Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 26: Quỷ Chị Còn Không Sợ

Đâu Đâu Phi

29/04/2021

Một chiếc ô to màu đen che trên đầu ông chủ, ông chủ ngược lại không đeo kính râm, đại khái chừng ba mươi tuổi, tóc hơi dài chải đến sau đầu, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo, dáng dấp có chút giống với Phùng Thiệu Luân diễn đại ca xã hội đen, tạm thời gọi anh ta là Phùng Thiệu Luân đi.

Trước ngực anh ta cài một đóa hoa cúc trắng, đừng nói đến để tế điện cho đầu trọc nhé.

"Đại ca! Đại ca anh nhìn em đi.:

Đầu trọc từ ngoài cửa xông tới, di chuyển quanh Phùng Thiệu Luân, nhưng Phùng Thiệu Luân coi như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp đi vào linh đường.

Ba tôi cúi đầu khom lưng tiến lên chào đón, không ngờ vệ sĩ phía sau người đàn ông kia trực tiếp móc ra một cây súng đặt ở trên trán ba tôi.

"Cút đi, đến thêm bước nữa, giết ông."

"Zack, cất súng đi."

Phùng Thiệu Luân giận tái mặt, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, vệ sĩ thu súng lại, ba tôi đã sớm bị dọa đến hai chân nhũn ra.

Quá mẹ nó huyền ảo, đây không phải hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim ảnh à?

Hôm qua gặp đầu trọc là trên đường, không nghĩ tới thế lực phía sau lại như vậy, không được tôi phải đi nhìn xem sao.

Nhạc buồn ở linh đường cũng không che giấu được mọi người sự sợ hãi thấp thở, chú Hà và dì Tiết cũng sợ choáng váng, ba xem xét tôi đi, nhỏ giọng trách cứ: "Đã bảo con đừng đi ra rồi, con ra ngoài làm gì?"

Tôi đỡ ba tôi giao cho mẹ tôi, quay đầu lạnh lùng nhìn bị vệ sĩ tiền hô hậu ủng người đàn ông, quỷ bà đây còn không sợ, lại sợ mấy bọn xã hội đen này?

Ban ngày ban mặt, nơi này còn tầm mười công nhân, bà đây còn không tin anh ta dám đại khai sát giới.

"Nơi này là linh đường đưa tang cho người chết, xin các người tôn trọng một chút, nếu không khiêng thi thể khiêng đi, chúng tôi không lấy một đồng."

"Ở đâu xuất hiện con nhóc…"

Tên vệ sĩ kia lại muốn lên đây dọa tôi, bị Phùng Thiệu Luân giơ tay ngăn lại, người đàn ông ở giữa kia tiến lên một bước, cảm giác áp bách mạnh mẽ ập tới, hô hấp của tôi xiết chặt, kiên trì đối mặt với anh ta.

"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì các người, chỉ là đơn thuần làm lễ bái."

Nói xong, anh ta vươn tay, thuộc hạ bên cạnh châm một nén hương cho anh ta, anh ta vái ba cái trước quan tài của đầu trọc, sau đó cắm ở trong lư hương rồi rời đi, thuộc hạ lập tức cho chuyển ghế cho anh ta.

"Đại ca, anh nhìn tôi, tôi ở chỗ này mà."

Đầu trọc sốt ruột tức giận, giống như có chuyện quan trọng gì muốn nói, nhưng đại ca của anh ta không thấy anh ta, đầu trọc kia chuyển hướng vào tôi, chạy đến trước mặt tôi, di chuyển xung quanh.

"Em gái, tôi biết coi có thể trông thấy tôi, cầu xin cô giúp tôi nói chuyện mấy câu với đại ca được không? Chỉ mấy câu thôi, xin cô." Anh ta nói xong còn suýt nữa quỳ xuống dập đầu với cô.

Mẹ nó nơi này nhiều người như vậy đâu, tôi làm sao có thể thừa nhận tôi có thể trông thấy quỷ.

Dứt khoát không để ý tới anh ta, chào hỏi người khởi công, làm phép xong sớm một chút, đốt thi thể thành tro, đưa tiễn màu đen này đi.

Thật ra đưa tang rất đơn giản, Chu Hương Hương không ở đây, chỉ cần bình thường phối hợp với hai người tụng kinh, những người áo đen kia sôi nổi muốn nhin, một người ném một đóa bạch cúc vào trong quan tài gỗ, đầu trọc cũng không có đình, còn ít người lên đưa hoa hơn tôi nghĩ.

Lúc đầu nghĩ rằng mọi chuyện có thể tiến triển rất nhanh sẽ xong việc, nhưng những người áo đen kia ngắm xong trực tiếp phân tán đến khắp nơi trong nhà tôi, giống như đang lục soát thứ gì đó, khắp nơi truyền đến tiếng binh binh choang choang, sắp phá con mẹ nó hết nhà tôi ra rồi.



"Các người đang làm cái gì?"

"Tìm ít đồ, đừng lo lắng." Phùng Thiệu Luân cười với tôi.

"Các người muốn tìm cái gì, lúc đầu trọc được đưa tới, quần áo cũng bị chặt nát nhừ, lấy đâu ra đồ gì."

"Bọn họ đang tìm mật mã, em gái, cô nhanh nói cho bọn họ mật mã là 3527 đi. Nếu không phải bọn họ sẽ giết con gái của tôi." Đầu trọc kéo tay của tôi, tôi nhanh chóng tránh sang bên cạnh, mẹ nó tôi không muốn dây vào cái chuyện rách nát này.

Cái nhà tang lễ này là bảo bối của ba tôi, bây giờ bị người ta phá lung tung, ba giận đến muốn lên nói chuyện cho ra lẽ với Phùng Thiệu Luân nhưng lại bị vệ sĩ của anh ta giữ cổ áo nâng lên giữa không trung, đạp chân chửi loạn: "Các người không phải đến để tưởng niệm, các ngươi thành tâm đến đập phá quán."

Mẹ tôi lo lắng, ba tôi khóc sướt mướt, công nhân cũng loạn thành một đoàn, tôi hét lớn một tiếng: "Đủ rồi."

Khóe miệng Phùng Thiệu Luân nhếch lên một độ cong đẹp mắt, hơi nghiêng đầu: "Mang những người này đi ra ngoài."

Lời nói này là nói với thuộc hạ của anh ta, nhưng ánh mắt anh ta lại rơi tại trên người tôi, mặt tôi cứng đờ, thoáng nhìn đầu trọc, có loại cảm giác bị người nhìn thấu, Phùng Thiệu Luân kia giống như biết tôi nhìn thấy quỷ.

Ba mẹ tôi và cả công nhân đều bị bọn họ đuổi ra ngoài, cũng không làm khó bọn họ, ba tôi lo lắng cho tôi, xông lên muốn cứu ta, bị ai đó đập một cái vào gáy, ngất đi.

"Nói đi."

Giọng nói lạnh lùng của Phùng Thiệu Luân vang lên, tôi tức giận lườm anh ta một cái, tìm cho mình cái ghế ngồi xuống, đạp mạnh vào đầu trọc: "Còn không mau nói."

"Đúng rồi, đồ ở ngân hàng Thương Mậu trong tủ bảo hiểm số 721, mật mã là 3527, vì hàng lần này mạng của tôi cũng mất, cầu em gái năn nỉ bọn họ một chút, bảo bọn họ không được làm khó con gái tôi."

Đầu trọc lại dập đầu, tôi lại đạp tới một cái: "Đừng dập nữa."

Phùng Thiệu Luân cũng không nóng nảy, chỉ vẫn luôn nhìn tội, tôi tức giận nhìn lại, mang bộ dáng con người mà lại đi uy hiếp người khác, sao anh ta không bị ác quỷ bóp chết đi?

"Đồ vật ở ngân hàng Thương Mậu trong tủ bảo hiểm số 721, mật mã là 3527, thứ các người muốn biết đều biết rồi, xin đừng làm khó xử con gái của đầu trọc, dù sao vì vụ lần này mà anh ta cũng không còn mạng nữa."

"Cô còn biết đầu trọc có con gái? Thú vị."

"Được rồi, các người có thể đi."

Tôi đứng dậy, vẫy tay với công nhân bên ngoài: "Đứng đấy làm gì, đến đây nhấc thi thể đi đốt. Đem hũ tro cốt cho bọn họ, việc này xong.

Không nghĩ tới tôi lại dám ra lệnh trước mặt ông chủ của bọn họ, tên vệ sĩ nóng nảy sau lưng Phùng Thiệu Luân sầm mặt lại: "Con oắt con này, mày mượn gan ở đâu mà dám ra lệnh trước mặt ông chủ của tao?"

Cái tên vệ sĩ Zack kia còn chưa kịp tiến lên đã bị Phùng Thiệu Luân quát lui, anh vung tay lên để người bên ngoài đều rút đi, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt tôi.

Người đàn ông này giống như là một con mãnh thú đang ẩn náu, cảm giác áp lực mạnh mẽ đánh tới, anh ta đi đến trước mặt tôi, cười mỉa mai, sau đó lấy từ trong âu phục ta một tấm danh thiếp đưa cho tôi.

"Đây là danh thiếp của tôi, về sau có khó khăn gì có thể tìm tộ, nghe nói các người muốn xây lại nghĩa trang, tro cốt của đầu trọc gửi chôn ở nghĩa trang của các người đi."

Nói xong anh ta nhìn một cái, một thuộc hạ có vẻ nhã nhặn lập tức rút ra tiền mặt từ trong túi đựng tài liệu, Phùng Thiệu Luân tùy tiện cầm mấy chồng, tầm khoảng một trăm năm mươi triệu thả vào trong tay tôi: "Con gái của đầu trọc tôi đã giao cho họ Trương nuôi dưỡng, bảo anh ta yên tâm đi."

"Cám ơn đại ca, cảm ơn anh Trương." Đầu trọc dập đầu với Phùng Thiệu Luân một cái, lại dập đầu với người vừa lấy tiền ra.

Làm xong chuyện này Phùng Thiệu Luân quay người rời đi, bị một nhóm lớn vệ sĩ tiền hô hậu ủng vây quanh rời đi, tôi thật không muốn dính líu gì đến bọn họ, nhưng hai chân khẽ run của tôi đã không nghe sai khiến, cũng không có can đảm đuổi theo trả tiền lại cho anh ta.

Cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, Phùng Thiệu Luân.



Danh thiếp màu đen chỉ in một cái tên và một số điện thoại, còn mẹ nó Phùng Thiệu Luân, tại sao anh ta không tên là Phùng Thiệu Phong đi.

Trong nhà một đám đen xì rốt cuộc cũng rời đi, công nhân nhà tang lễ công nhân lúc này mới dám tiến lên, tôi tranh thủ thời gian quát lớn: "Đầu trọc, đi vào trước đi, lát nữa lại tìm anh tính sổ."

Mới vừa rồi giúp đầu trọc, đầu trọc cực kỳ nghe lời chạy đến đằng sau phòng nghỉ.

Mẹ tôi tiến lên nắm tay của tôi hỏi tôi có sao không, ba tôi đã đem một trăm năm mươi triệu trong tay của tôi lấy ra, hài lòng gật đầu: "Được lắm, con gái... giờ có thể một mình đảm đương một phía rồi, nghĩa trang của chúng ta còn chưa khai trương đã kiếm lời một trăm năm mươi triệu."

Ba tôi có lẽ còn đang bị dọ, nói chuyện líu cả lưỡi, tôi bất đắc dĩ lắc đầu: "Con không sao, mọi người không cần lo lắng, mau đem thi thể đi hỏa táng."

Mẹ kiểm tra khắp người tôi, xác định tôi không sao mới xoay người đi thu thập phòng.

Thoáng nhìn ba tôi muốn đi, tôi mau chóng giữ chặt ông ấy: "Ba, cục công an gọi điện thoại tới nói tìm được thi thể của chú Đặng, ba hoả táng đầu trọc xong đi một chuyến đi, đưa chú Đặng trở về."

Ba tôi và tôi phản ứng giống nbau, đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt ảm đạm đi: "Được."

"Ba, ba cứ mang chú Đặng trở về là được rồi, đừng tiếp tục làm cái gì cả, nhìn xem ba cũng chẳng làm được gì." Nhìn xem nhà loạn hết lên, tôi phiền muộn không thôi.

Tưởng tượng đến buổi tối hôm nay có thể là tuần đầu của chú Đặng, tôi càng phiền, nếu chú Đặng thật sự người nuôi thi, Hương Hương và Uý Nhiên đều không ở đây, một mình tôu làm sao bây giờ?

Trời sắp tối rồi ba tôi mới kéo thi thể chú Đặng về, linh đường đã dọn dẹp xong, tôi để công nhân chuẩn bị quan tài tốt nhất cho chú Đặng.

Chú Đặng khi còn sống lẻ loi một mình không có con cái, tôi còn chuẩn bị cho chú ấy một người vợ và hai đứa con gái bằng giấy."

"Thối quá, dứt khoát kéo ông Đặng đi lò đốt xác đi."

Ba tôi vừa xuống xe đã phàn nàn, công nhân khiêng thi thể cũng đều kìm nén bực bội, nhấc chú Đặng đến phòng trang điểm xong lập tức thở hồng hộc từng ngụm lớn: "Còn may là bọc vải, nếu không chúng tôi sẽ bị hun chết mất."

Trời nóng bức thế này, chết bảy ngày khẳng định phải thối, đợi chút nữa dùng nước khử trùng phun lên là được, coi như không đưa tang, vậy ít nhất đơn giản vệ sinh một chút, không để chú Đặng đi khó coi như vậy.

Huống hồ, chú Đặng chết không rõ ràng, tôi còn muốn nhìn thi thể.

"Con mẹ nó, cái gì thối như vậy." Đầu trọc hùng hổ chạy đến, vịn tường bên cạnh nôn ọe.

"Mọi người đều tan tầm đi, ba, ba đi nghỉ một lát đi, con vệ sinh chú Đặng một chút, chờ lát nữa đưa chú ấy vào hoả táng." Tôi vừa nói vừa đi lấy quần áo lao động mặc vào, đeo lên khẩu trang, loại mùi cay mũi kia đỡ hơn nhiều.

Quay người lại trông thấy đầu trọc ở sau lưng tôi, dọa tôi một trận.

"Anh còn không đi đầu thai đi, ở chỗ này làm gì?"

"Đầu thai?" Đầu trọc giống như nghe được chuyện buồn cười, vừa sờ đầu vừa chậc một cái: "Đầu thai là một việc cần kỹ thuật, trước đây tốt xấu gì tôi cũng là một đạ ca Đường Khẩu, nếu không cẩn thận đầu thai vào thành heo thì phải làm sao bây giờ?"

"Không đầu thai thì làm gì? Làm cô hồn dã quỷ?"

"Làm quỷ tốt bao nhiêu, người yêu cô không phải cũng là quỷ à, cô còn có con gái quỷ, ông đây cũng muốn làm quỷ."

"Mẹ nó, lần đầu nghe nói có người muốn làm quỷ."

Đầu trọc bây giờ là quỷ mới không có pháp lực gì, chết lâu một chút, với cái tính này của anh ta, coi như không biến thành ác quỷ cũng sẽ biến thành lệ quỷ, vẫn nên trước dụ dỗ giữ anh lại, chờ Hương Hương trở về lại thu phục, chấm dứt hậu hoạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook