Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
Chương 1457
Di Ba
11/08/2022
Đã lâu cô bé không chơi vui như vậy.
‘Vườn hoa tràn ngập tiếng cười Xe đi ngang qua vườn hoa.
Trong xe, Mộ Ngọc My mơ hồ nhìn thấy có người ở vườn hoa, phân phó tài xế: “Dừng xe”
Tài xế dừng xe lại Mộ Ngọc My một thân ăn mặc sang trọng vừa mới tham dự tang lễ trở về Cô ta mở cửa xe ra đi xuống, nhìn vào vườn hoa, Vân Giai Kỳ chơi với Mạn Nhi vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Mộ Ngọc My nhìn thấy một màn này, nghiến răng ken két.
Mạn Nhi là cái gai ở trong tỉm cô ta.
Vũ Minh và Cung Bắc cũng như vậy.
Cho dù nói như thế nào thì Vân Giai Kỳ cũing đã sinh hạ ba đứa con nối dõi cho nhà họ Bạc, nam nữ đều có.
Đây chính là địa vị không thể lay chuyển.
Mặc dù Bạc Ngạn Thiên chán ghét Vân Giai Kỳ nhưng có Vũ Minh và Cung Bắc thì cũng rất coi trọng.
Mặc dù Bạc Ngạn Thiên trọng nam khinh nữ nhưng Mạn Nhi cũng là cháu gái của ông ta, có thể nhìn ra ông ta cũng rất yêu thương Mạn Nhi!
Nhưng cô ta thì sao?
Nếu không nhanh chóng mang thai đứa con của Bạc Tuấn Phong thì cô ta còn có thể ỷ lại vào sự yêu thương của Bạc Ngạn Thiên bao lâu chứ?
Đêm qua Bạc Ngàn Thiên đã răn dạy cô ta.
Chỉ cần ông cụ không hài lòng bất cứ thứ gì về cô ta thì cũng đủ đế Mộ Ngọc My run sợ.
Nghĩ đến đây, Mộ Ngọc My cần chặt răng.
Dắt chó đi dạo xong, Vân Giai Kỳ cùng Mạn Nhi dắt Bối Lạc về nhà.
Mới vừa vào cửa, Vân Giai Kỳ còn chưa kịp đối giày, chợt nghe thanh âm lạnh lùng của Mộ Ngọc Mỹ truyền đến: “Mạn Nhi?”
Mạn Nhi nghe thấy giọng nói này liền theo bản năng trốn ra phía sau Vân Giai Kỳ, cô bé khẩn trương nắm lấy góc áo của Vân Giai Kỳ, khiếp sợ nhìn Mộ Ngọc My.
“Mộ Ngọc My ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, lạnh lùng nói: “Lại “Con không muốn.”
Có lẽ là có Vân Giai Kỳ ở đây cho nên Mạn Nhi mới có dũng khí từ chối Mộ Ngọc My.
Mộ Ngọc My thấy cô bé vậy mà lại từ chối bản thân, mày nhíu lại: “Mẹ kêu con lại đây, con không nghe thấy sao?”
Mạn Nhi lại sợ hãi.
Ánh mắt Mộ Ngọc My dần trở nên sắc bén: “Mạn Nhi? Con còn muốn mẹ nhắc lại mấy lân nữa?”
Mạn Nhi bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, lúc này mới chậm chạp bước tới chỗ Mộ Ngọc My.
Mạn Nhi vừa bước tới trước mặt Mộ Ngọc Mỹ thì Mộ Ngọc My đã kéo cô bé tới bên cạnh, hỏi: “Sao lại không gọi mẹ?”
Hai tay Mạn Nhi rối rắm đan vào nhau, cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộ Ngọc My.
Thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi, sau một lúc lâu Mạn Nhi mới không tình nguyện gọi nhỏ: “Mẹ..”
“Gọi nhỏ quá mẹ nghe không thấy”
“Mẹt” Mạn Nhi tủi thân kêu lên.
Lúc này Mộ Ngọc My mới hài lòng gật gật đầu.
Đột nhiên trong lòng Vân Giai Kỳ không thoải mái, không hiểu sao lại không thoải mái, cô hỏi: “Sao cô lại hung dữ với Mạn Nhỉ như vậy?”
‘Vườn hoa tràn ngập tiếng cười Xe đi ngang qua vườn hoa.
Trong xe, Mộ Ngọc My mơ hồ nhìn thấy có người ở vườn hoa, phân phó tài xế: “Dừng xe”
Tài xế dừng xe lại Mộ Ngọc My một thân ăn mặc sang trọng vừa mới tham dự tang lễ trở về Cô ta mở cửa xe ra đi xuống, nhìn vào vườn hoa, Vân Giai Kỳ chơi với Mạn Nhi vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Mộ Ngọc My nhìn thấy một màn này, nghiến răng ken két.
Mạn Nhi là cái gai ở trong tỉm cô ta.
Vũ Minh và Cung Bắc cũng như vậy.
Cho dù nói như thế nào thì Vân Giai Kỳ cũing đã sinh hạ ba đứa con nối dõi cho nhà họ Bạc, nam nữ đều có.
Đây chính là địa vị không thể lay chuyển.
Mặc dù Bạc Ngạn Thiên chán ghét Vân Giai Kỳ nhưng có Vũ Minh và Cung Bắc thì cũng rất coi trọng.
Mặc dù Bạc Ngạn Thiên trọng nam khinh nữ nhưng Mạn Nhi cũng là cháu gái của ông ta, có thể nhìn ra ông ta cũng rất yêu thương Mạn Nhi!
Nhưng cô ta thì sao?
Nếu không nhanh chóng mang thai đứa con của Bạc Tuấn Phong thì cô ta còn có thể ỷ lại vào sự yêu thương của Bạc Ngạn Thiên bao lâu chứ?
Đêm qua Bạc Ngàn Thiên đã răn dạy cô ta.
Chỉ cần ông cụ không hài lòng bất cứ thứ gì về cô ta thì cũng đủ đế Mộ Ngọc My run sợ.
Nghĩ đến đây, Mộ Ngọc My cần chặt răng.
Dắt chó đi dạo xong, Vân Giai Kỳ cùng Mạn Nhi dắt Bối Lạc về nhà.
Mới vừa vào cửa, Vân Giai Kỳ còn chưa kịp đối giày, chợt nghe thanh âm lạnh lùng của Mộ Ngọc Mỹ truyền đến: “Mạn Nhi?”
Mạn Nhi nghe thấy giọng nói này liền theo bản năng trốn ra phía sau Vân Giai Kỳ, cô bé khẩn trương nắm lấy góc áo của Vân Giai Kỳ, khiếp sợ nhìn Mộ Ngọc My.
“Mộ Ngọc My ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, lạnh lùng nói: “Lại “Con không muốn.”
Có lẽ là có Vân Giai Kỳ ở đây cho nên Mạn Nhi mới có dũng khí từ chối Mộ Ngọc My.
Mộ Ngọc My thấy cô bé vậy mà lại từ chối bản thân, mày nhíu lại: “Mẹ kêu con lại đây, con không nghe thấy sao?”
Mạn Nhi lại sợ hãi.
Ánh mắt Mộ Ngọc My dần trở nên sắc bén: “Mạn Nhi? Con còn muốn mẹ nhắc lại mấy lân nữa?”
Mạn Nhi bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, lúc này mới chậm chạp bước tới chỗ Mộ Ngọc My.
Mạn Nhi vừa bước tới trước mặt Mộ Ngọc Mỹ thì Mộ Ngọc My đã kéo cô bé tới bên cạnh, hỏi: “Sao lại không gọi mẹ?”
Hai tay Mạn Nhi rối rắm đan vào nhau, cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộ Ngọc My.
Thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng khó coi, sau một lúc lâu Mạn Nhi mới không tình nguyện gọi nhỏ: “Mẹ..”
“Gọi nhỏ quá mẹ nghe không thấy”
“Mẹt” Mạn Nhi tủi thân kêu lên.
Lúc này Mộ Ngọc My mới hài lòng gật gật đầu.
Đột nhiên trong lòng Vân Giai Kỳ không thoải mái, không hiểu sao lại không thoải mái, cô hỏi: “Sao cô lại hung dữ với Mạn Nhỉ như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.