Chương 6: Nhân Cách Thứ Hai
Thất Nhi
02/09/2021
Nhất Bác ngồi trên chiếc xe moto hướng ánh nhìn u ám vào người con trai đang ôm một người nữ nhân vào lòng, ánh mắt anh tỏ rõ sự trìu mến.
Cậu thực cảm thấy ghen tị. "Vì sao, anh không thể chỉ để một mình cậu ôm anh mà thôi."
Cậu cố gắng bình tĩnh vờ như không thấy, không quan tâm đến người nữ nhân trong lòng anh mà chạy tới gọi một tiếng thật to.
-Chiến ca.
Anh khẽ ngẩn đầu đưa ngón trỏ lên miệng hiệu cho cậu nhỏ tiếng một chút. Cậu như hiểu nhỏ giọng hỏi:
-Anh sắp tan làm chưa.
Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút rồi nhìn người con gái trong lòng thở dài.
-Hẳn là vẫn còn khá lâu. Nếu em đói thì đi ăn rồi trở về nhà ngủ trước đi, có lẽ anh sẽ về trễ.
"Anh là đang muốn đi hẹn hò với cô gái đang ôm anh sao? Đây là muốn đuổi khéo mình ư"
-Ừm, vậy anh nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng làm việc trễ quá. Em về đây.
-Ừm.
(......)
Cậu đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua gương. Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cậu có giật mình.
-Xin chào.
-Ai?
-Tôi ở đây.
Cậu nhìn hình ảnh mình trong gương đang nói chuyện mà cảm thấy có chút kinh sợ
-Ngươi, ngươi là ai.
-Tôi là cậu.
-Là tôi?
-Đúng vậy, tôi là nhân cách thỏa mãn sự chiếm hữu của cậu đối với ca ca. Chỉ cần có một sự đe doạ tôi liền xuất hiện trừ khử họ, để họ vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của ca ca. Một người cũng không có cơ hội quay lại.
-Ngươi giết họ.
-Đúng a, người chết sẽ không dành ca ca với cậu nữa.
-...
-Sao hả, người con gái vừa rồi. Tôi giúp cậu xử lý rồi, chỉ tiếc là xác còn chưa kịp dọn cậu đã xuất hiện rồi.
-Tôi... tôi... giết người rồi.
-Làm gì thế, cũng chẳng phải lần đầu. Nói lắp gì chứ.
-Không...không đúng. Tôi không giết người, là ngươi giết họ.
-Đúng, là tôi giết họ nhưng đôi tay cậu dính cũng là máu của họ.
Cậu đang vô cùng sợ hãi, cậu thế mà đã giết người rồi, đôi tay này cũng dính đầy mùi máu tanh hôi. Cậu cứ như vậy đứng chết trân tại chỗ.
-Này, có nghe không. Chiến ca sắp về rồi, xác còn không dọn sẽ bị phát hiện đấy.
-...
-Hừm, chết lặng luôn rồi. Chẳng qua cũng chỉ là những con ong ve vẩy bên bông hoa đua nhau muốn hút mật bớt đi vài con thì đã thế nào.
(......)
Tiêu Chiến bước vào nhà ủy oải ngồi lên sofa. Từ đằng sau một cánh tay choàng tới phả từng đợt khí ấm nóng vào cần cổ nhạy cảm.
-Nhất Bác, sao thế? Uống rượu à.
-Có uống một chút.
-Anh vào pha cho em một ly trà gừng giải rượu.
-Chiến ca, không cần đâu. Anh để em ôm anh như thế này đi.
-Ừm
-Ca, anh có yêu em không?
-Nhất Bác, hôm nay em sao vậy?
-Ca, anh trả lời câu hỏi của em trước đi.
-Có, đương nhiên là anh yêu Nhất Bác rồi. Nhất Bác nhà chúng ta đáng yêu như vậy cơ mà. Ai thấy cũng đều yêu.
-Ý em không phải là yêu của tình thân đâu. Là loại tình yêu giống như của hai người khác giới cơ.
-Nhất Bác, anh xin lỗi. Anh chỉ coi em như một đứa em trai thôi.
-Anh có thể thử yêu em như cách em yêu anh mà, không thể thử sao? Dù sao ta cũng không phải anh em ruột.
-Xin lỗi, anh... *chưa đủ sẵn sàng*
-Anh tắm rồi ngủ đi. Em đi dạo bên ngoài để đọc óc thanh tỉnh hơn. Anh cũng đừng để tâm đến nãy giờ em nói gì, chỉ là nói bừa thôi.
-Ừm.
Cậu bước ra khỏi nhà đi vào một con đường khá vắng vẻ, đá chân vào những cục đá nhỏ ven đường để tâm tính được thoải mái.
-Nhân cách chủ thể này quá nhẹ nhàng, thực không muốn giả vờ làm cậu ta để ca không nghi ngờ mà đè anh xuống. Nhưng mà cơ thể này lại vô cùng tỉnh táo kháng cự không cho hắn làm loạn với ca.
Một bóng đen vụt ra bịp khăn tẩm thuốc vào miệng cậu.
"Chết tiệt, thật kinh suất"
Cậu dần mơ hồ, không giãy giụa nữa mà lịm đi.
Cậu thực cảm thấy ghen tị. "Vì sao, anh không thể chỉ để một mình cậu ôm anh mà thôi."
Cậu cố gắng bình tĩnh vờ như không thấy, không quan tâm đến người nữ nhân trong lòng anh mà chạy tới gọi một tiếng thật to.
-Chiến ca.
Anh khẽ ngẩn đầu đưa ngón trỏ lên miệng hiệu cho cậu nhỏ tiếng một chút. Cậu như hiểu nhỏ giọng hỏi:
-Anh sắp tan làm chưa.
Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút rồi nhìn người con gái trong lòng thở dài.
-Hẳn là vẫn còn khá lâu. Nếu em đói thì đi ăn rồi trở về nhà ngủ trước đi, có lẽ anh sẽ về trễ.
"Anh là đang muốn đi hẹn hò với cô gái đang ôm anh sao? Đây là muốn đuổi khéo mình ư"
-Ừm, vậy anh nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng làm việc trễ quá. Em về đây.
-Ừm.
(......)
Cậu đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua gương. Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cậu có giật mình.
-Xin chào.
-Ai?
-Tôi ở đây.
Cậu nhìn hình ảnh mình trong gương đang nói chuyện mà cảm thấy có chút kinh sợ
-Ngươi, ngươi là ai.
-Tôi là cậu.
-Là tôi?
-Đúng vậy, tôi là nhân cách thỏa mãn sự chiếm hữu của cậu đối với ca ca. Chỉ cần có một sự đe doạ tôi liền xuất hiện trừ khử họ, để họ vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của ca ca. Một người cũng không có cơ hội quay lại.
-Ngươi giết họ.
-Đúng a, người chết sẽ không dành ca ca với cậu nữa.
-...
-Sao hả, người con gái vừa rồi. Tôi giúp cậu xử lý rồi, chỉ tiếc là xác còn chưa kịp dọn cậu đã xuất hiện rồi.
-Tôi... tôi... giết người rồi.
-Làm gì thế, cũng chẳng phải lần đầu. Nói lắp gì chứ.
-Không...không đúng. Tôi không giết người, là ngươi giết họ.
-Đúng, là tôi giết họ nhưng đôi tay cậu dính cũng là máu của họ.
Cậu đang vô cùng sợ hãi, cậu thế mà đã giết người rồi, đôi tay này cũng dính đầy mùi máu tanh hôi. Cậu cứ như vậy đứng chết trân tại chỗ.
-Này, có nghe không. Chiến ca sắp về rồi, xác còn không dọn sẽ bị phát hiện đấy.
-...
-Hừm, chết lặng luôn rồi. Chẳng qua cũng chỉ là những con ong ve vẩy bên bông hoa đua nhau muốn hút mật bớt đi vài con thì đã thế nào.
(......)
Tiêu Chiến bước vào nhà ủy oải ngồi lên sofa. Từ đằng sau một cánh tay choàng tới phả từng đợt khí ấm nóng vào cần cổ nhạy cảm.
-Nhất Bác, sao thế? Uống rượu à.
-Có uống một chút.
-Anh vào pha cho em một ly trà gừng giải rượu.
-Chiến ca, không cần đâu. Anh để em ôm anh như thế này đi.
-Ừm
-Ca, anh có yêu em không?
-Nhất Bác, hôm nay em sao vậy?
-Ca, anh trả lời câu hỏi của em trước đi.
-Có, đương nhiên là anh yêu Nhất Bác rồi. Nhất Bác nhà chúng ta đáng yêu như vậy cơ mà. Ai thấy cũng đều yêu.
-Ý em không phải là yêu của tình thân đâu. Là loại tình yêu giống như của hai người khác giới cơ.
-Nhất Bác, anh xin lỗi. Anh chỉ coi em như một đứa em trai thôi.
-Anh có thể thử yêu em như cách em yêu anh mà, không thể thử sao? Dù sao ta cũng không phải anh em ruột.
-Xin lỗi, anh... *chưa đủ sẵn sàng*
-Anh tắm rồi ngủ đi. Em đi dạo bên ngoài để đọc óc thanh tỉnh hơn. Anh cũng đừng để tâm đến nãy giờ em nói gì, chỉ là nói bừa thôi.
-Ừm.
Cậu bước ra khỏi nhà đi vào một con đường khá vắng vẻ, đá chân vào những cục đá nhỏ ven đường để tâm tính được thoải mái.
-Nhân cách chủ thể này quá nhẹ nhàng, thực không muốn giả vờ làm cậu ta để ca không nghi ngờ mà đè anh xuống. Nhưng mà cơ thể này lại vô cùng tỉnh táo kháng cự không cho hắn làm loạn với ca.
Một bóng đen vụt ra bịp khăn tẩm thuốc vào miệng cậu.
"Chết tiệt, thật kinh suất"
Cậu dần mơ hồ, không giãy giụa nữa mà lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.