Chương 4: Thăm Lại Dị Giới
Diệp Ức Lạc
29/03/2024
Trình Chu kiểm kê lại toàn bộ tài sản trên người. Đúng là sinh viên mới tốt nghiệp mà, đi làm gần 1 năm trời nhưng mà số dư trong tài khoản của hắn cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Vét cạn tài khoản cũng chỉ hơn một vạn hai (~12.000 tệ) và tiền thuê nhà thì cũng nhanh đến kỳ. Căn hộ Trình Chu chọn thuê vừa nhỏ lại vừa nát mà giá thuê cũng không hề rẻ rúng gì cho cam. Lúc đó hắn chọn nơi này vì gần công ty tiết kiệm tiền đi lại, nhưng công việc hiện tại cũng không còn nên hắn cũng chẳng có ý định gia hạn thêm hợp đồng làm gì cho phí.
Trình Chu dự định thay đổi địa điểm ở. Trong tương lai, chắc chắn là hắn sẽ thường xuyên phải đi lại giữa hai thế giới, mà khu vực căn hộ này rất đông, nên nếu bất cẩn mà bị phát hiện thì hắn sẽ trở thành một sự kiện siêu nhiên lớn nhất của thế kỷ 21 này mất. Đến lúc đó chắc chắn là sẽ có một số lượng lớn nhân vật nổi tiếng trên nền tảng xã hội sẽ chạy tới check in rồi ảnh chụp của hắn. Lúc đó thì hắn cũng sẽ trở thành người nổi tiếng và thường xuyên xuất hiện ở trên trang nhất mất.
Trình Chu đã mang về rất nhiều thịt nhưng mà hắn cũng chỉ giữ lại 30 cân thịt tươi để ăn dần, còn lại 90 cân thì làm thành thịt khô. Thịt khô ăn rất ngon, vừa thơm lại dai, Trình Chu biết rõ tay nghề của mình chỉ bình thường, sở dĩ làm ra thịt có mùi vị ngon như vậy bởi vì chất lượng thịt từ dị giới mang về tương đối cao. Trình Chu giữ lại hơn 30 cân thịt khô để riêng cho mình, phần còn lại thì mang tới bưu điện gửi về quê cho cả nhà ăn cùng.
Trình Chu mất vài ngày để thu dọn lại phòng trọ, sau đó kiểm tra kỹ càng phòng rời khỏi Thượng Hải nơi mà hắn đã sống gần một năm sau đó chuyển đến thành phố Q, một thành thị cấp 3 gần Thượng Hải.
Mấy năm trước đây, quốc gia cũng đang phát triển mạnh mạnh thị trường bất động sản, hàng loạt cao ốc, cao tầng, biệt thự, nhà cửa … liên tiếp mọc lên. Vài năm trước, một nhà đầu tư đã khởi động một siêu dự án ở khu vực Lâm Hải (临海: Línhǎi) của thành phố Q nhằm tạo ra một Venice phương Đông trong nước. Toàn bộ hạng mục trải rộng rất lớn, chủ đầu tư đã quy hoạch một khu bất động sản ven biển với quy mô hơn 40.000 hộ gia đình và cam kết tạo ra một thành phố ven biển kiểu mới. Hầu hết những người đến đây mua nhà chủ yếu đều là nhà đầu tư, tỷ lệ lấp đầy cực kỳ thấp và gần đây thị trường nhà đất cũng không được tốt cho lắm. Sau khi hết cơn sốt đất thì nhà ở nơi này cũng không còn ai quan tâm đến.
Trình Chu thuê một căn chung cư ba phòng ở ngoại ô giá 1.800 tệ một tháng, hợp đồng ba tháng, điện nước tự lo, đặt cọc và thanh toán tiền thuê nhà 3 tháng, mua thêm một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày thì tiền trong túi Trình Chu chỉ còn lại 5.000 tệ.
Sau khi sắp xếp nhà cửa, Trình Chu quyết định khám phá dị giới lần thứ tư càng sớm sàng tốt. Hắn mang theo balo leo núi, sau khi xác định dùi cui điện đã được sạc đầy thì hắn cũng bước vào dị giới lần thứ tư.
Trình Chu men theo con đường núi lần trước do mấy người dân bản địa dẫn đường tiến vào thôn, phần lớn mọi người trong thôn đều làm việc công việc đồng áng, khi thấy Trình Chu xuất hiện trở lại thì cũng có không ít người bắt đầu nề hà, câu thúc.
Mạch Ân (麦恩 mài ēn), đứa trẻ lần trước đã đưa con trùng cỏ bốn lá cho Trình Chu, nhìn thấy hắn thì sắc mặt liền đỏ bừng, đi đến trước mặt Trình Chu và cúi đầu như thể thừa nhận sai lầm của bản thân.
Hai năm trước, vì thiếu lương thực mà trưởng thôn không thể không tổ chức cho mọi người đi đến Hắc Thạch lĩnh (黑石岭: Hēishí lǐng) săn thú. Kết quả là bố mẹ của Mạch Ân đã gặp tai nạn không may ở Hắc Thạch lĩnh, kể từ đó thì Mạch Ân sống ở bên lang thang ở trong làng, sau đó thì cũng lắp bắp lớn lên.
Lần trước Mạch Ân đã đổi một cái đùi lợn từ trong tay Trình Chu, sau đó thì Mạch Ân cũng dùng đùi lợn này để đổi lấy hơn 200 cân lương thực từ dân làng, số lương thực này cũng đủ cho Mạch Ân ăn trong một thời gian dài. Đối với Mạch Ân mà nói thì Trình Chu giống như một quý nhân của mình. Mấy ngày nay Mạch Ân sống trong mớ rối rắm bòng bong. Hiếm khi mà có cơ hội được ăn no khiến Mạch Ân thấy phấn khích, mặt khác thì Mạch Ân cũng lo lắng rằng Trình Chu sẽ phát hiện ra bị lừa rồi tìm đến để tính sổ.
Ngày hôm đó sau khi Trình Chu rời khỏi thì thôn dân cũng đã nghị luận rất sôi nổi. Hắc Mạch thôn (黑麦村: Hēi mài cūn) thuộc về Bàn Thạch đảo (盘石岛: Pánshí dǎo), theo lý mà nói thì 50% lương thực trong làng đều phải nộp lên trên cho tử tước đảo Bàn Thạch. Mà thổ địa đất đai của Hắc Mạch thôn cằn cỗi nên không nộp thuế thì thôn dân cũng không đủ ăn, nếu nộp thuế lên thì chỉ sợ hơn nửa số dân sẽ chết đói.
Mấy năm trước thì Bàn Thạch đảo đã xảy ra một trận động đất, cơn địa chấn qua đi thì con đường nối giữa dân làng Hắc Mạch thôn với thế giới bên ngoài cũng bị cắt đứt nên không có ai đến thu thuế làm cho dân làng còn vui mừng một thời gian.
Khi Trình Chu xuất hiện lần đầu tiên thì dân làng còn nghĩ rằng đối phương là người do Tử tước đảo Bàn Thạch phái tới để thu thập thuế quan nên họ đã rất sợ hãi. Tuy nhiên thì thôn dân cũng nhanh chóng phát hiện ra Trình Chu nghe không hiểu họ đang nói cái gì, tử tước đảo Bàn Thạch tuyệt đối không thể cử một người không hiểu ngôn ngữ tới thu thuế nên Trình Chu rất có khả năng là người ở địa phương khác lưu lạc đến đây.
Trình Chu đơn thương độc mã giết chết một con lợn hung hãn, tất cả thôn dân đều tin rằng Trình Chu hẳn phải là một kỵ sĩ cao quý, và chỉ có kỵ sĩ thì mới có thể có được sức mạnh kinh người đến như vậy.
Thôn dân đối với các loại thông tin ở thế giới bên ngoài kia cũng không được hiểu biết nhiều cho lắm, nhưng mà trong thôn cũng có một vài người dân từng đi lang bạt ở bên ngoài lại nói rằng, có rất nhiều quý tộc thích khám phá và Trình Chu có thể là một quý tộc như vậy, tuổi trẻ khí thịnh hoài bão lớn nên rời xa gia đình đi lang bạt, có lẽ trên biển gặp bão nên mới lưu lạc đến nơi này.
Đây là thế giới mà cấp bậc được phân chia rõ ràng nơi mà các hiệp sĩ quý tộc có quyền thông trị tuyệt đối với người dân trong lãnh thổ. Trình Chu bị nhận nhầm thành đại quý tộc đã làm dấy lên nỗi khiếp sợ với thổ dân.
Trình Chu lấy một bịch bánh mỳ trong từ balo và ném cho Mạch Ân. Trước khi đến dị giới, hắn đã mua thêm một ít bánh mỳ ở trên mạng, giá rất rẻ, chỉ hơn hai tệ một chiếc.
Mạch Ân hơi bối rối khi nhận lấy bánh mỳ. Trình Chu nghĩ Mạch Ân không biết cách ăn nên hắn cũng lấy một cái khác từ trong balo, xé bao bì và cắn một miếng. Mạch Ân chớp mắt nhanh chóng hiểu ra cũng học theo và xé bao bì rồi cắn một miếng. Sau khi ăn thì mắt Mạch Ân lập tức sáng lên, mấy đứa trẻ trong thôn nhìn thấy cũng háo hức nhìn Trình Chu nhưng lại không dám tiến tới.
Trình Chu được Mạch Ân đưa đi dạo một vòng quanh làng, người dân trong làng thật sự là quá nghèo, tất cả mọi người đều ăn mặc xuề xoà rách nát, người thì xanh xao vàng vọt.
Trình Chu cùng Mạch Ân đi ngang qua một cánh đồng tam diệp thảo và thấy một số người dân đang dọn dẹp tam diệp thảo. Đứng lại quan sát một chút thì nhận ra rằng, tam diệp thảo mà thôn đang cắt bỏ gần giống với cỏ linh lăng hoang dã ở thế giới hiện đại. Có lẽ cảm nhận được thôn dân đang cắt bỏ tam diệp thảo nên Tiểu May Mắn có chút bồn chồn và tựa hồ có chút tức giận xen lẫn thất vọng.
Cỏ linh lăng được mệnh danh là ông hoàng trong nguyên liệu chế biến thức ăn chăn nuôi cho gia súc, nhưng thôn dân ở đây lại dường như không có thói quen chăn nuôi gia súc nên cỏ linh lăng ở đây cũng giống như cỏ dại. Tiểu May Mắn thường bị coi thành cỏ dại trùng, tất nhiên thì địa vị của cỏ dại trùng và ngũ cốc trùng cũng khác biệt rất nhiều.
Tiểu May Mắn đột nhiên nhảy ra, phồng lên và toả ra ánh sáng. Sau đó một lượng lớn tam diệp thảo điên cuồng sinh trưởng, trong đó có một gốc tứ diệp thảo đặc thù cao tới 2m làm cánh đồng tam diệp thảo vừa được dọn dẹp đều công cốc. Thôn dân nơm nớp lo sợ nhìn Tiểu May Mắn và dường như họ có chút hoảng sợ.
Trình Chu khẽ thở dài rồi vuốt ve trấn an Tiểu May Mắn. Sau khi được an ủi thì Tiểu May Mắn vẫn ủ rũ gục đầu rồi lùi vào trong thân thể Trình Chu.
Dạo một vòng quanh làng xong thì Mạch Ân đưa Trình Chu ra biển. Có hướng dẫn viên nhỏ tuổi là Mạch Ân nên Trình Chu cũng đã tiết kiệm được rất nhiều công sức. Sau nửa ngày điều tra thì hắn phát hiện ra ngôi làng nhỏ này tên là Hắc Mạch thôn, Hắc Mạch thôn ba mặt toàn biển còn một mặt là núi lớn, và ngọn núi lớn này đã ngăn cách con đường giao lưu của Hắc Mạch thôn với ngoại giới. Ngọn núi lớn bên ngoài Hắc Mạch thôn là Giác Trư lĩnh (角猪岭: jiǎo zhū lǐng), và trên núi có rất nhiều lợn sừng.
Mọi người bắt đầu xuất phát từ Hắc Mạch thôn băng qua núi Giác Trư lĩnh đi ra các bản làng bên ngoài cũng phải mất ít nhất 10 giờ, đó là trong điều kiện thuận buồm xuôi gió, nhưng trên thực tế thì trong núi có rất nhiều rắn độc và các loại động vật hoang dã. Hắc Mạch thôn không có kỵ sĩ nên thôn dân muốn vượt qua Giác Trư lĩnh rất dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Trình Chu đứng bên bờ biển, nhìn thấy các loại ốc biển, tôm càng, tôm màu, cua, sò … nằm rải rác trên bờ biển mà lòng tràn đầy cảm xúc. Trình Chu biết là Hắc Mạch thôn có ba mặt giáp biển nên tài nguyên biển là rất phong phú. Trình Chu cũng tính toán thử coi nếu hải sản ở nơi này tương tự như hải sản của thế giới hiện đại thì hắn cũng rất có khả năng trở thành ông trùm ngành buôn bán hải sản.
Mạch Ân nhìn Trình Chu thì cũng có chút lo lắng mà ra hiệu. Trình Chu nhìn chằm chằm vào Mạch Ân một lúc rồi cũng lĩnh hội đại khái ý tứ của cậu nhóc. Người dân Hắc Mạch thôn này thường phải ăn hải sản mỗi khi đói bụng. Có lẽ là trong số thôn dân đã từng ăn thì cũng có một số người có thể chất bị dị ứng với hải sản nên không thể ăn được hải sản, hoặc là hải sản chưa được xử lý sạch sẽ hoặc chưa nấu chín gì đó nên họ đã bị tiêu chảy sau khi ăn. Nơi này khoa học cực kỳ lạc hậu nên con người dễ bị rơi vào hoảng loạn, dị ứng hải sản ở thế giới hiện đại cũng được coi là chuyện bình thường nhưng ở chỗ này thì có thể coi thành bị quỷ ám.
Ở Châu Âu thời kỳ trung cổ, người ta coi bệnh nhân đầu tiên của một trận dịch là ác quỷ, và cho rằng người đầu tiên mang bệnh tật tới tội nhân đã mang tai hoạ tới nhân gian nên thường sẽ bị hành quyết rất dã man, không biết ở đây có tồn tại hành vi tàn bạo như vậy hay không? Trình Chu ra dấu với Mạch Ân tỏ vẻ mình đã hiểu ý nhưng điều đó không quan trọng.
Trình Chu ra giá 5 cái bánh mỳ dứa cho một người để thuê 10 người dân ra biển bắt hải sản cho hắn. Rất nhiều thôn dân cũng không dám tới gần Trình Chu đâu nhưng mà họ lại rất chú ý đến mọi hành động của hắn. Thôn dân đều chứng kiến cảnh Trình Chu đưa bánh mỳ cho Mạch Ân nên một số thôn dân đã không cưỡng lại được sự cám dỗ của bánh dứa nên chấp nhận làm theo yêu cầu của Trình Chu, sau khi thương lượng 1 hồi thì 10 người cũng nhanh chóng chạy đi thu thập các loại hải sản mang về cho Trình Chu.
Chẳng mấy chốc mà các loại hải sản đã được chất đầy trong mấy thùng gỗ có chút rách nát mà thôn dân mang ra. Sau đó Trình Chu bảo Mạch Ân thay mình trông chừng hải sản cho hắn rồi rời đi. Trình Chu vừa đi thì dân làng bắt đầu thảo luận.
Dân làng cảm thấy hành vi thu thập hải sản của Trình Chu rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần Trình Chu không ép họ ăn hải sản có thể gây bệnh này thì thôn dân cũng không quá để ý.
Một số dân làng bắt đầu xé vỏ bao bánh mỳ ra ăn. Bánh mỳ mà dân trong làng thường ăn là bánh mỳ thô, vì lúa mạch đen có hạn nên khi làm bánh mỳ đen, người dân sẽ cho thêm cám vào, trong trường hợp cạn kiệt lương thực thì họ còn độn thêm vụn gỗ vào nên hương vị của bánh cũng tự nhiên rất dở. Bánh mỳ dứa do Trình Chu mang tới có hương vị rất ngon, mềm và thơm, đối với dân làng mà nói thì ăn được chiếc bánh này là một niềm vui hiếm có. Trong đó có một số thôn dân không ăn bánh mỳ mà muốn mang về cho con cái ở trong nhà.
Lúc trước Trình Chu muốn tìm người đánh bắt hải sản thì một số thôn dân đã tránh mặt vì sợ bị bắt đi làm tráng đinh, nhưng lúc này khi họ nhìn thấy dân làng ăn bánh mỳ thì một đám lại hâm mộ rồi thèm thuồng, sau đó bọn họ hạ quyết tâm là sẽ chớp lấy cơ hội vào lần tiếp theo.
“Người lạ này hẳn là quý tộc đúng không?”
“Khẳng định là quý tộc, chỉ có quý tộc mới có thể mua được bánh mỳ ngon như vậy.”
“Quý tộc bình thường cũng chỉ có bánh mỳ trắng nhưng bánh mỳ này còn ngon hơn bánh mỳ trắng.”
“Làm như ông đã từng ăn qua bánh mỳ trắng vậy?”
“Tôi chưa từng ăn bánh mỳ trắng nhưng tôi từng làm giúp việc trong một tiệm bánh mỳ đấy”
“Nhưng sao tên quý tộc này lại không biết gì về Tinh Linh Trùng nhỉ?”
“Chắc là chưa bao giờ nhìn thấy Tinh Linh trùng cũng nên.”
“Có khả năng là người đó sinh ra trong đại gia tộc nên chỉ nhận thức các loại đại Tinh Linh, chắc là họ chưa bao giờ nhìn thấy Tinh Linh trùng”
“Cái này cũng có thể, nghe nói một số đại quý tộc rất khinh thường tiểu Tinh Linh, mấy con tiểu Tinh Linh kia bọn họ cũng lười nhìn đến, hình như đúng là họ chỉ hứng thú với đại Tinh Linh thôi.”
“…….”
Tinh Linh trùng tiến hoá thành công sẽ thành tiểu Tinh Linh. Các loại Tinh Linh trùng trông rất giống một con sâu nhưng sau khi tiến hoá thì nó sẽ phá kén hoá điệp biến thành một con bướm xinh đẹp và có thể bay lượn. Sau khi tiến hoá thành tiểu Tinh Linh thì khả năng thúc giục sản xuất mùa màng sẽ được cải thiện rất nhiều. Nếu con Tinh Linh trùng của trưởng thôn có thể tiến hoá thì nó có thể giục sinh được hàng trăm mẫu lúa hắc mạch, đến lúc đó thì dân chúng trong Hắc Mạch thôn sẽ không cần chịu đói nữa.
Nhưng mà nếu con Tinh Linh trùng của trưởng thôn mà thật sự tiến hoá thành công thì nó sẽ làm cho các thế lực quý tộc chú ý đến. Tới lúc đó thì tử tước của Bàn Thạch đảo cũng không nhắm mắt làm ngơ đối với thôn dân và sẽ tìm mọi cách để đánh chiếm.
End chap 4 -.-
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu dự định thay đổi địa điểm ở. Trong tương lai, chắc chắn là hắn sẽ thường xuyên phải đi lại giữa hai thế giới, mà khu vực căn hộ này rất đông, nên nếu bất cẩn mà bị phát hiện thì hắn sẽ trở thành một sự kiện siêu nhiên lớn nhất của thế kỷ 21 này mất. Đến lúc đó chắc chắn là sẽ có một số lượng lớn nhân vật nổi tiếng trên nền tảng xã hội sẽ chạy tới check in rồi ảnh chụp của hắn. Lúc đó thì hắn cũng sẽ trở thành người nổi tiếng và thường xuyên xuất hiện ở trên trang nhất mất.
Trình Chu đã mang về rất nhiều thịt nhưng mà hắn cũng chỉ giữ lại 30 cân thịt tươi để ăn dần, còn lại 90 cân thì làm thành thịt khô. Thịt khô ăn rất ngon, vừa thơm lại dai, Trình Chu biết rõ tay nghề của mình chỉ bình thường, sở dĩ làm ra thịt có mùi vị ngon như vậy bởi vì chất lượng thịt từ dị giới mang về tương đối cao. Trình Chu giữ lại hơn 30 cân thịt khô để riêng cho mình, phần còn lại thì mang tới bưu điện gửi về quê cho cả nhà ăn cùng.
Trình Chu mất vài ngày để thu dọn lại phòng trọ, sau đó kiểm tra kỹ càng phòng rời khỏi Thượng Hải nơi mà hắn đã sống gần một năm sau đó chuyển đến thành phố Q, một thành thị cấp 3 gần Thượng Hải.
Mấy năm trước đây, quốc gia cũng đang phát triển mạnh mạnh thị trường bất động sản, hàng loạt cao ốc, cao tầng, biệt thự, nhà cửa … liên tiếp mọc lên. Vài năm trước, một nhà đầu tư đã khởi động một siêu dự án ở khu vực Lâm Hải (临海: Línhǎi) của thành phố Q nhằm tạo ra một Venice phương Đông trong nước. Toàn bộ hạng mục trải rộng rất lớn, chủ đầu tư đã quy hoạch một khu bất động sản ven biển với quy mô hơn 40.000 hộ gia đình và cam kết tạo ra một thành phố ven biển kiểu mới. Hầu hết những người đến đây mua nhà chủ yếu đều là nhà đầu tư, tỷ lệ lấp đầy cực kỳ thấp và gần đây thị trường nhà đất cũng không được tốt cho lắm. Sau khi hết cơn sốt đất thì nhà ở nơi này cũng không còn ai quan tâm đến.
Trình Chu thuê một căn chung cư ba phòng ở ngoại ô giá 1.800 tệ một tháng, hợp đồng ba tháng, điện nước tự lo, đặt cọc và thanh toán tiền thuê nhà 3 tháng, mua thêm một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày thì tiền trong túi Trình Chu chỉ còn lại 5.000 tệ.
Sau khi sắp xếp nhà cửa, Trình Chu quyết định khám phá dị giới lần thứ tư càng sớm sàng tốt. Hắn mang theo balo leo núi, sau khi xác định dùi cui điện đã được sạc đầy thì hắn cũng bước vào dị giới lần thứ tư.
Trình Chu men theo con đường núi lần trước do mấy người dân bản địa dẫn đường tiến vào thôn, phần lớn mọi người trong thôn đều làm việc công việc đồng áng, khi thấy Trình Chu xuất hiện trở lại thì cũng có không ít người bắt đầu nề hà, câu thúc.
Mạch Ân (麦恩 mài ēn), đứa trẻ lần trước đã đưa con trùng cỏ bốn lá cho Trình Chu, nhìn thấy hắn thì sắc mặt liền đỏ bừng, đi đến trước mặt Trình Chu và cúi đầu như thể thừa nhận sai lầm của bản thân.
Hai năm trước, vì thiếu lương thực mà trưởng thôn không thể không tổ chức cho mọi người đi đến Hắc Thạch lĩnh (黑石岭: Hēishí lǐng) săn thú. Kết quả là bố mẹ của Mạch Ân đã gặp tai nạn không may ở Hắc Thạch lĩnh, kể từ đó thì Mạch Ân sống ở bên lang thang ở trong làng, sau đó thì cũng lắp bắp lớn lên.
Lần trước Mạch Ân đã đổi một cái đùi lợn từ trong tay Trình Chu, sau đó thì Mạch Ân cũng dùng đùi lợn này để đổi lấy hơn 200 cân lương thực từ dân làng, số lương thực này cũng đủ cho Mạch Ân ăn trong một thời gian dài. Đối với Mạch Ân mà nói thì Trình Chu giống như một quý nhân của mình. Mấy ngày nay Mạch Ân sống trong mớ rối rắm bòng bong. Hiếm khi mà có cơ hội được ăn no khiến Mạch Ân thấy phấn khích, mặt khác thì Mạch Ân cũng lo lắng rằng Trình Chu sẽ phát hiện ra bị lừa rồi tìm đến để tính sổ.
Ngày hôm đó sau khi Trình Chu rời khỏi thì thôn dân cũng đã nghị luận rất sôi nổi. Hắc Mạch thôn (黑麦村: Hēi mài cūn) thuộc về Bàn Thạch đảo (盘石岛: Pánshí dǎo), theo lý mà nói thì 50% lương thực trong làng đều phải nộp lên trên cho tử tước đảo Bàn Thạch. Mà thổ địa đất đai của Hắc Mạch thôn cằn cỗi nên không nộp thuế thì thôn dân cũng không đủ ăn, nếu nộp thuế lên thì chỉ sợ hơn nửa số dân sẽ chết đói.
Mấy năm trước thì Bàn Thạch đảo đã xảy ra một trận động đất, cơn địa chấn qua đi thì con đường nối giữa dân làng Hắc Mạch thôn với thế giới bên ngoài cũng bị cắt đứt nên không có ai đến thu thuế làm cho dân làng còn vui mừng một thời gian.
Khi Trình Chu xuất hiện lần đầu tiên thì dân làng còn nghĩ rằng đối phương là người do Tử tước đảo Bàn Thạch phái tới để thu thập thuế quan nên họ đã rất sợ hãi. Tuy nhiên thì thôn dân cũng nhanh chóng phát hiện ra Trình Chu nghe không hiểu họ đang nói cái gì, tử tước đảo Bàn Thạch tuyệt đối không thể cử một người không hiểu ngôn ngữ tới thu thuế nên Trình Chu rất có khả năng là người ở địa phương khác lưu lạc đến đây.
Trình Chu đơn thương độc mã giết chết một con lợn hung hãn, tất cả thôn dân đều tin rằng Trình Chu hẳn phải là một kỵ sĩ cao quý, và chỉ có kỵ sĩ thì mới có thể có được sức mạnh kinh người đến như vậy.
Thôn dân đối với các loại thông tin ở thế giới bên ngoài kia cũng không được hiểu biết nhiều cho lắm, nhưng mà trong thôn cũng có một vài người dân từng đi lang bạt ở bên ngoài lại nói rằng, có rất nhiều quý tộc thích khám phá và Trình Chu có thể là một quý tộc như vậy, tuổi trẻ khí thịnh hoài bão lớn nên rời xa gia đình đi lang bạt, có lẽ trên biển gặp bão nên mới lưu lạc đến nơi này.
Đây là thế giới mà cấp bậc được phân chia rõ ràng nơi mà các hiệp sĩ quý tộc có quyền thông trị tuyệt đối với người dân trong lãnh thổ. Trình Chu bị nhận nhầm thành đại quý tộc đã làm dấy lên nỗi khiếp sợ với thổ dân.
Trình Chu lấy một bịch bánh mỳ trong từ balo và ném cho Mạch Ân. Trước khi đến dị giới, hắn đã mua thêm một ít bánh mỳ ở trên mạng, giá rất rẻ, chỉ hơn hai tệ một chiếc.
Mạch Ân hơi bối rối khi nhận lấy bánh mỳ. Trình Chu nghĩ Mạch Ân không biết cách ăn nên hắn cũng lấy một cái khác từ trong balo, xé bao bì và cắn một miếng. Mạch Ân chớp mắt nhanh chóng hiểu ra cũng học theo và xé bao bì rồi cắn một miếng. Sau khi ăn thì mắt Mạch Ân lập tức sáng lên, mấy đứa trẻ trong thôn nhìn thấy cũng háo hức nhìn Trình Chu nhưng lại không dám tiến tới.
Trình Chu được Mạch Ân đưa đi dạo một vòng quanh làng, người dân trong làng thật sự là quá nghèo, tất cả mọi người đều ăn mặc xuề xoà rách nát, người thì xanh xao vàng vọt.
Trình Chu cùng Mạch Ân đi ngang qua một cánh đồng tam diệp thảo và thấy một số người dân đang dọn dẹp tam diệp thảo. Đứng lại quan sát một chút thì nhận ra rằng, tam diệp thảo mà thôn đang cắt bỏ gần giống với cỏ linh lăng hoang dã ở thế giới hiện đại. Có lẽ cảm nhận được thôn dân đang cắt bỏ tam diệp thảo nên Tiểu May Mắn có chút bồn chồn và tựa hồ có chút tức giận xen lẫn thất vọng.
Cỏ linh lăng được mệnh danh là ông hoàng trong nguyên liệu chế biến thức ăn chăn nuôi cho gia súc, nhưng thôn dân ở đây lại dường như không có thói quen chăn nuôi gia súc nên cỏ linh lăng ở đây cũng giống như cỏ dại. Tiểu May Mắn thường bị coi thành cỏ dại trùng, tất nhiên thì địa vị của cỏ dại trùng và ngũ cốc trùng cũng khác biệt rất nhiều.
Tiểu May Mắn đột nhiên nhảy ra, phồng lên và toả ra ánh sáng. Sau đó một lượng lớn tam diệp thảo điên cuồng sinh trưởng, trong đó có một gốc tứ diệp thảo đặc thù cao tới 2m làm cánh đồng tam diệp thảo vừa được dọn dẹp đều công cốc. Thôn dân nơm nớp lo sợ nhìn Tiểu May Mắn và dường như họ có chút hoảng sợ.
Trình Chu khẽ thở dài rồi vuốt ve trấn an Tiểu May Mắn. Sau khi được an ủi thì Tiểu May Mắn vẫn ủ rũ gục đầu rồi lùi vào trong thân thể Trình Chu.
Dạo một vòng quanh làng xong thì Mạch Ân đưa Trình Chu ra biển. Có hướng dẫn viên nhỏ tuổi là Mạch Ân nên Trình Chu cũng đã tiết kiệm được rất nhiều công sức. Sau nửa ngày điều tra thì hắn phát hiện ra ngôi làng nhỏ này tên là Hắc Mạch thôn, Hắc Mạch thôn ba mặt toàn biển còn một mặt là núi lớn, và ngọn núi lớn này đã ngăn cách con đường giao lưu của Hắc Mạch thôn với ngoại giới. Ngọn núi lớn bên ngoài Hắc Mạch thôn là Giác Trư lĩnh (角猪岭: jiǎo zhū lǐng), và trên núi có rất nhiều lợn sừng.
Mọi người bắt đầu xuất phát từ Hắc Mạch thôn băng qua núi Giác Trư lĩnh đi ra các bản làng bên ngoài cũng phải mất ít nhất 10 giờ, đó là trong điều kiện thuận buồm xuôi gió, nhưng trên thực tế thì trong núi có rất nhiều rắn độc và các loại động vật hoang dã. Hắc Mạch thôn không có kỵ sĩ nên thôn dân muốn vượt qua Giác Trư lĩnh rất dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Trình Chu đứng bên bờ biển, nhìn thấy các loại ốc biển, tôm càng, tôm màu, cua, sò … nằm rải rác trên bờ biển mà lòng tràn đầy cảm xúc. Trình Chu biết là Hắc Mạch thôn có ba mặt giáp biển nên tài nguyên biển là rất phong phú. Trình Chu cũng tính toán thử coi nếu hải sản ở nơi này tương tự như hải sản của thế giới hiện đại thì hắn cũng rất có khả năng trở thành ông trùm ngành buôn bán hải sản.
Mạch Ân nhìn Trình Chu thì cũng có chút lo lắng mà ra hiệu. Trình Chu nhìn chằm chằm vào Mạch Ân một lúc rồi cũng lĩnh hội đại khái ý tứ của cậu nhóc. Người dân Hắc Mạch thôn này thường phải ăn hải sản mỗi khi đói bụng. Có lẽ là trong số thôn dân đã từng ăn thì cũng có một số người có thể chất bị dị ứng với hải sản nên không thể ăn được hải sản, hoặc là hải sản chưa được xử lý sạch sẽ hoặc chưa nấu chín gì đó nên họ đã bị tiêu chảy sau khi ăn. Nơi này khoa học cực kỳ lạc hậu nên con người dễ bị rơi vào hoảng loạn, dị ứng hải sản ở thế giới hiện đại cũng được coi là chuyện bình thường nhưng ở chỗ này thì có thể coi thành bị quỷ ám.
Ở Châu Âu thời kỳ trung cổ, người ta coi bệnh nhân đầu tiên của một trận dịch là ác quỷ, và cho rằng người đầu tiên mang bệnh tật tới tội nhân đã mang tai hoạ tới nhân gian nên thường sẽ bị hành quyết rất dã man, không biết ở đây có tồn tại hành vi tàn bạo như vậy hay không? Trình Chu ra dấu với Mạch Ân tỏ vẻ mình đã hiểu ý nhưng điều đó không quan trọng.
Trình Chu ra giá 5 cái bánh mỳ dứa cho một người để thuê 10 người dân ra biển bắt hải sản cho hắn. Rất nhiều thôn dân cũng không dám tới gần Trình Chu đâu nhưng mà họ lại rất chú ý đến mọi hành động của hắn. Thôn dân đều chứng kiến cảnh Trình Chu đưa bánh mỳ cho Mạch Ân nên một số thôn dân đã không cưỡng lại được sự cám dỗ của bánh dứa nên chấp nhận làm theo yêu cầu của Trình Chu, sau khi thương lượng 1 hồi thì 10 người cũng nhanh chóng chạy đi thu thập các loại hải sản mang về cho Trình Chu.
Chẳng mấy chốc mà các loại hải sản đã được chất đầy trong mấy thùng gỗ có chút rách nát mà thôn dân mang ra. Sau đó Trình Chu bảo Mạch Ân thay mình trông chừng hải sản cho hắn rồi rời đi. Trình Chu vừa đi thì dân làng bắt đầu thảo luận.
Dân làng cảm thấy hành vi thu thập hải sản của Trình Chu rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần Trình Chu không ép họ ăn hải sản có thể gây bệnh này thì thôn dân cũng không quá để ý.
Một số dân làng bắt đầu xé vỏ bao bánh mỳ ra ăn. Bánh mỳ mà dân trong làng thường ăn là bánh mỳ thô, vì lúa mạch đen có hạn nên khi làm bánh mỳ đen, người dân sẽ cho thêm cám vào, trong trường hợp cạn kiệt lương thực thì họ còn độn thêm vụn gỗ vào nên hương vị của bánh cũng tự nhiên rất dở. Bánh mỳ dứa do Trình Chu mang tới có hương vị rất ngon, mềm và thơm, đối với dân làng mà nói thì ăn được chiếc bánh này là một niềm vui hiếm có. Trong đó có một số thôn dân không ăn bánh mỳ mà muốn mang về cho con cái ở trong nhà.
Lúc trước Trình Chu muốn tìm người đánh bắt hải sản thì một số thôn dân đã tránh mặt vì sợ bị bắt đi làm tráng đinh, nhưng lúc này khi họ nhìn thấy dân làng ăn bánh mỳ thì một đám lại hâm mộ rồi thèm thuồng, sau đó bọn họ hạ quyết tâm là sẽ chớp lấy cơ hội vào lần tiếp theo.
“Người lạ này hẳn là quý tộc đúng không?”
“Khẳng định là quý tộc, chỉ có quý tộc mới có thể mua được bánh mỳ ngon như vậy.”
“Quý tộc bình thường cũng chỉ có bánh mỳ trắng nhưng bánh mỳ này còn ngon hơn bánh mỳ trắng.”
“Làm như ông đã từng ăn qua bánh mỳ trắng vậy?”
“Tôi chưa từng ăn bánh mỳ trắng nhưng tôi từng làm giúp việc trong một tiệm bánh mỳ đấy”
“Nhưng sao tên quý tộc này lại không biết gì về Tinh Linh Trùng nhỉ?”
“Chắc là chưa bao giờ nhìn thấy Tinh Linh trùng cũng nên.”
“Có khả năng là người đó sinh ra trong đại gia tộc nên chỉ nhận thức các loại đại Tinh Linh, chắc là họ chưa bao giờ nhìn thấy Tinh Linh trùng”
“Cái này cũng có thể, nghe nói một số đại quý tộc rất khinh thường tiểu Tinh Linh, mấy con tiểu Tinh Linh kia bọn họ cũng lười nhìn đến, hình như đúng là họ chỉ hứng thú với đại Tinh Linh thôi.”
“…….”
Tinh Linh trùng tiến hoá thành công sẽ thành tiểu Tinh Linh. Các loại Tinh Linh trùng trông rất giống một con sâu nhưng sau khi tiến hoá thì nó sẽ phá kén hoá điệp biến thành một con bướm xinh đẹp và có thể bay lượn. Sau khi tiến hoá thành tiểu Tinh Linh thì khả năng thúc giục sản xuất mùa màng sẽ được cải thiện rất nhiều. Nếu con Tinh Linh trùng của trưởng thôn có thể tiến hoá thì nó có thể giục sinh được hàng trăm mẫu lúa hắc mạch, đến lúc đó thì dân chúng trong Hắc Mạch thôn sẽ không cần chịu đói nữa.
Nhưng mà nếu con Tinh Linh trùng của trưởng thôn mà thật sự tiến hoá thành công thì nó sẽ làm cho các thế lực quý tộc chú ý đến. Tới lúc đó thì tử tước của Bàn Thạch đảo cũng không nhắm mắt làm ngơ đối với thôn dân và sẽ tìm mọi cách để đánh chiếm.
End chap 4 -.-
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.