tệ còn chưa được ấm tay thì Trình Chu cũng rảo bước đi tới chợ mua bán trao đổi đồ cũ. Ở nơi đâ từ trước tới nay vẫn luôn tấp nập người ra kẻ vào, khung cảnh thường xuyên nhộn nhịp ồn ào.
“Người anh em, muốn mua xe sao?” Một ông chủ nhìn khá béo tốt đeo thêm sợi dây xích vàng nhiệt tình chào hỏi Trình Chu.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Người anh em muốn mua dạng xe nào đấy? Ngân sách dự trù là bao nhiêu?” Ông chủ hỏi với nụ cười tươi rói trên môi.
Trình Chu cũng có chút ngượng ngùng mà nói: “Ngân sách khoảng hai vạn tệ”.
“Người anh em muốn xe hiệu gì?” Ông chủ tiếp tục cười mà nói.
“Wuling đi.” Trình Chu cười cười nói.
Ba Trình - ông Trình Trường Tùng (程长松: Chéngzhǎngsōng) cũng sở hữu một chiếc Wuling cũ, cũng được mua ở chợ đồ cũ luôn, do thời gian sử dụng từ rất lâu rồi cho nên chiếc xe đó cũng có chút nát, điều hoà trong xe lại không hoạt động, muốn mát cần phải mở cửa sổ ra, nhưng mà ba Trình vẫn nói hưởng thụ làn gió thiên nhiên nên không cần phải sửa làm gì. Dù chiếc xe hơi nát một chút nhưng tốt xấu gì thì nó cũng là một chiếc xe bốn bánh có động cơ và có thể di chuyển được, ít nhất thì ngồi trong xe cũng có cái lợi, gió không thổi đến mà mưa cũng không tạt vào, so sánh cho đúng thì con xe bốn bánh kia của ba hắn còn tốt hơn nhiều so với chiếc xe 3 bánh mà hắn đang sử dụng.
Nụ cười trên môi ông chủ vẫn không thay đổi mà nói: “Người anh em, chúng ta tới đây nhìn thử thôi. Đây, xem chiếc xe này đi, chiếc xe này đã qua tay 4 ông chủ rồi đấy, bọn họ có mua thì cũng mua từ thời mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đi lên từ hai bằng hai bàn tay trắng đấy. Tới thời điểm hiện tại thì bọn họ đều trở thành phú ông ngàn vạn rồi đấy. Chiếc xe này được mệnh danh là một chiếc xe thần kỳ đấy, mua được nó thì người anh em rất nhanh chóng phát tài thôi. Hừm, thoạt nhìn người anh em đây chắc chắn là có tương lai xán lạn, có thêm chiếc xe này cũng coi như có thêm dụng cụ để hỗ trợ làm giàu thôi, tương lai mà người anh em mong muốn cũng sớm ở trong tầm tay thôi”.
Trình Chu cũng có chút khó hiểu hỏi: “Nếu như những ông chủ kia đều phát rồi thì vì sao bọn họ còn muốn bán xe?”.
Ông chủ Hồ cười cười mà nói: “Người anh em, là đàn ông với nhau mà người anh em còn chưa rõ hay sao? Nam nhân có mới nới cũ, ai cũng hiểu đúng không? Tôi nói không phải chứ những ông chủ ngàn vạn đó đều là hạng vô tình bạc nghĩa, bây giờ phát đạt rồi thì bọn họ lại chạy đi mua mấy loại xe như BMW kìa, Audi, Porsche, … chứ có ai còn nhớ đến chiếc xe cũ này làm gì. Tự nhiên là bọn họ muốn đem xe bán luôn, không muốn nhìn thấy nữa nó nữa, bọn họ sợ bọn họ sẽ nhớ lại thời kỳ khởi nghiệp khốn khó đấy.”
Trình Chu nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ mà chấp nhận luôn lời đề nghị của ông chủ, sau một hồi nói chuyện hắn cũng quyết định mua lại chiếc Wuling cũ với giá 20.000 tệ kia. Dù sao thì trong tay hắn cũng còn chừng đó tiền, muốn hơn cũng không có lựa chọn nào cả.
Trình Chu vừa chạy xe rời khởi cửa hàng thì ông chủ ở đại lý xe cách vách cũng chạy sang hóng chuyện.
“Lão Hồ chết tiệt, ông đã bán được chiếc xe bị nguyền rủa đó rồi à?” Ông chủ Tống ở cách vách chua chát nói.
“Đã bán.” Ông chủ hồ cười cười nói.
“Không biết là tên ngu xuẩn nào coi liền như rác lại bị ông lừa mua luôn chiếc xe khốn khổ đó.” Ông chủ Tống nhướn mày nói.
Ông chủ Hồ cũng bất mãn mà nói: “Hừ, ông nói cái gì đấy hả? Tôi làm sao mà lừa dối người khác cơ chứ? Cũng lắm thì tôi cũng chỉ nói ngược lại một chút thôi.”
Đúng là chiếc xe đó đã qua tay một vài ông chủ thật đấy, cái khác biệt một chút chính là sau khi mua chiếc xe này thì bọn họ đều bị mất sạch.
Ông chủ Tống khịt mũi nói: “Một người đánh bạc rồi mất hết tài sản sau đó biến mất luôn. Còn một người thì biển thủ tiền công quỹ của công ty rồi mang đi đầu cơ chứng khoán, cuối cùng thua hết quyết định nhảy lầu. À, còn một người thì kinh doanh thất bại nặng nề cuối cùng chịu không nổi thực tại mà uống thuốc chầu trời. Còn một người kia nữa, cái người còn lại này thì đúng là người xui xẻo nhất, không biết nghĩ kiểu gì mà chạy đi bảo lãnh cho người khác để chính bản thân mình bị liên luỵ, mỗi ngày đều bị người ta gọi tới đòi nợ, gia đình tan nát … Theo tôi thấy thì chiếc xe này chắc chắn có vấn đề gì rồi. Ông đấy, ông thật đúng là táng tận lương tâm mà, ông nghĩ cái gì mà ông lại mang chiếc xe đó ra bán cho cậu thanh niên đó hả?”
Ông chủ Hồ lại không cho là đúng mà nói: “Ông cũng không thể nói như vậy được. Tôi không phủ nhận chuyện chiếc xe đó trước đây đã qua tay rất nhiều ông chủ lớn, nhưng mà bây giờ đã khác rồi. Ông không nhìn ra à, chủ nhân mới của chiếc xe này là một tên nhà nghèo nàn đấy. Tôi nghĩ có xuống thêm nữa cũng không thể nào xuống hơn được nữa đâu.”
Ông chủ Tống khẽ hừ nhẹ một tiếng mà nói: “Tên khốn nhà ông, ít nói lời nguỵ biện đi.”
Ông chủ Hồ cũng có chút đắc ý mà nói: “Tên nhóc này nhìn không bình thường đâu. Tôi nghĩ có khi thằng nhóc này còn thật sự có thể phát tài được đấy. Ông cũng biết đấy, thường thì vật cực tất phản mà, tôi lại cảm thấy chiếc xe này rất lợi hại, nó không vô dụng đâu. Nhưng mà những ông chủ trước đó vận khí không đủ cho nên bọn họ không thể trấn nổi chiếc xe đó. Đã trấn không được thì buộc phải suy đúng không? Nếu như chiếc xe đó gặp được nhân trung long phượng thì nhất định là nó có thể trợ giúp chủ nhân sớm ngày phát tài.”
Ông chủ Tống cũng bĩu môi mà nói: “Ông khen cái gì? Tôi cảm thấy thằng nhóc này không được. Ông xem đi, ông mới nói có vài câu đã thành công lừa được người ta rồi còn gì nữa? Quá non trẻ, thiếu kiến thức.”
Ông chủ Hồ không tán thành nói: “Lão Tống, ông nói như vậy là sai rồi, rõ ràng thằng nhóc đó tướng mạo rất tốt, trán sâu mày rậm, nhìn sơ cũng biết là người có tài, tương lai nhất định sẽ đại phú đại quý.”
Ông chủ Tống liếc xéo ông chủ Hồ một cái rồi nói: “Người ta cũng đã đi rồi, ông không cần phải trái với lương tâm của mình đâu.”
Ông chủ Hồ da mặt dày lại cười toe toét mà nói: “Ông xem ông nói cái gì thế? Tôi đây là nói lời thật lòng.”
End chap 6 (-.-)
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.