Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 1456
Di Ba
10/08/2022
“Mẹ.”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn theo tiếng kêu, liền thấy một cô bé mặc váy đứng ở phòng khách, khiếp sợ nhìn cô.
Mẹ?
Trong lòng Vân Giai Kỳ thoáng hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, trong phòng khách ngoại từ cô thì không còn ai khác.
Cô bé kêu ai vậy?
Vân Giai Kỳ nhìn chäm chấm Mạn Nhị, nhìn thấy Mạn Nhi cũng không nói lời nào.
Không phải là cô không nói lời nào mà là không dám nói lời nào.
Mộ Ngọc My không cho cô bé nhận Vân Giai Kỳ.
Nhưng hôm nay bốn bề vắng lặng, cô bé mới có dũng khí gọi một tiếng.
Nhưng Mạn Nhi nhìn thấy Vân Giai Kỳ một mặt nghỉ hoặc nhìn bản thân, trong ánh mắt đều là xa lạ, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút.
Vân Giai Kỳ nói: “Em tên là gï?”
Giọng nói quen thuộc, cũng xa lạ mà ngây thơ.
Mạn Nhi lập tức trợn tròn mắt.
Mẹ đã quên mất cô bé rồi?
Mạn Nhỉ tủi thân chớp chớp mắt.
Vân Giai Kỳ vẫy vẫy tay với cô bé: “Lại đây đi”
Mạn Nhi cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có ai thì cô bé mới thở phào một hơi, chạy nhanh tới bên cạnh Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ hỏi: “Có muốn cùng chơi với nhau không?”
Mạn Nhi giật mình, nhìn con chó nhỏ mà cô nảm trong tay, bỗng nhiên bị Bối Lạc hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
“Oal Chú cún thật đáng yêu!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mạn Nhi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối nhìn Bối Lạc.
Vân Giai Kỳ cũng ngồi xổm trên mặt đất, khoe khoang nói: “Đúng vậy, tên của nó là Bối Lạc”
“Bối Lạc, con có thể sờ nó không?”
“Có thế nha, nó sẽ không cẩn người”
Lúc này Mạn Nhi mới vươn tay sờ sờ đầu Bối Lạc.
Bối Lạ thè lưỡi nhìn cô bé, ngẩng đầu muốn liếm tay Mạn Nhi Mạn Nhí lại sợ tới mức rụt tay lại Vân Giai Kỳ nói: “Tôi muốn dẫn nó ra vườn hoa chơi, con có muốn đi cùng không?”
“Được!” Mạn Nhi gật gật đầu.
Ở nhà họ Bạc không có ai chơi với cô.
Vũ Minh và Cung Bắc đều bị Bạc Ngạn Thiên đưa ra nước ngoài rồi, không còn tin tức.
Cô cũng không dám đi ra ngoài, một ngày ba bữa đều là người làm mang vào phòng cho cô.
Mạn Nhi sợ Mộ Ngọc My.
Ở trong lòng của cô bé, Mộ Ngọc My giống như ma quỷ vậy.
Vân Giai Kỳ nắm tay cô bé, hai người cùng dắt con chó nhỏ tới vườn hoa.
Con chó nhỏ vừa tới vườn hoa liền giải phóng toàn bộ bản tính, giang rộng chân ra mà chạy nhảy.
Mạn Nhi chạy đuổi theo phía sau Bối Lạc.
Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn theo tiếng kêu, liền thấy một cô bé mặc váy đứng ở phòng khách, khiếp sợ nhìn cô.
Mẹ?
Trong lòng Vân Giai Kỳ thoáng hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, trong phòng khách ngoại từ cô thì không còn ai khác.
Cô bé kêu ai vậy?
Vân Giai Kỳ nhìn chäm chấm Mạn Nhị, nhìn thấy Mạn Nhi cũng không nói lời nào.
Không phải là cô không nói lời nào mà là không dám nói lời nào.
Mộ Ngọc My không cho cô bé nhận Vân Giai Kỳ.
Nhưng hôm nay bốn bề vắng lặng, cô bé mới có dũng khí gọi một tiếng.
Nhưng Mạn Nhi nhìn thấy Vân Giai Kỳ một mặt nghỉ hoặc nhìn bản thân, trong ánh mắt đều là xa lạ, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút.
Vân Giai Kỳ nói: “Em tên là gï?”
Giọng nói quen thuộc, cũng xa lạ mà ngây thơ.
Mạn Nhi lập tức trợn tròn mắt.
Mẹ đã quên mất cô bé rồi?
Mạn Nhỉ tủi thân chớp chớp mắt.
Vân Giai Kỳ vẫy vẫy tay với cô bé: “Lại đây đi”
Mạn Nhi cảnh giác nhìn bốn phía, thấy không có ai thì cô bé mới thở phào một hơi, chạy nhanh tới bên cạnh Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ hỏi: “Có muốn cùng chơi với nhau không?”
Mạn Nhi giật mình, nhìn con chó nhỏ mà cô nảm trong tay, bỗng nhiên bị Bối Lạc hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
“Oal Chú cún thật đáng yêu!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mạn Nhi ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối nhìn Bối Lạc.
Vân Giai Kỳ cũng ngồi xổm trên mặt đất, khoe khoang nói: “Đúng vậy, tên của nó là Bối Lạc”
“Bối Lạc, con có thể sờ nó không?”
“Có thế nha, nó sẽ không cẩn người”
Lúc này Mạn Nhi mới vươn tay sờ sờ đầu Bối Lạc.
Bối Lạ thè lưỡi nhìn cô bé, ngẩng đầu muốn liếm tay Mạn Nhi Mạn Nhí lại sợ tới mức rụt tay lại Vân Giai Kỳ nói: “Tôi muốn dẫn nó ra vườn hoa chơi, con có muốn đi cùng không?”
“Được!” Mạn Nhi gật gật đầu.
Ở nhà họ Bạc không có ai chơi với cô.
Vũ Minh và Cung Bắc đều bị Bạc Ngạn Thiên đưa ra nước ngoài rồi, không còn tin tức.
Cô cũng không dám đi ra ngoài, một ngày ba bữa đều là người làm mang vào phòng cho cô.
Mạn Nhi sợ Mộ Ngọc My.
Ở trong lòng của cô bé, Mộ Ngọc My giống như ma quỷ vậy.
Vân Giai Kỳ nắm tay cô bé, hai người cùng dắt con chó nhỏ tới vườn hoa.
Con chó nhỏ vừa tới vườn hoa liền giải phóng toàn bộ bản tính, giang rộng chân ra mà chạy nhảy.
Mạn Nhi chạy đuổi theo phía sau Bối Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.