Chương 123: Mượn Phòng Thí Nghiệm
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Phòng thí nghiệm dược phẩm của Dịch thị.
"Melissa là khống xà Dị năng giả sao?" Vương Tư Dương nói.
Trước khi bị lộ danh tính thì Melissa bị đồn là tân nhân mà Dịch Thù Tuyết toàn lực bồi dưỡng, lại cũng có nguồn tin Melissa là ứng cử viên cho vị trí con dâu Dịch Thù Tuyết đang tuyển.
Đám Vương Tư Dương là học trò của Dịch Thành Giang mà Dịch Thù Tuyết là con gái ruột của Dịch Thành Giang nên cũng vì cái lý do lằng nhằng này mà họ cũng khá có hứng thú với đám Melissa.
"Nghe nói là chính Dịch phu nhân là người đã quyết định để Melissa làm người phát ngôn cho đợt trang sức mới này của Đàm thị."
"Dịch phu nhân cũng thật tinh mắt."
"Dịch phu nhân chắc cũng đã biết trước chuyện Melissa là Dị năng giả."
"Có lẽ vậy."
"Lần này có tới 2 người phát ngôn lận, một người là Melissa, còn một người khác hình như tên là Carey, cũng không biết người còn lại có phải là Dị năng giả không?"
"Nghe nói 2 hôm trước Dịch phu nhân đã mang theo một vài người ra trung tâm thương mại, Melissa và Carey cũng có mặt trong đó. Lúc đó trong trung tâm thương mại cũng xảy ra sự cố nên một Dị năng giả hệ mộc đi cùng Dịch phu nhân đã ra mặt không chế cục diện."
"Không phải mấy người đi cùng Dịch phu nhân đều là Dị năng giả đó chứ?"
"Chắc là không đâu."
Dị năng giả tuy là cũng không ít nhưng mà tỷ lệ xuất hiện cũng không cao. Mấy người mà Dịch phu nhân mang theo đều là mỹ nữ, mà mỹ nữ Dị năng giả nhiều như vậy hẳn là cũng tương đối hiếm, phải không?
"...."
Dịch Thành Giang từ ngoài bước vào nên nấy nghiên cứu viên đang bàn luận sôi nổi cũng nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại và tản ra đi làm việc.
......
Đàm gia.
"Anh hai, anh tìm em ạ?" Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: "Ừ, em có biết ở đâu có thể mượn được 1 phòng thí nghiệm không?"
Đàm Thiếu Thiên sửng sốt rồi có chút nghi hoặc hỏi: "Anh hai, sao anh lại đi mượn phòng thí nghiệm?"
Trình Chu nhăn mày nói: "Không được sao?"
Đàm Thiếu Thiên vội vàng lắc đầu nói: "Được ạ, sao lại không được chứ? Anh nghĩ phòng thí nghiệm của ông ngoại có được không? Ông ngoại vẫn luôn ở phòng thí nghiệm để nghiên cứu thuốc, mà thuốc mà anh nghiên cứu có lẽ cũng giống với thuốc mà ông ngoại đang làm. Hơn nữa thì phòng thí nghiệm của ông ngoại cũng có đầy đủ trang thiết bị, ... quan trọng thì đây là phòng thí nghiệm tư nhân nên ngoại trừ ông ngoại và mấy học trò của ông ngoại ra thì cũng tương đối bảo mật."
Trình Chu gật đầu nói: "Nếu vậy thì đi xem thử một chút."
Mấy ngày hôm nay thì Trình Chu ngoài việc sắp xếp cho đám Clara thì cũng là mang đám Tinh Linh trùng và hạ Tinh Linh đi thăm thú tình hình đất đai, rồi cũng dành phần lớn thời gian để nghiên cứu linh dược.
Mặc dù trong cuốn tranh sách kia cũng có rất nhiều ghi chép về các loại linh thảo nhưng các bước luyện chế thực tiễn thì lại không hề suôn sẻ một tí nào.
Trước hắn có thể dễ dàng luyện chế ra dược đen tóc nên hắn cũng đã đánh giá quá thấp quy trình luyện chế linh dược chính tông rồi. Suốt mấy ngày nay thì hắn cũng đã nếm thử luyện chế linh dược nhưng tiến độ nghiên cứu cũng rất chậm và lãng phí rất nhiều linh dược.
Trình Chu cũng cân nhắc lại, có lẽ mượn dùng một phòng thí nghiệm có các dụng cụ cao cấp hơn thì tỷ lệ luyện chế ra linh dược cũng sẽ được đề cao hơn chăng.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi thật cẩn thận mà hỏi: "Anh sẽ không ngại chứ?"
Trình Chu lắc đầu nói: "Chuyện về Tô Vân cũng không phải là ý của ông ngoại mà."
Trình Chu cũng nghe cha mình là Đàm Tiềm nói qua về sự tình năm đó rồi, việc này cũng không thể nào trách ông ngoại được. Có lẽ thì ban đầu ý định của ông ngoại là tốt, nhận nuôi đứa trẻ mồ côi của hai người bạn đồng nghiệp là không hề xấu, cũng chỉ là do tâm tính của Tô Vân quá kém mà thôi. Còn ông ngoại hắn cũng chỉ là phạm phải cái lỗi không biết nhìn người nên tự tay nuôi nấng một đứa con gái không biết cội nguồn chỉ biết ghen ăn tức ở với mẹ hắn. Thôi, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, mà ông ngoại hắn vẫn luôn áy náy nên cũng tìm đủ mọi cách để bù đắp rồi còn gì.
Thanh quan cũng khó đoạn việc nhà mà. Thật ra thì cha hắn cũng rất áy náy vì sự việc năm đó cũng hoàn toàn không phải chỉ có lỗi của một mình Tô Vân, hẳn là người nhà họ Đàm cũng không tránh được việc động tay động chân vào, nên công bằng mà nói thì lỗi lầm không thể đẩy lên đầu của một mình ông ngoại hắn được.
Đàm Thiếu Thiên vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy. Nếu ông ngoại biết anh đến gặp thì ông sẽ vui lắm."
Trình Chu gật đầu nói: "Đi thôi."
......
Dịch Thành Giang nhận được điện thoại của Đàm Thiếu Thiên thì rất kích động và liên tục nói đồng ý.
"Giáo sư Dịch làm sao vậy? Sao lại kích động như vậy chứ?" Vương Tư Dương nói.
"Hình như là hai đứa cháu ngoại của giáo sư muốn qua đây." Vương Hoan Hoan nói.
Vương Tư Dương nghe vậy thì cũng vì Dịch Thành Giang mà vui vẻ nói: "Giáo sư đã mong lâu như vậy rồi, rốt cuộc thì cũng chịu tới."
Vương Hoan Hoan gật đầu nói: "Không biết đại thiếu gia là người thế nào?"
Trên bàn của giáo sư có ảnh của Dịch Thù Tuyết và đám Trình Chu, từ khi mà Trình Chu được nhận về thì giáo sư vẫn luôn mong muốn được gặp mặt đứa cháu ngoại này, nhưng mà thời gian dài như vậy rồi mà Trình Chu vẫn chưa hề lộ diện nên giáo sư cũng chỉ có thể trộm đi nhìn Trình Chu mà thôi. Tiếc là vận khí của giáo sư cũng quá đen, tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy người.
Đàm Thiếu Thiên là lôi điện hệ Dị năng giả rất hiếm có, mà nghe người ta nói thì đại thiếu gia của Đàm gia này lại càng thần bí khó dò.
......
Trình Chu, Dạ U, Đàm Thiếu Thiên, Clara và Đông Đông cũng lần lượt xuống xe.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: "Anh hai, tới rồi. Chúng ta đi thôi."
Trình Chu gật đầu nói: "Được."
Dịch Thành Giang làm việc bán thời gian ở viện nghiên cứu quốc gia. Còn viện nghiên cứu này là viện nghiên cứu tư nhân dưới danh nghĩa của Dịch Thành Giang. Nơi mà Đàm Thiếu Thiên mang Trình Chu tới chính là viện nghiên cứu tư nhân của Dịch Thành Giang.
Quy mô của viện nghiên cứu tư nhân này tất nhiên là nhỏ hơn so với viện ngiên cứu quốc gia nhưng mà dụng cụ và trang thiết bị bên trong thì lại hoàn toàn đầy đủ và dư giả.
Dịch Thành Giang đi ra ngoài mặt rất vui vẻ mà nói: "Các cháu đã tới rồi."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông ngoại."
Đàm Thiếu Thiên cũng quay sang nhìn trộm phản ứng của của Trình Chu.
Trình Chu cũng gật đầu với giáo sư Dịch rồi khách khí nói: "Chào ông ngoại."
"Ừ" Dịch Thành Giang nói một tiếng, trong giọng nói cũng khó mà che giấu được tiếng nghẹn ngào.
Thật ra thì trong lòng Trình Chu vẫn có chút oán niệm với Dịch Thành Giang, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ già cả của ông vừa áy náy vừa vui vẻ kia thì trong lòng cũng có chút chua xót.
Dịch Thành Giang cũng nhìn mấy người trước mặt và cũng tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Nghe nói các cháu tới là để làm thí nghiệm?"
Trình Chu gật đầu nói: "Dạ, đúng vậy. Làm phiền ông ngoại rồi."
Dịch Thành Giang vội vàng nói: "Không phiền, không phiền. Nếu các cháu muốn tới thì cũng có thể tuỳ thời mà đến, đi theo ông."
Dịch Thành Giang cũng đưa mắt nhìn mấy người trước mặt, lúc nhìn đến Dạ U thì cũng nhìn nhiều hơn một chút, đối với đứa cháu rể trong lời đồn này thì ông vẫn rất luôn tò mò.
Mấy nghiên cứu viên nhìn thấy đám Trình Chu bước vào thì người nào người nấy cũng rất kích động.
"Cô gái kia, có phải ..." Quách Oánh kích động nhìn Clara.
Vương Hoan Hoan kéo Quách Oánh lại rồi nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Anh mắt của Quách Oánh cũng quá mức rõ ràng nên Clara cũng nhịn không được mà nhìn qua, Quách Oánh bị nhìn lại thì cũng ngượng ngùng mà cúi đầu.
Hiện tại thì nghiên cứu viên nào cũng đều thiếu linh dược để làm nghiên cứu nên Dị năng giả hệ mộc ở trong mắt đông đảo nghiên cứu viên chính là những nhân vật thần tiên, là cứu tinh đấy. Nên tự nhiên nhìn thấy một Dị năng giả hệ mộc xuất hiện làm Quách Oanh nhịn không được mà kích động không thôi.
......
Dịch Thành Giang cũng mang theo mấy người đi vào phòng thí nghiệm riêng, vì để bảo mật nên mấy người học trò của Dịch Thành Giang cũng không đi theo nữa.
Bên trong phòng thí nghiệm cũng được trang bị đầy đủ các loại trang thiết bị và dụng cụ thí nghiệm.
"Ở đây có được không?" Dịch Thành Giang hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: "Dạ, được ạ."
Dịch Thành Giang: "Vậy để ông dạy cháu cách sử dụng các dụng cụ thí nghiệm trước."
Trình Chu: "Dạ được, làm phiền ông ngoại."
Dịch Thành Giang vội vàng nói: "Không phiền, không phiền."
Trình Chu cũng rất thông minh nên cũng rất nhanh mà nắm vững cách sử dụng các dụng cụ và trang thiết bị dưới sự hướng dẫn của Dịch Thành Giang.
Trong các dụng cụ bên trong phòng thí nghiệm thì Clara và Đông Đông cũng rất hứng thú với máy làm đá, bây giờ đang là mùa hè nên cực kỳ nóng, nóng chịu không nổi nên mấy loại đã viên rất được hoan nghênh.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nên Trình Chu cũng đứng trước bàn thí nghiệm mà mở chiếc hộp lớn vẫn luôn mang theo bên người ra, bên trong chiếc hộp cũng chứa đầy các loại linh dược mà Trình Chu đã mua được ở đảo San Hô.
Dịch Thành Giang nhìn thấy một hộp thảo dược thì cũng nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi.
Quốc gia cũng đã sử dụng không ít nhân lực và vật lực để thu thập linh thảo, mà số lượng linh thảo có thể tới tay cũng không nhiều lắm.
Linh thảo không có nhiều nhưng mà người cần linh thảo thì lại rất nhiều, các học giả chuyên về y dược cũng cần sử dụng linh thảo, các tầng lớp danh sĩ, chính khách cũng cần sử dụng linh thảo, mà các Dị năng giả phục vụ cho quốc gia cũng cần linh thảo, thậm chí quân nhân cũng cần có linh thảo.
Sau khi thời đại dị năng ra đời thì kiếp nạn cũng xảy ra ở khắp nơi, các quân nhân đang chiến đấu ở những nơi tiền tuyến cũng không ít người đã gặp nạn, không ít người trúng độc, bị thương, và thường thì những linh thảo này có thể dùng để cứu mạng những người này. Nhưng mà lượng linh thảo mà quốc gia có thể lưu trữ cũng thực sự quá ít, tăng nhiều cháo ít nên mỗi lần phát hiện ra linh thảo cũng vẫn luôn không đủ để phân chia.
Trình Chu tùy tiện mà cũng lấy ra một hộp toàn linh thảo, thật sự là quá xa xỉ.
Các loại linh thảo cũng chất thành một đống ở bên trong cái rương, nhìn là cũng biết không thèm xử lý cẩn thận, Dịch Thành Giang nhìn tình hình trước mắt mà theo bản năng thịt đau như cứa phải dao cùn.
Dịch Thành Giang nhìn Trình Chu mà trong lòng có chút nghi hoặc: Trình Chu có thể tìm đâu ra một số lượng lớn linh thảo như vậy chứ? Mấy loại linh thảo bên trong cái hộp này đều là mấy loại mà cục dị năng đang thiếu.
Kỳ thật thì Dịch Thành Giang cùng cao tầng của dị năng cục hỏi thăm về Trình Chu rồi, nhưng mà lúc ấy thì cao tầng của cục cũng nhìn ông bằng một bộ mặt rất khó tả.
Tuy là những người đó không trực tiếp trả lời ông nhưng từ những phản ứng của những người đó thì đứa cháu này của ông tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
Dịch Thành Giang cũng nhìn về phía Đàm Thiếu Thiên, quan hệ của Đàm Thiếu Thiên và Dịch Thành Giang cũng khá ôn hoà, nên thời gian rảnh rỗi thì Đàm Thiếu Thiên cũng thường xuyên tới thăm Dịch Thành Giang.
Dịch Thành Giang nhớ rất rõ là thời điểm Trình Chu mới về thì Đàm Thiếu Thiên cũng khá bắt bẻ với người anh trai này, còn nói Trình Chu là một tên Muggle quê mùa và cổ hủ.
Cũng không biết là từ khi nào mà mỗi lần nhắc đến Trình Chu thì sắc mặt của Đàm Thiếu Thiên vẫn luôn rất kỳ quái, nhìn có vẻ giống với học sinh dốt bị giáo viên bắt được tội vậy, thái độ lúc nào cũng là 3 phần kính sợ, 3 phần kiêng kỵ và 4 phần sùng bái.
Nhìn thấy Trình Chu đã chuẩn bị xong xuôi thì đám Dạ U đang chờ ở bên ngoài cũng rất hưng phấn và mong đợi.
Ở Tinh Linh thế giới thì địa vị của luyện dược sư rất cao, nên bọn họ cũng rất tò mò là không biết Trình Chu có thể trở thành luyện dược sư không?
Một số loại linh thảo mà Trình Chu mang lại đây đã có dấu hiệu khô héo nên Clara cũng ngay lập tức thi triển dị năng của mình, số linh dược khô héo cũng ngay lập tức khôi phục vẻ tươi tốt. Dịch Thành Giang đứng ở một bên xem mà có chút líu lưỡi.
Trình Chu cũng lấy tập tranh sách mà Dịch Thù Tuyết đã vẽ lại ra, Dịch Thành Giang nhìn thấy cuốn sách trong tay Trình Chu thì cũng sửng sốt một chút và cũng nhanh chóng nhận ra đồ vật đó là gì, nhưng cũng không nói gì cả.
Trong lòng của Dịch Thành Giang hiện tại cũng có chút ngũ vị tạp trần, cuốn sách cổ mà tổ tiên của Dịch gia lưu lại vẫn bị ông coi thành điềm xấu nên thời điểm cuốn sách này bị huỷ hoại thì ông ngoại trừ có chút tiếc nuối thì ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sách cổ đã được tái hiện lại hoàn toàn mà trong lòng Dịch Thành Giang cũng không thể hiểu rõ đây là cái tư vị gì.
Thời đại Dị năng giả đã đến nên có rất nhiều cổ vật lại một lần nữa được toả sáng, và cũng có rất nhiều cổ vật lại biến thành rất có giá trị, Dịch Thành Giang vẫn thường suy ngẫm lại, nếu cuốn sách cổ mà còn thì ông cũng có thể điều chế ra rất nhiều loại thuốc có thể thay đổi thế giới, nhưng đáng tiếc ...
Dịch Thành Giang còn cho rằng suy nghĩ của ông cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Không nghĩ tới là ... cuốn sách này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông.
Rõ ràng con gái ông cũng đã đem từng trang sách trong cuốn sách cổ này nhớ kỹ ở trong lòng, thậm chí là có khả năng đã phục chế lại từ lâu nhưng con gái ông lại chưa từng đề cập qua với ông, đại khái là trong lòng con bé vẫn còn oán hận ông rồi.
Trình Chu nhìn qua Dịch Thành Giang hắn cũng biết là ông ngoại cũng đã đoán được lai lịch của cuốn sách tranh trên tay hắn nhưng mà ông ngoại cũng không hỏi gì.
......
Mấy học trò của Dịch Thành Giang đang ở bên ngoài ở phòng thí nghiệm cũng tự mình bận rộn với thí nghiệm khác.
"Mọi người nói xem là Trình Chu tới đây làm gì chứ?" Quách Oánh tò mò hỏi.
Vương Tư Dương: "Nghe nói là tới mượn thiết bị để điều chế thuốc."
Vương Hoan Hoan nhịn không được nói: "Trình Chu cũng có hứng thú với việc điều chế thuốc sao? Không biết cậu ấy muốn điều chế thuốc gì? Thật là làm người ta tò mò"
Sắc mặt của Thái Triệu Sơn có chút khác thường nói: "Cái rương mà Trình Chu mang tới đây có không dưới 50 loại linh thảo."
Vương Hoan Hoan nhìn Thái Triệu Sơn cũng có chút kinh ngạc nói: "Sao nhiều như vậy chứ? Anh không ngửi nhầm chứ?"
Thái Triệu Sơn lắc đầu nói: "Chắc chắn sẽ không nhầm."
Thái Triệu Sơn là khứu giác Dị năng giả nên có thể phân biệt rất rõ ràng các loại hương vị bất đồng của linh thảo.
Thái Triệu Sơn nhíu mày nói: "Bên trong cái rương kia tuyệt đối có 20 loại linh thảo quý hiểm, giá trị tích phân không dưới 2 vạn."
Lời mà Thái Triệu Sơn vừa nói ra thì mấy nghiên cứu sinh cũng hai mặt nhìn nhau rối có chút líu lưỡi.
Thời đại Dị năng giả nên quốc gia cũng thành lập hệ thống tích phân dành cho các Dị năng giả. Muốn mua sắm linh dược. ngọc thạch, hoặc cần sự giúp đỡ từ các Dị năng giả thì phải dùng tới điểm tích phân.. Mà tích phân cũng rất khó kiếm, có rất nhiều Dị năng giả ra ngoài làm nhiệm vụ mà cũng chỉ kiếm được vài điểm cho mỗi lần mà thôi.
"Anh có biết mấy loại linh thảo đó là gì không?" Vương Tư Dương hỏi.
Thái Triệu Sơn lắc đầu, "Không biết, có vài loại hương vị của linh thảo tôi cũng chưa từng tiếp xúc qua, có lẽ là loại linh thảo mới."
Vương Hoan Hoan có chút ai oán nói: "Linh thảo mới? Nói vậy thì rất có thể là những loại linh thảo cực kỳ quý hiếm, sao có thể đựng trong cái rương đó cơ chứ? Quá lãng phí rồi."
Vương Tư Dương: "Có lẽ là người ta cũng không thèm để ý đâu, cậu ta có một người bạn là Dị năng giả hệ mộc mà, đại khái là cũng không thiếu linh thảo đâu."
Vương Hoan Hoan có chút hâm mộ nói: "Có thể làm bạn với Dị năng giả hệ mộc cũng thật tốt quá đi, tôi cũng muốn có bạn là Dị năng giả hệ thực vật như vậy."
"Không biết bên trong đang làm thí nghiệm như thế nào rồi? Thật muốn xem quá đi." Quách Oánh nói.
Quách Oánh cũng thật sự rất tò mò là Trình Chu đã mang theo linh thảo gì tới đây, không thể cầm được nhưng có thể nhìn một chút cũng được rồi.
Vương Hoan Hoan nhìn Quách Oánh một cái rồi nói: "Đừng nghĩ nữa, giáo sư vất vả lắm mới có thể cũng Trình Chu phá băng đấy. Chuyện này chúng ta không thể trà trộn vào được."
Quách Oánh gật đầu nói: "Tôi biết mà, tôi chỉ nghĩ một chút mà thôi."
End chap 123
-------------XuYing90--------------
------oOo------
"Melissa là khống xà Dị năng giả sao?" Vương Tư Dương nói.
Trước khi bị lộ danh tính thì Melissa bị đồn là tân nhân mà Dịch Thù Tuyết toàn lực bồi dưỡng, lại cũng có nguồn tin Melissa là ứng cử viên cho vị trí con dâu Dịch Thù Tuyết đang tuyển.
Đám Vương Tư Dương là học trò của Dịch Thành Giang mà Dịch Thù Tuyết là con gái ruột của Dịch Thành Giang nên cũng vì cái lý do lằng nhằng này mà họ cũng khá có hứng thú với đám Melissa.
"Nghe nói là chính Dịch phu nhân là người đã quyết định để Melissa làm người phát ngôn cho đợt trang sức mới này của Đàm thị."
"Dịch phu nhân cũng thật tinh mắt."
"Dịch phu nhân chắc cũng đã biết trước chuyện Melissa là Dị năng giả."
"Có lẽ vậy."
"Lần này có tới 2 người phát ngôn lận, một người là Melissa, còn một người khác hình như tên là Carey, cũng không biết người còn lại có phải là Dị năng giả không?"
"Nghe nói 2 hôm trước Dịch phu nhân đã mang theo một vài người ra trung tâm thương mại, Melissa và Carey cũng có mặt trong đó. Lúc đó trong trung tâm thương mại cũng xảy ra sự cố nên một Dị năng giả hệ mộc đi cùng Dịch phu nhân đã ra mặt không chế cục diện."
"Không phải mấy người đi cùng Dịch phu nhân đều là Dị năng giả đó chứ?"
"Chắc là không đâu."
Dị năng giả tuy là cũng không ít nhưng mà tỷ lệ xuất hiện cũng không cao. Mấy người mà Dịch phu nhân mang theo đều là mỹ nữ, mà mỹ nữ Dị năng giả nhiều như vậy hẳn là cũng tương đối hiếm, phải không?
"...."
Dịch Thành Giang từ ngoài bước vào nên nấy nghiên cứu viên đang bàn luận sôi nổi cũng nhanh chóng kết thúc cuộc hội thoại và tản ra đi làm việc.
......
Đàm gia.
"Anh hai, anh tìm em ạ?" Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: "Ừ, em có biết ở đâu có thể mượn được 1 phòng thí nghiệm không?"
Đàm Thiếu Thiên sửng sốt rồi có chút nghi hoặc hỏi: "Anh hai, sao anh lại đi mượn phòng thí nghiệm?"
Trình Chu nhăn mày nói: "Không được sao?"
Đàm Thiếu Thiên vội vàng lắc đầu nói: "Được ạ, sao lại không được chứ? Anh nghĩ phòng thí nghiệm của ông ngoại có được không? Ông ngoại vẫn luôn ở phòng thí nghiệm để nghiên cứu thuốc, mà thuốc mà anh nghiên cứu có lẽ cũng giống với thuốc mà ông ngoại đang làm. Hơn nữa thì phòng thí nghiệm của ông ngoại cũng có đầy đủ trang thiết bị, ... quan trọng thì đây là phòng thí nghiệm tư nhân nên ngoại trừ ông ngoại và mấy học trò của ông ngoại ra thì cũng tương đối bảo mật."
Trình Chu gật đầu nói: "Nếu vậy thì đi xem thử một chút."
Mấy ngày hôm nay thì Trình Chu ngoài việc sắp xếp cho đám Clara thì cũng là mang đám Tinh Linh trùng và hạ Tinh Linh đi thăm thú tình hình đất đai, rồi cũng dành phần lớn thời gian để nghiên cứu linh dược.
Mặc dù trong cuốn tranh sách kia cũng có rất nhiều ghi chép về các loại linh thảo nhưng các bước luyện chế thực tiễn thì lại không hề suôn sẻ một tí nào.
Trước hắn có thể dễ dàng luyện chế ra dược đen tóc nên hắn cũng đã đánh giá quá thấp quy trình luyện chế linh dược chính tông rồi. Suốt mấy ngày nay thì hắn cũng đã nếm thử luyện chế linh dược nhưng tiến độ nghiên cứu cũng rất chậm và lãng phí rất nhiều linh dược.
Trình Chu cũng cân nhắc lại, có lẽ mượn dùng một phòng thí nghiệm có các dụng cụ cao cấp hơn thì tỷ lệ luyện chế ra linh dược cũng sẽ được đề cao hơn chăng.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi thật cẩn thận mà hỏi: "Anh sẽ không ngại chứ?"
Trình Chu lắc đầu nói: "Chuyện về Tô Vân cũng không phải là ý của ông ngoại mà."
Trình Chu cũng nghe cha mình là Đàm Tiềm nói qua về sự tình năm đó rồi, việc này cũng không thể nào trách ông ngoại được. Có lẽ thì ban đầu ý định của ông ngoại là tốt, nhận nuôi đứa trẻ mồ côi của hai người bạn đồng nghiệp là không hề xấu, cũng chỉ là do tâm tính của Tô Vân quá kém mà thôi. Còn ông ngoại hắn cũng chỉ là phạm phải cái lỗi không biết nhìn người nên tự tay nuôi nấng một đứa con gái không biết cội nguồn chỉ biết ghen ăn tức ở với mẹ hắn. Thôi, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, mà ông ngoại hắn vẫn luôn áy náy nên cũng tìm đủ mọi cách để bù đắp rồi còn gì.
Thanh quan cũng khó đoạn việc nhà mà. Thật ra thì cha hắn cũng rất áy náy vì sự việc năm đó cũng hoàn toàn không phải chỉ có lỗi của một mình Tô Vân, hẳn là người nhà họ Đàm cũng không tránh được việc động tay động chân vào, nên công bằng mà nói thì lỗi lầm không thể đẩy lên đầu của một mình ông ngoại hắn được.
Đàm Thiếu Thiên vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy. Nếu ông ngoại biết anh đến gặp thì ông sẽ vui lắm."
Trình Chu gật đầu nói: "Đi thôi."
......
Dịch Thành Giang nhận được điện thoại của Đàm Thiếu Thiên thì rất kích động và liên tục nói đồng ý.
"Giáo sư Dịch làm sao vậy? Sao lại kích động như vậy chứ?" Vương Tư Dương nói.
"Hình như là hai đứa cháu ngoại của giáo sư muốn qua đây." Vương Hoan Hoan nói.
Vương Tư Dương nghe vậy thì cũng vì Dịch Thành Giang mà vui vẻ nói: "Giáo sư đã mong lâu như vậy rồi, rốt cuộc thì cũng chịu tới."
Vương Hoan Hoan gật đầu nói: "Không biết đại thiếu gia là người thế nào?"
Trên bàn của giáo sư có ảnh của Dịch Thù Tuyết và đám Trình Chu, từ khi mà Trình Chu được nhận về thì giáo sư vẫn luôn mong muốn được gặp mặt đứa cháu ngoại này, nhưng mà thời gian dài như vậy rồi mà Trình Chu vẫn chưa hề lộ diện nên giáo sư cũng chỉ có thể trộm đi nhìn Trình Chu mà thôi. Tiếc là vận khí của giáo sư cũng quá đen, tới tận bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy người.
Đàm Thiếu Thiên là lôi điện hệ Dị năng giả rất hiếm có, mà nghe người ta nói thì đại thiếu gia của Đàm gia này lại càng thần bí khó dò.
......
Trình Chu, Dạ U, Đàm Thiếu Thiên, Clara và Đông Đông cũng lần lượt xuống xe.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: "Anh hai, tới rồi. Chúng ta đi thôi."
Trình Chu gật đầu nói: "Được."
Dịch Thành Giang làm việc bán thời gian ở viện nghiên cứu quốc gia. Còn viện nghiên cứu này là viện nghiên cứu tư nhân dưới danh nghĩa của Dịch Thành Giang. Nơi mà Đàm Thiếu Thiên mang Trình Chu tới chính là viện nghiên cứu tư nhân của Dịch Thành Giang.
Quy mô của viện nghiên cứu tư nhân này tất nhiên là nhỏ hơn so với viện ngiên cứu quốc gia nhưng mà dụng cụ và trang thiết bị bên trong thì lại hoàn toàn đầy đủ và dư giả.
Dịch Thành Giang đi ra ngoài mặt rất vui vẻ mà nói: "Các cháu đã tới rồi."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông ngoại."
Đàm Thiếu Thiên cũng quay sang nhìn trộm phản ứng của của Trình Chu.
Trình Chu cũng gật đầu với giáo sư Dịch rồi khách khí nói: "Chào ông ngoại."
"Ừ" Dịch Thành Giang nói một tiếng, trong giọng nói cũng khó mà che giấu được tiếng nghẹn ngào.
Thật ra thì trong lòng Trình Chu vẫn có chút oán niệm với Dịch Thành Giang, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ già cả của ông vừa áy náy vừa vui vẻ kia thì trong lòng cũng có chút chua xót.
Dịch Thành Giang cũng nhìn mấy người trước mặt và cũng tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Nghe nói các cháu tới là để làm thí nghiệm?"
Trình Chu gật đầu nói: "Dạ, đúng vậy. Làm phiền ông ngoại rồi."
Dịch Thành Giang vội vàng nói: "Không phiền, không phiền. Nếu các cháu muốn tới thì cũng có thể tuỳ thời mà đến, đi theo ông."
Dịch Thành Giang cũng đưa mắt nhìn mấy người trước mặt, lúc nhìn đến Dạ U thì cũng nhìn nhiều hơn một chút, đối với đứa cháu rể trong lời đồn này thì ông vẫn rất luôn tò mò.
Mấy nghiên cứu viên nhìn thấy đám Trình Chu bước vào thì người nào người nấy cũng rất kích động.
"Cô gái kia, có phải ..." Quách Oánh kích động nhìn Clara.
Vương Hoan Hoan kéo Quách Oánh lại rồi nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Anh mắt của Quách Oánh cũng quá mức rõ ràng nên Clara cũng nhịn không được mà nhìn qua, Quách Oánh bị nhìn lại thì cũng ngượng ngùng mà cúi đầu.
Hiện tại thì nghiên cứu viên nào cũng đều thiếu linh dược để làm nghiên cứu nên Dị năng giả hệ mộc ở trong mắt đông đảo nghiên cứu viên chính là những nhân vật thần tiên, là cứu tinh đấy. Nên tự nhiên nhìn thấy một Dị năng giả hệ mộc xuất hiện làm Quách Oanh nhịn không được mà kích động không thôi.
......
Dịch Thành Giang cũng mang theo mấy người đi vào phòng thí nghiệm riêng, vì để bảo mật nên mấy người học trò của Dịch Thành Giang cũng không đi theo nữa.
Bên trong phòng thí nghiệm cũng được trang bị đầy đủ các loại trang thiết bị và dụng cụ thí nghiệm.
"Ở đây có được không?" Dịch Thành Giang hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: "Dạ, được ạ."
Dịch Thành Giang: "Vậy để ông dạy cháu cách sử dụng các dụng cụ thí nghiệm trước."
Trình Chu: "Dạ được, làm phiền ông ngoại."
Dịch Thành Giang vội vàng nói: "Không phiền, không phiền."
Trình Chu cũng rất thông minh nên cũng rất nhanh mà nắm vững cách sử dụng các dụng cụ và trang thiết bị dưới sự hướng dẫn của Dịch Thành Giang.
Trong các dụng cụ bên trong phòng thí nghiệm thì Clara và Đông Đông cũng rất hứng thú với máy làm đá, bây giờ đang là mùa hè nên cực kỳ nóng, nóng chịu không nổi nên mấy loại đã viên rất được hoan nghênh.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nên Trình Chu cũng đứng trước bàn thí nghiệm mà mở chiếc hộp lớn vẫn luôn mang theo bên người ra, bên trong chiếc hộp cũng chứa đầy các loại linh dược mà Trình Chu đã mua được ở đảo San Hô.
Dịch Thành Giang nhìn thấy một hộp thảo dược thì cũng nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi.
Quốc gia cũng đã sử dụng không ít nhân lực và vật lực để thu thập linh thảo, mà số lượng linh thảo có thể tới tay cũng không nhiều lắm.
Linh thảo không có nhiều nhưng mà người cần linh thảo thì lại rất nhiều, các học giả chuyên về y dược cũng cần sử dụng linh thảo, các tầng lớp danh sĩ, chính khách cũng cần sử dụng linh thảo, mà các Dị năng giả phục vụ cho quốc gia cũng cần linh thảo, thậm chí quân nhân cũng cần có linh thảo.
Sau khi thời đại dị năng ra đời thì kiếp nạn cũng xảy ra ở khắp nơi, các quân nhân đang chiến đấu ở những nơi tiền tuyến cũng không ít người đã gặp nạn, không ít người trúng độc, bị thương, và thường thì những linh thảo này có thể dùng để cứu mạng những người này. Nhưng mà lượng linh thảo mà quốc gia có thể lưu trữ cũng thực sự quá ít, tăng nhiều cháo ít nên mỗi lần phát hiện ra linh thảo cũng vẫn luôn không đủ để phân chia.
Trình Chu tùy tiện mà cũng lấy ra một hộp toàn linh thảo, thật sự là quá xa xỉ.
Các loại linh thảo cũng chất thành một đống ở bên trong cái rương, nhìn là cũng biết không thèm xử lý cẩn thận, Dịch Thành Giang nhìn tình hình trước mắt mà theo bản năng thịt đau như cứa phải dao cùn.
Dịch Thành Giang nhìn Trình Chu mà trong lòng có chút nghi hoặc: Trình Chu có thể tìm đâu ra một số lượng lớn linh thảo như vậy chứ? Mấy loại linh thảo bên trong cái hộp này đều là mấy loại mà cục dị năng đang thiếu.
Kỳ thật thì Dịch Thành Giang cùng cao tầng của dị năng cục hỏi thăm về Trình Chu rồi, nhưng mà lúc ấy thì cao tầng của cục cũng nhìn ông bằng một bộ mặt rất khó tả.
Tuy là những người đó không trực tiếp trả lời ông nhưng từ những phản ứng của những người đó thì đứa cháu này của ông tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường.
Dịch Thành Giang cũng nhìn về phía Đàm Thiếu Thiên, quan hệ của Đàm Thiếu Thiên và Dịch Thành Giang cũng khá ôn hoà, nên thời gian rảnh rỗi thì Đàm Thiếu Thiên cũng thường xuyên tới thăm Dịch Thành Giang.
Dịch Thành Giang nhớ rất rõ là thời điểm Trình Chu mới về thì Đàm Thiếu Thiên cũng khá bắt bẻ với người anh trai này, còn nói Trình Chu là một tên Muggle quê mùa và cổ hủ.
Cũng không biết là từ khi nào mà mỗi lần nhắc đến Trình Chu thì sắc mặt của Đàm Thiếu Thiên vẫn luôn rất kỳ quái, nhìn có vẻ giống với học sinh dốt bị giáo viên bắt được tội vậy, thái độ lúc nào cũng là 3 phần kính sợ, 3 phần kiêng kỵ và 4 phần sùng bái.
Nhìn thấy Trình Chu đã chuẩn bị xong xuôi thì đám Dạ U đang chờ ở bên ngoài cũng rất hưng phấn và mong đợi.
Ở Tinh Linh thế giới thì địa vị của luyện dược sư rất cao, nên bọn họ cũng rất tò mò là không biết Trình Chu có thể trở thành luyện dược sư không?
Một số loại linh thảo mà Trình Chu mang lại đây đã có dấu hiệu khô héo nên Clara cũng ngay lập tức thi triển dị năng của mình, số linh dược khô héo cũng ngay lập tức khôi phục vẻ tươi tốt. Dịch Thành Giang đứng ở một bên xem mà có chút líu lưỡi.
Trình Chu cũng lấy tập tranh sách mà Dịch Thù Tuyết đã vẽ lại ra, Dịch Thành Giang nhìn thấy cuốn sách trong tay Trình Chu thì cũng sửng sốt một chút và cũng nhanh chóng nhận ra đồ vật đó là gì, nhưng cũng không nói gì cả.
Trong lòng của Dịch Thành Giang hiện tại cũng có chút ngũ vị tạp trần, cuốn sách cổ mà tổ tiên của Dịch gia lưu lại vẫn bị ông coi thành điềm xấu nên thời điểm cuốn sách này bị huỷ hoại thì ông ngoại trừ có chút tiếc nuối thì ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sách cổ đã được tái hiện lại hoàn toàn mà trong lòng Dịch Thành Giang cũng không thể hiểu rõ đây là cái tư vị gì.
Thời đại Dị năng giả đã đến nên có rất nhiều cổ vật lại một lần nữa được toả sáng, và cũng có rất nhiều cổ vật lại biến thành rất có giá trị, Dịch Thành Giang vẫn thường suy ngẫm lại, nếu cuốn sách cổ mà còn thì ông cũng có thể điều chế ra rất nhiều loại thuốc có thể thay đổi thế giới, nhưng đáng tiếc ...
Dịch Thành Giang còn cho rằng suy nghĩ của ông cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi. Không nghĩ tới là ... cuốn sách này lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông.
Rõ ràng con gái ông cũng đã đem từng trang sách trong cuốn sách cổ này nhớ kỹ ở trong lòng, thậm chí là có khả năng đã phục chế lại từ lâu nhưng con gái ông lại chưa từng đề cập qua với ông, đại khái là trong lòng con bé vẫn còn oán hận ông rồi.
Trình Chu nhìn qua Dịch Thành Giang hắn cũng biết là ông ngoại cũng đã đoán được lai lịch của cuốn sách tranh trên tay hắn nhưng mà ông ngoại cũng không hỏi gì.
......
Mấy học trò của Dịch Thành Giang đang ở bên ngoài ở phòng thí nghiệm cũng tự mình bận rộn với thí nghiệm khác.
"Mọi người nói xem là Trình Chu tới đây làm gì chứ?" Quách Oánh tò mò hỏi.
Vương Tư Dương: "Nghe nói là tới mượn thiết bị để điều chế thuốc."
Vương Hoan Hoan nhịn không được nói: "Trình Chu cũng có hứng thú với việc điều chế thuốc sao? Không biết cậu ấy muốn điều chế thuốc gì? Thật là làm người ta tò mò"
Sắc mặt của Thái Triệu Sơn có chút khác thường nói: "Cái rương mà Trình Chu mang tới đây có không dưới 50 loại linh thảo."
Vương Hoan Hoan nhìn Thái Triệu Sơn cũng có chút kinh ngạc nói: "Sao nhiều như vậy chứ? Anh không ngửi nhầm chứ?"
Thái Triệu Sơn lắc đầu nói: "Chắc chắn sẽ không nhầm."
Thái Triệu Sơn là khứu giác Dị năng giả nên có thể phân biệt rất rõ ràng các loại hương vị bất đồng của linh thảo.
Thái Triệu Sơn nhíu mày nói: "Bên trong cái rương kia tuyệt đối có 20 loại linh thảo quý hiểm, giá trị tích phân không dưới 2 vạn."
Lời mà Thái Triệu Sơn vừa nói ra thì mấy nghiên cứu sinh cũng hai mặt nhìn nhau rối có chút líu lưỡi.
Thời đại Dị năng giả nên quốc gia cũng thành lập hệ thống tích phân dành cho các Dị năng giả. Muốn mua sắm linh dược. ngọc thạch, hoặc cần sự giúp đỡ từ các Dị năng giả thì phải dùng tới điểm tích phân.. Mà tích phân cũng rất khó kiếm, có rất nhiều Dị năng giả ra ngoài làm nhiệm vụ mà cũng chỉ kiếm được vài điểm cho mỗi lần mà thôi.
"Anh có biết mấy loại linh thảo đó là gì không?" Vương Tư Dương hỏi.
Thái Triệu Sơn lắc đầu, "Không biết, có vài loại hương vị của linh thảo tôi cũng chưa từng tiếp xúc qua, có lẽ là loại linh thảo mới."
Vương Hoan Hoan có chút ai oán nói: "Linh thảo mới? Nói vậy thì rất có thể là những loại linh thảo cực kỳ quý hiếm, sao có thể đựng trong cái rương đó cơ chứ? Quá lãng phí rồi."
Vương Tư Dương: "Có lẽ là người ta cũng không thèm để ý đâu, cậu ta có một người bạn là Dị năng giả hệ mộc mà, đại khái là cũng không thiếu linh thảo đâu."
Vương Hoan Hoan có chút hâm mộ nói: "Có thể làm bạn với Dị năng giả hệ mộc cũng thật tốt quá đi, tôi cũng muốn có bạn là Dị năng giả hệ thực vật như vậy."
"Không biết bên trong đang làm thí nghiệm như thế nào rồi? Thật muốn xem quá đi." Quách Oánh nói.
Quách Oánh cũng thật sự rất tò mò là Trình Chu đã mang theo linh thảo gì tới đây, không thể cầm được nhưng có thể nhìn một chút cũng được rồi.
Vương Hoan Hoan nhìn Quách Oánh một cái rồi nói: "Đừng nghĩ nữa, giáo sư vất vả lắm mới có thể cũng Trình Chu phá băng đấy. Chuyện này chúng ta không thể trà trộn vào được."
Quách Oánh gật đầu nói: "Tôi biết mà, tôi chỉ nghĩ một chút mà thôi."
End chap 123
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.