Chương 8: Là em trai hay anh trai?
Thất Nhi
05/09/2021
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu...
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động lớn cậu mới mơ hồ mở mắt nhìn vào hình ảnh mờ ảo đang không ngừng gấp gáp chạy tới, đỡ cơ thể đã sớm mất đi hơi ấm chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt vào lòng mà ủ ấm.
Cậu ráng cố gắng bật ra những tiếng âm thanh thì thào không rõ, anh phải kề tai thật gần mới nghe được.
-Ca, em lạnh lắm, buồn ngủ nữa.
-Đông đến rồi, Nhất Bác ngoan ra ngoài phải giữ ấm. Không được ngủ, phải mở mắt nhìn anh.
-Ca, anh là muốn gạt trẻ con sao? Em lớn rồi. Em biết mình sắp không ổn nữa.
Tách, tách, tách... từng giọt, từng giọt không ngừng rơi xuống đôi gò má tái xanh.
-Ca, đừng khóc. Khóc rồi sẽ không đẹp nữa.
Cậu vươn đôi tay lạnh lẽo đặt lên ngực trái của anh, mỉm cười nói.
-Em vẫn sẽ mãi nằm ở đây. Đúng chứ?
Nói rồi cậu lịm dần đi, an yên trong vòng tay người thương.
"Anh xin lỗi, là anh không đủ dũng cảm với cảm xúc của bản thân. Đúng, em sẽ mãi nằm ở đó, không một ai có thể tranh giành."
Anh đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi bờ môi khô khốc, lạnh lẽo.
Anh hướng ánh mắt đỏ ngầu tia máu, vô cùng giận dữ nhìn vào người đàn ông đang cười điên dại, nói ra những câu từ không hiểu.
-Cậu rồi cũng sẽ giống ta, giống cậu nhóc đó. Chúng ta đều là đồng loại.
*Đùng* một tiếng súng chát chúa vang lên xé rách khoảng tĩnh lặng.
"Ông ta thế mà tự sát rồi. Chết như vậy thực quá nhẹ nhàng, thực muốn giày vò ông ta đến muốn chết cũng không thể."
Chân anh vô tình chạm vào một vật cứng, anh cuối người nhặt lên.
-Là kim tiêm? Kho đông lạnh, sao lại có thứ này? Còn có cúc áo này là của ai?
Trong đầu anh lúc này tràn ngập nghi hoặc.
"Có phải hay không hung thủ không chỉ có một người."
(......)
Hắn ngồi quay lưng về phía cô nhìn vào một bức ảnh không rõ, đôi lúc đôi vai mảnh khảnh lại rung lên một chút.
"Hắn khóc ư?"
-Này, Nhã Di nhỉ? Có anh trai không?
-Tôi tôi không có. Con một.
-Ba cô không thương cô nhỉ? Nhiều manh mối như vậy mà vẫn chưa tìm tới đây.
-Anh biết ba tôi?
-Không biết, nhưng mà có thù.
"Không biết thì làm sao có thù được. Chắc chắn là hắn điên rồi. Nhưng cũng phải hợp tác trước vậy."
-Hại chết người nhà anh?
-...
-Là người trong bức ảnh, anh ôm từ nãy giờ sao?
-Có muốn nghe kể chuyện không?
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động lớn cậu mới mơ hồ mở mắt nhìn vào hình ảnh mờ ảo đang không ngừng gấp gáp chạy tới, đỡ cơ thể đã sớm mất đi hơi ấm chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt vào lòng mà ủ ấm.
Cậu ráng cố gắng bật ra những tiếng âm thanh thì thào không rõ, anh phải kề tai thật gần mới nghe được.
-Ca, em lạnh lắm, buồn ngủ nữa.
-Đông đến rồi, Nhất Bác ngoan ra ngoài phải giữ ấm. Không được ngủ, phải mở mắt nhìn anh.
-Ca, anh là muốn gạt trẻ con sao? Em lớn rồi. Em biết mình sắp không ổn nữa.
Tách, tách, tách... từng giọt, từng giọt không ngừng rơi xuống đôi gò má tái xanh.
-Ca, đừng khóc. Khóc rồi sẽ không đẹp nữa.
Cậu vươn đôi tay lạnh lẽo đặt lên ngực trái của anh, mỉm cười nói.
-Em vẫn sẽ mãi nằm ở đây. Đúng chứ?
Nói rồi cậu lịm dần đi, an yên trong vòng tay người thương.
"Anh xin lỗi, là anh không đủ dũng cảm với cảm xúc của bản thân. Đúng, em sẽ mãi nằm ở đó, không một ai có thể tranh giành."
Anh đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi bờ môi khô khốc, lạnh lẽo.
Anh hướng ánh mắt đỏ ngầu tia máu, vô cùng giận dữ nhìn vào người đàn ông đang cười điên dại, nói ra những câu từ không hiểu.
-Cậu rồi cũng sẽ giống ta, giống cậu nhóc đó. Chúng ta đều là đồng loại.
*Đùng* một tiếng súng chát chúa vang lên xé rách khoảng tĩnh lặng.
"Ông ta thế mà tự sát rồi. Chết như vậy thực quá nhẹ nhàng, thực muốn giày vò ông ta đến muốn chết cũng không thể."
Chân anh vô tình chạm vào một vật cứng, anh cuối người nhặt lên.
-Là kim tiêm? Kho đông lạnh, sao lại có thứ này? Còn có cúc áo này là của ai?
Trong đầu anh lúc này tràn ngập nghi hoặc.
"Có phải hay không hung thủ không chỉ có một người."
(......)
Hắn ngồi quay lưng về phía cô nhìn vào một bức ảnh không rõ, đôi lúc đôi vai mảnh khảnh lại rung lên một chút.
"Hắn khóc ư?"
-Này, Nhã Di nhỉ? Có anh trai không?
-Tôi tôi không có. Con một.
-Ba cô không thương cô nhỉ? Nhiều manh mối như vậy mà vẫn chưa tìm tới đây.
-Anh biết ba tôi?
-Không biết, nhưng mà có thù.
"Không biết thì làm sao có thù được. Chắc chắn là hắn điên rồi. Nhưng cũng phải hợp tác trước vậy."
-Hại chết người nhà anh?
-...
-Là người trong bức ảnh, anh ôm từ nãy giờ sao?
-Có muốn nghe kể chuyện không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.