Chương 7: Kho Đông Lạnh
Thất Nhi
03/09/2021
Cậu mơ hồ mở mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen, trong lòng bỗng dẩy lên một nỗi bất an không rõ.
Kèn kẹt, một bóng đen không rõ hình thù từ từ tiến đến.
-Ai vậy?
-Tỉnh rồi à nhóc con, ngủ cũng sâu thực đấy đến tận 2 ngày mới tỉnh... À mà cũng không đúng.
Cậu không đáp chỉ nhìn vào bóng đen lờ mờ đang ngày một gần hơn mà áp mình ngồi hẳn vào trong góc.
-Ông là ai?
-Tôi là ai không quan trọng. Cậu chỉ cần biết tôi giống cậu là được rồi.
-Giống tôi?
-Ừm, nói như thế nào nhỉ. Chính là tôi cũng có hai nhân cách... Nhưng cậu đừng lo hiện tại tôi sẽ không giết cậu bởi vì tôi sợ máu, còn hắn ta thích máu. Hắn sẽ không ra vào lúc này đâu, bởi vì hắn chỉ xuất hiện ban đêm thôi.
-....
-Đói rồi nhỉ, ăn đi chết làm mà no vẫn tốt hơn ma đói nhiều.
-....
-Sợ độc sao, tôi nói rồi tôi sẽ không giết cậu.
-....
(......)
-Đồ ăn nguội lạnh mất rồi.
Nói đoạn người đàn ông đứng dậy xoay lưng vờ như sẽ rời đi.
"Cậu không ăn sẽ không có sức chống cự. Hai hôm nay tôi đều cố gắng trốn thoát, nhưng sức lực không đủ. Còn không ăn thì làm sao mà tấn công nổi ông ta"
*Nhân cách thứ hai*
-Khoan đã, ông để đồ ăn lại đi.
Ông khẽ kéo cao khoé môi, đặt hộp cơm đã sớm nguội trước mặt cậu rồi cũng rời đi.
Trước khi đi ông ta còn nói úp mở một câu rất kì lạ.
-Tôi đã nói sẽ không giết cậu, nhưng tôi không nói sẽ không tổn hại cậu.
"Ý gì chứ"
Bụng câu đói đến rã rời cũng không buồn để tâm đến câu nói kỳ quái của ông ta, mà cầm hộp cơm lên ăn để thoả lập chiếc bụng đang cồn cào.
(......)
Cậu dựa người vào tường phóng ánh mắt nhìn quanh
-Không một khe hở, ánh sáng hay âm thanh đều không xuất hiện. Làm thế nào để trốn thoát đây.
"Tôi nghe thấy vào mỗi buổi đêm ở gần đây rất nhộn nhịp. Hẳn là vẫn còn trong nội thành. Chỉ là gian phòng này quá tối, lại không bất kỳ cửa sổ hay cửa thông gió nào. Ban đêm còn khá lạnh giống như đang ở một hầm băng." *Nhân cách thứ hai*
-Kho đông lạnh.
Cậu vừa ngộ ra được thì ngoài cửa lại một tiếng kèn kẹt nữa vang lên.
"Kho đông này chắc chắn đã khá cũ"
Một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt khiến cậu có chút giật mình.
-Ông muốn làm gì? Chẳng phải khi nãy đã nói sẽ không giết tôi.
-Đương nhiên tôi không giết cậu. Bởi vì tôi cần cậu làm người thử thuốc... Nhưng tôi không phải người vừa rồi mới vào đây đâu.
-Nhân cách thứ hai ư..
-Nhân cách gì cơ. Cũng không quan trọng, tôi chỉ cần chuột bạch thôi.
Cậu lúc này hình như hiểu ra câu nói vừa rồi của ông ta rồi.
Đúng, ông ta không giết cậu nhưng ông ta vẫn sẽ tổn hại cậu.
Cậu vội đứng bật dậy chống trả nhưng cơ thể lại vô lực một lần nữa ngã xuống sàn.
Ha, ông ta đúng là không bỏ độc. Mà là bỏ thuốc mê khiến cậu cơ thể vốn không có sức lại càng vô lực yếu ớt hơn.
Cậu nằm ngã trên sàn mặc cho thứ chất lỏng màu xanh nhạt từ từ truyền vào cơ thể. Đôi mắt mơ hồ dần nặng nề buông xuống.
Kèn kẹt, một bóng đen không rõ hình thù từ từ tiến đến.
-Ai vậy?
-Tỉnh rồi à nhóc con, ngủ cũng sâu thực đấy đến tận 2 ngày mới tỉnh... À mà cũng không đúng.
Cậu không đáp chỉ nhìn vào bóng đen lờ mờ đang ngày một gần hơn mà áp mình ngồi hẳn vào trong góc.
-Ông là ai?
-Tôi là ai không quan trọng. Cậu chỉ cần biết tôi giống cậu là được rồi.
-Giống tôi?
-Ừm, nói như thế nào nhỉ. Chính là tôi cũng có hai nhân cách... Nhưng cậu đừng lo hiện tại tôi sẽ không giết cậu bởi vì tôi sợ máu, còn hắn ta thích máu. Hắn sẽ không ra vào lúc này đâu, bởi vì hắn chỉ xuất hiện ban đêm thôi.
-....
-Đói rồi nhỉ, ăn đi chết làm mà no vẫn tốt hơn ma đói nhiều.
-....
-Sợ độc sao, tôi nói rồi tôi sẽ không giết cậu.
-....
(......)
-Đồ ăn nguội lạnh mất rồi.
Nói đoạn người đàn ông đứng dậy xoay lưng vờ như sẽ rời đi.
"Cậu không ăn sẽ không có sức chống cự. Hai hôm nay tôi đều cố gắng trốn thoát, nhưng sức lực không đủ. Còn không ăn thì làm sao mà tấn công nổi ông ta"
*Nhân cách thứ hai*
-Khoan đã, ông để đồ ăn lại đi.
Ông khẽ kéo cao khoé môi, đặt hộp cơm đã sớm nguội trước mặt cậu rồi cũng rời đi.
Trước khi đi ông ta còn nói úp mở một câu rất kì lạ.
-Tôi đã nói sẽ không giết cậu, nhưng tôi không nói sẽ không tổn hại cậu.
"Ý gì chứ"
Bụng câu đói đến rã rời cũng không buồn để tâm đến câu nói kỳ quái của ông ta, mà cầm hộp cơm lên ăn để thoả lập chiếc bụng đang cồn cào.
(......)
Cậu dựa người vào tường phóng ánh mắt nhìn quanh
-Không một khe hở, ánh sáng hay âm thanh đều không xuất hiện. Làm thế nào để trốn thoát đây.
"Tôi nghe thấy vào mỗi buổi đêm ở gần đây rất nhộn nhịp. Hẳn là vẫn còn trong nội thành. Chỉ là gian phòng này quá tối, lại không bất kỳ cửa sổ hay cửa thông gió nào. Ban đêm còn khá lạnh giống như đang ở một hầm băng." *Nhân cách thứ hai*
-Kho đông lạnh.
Cậu vừa ngộ ra được thì ngoài cửa lại một tiếng kèn kẹt nữa vang lên.
"Kho đông này chắc chắn đã khá cũ"
Một bóng đen lù lù xuất hiện trước mặt khiến cậu có chút giật mình.
-Ông muốn làm gì? Chẳng phải khi nãy đã nói sẽ không giết tôi.
-Đương nhiên tôi không giết cậu. Bởi vì tôi cần cậu làm người thử thuốc... Nhưng tôi không phải người vừa rồi mới vào đây đâu.
-Nhân cách thứ hai ư..
-Nhân cách gì cơ. Cũng không quan trọng, tôi chỉ cần chuột bạch thôi.
Cậu lúc này hình như hiểu ra câu nói vừa rồi của ông ta rồi.
Đúng, ông ta không giết cậu nhưng ông ta vẫn sẽ tổn hại cậu.
Cậu vội đứng bật dậy chống trả nhưng cơ thể lại vô lực một lần nữa ngã xuống sàn.
Ha, ông ta đúng là không bỏ độc. Mà là bỏ thuốc mê khiến cậu cơ thể vốn không có sức lại càng vô lực yếu ớt hơn.
Cậu nằm ngã trên sàn mặc cho thứ chất lỏng màu xanh nhạt từ từ truyền vào cơ thể. Đôi mắt mơ hồ dần nặng nề buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.