Chương 124: Luyện Dược Thất Bại
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Trình Chu cũng bắt đầu thực hiện luyện chế linh dược theo các bước luyện chế đã được vẽ ở trong cuốn tranh sách.
Đàm Thiếu Thiên thì hứng thú bừng bừng mà đứng ở một bên nhìn.
Trình Chu cũng tham vọng phừng phực mà thử nghiệm các bước đầu tiên.
"Xịtttttt" Hai loại hỗn hợp của dịch chiết linh thảo vừa mới trộn lẫn vào nhau rồi phát ra mùi thối nồng nặc, thối đến mức mà Đàm Thiếu Thiên cũng theo bản năng bịt kín mũi lại.
Mới bắt đầu làm thí nghiệm không lâu mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn Trình Chu cũng thầm than thở xuất sư bất lợi, mọi chuyện không quá thuận lợi rồi.
Trình Chu có chút nghi hoặc hỏi: "Sao lại thế này chứ?"
Theo lý mà nói thì lúc này đem hai loại dịch chiết của linh dược trộn lẫn với nhau thì phải toả ra một mùi thơm tươi mát chứ nhỉ? Sao có thể tạo ra một mùi hôi tanh tưởi như vậy được chứ? Hơn nữa thì màu sắc của ống nghiệm cũng hoàn toàn chuyển thành màu đen. Các bước hắn đều thực hiện y như trong sách hướng dẫn mà nhỉ? Làm sao lại có thể biến thành như vậy được nhỉ?
Dịch Thành Giang nhìn kết quả 2 lần rồi lên tiếng: "Thời điểm mà hai loại hỗn hợp này tiếp xúc với nhau cũng yêu cầu cần có chất xúc tác."
Trình Chu chớp mắt thầm nghĩ: Hoá ra là cái thứ bột sương kia chính là chất xúc xác sao?
Trình Chu cũng quay đầu sang hỏi Dịch Thành Giang: "Vậy cháu cần phải thêm chất xúc tác gì vào ạ?"
Dịch Thành Giang lắc đầu nói: "Cái này thì ông không biết."
Trình Chu hoài nghi cái bột sương này chính là một loại chất xúc tác thông thường nào đó được quy định ở Tinh Linh thế giới. Nhưng mà hắn cũng chỉ là người ngoài nghề nên hắn cũng không biết được nó là cái gì.
Trình Chu lắc đầu nói: "Bỏ qua loại linh dược này thôi, chọn loại tiếp theo."
Trình Chu nhìn những đồ án trên cuốn sách tranh rồi nhìn lại phía Dạ U dò hỏi: "Dạ U, em nói hình vẽ này là loại cỏ bao gai (宝盖草: bǎo gài cǎo) hay là cỏ tán gai (伞盖草: sǎn gài cǎo) đây?"
Bản vẽ của Dịch Thù Tuyết cũng rất rõ ràng nhưng hai loại linh thảo này cũng rất giống nhau nên Trình Chu cũng rất do dự khi cầm lên.
Dạ U lắc đầu nói: "Không biết. Em cũng không hiểu về mấy cái này."
Dịch Thành Giang thò đầu qua nhìn rồi nói: "Hẳn là loại cỏ tán gai. Hình vẽ tiếp theo phía sau là một cây địa kim thảo (棉地锦: mián dì jǐn), nếu cho chung với cỏ bao gai thì hai loại dược liệu này sẽ xung đột với nhau."
Trình Chu gật đầu nói: "Hoá ra là như vậy ạ? Vậy thì dùng cỏ tán gai này đi."
Trình Chu cũng chiết xuất nước cỏ tán gai và địa kim thảo ra rồi trộn lẫn hai loại dịch chiết này lại với nhau, hai loại dịch chiết này phản ứng cũng rất thuận lợi, nhưng mà sau đó mang đi đun ở trên ngọn lửa thì có lẽ là Trình Chu không điều chỉnh nhiệt đúng các nên thuốc đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Trong tập tranh vẽ của Dịch Thù Tuyết thì có một số nội dung mà Trình Chu xem cũng không thể hiểu rõ được nội dung nên khi luyện chế thì hắn cũng chỉ có thể nửa đoán nửa mò mà thực nghiệm thử thôi.
Trình Chu cũng đã thử liên tục hơn 10 loại linh dược nhưng tất cả đều thất bại, có những loại linh dược thì vừa mới làm bước đầu tiên cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Bùm." Lọ thuỷ tinh trong phòng thí nghiệm lại bị nổ tung, một màn sương mù màu tím cũng tràn ra khắp nơi.
Trình Chu cũng phản ứng nhanh chóng vận dụng sức mạnh không gian để cô lập ngay khoảng không gian phát sinh vụ nổ.
Kết quả, sau một thời gian tiến hành thí nghiệm thì trình độ luyện chế linh dược của Trình Chu cũng chẳng tiến bộ gì quá lớn nhưng khả năng xử lý linh dược của Trình Chu lại cải thiện rất đáng kể.
Đàm Thiếu Thiên đứng ở một bên nhìn cũng có chút cạn lời. Hắn vốn tưởng rằng hôm nay có thể chứng kiến anh trai hắn luyện chế ra nhiều loại linh dược khác nhau, nhưng hiện thực cũng chứng minh là hắn nghĩ cũng quá tốt đẹp rồi. Hoá ra anh trai hắn cũng không phải vạn năng.
Đàm Thiếu Thiên cảm thấy hôm nay anh trai hắn chỉ cần không gây ra bất kỳ sự cố thí nghiệm ở quy mô lớn nào cũng đã là thắng lợi lớn rồi. Dù sao thì núi xanh vẫn còn đó thì lo gì không có củi đốt, đúng không nhỉ?
Ban đầu thì Trình Chu cũng nghĩ rằng hắn cố gắng mò mẫm một chút, nổ vài ba lần là có thể cải thiện tay nghề, hoá ra hắn vẫn quá tự tin rồi.
Sau mấy giờ thì cũng không có bất kỳ một loại linh dược có thể luyện chế thành công, nhưng mà ống nghiệm, bình thuỷ tinh, .... và nhiều loại dụng cụ thuỷ tinh khác cũng đã bị nổ thành một sọt rồi. Lại còn cái bàn thí nghiệm này cũng bị hắn làm nổ một góc trên bàn nên cũng yêu cầu cần tu sửa đây.
Trình Chu thở dài, rốt cuộc thì hắn cũng phải thừa nhận là cái chuyện luyện dược này là hoàn toàn không đơn giản.
Dạ U cau mày nói: "Anh cẩn thận một chút. Luyện chế linh dược yêu cầu rất tỉ mỉ và không được phép sai ở một bước nào, thông thường chỉ cần sai một bước nào đó thì linh dược có thể biến thành độc dược đấy."
Clara chớp mắt rồi lên tiếng phụ họa nói: "Dạ U nói cũng không sai đâu. Chị cũng từng nghe nói có một luyện dược sư tên Đỗ Luân trầm mê trong việc chế tạo một loại thuốc mới, bởi vì đồ đệ của ông ấy gặp sai lầm nhỏ trong một quy trình xử lý linh thảo mà sau khi luyện chế linh dược đã tản ra một loại khí độc cực mạnh dẫn đến toàn bộ học viên trong phòng thí nghiệm đó chết bất đắc kỳ tử. Nhưng mà Đỗ Luân có thực lực cường hãn hơn nên mới có thể chống lại luồng độc khí đó và an toàn chạy ra. Nhưng mà học viên thì bay màu sạch đấy."
Đông Đông gật đầu bổ sung nói: "Em cũng từng nghe qua một tình huống như vậy rồi, luyện dược sư tên Cát Thiên thì phải? Lúc ông ta đang luyện chế linh dược cũng xảy ra một vụ nổ mạnh, cũng tự nổ cho mình bị chột một mắt thành độc nhãn long luôn. Nhưng mà thời điểm đại sư Cát Thiên luyện chế linh dược cũng không thích có học đồ ở bên cạnh nên những học đồ của ông ta cũng không có việc gì."
Clara gật đầu tiếp tục nói: "Còn nữa, có một luyện dược sư tên Tiên Cốc lúc luyện chế linh dược cũng không biết bị làm sao mà đứt một ngón tay, nhưng mà hắn ta vốn dĩ là có 6 ngón tay nên bị mất 1 món cũng vừa vặn giống người bình thường."
Đông Đông có chút kích động kể tiếp: "Em còn nghe nói là có một luyện dược sư tên Luân Hoa, là một đại sư luyện dược sư đấy, lúc luyện chế linh dược thì tự dưng có một luồng khí phun ra làm bỏng mặt dẫn tới huỷ dung luôn, thế là từ đó về sau thì đại sư Luân Hoa vẫn luôn đeo mặt nạ ra ngoài, ..."
Clara hình như lại nhớ ra cái gì đó vừa muốn mở miệng.
Trình Chu cũng xua tay ý đồ ngăn không cho Clara nói nữa. "Được rồi, được rồi, em đã biết rồi, mọi người không cần phải nói thêm nữa."
Mấy người bọn họ đều nói luyện dược thành một chuyện khủng bố như vậy thì hắn sao còn dám xuống tay nữa chứ?
Dạ U nhìn Trình Chu nói: "Em lại chỉ nghe nói kỹ thuật luyện dược của các luyện dược sư là bác đại tinh thâm, mỗi một phân lượng dược liệu muốn cho vào như thế nào, nhiệt độ phải ra sao, ... đều phải căn chỉnh rất chính xác. Thiếu một chút hay thừa một lượng cũng đều ảnh hưởng thành quả sau cùng, thành công hay thất bại cũng phải hiểu thật rõ mới có thể làm được."
Trước đây thì Dạ U cũng đã nghe qua về mấy việc này rồi nhưng cậu cũng không chú ý lắm, cậu chỉ cảm thấy là mấy vị luyện dược sư này phóng đại độ khó lên để tăng địa vị của bản thân thôi. Nhưng mà thấy Trình Chu liên tục bị thất bại nên Dạ U cũng cảm thấy mấy lời lúc đó có lẽ là thật cũng nên.
Clara chớp mắt nói: "Hồi trước chị làm hầu gái trong một gia đình quý tộc, vị bá tước kia cũng tốn rất nhiều tiền để đào tạo con trai mình thành một luyện dược sư, nhưng con trai ông ấy thì tài năng có hạn, thật sự là không có thiên phú trong việc luyện dược này nên cũng lãng phí không biết bao nhiêu tài nguyên mà không tạo ra được thành quả gì. Kết quả là gia đình quý tộc đó cũng lâm vào khủng hoảng tài chính luôn."
Trình Chu: "......"
Được rồi, cái loại tình huống này nghe có vẻ rất giống với kiểu đập nồi bán sắt phải cho con đi học ở thế giới này thì phải. Có rất nhiều bậc cha mẹ rất thích kiểu giáo dục trí bần này, họ vẫn luôn mong con trai mình có thể giống cá chép hoá rồng, con gái cũng có thể hoá thành phượng hoàng nên cho con cái học đủ các thể loại nhạc cụ, học vẽ, học cưỡi ngựa, đi du học, .... Một khi không cẩn thận còn đốt luôn mấy trăm vạn vào việc học cho con cái trong khi lương của họ cũng chỉ có mấy nghìn tệ một tháng thôi. Đây đúng là một loại đầu tư cho giáo dục nhưng chưa biết chắc tương lai vậy.
Đàm Thiếu Thiên đứng ở một bên mà nghe Trình Chu, Dạ U và mấy cô gái nói chuyện thì cũng có chút vò đầu bứt tai, bởi vì Palmyra không có ở đây nên cũng ai phiên dịch cho hắn, hiện tại hắn cái gì cũng nghe không hiểu nên nhìn vài người kia đang nói rất hào hứng mà hắn lại như nghe thiên thư.
"Nhưng tại sao dược đen tóc lại có thể luyện chế rất dễ dàng vậy chứ?" Trình Chu nói.
Dạ U bĩu môi nói: "Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, loại tình huống mèo mù vớ cá rán này cũng chỉ có thể gặp được 1 đến 2 lần, không có lần sau nữa đâu. Hơn nữa thì phẩm cấp của dược đen tóc cũng khá thấp mà."
Hiện tại Trình Chu đã là Bạch ngân kỵ sĩ đỉnh nên dược đen tóc này cũng không còn quá nhiều tác dụng với Trình Chu rồi.
Trình Chu có chút buồn bã mà nói: "Dạ U, em đừng đả kích anh như vậy mà. Anh cảm thấy cũng có chút hiệu quả đấy chứ."
Trình Chu nhìn một cái đồ án phức tạp trên sách tranh rồi hỏi: "Đây là cái gì vậy nhỉ?"
Dịch Thành Giang đứng ở bên cạnh rồi nhìn lướt qua nói: "Có lẽ là một loại dụng cụ chuyên để luyện dược chăng? Có thể là dụng cụ dùng để điều chỉnh nhiệt lượng."
Trình Chu gật đầu nói: "Hoá ra là vậy."
Nếu trang đồ án này vẽ về dụng cụ luyện dược thì mấy cái số lượng ngọn lửa khác nhau bên cạnh nó sẽ đại diện cho mức nhiệt độ.
Luyện dược sư ở Dị giới sẽ tự trang bị cho mình một bộ trang bị chuyên về luyện dược, một bộ trang bị luyện dược giá rẻ nhất hình như cũng hơn 1.000 đồng vàng rồi. Giá cả mắc như vậy đã trực tiếp chặn luôn bình dân muốn tiếp xúc với cánh cửa luyện dược thành luyện dược sư. Luyện dược là một công việc rất đốt tiền, trước khi luyện dược sư trở thành cao thủ có thể xuất sư thì luyện dược chính là một cái hố sâu không đáy.
Chỉ trong vài giờ mà Trình Chu đã làm tổn thất hơn một nửa số linh dược đã mua trước đó, với lãng phí hôm nay thì hắn cũng đã bay mất 3.000 đồng vàng rồi.
Tuy rằng tiền mua linh dược thì hắn cũng đã gom lại rồi nhưng mà cứ lãng phí như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt. Lần đầu tiên Trình Chu cảm nhận sâu sắc về mức độ đốt tiền của luyện dược sư.
Dịch Thành Giang phát hiện trong cuốn tranh sách có một loại thuốc tương tự với loại thuốc thức tỉnh, nên trong đầu cũng nảy sinh ra một vài ý nghĩ rồi đưa ra kiến nghị của mình cho Trình Chu, đây cũng coi như là một bước tiến ngoài mong đợi của Trình Chu từ lúc bắt đầu tới giờ luôn rồi đấy.
Lăn lộn cả ngày mà mới chế tạo được có 1 loại linh dược nên Trình Chu cũng cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
"Luyện chế linh dược cũng quá khó khăn rồi." Trình Chu nói.
Clara tỏ vẻ rất đương nhiên nói: "Luyện dược vốn dĩ là một công việc rất khó cho nên luyện dược sư mới hiếm như vậy đó."
Trình Chu thở dài rồi thầm nghĩ: Hình như là hắn đã quá đơn giản hoá việc luyện dược này rồi. Lần này, chỉ sợ là hắn cần phải tìm một người thạo nghề dạy cho hắn luyện dược bài bản thôi, không thì cũng phải tìm được một người có thể đọc được những văn tự này để giúp hắn phiên dịch cuốn sách này ra. Nếu cứ để hắn tự lần mò như thế này thì sợ hắn cũng không làm được cái gì mà còn tốn tiền nữa. Nhưng mà, bây giờ thì làm sao có thể kiếm được một luyện dược sư chứ? Chuyện cường mua cường bán hình như cũng không tốt lắm thì phải.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: "Thật ra thì anh cần loại linh dược nào cũng có thể trực tiếp đi nhập hàng là được."
Trình Chu: "......" Đúng là như vậy thật. Việc hắn có thể thông qua sức mạnh không gian mà truyền tống đi nhập hàng có vẻ nhanh hơn và tiện hơn thật, độ nguy hiểm còn thấp, mà hiệu quả lại cao. Nhưng mà Trình Chu vẫn cảm thấy chính mình tự nắm giữ lấy kỹ thuật luyện dược thì vẫn tốt hơn, nhiều kỹ năng thì thêm đường sống mà. Sức mạnh không gian cuả hắn là hoàn toàn xuất phát từ ấn ký môn hộ đằng sau lưng, lỡ đâu ấn ký môn hộ xảy ra vấn đề gì thì không phải là phiền toái lớn à. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại thì hắn có thể trở thành luyện dược sư thì cho dù ấn ký môn hộ gặp vấn đề, cánh cửa có gặp trục trặc việc hắn vẫn còn tinh thông một món nghề thì vẫn có thể sống tạm được.
Đàm Thiếu Thiên có chút kích động nói: "Nhập hàng? Anh đi đâu nhập hàng vậy ạ? Lần này mang em đi cùng với được không?"
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái rồi nói: "Không tốt lắm đâu."
Đàm Thiếu Thiên trợn tròn mắt mà trong lòng cũng phải có chút buồn bực, anh trai hắn đi đâu cũng kè kè với anh dâu, còn dẫn hắn theo thì lại ngại trói buộc. Hừ, đồ tiêu chuẩn kép này.
......
Bận việc một hồi thì Trình Chu cũng thu hồi hộp đụng linh thảo lại rồi đi về.
Số linh dược mà Trình Chu mang vẫn còn dư lại một ít nên Trình Chu cũng trực tiếp đưa luôn cho Dịch Thành Giang.
Dịch Thành Giang liên tục từ chối, sau thì Trình Chu cũng nói rằng số linh dược này hắn cũng chẳng làm gì nữa, mà hắn cũng không rảnh để xử lý đám linh thảo còn lại nên Dịch Thành Giang đành phải miễn cưỡng mà nhận chúng.
Trình Chu cũng đã cân nhắc kỹ càng, trong thời gian sắp tới thì hắn cũng không thể nào mà biến thành luyện dược sư ngay lập tức được nên số linh thảo này nằm trong tay của Dịch Thành Giang chắc gẳn sẽ có ích hơn ở trong tay hắn.
Bởi vì Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên cùng nhau đến chởi nên Dịch Thành Giang cũng có thể vui vẻ trong một thời gian rất dài.
Sau khi hai đứa cháu ai vừa rời khỏi thì Dịch Thành Giang cũng phải mất một thời gian rất lâu mới có thể bình tĩnh lại. Sau đó thì ông cũng trực tiếp chuyên tâm vào công việc phân tích và nghiên cứu thuốc mới
Mặc dù, phần lớn linh thảo mà Trình Chu mang đến đã bị tàn phá sạch nhưng số dư lại cũng đủ để nghiên cứu một thời gian rồi.
......
Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết ngồi ở trên ghê sofa mà nhìn Đàm Thiếu Thiên một lúc rồi hỏi: "Hai anh em con đi đến chỗ ông ngoại sao?"
Đàm Thiếu Thiên gật đầu cũng có chút kiềm chế mà nói: "Dạ vâng ạ."
Dịch Thù Tuyết trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói: "Ông ngoại con có khoẻ không?"
Đàm Thiếu Thiên: "Ông ngoại nhìn cũng rất khoẻ. Con thấy hôm nay tâm tình của ông cũng không tệ lắm."
Dịch Thù Tuyết gật đầu rồi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Vậy là tốt rồi."
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dịch Thù Tuyết rồi phồng mà lên nói: "Mẹ, nếu mẹ lo lắng cho ông ngoại như vậy thì mẹ đến thăm ông đi."
Nghe vậy thì bàn tay đang đặt trên đầu gối của Dịch Thù Tuyết theo bản năng cuộn tròn lại rồi nói: "Rồi, nói sau đi."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Cũng được ạ."
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút tò mò nói: "Hôm nay anh trai con đi làm thí nghiệm luyện chế thuốc sao? Kết quả thế nào rồi."
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: "Cũng không quá thuận lợi ạ."
Cũng may đây là số linh dược mà anh hai tự mình mang tới nên muốn phá bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Còn nếu đây mà là linh thảo của cục dị năng thì thảm hoạ hôm nay anh trai hắn gây ra sẽ bị đám khoa học điên bên cục dị năng thoá mạ chửi rủa đến sói đầu chết mất.
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: "Quả nhiên là vẫn quá miễn cưỡng."
Cuốn sách cổ đó đã được Dịch Thù Tuyết phục hồi lại như cũ nên bên trong có cái gì thì bà vẫn biết rất rõ.
"Con thấy hình như anh hai đang có tính toán khác." Đàm Thiếu Thiên đoán lần này anh trai hắn lại đi gây chuyện nữa đây.
End chap 124
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Đàm Thiếu Thiên thì hứng thú bừng bừng mà đứng ở một bên nhìn.
Trình Chu cũng tham vọng phừng phực mà thử nghiệm các bước đầu tiên.
"Xịtttttt" Hai loại hỗn hợp của dịch chiết linh thảo vừa mới trộn lẫn vào nhau rồi phát ra mùi thối nồng nặc, thối đến mức mà Đàm Thiếu Thiên cũng theo bản năng bịt kín mũi lại.
Mới bắt đầu làm thí nghiệm không lâu mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn Trình Chu cũng thầm than thở xuất sư bất lợi, mọi chuyện không quá thuận lợi rồi.
Trình Chu có chút nghi hoặc hỏi: "Sao lại thế này chứ?"
Theo lý mà nói thì lúc này đem hai loại dịch chiết của linh dược trộn lẫn với nhau thì phải toả ra một mùi thơm tươi mát chứ nhỉ? Sao có thể tạo ra một mùi hôi tanh tưởi như vậy được chứ? Hơn nữa thì màu sắc của ống nghiệm cũng hoàn toàn chuyển thành màu đen. Các bước hắn đều thực hiện y như trong sách hướng dẫn mà nhỉ? Làm sao lại có thể biến thành như vậy được nhỉ?
Dịch Thành Giang nhìn kết quả 2 lần rồi lên tiếng: "Thời điểm mà hai loại hỗn hợp này tiếp xúc với nhau cũng yêu cầu cần có chất xúc tác."
Trình Chu chớp mắt thầm nghĩ: Hoá ra là cái thứ bột sương kia chính là chất xúc xác sao?
Trình Chu cũng quay đầu sang hỏi Dịch Thành Giang: "Vậy cháu cần phải thêm chất xúc tác gì vào ạ?"
Dịch Thành Giang lắc đầu nói: "Cái này thì ông không biết."
Trình Chu hoài nghi cái bột sương này chính là một loại chất xúc tác thông thường nào đó được quy định ở Tinh Linh thế giới. Nhưng mà hắn cũng chỉ là người ngoài nghề nên hắn cũng không biết được nó là cái gì.
Trình Chu lắc đầu nói: "Bỏ qua loại linh dược này thôi, chọn loại tiếp theo."
Trình Chu nhìn những đồ án trên cuốn sách tranh rồi nhìn lại phía Dạ U dò hỏi: "Dạ U, em nói hình vẽ này là loại cỏ bao gai (宝盖草: bǎo gài cǎo) hay là cỏ tán gai (伞盖草: sǎn gài cǎo) đây?"
Bản vẽ của Dịch Thù Tuyết cũng rất rõ ràng nhưng hai loại linh thảo này cũng rất giống nhau nên Trình Chu cũng rất do dự khi cầm lên.
Dạ U lắc đầu nói: "Không biết. Em cũng không hiểu về mấy cái này."
Dịch Thành Giang thò đầu qua nhìn rồi nói: "Hẳn là loại cỏ tán gai. Hình vẽ tiếp theo phía sau là một cây địa kim thảo (棉地锦: mián dì jǐn), nếu cho chung với cỏ bao gai thì hai loại dược liệu này sẽ xung đột với nhau."
Trình Chu gật đầu nói: "Hoá ra là như vậy ạ? Vậy thì dùng cỏ tán gai này đi."
Trình Chu cũng chiết xuất nước cỏ tán gai và địa kim thảo ra rồi trộn lẫn hai loại dịch chiết này lại với nhau, hai loại dịch chiết này phản ứng cũng rất thuận lợi, nhưng mà sau đó mang đi đun ở trên ngọn lửa thì có lẽ là Trình Chu không điều chỉnh nhiệt đúng các nên thuốc đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Trong tập tranh vẽ của Dịch Thù Tuyết thì có một số nội dung mà Trình Chu xem cũng không thể hiểu rõ được nội dung nên khi luyện chế thì hắn cũng chỉ có thể nửa đoán nửa mò mà thực nghiệm thử thôi.
Trình Chu cũng đã thử liên tục hơn 10 loại linh dược nhưng tất cả đều thất bại, có những loại linh dược thì vừa mới làm bước đầu tiên cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Bùm." Lọ thuỷ tinh trong phòng thí nghiệm lại bị nổ tung, một màn sương mù màu tím cũng tràn ra khắp nơi.
Trình Chu cũng phản ứng nhanh chóng vận dụng sức mạnh không gian để cô lập ngay khoảng không gian phát sinh vụ nổ.
Kết quả, sau một thời gian tiến hành thí nghiệm thì trình độ luyện chế linh dược của Trình Chu cũng chẳng tiến bộ gì quá lớn nhưng khả năng xử lý linh dược của Trình Chu lại cải thiện rất đáng kể.
Đàm Thiếu Thiên đứng ở một bên nhìn cũng có chút cạn lời. Hắn vốn tưởng rằng hôm nay có thể chứng kiến anh trai hắn luyện chế ra nhiều loại linh dược khác nhau, nhưng hiện thực cũng chứng minh là hắn nghĩ cũng quá tốt đẹp rồi. Hoá ra anh trai hắn cũng không phải vạn năng.
Đàm Thiếu Thiên cảm thấy hôm nay anh trai hắn chỉ cần không gây ra bất kỳ sự cố thí nghiệm ở quy mô lớn nào cũng đã là thắng lợi lớn rồi. Dù sao thì núi xanh vẫn còn đó thì lo gì không có củi đốt, đúng không nhỉ?
Ban đầu thì Trình Chu cũng nghĩ rằng hắn cố gắng mò mẫm một chút, nổ vài ba lần là có thể cải thiện tay nghề, hoá ra hắn vẫn quá tự tin rồi.
Sau mấy giờ thì cũng không có bất kỳ một loại linh dược có thể luyện chế thành công, nhưng mà ống nghiệm, bình thuỷ tinh, .... và nhiều loại dụng cụ thuỷ tinh khác cũng đã bị nổ thành một sọt rồi. Lại còn cái bàn thí nghiệm này cũng bị hắn làm nổ một góc trên bàn nên cũng yêu cầu cần tu sửa đây.
Trình Chu thở dài, rốt cuộc thì hắn cũng phải thừa nhận là cái chuyện luyện dược này là hoàn toàn không đơn giản.
Dạ U cau mày nói: "Anh cẩn thận một chút. Luyện chế linh dược yêu cầu rất tỉ mỉ và không được phép sai ở một bước nào, thông thường chỉ cần sai một bước nào đó thì linh dược có thể biến thành độc dược đấy."
Clara chớp mắt rồi lên tiếng phụ họa nói: "Dạ U nói cũng không sai đâu. Chị cũng từng nghe nói có một luyện dược sư tên Đỗ Luân trầm mê trong việc chế tạo một loại thuốc mới, bởi vì đồ đệ của ông ấy gặp sai lầm nhỏ trong một quy trình xử lý linh thảo mà sau khi luyện chế linh dược đã tản ra một loại khí độc cực mạnh dẫn đến toàn bộ học viên trong phòng thí nghiệm đó chết bất đắc kỳ tử. Nhưng mà Đỗ Luân có thực lực cường hãn hơn nên mới có thể chống lại luồng độc khí đó và an toàn chạy ra. Nhưng mà học viên thì bay màu sạch đấy."
Đông Đông gật đầu bổ sung nói: "Em cũng từng nghe qua một tình huống như vậy rồi, luyện dược sư tên Cát Thiên thì phải? Lúc ông ta đang luyện chế linh dược cũng xảy ra một vụ nổ mạnh, cũng tự nổ cho mình bị chột một mắt thành độc nhãn long luôn. Nhưng mà thời điểm đại sư Cát Thiên luyện chế linh dược cũng không thích có học đồ ở bên cạnh nên những học đồ của ông ta cũng không có việc gì."
Clara gật đầu tiếp tục nói: "Còn nữa, có một luyện dược sư tên Tiên Cốc lúc luyện chế linh dược cũng không biết bị làm sao mà đứt một ngón tay, nhưng mà hắn ta vốn dĩ là có 6 ngón tay nên bị mất 1 món cũng vừa vặn giống người bình thường."
Đông Đông có chút kích động kể tiếp: "Em còn nghe nói là có một luyện dược sư tên Luân Hoa, là một đại sư luyện dược sư đấy, lúc luyện chế linh dược thì tự dưng có một luồng khí phun ra làm bỏng mặt dẫn tới huỷ dung luôn, thế là từ đó về sau thì đại sư Luân Hoa vẫn luôn đeo mặt nạ ra ngoài, ..."
Clara hình như lại nhớ ra cái gì đó vừa muốn mở miệng.
Trình Chu cũng xua tay ý đồ ngăn không cho Clara nói nữa. "Được rồi, được rồi, em đã biết rồi, mọi người không cần phải nói thêm nữa."
Mấy người bọn họ đều nói luyện dược thành một chuyện khủng bố như vậy thì hắn sao còn dám xuống tay nữa chứ?
Dạ U nhìn Trình Chu nói: "Em lại chỉ nghe nói kỹ thuật luyện dược của các luyện dược sư là bác đại tinh thâm, mỗi một phân lượng dược liệu muốn cho vào như thế nào, nhiệt độ phải ra sao, ... đều phải căn chỉnh rất chính xác. Thiếu một chút hay thừa một lượng cũng đều ảnh hưởng thành quả sau cùng, thành công hay thất bại cũng phải hiểu thật rõ mới có thể làm được."
Trước đây thì Dạ U cũng đã nghe qua về mấy việc này rồi nhưng cậu cũng không chú ý lắm, cậu chỉ cảm thấy là mấy vị luyện dược sư này phóng đại độ khó lên để tăng địa vị của bản thân thôi. Nhưng mà thấy Trình Chu liên tục bị thất bại nên Dạ U cũng cảm thấy mấy lời lúc đó có lẽ là thật cũng nên.
Clara chớp mắt nói: "Hồi trước chị làm hầu gái trong một gia đình quý tộc, vị bá tước kia cũng tốn rất nhiều tiền để đào tạo con trai mình thành một luyện dược sư, nhưng con trai ông ấy thì tài năng có hạn, thật sự là không có thiên phú trong việc luyện dược này nên cũng lãng phí không biết bao nhiêu tài nguyên mà không tạo ra được thành quả gì. Kết quả là gia đình quý tộc đó cũng lâm vào khủng hoảng tài chính luôn."
Trình Chu: "......"
Được rồi, cái loại tình huống này nghe có vẻ rất giống với kiểu đập nồi bán sắt phải cho con đi học ở thế giới này thì phải. Có rất nhiều bậc cha mẹ rất thích kiểu giáo dục trí bần này, họ vẫn luôn mong con trai mình có thể giống cá chép hoá rồng, con gái cũng có thể hoá thành phượng hoàng nên cho con cái học đủ các thể loại nhạc cụ, học vẽ, học cưỡi ngựa, đi du học, .... Một khi không cẩn thận còn đốt luôn mấy trăm vạn vào việc học cho con cái trong khi lương của họ cũng chỉ có mấy nghìn tệ một tháng thôi. Đây đúng là một loại đầu tư cho giáo dục nhưng chưa biết chắc tương lai vậy.
Đàm Thiếu Thiên đứng ở một bên mà nghe Trình Chu, Dạ U và mấy cô gái nói chuyện thì cũng có chút vò đầu bứt tai, bởi vì Palmyra không có ở đây nên cũng ai phiên dịch cho hắn, hiện tại hắn cái gì cũng nghe không hiểu nên nhìn vài người kia đang nói rất hào hứng mà hắn lại như nghe thiên thư.
"Nhưng tại sao dược đen tóc lại có thể luyện chế rất dễ dàng vậy chứ?" Trình Chu nói.
Dạ U bĩu môi nói: "Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, loại tình huống mèo mù vớ cá rán này cũng chỉ có thể gặp được 1 đến 2 lần, không có lần sau nữa đâu. Hơn nữa thì phẩm cấp của dược đen tóc cũng khá thấp mà."
Hiện tại Trình Chu đã là Bạch ngân kỵ sĩ đỉnh nên dược đen tóc này cũng không còn quá nhiều tác dụng với Trình Chu rồi.
Trình Chu có chút buồn bã mà nói: "Dạ U, em đừng đả kích anh như vậy mà. Anh cảm thấy cũng có chút hiệu quả đấy chứ."
Trình Chu nhìn một cái đồ án phức tạp trên sách tranh rồi hỏi: "Đây là cái gì vậy nhỉ?"
Dịch Thành Giang đứng ở bên cạnh rồi nhìn lướt qua nói: "Có lẽ là một loại dụng cụ chuyên để luyện dược chăng? Có thể là dụng cụ dùng để điều chỉnh nhiệt lượng."
Trình Chu gật đầu nói: "Hoá ra là vậy."
Nếu trang đồ án này vẽ về dụng cụ luyện dược thì mấy cái số lượng ngọn lửa khác nhau bên cạnh nó sẽ đại diện cho mức nhiệt độ.
Luyện dược sư ở Dị giới sẽ tự trang bị cho mình một bộ trang bị chuyên về luyện dược, một bộ trang bị luyện dược giá rẻ nhất hình như cũng hơn 1.000 đồng vàng rồi. Giá cả mắc như vậy đã trực tiếp chặn luôn bình dân muốn tiếp xúc với cánh cửa luyện dược thành luyện dược sư. Luyện dược là một công việc rất đốt tiền, trước khi luyện dược sư trở thành cao thủ có thể xuất sư thì luyện dược chính là một cái hố sâu không đáy.
Chỉ trong vài giờ mà Trình Chu đã làm tổn thất hơn một nửa số linh dược đã mua trước đó, với lãng phí hôm nay thì hắn cũng đã bay mất 3.000 đồng vàng rồi.
Tuy rằng tiền mua linh dược thì hắn cũng đã gom lại rồi nhưng mà cứ lãng phí như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt. Lần đầu tiên Trình Chu cảm nhận sâu sắc về mức độ đốt tiền của luyện dược sư.
Dịch Thành Giang phát hiện trong cuốn tranh sách có một loại thuốc tương tự với loại thuốc thức tỉnh, nên trong đầu cũng nảy sinh ra một vài ý nghĩ rồi đưa ra kiến nghị của mình cho Trình Chu, đây cũng coi như là một bước tiến ngoài mong đợi của Trình Chu từ lúc bắt đầu tới giờ luôn rồi đấy.
Lăn lộn cả ngày mà mới chế tạo được có 1 loại linh dược nên Trình Chu cũng cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
"Luyện chế linh dược cũng quá khó khăn rồi." Trình Chu nói.
Clara tỏ vẻ rất đương nhiên nói: "Luyện dược vốn dĩ là một công việc rất khó cho nên luyện dược sư mới hiếm như vậy đó."
Trình Chu thở dài rồi thầm nghĩ: Hình như là hắn đã quá đơn giản hoá việc luyện dược này rồi. Lần này, chỉ sợ là hắn cần phải tìm một người thạo nghề dạy cho hắn luyện dược bài bản thôi, không thì cũng phải tìm được một người có thể đọc được những văn tự này để giúp hắn phiên dịch cuốn sách này ra. Nếu cứ để hắn tự lần mò như thế này thì sợ hắn cũng không làm được cái gì mà còn tốn tiền nữa. Nhưng mà, bây giờ thì làm sao có thể kiếm được một luyện dược sư chứ? Chuyện cường mua cường bán hình như cũng không tốt lắm thì phải.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: "Thật ra thì anh cần loại linh dược nào cũng có thể trực tiếp đi nhập hàng là được."
Trình Chu: "......" Đúng là như vậy thật. Việc hắn có thể thông qua sức mạnh không gian mà truyền tống đi nhập hàng có vẻ nhanh hơn và tiện hơn thật, độ nguy hiểm còn thấp, mà hiệu quả lại cao. Nhưng mà Trình Chu vẫn cảm thấy chính mình tự nắm giữ lấy kỹ thuật luyện dược thì vẫn tốt hơn, nhiều kỹ năng thì thêm đường sống mà. Sức mạnh không gian cuả hắn là hoàn toàn xuất phát từ ấn ký môn hộ đằng sau lưng, lỡ đâu ấn ký môn hộ xảy ra vấn đề gì thì không phải là phiền toái lớn à. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại thì hắn có thể trở thành luyện dược sư thì cho dù ấn ký môn hộ gặp vấn đề, cánh cửa có gặp trục trặc việc hắn vẫn còn tinh thông một món nghề thì vẫn có thể sống tạm được.
Đàm Thiếu Thiên có chút kích động nói: "Nhập hàng? Anh đi đâu nhập hàng vậy ạ? Lần này mang em đi cùng với được không?"
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái rồi nói: "Không tốt lắm đâu."
Đàm Thiếu Thiên trợn tròn mắt mà trong lòng cũng phải có chút buồn bực, anh trai hắn đi đâu cũng kè kè với anh dâu, còn dẫn hắn theo thì lại ngại trói buộc. Hừ, đồ tiêu chuẩn kép này.
......
Bận việc một hồi thì Trình Chu cũng thu hồi hộp đụng linh thảo lại rồi đi về.
Số linh dược mà Trình Chu mang vẫn còn dư lại một ít nên Trình Chu cũng trực tiếp đưa luôn cho Dịch Thành Giang.
Dịch Thành Giang liên tục từ chối, sau thì Trình Chu cũng nói rằng số linh dược này hắn cũng chẳng làm gì nữa, mà hắn cũng không rảnh để xử lý đám linh thảo còn lại nên Dịch Thành Giang đành phải miễn cưỡng mà nhận chúng.
Trình Chu cũng đã cân nhắc kỹ càng, trong thời gian sắp tới thì hắn cũng không thể nào mà biến thành luyện dược sư ngay lập tức được nên số linh thảo này nằm trong tay của Dịch Thành Giang chắc gẳn sẽ có ích hơn ở trong tay hắn.
Bởi vì Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên cùng nhau đến chởi nên Dịch Thành Giang cũng có thể vui vẻ trong một thời gian rất dài.
Sau khi hai đứa cháu ai vừa rời khỏi thì Dịch Thành Giang cũng phải mất một thời gian rất lâu mới có thể bình tĩnh lại. Sau đó thì ông cũng trực tiếp chuyên tâm vào công việc phân tích và nghiên cứu thuốc mới
Mặc dù, phần lớn linh thảo mà Trình Chu mang đến đã bị tàn phá sạch nhưng số dư lại cũng đủ để nghiên cứu một thời gian rồi.
......
Đàm gia.
Dịch Thù Tuyết ngồi ở trên ghê sofa mà nhìn Đàm Thiếu Thiên một lúc rồi hỏi: "Hai anh em con đi đến chỗ ông ngoại sao?"
Đàm Thiếu Thiên gật đầu cũng có chút kiềm chế mà nói: "Dạ vâng ạ."
Dịch Thù Tuyết trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói: "Ông ngoại con có khoẻ không?"
Đàm Thiếu Thiên: "Ông ngoại nhìn cũng rất khoẻ. Con thấy hôm nay tâm tình của ông cũng không tệ lắm."
Dịch Thù Tuyết gật đầu rồi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Vậy là tốt rồi."
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dịch Thù Tuyết rồi phồng mà lên nói: "Mẹ, nếu mẹ lo lắng cho ông ngoại như vậy thì mẹ đến thăm ông đi."
Nghe vậy thì bàn tay đang đặt trên đầu gối của Dịch Thù Tuyết theo bản năng cuộn tròn lại rồi nói: "Rồi, nói sau đi."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Cũng được ạ."
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Thiếu Thiên cũng có chút tò mò nói: "Hôm nay anh trai con đi làm thí nghiệm luyện chế thuốc sao? Kết quả thế nào rồi."
Đàm Thiếu Thiên cau mày nói: "Cũng không quá thuận lợi ạ."
Cũng may đây là số linh dược mà anh hai tự mình mang tới nên muốn phá bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Còn nếu đây mà là linh thảo của cục dị năng thì thảm hoạ hôm nay anh trai hắn gây ra sẽ bị đám khoa học điên bên cục dị năng thoá mạ chửi rủa đến sói đầu chết mất.
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: "Quả nhiên là vẫn quá miễn cưỡng."
Cuốn sách cổ đó đã được Dịch Thù Tuyết phục hồi lại như cũ nên bên trong có cái gì thì bà vẫn biết rất rõ.
"Con thấy hình như anh hai đang có tính toán khác." Đàm Thiếu Thiên đoán lần này anh trai hắn lại đi gây chuyện nữa đây.
End chap 124
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.