Chương 138: Sưu Tầm Linh Thảo
Diệp Ức Lạc
01/04/2024
Thành chủ phủ đảo San Hô.
“Em họ, nghe nói em mới bán ra một lô linh dược hả?” Rogulei dò hỏi.
Trình Chu đã giao cho Michael mấy trăm phần linh dược, trong số thuốc này thì Michael cũng đã sử dụng được một đám, số không dùng được thì hắn cũng đem đi bán hết đổi thành kim tệ và linh thảo cho Trình Chu.
Michael cũng không tập trung mà bán hết một lượt mà hắn đã tính toán đưa ra thị trường từng phần từng phần nhỏ khác nhau thôi. Thị trường tiêu thụ linh dược của đảo San Hô tính ra cũng rất lớn, lượng linh dược nhỏ như vậy chảy vào thị trường thì cũng nhanh chóng bị mua sạch, mà làm như vậy cũng không khiến người khác quá chú ý. Tuy là Michael làm việc rất cẩn thận nhưng mà vẫn có người để tâm mà phát hiện manh mối.
Dạo gần đây Rogulei cũng hay chạy tới hỗ trợ Michael làm việc cho nên hắn vẫn luôn ở trong thành chủ phủ, lẽ tất nhiên là hắn ta cũng phát hiện ra bất thường.
Michael thờ ơ nói: “Đúng là đã bán ra một lô, em cũng là chịu người khác uỷ thác nên bán dùm thôi.”
Rogulei có chút nghi hoặc nói: “Ai uỷ thác?”
Michael nói: “Là một luyện dược sư tương đối điệu thấp đã uỷ thác cho em bán ra số linh dược này.”
Rogulei có chút kinh ngạc nói: “Hoá ra là vậy à? Không nghĩ tới là em họ còn nhận thức một luyện dược sư lợi hại như vậy đấy. Sao chưa từng nghe em nhắc qua?”
Michael cũng muốn nói dối cho qua chuyện, ví dụ như ngoài ý muốn mà phát hiện đồ mà mẫu thân hay phụ thân để lại chẳng hạn, nhưng mà hắn cũng nghĩ tới là sau này chắc chắn sẽ còn nhiều đợt giao dịch với Trình Chu nên hắn cũng không tiện mà bịa chuyện nữa.
Michael cười cười nói: “Trùng hợp mà thôi, cũng may mắn nên mới kết bạn được.”
Rogulei có chút chờ mong hỏi: “Có thể giới thiệu cho anh không?”
Michael có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh họ, nhưng mà người này không thích gặp người lạ. Em cũng không tiện liên hệ với hắn, mấy lần trước cũng là hắn cũng chủ động liên hệ trước với em.”
Rogulei nghe vậy thì cũng có chút khí chịu ở trong lòng nhưng mà hắn vẫn phải kiềm chế xuống mà nói: “Hoá ra là vậy sao? Nghe nói là tính tình của luyện dược sư cũng khá kỳ quái. Nếu thế thì thôi vậy.”
……
Michael xử lý xong sự vụ trong ngày thì cũng trở về phòng ngủ. Vừa mới mở cửa thì cũng thấy Trình Chu đang ở ngồi trên ghế.
“Các hạ sao lại tới đây? Có việc muốn tôi hỗ trợ sao?” Michael hỏi.
Michael cũng vừa mừng vừa sợ trước sự xuất hiện của Trình Chu. Trước đó khi chuẩn bị linh thảo cho Trình Chu thì Michael cũng đã kiếm được không ít. Nhưng mà muốn thu thập một lượng lớn linh thảo ở thị trường lớn như đảo San Hô thì cũng để lại manh mối, sẽ có người chú ý đến động tĩnh thôi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu lấy một danh sách dài ra giao cho Michael nói: “Số linh dược trong danh sách này thành chủ có thể gom đủ không?”
Michael theo bản năng hỏi: “Số linh dược này hình như hơi lạ, các hạ muốn luyện chế loại linh dược gì vậy?”
Trình Chu nghe vậy thì cũng tùy ý mà trả lời: “Linh dược làm tăng khả năng tiến giai của Tinh Linh trùng.”
Michael hỏi hơi đột xuất nên hắn còn nghĩ là Trình Chu sẽ không trả lời cơ, không nghĩ tới là bị Trình Chu ném cho một quả boom như vậy.
Michael kinh hãi nhìn Trình Chu nói: “Các hạ đang nói giỡn phải không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không, tôi nói nghiêm túc.”
Michael có chút hoảng sợ mà nhìn Trình Chu nói: “Linh dược có quan hệ với Tinh Linh trùng đều nằm trong tay luyện dược sư của hoàng gia mà. Chẳng lẽ các hạ lại chạy tới thư viện hoàng gia trộm nữa?”
Trình Chu lắc đầu rất bình tĩnh mà nói: “Không phải.”
Michael gật đầu rồi “Ồ” một tiếng nhưng mà trong lòng cũng rất bồn chồn.
Trình Chu nhìn biểu tình của Michael thì cũng đoán là đối phương không hề tin tưởng.
Trình Chu thầm nghĩ: Đây là đồ gia truyền nhà hắn mà, sao lại không tin chứ?
Trình Chu thở dài nói: “Tôi cũng không làm ra mấy cái chuyện vi phạm pháp luật gì đâu. Mấy chuyện lúc trước chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Tôi cũng là công dân tốt tuân thủ pháp luật nữa đấy.”
Michael: “…..”
Trình Chu không giải thích còn đỡ, Trình Chu lên tiếng giải thích thì Michael lại càng thấp thỏm. Michael thầm nghĩ: Công dân tốt? Từ khi nào mà cái tiêu chuẩn của công dân tốt nó lại trở thành như vậy chứ?
“Vì sao không thể thu thập đủ số linh thảo này?” Trình Chu thấy Michael cũng không tin nên cũng lười giải thích mà thay đổi đề tài nói.
Michael suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy vị linh thảo trong danh sách này ở đảo San Hô không có, nó ở các địa phương khác nên muốn mua sắm thì sẽ rất tốn thời gian.”
Mà muốn di chuyển sang các hòn đảo khác thì phải dùng thuyền để di chuyển, nhưng mà ra khỏi thì rất dễ gặp tai nạn đường biển. Mà muốn gom toàn bộ thì cũng không hề dễ dàng.
Nghe vậy thì Trình Chu cũng minh bạch sự khó xử của đối phương nên nói: “Cũng không cần phải gom toàn bộ, thành chủ chỉ cần đánh dấu vị trí những loại linh thảo này lên bản đồ cho tôi là được.”
Michael gật đầu nói: “Này thì không có gì.”
Linh thảo trong danh sách này cũng không phải là những loại quý hiếm gì, nhưng mà một trong những cái này lại là đặc sản riêng của từng hòn đảo khác nhau nên mua sắm cũng có chút phiền phức.
Michael: “Số linh dược lần trước các hạ nhờ ta xử lý thì ta cũng đã xử lý gần hết rồi, những linh thảo mà các hạ yêu cầu thì ta cũng đã mua sắm xong xuôi rồi.”
Trình Chu nói: “Vậy thì tốt, đúng lúc tôi cũng mang thêm một đám linh dược mới đến đây.”
Michael có chút khác thường nói: “Hiệu suất của các hạ cũng quá cao rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Không dám.”
Trình Chu lấy một hộp lớn chứa các loại linh dược ra đưa tới trước mặt Michael. Sau đó Michael cũng hưng phấn mà mở ra kiểm tra.
“Đây là Chu hoa linh dược sao?” Michael nghiêm túc hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là Chu hoa linh dược.”
Michael nhịn không được nói: “Chu hoa linh dược là linh dược cấp bậc Hoàng kim mà.”
Trình Chu: “Ánh mắt thành chủ cũng khá tốt.”
“Mạc Lạc đã có thể luyện chế ra loại linh dược này rồi sao?” Michael kinh ngạc hỏi.
Trình Chu thuận miệng nói: “Không phải là Mạc Lạc luyện chế. Là tôi luyện chế ra.”
Michael bật cười nói: “Hoá ra là vậy.”
Trình Chu: “……” Lại không tin lời hắn nói? Thôi kệ, không tin thì cũng chẳng sao, dù sao thì thiên tài cũng khó có thể bị người khác nhìn thấu.
“Linh dược này cũng quá gây chú ý nên ta sẽ gửi đến nhá đấu giá. Nhưng mà nếu làm lâu dài thì sẽ bị người khác chú ý tới mà truy nguồn của số linh dược này. Nhưng nếu không bán đấu giá công khai thì giá cả sẽ bị hạ đi rất nhiều. Các hạ muốn tính như thế nào?” Michael có chút khẩn trương nhìn Trình Chu.
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Michael đang lo sợ hắn đi trộm số linh dược này về sao? Cho nên ý người này đang muốn nói là bọn họ không thể gióng trống khua chiêng bán đi phải không? Ý là đang sợ sẽ chọc cho chính chủ tới tìm sao?
Trình Chu nhướn mày nói: “Thành chủ có thể tìm người để giao dịch cũng được, dù sao cũng là tuỳ ý luyện ra thôi. Không sao cả.”
Lời Trình Chu nói làm Michael tự động lý giải thành số linh dược này Trình Chu cũng tuỳ ý mà trộm về tay, sau này cũng có thể sẽ tiếp tục trộm nữa. Ánh mắt của Michael nhìn Trình Chu cũng rất phức tạp. Trên mặt thì rất lo sợ và kiêng kỵ.
Trình Chu nhìn thấy Michael như vậy thì cũng biết là lại bị hiểu lầm nữa rồi. Hắn cũng lười giải thích, dù sao thì hắn có nói thật thì Michael cũng không hề tin.
……
Trang viên nhỏ trên đảo San Hô.
“Ông nội, em họ cũng quá đáng quá rồi. Tước vị của Bàn Thạch đảo cũng không muốn giao, buôn bán linh dược cũng không muốn chúng ta nhúng tay vào. Cháu muốn lấy chút bạch ngọc trân châu nó cũng không đưa. Cháu thấy nó căn bản cũng không để ông vào mắt nữa rồi.” Rogulei bất mãn nói.
Bá tước Royer nhìn nói: “Được rồi, em họ cháu hẳn cũng có điều khó xử thôi.”
Rogulei nhìn bá tước Royer cũng có chút khó hiểu nói: “Ông nội, ông làm sao vậy chứ?”
Bá tước Royer nhìn Rogulei nói: “Em họ cháu đã ngồi lên cái vị trí kia thì tất nhiên phải cẩn trọng từng bước rồi. Cháu cũng đừng làm cho nó khó xử hơn nữa.”
Chu hoa linh dược là Michael cũng tự mình giữ lại. Sau đó thì Michael cũng đã đưa tới cho bá tước Royer sử dụng. Michael cũng biết là bản thân hắn cũng đã cự tuyệt yêu cầu của bá tước Royer vài lần rồi. Cho nên hắn biết là bản thân hắn cũng đã làm cho người ông ngoại này đã có ý kiến với hắn.
Nhưng mà Michael cũng đâu có biện pháp nào khác, chuyện hắn hợp tác với Trình Chu cũng không tiện để lộ ra với người ngoài.
Bá tước Royer cũng đã mắc kẹt ở Bạch ngân kỵ sĩ đỉnh phong cũng đã nhiều năm rồi, mà khoảng cách để tăng lên Hoàng kim kỵ sĩ cũng còn một đoạn khá xa. Michael biết tâm nguyện của ông ngoại hắn chính là thăng cấp thành Hoàng kim kỵ sĩ nhưng mà thân thể của ông ngoại lại đang ở giai đoạn xuống dốc. Nếu có phần Chu hoa linh dược này thì cũng có thể tranh thủ cơ hội mà tiến lên thành Hoàng kim kỵ sĩ.
Rogulei nhìn Bá tước Royer mà trong lòng rất khó hiểu. Mấy ngày trước thì ông nội hắn còn rất bất mãn với hành vi của Michael mà. Sao hôm nay ông nội hắn lại thay đổi thái độ 360 độ như thế này rồi? Rogulei đang hoài nghi cũng không biết là Michael đã cho ông nội hắn ăn cái thuốc gì đó để ông nội hắn có thể chuyển biến tới vậy.
……
Michael hành động cũng rất nhanh, hắn nhanh chóng đem số linh thảo đặc thù đó đánh dấu cẩn thận lên trên bản đồ.
Dạ U lấy bản đồ ra nhìn rồi nói nhỏ: “Michael cũng rất có tâm.”
Michael không chỉ liệt kê ra vị trí linh thảo mà Trình Chu cần mà còn liệt kê ra các đặc sản của các hòn đảo kèm theo. Nhìn qua cũng có thể thấy là đối phương cũng rất có tâm rồi.
Dạ U cũng phải cảm thán, nếu so với Michael thì bản thân cậu lúc trước cũng quá qua loa rồi hơn nữa hiểu biết cũng quá ít.
Thân là Hoàng Kim đảo thiếu đảo chủ tương lai mà chỉ biết tu luyện, không thèm suy xét đến những người xung quanh nên mới dễ dàng bị người khác lừa gạt như vậy. Cậu đã tự để mình rơi hoàn cảnh kia thật ra cũng là vì bản thân cậu không có tâm phòng bị với người ta. Nghĩ kỹ lại thì lúc đó cậu cũng ngây thơ quá rồi.
Trình Chu: “Linh thảo mà chúng ta yêu cầu hình như phân tán khắp nơi rồi.”
Dạ U đạm nhiên nói: “Nhưng cũng đâu có vấn đề gì với anh đâu.”
Dị năng thuấn di này thật sự là quá tiện rồi. Người khác thì không nói, muốn từ đảo này tới đảo kia cũng phải suy xét hết cả gió biển, hải thú, cấp bậc của con thuyền dùng để di chuyển, … vân vân và mây mây có n vấn đề phải suy xét. Trình Chu thì khác, hắn thích thì chỉ cân có vị trí cụ thể là được.
Trình Chu: “Đúng là vậy, nên nhân cơ hội này chúng ta đi hết các hòn đảo trên Hiệp Loan quần đảo đi. Cũng coi như là chúng ta đi du lịch tham quan thắng cảnh luôn.”
Đi vào Tinh Linh thế giới này cũng đã lâu như vậy rồi mà Trình Chu cũng chủ yếu cũng chỉ loanh quanh ở các vùng phụ cận của đảo San Hô. Các hòn đảo khác hắn còn chưa bao giờ đặt chân đến nữa kìa.
Dạ U nhìn Trình Chu cũng không nhịn được mà nói: “Anh cũng thật nhàn nhã mà.”
Trình Chu cười cười nói: “Làm người thì vẫn luôn muốn tận hưởng cuộc sống mà.”
Trình Chu mang theo Dạ U đặt chân đến đảo Cầu Vồng trước, lúc trước thì đảo Cầu Vồng đã bị Trình Chu và Dạ U ghé thăm một lần vì cứu Mạc Lạc. Nhưng lúc đó cũng bận cứu người, lại rời đi vội vã nên cũng chưa kịp quan sát gì cả. Lần này hai người cùng tới cũng phải tận hưởng một chút cảnh sắc của đảo Cầu Vồng này.
Trình Chu và Dạ U đi dạo khắp nơi ở đảo Cầu Vồng, cũng đi dạo khắp những cánh đồng trên hòn đảo này và bị vẻ đẹp ở nơi này làm cho thổn thức không thôi.
Đặc sản của đảo Cầu Vồng chính là hoa cầu vồng, hiện tại chính là thời điểm hoa cầu vồng nở rộ nên khắp nơi đều là hoa cầu vồng. Cảnh sắc nhìn từ xa vào cũng rất xinh đẹp và rực rõ màu sắc. Đảo chủ của đảo Cầu Vồng đang tổ chứ lễ hội hoa cầu vồng, lễ hội này cũng được tổ chức hàng năm và mời du khách khắp nơi từ phương xa tới thưởng hoa.
Hiện thế hiện nay có rất nhiều phụ nữ có học vấn cao nên những cô gái này cũng thường hay gặp vấn đề về hôn nhân, nhiều người trong số họ đã hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được bạn đời hợp ý. Ở dị thế tất nhiên là cũng có vấn đề này, nam nữ quá tuổi mà vẫn đơn thân cũng là chuyện bình thường. Số nam nữ quý tộc này không phải là không thể kết hôn, chỉ là họ không muốn phải nhượng bộ hôn nhân sắp đặt mà thôi.
Lễ hội ngắm hoa này cũng coi như giải quyết vấn đề cấp bách là cung cấp một cái nơi để tụ tập hẹn hò. Hàng năm thì quý tộc từ khắp nơi của Hiệp Loan quần đảo cũng tụ tập lại đây để ngắm hoa thưởng nguyệt, hơn nữa thì nam thanh nữ tú từ khắp khắp nơi cũng hội tụ lại để tìm kiếm những người bạn mới.
Cũng có rất nhiều nam thanh nữ tú quý tộc đã biến lễ hội này thành nơi hẹn hò lãng mạn. Nên lễ hội ngắm hoa của đảo Cầu Vồng cũng có thể được xem là một buổi hẹn hè quy mô lớn.
Thôn dân xung quanh trên đảo Cầu Vồng cũng nhanh chóng bắt chước hình thức tổ chức tiệc thưởng hoa này thành hội xem mắt tập thể luôn nhưng với quy mô thấp hơn rất nhiều. Họ cũng chỉ tổ chức ngắm hoa rồi trai làng và gái làng hợp ý nhau tới để hẹn hò thôi.
Phong tục dân gian của đảo Cầu Vồng cũng rất cởi mở, chỉ cần ưng ý nhau trong buổi tiệc ngắm hoa thì nam thanh nữ tú cũng có thể kết hôn luôn vào hôm sau cũng được.
“Quý khách muốn tham gia lễ hội ngắm hoa sao?” Một thôn dân đi lên hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu thanh toán một đồng bạc mua được 2 tấm vé vào cửa, trong tiệc ngắm hoa cũng có bố trí thức ăn nên các thanh niên tham gia có thể vừa ăn uống vừa chơi đùa ở bên trong. Thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.
Mà lễ hội ngắm hoa này cũng có một phần rất quan trọng đó là trao đổi vòng hoa.
Nam nữ tiến vào lễ hội thưởng hoa thì cũng sẽ tự tay kết một vòng hoa để tặng cho người mình thích. Nếu tìm được người ưng ý thì sẽ tặng vòng hoa cho người ta, đối phương mà chấp nhận thì sẽ nhận vòng hoa để đeo lên cổ và cũng đáp lễ bằng vòng hoa của mình.
Người đã đeo vòng hoa có nghĩa là đã có chủ, và cũng không có người nào khác tiến lên để tặng vòng hoa nữa.
Trình Chu và Dạ U tiến vào khu vực lễ hội thì cũng có rất nhiều ánh mắt ngắm nhìn. Mấy cô gái cũng rất mạnh dạn mà tiến lên đưa vòng hoa cho Trình Chu và Dạ U.
Trình Chu đứng ở đó vừa từ chối người tới tặng hoa cho mình cũng vừa giúp Dạ U từ chối vòng hoa của người khác nữa nên hắn cũng rất là bận rộn đấy.
Trình Chu cũng luống cuống tay chân mà kết vòng hoa, có lẽ là quá vội vàng và sốt ruột nên cứ kết được một lúc thì vòng hoa lại bung hết ra.
Dạ U nhìn dáng vẻ vụng về của Trình Chu thì cũng cảm thấy rất buồn cười.
Dạ U ghé vào tai Trình Chu nói nhỏ: “Anh không cần phải sốt ruột như vậy mà, nhìn anh như vậy có giống Hoàng kim luyện dược sư không nào?”
Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không muốn như vậy. Nhưng mà xung quanh cũng có quá nhiều người đang nhìn em đấy.”
Sớm biết như vậy thì hắn chạy đến nơi này làm gì cơ chứ? Tự dưng lại lòi ra một đống tình địch, hắn rảnh quá hay gì?
Dạ U bĩu môi nói: “Làm như không có ai nhìn chằm chằm anh vậy.”
Trước khi đến đây thì Trình Chu và Dạ U cũng đã cải trang sơ qua luôn rồi, quần áo cũng chỉ mặc đồ bình dân thôi. Nhưng mà dáng vẻ của cả hai người cũng không hề giống người bình thường nên đứng ở đó thì phong thái cũng nổi trội hơn hẳn, nên so sánh ra thì hai người họ cũng rất dễ gây chú ý.
Trình Chu đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể kết xong một cái vòng hoa rồi đeo lên cổ cho Dạ U. Sau đó thì Dạ U cũng thuận tay mà đem vòng hoa của mình tròng lên cổ Trình Chu luôn.
Sau khi đeo vòng hoa lên cổ thì cũng không có ai đi tới hỏi thăm hai người nữa.
Nhìn thấy Dạ U đeo vòng hoa của mình lên thì cuối cùng Trình Chu cũng đã hiểu được cảm xúc của những người xung quanh đây rồi.
Trước đây thì Trình Chu chỉ cảm thấy những hoạt động lễ hội như này ở hiện thế là rất nhàm chán và cũng rất phù phiếm. Lúc đó hắn còn nghĩ là có điên thì hắn mới phí thời gian mà làm mấy cái trò vô bổ như thế này. Nhưng mà, sau khi tự mình trải nghiệm qua những hoạt động lễ hội như thế này thì hắn lại cảm thấy, thật ra thì cái cảm giác được cùng người mình thích cùng nhau tham gia vào những lễ hội như vậy thì cũng tốt, cảm giác cũng rất vui vẻ chứ không hề phù phiếm như hắn đã từng nghĩ như vậy.
End chap 138
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Em họ, nghe nói em mới bán ra một lô linh dược hả?” Rogulei dò hỏi.
Trình Chu đã giao cho Michael mấy trăm phần linh dược, trong số thuốc này thì Michael cũng đã sử dụng được một đám, số không dùng được thì hắn cũng đem đi bán hết đổi thành kim tệ và linh thảo cho Trình Chu.
Michael cũng không tập trung mà bán hết một lượt mà hắn đã tính toán đưa ra thị trường từng phần từng phần nhỏ khác nhau thôi. Thị trường tiêu thụ linh dược của đảo San Hô tính ra cũng rất lớn, lượng linh dược nhỏ như vậy chảy vào thị trường thì cũng nhanh chóng bị mua sạch, mà làm như vậy cũng không khiến người khác quá chú ý. Tuy là Michael làm việc rất cẩn thận nhưng mà vẫn có người để tâm mà phát hiện manh mối.
Dạo gần đây Rogulei cũng hay chạy tới hỗ trợ Michael làm việc cho nên hắn vẫn luôn ở trong thành chủ phủ, lẽ tất nhiên là hắn ta cũng phát hiện ra bất thường.
Michael thờ ơ nói: “Đúng là đã bán ra một lô, em cũng là chịu người khác uỷ thác nên bán dùm thôi.”
Rogulei có chút nghi hoặc nói: “Ai uỷ thác?”
Michael nói: “Là một luyện dược sư tương đối điệu thấp đã uỷ thác cho em bán ra số linh dược này.”
Rogulei có chút kinh ngạc nói: “Hoá ra là vậy à? Không nghĩ tới là em họ còn nhận thức một luyện dược sư lợi hại như vậy đấy. Sao chưa từng nghe em nhắc qua?”
Michael cũng muốn nói dối cho qua chuyện, ví dụ như ngoài ý muốn mà phát hiện đồ mà mẫu thân hay phụ thân để lại chẳng hạn, nhưng mà hắn cũng nghĩ tới là sau này chắc chắn sẽ còn nhiều đợt giao dịch với Trình Chu nên hắn cũng không tiện mà bịa chuyện nữa.
Michael cười cười nói: “Trùng hợp mà thôi, cũng may mắn nên mới kết bạn được.”
Rogulei có chút chờ mong hỏi: “Có thể giới thiệu cho anh không?”
Michael có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh họ, nhưng mà người này không thích gặp người lạ. Em cũng không tiện liên hệ với hắn, mấy lần trước cũng là hắn cũng chủ động liên hệ trước với em.”
Rogulei nghe vậy thì cũng có chút khí chịu ở trong lòng nhưng mà hắn vẫn phải kiềm chế xuống mà nói: “Hoá ra là vậy sao? Nghe nói là tính tình của luyện dược sư cũng khá kỳ quái. Nếu thế thì thôi vậy.”
……
Michael xử lý xong sự vụ trong ngày thì cũng trở về phòng ngủ. Vừa mới mở cửa thì cũng thấy Trình Chu đang ở ngồi trên ghế.
“Các hạ sao lại tới đây? Có việc muốn tôi hỗ trợ sao?” Michael hỏi.
Michael cũng vừa mừng vừa sợ trước sự xuất hiện của Trình Chu. Trước đó khi chuẩn bị linh thảo cho Trình Chu thì Michael cũng đã kiếm được không ít. Nhưng mà muốn thu thập một lượng lớn linh thảo ở thị trường lớn như đảo San Hô thì cũng để lại manh mối, sẽ có người chú ý đến động tĩnh thôi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu lấy một danh sách dài ra giao cho Michael nói: “Số linh dược trong danh sách này thành chủ có thể gom đủ không?”
Michael theo bản năng hỏi: “Số linh dược này hình như hơi lạ, các hạ muốn luyện chế loại linh dược gì vậy?”
Trình Chu nghe vậy thì cũng tùy ý mà trả lời: “Linh dược làm tăng khả năng tiến giai của Tinh Linh trùng.”
Michael hỏi hơi đột xuất nên hắn còn nghĩ là Trình Chu sẽ không trả lời cơ, không nghĩ tới là bị Trình Chu ném cho một quả boom như vậy.
Michael kinh hãi nhìn Trình Chu nói: “Các hạ đang nói giỡn phải không?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không, tôi nói nghiêm túc.”
Michael có chút hoảng sợ mà nhìn Trình Chu nói: “Linh dược có quan hệ với Tinh Linh trùng đều nằm trong tay luyện dược sư của hoàng gia mà. Chẳng lẽ các hạ lại chạy tới thư viện hoàng gia trộm nữa?”
Trình Chu lắc đầu rất bình tĩnh mà nói: “Không phải.”
Michael gật đầu rồi “Ồ” một tiếng nhưng mà trong lòng cũng rất bồn chồn.
Trình Chu nhìn biểu tình của Michael thì cũng đoán là đối phương không hề tin tưởng.
Trình Chu thầm nghĩ: Đây là đồ gia truyền nhà hắn mà, sao lại không tin chứ?
Trình Chu thở dài nói: “Tôi cũng không làm ra mấy cái chuyện vi phạm pháp luật gì đâu. Mấy chuyện lúc trước chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Tôi cũng là công dân tốt tuân thủ pháp luật nữa đấy.”
Michael: “…..”
Trình Chu không giải thích còn đỡ, Trình Chu lên tiếng giải thích thì Michael lại càng thấp thỏm. Michael thầm nghĩ: Công dân tốt? Từ khi nào mà cái tiêu chuẩn của công dân tốt nó lại trở thành như vậy chứ?
“Vì sao không thể thu thập đủ số linh thảo này?” Trình Chu thấy Michael cũng không tin nên cũng lười giải thích mà thay đổi đề tài nói.
Michael suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy vị linh thảo trong danh sách này ở đảo San Hô không có, nó ở các địa phương khác nên muốn mua sắm thì sẽ rất tốn thời gian.”
Mà muốn di chuyển sang các hòn đảo khác thì phải dùng thuyền để di chuyển, nhưng mà ra khỏi thì rất dễ gặp tai nạn đường biển. Mà muốn gom toàn bộ thì cũng không hề dễ dàng.
Nghe vậy thì Trình Chu cũng minh bạch sự khó xử của đối phương nên nói: “Cũng không cần phải gom toàn bộ, thành chủ chỉ cần đánh dấu vị trí những loại linh thảo này lên bản đồ cho tôi là được.”
Michael gật đầu nói: “Này thì không có gì.”
Linh thảo trong danh sách này cũng không phải là những loại quý hiếm gì, nhưng mà một trong những cái này lại là đặc sản riêng của từng hòn đảo khác nhau nên mua sắm cũng có chút phiền phức.
Michael: “Số linh dược lần trước các hạ nhờ ta xử lý thì ta cũng đã xử lý gần hết rồi, những linh thảo mà các hạ yêu cầu thì ta cũng đã mua sắm xong xuôi rồi.”
Trình Chu nói: “Vậy thì tốt, đúng lúc tôi cũng mang thêm một đám linh dược mới đến đây.”
Michael có chút khác thường nói: “Hiệu suất của các hạ cũng quá cao rồi.”
Trình Chu cười cười nói: “Không dám.”
Trình Chu lấy một hộp lớn chứa các loại linh dược ra đưa tới trước mặt Michael. Sau đó Michael cũng hưng phấn mà mở ra kiểm tra.
“Đây là Chu hoa linh dược sao?” Michael nghiêm túc hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là Chu hoa linh dược.”
Michael nhịn không được nói: “Chu hoa linh dược là linh dược cấp bậc Hoàng kim mà.”
Trình Chu: “Ánh mắt thành chủ cũng khá tốt.”
“Mạc Lạc đã có thể luyện chế ra loại linh dược này rồi sao?” Michael kinh ngạc hỏi.
Trình Chu thuận miệng nói: “Không phải là Mạc Lạc luyện chế. Là tôi luyện chế ra.”
Michael bật cười nói: “Hoá ra là vậy.”
Trình Chu: “……” Lại không tin lời hắn nói? Thôi kệ, không tin thì cũng chẳng sao, dù sao thì thiên tài cũng khó có thể bị người khác nhìn thấu.
“Linh dược này cũng quá gây chú ý nên ta sẽ gửi đến nhá đấu giá. Nhưng mà nếu làm lâu dài thì sẽ bị người khác chú ý tới mà truy nguồn của số linh dược này. Nhưng nếu không bán đấu giá công khai thì giá cả sẽ bị hạ đi rất nhiều. Các hạ muốn tính như thế nào?” Michael có chút khẩn trương nhìn Trình Chu.
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Michael đang lo sợ hắn đi trộm số linh dược này về sao? Cho nên ý người này đang muốn nói là bọn họ không thể gióng trống khua chiêng bán đi phải không? Ý là đang sợ sẽ chọc cho chính chủ tới tìm sao?
Trình Chu nhướn mày nói: “Thành chủ có thể tìm người để giao dịch cũng được, dù sao cũng là tuỳ ý luyện ra thôi. Không sao cả.”
Lời Trình Chu nói làm Michael tự động lý giải thành số linh dược này Trình Chu cũng tuỳ ý mà trộm về tay, sau này cũng có thể sẽ tiếp tục trộm nữa. Ánh mắt của Michael nhìn Trình Chu cũng rất phức tạp. Trên mặt thì rất lo sợ và kiêng kỵ.
Trình Chu nhìn thấy Michael như vậy thì cũng biết là lại bị hiểu lầm nữa rồi. Hắn cũng lười giải thích, dù sao thì hắn có nói thật thì Michael cũng không hề tin.
……
Trang viên nhỏ trên đảo San Hô.
“Ông nội, em họ cũng quá đáng quá rồi. Tước vị của Bàn Thạch đảo cũng không muốn giao, buôn bán linh dược cũng không muốn chúng ta nhúng tay vào. Cháu muốn lấy chút bạch ngọc trân châu nó cũng không đưa. Cháu thấy nó căn bản cũng không để ông vào mắt nữa rồi.” Rogulei bất mãn nói.
Bá tước Royer nhìn nói: “Được rồi, em họ cháu hẳn cũng có điều khó xử thôi.”
Rogulei nhìn bá tước Royer cũng có chút khó hiểu nói: “Ông nội, ông làm sao vậy chứ?”
Bá tước Royer nhìn Rogulei nói: “Em họ cháu đã ngồi lên cái vị trí kia thì tất nhiên phải cẩn trọng từng bước rồi. Cháu cũng đừng làm cho nó khó xử hơn nữa.”
Chu hoa linh dược là Michael cũng tự mình giữ lại. Sau đó thì Michael cũng đã đưa tới cho bá tước Royer sử dụng. Michael cũng biết là bản thân hắn cũng đã cự tuyệt yêu cầu của bá tước Royer vài lần rồi. Cho nên hắn biết là bản thân hắn cũng đã làm cho người ông ngoại này đã có ý kiến với hắn.
Nhưng mà Michael cũng đâu có biện pháp nào khác, chuyện hắn hợp tác với Trình Chu cũng không tiện để lộ ra với người ngoài.
Bá tước Royer cũng đã mắc kẹt ở Bạch ngân kỵ sĩ đỉnh phong cũng đã nhiều năm rồi, mà khoảng cách để tăng lên Hoàng kim kỵ sĩ cũng còn một đoạn khá xa. Michael biết tâm nguyện của ông ngoại hắn chính là thăng cấp thành Hoàng kim kỵ sĩ nhưng mà thân thể của ông ngoại lại đang ở giai đoạn xuống dốc. Nếu có phần Chu hoa linh dược này thì cũng có thể tranh thủ cơ hội mà tiến lên thành Hoàng kim kỵ sĩ.
Rogulei nhìn Bá tước Royer mà trong lòng rất khó hiểu. Mấy ngày trước thì ông nội hắn còn rất bất mãn với hành vi của Michael mà. Sao hôm nay ông nội hắn lại thay đổi thái độ 360 độ như thế này rồi? Rogulei đang hoài nghi cũng không biết là Michael đã cho ông nội hắn ăn cái thuốc gì đó để ông nội hắn có thể chuyển biến tới vậy.
……
Michael hành động cũng rất nhanh, hắn nhanh chóng đem số linh thảo đặc thù đó đánh dấu cẩn thận lên trên bản đồ.
Dạ U lấy bản đồ ra nhìn rồi nói nhỏ: “Michael cũng rất có tâm.”
Michael không chỉ liệt kê ra vị trí linh thảo mà Trình Chu cần mà còn liệt kê ra các đặc sản của các hòn đảo kèm theo. Nhìn qua cũng có thể thấy là đối phương cũng rất có tâm rồi.
Dạ U cũng phải cảm thán, nếu so với Michael thì bản thân cậu lúc trước cũng quá qua loa rồi hơn nữa hiểu biết cũng quá ít.
Thân là Hoàng Kim đảo thiếu đảo chủ tương lai mà chỉ biết tu luyện, không thèm suy xét đến những người xung quanh nên mới dễ dàng bị người khác lừa gạt như vậy. Cậu đã tự để mình rơi hoàn cảnh kia thật ra cũng là vì bản thân cậu không có tâm phòng bị với người ta. Nghĩ kỹ lại thì lúc đó cậu cũng ngây thơ quá rồi.
Trình Chu: “Linh thảo mà chúng ta yêu cầu hình như phân tán khắp nơi rồi.”
Dạ U đạm nhiên nói: “Nhưng cũng đâu có vấn đề gì với anh đâu.”
Dị năng thuấn di này thật sự là quá tiện rồi. Người khác thì không nói, muốn từ đảo này tới đảo kia cũng phải suy xét hết cả gió biển, hải thú, cấp bậc của con thuyền dùng để di chuyển, … vân vân và mây mây có n vấn đề phải suy xét. Trình Chu thì khác, hắn thích thì chỉ cân có vị trí cụ thể là được.
Trình Chu: “Đúng là vậy, nên nhân cơ hội này chúng ta đi hết các hòn đảo trên Hiệp Loan quần đảo đi. Cũng coi như là chúng ta đi du lịch tham quan thắng cảnh luôn.”
Đi vào Tinh Linh thế giới này cũng đã lâu như vậy rồi mà Trình Chu cũng chủ yếu cũng chỉ loanh quanh ở các vùng phụ cận của đảo San Hô. Các hòn đảo khác hắn còn chưa bao giờ đặt chân đến nữa kìa.
Dạ U nhìn Trình Chu cũng không nhịn được mà nói: “Anh cũng thật nhàn nhã mà.”
Trình Chu cười cười nói: “Làm người thì vẫn luôn muốn tận hưởng cuộc sống mà.”
Trình Chu mang theo Dạ U đặt chân đến đảo Cầu Vồng trước, lúc trước thì đảo Cầu Vồng đã bị Trình Chu và Dạ U ghé thăm một lần vì cứu Mạc Lạc. Nhưng lúc đó cũng bận cứu người, lại rời đi vội vã nên cũng chưa kịp quan sát gì cả. Lần này hai người cùng tới cũng phải tận hưởng một chút cảnh sắc của đảo Cầu Vồng này.
Trình Chu và Dạ U đi dạo khắp nơi ở đảo Cầu Vồng, cũng đi dạo khắp những cánh đồng trên hòn đảo này và bị vẻ đẹp ở nơi này làm cho thổn thức không thôi.
Đặc sản của đảo Cầu Vồng chính là hoa cầu vồng, hiện tại chính là thời điểm hoa cầu vồng nở rộ nên khắp nơi đều là hoa cầu vồng. Cảnh sắc nhìn từ xa vào cũng rất xinh đẹp và rực rõ màu sắc. Đảo chủ của đảo Cầu Vồng đang tổ chứ lễ hội hoa cầu vồng, lễ hội này cũng được tổ chức hàng năm và mời du khách khắp nơi từ phương xa tới thưởng hoa.
Hiện thế hiện nay có rất nhiều phụ nữ có học vấn cao nên những cô gái này cũng thường hay gặp vấn đề về hôn nhân, nhiều người trong số họ đã hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được bạn đời hợp ý. Ở dị thế tất nhiên là cũng có vấn đề này, nam nữ quá tuổi mà vẫn đơn thân cũng là chuyện bình thường. Số nam nữ quý tộc này không phải là không thể kết hôn, chỉ là họ không muốn phải nhượng bộ hôn nhân sắp đặt mà thôi.
Lễ hội ngắm hoa này cũng coi như giải quyết vấn đề cấp bách là cung cấp một cái nơi để tụ tập hẹn hò. Hàng năm thì quý tộc từ khắp nơi của Hiệp Loan quần đảo cũng tụ tập lại đây để ngắm hoa thưởng nguyệt, hơn nữa thì nam thanh nữ tú từ khắp khắp nơi cũng hội tụ lại để tìm kiếm những người bạn mới.
Cũng có rất nhiều nam thanh nữ tú quý tộc đã biến lễ hội này thành nơi hẹn hò lãng mạn. Nên lễ hội ngắm hoa của đảo Cầu Vồng cũng có thể được xem là một buổi hẹn hè quy mô lớn.
Thôn dân xung quanh trên đảo Cầu Vồng cũng nhanh chóng bắt chước hình thức tổ chức tiệc thưởng hoa này thành hội xem mắt tập thể luôn nhưng với quy mô thấp hơn rất nhiều. Họ cũng chỉ tổ chức ngắm hoa rồi trai làng và gái làng hợp ý nhau tới để hẹn hò thôi.
Phong tục dân gian của đảo Cầu Vồng cũng rất cởi mở, chỉ cần ưng ý nhau trong buổi tiệc ngắm hoa thì nam thanh nữ tú cũng có thể kết hôn luôn vào hôm sau cũng được.
“Quý khách muốn tham gia lễ hội ngắm hoa sao?” Một thôn dân đi lên hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trình Chu thanh toán một đồng bạc mua được 2 tấm vé vào cửa, trong tiệc ngắm hoa cũng có bố trí thức ăn nên các thanh niên tham gia có thể vừa ăn uống vừa chơi đùa ở bên trong. Thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.
Mà lễ hội ngắm hoa này cũng có một phần rất quan trọng đó là trao đổi vòng hoa.
Nam nữ tiến vào lễ hội thưởng hoa thì cũng sẽ tự tay kết một vòng hoa để tặng cho người mình thích. Nếu tìm được người ưng ý thì sẽ tặng vòng hoa cho người ta, đối phương mà chấp nhận thì sẽ nhận vòng hoa để đeo lên cổ và cũng đáp lễ bằng vòng hoa của mình.
Người đã đeo vòng hoa có nghĩa là đã có chủ, và cũng không có người nào khác tiến lên để tặng vòng hoa nữa.
Trình Chu và Dạ U tiến vào khu vực lễ hội thì cũng có rất nhiều ánh mắt ngắm nhìn. Mấy cô gái cũng rất mạnh dạn mà tiến lên đưa vòng hoa cho Trình Chu và Dạ U.
Trình Chu đứng ở đó vừa từ chối người tới tặng hoa cho mình cũng vừa giúp Dạ U từ chối vòng hoa của người khác nữa nên hắn cũng rất là bận rộn đấy.
Trình Chu cũng luống cuống tay chân mà kết vòng hoa, có lẽ là quá vội vàng và sốt ruột nên cứ kết được một lúc thì vòng hoa lại bung hết ra.
Dạ U nhìn dáng vẻ vụng về của Trình Chu thì cũng cảm thấy rất buồn cười.
Dạ U ghé vào tai Trình Chu nói nhỏ: “Anh không cần phải sốt ruột như vậy mà, nhìn anh như vậy có giống Hoàng kim luyện dược sư không nào?”
Trình Chu cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không muốn như vậy. Nhưng mà xung quanh cũng có quá nhiều người đang nhìn em đấy.”
Sớm biết như vậy thì hắn chạy đến nơi này làm gì cơ chứ? Tự dưng lại lòi ra một đống tình địch, hắn rảnh quá hay gì?
Dạ U bĩu môi nói: “Làm như không có ai nhìn chằm chằm anh vậy.”
Trước khi đến đây thì Trình Chu và Dạ U cũng đã cải trang sơ qua luôn rồi, quần áo cũng chỉ mặc đồ bình dân thôi. Nhưng mà dáng vẻ của cả hai người cũng không hề giống người bình thường nên đứng ở đó thì phong thái cũng nổi trội hơn hẳn, nên so sánh ra thì hai người họ cũng rất dễ gây chú ý.
Trình Chu đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể kết xong một cái vòng hoa rồi đeo lên cổ cho Dạ U. Sau đó thì Dạ U cũng thuận tay mà đem vòng hoa của mình tròng lên cổ Trình Chu luôn.
Sau khi đeo vòng hoa lên cổ thì cũng không có ai đi tới hỏi thăm hai người nữa.
Nhìn thấy Dạ U đeo vòng hoa của mình lên thì cuối cùng Trình Chu cũng đã hiểu được cảm xúc của những người xung quanh đây rồi.
Trước đây thì Trình Chu chỉ cảm thấy những hoạt động lễ hội như này ở hiện thế là rất nhàm chán và cũng rất phù phiếm. Lúc đó hắn còn nghĩ là có điên thì hắn mới phí thời gian mà làm mấy cái trò vô bổ như thế này. Nhưng mà, sau khi tự mình trải nghiệm qua những hoạt động lễ hội như thế này thì hắn lại cảm thấy, thật ra thì cái cảm giác được cùng người mình thích cùng nhau tham gia vào những lễ hội như vậy thì cũng tốt, cảm giác cũng rất vui vẻ chứ không hề phù phiếm như hắn đã từng nghĩ như vậy.
End chap 138
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.