Chương 240: Quả Nham Tinh Linh
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Đảo Bạch Sa.
Trình Chu mang Dạ U quay lại đảo Bạch Sa, diện tích của đảo Bạch Sa này vô cùng lớn, nhìn sơ thì cũng rộng gấp 3 đến 4 lần đảo San Hô.
Nhìn từng con nham thạch cự ngao đang đẩy quả nham đi khắp nơi trên bờ cát nhìn cũng rất thú vị, đây cũng là phong cảnh độc đáo trên đảo Bạch Sa này.
Đất đai trên đảo Bạch Sa này chủ yếu là bờ cát trắng trải dài cho nên nơi này không thích hợp để trồng trọt những cây lương thực, nhưng mà nơi này lại cực kỳ thích hợp cho cây nham quả sinh trưởng.
Hai người Trình Chu bước vào rừng cây quả nham, có thể nói rừng cây quả nham của đảo Bạch Sa này chính là rừng cây nham quả lớn nhất Hiệp Loan quần đảo rồi.
Ở nơi này có khoảng chừng mấy vạn cây quả nham cao chót vót treo đầy quả nham trên buồng, càng vào sâu bên trong rừng quả nham cây cối nhìn càng tươi tốt, hơn nữa thì còn có một số lượng lớn nham thạch cự ngao ẩn nấp bên trong rừng cây này. Lâu lâu thì Trình Chu cũng dẫm nhầm lên mấy quả nham đang lăn lóc và mấy con nham thạch cự ngao đang bò bò dưới đất. Có vẻ như cả một mảnh rừng cây quả nham rộng lớn này toàn là quả nham bị rớt dưới đất và nham thạch cự ngao.
Tránh bị dẫm nhầm thì Trình Chu cũng mang theo Dạ U thuấn di vào bên trong trung tâm của rừng cây, sau khi tiến vào khu vực trung tâm thì hai người liền nhìn thấy mấy con cao giai cua lớn đang đánh nhau, một bên bò một bên đánh nhau tán loạn cả lên.
Hai con cao giai nham thạch cự ngao này đánh nhau vô cùng kịch liệt, chúng nó đánh hăng đến mức chân cẳng cũng rụng rời văng ra khắp nơi, mắt mũi cũng bị chọc cho mù rồi có con còn bị bay hết anten.
Trình Chu nhìn hai con cua đang đánh nhau thì hứng thú đứng xem diễn, sau đó thì hắn cũng chớp chớp mắt mà cảm thán: “Chậc chậc. Đánh mạnh quá vậy, gãy chân mù mắt luôn rồi kìa, vậy là nãy giờ chúng nó đang đánh nhau đúng không?”
Dạ U trừng Trình Chu một cái rồi tức giận nói: “Không đánh nhau thì anh nghĩ chúng nó đang làm cái gì chứ?”
Trình Chu ngoác miệng ra cười mà không nói gì.
Dạ U lắc đầu nói nhỏ: “Anh đấy, một cái đầu vàng khè toàn ý xấu.”
Trình Chu: “……" Sao hắn lại vàng khè rồi? Mấy cái chuyện như cá nước thân mật thì không phải là lẽ thường tình sao?
Trình Chu: “Hình như là hai con này đang tranh đoạt cái gì đó thì phải, chúng ta đi qua nhìn thử đi.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Hai người Trình Chu cũng nhanh chóng phát hiện đồ mà hai con cao giai nham thạch cự ngao đang tranh đoạt đó là một quả nham to đùng, bên cạnh nó là một cây quả nham vương cao chừng mấy trăm mét, đường kính cỡ 5 – 6 mét, trên đỉnh của cây quả nham vương có một con đại Tinh Linh đang sinh sống.
So với các loại cây quả nham bình thường thì đúng là độ cao và độ rộng của cây quả nham vương này đúng là vượt trội hơn hẳn, hơn nữa trên cái cây cao mấy trăm mét này còn có hàng trăm quả nham đường kính cỡ 1 mét đang đung đưa nhìn rất mê mẩn.
Dạ U nhìn con đại Tinh Linh đang đứng ở trên đỉnh của cây quả nham thì trừng mắt và có chút kinh ngạc mà thốt lên: “Sao có thể chứ? Là đại Tinh Linh sao? Hoá ra không phải là một con tiểu Tinh Linh bình thường mà là một con đại Tinh Linh sao?”
Các phương thức tiến hoá của Tinh Linh cũng theo cấp bậc bao gồm: Tinh Linh trùng – hạ Tinh Linh – trung Tinh Linh – thượng Tinh Linh – đại Tinh Linh.
Trên đại Tinh Linh hẳn là cũng còn cấp bậc cao hơn nữa nhưng mà đại Tinh Linh ở Hiệp Loan quần đảo đã là lông phượng sừng lân luôn rồi, là Tinh Linh có cấp bậc cao nhất rồi. Có lẽ là ở một nơi khác thì đại Tinh Linh cũng chỉ là cấp bậc khá nhỏ giống như hạ Tinh Linh ở Hiệp Loan quần đảo cũng nên.
Dạ U không khỏi kích động mà vui mừng, toàn bộ cái Hiệp Loan quần đảo cũng chỉ có một con đại Tinh Linh của vương thất đó là con Tuyết anh đại Tinh Linh, là một con linh dược Tinh Linh chuyên cung cấp các loại linh thảo cho vương tộc và con đại Tinh Linh đó cũng là trợ lực lớn nhất cho sự phát triển của vương tộc, ngoài nó ra thì cũng không nhìn thấy con đại Tinh Linh nào khác nữa.
Phía dưới vương tộc cũng có nhiều hầu tước bá tước, mấy quý tộc này cũng chỉ có thượng Tinh Linh để gieo trồng chứ chưa hề nhìn thấy một quý tộc nào có đại Tinh Linh cả. Mà nếu như có được một con đại Tinh Linh thì có lẽ bọn họ cũng không dám lộ ra vì sợ rước hoạ sát thân.
Dưới gốc cây quả nham vương này cũng có hàng trăm quả nham thành thục rơi xuống, phần lớn quả nham này đã bị bể do trọng lực của mấy quả này quá nặng và cây cũng quá cao. Còn lại mấy quả hoàn chỉnh không bị bể thì lại bị con nham thạch cự ngao vương giữ lại làm lương thực dự trữ.
Nơi này vẫn còn duy trì lại những uy áp của con nham thạch cự ngao vương, có lẽ đây là phương pháp đánh dấu lãnh thổ của con nham thạch cự ngao vương này cũng nên.
Lúc mà con Địa giai nham thạch cự ngao vương này còn ở thì nơi này cũng không có bất kỳ một con nham thạch cự giai cao cấp nào dám mò đến khu vực này, nhưng mà sau khi con Địa giai nham thạch cự ngao bị di dời đi ra chỗ khác thì uy áp cũng theo đó mà bị suy giảm đi rất nhiều, mà sau khi lớp uy áp bị tiêu tán đi thì những con cao giai nham thạch cự ngao kia cũng không thể chống được dụ hoặc của những trái nham cao cáp mà bò tới tranh đoạt.
Trình Chu cũng nhanh chóng lấy một quả nham vương rồi cắt đầu ra nếm thử chút nước bên trong thì cũng tán thưởng không thôi: “Không tồi.”
Dạ U cũng đi lên rồi nếm thử một miếng nước và cũng có chút kinh ngạc mà cảm thán: “Năng lượng bên trong quả nham này cũng thật dồi dào, đây hẳn là một loại linh dược tự nhiên rồi. Đảo Bạch Sa này có nhiều nham thạch cự ngao như vậy chác hẳn là vì con quả nham Tinh Linh này cũng nên. Con Địa giai nham thạch cự nham mà anh dời đi hẳn là đã tiến hoá được hẳn là dựa vào những trái quả nham cao cấp này.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chắc là vậy.”
Trình Chu lại uống thêm một miếng nước quả nham nữa, lúc trước vì đề cao thực lực mà Trình Chu đã sử dụng không ngừng Long huyết linh dược, tác dụng của loại linh dược đó cũng được nhưng mà sau khi sử dụng quả nham cao cấp này thì hắn cũng cảm thấy dược tính của hai loại linh dược này gàn như tương đương với nhau thôi.
Mấy con nham thạch cự ngao cao giai này đang đánh nhau kịch liệt như vậy có lẽ là vì muốn tranh đoạt quyền sở hữu những quả nham cao cấp và cây quả nham vương này, nếu như mấy con nham thạch cự ngao kia có thể sử dụng mấy quả nham cao cấp này trong một thời gian dài thì có lẽ chúng nó cũng có thể tiến giai thành Địa giai nham thạch cự ngao.
Dạ U đang uống nước quả nham thì bừng tỉnh rồi nói thầm: “Sao em lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?”
Thiên phú của những con nham thạch cự ngao này đúng là loại lót đế nhất trong các loại lót đế cho nên thực lực của chúng nó rất yếu kém, bởi vì yếu kém như vậy cho nên đám nham thạch cự ngao này có thể tiến giai lên thành cao cấp nham thạch cự giai đã là chuyện hy hữu, mà tiến giai lên Địa giai nham thạch cự giai là việc cực kỳ khó khăn. Mà đảo Bạch Sa này lại xuất hiện những cái việc khó khăn như thế cho nên đảo Bạch Sa này chắc chắn là phải có một cơ duyên nào đó thì mới có thể thúc đẩy cho đám lót đế này tiến giai.
“Trước đây dù có nghĩ tới nhưng mà chúng ta cũng không có thực lực để đánh bại được. Hiện tại cũng tốt mà.” Trình Chu nói.
Dạ U gật đầu nói: “Anh nói cũng đúng.”
Thực ra thì Hiệp Loan quần đảo này cũng không thiếu những người thông minh, nghe nói là trước kia cũng có không ít thương đội đã phái cảm tử quân tiến lên hòn đảo này để hái quả nham về buôn bán. Nhưng mà lúc đó thì mục tiêu những người này cũng chỉ mới nghĩ là hái những quả ở rìa ngoài thôi chứ cũng không tới để thăm dò cái bí mật ẩn sâu bên trong này.
Trình Chu và Dạ U nhặt hết những quả nham cao cấp rụng ở dưới đất và bỏ hết vào nhẫn không gian.
Con đại Tinh Linh đang đứng trên cây quả nham vương từ trên cao nhìn xuống hai người Trình Chu và Dạ U, nhìn thấy hai người họ nhặt trái cây rồi đứng trên cây cười khặc khặc, cũng không biết là cười cái gì.
“Rầm” Một quả nham từ trên cây bay xuống hướng về phía hai người mà rơi.
Trình Chu cũng phất tay đem quả nham vừa bị đánh xuống hất ra xa.
Một quả nham cao cấp này cũng nặng mấy trăm cân, rơi từ trên cái cây mấy trăm mét kia xuống thì đúng là hơi khủng khiếp đấy. Sau đó thì hơn mười mấy quả nham lại tiếp tục từ trên tập kích rầm rầm xuống dưới, nhìn mười mấy quả đang khí thế mà rơi xuống như vậy mà nện xuống đất thì chắc cũng lõm thành mấy cái hố to đùng mất.
Trình Chu cũng nhanh chóng tránh sang một bên, hắn cũng biết là một trái ban đầu mới rơi kia không phải là ngoài ý muốn nên chắc chắn là có một đợt tập kích liên tiếp như vậy.
Dạ U nhìn con đại Tinh Linh đang đứng phía trên thì nhăn mày rồi phóng ra một mũi tên ánh sáng – quang tiễn.
Con quả nham đại Tinh Linh cũng nghiêng người tránh sang một bên rồi linh hoạt mà tránh né mấy mũi tên.
Con quả nham đại Tinh Linh này cũng không hề yếu đuối cũng không dễ bắt nạt như các loại Tinh Linh cấp thấp trước, hơn nữa thân hình của nó tuy lớn hơn một chút nhưng mà nó cũng rất linh hoạt, Dạ U lại tiếp tục bắn ra thêm vài quang tiễn nữa thì cũng bị con đại Tinh Linh này tóm luôn.
Quả nham Tinh Linh này cầm những quang tiễn trên tay rồi quơ quơ rồi đứng trên thân cây nhảy múa nhìn như thể đang diễu võ dương oai với hai người bọn họ.
Trình Chu và Dạ U đang đứng ở dưới tàng cây thần sắc bình thường mà nhìn chằm chằm vào con quả nham Tinh Linh mà đánh giá.
Con đại Tinh Linh nhìn thấy những khiêu kích của bản thân lại không hiệu quả gì quá lớn cho nên nó trừng mắt mà nhìn hai người bọn họ rồi đem những quang tiễn mới tóm được nhét vào miệng mà cắn cắn một hồi. Sau khi cắn nuốt thì nó bỗng nhiên cảm thấy hình như hương vị của quang tiễn này rất không tồi, ăn xong thì hai mắt của con đại Tinh Linh này cũng bừng sáng lên.
Trình Chu cau mày cũng có chút bất thường mà nói: “Quang tiễn này bị ăn hết rồi?”
Dạ U cười cười có chút bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc này cũng khá nghịch ngợm đấy.”
Con quả nham đại Tinh linh phẩy phẩy tay làm một số lượng lớn quả nham cũng từ trên cây ầm ầm bay xuống đánh về phía hai người họ.
Trình Chu cũng phất phất tay một hồi thu toàn hộ những quả nham mới bị đánh qua vào trong nhẫn không gian.
Con quả nham đại Tinh Linh nhìn những quả nham vừa biến mất kia thì cũng có chút mờ mịt mà chớp chớp đôi mắt.
Trình Chu cười cười nói: “Thằng nhóc này hình như rất thích em đấy, nó vừa mới tặng lễ cho em kìa.”
Dạ U: “Anh xác định hả?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng mà, con Bí đỏ Tinh Linh nói như vậy đấy.”
Dạ U: “……”
Hoá ra dùng mấy quả đạn nham kia phóng xuống ầm ầm nhưu vậy là thích người sao? Suýt nữa thì hiểu lầm ý tốt của thằng nhỏ rồi.
Con quả nham đại Tinh Linh ngồi trên thân cây hai chân đung đưa và đưa đôi mắt mông chờ mà nhìn về phía Dạ U.
Trình Chu nhìn con đại Tinh Linh đang háo hức kia thì nói: “Hình như là thằng nhóc này đang chờ em phóng quang tiễn nữa đấy.”
Dạ U: “…”
Dạ U giang hai tay ra, năng lượng của quang minh cũng nhanh chóng ngưng tụ thành những quả cầu ánh sáng nhỏ rồi hướng về phía con quả nham đại Tinh Linh mà bay tới.
Con quả Nham đại Tinh Linh nhanh chóng tóm lấy mấy quả quang cầu rồi cho vào miệng gặm lấy gặm để, một quả cầu ánh sáng nhanh chóng bị nó cắn thành mảnh vụn rồi nuốt luôn vào bụng.
Trình Chu nhìn con quả nham đại Tinh Linh đang ăn thì nhăn mày nói: “Con Tinh Linh này ăn uống có chút bạo nha.”
Cái tư thế ăn uống này cứ như nó bị đói bụng mấy trăm năm vậy? Nhìn y như Tinh Linh chạy nạn là thế nào ấy nhỉ?
Gặm xong một quả quang cầu rồi thì con quả nham đại Tinh Linh lại đưa đôi mắt trông chờ mà nhìn về phía Dạ U.
Trình Chu chớp mắt nói: “Nó ăn chưa đủ kìa.”
Dạ U lại sử dụng năng lực ngưng tụ ra thêm một quả quang cầu cỡ lớn rồi ném về phía con quả nham đại Tinh Linh kia.
Con quả nham đại Tinh Linh ngồi trên cây ôm một quả quang cầu đường kính cỡ 1 mét và không ngừng gặm cắn và hút.
Quả quang cầu mà Dạ U ngưng tụ ra lần này cũng ẩn chứa một loại năng lượng quang minh tương đối dồi dào, nhưng mà con quả nham đại Tinh Linh này ăn uống cũng không hề nhỏ cho nên chỉ chốc lát thì quả quang cầu này cỡ lớn này cũng bị gặm sạch sẽ.
Trình Chu cũng có chút khác thường mà nói: “Sức ăn của thằng nhóc này đúng là không hề nhỏ đâu.”
Dạ U: “Dù sao thì nó cũng là đại Tinh Linh mà.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em nói cũng đúng, đại Tinh Linh thì ăn uống như vậy cũng có thể lý giải được. Hình như nó rất có cảm tình với em đấy, em thử khế ước nó đi.”
Dạ U có chút chần chờ nói: “Nhưng em là Năng lực giả mà. Hình như là sẽ xung đột với Tinh Linh đấy.”
Sau khi đấu khí khôi phục thì Dạ U cũng suy xét tới chuyện không biết khả năng khế ước với Tinh Linh có thể cũng đã được khôi phục rồi hay không? Nhưng mà trước nay cậu cũng mới nghĩ tới chứ chưa dám thử làm.
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đấu khí của em cũng đã khôi phục lại rồi mà đúng không? Hẳn là không có việc gì đâu. Em cứ thử xem đi.”
Dạ U nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng đúng.”
Dáng vẻ của Tinh Linh trước nay vẫn luôn rất tinh xảo và xinh đẹp, năng lực của Tinh Linh cũng không thể tưởng tượng được nên Dạ U vẫn luôn chờ mong rằng cậu cũng có thể khế ước lại với Tinh Linh.
Năm đó, Dạ U vẫn luôn cho rằng bản thân có thể sẽ kế thừa toàn bộ Tinh Linh của Hoàng Kim tiểu mạch đảo, mà thời gian trước đó cậu cũng từng đề cập chuyện khế ước này với phụ thân rồi, nhưng mà lúc đó người phụ thân kia của cậy vẫn luôn nói rằng chưa phải là thời điểm thích hợp và cậu cần phải chuyên chú tu luyện để tăng trưởng đấu khí, cũng dùng lời ngon tiếng ngọt nói cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Lúc đó thì cậu vẫn còn ngây thơ mà cho rằng người phụ thân này lo lắng tuổi tác của cậu còn quá nhỏ cho nên cậu chưa thể khống chế tốt, phụ thân cũng chưa muốn giao con hoàng kim tiểu mạch Tinh Linh lại cho cậu. Bây giờ ngẫm lại thì ngay từ lúc đầu người phụ thân kia của cậu đã không muốn giao con Tinh Linh đó cho cậu rồi. Tuổi nhỏ cái gì chứ, tăng đấu khí cái quỷ gì chứ? Chỉ là những lời nguỵ biện hoặc là những cái cớ mà thôi. Là do cậu quá ngây thơ không hiểu lòng người mới bị vậy.
Dạ U cũng trích máu ra để thử ký khế ước với con quả nham đại Tinh Linh luôn. Ban đầu thì cậu cũng nghĩ thử một lần coi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng lập tức dừng tay, không nghĩ tới là toàn bộ quá trình lại thuận lợi như vậy. Sau khi khế ước đạt thành thuận lợi thì con quả nham đại Tinh Linh cũng thuận lợi mà thu vào trong thân thể Dạ U.
Trình Chu nhìn Dạ U có chút mong chờ mà nói: “Thành?”
Dạ U gật đầu nói: “Thành. Em đã cảm giác được cánh cửa.”
Trình Chu cau mày nói: “Cánh cửa?”
Dạ U gật đầu rồi lên tiếng giải thích nói: “Ban đầu em cảm thấy Tinh Linh vẫn có chút gì đó bài xích với ma lực trong cơ thể em, nhưng mà ngay sau đó thì trong cơ thể em lại xuất hiện hư ảnh của cánh cửa. Chính cánh cửa này đã áp chế luôn cái phần bài xích này xuống dưới. Loại cảm giác này giống như …”
Trình Chu vuốt vuốt cằm rồi nghĩ nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Là hai thế lực đối nghịch đang đánh nhau loạn, sau đó một thằng mạnh hơn sẽ thắng thế rồi nó đè ép thằng yếu hơn xuống đúng không?”
Bởi vì giữa bọn họ có mối liên hệ thông qua hạt giống cộng sinh cho nên hai người bọn họ vẫn luôn tâm ý thương thông. Thời điểm mà Dạ U cảm giác được như thế nào thì phía Trình Chu cũng có thể cảm giác được y chang như vậy. Cho nên Trình Chu cũng gần như cảm giác được thời điểm mà Dạ U khế ước với Tinh Linh.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi gật đầu nói: “Hình như là vậy, nhưng mà tình hình có vẻ rất thú vị hơn thế. Mối quan hệ của ma lực trong thân thể cậu và sức mạnh của Tinh Linh tựa hồ giống như hai hệ thống lực lượng hoàn toàn bất đồng với nhau, quan trọng hơn hình như chúng nó còn xung đột với nhau nữa. Nhưng mà anh lại chia sẻ cánh cửa không gian của anh sang thân thể em, đây lại là một hệ thống lực lượng thứ 3 nữa đang bị áp chế trong cơ thể em. Và hệ thống lực lượng thứ 3 này lại hoàn toàn đứng trên cả hệ thống lực lượng của ma lực và hệ thống lực lượng của sức mạnh Tinh Linh.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chuyện bình thường.”
Cánh cửa không gian trong thân thể hắn chính là cánh cửa có thể truyền tống qua hai vị diện khác nhau đấy. Cho dù là có rất nhiều Năng lực giả có được những năng lực rất thần kỳ đi chăng nữa nhưng mà những năng lực đó mà so với sức mạnh của cánh cửa không gian này thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Trình Chu cười cười nói: “Nếu đã khế ước thành công thì sau này chúng ta cứ chậm rãi mà nghiên cứu là được rồi. Hiện tại chúng ta đem mấy cái này mang về cho mọi người thử một chút đồ mới mẻ đi.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
End chap 240
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu mang Dạ U quay lại đảo Bạch Sa, diện tích của đảo Bạch Sa này vô cùng lớn, nhìn sơ thì cũng rộng gấp 3 đến 4 lần đảo San Hô.
Nhìn từng con nham thạch cự ngao đang đẩy quả nham đi khắp nơi trên bờ cát nhìn cũng rất thú vị, đây cũng là phong cảnh độc đáo trên đảo Bạch Sa này.
Đất đai trên đảo Bạch Sa này chủ yếu là bờ cát trắng trải dài cho nên nơi này không thích hợp để trồng trọt những cây lương thực, nhưng mà nơi này lại cực kỳ thích hợp cho cây nham quả sinh trưởng.
Hai người Trình Chu bước vào rừng cây quả nham, có thể nói rừng cây quả nham của đảo Bạch Sa này chính là rừng cây nham quả lớn nhất Hiệp Loan quần đảo rồi.
Ở nơi này có khoảng chừng mấy vạn cây quả nham cao chót vót treo đầy quả nham trên buồng, càng vào sâu bên trong rừng quả nham cây cối nhìn càng tươi tốt, hơn nữa thì còn có một số lượng lớn nham thạch cự ngao ẩn nấp bên trong rừng cây này. Lâu lâu thì Trình Chu cũng dẫm nhầm lên mấy quả nham đang lăn lóc và mấy con nham thạch cự ngao đang bò bò dưới đất. Có vẻ như cả một mảnh rừng cây quả nham rộng lớn này toàn là quả nham bị rớt dưới đất và nham thạch cự ngao.
Tránh bị dẫm nhầm thì Trình Chu cũng mang theo Dạ U thuấn di vào bên trong trung tâm của rừng cây, sau khi tiến vào khu vực trung tâm thì hai người liền nhìn thấy mấy con cao giai cua lớn đang đánh nhau, một bên bò một bên đánh nhau tán loạn cả lên.
Hai con cao giai nham thạch cự ngao này đánh nhau vô cùng kịch liệt, chúng nó đánh hăng đến mức chân cẳng cũng rụng rời văng ra khắp nơi, mắt mũi cũng bị chọc cho mù rồi có con còn bị bay hết anten.
Trình Chu nhìn hai con cua đang đánh nhau thì hứng thú đứng xem diễn, sau đó thì hắn cũng chớp chớp mắt mà cảm thán: “Chậc chậc. Đánh mạnh quá vậy, gãy chân mù mắt luôn rồi kìa, vậy là nãy giờ chúng nó đang đánh nhau đúng không?”
Dạ U trừng Trình Chu một cái rồi tức giận nói: “Không đánh nhau thì anh nghĩ chúng nó đang làm cái gì chứ?”
Trình Chu ngoác miệng ra cười mà không nói gì.
Dạ U lắc đầu nói nhỏ: “Anh đấy, một cái đầu vàng khè toàn ý xấu.”
Trình Chu: “……" Sao hắn lại vàng khè rồi? Mấy cái chuyện như cá nước thân mật thì không phải là lẽ thường tình sao?
Trình Chu: “Hình như là hai con này đang tranh đoạt cái gì đó thì phải, chúng ta đi qua nhìn thử đi.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Hai người Trình Chu cũng nhanh chóng phát hiện đồ mà hai con cao giai nham thạch cự ngao đang tranh đoạt đó là một quả nham to đùng, bên cạnh nó là một cây quả nham vương cao chừng mấy trăm mét, đường kính cỡ 5 – 6 mét, trên đỉnh của cây quả nham vương có một con đại Tinh Linh đang sinh sống.
So với các loại cây quả nham bình thường thì đúng là độ cao và độ rộng của cây quả nham vương này đúng là vượt trội hơn hẳn, hơn nữa trên cái cây cao mấy trăm mét này còn có hàng trăm quả nham đường kính cỡ 1 mét đang đung đưa nhìn rất mê mẩn.
Dạ U nhìn con đại Tinh Linh đang đứng ở trên đỉnh của cây quả nham thì trừng mắt và có chút kinh ngạc mà thốt lên: “Sao có thể chứ? Là đại Tinh Linh sao? Hoá ra không phải là một con tiểu Tinh Linh bình thường mà là một con đại Tinh Linh sao?”
Các phương thức tiến hoá của Tinh Linh cũng theo cấp bậc bao gồm: Tinh Linh trùng – hạ Tinh Linh – trung Tinh Linh – thượng Tinh Linh – đại Tinh Linh.
Trên đại Tinh Linh hẳn là cũng còn cấp bậc cao hơn nữa nhưng mà đại Tinh Linh ở Hiệp Loan quần đảo đã là lông phượng sừng lân luôn rồi, là Tinh Linh có cấp bậc cao nhất rồi. Có lẽ là ở một nơi khác thì đại Tinh Linh cũng chỉ là cấp bậc khá nhỏ giống như hạ Tinh Linh ở Hiệp Loan quần đảo cũng nên.
Dạ U không khỏi kích động mà vui mừng, toàn bộ cái Hiệp Loan quần đảo cũng chỉ có một con đại Tinh Linh của vương thất đó là con Tuyết anh đại Tinh Linh, là một con linh dược Tinh Linh chuyên cung cấp các loại linh thảo cho vương tộc và con đại Tinh Linh đó cũng là trợ lực lớn nhất cho sự phát triển của vương tộc, ngoài nó ra thì cũng không nhìn thấy con đại Tinh Linh nào khác nữa.
Phía dưới vương tộc cũng có nhiều hầu tước bá tước, mấy quý tộc này cũng chỉ có thượng Tinh Linh để gieo trồng chứ chưa hề nhìn thấy một quý tộc nào có đại Tinh Linh cả. Mà nếu như có được một con đại Tinh Linh thì có lẽ bọn họ cũng không dám lộ ra vì sợ rước hoạ sát thân.
Dưới gốc cây quả nham vương này cũng có hàng trăm quả nham thành thục rơi xuống, phần lớn quả nham này đã bị bể do trọng lực của mấy quả này quá nặng và cây cũng quá cao. Còn lại mấy quả hoàn chỉnh không bị bể thì lại bị con nham thạch cự ngao vương giữ lại làm lương thực dự trữ.
Nơi này vẫn còn duy trì lại những uy áp của con nham thạch cự ngao vương, có lẽ đây là phương pháp đánh dấu lãnh thổ của con nham thạch cự ngao vương này cũng nên.
Lúc mà con Địa giai nham thạch cự ngao vương này còn ở thì nơi này cũng không có bất kỳ một con nham thạch cự giai cao cấp nào dám mò đến khu vực này, nhưng mà sau khi con Địa giai nham thạch cự ngao bị di dời đi ra chỗ khác thì uy áp cũng theo đó mà bị suy giảm đi rất nhiều, mà sau khi lớp uy áp bị tiêu tán đi thì những con cao giai nham thạch cự ngao kia cũng không thể chống được dụ hoặc của những trái nham cao cáp mà bò tới tranh đoạt.
Trình Chu cũng nhanh chóng lấy một quả nham vương rồi cắt đầu ra nếm thử chút nước bên trong thì cũng tán thưởng không thôi: “Không tồi.”
Dạ U cũng đi lên rồi nếm thử một miếng nước và cũng có chút kinh ngạc mà cảm thán: “Năng lượng bên trong quả nham này cũng thật dồi dào, đây hẳn là một loại linh dược tự nhiên rồi. Đảo Bạch Sa này có nhiều nham thạch cự ngao như vậy chác hẳn là vì con quả nham Tinh Linh này cũng nên. Con Địa giai nham thạch cự nham mà anh dời đi hẳn là đã tiến hoá được hẳn là dựa vào những trái quả nham cao cấp này.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chắc là vậy.”
Trình Chu lại uống thêm một miếng nước quả nham nữa, lúc trước vì đề cao thực lực mà Trình Chu đã sử dụng không ngừng Long huyết linh dược, tác dụng của loại linh dược đó cũng được nhưng mà sau khi sử dụng quả nham cao cấp này thì hắn cũng cảm thấy dược tính của hai loại linh dược này gàn như tương đương với nhau thôi.
Mấy con nham thạch cự ngao cao giai này đang đánh nhau kịch liệt như vậy có lẽ là vì muốn tranh đoạt quyền sở hữu những quả nham cao cấp và cây quả nham vương này, nếu như mấy con nham thạch cự ngao kia có thể sử dụng mấy quả nham cao cấp này trong một thời gian dài thì có lẽ chúng nó cũng có thể tiến giai thành Địa giai nham thạch cự ngao.
Dạ U đang uống nước quả nham thì bừng tỉnh rồi nói thầm: “Sao em lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?”
Thiên phú của những con nham thạch cự ngao này đúng là loại lót đế nhất trong các loại lót đế cho nên thực lực của chúng nó rất yếu kém, bởi vì yếu kém như vậy cho nên đám nham thạch cự ngao này có thể tiến giai lên thành cao cấp nham thạch cự giai đã là chuyện hy hữu, mà tiến giai lên Địa giai nham thạch cự giai là việc cực kỳ khó khăn. Mà đảo Bạch Sa này lại xuất hiện những cái việc khó khăn như thế cho nên đảo Bạch Sa này chắc chắn là phải có một cơ duyên nào đó thì mới có thể thúc đẩy cho đám lót đế này tiến giai.
“Trước đây dù có nghĩ tới nhưng mà chúng ta cũng không có thực lực để đánh bại được. Hiện tại cũng tốt mà.” Trình Chu nói.
Dạ U gật đầu nói: “Anh nói cũng đúng.”
Thực ra thì Hiệp Loan quần đảo này cũng không thiếu những người thông minh, nghe nói là trước kia cũng có không ít thương đội đã phái cảm tử quân tiến lên hòn đảo này để hái quả nham về buôn bán. Nhưng mà lúc đó thì mục tiêu những người này cũng chỉ mới nghĩ là hái những quả ở rìa ngoài thôi chứ cũng không tới để thăm dò cái bí mật ẩn sâu bên trong này.
Trình Chu và Dạ U nhặt hết những quả nham cao cấp rụng ở dưới đất và bỏ hết vào nhẫn không gian.
Con đại Tinh Linh đang đứng trên cây quả nham vương từ trên cao nhìn xuống hai người Trình Chu và Dạ U, nhìn thấy hai người họ nhặt trái cây rồi đứng trên cây cười khặc khặc, cũng không biết là cười cái gì.
“Rầm” Một quả nham từ trên cây bay xuống hướng về phía hai người mà rơi.
Trình Chu cũng phất tay đem quả nham vừa bị đánh xuống hất ra xa.
Một quả nham cao cấp này cũng nặng mấy trăm cân, rơi từ trên cái cây mấy trăm mét kia xuống thì đúng là hơi khủng khiếp đấy. Sau đó thì hơn mười mấy quả nham lại tiếp tục từ trên tập kích rầm rầm xuống dưới, nhìn mười mấy quả đang khí thế mà rơi xuống như vậy mà nện xuống đất thì chắc cũng lõm thành mấy cái hố to đùng mất.
Trình Chu cũng nhanh chóng tránh sang một bên, hắn cũng biết là một trái ban đầu mới rơi kia không phải là ngoài ý muốn nên chắc chắn là có một đợt tập kích liên tiếp như vậy.
Dạ U nhìn con đại Tinh Linh đang đứng phía trên thì nhăn mày rồi phóng ra một mũi tên ánh sáng – quang tiễn.
Con quả nham đại Tinh Linh cũng nghiêng người tránh sang một bên rồi linh hoạt mà tránh né mấy mũi tên.
Con quả nham đại Tinh Linh này cũng không hề yếu đuối cũng không dễ bắt nạt như các loại Tinh Linh cấp thấp trước, hơn nữa thân hình của nó tuy lớn hơn một chút nhưng mà nó cũng rất linh hoạt, Dạ U lại tiếp tục bắn ra thêm vài quang tiễn nữa thì cũng bị con đại Tinh Linh này tóm luôn.
Quả nham Tinh Linh này cầm những quang tiễn trên tay rồi quơ quơ rồi đứng trên thân cây nhảy múa nhìn như thể đang diễu võ dương oai với hai người bọn họ.
Trình Chu và Dạ U đang đứng ở dưới tàng cây thần sắc bình thường mà nhìn chằm chằm vào con quả nham Tinh Linh mà đánh giá.
Con đại Tinh Linh nhìn thấy những khiêu kích của bản thân lại không hiệu quả gì quá lớn cho nên nó trừng mắt mà nhìn hai người bọn họ rồi đem những quang tiễn mới tóm được nhét vào miệng mà cắn cắn một hồi. Sau khi cắn nuốt thì nó bỗng nhiên cảm thấy hình như hương vị của quang tiễn này rất không tồi, ăn xong thì hai mắt của con đại Tinh Linh này cũng bừng sáng lên.
Trình Chu cau mày cũng có chút bất thường mà nói: “Quang tiễn này bị ăn hết rồi?”
Dạ U cười cười có chút bất đắc dĩ nói: “Thằng nhóc này cũng khá nghịch ngợm đấy.”
Con quả nham đại Tinh linh phẩy phẩy tay làm một số lượng lớn quả nham cũng từ trên cây ầm ầm bay xuống đánh về phía hai người họ.
Trình Chu cũng phất phất tay một hồi thu toàn hộ những quả nham mới bị đánh qua vào trong nhẫn không gian.
Con quả nham đại Tinh Linh nhìn những quả nham vừa biến mất kia thì cũng có chút mờ mịt mà chớp chớp đôi mắt.
Trình Chu cười cười nói: “Thằng nhóc này hình như rất thích em đấy, nó vừa mới tặng lễ cho em kìa.”
Dạ U: “Anh xác định hả?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng mà, con Bí đỏ Tinh Linh nói như vậy đấy.”
Dạ U: “……”
Hoá ra dùng mấy quả đạn nham kia phóng xuống ầm ầm nhưu vậy là thích người sao? Suýt nữa thì hiểu lầm ý tốt của thằng nhỏ rồi.
Con quả nham đại Tinh Linh ngồi trên thân cây hai chân đung đưa và đưa đôi mắt mông chờ mà nhìn về phía Dạ U.
Trình Chu nhìn con đại Tinh Linh đang háo hức kia thì nói: “Hình như là thằng nhóc này đang chờ em phóng quang tiễn nữa đấy.”
Dạ U: “…”
Dạ U giang hai tay ra, năng lượng của quang minh cũng nhanh chóng ngưng tụ thành những quả cầu ánh sáng nhỏ rồi hướng về phía con quả nham đại Tinh Linh mà bay tới.
Con quả Nham đại Tinh Linh nhanh chóng tóm lấy mấy quả quang cầu rồi cho vào miệng gặm lấy gặm để, một quả cầu ánh sáng nhanh chóng bị nó cắn thành mảnh vụn rồi nuốt luôn vào bụng.
Trình Chu nhìn con quả nham đại Tinh Linh đang ăn thì nhăn mày nói: “Con Tinh Linh này ăn uống có chút bạo nha.”
Cái tư thế ăn uống này cứ như nó bị đói bụng mấy trăm năm vậy? Nhìn y như Tinh Linh chạy nạn là thế nào ấy nhỉ?
Gặm xong một quả quang cầu rồi thì con quả nham đại Tinh Linh lại đưa đôi mắt trông chờ mà nhìn về phía Dạ U.
Trình Chu chớp mắt nói: “Nó ăn chưa đủ kìa.”
Dạ U lại sử dụng năng lực ngưng tụ ra thêm một quả quang cầu cỡ lớn rồi ném về phía con quả nham đại Tinh Linh kia.
Con quả nham đại Tinh Linh ngồi trên cây ôm một quả quang cầu đường kính cỡ 1 mét và không ngừng gặm cắn và hút.
Quả quang cầu mà Dạ U ngưng tụ ra lần này cũng ẩn chứa một loại năng lượng quang minh tương đối dồi dào, nhưng mà con quả nham đại Tinh Linh này ăn uống cũng không hề nhỏ cho nên chỉ chốc lát thì quả quang cầu này cỡ lớn này cũng bị gặm sạch sẽ.
Trình Chu cũng có chút khác thường mà nói: “Sức ăn của thằng nhóc này đúng là không hề nhỏ đâu.”
Dạ U: “Dù sao thì nó cũng là đại Tinh Linh mà.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em nói cũng đúng, đại Tinh Linh thì ăn uống như vậy cũng có thể lý giải được. Hình như nó rất có cảm tình với em đấy, em thử khế ước nó đi.”
Dạ U có chút chần chờ nói: “Nhưng em là Năng lực giả mà. Hình như là sẽ xung đột với Tinh Linh đấy.”
Sau khi đấu khí khôi phục thì Dạ U cũng suy xét tới chuyện không biết khả năng khế ước với Tinh Linh có thể cũng đã được khôi phục rồi hay không? Nhưng mà trước nay cậu cũng mới nghĩ tới chứ chưa dám thử làm.
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Đấu khí của em cũng đã khôi phục lại rồi mà đúng không? Hẳn là không có việc gì đâu. Em cứ thử xem đi.”
Dạ U nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng đúng.”
Dáng vẻ của Tinh Linh trước nay vẫn luôn rất tinh xảo và xinh đẹp, năng lực của Tinh Linh cũng không thể tưởng tượng được nên Dạ U vẫn luôn chờ mong rằng cậu cũng có thể khế ước lại với Tinh Linh.
Năm đó, Dạ U vẫn luôn cho rằng bản thân có thể sẽ kế thừa toàn bộ Tinh Linh của Hoàng Kim tiểu mạch đảo, mà thời gian trước đó cậu cũng từng đề cập chuyện khế ước này với phụ thân rồi, nhưng mà lúc đó người phụ thân kia của cậy vẫn luôn nói rằng chưa phải là thời điểm thích hợp và cậu cần phải chuyên chú tu luyện để tăng trưởng đấu khí, cũng dùng lời ngon tiếng ngọt nói cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Lúc đó thì cậu vẫn còn ngây thơ mà cho rằng người phụ thân này lo lắng tuổi tác của cậu còn quá nhỏ cho nên cậu chưa thể khống chế tốt, phụ thân cũng chưa muốn giao con hoàng kim tiểu mạch Tinh Linh lại cho cậu. Bây giờ ngẫm lại thì ngay từ lúc đầu người phụ thân kia của cậu đã không muốn giao con Tinh Linh đó cho cậu rồi. Tuổi nhỏ cái gì chứ, tăng đấu khí cái quỷ gì chứ? Chỉ là những lời nguỵ biện hoặc là những cái cớ mà thôi. Là do cậu quá ngây thơ không hiểu lòng người mới bị vậy.
Dạ U cũng trích máu ra để thử ký khế ước với con quả nham đại Tinh Linh luôn. Ban đầu thì cậu cũng nghĩ thử một lần coi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng lập tức dừng tay, không nghĩ tới là toàn bộ quá trình lại thuận lợi như vậy. Sau khi khế ước đạt thành thuận lợi thì con quả nham đại Tinh Linh cũng thuận lợi mà thu vào trong thân thể Dạ U.
Trình Chu nhìn Dạ U có chút mong chờ mà nói: “Thành?”
Dạ U gật đầu nói: “Thành. Em đã cảm giác được cánh cửa.”
Trình Chu cau mày nói: “Cánh cửa?”
Dạ U gật đầu rồi lên tiếng giải thích nói: “Ban đầu em cảm thấy Tinh Linh vẫn có chút gì đó bài xích với ma lực trong cơ thể em, nhưng mà ngay sau đó thì trong cơ thể em lại xuất hiện hư ảnh của cánh cửa. Chính cánh cửa này đã áp chế luôn cái phần bài xích này xuống dưới. Loại cảm giác này giống như …”
Trình Chu vuốt vuốt cằm rồi nghĩ nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Là hai thế lực đối nghịch đang đánh nhau loạn, sau đó một thằng mạnh hơn sẽ thắng thế rồi nó đè ép thằng yếu hơn xuống đúng không?”
Bởi vì giữa bọn họ có mối liên hệ thông qua hạt giống cộng sinh cho nên hai người bọn họ vẫn luôn tâm ý thương thông. Thời điểm mà Dạ U cảm giác được như thế nào thì phía Trình Chu cũng có thể cảm giác được y chang như vậy. Cho nên Trình Chu cũng gần như cảm giác được thời điểm mà Dạ U khế ước với Tinh Linh.
Dạ U nhìn Trình Chu rồi gật đầu nói: “Hình như là vậy, nhưng mà tình hình có vẻ rất thú vị hơn thế. Mối quan hệ của ma lực trong thân thể cậu và sức mạnh của Tinh Linh tựa hồ giống như hai hệ thống lực lượng hoàn toàn bất đồng với nhau, quan trọng hơn hình như chúng nó còn xung đột với nhau nữa. Nhưng mà anh lại chia sẻ cánh cửa không gian của anh sang thân thể em, đây lại là một hệ thống lực lượng thứ 3 nữa đang bị áp chế trong cơ thể em. Và hệ thống lực lượng thứ 3 này lại hoàn toàn đứng trên cả hệ thống lực lượng của ma lực và hệ thống lực lượng của sức mạnh Tinh Linh.”
Trình Chu gật đầu nói: “Chuyện bình thường.”
Cánh cửa không gian trong thân thể hắn chính là cánh cửa có thể truyền tống qua hai vị diện khác nhau đấy. Cho dù là có rất nhiều Năng lực giả có được những năng lực rất thần kỳ đi chăng nữa nhưng mà những năng lực đó mà so với sức mạnh của cánh cửa không gian này thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Trình Chu cười cười nói: “Nếu đã khế ước thành công thì sau này chúng ta cứ chậm rãi mà nghiên cứu là được rồi. Hiện tại chúng ta đem mấy cái này mang về cho mọi người thử một chút đồ mới mẻ đi.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
End chap 240
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.