Chương 30: Thành Rel
Kagi
29/03/2013
Khi Key và Anna cùng Graham tới căn tin, ba người kia đã ở đó chờ sẵn. Thấy Graham, Will không nhịn được cười, hỏi:
-Này bị sao vậy, sao đầu người không chịu thích bị đánh thành đầu heo à?
-Heo cái đầu cậu, quả thật là xui xẻo mà.
-Thế tại sao bị đánh nào, đừng nói không có gì làm tự gõ đầu mình nhé? Fei cũng châm vào.
-Chuyện là thế này, ...
Graham thao thao bất tuyệt về buổi tập đầu tiên của cả nhóm. Tới khúc lời thoại thì ba người còn lại không thể nhịn được nữa. Vanes còn đỡ, cô nàng chỉ che miệng cười khúc khích. Còn hai tên kia thì ôm bụng cười nắc nẻ, không cho Graham chút mặt mũi nào. Ngay cả Key và Anna nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười nữa là ba người bọn họ.
-Ai, tại sao trời lại hại thiên tài chứ, tôi diễn xuất hay thế cơ mà. Graham thở dài, có vẻ vẫn cho là mình đúng.
-Ừ, cậu diễn rất hay, phải chi tôi được ở đó để thấy. Will làm mặt nghiêm túc vỗ vai Graham. Nhưng rất nhanh hắn lại bò lăn mà cười, mặc cho mặt tên Graham dần đỏ lên.
-Mà này Key, cậu thế mà không nói chúng tôi nghe vụ piano nhé. Vanes đành giải vây cho Graham bằng cách chuyển chủ đề sang Key.
-Hì tại tôi quên không nói thôi. Key cười đáp.
-Nghe hai người bọn họ nói thì rất hay đó, bữa nào phải đàn chúng tôi nghe một bản mới được. Vanes nói tiếp, hai tên kia cũng thôi cười, có điều thỉnh thoảng vẫn liếc Graham một cách cổ quái.
Nói chuyện một lúc thì đồ ăn cũng mang lên, truyền hình lúc này lại chiếu vài tin tức, nổi bật nhất là vụ bạo loạn cách ly ở phương bắc gần đây. Cục diện dần chuyển sang thế giằng co, đế quốc Biscella có vẻ vẫn còn suy nghĩ rằng loạn quân chỉ là đám ô hợp nên chỉ đưa hai sư đoàn tới. Mà dĩ nhiên là hai sư đoàn này không có đủ thời gian điều động đến nơi sớm được, chỉ có một sư đoàn tới nơi mà thôi, mấy ngày nay cũng có vài trận giao tranh nhỏ nhưng cũng không quyết định được gì. Tình hình càng ngày càng phức tạp.
Cả bọn vừa bàn tán tình hình chiến sự vừa thở dài cảm thán.
Lúc này ở tỉnh Escott phía nam đế quốc Biscella, thủ phủ của tỉnh là thành Rel lại tiếp tục hứng chịu khói lửa chiến tranh.
Giữa trưa, những tia nắng chói chang rọi xuống, hòa tan phần nào lớp tuyết dày và không khí lạnh giá. Nhưng hiệu quả có vẻ không được bao nhiêu. Không khí hiện nay cực kì căng thẳng.
Ở ngoài thành là một rừng người trùng trùng điệp điệp không thấy đuôi, ai nấy cũng đều mặc áo giáp sáng loáng, vũ khí sắc bén, ánh mắt lạnh như băng, hàng ngũ chỉnh tề. Cả đội ngũ mơ hồ toát ra một khí thế áp bức kinh người. Tuy nhiên để ý kĩ thì vẫn thấy vết máu loang lổ trên người những chiến sĩ, vài người còn băng bó một số nơi.
Ở phía sau đội quân là một vị tướng lĩnh cao to mặc trọng giáp, ngồi trên yên ngựa. Con ngựa của hắn to hơn và trông dữ tợn hơn những con khác. Hắn chính là sư trưởng sư đoàn bộ binh bảy mươi ba Raizel.
Raizel ánh mắt tĩnh lặng nhìn tới phía trước, tòa thành Rel vẫn đứng sững sững ở đó như lúc trước. Có khác chăng chính là bên ngoài có vài lỗ thủng, đất đá sụp xuống, nhất là hai tháp canh lớn phía trên đã bị đánh sập, chỉ còn một đoạn ở dưới. Raizel cùng sư đoàn của mình đã hãm công chỗ này hơn hai ngày, trận lớn trận nhỏ đều có, cả hai đều tổn thất. Tuy nhiên quân chính quy luôn chiếm ưu thế nhất định, hơn nữa năng khiếu quân sự của Raizel cũng rất tốt, do đó hiện tại tòa thành kia mới trông hủy hoại như vậy. Raizel tin rằng trong hôm nay hắn sẽ chiếm lại tòa thành này, rửa sạch những nhục nhã của đế quốc mấy tháng nay mà không cần sự trợ giúp của sư đoàn năm mươi sáu.
Raizel nhìn lại quân lính của mình, tuy có chút thương tích nhưng ánh mắt ai nấy cũng đều sắc lạnh, khí thế áp đảo. Hắn mỉm cười, chuẩn bị phát lệnh công thành. Hắn quyết tâm tiêu diệt đám loạn quân trong thành, sau đó tiếp tục quét ngang cả tỉnh Escott đặt dấu chấm hết cho đám phản loạn cứng đầu này.
Ở trong thành Rel thì có phần trái ngược, quân lính tàn tạ không chịu nổi. Ai nấy cũng bị thương, máu chảy bê bết, giáp trụ cũng không hoàn hảo, chắp vá từ nhiều thứ, khí thế dĩ nhiên cũng thua kém rất nhiều. Dù vậy trong mắt tất cả đều có một đốm lửa hận thù bùng cháy, họ đều muốn phục quốc.
Trên tường thành, Lis, vị thủ lĩnh của nhóm quân này, đăm chiêu nhìn tới trước, nơi sư đoàn bảy mươi ba đang dàn trận. Hắn biết rất nhanh tòa thành này có thể bị phá, hắn cũng có thể chết, nhưng hắn không đầu hàng, quân đội ở đây cũng sẽ không đầu hàng, tất cả đều muốn đổ giọt máu cuối cùng của mình cho lý tưởng phục quốc.
Hai tướng lĩnh, hai đội quân, tâm trạng trái ngược nhau, nhưng cả hai đều có quyết tâm chiến đấu của riêng mình, chìm trong dòng suy nghĩ ngắn ngủi trước khi bắt đầu liều mạng.
-Công thành, rửa sạch sỉ nhục, tiến công. Raizel thét lớn.
-Rửa sạch sỉ nhục. Cả sư đoàn cùng đồng thanh, sau đó đội tiên phong ập lên trước.
-Vì phục quốc, vì tương lai. Lis cũng thét.
-Phục quốc. Quân thủ thành nâng cao khí thế, sau đó tiến vào vị trí phòng ngự.
Đội tiên phong khoảng hơn hai ngàn người lao tới tường thành, phía sau là những cầu thang dài cùng dây leo, ngoài ra còn có chất nổ để phá cửa.
-Cung thủ chuẩn bị. Lis quát, một dãy cung thủ lao lên tường thành, lắp tên nhắm vào những binh sĩ đế quốc đang lao tới.
Nhìn đội cung thủ trên tường thành, Raizel cười lạnh. Tòa thành này được xây dựng theo tiêu chuẩn quân sự hạng nhất của đế quốc, dĩ nhiên rất khó công phá. Nhưng phải coi người thủ là ai đã, hai ngày nay hắn đã đánh tiêu hao lực lượng quân phiến loạn rất nhiều, lúc này chỉ là những phút lóe sáng cuối cùng của tòa thành này mà thôi.
-Ma pháp sư, cung thủ, phối hợp hỏa lực đập tan lũ nhóc trên tường thành đi, đội thứ hai tiến lên. Raizel ra lệnh.
Sư đoàn bảy mươi ba có năm mươi ma pháp sư, toàn bộ là trung cấp, và hai ngàn cung thủ. Chỉ thấy đội ma pháp sư chia ra làm hai, hai mươi lăm người làm thành năm tiểu đội năm người hợp kích. Qua những chú ngữ, năm vòng tròn ma pháp lớn hiện lên, ba đỏ một vàng, là một phép cộng hưởng đơn giản nhằm tăng uy lực. Rồi ba quả cầu lửa to bằng căn phòng cùng hai chùm sét lớn bắn thẳng tới thành Rel.
Chỉ kịp bắn hai lượt tên, giết được vài trăm lính tiên phong, đội ngũ cung thủ thành đã phải lui về công sự phòng ngự nhằm né ma pháp. Lis không ngờ đối phương lại dùng ma pháp sư, bèn lúng túng gọi ba ma pháp sư hiếm hoi lên, nhờ họ trợ giúp phòng thủ vài nơi quan trọng, còn lại thì chỉ sơ tán người đi mà thôi. Rất nhanh đòn tấn công đã tới, còn rất nhiều người chưa kịp vào vị trí phòng ngự, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên trời hoặc hoảng loạn gào thét.
Ầm ầm ầm.
Hàng loạt tiếng va chạm dữ dội vang lên, cả tòa thành như rung chuyển, đất đá đổ rào rạt. Trên mặt tường thành hiện ra thêm vài lỗ thủng, rất may mắn là cổng thành và hai tháp canh vẫn còn được bảo vệ. Dù vậy binh lính thì không được may mắn như vậy, nhiều người bị cháy thày thịt đen, còn có kẻ bị sét đánh thành bụi khói. Thê thảm hơn chính là vài người gần đó, chịu ảnh hưởng không nặng mà cũng không nhẹ, họ chỉ còn cách đứng nhìn cánh tay bị bị lửa thiêu đốt dần, vài miếng thịt rớt xuống bị đốt cháy vang lên những tiếng xèo xèo ghê rợn, hoặc hoảng loạng ôm phần bị nhiệt độ quá cao nung chảy mà rên gào. Máu, thịt, lửa hỏa trộn lại tạo một tràng cảnh bi thảm cực độ.
Sinh mạng con người, cũng chỉ nhỏ bé vậy thôi.
Quan sát đám quân thủ thành đang hoang mang, Raizel rất hài lòng, hai ngày nay hắn không sử dụng một ma pháp sư nào chính là đợi lúc này, cho đối thủ một kích bất ngờ nhất, loại bỏ luôn ưu thế hỏa lực thủ thành của họ. Nhìn về phía sau, nơi để mười chiếc xe pháo kiểu mới vừa nhập từ "bên kia", hắn bỉu môi. Không phải Raizel coi thường những khẩu pháo này, ngược lại hắn biết chúng rất lợi hại, nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn dùng chúng. Hắn phất tay, quyết tâm không cho cung thủ trên tường thành được bắn thêm một lượt tên nào nữa.
Hai ngàn cung thủ giương cung lên bắn, các mũi tên bay theo đường vòng cung trên trời. Thông thường thì khoảng cách xa như vậy không cách nào bắn tới, nhưng hai mươi lăm ma pháp sư còn lại không phải để chưng, tất cả họ đều có biết ma pháp phong hệ, vài cái thuật gió là quá đơn giản. Vì thế dưới sức đẩy của gió, hai ngàn mũi tên từ trên trời cắm thẳng xuống thành Rel, mang đi rất nhiều người lính nhiệt huyết.
Quân thủ thành chưa kịp hoàn hồn vì đợt ma pháp vừa rồi đã thấy mưa tên bay tới. Trong thành tiếng la hét, tiếng gào rú vang lên khắp nơi, có người may mắn núp vào trước khi tên bắn tới nên thoát được, có người thì không may mắn như vậy, bị bắn thành nhím. Tuy nhiên đáng thương nhất vẫn là những người bị tên ghim mà không chết, chân, tay, ngực, bất cứ đâu đều có thể bị bắn. Bọn họ gục xuống đất, kêu lên những tiếng bi thảm, cố gắng dùng lê lết đến chỗ đồng đội, nhìn đồng đội với ánh mắt hoảng loạn cùng đau khổ cực độ, vài người thì quá hoảng sợ, chỉ trơ mắt nhìn lượt tên tiếp theo bắn xuống, trơ mắt nhìn cái chết tới gần mà không làm được gì. Có người dứt khoát đón nhận cái chết, họ trao những ánh mắt thâm thúy nhất tới những người anh em cùng chiến tuyến, hoặc chửi thề vài câu, hoặc nguyền rủa đám binh lính chết tiệt. Có kẻ cũng chỉ mỉm cười, thì thào với đồng bạn "gặp lại sau".
Sinh mạng con người, cũng chỉ mỏng manh vậy thôi.
Cứ như thế, ma pháp sư và cung thủ thay nhau phối hợp hỏa lực, đánh cho quân thủ thành không ngóc đầu lên nổi. Hơi thở chiến thắng đã tới rất gần, Raizel cũng nở một nụ cười nhìn quân tiên phong đã tiến tới cửa thành, chuẩn bị bắc thang leo lên.
Trận này quá dễ dàng, hắn nghĩ thầm, đám loạn quân này cũng chỉ là một đám nông dân cầm vũ khí mà thôi.
Ngược lại trong thành thì không khí rất thê thảm, xác chết thịt nát la liệt, tiếng người kêu gào than khóc vang lên khắp nơi. Dù trong ánh mắt những binh sĩ thủ thành vẫn còn ý chí quyết tâm, nhưng sâu trong đó lại có một phần sợ hãi và tuyệt vọng.
Lis nhìn đám quân tiên phong đang bắc thang leo lên tường thành, nhìn những quả cầu lớn to lớn oanh kích làm vỡ những mảng tường lớn, nhìn làn mưa tên không ngừng trút xuống. Hắn cắn răng cởi áo choàng ra, rút trường kiếm lao lên trước. Cả người bùng lên ánh sáng đấu khí cao cấp đỏ rực, hắn lao vào đám quân đế quốc vừa trèo lên thành quét ngang vài cái trực tiếp chẻ đôi vài tên đừng gần đồng thời đẩy một đám quân té xuống đất thịt nát xương tan, rồi lại tung người lên đỡ lại một quả cầu lửa đang lao tới. Nhìn quanh, hắn giật ngay quốc kỳ của quốc gia cũ của hắn, giơ cao lên thét lớn:
-Thề chết không lùi.
Quân thủ thành nhìn hắn, rồi sau đó cũng đồng thanh "thề chết không lùi". Một nhóm võ sĩ trung cấp đi theo hắn lên thủ tường thành, ánh sáng đấu khí lóe lên không ngừng, quân đội thủ thành cũng ý chí dâng cao, nhất thời đều liều mạng phản kích. Cứ thế dưới sự cầm đầu của võ sĩ cao cấp duy nhất, một nhóm võ sĩ trung cấp theo sau không ngừng đánh bật từng cánh quân muốn trèo lên tường, miễn cưỡng còn thủ được.
Raizel nhìn đấu khí sáng lên trên tường thành cười lạnh. Hắn phất tay hai cái, hai đợt quân khác lại tràn lên. Một hướng thẳng tới cổng thành, một thì hướng về tường thành. Chỗ tường thành đó đã bị ma pháp tàn phá khá nhiều, chỉ còn một lớp tường mỏng mà thôi.
-Cố gắng vô ích, một tên võ sĩ cao cấp vậy mà lại chịu chết ở đây. Raizel nhủ thầm.
Cách đó gần chục kilomet về bên phải, vượt qua một gò đất nhỏ, có một đội ngủ vài ngàn người chậm rãi đi tới, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Bản giao hưởng của máu đã bắt đầu cất lên những nốt đầu tiên.
-Này bị sao vậy, sao đầu người không chịu thích bị đánh thành đầu heo à?
-Heo cái đầu cậu, quả thật là xui xẻo mà.
-Thế tại sao bị đánh nào, đừng nói không có gì làm tự gõ đầu mình nhé? Fei cũng châm vào.
-Chuyện là thế này, ...
Graham thao thao bất tuyệt về buổi tập đầu tiên của cả nhóm. Tới khúc lời thoại thì ba người còn lại không thể nhịn được nữa. Vanes còn đỡ, cô nàng chỉ che miệng cười khúc khích. Còn hai tên kia thì ôm bụng cười nắc nẻ, không cho Graham chút mặt mũi nào. Ngay cả Key và Anna nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười nữa là ba người bọn họ.
-Ai, tại sao trời lại hại thiên tài chứ, tôi diễn xuất hay thế cơ mà. Graham thở dài, có vẻ vẫn cho là mình đúng.
-Ừ, cậu diễn rất hay, phải chi tôi được ở đó để thấy. Will làm mặt nghiêm túc vỗ vai Graham. Nhưng rất nhanh hắn lại bò lăn mà cười, mặc cho mặt tên Graham dần đỏ lên.
-Mà này Key, cậu thế mà không nói chúng tôi nghe vụ piano nhé. Vanes đành giải vây cho Graham bằng cách chuyển chủ đề sang Key.
-Hì tại tôi quên không nói thôi. Key cười đáp.
-Nghe hai người bọn họ nói thì rất hay đó, bữa nào phải đàn chúng tôi nghe một bản mới được. Vanes nói tiếp, hai tên kia cũng thôi cười, có điều thỉnh thoảng vẫn liếc Graham một cách cổ quái.
Nói chuyện một lúc thì đồ ăn cũng mang lên, truyền hình lúc này lại chiếu vài tin tức, nổi bật nhất là vụ bạo loạn cách ly ở phương bắc gần đây. Cục diện dần chuyển sang thế giằng co, đế quốc Biscella có vẻ vẫn còn suy nghĩ rằng loạn quân chỉ là đám ô hợp nên chỉ đưa hai sư đoàn tới. Mà dĩ nhiên là hai sư đoàn này không có đủ thời gian điều động đến nơi sớm được, chỉ có một sư đoàn tới nơi mà thôi, mấy ngày nay cũng có vài trận giao tranh nhỏ nhưng cũng không quyết định được gì. Tình hình càng ngày càng phức tạp.
Cả bọn vừa bàn tán tình hình chiến sự vừa thở dài cảm thán.
Lúc này ở tỉnh Escott phía nam đế quốc Biscella, thủ phủ của tỉnh là thành Rel lại tiếp tục hứng chịu khói lửa chiến tranh.
Giữa trưa, những tia nắng chói chang rọi xuống, hòa tan phần nào lớp tuyết dày và không khí lạnh giá. Nhưng hiệu quả có vẻ không được bao nhiêu. Không khí hiện nay cực kì căng thẳng.
Ở ngoài thành là một rừng người trùng trùng điệp điệp không thấy đuôi, ai nấy cũng đều mặc áo giáp sáng loáng, vũ khí sắc bén, ánh mắt lạnh như băng, hàng ngũ chỉnh tề. Cả đội ngũ mơ hồ toát ra một khí thế áp bức kinh người. Tuy nhiên để ý kĩ thì vẫn thấy vết máu loang lổ trên người những chiến sĩ, vài người còn băng bó một số nơi.
Ở phía sau đội quân là một vị tướng lĩnh cao to mặc trọng giáp, ngồi trên yên ngựa. Con ngựa của hắn to hơn và trông dữ tợn hơn những con khác. Hắn chính là sư trưởng sư đoàn bộ binh bảy mươi ba Raizel.
Raizel ánh mắt tĩnh lặng nhìn tới phía trước, tòa thành Rel vẫn đứng sững sững ở đó như lúc trước. Có khác chăng chính là bên ngoài có vài lỗ thủng, đất đá sụp xuống, nhất là hai tháp canh lớn phía trên đã bị đánh sập, chỉ còn một đoạn ở dưới. Raizel cùng sư đoàn của mình đã hãm công chỗ này hơn hai ngày, trận lớn trận nhỏ đều có, cả hai đều tổn thất. Tuy nhiên quân chính quy luôn chiếm ưu thế nhất định, hơn nữa năng khiếu quân sự của Raizel cũng rất tốt, do đó hiện tại tòa thành kia mới trông hủy hoại như vậy. Raizel tin rằng trong hôm nay hắn sẽ chiếm lại tòa thành này, rửa sạch những nhục nhã của đế quốc mấy tháng nay mà không cần sự trợ giúp của sư đoàn năm mươi sáu.
Raizel nhìn lại quân lính của mình, tuy có chút thương tích nhưng ánh mắt ai nấy cũng đều sắc lạnh, khí thế áp đảo. Hắn mỉm cười, chuẩn bị phát lệnh công thành. Hắn quyết tâm tiêu diệt đám loạn quân trong thành, sau đó tiếp tục quét ngang cả tỉnh Escott đặt dấu chấm hết cho đám phản loạn cứng đầu này.
Ở trong thành Rel thì có phần trái ngược, quân lính tàn tạ không chịu nổi. Ai nấy cũng bị thương, máu chảy bê bết, giáp trụ cũng không hoàn hảo, chắp vá từ nhiều thứ, khí thế dĩ nhiên cũng thua kém rất nhiều. Dù vậy trong mắt tất cả đều có một đốm lửa hận thù bùng cháy, họ đều muốn phục quốc.
Trên tường thành, Lis, vị thủ lĩnh của nhóm quân này, đăm chiêu nhìn tới trước, nơi sư đoàn bảy mươi ba đang dàn trận. Hắn biết rất nhanh tòa thành này có thể bị phá, hắn cũng có thể chết, nhưng hắn không đầu hàng, quân đội ở đây cũng sẽ không đầu hàng, tất cả đều muốn đổ giọt máu cuối cùng của mình cho lý tưởng phục quốc.
Hai tướng lĩnh, hai đội quân, tâm trạng trái ngược nhau, nhưng cả hai đều có quyết tâm chiến đấu của riêng mình, chìm trong dòng suy nghĩ ngắn ngủi trước khi bắt đầu liều mạng.
-Công thành, rửa sạch sỉ nhục, tiến công. Raizel thét lớn.
-Rửa sạch sỉ nhục. Cả sư đoàn cùng đồng thanh, sau đó đội tiên phong ập lên trước.
-Vì phục quốc, vì tương lai. Lis cũng thét.
-Phục quốc. Quân thủ thành nâng cao khí thế, sau đó tiến vào vị trí phòng ngự.
Đội tiên phong khoảng hơn hai ngàn người lao tới tường thành, phía sau là những cầu thang dài cùng dây leo, ngoài ra còn có chất nổ để phá cửa.
-Cung thủ chuẩn bị. Lis quát, một dãy cung thủ lao lên tường thành, lắp tên nhắm vào những binh sĩ đế quốc đang lao tới.
Nhìn đội cung thủ trên tường thành, Raizel cười lạnh. Tòa thành này được xây dựng theo tiêu chuẩn quân sự hạng nhất của đế quốc, dĩ nhiên rất khó công phá. Nhưng phải coi người thủ là ai đã, hai ngày nay hắn đã đánh tiêu hao lực lượng quân phiến loạn rất nhiều, lúc này chỉ là những phút lóe sáng cuối cùng của tòa thành này mà thôi.
-Ma pháp sư, cung thủ, phối hợp hỏa lực đập tan lũ nhóc trên tường thành đi, đội thứ hai tiến lên. Raizel ra lệnh.
Sư đoàn bảy mươi ba có năm mươi ma pháp sư, toàn bộ là trung cấp, và hai ngàn cung thủ. Chỉ thấy đội ma pháp sư chia ra làm hai, hai mươi lăm người làm thành năm tiểu đội năm người hợp kích. Qua những chú ngữ, năm vòng tròn ma pháp lớn hiện lên, ba đỏ một vàng, là một phép cộng hưởng đơn giản nhằm tăng uy lực. Rồi ba quả cầu lửa to bằng căn phòng cùng hai chùm sét lớn bắn thẳng tới thành Rel.
Chỉ kịp bắn hai lượt tên, giết được vài trăm lính tiên phong, đội ngũ cung thủ thành đã phải lui về công sự phòng ngự nhằm né ma pháp. Lis không ngờ đối phương lại dùng ma pháp sư, bèn lúng túng gọi ba ma pháp sư hiếm hoi lên, nhờ họ trợ giúp phòng thủ vài nơi quan trọng, còn lại thì chỉ sơ tán người đi mà thôi. Rất nhanh đòn tấn công đã tới, còn rất nhiều người chưa kịp vào vị trí phòng ngự, chỉ có thể trơ mắt nhìn lên trời hoặc hoảng loạn gào thét.
Ầm ầm ầm.
Hàng loạt tiếng va chạm dữ dội vang lên, cả tòa thành như rung chuyển, đất đá đổ rào rạt. Trên mặt tường thành hiện ra thêm vài lỗ thủng, rất may mắn là cổng thành và hai tháp canh vẫn còn được bảo vệ. Dù vậy binh lính thì không được may mắn như vậy, nhiều người bị cháy thày thịt đen, còn có kẻ bị sét đánh thành bụi khói. Thê thảm hơn chính là vài người gần đó, chịu ảnh hưởng không nặng mà cũng không nhẹ, họ chỉ còn cách đứng nhìn cánh tay bị bị lửa thiêu đốt dần, vài miếng thịt rớt xuống bị đốt cháy vang lên những tiếng xèo xèo ghê rợn, hoặc hoảng loạng ôm phần bị nhiệt độ quá cao nung chảy mà rên gào. Máu, thịt, lửa hỏa trộn lại tạo một tràng cảnh bi thảm cực độ.
Sinh mạng con người, cũng chỉ nhỏ bé vậy thôi.
Quan sát đám quân thủ thành đang hoang mang, Raizel rất hài lòng, hai ngày nay hắn không sử dụng một ma pháp sư nào chính là đợi lúc này, cho đối thủ một kích bất ngờ nhất, loại bỏ luôn ưu thế hỏa lực thủ thành của họ. Nhìn về phía sau, nơi để mười chiếc xe pháo kiểu mới vừa nhập từ "bên kia", hắn bỉu môi. Không phải Raizel coi thường những khẩu pháo này, ngược lại hắn biết chúng rất lợi hại, nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn dùng chúng. Hắn phất tay, quyết tâm không cho cung thủ trên tường thành được bắn thêm một lượt tên nào nữa.
Hai ngàn cung thủ giương cung lên bắn, các mũi tên bay theo đường vòng cung trên trời. Thông thường thì khoảng cách xa như vậy không cách nào bắn tới, nhưng hai mươi lăm ma pháp sư còn lại không phải để chưng, tất cả họ đều có biết ma pháp phong hệ, vài cái thuật gió là quá đơn giản. Vì thế dưới sức đẩy của gió, hai ngàn mũi tên từ trên trời cắm thẳng xuống thành Rel, mang đi rất nhiều người lính nhiệt huyết.
Quân thủ thành chưa kịp hoàn hồn vì đợt ma pháp vừa rồi đã thấy mưa tên bay tới. Trong thành tiếng la hét, tiếng gào rú vang lên khắp nơi, có người may mắn núp vào trước khi tên bắn tới nên thoát được, có người thì không may mắn như vậy, bị bắn thành nhím. Tuy nhiên đáng thương nhất vẫn là những người bị tên ghim mà không chết, chân, tay, ngực, bất cứ đâu đều có thể bị bắn. Bọn họ gục xuống đất, kêu lên những tiếng bi thảm, cố gắng dùng lê lết đến chỗ đồng đội, nhìn đồng đội với ánh mắt hoảng loạn cùng đau khổ cực độ, vài người thì quá hoảng sợ, chỉ trơ mắt nhìn lượt tên tiếp theo bắn xuống, trơ mắt nhìn cái chết tới gần mà không làm được gì. Có người dứt khoát đón nhận cái chết, họ trao những ánh mắt thâm thúy nhất tới những người anh em cùng chiến tuyến, hoặc chửi thề vài câu, hoặc nguyền rủa đám binh lính chết tiệt. Có kẻ cũng chỉ mỉm cười, thì thào với đồng bạn "gặp lại sau".
Sinh mạng con người, cũng chỉ mỏng manh vậy thôi.
Cứ như thế, ma pháp sư và cung thủ thay nhau phối hợp hỏa lực, đánh cho quân thủ thành không ngóc đầu lên nổi. Hơi thở chiến thắng đã tới rất gần, Raizel cũng nở một nụ cười nhìn quân tiên phong đã tiến tới cửa thành, chuẩn bị bắc thang leo lên.
Trận này quá dễ dàng, hắn nghĩ thầm, đám loạn quân này cũng chỉ là một đám nông dân cầm vũ khí mà thôi.
Ngược lại trong thành thì không khí rất thê thảm, xác chết thịt nát la liệt, tiếng người kêu gào than khóc vang lên khắp nơi. Dù trong ánh mắt những binh sĩ thủ thành vẫn còn ý chí quyết tâm, nhưng sâu trong đó lại có một phần sợ hãi và tuyệt vọng.
Lis nhìn đám quân tiên phong đang bắc thang leo lên tường thành, nhìn những quả cầu lớn to lớn oanh kích làm vỡ những mảng tường lớn, nhìn làn mưa tên không ngừng trút xuống. Hắn cắn răng cởi áo choàng ra, rút trường kiếm lao lên trước. Cả người bùng lên ánh sáng đấu khí cao cấp đỏ rực, hắn lao vào đám quân đế quốc vừa trèo lên thành quét ngang vài cái trực tiếp chẻ đôi vài tên đừng gần đồng thời đẩy một đám quân té xuống đất thịt nát xương tan, rồi lại tung người lên đỡ lại một quả cầu lửa đang lao tới. Nhìn quanh, hắn giật ngay quốc kỳ của quốc gia cũ của hắn, giơ cao lên thét lớn:
-Thề chết không lùi.
Quân thủ thành nhìn hắn, rồi sau đó cũng đồng thanh "thề chết không lùi". Một nhóm võ sĩ trung cấp đi theo hắn lên thủ tường thành, ánh sáng đấu khí lóe lên không ngừng, quân đội thủ thành cũng ý chí dâng cao, nhất thời đều liều mạng phản kích. Cứ thế dưới sự cầm đầu của võ sĩ cao cấp duy nhất, một nhóm võ sĩ trung cấp theo sau không ngừng đánh bật từng cánh quân muốn trèo lên tường, miễn cưỡng còn thủ được.
Raizel nhìn đấu khí sáng lên trên tường thành cười lạnh. Hắn phất tay hai cái, hai đợt quân khác lại tràn lên. Một hướng thẳng tới cổng thành, một thì hướng về tường thành. Chỗ tường thành đó đã bị ma pháp tàn phá khá nhiều, chỉ còn một lớp tường mỏng mà thôi.
-Cố gắng vô ích, một tên võ sĩ cao cấp vậy mà lại chịu chết ở đây. Raizel nhủ thầm.
Cách đó gần chục kilomet về bên phải, vượt qua một gò đất nhỏ, có một đội ngủ vài ngàn người chậm rãi đi tới, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Bản giao hưởng của máu đã bắt đầu cất lên những nốt đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.