Chương 5: Bán Hải Sản
Diệp Ức Lạc
29/03/2024
Trình Chu tìm một địa phương nhìn có vẻ khá hẻo lánh rồi quay trở về thế giới hiện đại.
Với 5000 tệ còn lại trong tay thì Trình Chu cũng chi ra 800 tệ để mua một chiếc xe kéo kút kít ba bánh cũ. Sau khi mua được chiếc xe ba bánh thì Trình Chu lại mua thêm 10 cái thùng nhựa và 50 cái bánh mỳ dứa nữa.
Sau khi chuẩn bị mọi việc xong xuôi và đầy đủ thì một lúc sau Trình Chu đạp chiếc xe ba bánh rồi xuất hiện ở Hắc Mạch thôn. Lẽ tất nhiên là thôn dân cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua xe ba bánh này cho nên mọi người cũng nhốn nháo chạy ra nhìn rồi kinh ngạc không thôi.
Dù sao thì Trình Chu tới thôn của bọn họ đã vài lần rồi, mỗi lần tới thì Trình Chu còn mang theo bánh mỳ ra mời, trước lạ sau quen cho nên trẻ con trong làng trên căn bản là không hề sợ hãi Trình Chu gì cả, nhìn thấy Trình Chu đi tới, còn mang theo một thứ gì đó bọn nhỏ chưa biết thì cả đám còn vui vẻ mà đuổi theo phía sau chiếc xe ba bánh của Trình Chu. Đối mặt với ánh mắt khó tin của cả dân làng làm cho Trình Chu đột nhiên có ảo giác rằng hắn không phải đi xe ba bánh cũ kỹ hay gì đâu, hình như là hắn đang chạy một chiếc Maserati thì phải.
Trình Chu điều khiển chiếc xe ba bánh mới mua đi tới bãi biển thì hắn cũng nhìn thấy mấy thôn dân đã hỗ trợ hắn nhặt hải sản vẫn đang ở đó mà chưa rời đi. Bởi vì Trình Chu đã chạy chiếc xe kỳ lạ có ba bánh tới đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, một nhóm dân làng nhìn không chớp mắt vào chiếc xe như đang nhìn thấy một thần vật hay điều kỳ diệu gì đó.
Trình Chu dựng chiếc xe ba bánh lại rồi khí phách mà nói: “Bây giờ chúng ta cùng chất hàng lên xe thôi”.
Bờ biển tráng lệ trải dài miên man, Trình Chu đang đứng bên cạnh bờ biển với khí thế đang dâng lên nhìn như một tinh anh mới nổi trong ngành chăn nuôi khai thác thuỷ hải sản. Trình Chu chống nạnh lên rồi nhìn về nơi xa xăm kia một hồi, sau đó hắn quay lại nhìn thấy mấy thôn dân thì thấy bọn họ đang ngây ngốc mà nhìn hắn một hồi mà không nhúc nhích. Nhìn những người đang ngây ngẩn này cũng khiến Trình Chu không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên hắn lại ý thức được một chuyện là những người này căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì thì phải.
Trình Chu thở dài trong lòng thầm nghĩ: Con đường trở thành ông trùm hải sản của hắn xem ra còn rất dài đây.
Trình Chu hoa chân múa tay làm diễn viên kịch câm một hồi, dù rào cản ngôn ngữ giữa đôi bên vẫn luôn còn đó nhưng mà mấy thôn dân lại nhanh chóng hiểu ý của Trình Chu, cuối cùng bọn họ cũng nhanh chóng đem đống hải sản vừa mới đánh bắt được rồi cho vào bên trong những chiếc thùng nhựa được đặt sẵn ở đó. Cũng có một vài người dân khá là tò mò về những chiếc thùng nhựa này cho nên bọn họ cũng yêu thích mà cầm trên tay không nỡ buông, nhân lúc đang đóng gói hải sản thì bọn họ cũng đưa tay lên tranh thủ sờ soạng một chút.
Nhìn thôn dân chăm chú quan sát thùng nhựa như nhìn mỹ nhân làm Trình Chu không khỏi rùng mình nổi da gà. Hầu hết thì dụng cụ chứa nước của dân làng đều là thùng gỗ lớn nên nhìn sơ qua cũng thấy khá là nặng nề, hơn nữa vân gỗ cũng lớn cho nên dễ bị rò rỉ và không thể sánh được với thùng nhựa.
Trên thực tế thì mấy người thôn dân này cảm thấy càng tò mò về chiếc xe ba bánh hơn một chút, nhưng mà chiếc xe này là của Trình Chu cho nên mọi người cũng không ai dám tiếp cận để nhìn. Cũng có một số kẻ táo tợn nhân cơ hội chất thùng nhựa lên xe mà lén lút sờ soạng vài lần như thể sờ một chút là có thể nhận được chút tiên khí.
Thôn dân đã đổ tất cả hải sản từ thùng gỗ vào thùng nhựa nhưng còn chưa chất đủ 10 chiếc thùng nhựa, một số người nhanh ý đã nhanh chóng chạy đi đánh bắt thêm cho đủ, chẳng mấy chốc sau đó mà mọi người đã chất đầy 10 thùng hải sản. Sau đó người dân lại tiếp tục chất thùng hải sản lên xe ba bánh nhưng không gian trên xe ba bánh không đủ cho nên mọi người cũng chỉ có thể chất chồng lên phía trên. Cũng chính vì điều này mà chiếc xe ba bánh đã bị quá tải, Trình Chu không thể di chuyển được.
Nhìn trong những số người dân làng đứng xung quanh, Trình Chu chọn một người đàn ông tên Hắc Thiết (黑铁:Hēi tiě) sau đó dạy anh ta chạy 3 vòng rồi tìm những thôn dân tới để hỗ trợ đẩy ở đằng sau. Có thể được tiếp xúc gần với chiếc thần khí như vậy khiến thôn dân được chọn như ngẩng cao đầu, nhìn bọn họ rất tự hào. Hắc Thiết, người được giao nhiệm vụ quan trọng đã ra sức đạp xe ba bánh, nhìn người thì mệt bở hơi tai những mà những thôn dân còn lại thì cảm thấy có chút hâm mộ và ghen tị.
Một số thôn dân cùng nhau mang mấy món đồ cùng với Trình Chu đi đến lối vào cửa rừng, sau đó đó bọn họ cũng lưu luyện rồi rời đi theo ý của Trình Chu. Sau khi xác nhận tất cả thôn dân đã rời đi thì Trình Chu nhanh chóng ngồi lên xe ba bánh, thầm niệm một chút rồi quay trở lại bên trong phòng trọ.
Sau khi Trình Chu rời đi thì thôn dân lại bắt đầu kích động và bàn luận sôi nổi về .
Hắc Thiết trịnh trọng nói: “Là sắt, toàn bộ xe hẳn là làm bằng sắt.”
Mấy thôn dân đứng bên cạnh nghe vậy cũng đồng loạt hít khí. Sắt ở Hắc Mạch thôn là cũng là một trong những sản vật rất quý hiếm, bất kỳ ai trong làng có xẻng bằng sắt thì hộ gia đình đó thường là phú hộ giàu có.
“Không ngờ là người đó còn dùng sắt để làm phương tiện di chuyển sao? Nếu vậy thì thật lợi hại quá rồi.”
“Hắc Thiết, cảm giác lái chiếc xe đó là như thế nào?”
Hắc Thiết ngẩng cao đầu rất đắc ý mà nhìn mọi người rồi nói: “Tôi cảm thấy như mình đang được bay”.
Nếu như mà Trình Chu nghe thấy những lời này của Hắc Thiết thì hắn chắc cũng không còn lời nào để nói lại đâu, chiếc xe đó bởi vì chất quá nhiều hải sản cho nên tốc độ xe si chuyển rất chậm chạp, còn nhờ người để đẩy đằng sau cho nên tốc độ di chuyện đó cùng với từ không có một tí liên quan nào hết.
……
Trở lại căn chung cư ở thế giới hiện đại.
Trình Chu đem lô hải sản ra để phân loại một chút, hải sản hắn mang về lần này gồm có cua, tôm, sò điệp, nghêu, trai, … ngoài ra còn có thêm một số hải sản dài và có hình thù kỳ lạ. Kỳ thật bờ biển ở dị giới bên kia cũng xuất hiện rất nhiều loại hải sản có hình dạng kỳ lạ, Trình Chu chưa nhìn thấy qua lần nào cho nên hắn cũng không muốn thu thập, nói cho đúng thì hắn không dám thu thập thì đúng hơn.
Trình Chu nấu một nồi lẩu hải sản thập cẩm đủ các loại lên dùng thử, mùi thơm biển cả và từ các loại hải sản cũng bốc lên khắp nơi, hải sản từ dị giới có hương vị gần như là tương tự với hải sản ở thế giới hiện đại của hắn, sau khi ăn xong được một lúc rồithì Trình Chu cũng không cảm thấy bản thân có xuất hiện tình huống bị dị ứng hay bị làm sao cả, mà hương vị cũng quá ổn, tươi, ngon, giòn, ngọt cho nên cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Sau đó thử nghiệm hoàn toàn thì Trình Chu đóng gói vài thùng hải sản lại rồi mang đi bán.
Thành phố Q nơi mà Trình Chu mới vừa chuyển đến là một thành phố ven biển, nhà đầu tư đã mở một dự án du lịch quy mô lớn ở đây nên cũng có nhiều khách du lịch. Ở đây tập trung rất nhiều nhà hàng hải sản, có rất nhiều ngư dân đánh bắt hải sản ở ven biển rồi bọn họ lại đưa ra chợ hải sản bán, cũng có một số hộ ngư dân trực tiếp bán luôn cho nhà hàng hải sản.
Trình Chu cũng tìm một chợ hải sản để bán, hải sản của Trình Chu chất lượng khá tốt nên đã nhanh chóng hết hàng. Trình Chu bán đồng giá 20 tệ 1 cân nên hàng nhanh chóng hết sạch, sau đó hắn lại về rồi chêm hàng lên thêm 3 lần nữa, cuối cùng thì hắn cũng nhanh chóng bán hết 500 cân hải sản rồi kiếm được gần 10.000 tệ.
Sau khi chạy tới chạy lui 3 vòng một ngày thì Trình Chu cảm thấy bản thân khá mệtmỏi, nhưng nhìn lại số tiền vừa mới kiếm được thì hắn gần như được hồi sinh một cách vô cùng nhanh chóng. Đêm tới, Trình Chu nằm trên giường rồi đếm đi đếm lại số tiền mới kiếm được trên tay, sau đó thì hắn lại cười tủm tỉm rồi ảo tưởng về con đường trở thành ông trùm hải sản chắc chắn là không còn xa nữa rồi, chắc chắn là chỉ trong nay mai thôi thì hắn chắc chắn sẽ thành hộ nhà giàu thôi.
End chap 5
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Với 5000 tệ còn lại trong tay thì Trình Chu cũng chi ra 800 tệ để mua một chiếc xe kéo kút kít ba bánh cũ. Sau khi mua được chiếc xe ba bánh thì Trình Chu lại mua thêm 10 cái thùng nhựa và 50 cái bánh mỳ dứa nữa.
Sau khi chuẩn bị mọi việc xong xuôi và đầy đủ thì một lúc sau Trình Chu đạp chiếc xe ba bánh rồi xuất hiện ở Hắc Mạch thôn. Lẽ tất nhiên là thôn dân cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua xe ba bánh này cho nên mọi người cũng nhốn nháo chạy ra nhìn rồi kinh ngạc không thôi.
Dù sao thì Trình Chu tới thôn của bọn họ đã vài lần rồi, mỗi lần tới thì Trình Chu còn mang theo bánh mỳ ra mời, trước lạ sau quen cho nên trẻ con trong làng trên căn bản là không hề sợ hãi Trình Chu gì cả, nhìn thấy Trình Chu đi tới, còn mang theo một thứ gì đó bọn nhỏ chưa biết thì cả đám còn vui vẻ mà đuổi theo phía sau chiếc xe ba bánh của Trình Chu. Đối mặt với ánh mắt khó tin của cả dân làng làm cho Trình Chu đột nhiên có ảo giác rằng hắn không phải đi xe ba bánh cũ kỹ hay gì đâu, hình như là hắn đang chạy một chiếc Maserati thì phải.
Trình Chu điều khiển chiếc xe ba bánh mới mua đi tới bãi biển thì hắn cũng nhìn thấy mấy thôn dân đã hỗ trợ hắn nhặt hải sản vẫn đang ở đó mà chưa rời đi. Bởi vì Trình Chu đã chạy chiếc xe kỳ lạ có ba bánh tới đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, một nhóm dân làng nhìn không chớp mắt vào chiếc xe như đang nhìn thấy một thần vật hay điều kỳ diệu gì đó.
Trình Chu dựng chiếc xe ba bánh lại rồi khí phách mà nói: “Bây giờ chúng ta cùng chất hàng lên xe thôi”.
Bờ biển tráng lệ trải dài miên man, Trình Chu đang đứng bên cạnh bờ biển với khí thế đang dâng lên nhìn như một tinh anh mới nổi trong ngành chăn nuôi khai thác thuỷ hải sản. Trình Chu chống nạnh lên rồi nhìn về nơi xa xăm kia một hồi, sau đó hắn quay lại nhìn thấy mấy thôn dân thì thấy bọn họ đang ngây ngốc mà nhìn hắn một hồi mà không nhúc nhích. Nhìn những người đang ngây ngẩn này cũng khiến Trình Chu không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên hắn lại ý thức được một chuyện là những người này căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì thì phải.
Trình Chu thở dài trong lòng thầm nghĩ: Con đường trở thành ông trùm hải sản của hắn xem ra còn rất dài đây.
Trình Chu hoa chân múa tay làm diễn viên kịch câm một hồi, dù rào cản ngôn ngữ giữa đôi bên vẫn luôn còn đó nhưng mà mấy thôn dân lại nhanh chóng hiểu ý của Trình Chu, cuối cùng bọn họ cũng nhanh chóng đem đống hải sản vừa mới đánh bắt được rồi cho vào bên trong những chiếc thùng nhựa được đặt sẵn ở đó. Cũng có một vài người dân khá là tò mò về những chiếc thùng nhựa này cho nên bọn họ cũng yêu thích mà cầm trên tay không nỡ buông, nhân lúc đang đóng gói hải sản thì bọn họ cũng đưa tay lên tranh thủ sờ soạng một chút.
Nhìn thôn dân chăm chú quan sát thùng nhựa như nhìn mỹ nhân làm Trình Chu không khỏi rùng mình nổi da gà. Hầu hết thì dụng cụ chứa nước của dân làng đều là thùng gỗ lớn nên nhìn sơ qua cũng thấy khá là nặng nề, hơn nữa vân gỗ cũng lớn cho nên dễ bị rò rỉ và không thể sánh được với thùng nhựa.
Trên thực tế thì mấy người thôn dân này cảm thấy càng tò mò về chiếc xe ba bánh hơn một chút, nhưng mà chiếc xe này là của Trình Chu cho nên mọi người cũng không ai dám tiếp cận để nhìn. Cũng có một số kẻ táo tợn nhân cơ hội chất thùng nhựa lên xe mà lén lút sờ soạng vài lần như thể sờ một chút là có thể nhận được chút tiên khí.
Thôn dân đã đổ tất cả hải sản từ thùng gỗ vào thùng nhựa nhưng còn chưa chất đủ 10 chiếc thùng nhựa, một số người nhanh ý đã nhanh chóng chạy đi đánh bắt thêm cho đủ, chẳng mấy chốc sau đó mà mọi người đã chất đầy 10 thùng hải sản. Sau đó người dân lại tiếp tục chất thùng hải sản lên xe ba bánh nhưng không gian trên xe ba bánh không đủ cho nên mọi người cũng chỉ có thể chất chồng lên phía trên. Cũng chính vì điều này mà chiếc xe ba bánh đã bị quá tải, Trình Chu không thể di chuyển được.
Nhìn trong những số người dân làng đứng xung quanh, Trình Chu chọn một người đàn ông tên Hắc Thiết (黑铁:Hēi tiě) sau đó dạy anh ta chạy 3 vòng rồi tìm những thôn dân tới để hỗ trợ đẩy ở đằng sau. Có thể được tiếp xúc gần với chiếc thần khí như vậy khiến thôn dân được chọn như ngẩng cao đầu, nhìn bọn họ rất tự hào. Hắc Thiết, người được giao nhiệm vụ quan trọng đã ra sức đạp xe ba bánh, nhìn người thì mệt bở hơi tai những mà những thôn dân còn lại thì cảm thấy có chút hâm mộ và ghen tị.
Một số thôn dân cùng nhau mang mấy món đồ cùng với Trình Chu đi đến lối vào cửa rừng, sau đó đó bọn họ cũng lưu luyện rồi rời đi theo ý của Trình Chu. Sau khi xác nhận tất cả thôn dân đã rời đi thì Trình Chu nhanh chóng ngồi lên xe ba bánh, thầm niệm một chút rồi quay trở lại bên trong phòng trọ.
Sau khi Trình Chu rời đi thì thôn dân lại bắt đầu kích động và bàn luận sôi nổi về .
Hắc Thiết trịnh trọng nói: “Là sắt, toàn bộ xe hẳn là làm bằng sắt.”
Mấy thôn dân đứng bên cạnh nghe vậy cũng đồng loạt hít khí. Sắt ở Hắc Mạch thôn là cũng là một trong những sản vật rất quý hiếm, bất kỳ ai trong làng có xẻng bằng sắt thì hộ gia đình đó thường là phú hộ giàu có.
“Không ngờ là người đó còn dùng sắt để làm phương tiện di chuyển sao? Nếu vậy thì thật lợi hại quá rồi.”
“Hắc Thiết, cảm giác lái chiếc xe đó là như thế nào?”
Hắc Thiết ngẩng cao đầu rất đắc ý mà nhìn mọi người rồi nói: “Tôi cảm thấy như mình đang được bay”.
Nếu như mà Trình Chu nghe thấy những lời này của Hắc Thiết thì hắn chắc cũng không còn lời nào để nói lại đâu, chiếc xe đó bởi vì chất quá nhiều hải sản cho nên tốc độ xe si chuyển rất chậm chạp, còn nhờ người để đẩy đằng sau cho nên tốc độ di chuyện đó cùng với từ không có một tí liên quan nào hết.
……
Trở lại căn chung cư ở thế giới hiện đại.
Trình Chu đem lô hải sản ra để phân loại một chút, hải sản hắn mang về lần này gồm có cua, tôm, sò điệp, nghêu, trai, … ngoài ra còn có thêm một số hải sản dài và có hình thù kỳ lạ. Kỳ thật bờ biển ở dị giới bên kia cũng xuất hiện rất nhiều loại hải sản có hình dạng kỳ lạ, Trình Chu chưa nhìn thấy qua lần nào cho nên hắn cũng không muốn thu thập, nói cho đúng thì hắn không dám thu thập thì đúng hơn.
Trình Chu nấu một nồi lẩu hải sản thập cẩm đủ các loại lên dùng thử, mùi thơm biển cả và từ các loại hải sản cũng bốc lên khắp nơi, hải sản từ dị giới có hương vị gần như là tương tự với hải sản ở thế giới hiện đại của hắn, sau khi ăn xong được một lúc rồithì Trình Chu cũng không cảm thấy bản thân có xuất hiện tình huống bị dị ứng hay bị làm sao cả, mà hương vị cũng quá ổn, tươi, ngon, giòn, ngọt cho nên cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Sau đó thử nghiệm hoàn toàn thì Trình Chu đóng gói vài thùng hải sản lại rồi mang đi bán.
Thành phố Q nơi mà Trình Chu mới vừa chuyển đến là một thành phố ven biển, nhà đầu tư đã mở một dự án du lịch quy mô lớn ở đây nên cũng có nhiều khách du lịch. Ở đây tập trung rất nhiều nhà hàng hải sản, có rất nhiều ngư dân đánh bắt hải sản ở ven biển rồi bọn họ lại đưa ra chợ hải sản bán, cũng có một số hộ ngư dân trực tiếp bán luôn cho nhà hàng hải sản.
Trình Chu cũng tìm một chợ hải sản để bán, hải sản của Trình Chu chất lượng khá tốt nên đã nhanh chóng hết hàng. Trình Chu bán đồng giá 20 tệ 1 cân nên hàng nhanh chóng hết sạch, sau đó hắn lại về rồi chêm hàng lên thêm 3 lần nữa, cuối cùng thì hắn cũng nhanh chóng bán hết 500 cân hải sản rồi kiếm được gần 10.000 tệ.
Sau khi chạy tới chạy lui 3 vòng một ngày thì Trình Chu cảm thấy bản thân khá mệtmỏi, nhưng nhìn lại số tiền vừa mới kiếm được thì hắn gần như được hồi sinh một cách vô cùng nhanh chóng. Đêm tới, Trình Chu nằm trên giường rồi đếm đi đếm lại số tiền mới kiếm được trên tay, sau đó thì hắn lại cười tủm tỉm rồi ảo tưởng về con đường trở thành ông trùm hải sản chắc chắn là không còn xa nữa rồi, chắc chắn là chỉ trong nay mai thôi thì hắn chắc chắn sẽ thành hộ nhà giàu thôi.
End chap 5
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.