Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều
Chương 27: Luyện Cương Thi Kinh Khủng
Đâu Đâu Phi
29/04/2021
"Làm quỷ có gì tốt đâu? Không biết chừng có ngày nào đó bị một tên đạo sĩ tới tiêu diệt mất huống chi thời gian càng lâu có khi đến chuyện mình là ai ở đâu còn quên mất nữa là, lúc nào cũng có thể bị ác quỷ hung hãn hơn ăn mất, cũng có thể là nổi điên phát cuồng lên làm người thân của mình tổn thương."
Đầu trọc nghe xong quả nhiên giật mình, lại cười hùa theo nói: "Bà chị à, vậy thì chị dủ lòng thương đốt cho tôi một thanh đao để tôi có cái mà phòng thân được không?"
"Phải xem anh làm được như thế nào nữa, nếu như anh không làm được gì, tôi diệt luôn anh!"
"Chắc chắn là phải làm tốt rồi, hai chúng ta có nhiều duyên nợ, dù sao anh đây cũng không có chỗ nào để đi, nếu không tôi ở lại đây với cô, giúp cô trông nhà giữ cửa, được không?"
Còn mẹ nó trông nhà giữ cửa nữa, anh ta tưởng anh ta là chó hay gì!
Dù sao cũng đã đạt được mục đích, tôi liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý với anh ta, thuận tiện lại nói thêm vài lời hù dọa đầu trọc.
Trước khi Hương Hương trở về tôi phải nhẫn nại một chút thôi, dù sao bản tính cái tên này không phải rất xấu xa.
"Được rồi, bây giờ anh không có pháp lực cũng không giúp gì được cho tôi, vậy thì cứ một mình đi lang thang trong sân đi, chờ sau khi tôi làm xong việc sẽ thắp hương cho anh."
"Được thôi nè, bà chị!"
Đầu trọc vừa xoa xoa đầu rồi rời đi, tôi lại lắc lắc đầu, đi tới mở cánh cửa của linh đường ra, bật hết đèn đóm từ trước ra sau lên.
Tôi đã sớm coi chú Đặng như người thân trong nhà rồi, theo lý thuyết mà nói, nếu như trang điểm cho ông ấy hẳn không có gì đáng sợ, nhưng tôi vừa đi vào phòng hóa trang liền có cảm giác tóc gáy mình dựng ngược hết cả lên.
Dường như có cả ngàn ánh mắt từ một nơi bí mật gần đó nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho cả người tôi không nhịn được mà run lên.
"Chú Đặng, con là Ninh Vân đây, là Ninh Vân mà chú tận mắt nhìn con lớn lên đây, chú có oan khuất gì thì vào mộng kể với con, bây giờ con phải trang điểm cho chú rồi, chú nể mặt con một chút nha."
Tôi đốt một cây hương, vái ba vái trước mặt chú Đặng, sau đó thắp hương xong mới đi lấy đồ đạc dụng cụ chuẩn bị làm việc.
Mùi hôi thối bốc lên, tôi vỗ vỗ ngực chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới xốc tấm vải liệm lên, thi thể đen như mực liền đột nhiên đập vào mắt tôi.
"A..."
Kinh khủng quá đi.
Tôi bị dọa sợ đến nỗi lùi lại mấy bước, cái khay trên tay cũng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Tôi cho rằng thi thể sẽ là kiểu hư thôi các kiểu, cũng đã nghĩ tới chuyện mở ra sẽ thấy giòi bọ lúc nhúc, nhưng những gì tôi tưởng tượng ra còn kém xa tình trạng kinh khủng của chú Đặng.
Toàn thân chú Đặng giống như là bị người ta rút sạch huyết dịch, cái miệng khô quắt trên đầu hơi hé mở ra, bên trong có nhét một lá bùa màu vàng kim gấp kỹ lại, trên mặt lá bùa còn có dính với một đồng tiền.
Một con rết thô, có như đầu ngón út bò từ trong miệng ông ấy ra ngoài, mò mẫm một hồi lại chui vào trong.
Hai con mắt giống như hai trái nhãn sấy khô lại, lồi ra, nhìn thật kỹ còn có thể nhìn thấy trong con ngươi là độc trùng bò chen chúc nhau hỗn loạn.
Trên người ông ấy bị người ta mặc cho một bộ đồ của quan lại thời xưa, loại mặc cho người chết, mùi hôi thối mà thi thể tỏa ra còn xen lẫn chút mùi nước khử trùng bảo quản, xem ra đã bị người ta xử lý qua rồi.
Quan trọng nhất là ở chỗ, chú Đặng bị người ta bịt miệng rồi.
Giống y như đúc với những gì mà Chu Hương Hương từng nói, tôi liền hấp tấp lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hương Hương, nhưng mẹ nó, vẫn không kết nối được!
Tôi tức đến nỗi suýt chút nữa thì đập luôn điện thoại rồi, đành phải chuyển sang nhắn tin cho cô ấy: "Chú Đặng bị người ta nuôi thành cương thi, làm sao bây giờ, có thể thiêu được không? Mau trả lời đi!"
Sau khi gửi xong tin nhắn tôi còn hoang mang lo sợ hơn nữa, nhìn chằm chằm thi thể của chú Đặng hồi lâu.
Ông ấy vốn dĩ đã vừa gầy lại vừa thấp bé, sau khi biến thành cái thây khô, ngoại trừ cái đầu là tương đối lớn ra, thì chỉ có bàn chân của ông ấy, bên trên ngón cái chân phải còn buộc cột cái dây thừng màu đỏ., cả người không hiểu sao lại tỏa ra một kiểu hơi thở quỷ quái mà kỳ dị.
Tôi liền hộc tốc lấy hết tất cả bùa mà tôi có dán lên trên trán của chú Đặng, kể cả trên người ông ấy cũng dán lên mấy tờ.
Chú Đặng rõ ràng đã bị người ta nuôi thành cương thi, cảnh sát lại tìm được thi thể của ông ấy ngay bảy ngày đầu, đây là trùng hợp hay có người cố ý làm ra?
Trong lòng tôi càng trở nên sợ hãi, hoảng hốt, có một linh cảm không lành, mà Chu Hương Hương cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Dứt khoát cứ hỏa táng thi thể của chú Đặng đi đã, đỡ cho phải có chuyện gì không hay xảy ra.
Chỉ có điều trước khi hỏa táng phải lấy được cái bùa nhét trong miệng ông ấy ra, để ông ấy có oan tình gì còn có thể trở về báo mộng cho tôi biết.
Tôi đặt cái khay xuống, cầm cái kìm cùng với cái nhíp lên: "Chú Đặng, con xin lỗi chú trước nha."
Tôi cả gan đưa cái kìm tới muốn cạy miệng chú Đặng ra, không nghĩ tới con rết trong miệng ông ấy đột nhiên phóng vụt ra, cắn một cái vào cái kím tôi vừa đưa tới đó, lực cắn cạnh tới nỗi phát ra tiếng keng một cái, tôi sợ đến nỗi đánh rơi cái kìm trên mặt đất, sợ hãi hô lên rồi không ngừng lùi lại phía sau.
Mẹ nó, suýt chút nữa thì bị hù chết.
Con rết kia vừa nãy vươn ra được dài khoảng chừng mười mấy xăng ti mét, mà vẫn còn chừng một nửa là nằm trong miệng chú Đặng, giống như là nó được người ta đặc biệt đặt ở đấy để bảo vệ cái bùa bịt miệng kia vậy.
Đầu trọc đang ở bên ngoài, cách đó không xa, nghe thấy tôi kêu lên đầy vẻ hốt hoảng thì vọt tới, vừa đi đến cửa đã bịt miệng lại ọe một cái, lại bịt mũi: "Chết bao lâu rồi mà làm sao thối như vậy?"
Anh ta cũng trông thấy thi thể của chú Đặng ra sao, cả người sững sờ lại quay sang nhìn tôi: "Tử thi này làm sao lại thành ra như vậy?"
Tôi còn chưa tỉnh hồn lại, mới đưa tay chỉ loạn về phía chú Đặng: "Đến rất đúng lúc đấy, anh thử xem có thể lấy được cái bùa ở trong miệng ông ấy ra không."
"Chuyện này thì có gì đâu."
Đầu trọc vừa nói xong thì đưa tay tới, tôi liền vội vàng nhét cái kìm vào trong tay anh ta, dè dặt nói: "Cẩn thận một chút, trong miệng ông ấy có một con rết to bằng đầu ngón út đấy."
"Còn có con rết nữa sao? Có chuyện gì quỷ quái vậy?"
"Chú Đặng bị người ta luyện cương thi, anh mau mau thử một chút xem sao, nếu không được thì chúng ta cứ thế đưa ông ấy đi thiêu, chứ nếu như ông ấy đột nhiên nhảy dựng lên, bị ba mẹ tôi trông thấy thì thảm thiết lắm!"
Chú Đặng bây giờ đang là một thi thể.
Đầu trọc nghe xong quả nhiên giật mình, lại cười hùa theo nói: "Bà chị à, vậy thì chị dủ lòng thương đốt cho tôi một thanh đao để tôi có cái mà phòng thân được không?"
"Phải xem anh làm được như thế nào nữa, nếu như anh không làm được gì, tôi diệt luôn anh!"
"Chắc chắn là phải làm tốt rồi, hai chúng ta có nhiều duyên nợ, dù sao anh đây cũng không có chỗ nào để đi, nếu không tôi ở lại đây với cô, giúp cô trông nhà giữ cửa, được không?"
Còn mẹ nó trông nhà giữ cửa nữa, anh ta tưởng anh ta là chó hay gì!
Dù sao cũng đã đạt được mục đích, tôi liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý với anh ta, thuận tiện lại nói thêm vài lời hù dọa đầu trọc.
Trước khi Hương Hương trở về tôi phải nhẫn nại một chút thôi, dù sao bản tính cái tên này không phải rất xấu xa.
"Được rồi, bây giờ anh không có pháp lực cũng không giúp gì được cho tôi, vậy thì cứ một mình đi lang thang trong sân đi, chờ sau khi tôi làm xong việc sẽ thắp hương cho anh."
"Được thôi nè, bà chị!"
Đầu trọc vừa xoa xoa đầu rồi rời đi, tôi lại lắc lắc đầu, đi tới mở cánh cửa của linh đường ra, bật hết đèn đóm từ trước ra sau lên.
Tôi đã sớm coi chú Đặng như người thân trong nhà rồi, theo lý thuyết mà nói, nếu như trang điểm cho ông ấy hẳn không có gì đáng sợ, nhưng tôi vừa đi vào phòng hóa trang liền có cảm giác tóc gáy mình dựng ngược hết cả lên.
Dường như có cả ngàn ánh mắt từ một nơi bí mật gần đó nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho cả người tôi không nhịn được mà run lên.
"Chú Đặng, con là Ninh Vân đây, là Ninh Vân mà chú tận mắt nhìn con lớn lên đây, chú có oan khuất gì thì vào mộng kể với con, bây giờ con phải trang điểm cho chú rồi, chú nể mặt con một chút nha."
Tôi đốt một cây hương, vái ba vái trước mặt chú Đặng, sau đó thắp hương xong mới đi lấy đồ đạc dụng cụ chuẩn bị làm việc.
Mùi hôi thối bốc lên, tôi vỗ vỗ ngực chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới xốc tấm vải liệm lên, thi thể đen như mực liền đột nhiên đập vào mắt tôi.
"A..."
Kinh khủng quá đi.
Tôi bị dọa sợ đến nỗi lùi lại mấy bước, cái khay trên tay cũng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Tôi cho rằng thi thể sẽ là kiểu hư thôi các kiểu, cũng đã nghĩ tới chuyện mở ra sẽ thấy giòi bọ lúc nhúc, nhưng những gì tôi tưởng tượng ra còn kém xa tình trạng kinh khủng của chú Đặng.
Toàn thân chú Đặng giống như là bị người ta rút sạch huyết dịch, cái miệng khô quắt trên đầu hơi hé mở ra, bên trong có nhét một lá bùa màu vàng kim gấp kỹ lại, trên mặt lá bùa còn có dính với một đồng tiền.
Một con rết thô, có như đầu ngón út bò từ trong miệng ông ấy ra ngoài, mò mẫm một hồi lại chui vào trong.
Hai con mắt giống như hai trái nhãn sấy khô lại, lồi ra, nhìn thật kỹ còn có thể nhìn thấy trong con ngươi là độc trùng bò chen chúc nhau hỗn loạn.
Trên người ông ấy bị người ta mặc cho một bộ đồ của quan lại thời xưa, loại mặc cho người chết, mùi hôi thối mà thi thể tỏa ra còn xen lẫn chút mùi nước khử trùng bảo quản, xem ra đã bị người ta xử lý qua rồi.
Quan trọng nhất là ở chỗ, chú Đặng bị người ta bịt miệng rồi.
Giống y như đúc với những gì mà Chu Hương Hương từng nói, tôi liền hấp tấp lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hương Hương, nhưng mẹ nó, vẫn không kết nối được!
Tôi tức đến nỗi suýt chút nữa thì đập luôn điện thoại rồi, đành phải chuyển sang nhắn tin cho cô ấy: "Chú Đặng bị người ta nuôi thành cương thi, làm sao bây giờ, có thể thiêu được không? Mau trả lời đi!"
Sau khi gửi xong tin nhắn tôi còn hoang mang lo sợ hơn nữa, nhìn chằm chằm thi thể của chú Đặng hồi lâu.
Ông ấy vốn dĩ đã vừa gầy lại vừa thấp bé, sau khi biến thành cái thây khô, ngoại trừ cái đầu là tương đối lớn ra, thì chỉ có bàn chân của ông ấy, bên trên ngón cái chân phải còn buộc cột cái dây thừng màu đỏ., cả người không hiểu sao lại tỏa ra một kiểu hơi thở quỷ quái mà kỳ dị.
Tôi liền hộc tốc lấy hết tất cả bùa mà tôi có dán lên trên trán của chú Đặng, kể cả trên người ông ấy cũng dán lên mấy tờ.
Chú Đặng rõ ràng đã bị người ta nuôi thành cương thi, cảnh sát lại tìm được thi thể của ông ấy ngay bảy ngày đầu, đây là trùng hợp hay có người cố ý làm ra?
Trong lòng tôi càng trở nên sợ hãi, hoảng hốt, có một linh cảm không lành, mà Chu Hương Hương cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Dứt khoát cứ hỏa táng thi thể của chú Đặng đi đã, đỡ cho phải có chuyện gì không hay xảy ra.
Chỉ có điều trước khi hỏa táng phải lấy được cái bùa nhét trong miệng ông ấy ra, để ông ấy có oan tình gì còn có thể trở về báo mộng cho tôi biết.
Tôi đặt cái khay xuống, cầm cái kìm cùng với cái nhíp lên: "Chú Đặng, con xin lỗi chú trước nha."
Tôi cả gan đưa cái kìm tới muốn cạy miệng chú Đặng ra, không nghĩ tới con rết trong miệng ông ấy đột nhiên phóng vụt ra, cắn một cái vào cái kím tôi vừa đưa tới đó, lực cắn cạnh tới nỗi phát ra tiếng keng một cái, tôi sợ đến nỗi đánh rơi cái kìm trên mặt đất, sợ hãi hô lên rồi không ngừng lùi lại phía sau.
Mẹ nó, suýt chút nữa thì bị hù chết.
Con rết kia vừa nãy vươn ra được dài khoảng chừng mười mấy xăng ti mét, mà vẫn còn chừng một nửa là nằm trong miệng chú Đặng, giống như là nó được người ta đặc biệt đặt ở đấy để bảo vệ cái bùa bịt miệng kia vậy.
Đầu trọc đang ở bên ngoài, cách đó không xa, nghe thấy tôi kêu lên đầy vẻ hốt hoảng thì vọt tới, vừa đi đến cửa đã bịt miệng lại ọe một cái, lại bịt mũi: "Chết bao lâu rồi mà làm sao thối như vậy?"
Anh ta cũng trông thấy thi thể của chú Đặng ra sao, cả người sững sờ lại quay sang nhìn tôi: "Tử thi này làm sao lại thành ra như vậy?"
Tôi còn chưa tỉnh hồn lại, mới đưa tay chỉ loạn về phía chú Đặng: "Đến rất đúng lúc đấy, anh thử xem có thể lấy được cái bùa ở trong miệng ông ấy ra không."
"Chuyện này thì có gì đâu."
Đầu trọc vừa nói xong thì đưa tay tới, tôi liền vội vàng nhét cái kìm vào trong tay anh ta, dè dặt nói: "Cẩn thận một chút, trong miệng ông ấy có một con rết to bằng đầu ngón út đấy."
"Còn có con rết nữa sao? Có chuyện gì quỷ quái vậy?"
"Chú Đặng bị người ta luyện cương thi, anh mau mau thử một chút xem sao, nếu không được thì chúng ta cứ thế đưa ông ấy đi thiêu, chứ nếu như ông ấy đột nhiên nhảy dựng lên, bị ba mẹ tôi trông thấy thì thảm thiết lắm!"
Chú Đặng bây giờ đang là một thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.