Chương 1
Anh Chàng Cứng Rắn Ngọt Ngào
21/09/2024
Ngày đầu tiên đến phủ tướng quân, phu quân của ta đã c.h.ế.t trận.
Ta ôm bài vị khóc thảm hơn bất cứ ai.
Người nào cũng than số ta khổ.
Nhưng trong đêm khuya, ta đếm tiền trợ cấp của phu quân tử chiến, cười đến mức ngủ không yên.
Sau này, cuộc sống quả phụ của ta cũng vô cùng thoải mái.
Hôm nay sờ cơ bụng của hộ vệ trong phủ, ngày mai mở cửa hàng, ngày kia nghe tiểu quan hát khúc.
Mãi cho đến một ngày nào đó.
Hộ vệ lắc mình biến hoá, trở thành phu quân đoản mệnh kia của ta khởi tử hoàn sinh.
Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, cười âm trầm một tiếng với ta:
"Man Man, tiền trợ cấp của vong phu này đây, còn đủ tiêu không?"
01
Hôm nay là đầu thất sau khi Thẩm Tiêu ra đi.
Ta ôm bài vị của hắn trong ngực, vừa vung tiền giấy, vừa khóc rống.
Than thở khóc lóc, từng chữ đau đớn tận cùng:
"Phu quân, chàng thật là ác độc! Bỏ lại một mình ta, ta phải sống thế nào đây!”
Trên đường Trường An, người nghe không đành lòng mà dời ánh mắt, than một câu đáng thương.
—— Người nào cũng biết, bảy ngày trước, Thẩm tướng quân tử chiến ở Ngọc Lâm quan.
Hắn chiến đấu ác liệt đến tận khắc cuối cùng, cuối cùng ngay cả toàn thây cũng không lưu lại.
Ngày chiến báo được đưa đến phủ tướng quân, đúng lúc là ngày đại hôn của ta và Thẩm Tiêu Hành.
Khăn tân nương còn chưa kịp xốc lên, ta đã trở thành quả phụ.
Không chỉ như thế.
Ta từ chối Thánh thượng ban ân được tái giá, tỏ vẻ rõ ràng là mình cam tâm tình nguyện ở lại Thẩm gia.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ xử lý ổn thỏa hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, mà còn quản lý việc bếp núc, chống đỡ vẻ ngoài sau cùng của Thẩm gia.
Nhưng mọi người không biết.
Thật ra ta gả thay.
Năm xưa Từ gia và Thẩm gia được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, người định ra hôn ước với Thẩm Tiêu Hành, vốn là đích tỷ.
Mặc dù đích tỷ chưa từng gặp mặt Thẩm Tiêu Hành nhưng lại cực kỳ không thích võ tướng. Nhất là ngoài ý muốn biết được vẻ ngoài của hắn hung ác, tính tình hỉ nộ vô thường, nghe nói lúc vui sẽ g.i.ế.c người, lúc không vui cũng sẽ g.i.ế.c người.
Tóm lại hai mắt vừa mở ra chính là giết.
Nàng ta sợ đến mức thổ huyết, thà đi chết cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành
Thứ nữ được nuôi dưỡng ở trang viên bên ngoài ta đây, cứ thế bị ép ngồi lên kiệu hoa.
Nhưng ta cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành
Thậm chí có hơi sợ hãi.
Nghe thấy Thẩm Tiêu Hành chết, ta ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ta gả vào.
Khắp phủ tướng quân đầy đồ trắng, tràn ngập tiếp khóc, treo lụa trắng khắp nơi.
Chỉ có ta thực sự không khóc được.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy triều đình đưa tới một đống lớn kỳ trân dị bảo cho gia quyến, ta thật sự kích động.
Trước giờ ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ.
Vui vẻ ra tay bóp chặt đùi, cưỡng ép kiềm chế xúc động muốn bật cười của mình.
Đời người có ba niềm vui.
Thăng quan, phát tài, phu quân chết.
Không ngờ, ta vừa thành thân đã có được hết.
—— Nhân sinh, dễ như trở bàn tay!
02
Không biết là do ta biểu diễn dùng sức quá mạnh, hay do mấy ngày nay quá mức mệt mỏi.
Vừa bước vào phủ tướng quân, hai mắt ta biến thành màu đen, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên đất.
"Phu nhân, cẩn thận!"
Một nam tử áo đen bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lòng bàn tay vô cùng vững chắc.
Ta tập trung nhìn.
Mặc dù người kia mặc quần áo hộ vệ trong phủ nhưng có diện mạo đẹp đẽ, cực kỳ ưa nhìn.
Vậy mà còn đẹo trai hơn cả Vương Nhị sẹo mụn trong trang viên chúng ta.
Ta hơi kinh ngạc.
Từ khi ta tới phủ tướng quân.
Ta ôm bài vị khóc thảm hơn bất cứ ai.
Người nào cũng than số ta khổ.
Nhưng trong đêm khuya, ta đếm tiền trợ cấp của phu quân tử chiến, cười đến mức ngủ không yên.
Sau này, cuộc sống quả phụ của ta cũng vô cùng thoải mái.
Hôm nay sờ cơ bụng của hộ vệ trong phủ, ngày mai mở cửa hàng, ngày kia nghe tiểu quan hát khúc.
Mãi cho đến một ngày nào đó.
Hộ vệ lắc mình biến hoá, trở thành phu quân đoản mệnh kia của ta khởi tử hoàn sinh.
Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, cười âm trầm một tiếng với ta:
"Man Man, tiền trợ cấp của vong phu này đây, còn đủ tiêu không?"
01
Hôm nay là đầu thất sau khi Thẩm Tiêu ra đi.
Ta ôm bài vị của hắn trong ngực, vừa vung tiền giấy, vừa khóc rống.
Than thở khóc lóc, từng chữ đau đớn tận cùng:
"Phu quân, chàng thật là ác độc! Bỏ lại một mình ta, ta phải sống thế nào đây!”
Trên đường Trường An, người nghe không đành lòng mà dời ánh mắt, than một câu đáng thương.
—— Người nào cũng biết, bảy ngày trước, Thẩm tướng quân tử chiến ở Ngọc Lâm quan.
Hắn chiến đấu ác liệt đến tận khắc cuối cùng, cuối cùng ngay cả toàn thây cũng không lưu lại.
Ngày chiến báo được đưa đến phủ tướng quân, đúng lúc là ngày đại hôn của ta và Thẩm Tiêu Hành.
Khăn tân nương còn chưa kịp xốc lên, ta đã trở thành quả phụ.
Không chỉ như thế.
Ta từ chối Thánh thượng ban ân được tái giá, tỏ vẻ rõ ràng là mình cam tâm tình nguyện ở lại Thẩm gia.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ xử lý ổn thỏa hậu sự cho Thẩm Tiêu Hành, mà còn quản lý việc bếp núc, chống đỡ vẻ ngoài sau cùng của Thẩm gia.
Nhưng mọi người không biết.
Thật ra ta gả thay.
Năm xưa Từ gia và Thẩm gia được hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, người định ra hôn ước với Thẩm Tiêu Hành, vốn là đích tỷ.
Mặc dù đích tỷ chưa từng gặp mặt Thẩm Tiêu Hành nhưng lại cực kỳ không thích võ tướng. Nhất là ngoài ý muốn biết được vẻ ngoài của hắn hung ác, tính tình hỉ nộ vô thường, nghe nói lúc vui sẽ g.i.ế.c người, lúc không vui cũng sẽ g.i.ế.c người.
Tóm lại hai mắt vừa mở ra chính là giết.
Nàng ta sợ đến mức thổ huyết, thà đi chết cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành
Thứ nữ được nuôi dưỡng ở trang viên bên ngoài ta đây, cứ thế bị ép ngồi lên kiệu hoa.
Nhưng ta cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành
Thậm chí có hơi sợ hãi.
Nghe thấy Thẩm Tiêu Hành chết, ta ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ta gả vào.
Khắp phủ tướng quân đầy đồ trắng, tràn ngập tiếp khóc, treo lụa trắng khắp nơi.
Chỉ có ta thực sự không khóc được.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy triều đình đưa tới một đống lớn kỳ trân dị bảo cho gia quyến, ta thật sự kích động.
Trước giờ ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ.
Vui vẻ ra tay bóp chặt đùi, cưỡng ép kiềm chế xúc động muốn bật cười của mình.
Đời người có ba niềm vui.
Thăng quan, phát tài, phu quân chết.
Không ngờ, ta vừa thành thân đã có được hết.
—— Nhân sinh, dễ như trở bàn tay!
02
Không biết là do ta biểu diễn dùng sức quá mạnh, hay do mấy ngày nay quá mức mệt mỏi.
Vừa bước vào phủ tướng quân, hai mắt ta biến thành màu đen, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên đất.
"Phu nhân, cẩn thận!"
Một nam tử áo đen bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lòng bàn tay vô cùng vững chắc.
Ta tập trung nhìn.
Mặc dù người kia mặc quần áo hộ vệ trong phủ nhưng có diện mạo đẹp đẽ, cực kỳ ưa nhìn.
Vậy mà còn đẹo trai hơn cả Vương Nhị sẹo mụn trong trang viên chúng ta.
Ta hơi kinh ngạc.
Từ khi ta tới phủ tướng quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.