Chương 32: Ngân Long (银龙: Yín Lóng)
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Một nhà Trình Chu vui vẻ hoà thuận và ấm áp thì bầu không khó trong nhà bác cả của Trình Chu lại không được tốt cho lắm.
Trình Vĩnh Kiệt có chút khinh thường nói: “Me, còn không phải chỉ là một chiếc Volkswagen thôi sao? Có đáng để mẹ cằn nhẵn nãy giờ hay không? Xe của nó còn kém xa chiếc xe của con kìa, Trình Chu mắt nhìn cũng chỉ được như vậy mà thôi.”
Lý Hồng tràn ngập phẫn nộ nói: “Nó thanh toán hết trong 1 lần, còn mày thì sao?”
Trình Vĩnh Kiệt cau mày không hài lòng nói: “Mẹ, bây giờ mọi người đều mua xe bằng hợp đồng trả góp, chẳng có ai thèm thanh toán một lần như đồ quê mùa kia đâu.”
Lý Hồng cay đắng nói: “Nếu lúc trước mày cầm số tiền đó đi hạ sính lễ cho con gái nhà người ta thì không phải bây giờ con mày đã biết chạy rồi sao?”
Trình Vĩnh Kiệt có chút không hài lòng nói: “Mẹ có thể đừng nhắc về chuyện đó nữa được không? Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi chứ, với lại cô gái đó cũng quá xấu.”
Lý Hồng tức giận nói: “Con gái người ta đã có nhà có xe, điều kiện tốt như vậy mà mày còn kén chọn. Mày nói là mày có thể tìm được mối tốt hơn, lại còn nói là con gái ông chủ lớn có hứng thú với mày. Bây giờ thì làm sao? Người thì không bắt được lại còn mất việc.”
Trình Vĩnh Kiệt nhíu mày khó chịu nói: “Đứa con gái đó là một kẻ phàm tục, cô ta nhìn thấy tên kia lái chiếc Porsche nên căn bản chướng mắt con.”
Lý Hồng nghe vậy thì giận sôi máu nói: “Sao? Mày còn muốn đổi Porsche nữa à?”
Trình Vĩnh Kiệt sốt ruột nói: “Không, con chỉ tuỷ tiện nói mà thôi.”
“Mày mỗi ngày ở nhà chỉ biết chơi game, mau biến đi tìm việc làm đi.”
Trình Vĩnh Kiệt rầu rĩ nói: “Con cũng muốn tìm công việc, nhưng hiện tại còn không phải tất cả các ông chủ bây giờ đều quá keo kiệt, còn không thèm trả lương cao sao?”
Lý Hồng lườm Trình Vĩnh Kiệt và nói: “Mày đừng kén chọn quá, công việc mà bố mày tìm cho mày lúc trước cũng không phải rất tốt sao? Vừa nhẹ nhàng vừa ổn định.”
Trình Chu ủ rũ nói: “Mẹ, công việc đó có gì mà tốt, một tháng chỉ được 5.000, còn không đủ trả khoản vay mua ô tô của con.”
Lý Hồng tức giận nói: “Mày vẫn còn có mặt mũi để nói nữa à? Tại sao mày cứ phải đòi mua một chiếc xe sang như vậy? Nếu mày không mua thì mày có cần phải trả tiền hàng tháng cao như vậy không?”
Trình Vĩnh Kiệt có chút không kiên nhẫn nhìn Lý Hồng nói: “Con vẫn đang tìm việc mà, tìm công việc tốt cũng giống như việc tìm một cô vợ tốt vậy, hai việc này cái nào cũng không thể qua loa được, thà thiếu còn hơn là lãng phí tài năng của con. Bây giờ không phải mọi người đều đề nghị sau khi tốt nghiệp đại học thì nên ở nhà nghỉ ngơi 2 năm để rèn luyện tâm tính bản thân sao.”
“Người ta ở nhà nghỉ ngơi là vì phải học lên thạc sĩ, học thi công chức chứ không phải chơi game như mày.”
Trình Vĩnh Kiệt không coi là đúng nói: “Biết rồi, con không phải đang chuẩn bị để thi công chức sao?”
Lý Hồng bị Trình Vĩnh Kiệt chọc cho giận đỏ mặt nhưng cũng không làm gì được hét lên.
“Là do mày không biết phấn đấu, Trình Chu chính là cầm theo 50 vạn tiền thưởng trở về, tao xem Lý Thái Bình (李彩萍: lǐcǎipíng) hẳn là mặt muốn hếch lên trời rồi kìa.”
Lý Hồng và Lý Thái Bình là chị em dâu và luôn cạnh khoé nhau từng chút một, không ai chịu thua ai một chuyện gì.
Lý Hồng đã áp chế Lý Thái Bình hơn nửa đời người, hiện tại thấy một nhà Trình Trường Tùng muốn phất lên làm trong lòng cảm thấy cực kỳ hụt hẫng.
Trình Vĩnh Kiệt ủ rũ nó: “Tiền thưởng nào có thể dễ lấy như vậy chứ! Tư bản đều là cáo già hết rồi, con nghĩ Trình Chu sợ là bị một phú bà nào đó bao nuôi đi.”
Lý Hồng nghĩ nghĩ một hồi cũng cảm thấy có khả năng, hiện tại mọi ngành nghề trong xã hội để đã bão hoà, muốn làm giàu là không thể làm trong một sớm một chiều được, con đường nhanh nhất chỉ có thể là bán thân cho người giàu có mà thôi.
Trình Chu bất quá cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hiện tại đến thạc sĩ còn nhan nhản ra chứ đừng nói là sinh viên mới tốt nghiệp muốn khởi nghiệp thành công.
Lỳ Hồng cũng oán giận nói: “Bị phú bà bao dưỡng cũng không phải không tốt, nếu mày có bản lĩnh thì mày cũng có thể tìm được phú bà để bao dưỡng.”
Trình Vĩnh Kiệt trường mắt nhìn Lý Hồng không vui nói: “Đủ rồi! Nếu mẹ đã thích Trình Chu như vậy thì kiếm nó tới làm con trai đi.”
Nhìn thái độ của Trình Vĩnh Kiệt như vậy Lý Hồng chỉ có thể tức giận mà không làm gì được.
…….
Sau khi dùng bữa tối xong thì Trình Chu cũng quay về phòng.
Dạ U nhìn Trình Chu có chút không vui nói: “Ngươi sẽ tham gia buổi tiệc sinh nhật kia à?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi tham gia buổi tiệc thì ta phải làm sao?” Dạ U hỏi.
Trình Chu nghĩ một chút rồi nói: “Cậu có thể chờ tôi ở trong xe.”
Dạ U tức giận nói: “Ngươi thì được đi ăn uống thả ga còn ta phải ở ngoài chờ?”
Trình Chu xoa trán nói: “Hay là tôi mua trà sữa cho cậu nhé.”
Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu nói: “Một ly trà sữa mà đòi thu mua ta sao? Ngươi cho rằng ta có thể dễ tống cổ như vậy sao?”
“Vậy 8 ly thì sao?” Trình Chu thăm dò hỏi.
Dạ U nguôi nguôi nói: “Này thì nghe cũng không tệ.”
Trình Chu lo lắng nhìn Dạ U tự nhủ: Dạ U ăn uống như vậy sẽ không bị biến thành tên béo chứ? Nhưng mà chỉ béo không thì còn ổn, lỡ bị mắc bệnh tiểu đường thì phải làm sao? Nếu Dạ U mà béo lên thì không biết hắn cũng có thể bị béo lên hay không? Nhưng mà nói cho cùng thì Dạ U cũng không phải người bình thường nên thể chất cũng không thể so sánh với người thường được.
Dạ U nhìn Trình Chu không hài lòng hỏi: “Ngươi lại suy nghĩ cái gì nữa vậy? Đang chê ta uống quá nhiều đúng không?”
Trình Chu vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không hề, sao cậu có thể nghĩ như thế được.”
Dạ U có chút tò mò nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi cùng với cái người tên Chu Bách Vạn từng xảy ra xung đột sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vì cái gì?” Dạ U tò mò nhìn Trình Chu bắt đầu bật chế độ hóng chuyện.
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ này của Dạ U thì bất đắc dĩ nghĩ: Không ngờ Dạ U còn có mặt này nữa nha. “Bởi vì hắn ta ghen tị với tôi, ghen tôi đẹp trai và được hoan nghênh hơn hắn.”
Dạ U chớp chớp mắt nói: “Thì ra là thế.”
Trình Chu nghĩ thầm: Thì ra là thế là có ý gì? Là Dạ U tán thành hắn lớn lên đẹp trai hay lớn lên không đẹp trai vậy?
…..
Ngày hôm sau.
Trình Chu lái xe chở Trình Dương tới nhà hàng.
Trình Dương nhìn địa chỉ trên điện thoại rồi nói: “Anh hai, nhà hàng mà Chu Bách Vạn tổ chức tiệc sinh nhật là khách sạn tư nhân của hắn.”
“Làm ăn cũng thật lớn.” Trình Chu nói.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng thế, tên mập chết tiệt kia xác thực là sinh ra đã ở vạch đích, người so với người càng tức chết người mà.”
Khách sạn này đã bị Chu Bách Vạn bao hết, phía bên trong khách sạn cũng đã xuất hiện không ít bạn học cũ của Trình Chu, phía bể cá của nhà hàng cũng đang có vài người túm tụm vây quanh một cái bể cá dài có nuôi một vài con cá đang lượn qua lượn lại.
“Trình Chu đến rồi à! Mau lại đây nhìn này, Chu tổng có nuôi một con Ngân Long này.” Người vừa nói chuyện cũng là một người bạn học cũ của Trình Chu gọi là Lưu Chí Huy, hiện đang là quản lý khách sạn. Người này là đàn em của Chu Bách Vạn, thời còn đi học thì người này đã đi theo Chu Bách Vạn luôn mồm gọi” đại ca”, nên sau khi tốt nghiệp thì Chu Bách Vạn cũng giúp đỡ cậu ta rất nhiều.
Trình Chu đi về phía bể cá. Trong sảnh khách sạn có 3 cái bể cả, trong đó có một con Ngân Long và hơn 20 loại phượng hoàng bay (飞凤鱼: fēi fèng yú). Bên cạnh là một bể thì nuôi một con Hồng Long (红龙鱼: Hóng lóng yú) và một con cá đuối trắng đen Potamotrygon sp (黑白满天星: hēibái mǎn tiān xīng). Bể cuối cùng thì bình thường hơn một chút, với vài con cá Koi (锦鲤: jǐn lǐ) có màu sắc khác nhau như cá Koi trắng đỏ (锦鲤 红白: jǐn lǐ hóng bái), cá Koi ba màu Taisho (锦鲤 大正: jǐn lǐ dàzhèng), cá Koi ba màu Showa (锦鲤 昭和: jǐn lǐ zhāohé), cá chép vàng (黄金: huángjīn), cá chép đỏ (红鲤: hóng lǐ),… loại nào cũng có.
Một người đàn ông mặc tây trang nhận xét về con cá rồng trắng nói: “Con cá của Chu Bách Vạn nuôi ở bể này nhìn rất giống con Bạch Kim Long. Con này nhìn quá đẹp, toàn thân trắng như tuyết có cảm giác như trong suốt, toàn thân thuần khiết không chút tạp chất, đôi mắt màu đỏ, nhìn cực kỳ ưu nhã, con này ít cũng phải 30 vạn đến 50 vạn thì không thể rước về được.”
Một người phụ nữ xách túi hàng hiệu bên cạnh nói: “Con cá đuối này cũng không rẻ, ít nhất cũng hơn 10 vạn tệ.”
Một số ban học đang tập trung trước bể cá xem nào nhiệt, đa số thì mọi người cũng không biết nhiều về cá nhưng nghe về cá có giá bạc triệu thì cũng rất muốn mở mang tầm mắt.
Trình Dương nhìn vào bể cá vài lần mà không nói lời nào.
Chu Bách Vạn vội vàng đi ra rồi cùng mọi người hàn huyên một hồi sau đó nhìn về phía Trình Chu nói vọng ra.
“Trình Chu, nghe nói cậu dạo này mới thăng chức phải không?”
“Làm gì mà thăng chức hay không thăng chức, chỉ là tuỳ tiện kiếm thêm thu nhập mà thôi.” Trình Chu nói.
Chu Bách Vạn có chút đắc ý nói: “Để tôi nói cho mọi người nghe, sinh viên đại học hiện giờ cũng không đáng tiền, các cậu nhìn trong khách sạn của tôi này, tuyển vào toàn là sinh viên đại học, đôi khi còn có thạc sĩ lẫn vào nữa. Trình Chu, nếu công việc không thuận lợi thì có thể vào chỗ tôi làm, một tháng trả cậu 6.000 tiền công, thế nào?”
Trình Chu mỉm cười nói: “Cảm ơn, nhưng mà không cần.”
Chu Bách Vạn vẫn cười nhưng ngũ khí đã lạnh dần xuống hỏi: “Không cần sao, chê ít à?”
Trình Dương cau mày đứng dậy nói: “Anh trai tôi đang rất được ông chủ coi trọng, còn vừa mới cầm mấy chục vạn tiền thưởng về đây, không cần cậu quan tâm”
Trình Dương vừa nói ra thì vài người ở sảnh cũng nhìn về hướng Trình Chu đầy hứng thú.
Chu Bách Vạn cười nói: “Trình Chu nhìn cũng thật có tiền đồ đấy.”
Trình Chu cũng cười nói: “Đều là kiếm vài đồng tiền trinh thôi, nào dám so sánh với ông chủ Chu chứ. Cậu mới là người làm đại sự.”
Chu Bách Vạn cười nói: “Đều đã chuẩn bị sắp xong rồi, mọi người lên lầu ngồi đi.
Trong bữa tiệc, Chu Bách Vạn giơ chén rượu và thỉnh thoảng nói to. Một vài người bạn học vây quanh Chu Bách Vạn rồi tâng bốc, cảnh tượng nhìn cũng vô cũng nháo nhiệt.
Trình Chu nhìn cảnh ăn uống rượu chè linh đình trong sảnh rồi thả sức ăn và cảm thấy có chút nhàm chán.
…..
Sau bữa ăn thì Trình Chu cũng mang Trình Dương rời khỏi khách sạn.
Sau khi trải qua một buổi khoe khoang của một tên nhà giàu mới nổi thì Trình Chu phát hiện em trai Trình Dương tâm trạng có chút hạ xuống, nghèo không đáng sợ, đáng sợ chính là nhận ra bản thân mình chính là người nghèo.
Trình Chu bước vào phòng thì thân hình của Dạ U cũng hiện ra.
Dạ U không quá vui vẻ nhìn Trình Chu nói: “Ngươi được đó.”
Trình Chu nhìn Dạ U cẩn thận lấy lòng: “Sao vậy? Giận rồi?”
Dạ U có chút bất mãn nói: “Tên khốn khiếp này, ngươi đi theo những người đó ăn uống bỏ ta một bên.”
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Không phải đã mua trà sữa cho cậu rồi sao? Mà cậu cũng đừng nghĩ hôm nay tôi ăn uống vui vẻ, hôm nay là tôi đi coi người ta khoe khoang sự giàu có của người ta đó. Mặc dù có ăn có uống nhưng cũng rất áp lực.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Áp lực sao? Sao ta không thấy thế, ta còn thấy ngươi còn rất cao hứng kìa.”
Trình Chu: “…” Được rồi, thực ra thì hắn cũng không có thực sự có áp lực, nếu là trước đây thì hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy tên mập Chu Bách Vạn đó khoe khoang, nhưng hiện tại thì không giống nữa, Chu Bách Vạn cũng chỉ là một người bình thường có tiền, còn hắn thì lại là người có thể xuyên qua hai thế giới, sớm muộn gì thì giá trị con người của hắn cũng vượt qua Chu Bách Vạn mà thôi.
“Sao hôm nay mọi người lại vây quanh mấy cái bể cá vậy?”
Trình Chu cũng tuỳ ý giải thích: “Xem cá thôi, mấy cái bể cá đó giá trị cũng mấy trăm vạn, như con ngân long kia Chu Bách Vạn tốn hơn 50 vạn mới tới tay được.
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “50 vạn sao? Cái xe của ngươi mới hơn 20 vạn mà thôi, một con cá đó có thể đổi tới 2 chiếc xe sao?”
Trình Chu gật đầu có chút buồn nói: “Đúng là thế đấy.”
Cái xã hội này bất công thế đấy, người thì vì ngày đủ ba bữa mà làm việc cật lực, kẻ thì nuôi mấy cái ô tô trong bể cá.
Dạ U có chút khó hiểu nói: “Sao lại đắt như vậy? Ta cũng đã nhìn qua, con cá kia còn không có ma lực, cũng không phải ma thú, có ăn cũng chẳng có tác dụng gì mà?”
Trình Chu nghẹn một chút nói: “Cá đó người ta mua cũng không phải để ăn, mà để ngắm.”
Dạ U càng khó hiểu mà hỏi: “Ngắm, cũng đâu có gì đẹp mà ngắm.
Trình Chu khẽ thở dài nói: “Củ cải rau xanh, mỗi người đều có sở thích không giống nhau, mấy người kia là thích nhìn hàng hiếm, trong mắt bọn họ thì con ngân long đẹp đẽ kia là vô giá.”
Dạ U: “Không hiểu.”
Trình Chu cũng lắc đầu nghĩ: Đừng nói là Dạ U không hiểu, chính hắn cũng không thể hiểu nổi. Có lẽ chờ đến lúc hắn có thật nhiều tiền và không phải phát sầu vì tiền tiêu hàng ngày thì có lẽ hắn mới hiểu được. Có lẽ đến lúc đó thì hắn sẽ cảm thấy xã hội này quá xô bồ, nên yêu cầu cần phải nuôi mấy con cá để tu thân dưỡng tính thì hắn mới có thể hiểu được. Còn bây giờ thì hắn còn xa mới đạt được cái trình độ đó.
End chap 32
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Vĩnh Kiệt có chút khinh thường nói: “Me, còn không phải chỉ là một chiếc Volkswagen thôi sao? Có đáng để mẹ cằn nhẵn nãy giờ hay không? Xe của nó còn kém xa chiếc xe của con kìa, Trình Chu mắt nhìn cũng chỉ được như vậy mà thôi.”
Lý Hồng tràn ngập phẫn nộ nói: “Nó thanh toán hết trong 1 lần, còn mày thì sao?”
Trình Vĩnh Kiệt cau mày không hài lòng nói: “Mẹ, bây giờ mọi người đều mua xe bằng hợp đồng trả góp, chẳng có ai thèm thanh toán một lần như đồ quê mùa kia đâu.”
Lý Hồng cay đắng nói: “Nếu lúc trước mày cầm số tiền đó đi hạ sính lễ cho con gái nhà người ta thì không phải bây giờ con mày đã biết chạy rồi sao?”
Trình Vĩnh Kiệt có chút không hài lòng nói: “Mẹ có thể đừng nhắc về chuyện đó nữa được không? Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi chứ, với lại cô gái đó cũng quá xấu.”
Lý Hồng tức giận nói: “Con gái người ta đã có nhà có xe, điều kiện tốt như vậy mà mày còn kén chọn. Mày nói là mày có thể tìm được mối tốt hơn, lại còn nói là con gái ông chủ lớn có hứng thú với mày. Bây giờ thì làm sao? Người thì không bắt được lại còn mất việc.”
Trình Vĩnh Kiệt nhíu mày khó chịu nói: “Đứa con gái đó là một kẻ phàm tục, cô ta nhìn thấy tên kia lái chiếc Porsche nên căn bản chướng mắt con.”
Lý Hồng nghe vậy thì giận sôi máu nói: “Sao? Mày còn muốn đổi Porsche nữa à?”
Trình Vĩnh Kiệt sốt ruột nói: “Không, con chỉ tuỷ tiện nói mà thôi.”
“Mày mỗi ngày ở nhà chỉ biết chơi game, mau biến đi tìm việc làm đi.”
Trình Vĩnh Kiệt rầu rĩ nói: “Con cũng muốn tìm công việc, nhưng hiện tại còn không phải tất cả các ông chủ bây giờ đều quá keo kiệt, còn không thèm trả lương cao sao?”
Lý Hồng lườm Trình Vĩnh Kiệt và nói: “Mày đừng kén chọn quá, công việc mà bố mày tìm cho mày lúc trước cũng không phải rất tốt sao? Vừa nhẹ nhàng vừa ổn định.”
Trình Chu ủ rũ nói: “Mẹ, công việc đó có gì mà tốt, một tháng chỉ được 5.000, còn không đủ trả khoản vay mua ô tô của con.”
Lý Hồng tức giận nói: “Mày vẫn còn có mặt mũi để nói nữa à? Tại sao mày cứ phải đòi mua một chiếc xe sang như vậy? Nếu mày không mua thì mày có cần phải trả tiền hàng tháng cao như vậy không?”
Trình Vĩnh Kiệt có chút không kiên nhẫn nhìn Lý Hồng nói: “Con vẫn đang tìm việc mà, tìm công việc tốt cũng giống như việc tìm một cô vợ tốt vậy, hai việc này cái nào cũng không thể qua loa được, thà thiếu còn hơn là lãng phí tài năng của con. Bây giờ không phải mọi người đều đề nghị sau khi tốt nghiệp đại học thì nên ở nhà nghỉ ngơi 2 năm để rèn luyện tâm tính bản thân sao.”
“Người ta ở nhà nghỉ ngơi là vì phải học lên thạc sĩ, học thi công chức chứ không phải chơi game như mày.”
Trình Vĩnh Kiệt không coi là đúng nói: “Biết rồi, con không phải đang chuẩn bị để thi công chức sao?”
Lý Hồng bị Trình Vĩnh Kiệt chọc cho giận đỏ mặt nhưng cũng không làm gì được hét lên.
“Là do mày không biết phấn đấu, Trình Chu chính là cầm theo 50 vạn tiền thưởng trở về, tao xem Lý Thái Bình (李彩萍: lǐcǎipíng) hẳn là mặt muốn hếch lên trời rồi kìa.”
Lý Hồng và Lý Thái Bình là chị em dâu và luôn cạnh khoé nhau từng chút một, không ai chịu thua ai một chuyện gì.
Lý Hồng đã áp chế Lý Thái Bình hơn nửa đời người, hiện tại thấy một nhà Trình Trường Tùng muốn phất lên làm trong lòng cảm thấy cực kỳ hụt hẫng.
Trình Vĩnh Kiệt ủ rũ nó: “Tiền thưởng nào có thể dễ lấy như vậy chứ! Tư bản đều là cáo già hết rồi, con nghĩ Trình Chu sợ là bị một phú bà nào đó bao nuôi đi.”
Lý Hồng nghĩ nghĩ một hồi cũng cảm thấy có khả năng, hiện tại mọi ngành nghề trong xã hội để đã bão hoà, muốn làm giàu là không thể làm trong một sớm một chiều được, con đường nhanh nhất chỉ có thể là bán thân cho người giàu có mà thôi.
Trình Chu bất quá cũng chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hiện tại đến thạc sĩ còn nhan nhản ra chứ đừng nói là sinh viên mới tốt nghiệp muốn khởi nghiệp thành công.
Lỳ Hồng cũng oán giận nói: “Bị phú bà bao dưỡng cũng không phải không tốt, nếu mày có bản lĩnh thì mày cũng có thể tìm được phú bà để bao dưỡng.”
Trình Vĩnh Kiệt trường mắt nhìn Lý Hồng không vui nói: “Đủ rồi! Nếu mẹ đã thích Trình Chu như vậy thì kiếm nó tới làm con trai đi.”
Nhìn thái độ của Trình Vĩnh Kiệt như vậy Lý Hồng chỉ có thể tức giận mà không làm gì được.
…….
Sau khi dùng bữa tối xong thì Trình Chu cũng quay về phòng.
Dạ U nhìn Trình Chu có chút không vui nói: “Ngươi sẽ tham gia buổi tiệc sinh nhật kia à?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi tham gia buổi tiệc thì ta phải làm sao?” Dạ U hỏi.
Trình Chu nghĩ một chút rồi nói: “Cậu có thể chờ tôi ở trong xe.”
Dạ U tức giận nói: “Ngươi thì được đi ăn uống thả ga còn ta phải ở ngoài chờ?”
Trình Chu xoa trán nói: “Hay là tôi mua trà sữa cho cậu nhé.”
Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu nói: “Một ly trà sữa mà đòi thu mua ta sao? Ngươi cho rằng ta có thể dễ tống cổ như vậy sao?”
“Vậy 8 ly thì sao?” Trình Chu thăm dò hỏi.
Dạ U nguôi nguôi nói: “Này thì nghe cũng không tệ.”
Trình Chu lo lắng nhìn Dạ U tự nhủ: Dạ U ăn uống như vậy sẽ không bị biến thành tên béo chứ? Nhưng mà chỉ béo không thì còn ổn, lỡ bị mắc bệnh tiểu đường thì phải làm sao? Nếu Dạ U mà béo lên thì không biết hắn cũng có thể bị béo lên hay không? Nhưng mà nói cho cùng thì Dạ U cũng không phải người bình thường nên thể chất cũng không thể so sánh với người thường được.
Dạ U nhìn Trình Chu không hài lòng hỏi: “Ngươi lại suy nghĩ cái gì nữa vậy? Đang chê ta uống quá nhiều đúng không?”
Trình Chu vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không hề, sao cậu có thể nghĩ như thế được.”
Dạ U có chút tò mò nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi cùng với cái người tên Chu Bách Vạn từng xảy ra xung đột sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Vì cái gì?” Dạ U tò mò nhìn Trình Chu bắt đầu bật chế độ hóng chuyện.
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ này của Dạ U thì bất đắc dĩ nghĩ: Không ngờ Dạ U còn có mặt này nữa nha. “Bởi vì hắn ta ghen tị với tôi, ghen tôi đẹp trai và được hoan nghênh hơn hắn.”
Dạ U chớp chớp mắt nói: “Thì ra là thế.”
Trình Chu nghĩ thầm: Thì ra là thế là có ý gì? Là Dạ U tán thành hắn lớn lên đẹp trai hay lớn lên không đẹp trai vậy?
…..
Ngày hôm sau.
Trình Chu lái xe chở Trình Dương tới nhà hàng.
Trình Dương nhìn địa chỉ trên điện thoại rồi nói: “Anh hai, nhà hàng mà Chu Bách Vạn tổ chức tiệc sinh nhật là khách sạn tư nhân của hắn.”
“Làm ăn cũng thật lớn.” Trình Chu nói.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng thế, tên mập chết tiệt kia xác thực là sinh ra đã ở vạch đích, người so với người càng tức chết người mà.”
Khách sạn này đã bị Chu Bách Vạn bao hết, phía bên trong khách sạn cũng đã xuất hiện không ít bạn học cũ của Trình Chu, phía bể cá của nhà hàng cũng đang có vài người túm tụm vây quanh một cái bể cá dài có nuôi một vài con cá đang lượn qua lượn lại.
“Trình Chu đến rồi à! Mau lại đây nhìn này, Chu tổng có nuôi một con Ngân Long này.” Người vừa nói chuyện cũng là một người bạn học cũ của Trình Chu gọi là Lưu Chí Huy, hiện đang là quản lý khách sạn. Người này là đàn em của Chu Bách Vạn, thời còn đi học thì người này đã đi theo Chu Bách Vạn luôn mồm gọi” đại ca”, nên sau khi tốt nghiệp thì Chu Bách Vạn cũng giúp đỡ cậu ta rất nhiều.
Trình Chu đi về phía bể cá. Trong sảnh khách sạn có 3 cái bể cả, trong đó có một con Ngân Long và hơn 20 loại phượng hoàng bay (飞凤鱼: fēi fèng yú). Bên cạnh là một bể thì nuôi một con Hồng Long (红龙鱼: Hóng lóng yú) và một con cá đuối trắng đen Potamotrygon sp (黑白满天星: hēibái mǎn tiān xīng). Bể cuối cùng thì bình thường hơn một chút, với vài con cá Koi (锦鲤: jǐn lǐ) có màu sắc khác nhau như cá Koi trắng đỏ (锦鲤 红白: jǐn lǐ hóng bái), cá Koi ba màu Taisho (锦鲤 大正: jǐn lǐ dàzhèng), cá Koi ba màu Showa (锦鲤 昭和: jǐn lǐ zhāohé), cá chép vàng (黄金: huángjīn), cá chép đỏ (红鲤: hóng lǐ),… loại nào cũng có.
Một người đàn ông mặc tây trang nhận xét về con cá rồng trắng nói: “Con cá của Chu Bách Vạn nuôi ở bể này nhìn rất giống con Bạch Kim Long. Con này nhìn quá đẹp, toàn thân trắng như tuyết có cảm giác như trong suốt, toàn thân thuần khiết không chút tạp chất, đôi mắt màu đỏ, nhìn cực kỳ ưu nhã, con này ít cũng phải 30 vạn đến 50 vạn thì không thể rước về được.”
Một người phụ nữ xách túi hàng hiệu bên cạnh nói: “Con cá đuối này cũng không rẻ, ít nhất cũng hơn 10 vạn tệ.”
Một số ban học đang tập trung trước bể cá xem nào nhiệt, đa số thì mọi người cũng không biết nhiều về cá nhưng nghe về cá có giá bạc triệu thì cũng rất muốn mở mang tầm mắt.
Trình Dương nhìn vào bể cá vài lần mà không nói lời nào.
Chu Bách Vạn vội vàng đi ra rồi cùng mọi người hàn huyên một hồi sau đó nhìn về phía Trình Chu nói vọng ra.
“Trình Chu, nghe nói cậu dạo này mới thăng chức phải không?”
“Làm gì mà thăng chức hay không thăng chức, chỉ là tuỳ tiện kiếm thêm thu nhập mà thôi.” Trình Chu nói.
Chu Bách Vạn có chút đắc ý nói: “Để tôi nói cho mọi người nghe, sinh viên đại học hiện giờ cũng không đáng tiền, các cậu nhìn trong khách sạn của tôi này, tuyển vào toàn là sinh viên đại học, đôi khi còn có thạc sĩ lẫn vào nữa. Trình Chu, nếu công việc không thuận lợi thì có thể vào chỗ tôi làm, một tháng trả cậu 6.000 tiền công, thế nào?”
Trình Chu mỉm cười nói: “Cảm ơn, nhưng mà không cần.”
Chu Bách Vạn vẫn cười nhưng ngũ khí đã lạnh dần xuống hỏi: “Không cần sao, chê ít à?”
Trình Dương cau mày đứng dậy nói: “Anh trai tôi đang rất được ông chủ coi trọng, còn vừa mới cầm mấy chục vạn tiền thưởng về đây, không cần cậu quan tâm”
Trình Dương vừa nói ra thì vài người ở sảnh cũng nhìn về hướng Trình Chu đầy hứng thú.
Chu Bách Vạn cười nói: “Trình Chu nhìn cũng thật có tiền đồ đấy.”
Trình Chu cũng cười nói: “Đều là kiếm vài đồng tiền trinh thôi, nào dám so sánh với ông chủ Chu chứ. Cậu mới là người làm đại sự.”
Chu Bách Vạn cười nói: “Đều đã chuẩn bị sắp xong rồi, mọi người lên lầu ngồi đi.
Trong bữa tiệc, Chu Bách Vạn giơ chén rượu và thỉnh thoảng nói to. Một vài người bạn học vây quanh Chu Bách Vạn rồi tâng bốc, cảnh tượng nhìn cũng vô cũng nháo nhiệt.
Trình Chu nhìn cảnh ăn uống rượu chè linh đình trong sảnh rồi thả sức ăn và cảm thấy có chút nhàm chán.
…..
Sau bữa ăn thì Trình Chu cũng mang Trình Dương rời khỏi khách sạn.
Sau khi trải qua một buổi khoe khoang của một tên nhà giàu mới nổi thì Trình Chu phát hiện em trai Trình Dương tâm trạng có chút hạ xuống, nghèo không đáng sợ, đáng sợ chính là nhận ra bản thân mình chính là người nghèo.
Trình Chu bước vào phòng thì thân hình của Dạ U cũng hiện ra.
Dạ U không quá vui vẻ nhìn Trình Chu nói: “Ngươi được đó.”
Trình Chu nhìn Dạ U cẩn thận lấy lòng: “Sao vậy? Giận rồi?”
Dạ U có chút bất mãn nói: “Tên khốn khiếp này, ngươi đi theo những người đó ăn uống bỏ ta một bên.”
Trình Chu nhìn Dạ U nói: “Không phải đã mua trà sữa cho cậu rồi sao? Mà cậu cũng đừng nghĩ hôm nay tôi ăn uống vui vẻ, hôm nay là tôi đi coi người ta khoe khoang sự giàu có của người ta đó. Mặc dù có ăn có uống nhưng cũng rất áp lực.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Áp lực sao? Sao ta không thấy thế, ta còn thấy ngươi còn rất cao hứng kìa.”
Trình Chu: “…” Được rồi, thực ra thì hắn cũng không có thực sự có áp lực, nếu là trước đây thì hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy tên mập Chu Bách Vạn đó khoe khoang, nhưng hiện tại thì không giống nữa, Chu Bách Vạn cũng chỉ là một người bình thường có tiền, còn hắn thì lại là người có thể xuyên qua hai thế giới, sớm muộn gì thì giá trị con người của hắn cũng vượt qua Chu Bách Vạn mà thôi.
“Sao hôm nay mọi người lại vây quanh mấy cái bể cá vậy?”
Trình Chu cũng tuỳ ý giải thích: “Xem cá thôi, mấy cái bể cá đó giá trị cũng mấy trăm vạn, như con ngân long kia Chu Bách Vạn tốn hơn 50 vạn mới tới tay được.
Trình Chu có chút nghi hoặc nói: “50 vạn sao? Cái xe của ngươi mới hơn 20 vạn mà thôi, một con cá đó có thể đổi tới 2 chiếc xe sao?”
Trình Chu gật đầu có chút buồn nói: “Đúng là thế đấy.”
Cái xã hội này bất công thế đấy, người thì vì ngày đủ ba bữa mà làm việc cật lực, kẻ thì nuôi mấy cái ô tô trong bể cá.
Dạ U có chút khó hiểu nói: “Sao lại đắt như vậy? Ta cũng đã nhìn qua, con cá kia còn không có ma lực, cũng không phải ma thú, có ăn cũng chẳng có tác dụng gì mà?”
Trình Chu nghẹn một chút nói: “Cá đó người ta mua cũng không phải để ăn, mà để ngắm.”
Dạ U càng khó hiểu mà hỏi: “Ngắm, cũng đâu có gì đẹp mà ngắm.
Trình Chu khẽ thở dài nói: “Củ cải rau xanh, mỗi người đều có sở thích không giống nhau, mấy người kia là thích nhìn hàng hiếm, trong mắt bọn họ thì con ngân long đẹp đẽ kia là vô giá.”
Dạ U: “Không hiểu.”
Trình Chu cũng lắc đầu nghĩ: Đừng nói là Dạ U không hiểu, chính hắn cũng không thể hiểu nổi. Có lẽ chờ đến lúc hắn có thật nhiều tiền và không phải phát sầu vì tiền tiêu hàng ngày thì có lẽ hắn mới hiểu được. Có lẽ đến lúc đó thì hắn sẽ cảm thấy xã hội này quá xô bồ, nên yêu cầu cần phải nuôi mấy con cá để tu thân dưỡng tính thì hắn mới có thể hiểu được. Còn bây giờ thì hắn còn xa mới đạt được cái trình độ đó.
End chap 32
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.