Chương 2
Anh Chàng Cứng Rắn Ngọt Ngào
21/09/2024
Ngoại trừ lão quản gia thì cũng là tiểu nha hoàn, hiếm khi nhìn thấy nam nhân khác ở tiền viện.
Không ngờ, trong phủ tướng quân còn có hộ vệ có vẻ ngoài như thế?
Ta yếu ớt ngã vào trong n.g.ự.c hắn, hai mắt nhắm lại, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Vẻ mặt hộ vệ kia trầm xuống.
Giọng nói trầm thấp hữu lực, khiến người ta động xuân tâm:
"Phu nhân, đắc tội rồi.”
"Ta đưa nàng về phòng trước, nhanh gọi đại phu tới!"
Hắn ôm ngang ta lên, sải bước đi tới gian phòng, ta ở trong cánh tay rộng lớn kiên cố, tràn đầy cảm giác an toàn.
Trong lúc ma sát, ta còn sờ được cơ bụng.
Tiểu tử ngươi.
Luyện được không tệ!
Ta dựa vào trên người hộ vệ cao lớn kia, cả đường thừa cơ chấm mút, giả vơf nhắm mắt nhưng trong lòng lại vui như nở hoa trong bụng.
Sau khi bị đặt lên trên giường, ta giả vờ ung dung tỉnh lại.
Hộ vệ kia vậy mà cũng chưa rời đi.
Hắn và tỳ nữ cùng nhau canh giữ ở cửa phòng ta, bóng lưng đẹp như cây tùng xanh tươi.
Dáng vẻ đẹp trai, võ nghệ cao cường, lại còn trung thành.
Vì sao không đưa hắn tới trong viện ta chứ?
Trong lòng ta có một kế hoạch:
"Ngươi ở viện nào? Tên là gì?"
"Bẩm phu nhân, ta là người mới tới, tên là A Tiêu."
Thì ra gọi là A Tiêu.
Ta yếu ớt che ngực, dùng ánh mắt còn lại liếc trộm:
"Ban đêm gần đây ta luôn luôn giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, tim đập thình thịch, nếu như điều ngươi đến viện ta, ngươi có đồng ý hay không?"
Vẻ mặt A Tiêu nhàn nhạt, trực tiếp từ chối ta:
"Ta là ngoại nam, hành động lần này chỉ sợ không ổn."
03
—— Ta biết hắn có thể sẽ nói như thế mà.
Sao mà không ổn?
Ta thấy rất thỏa đáng.
Trong nháy mắt, nước mắt của ta bỗng nhiên rơi xuống từng giọt lớn:
"Ngươi nói gần nói xa gọi ta là phu nhân nhưng lại không chịu tuân theo lệnh của ta. Trong Thẩm phủ có người không phục ta, ta hiểu được."
Dứt lời, ta còn hít hít mũi mạnh một cái:
"Nếu Thẩm lang vẫn còn thì tốt… Ta cũng không cần ấm ức như vậy, nhìn sắc mặt người khác khắp nơi."
Ta diễn cực kỳ tốt.
Ngay cả tỳ nữ Như Ý cũng không nghe nổi nữa:
"Ngươi là người mới tới, sao dám cả gan đối nghịch ý của phu nhân! Cho ngươi hầu hạ bên người, là phúc của ngươi!"
A Tiêu hiển nhiên không ngờ sẽ làm như thế.
Hắn hơi bất đắc dĩ thi lễ:
“...A Tiêu không dám, nghe theo sự sắp xếp của phu nhân."
Ta nấp sau tay áo giả vờ lau nước mắt.
Lại lặng lẽ nhếch miệng, cười vì đạt được ý đồ.
04
Sau khi A Tiêu được điều tới, viện này của ta quả thực đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng cuộc sống quả phụ của ta vừa mới bắt đầu.
Một hộ vệ nho nhỏ sao có thể thỏa mãn được chứ?
Ta nhanh chóng có ý đồ khác.
Thẩm Tiêu Hành bỏ mạng, vinh quang mang đến có lẽ có thể duy trì nhất thời, nhưng không thể duy trì được cả đời.
Ta nhất định phải cầm khoản tiền trợ cấp này để làm chuyện khác, mình có lực lượng thì mới có thể thật sự yên tâm.
Nghĩ như thế, ta đã mua lại một cửa hàng bán phấn son ở thành nam.
—— Lúc trước ta ở trang viên bên ngoài, nha hoàn và bà bà đều không coi ta là người, đối xử với ta không tốt, ta thường xuyên đói bụng.
Lúc đó, ta luôn lén đan vòng hoa đem đi bán đổi tiền.
Dần dần, mưa dầm thấm đất.
Hiện giờ đã có tiền vốn và tự do, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác tự mình làm Đông gia.
Ngay cả Như Ý cũng sợ hãi thán phục ta đan vòng có màu sắc tươi đẹp:
"Phu nhân, ngài thế mà còn biết làm cái này! Quá lợi hại!”
"Trước kia phủ tướng quân cũng từng phát vòng hoa tinh xảo như này! Chỉ tiếc, chỉ có một lần đó, sau này không có nữa.”
Không ngờ, trong phủ tướng quân còn có hộ vệ có vẻ ngoài như thế?
Ta yếu ớt ngã vào trong n.g.ự.c hắn, hai mắt nhắm lại, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Vẻ mặt hộ vệ kia trầm xuống.
Giọng nói trầm thấp hữu lực, khiến người ta động xuân tâm:
"Phu nhân, đắc tội rồi.”
"Ta đưa nàng về phòng trước, nhanh gọi đại phu tới!"
Hắn ôm ngang ta lên, sải bước đi tới gian phòng, ta ở trong cánh tay rộng lớn kiên cố, tràn đầy cảm giác an toàn.
Trong lúc ma sát, ta còn sờ được cơ bụng.
Tiểu tử ngươi.
Luyện được không tệ!
Ta dựa vào trên người hộ vệ cao lớn kia, cả đường thừa cơ chấm mút, giả vơf nhắm mắt nhưng trong lòng lại vui như nở hoa trong bụng.
Sau khi bị đặt lên trên giường, ta giả vờ ung dung tỉnh lại.
Hộ vệ kia vậy mà cũng chưa rời đi.
Hắn và tỳ nữ cùng nhau canh giữ ở cửa phòng ta, bóng lưng đẹp như cây tùng xanh tươi.
Dáng vẻ đẹp trai, võ nghệ cao cường, lại còn trung thành.
Vì sao không đưa hắn tới trong viện ta chứ?
Trong lòng ta có một kế hoạch:
"Ngươi ở viện nào? Tên là gì?"
"Bẩm phu nhân, ta là người mới tới, tên là A Tiêu."
Thì ra gọi là A Tiêu.
Ta yếu ớt che ngực, dùng ánh mắt còn lại liếc trộm:
"Ban đêm gần đây ta luôn luôn giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, tim đập thình thịch, nếu như điều ngươi đến viện ta, ngươi có đồng ý hay không?"
Vẻ mặt A Tiêu nhàn nhạt, trực tiếp từ chối ta:
"Ta là ngoại nam, hành động lần này chỉ sợ không ổn."
03
—— Ta biết hắn có thể sẽ nói như thế mà.
Sao mà không ổn?
Ta thấy rất thỏa đáng.
Trong nháy mắt, nước mắt của ta bỗng nhiên rơi xuống từng giọt lớn:
"Ngươi nói gần nói xa gọi ta là phu nhân nhưng lại không chịu tuân theo lệnh của ta. Trong Thẩm phủ có người không phục ta, ta hiểu được."
Dứt lời, ta còn hít hít mũi mạnh một cái:
"Nếu Thẩm lang vẫn còn thì tốt… Ta cũng không cần ấm ức như vậy, nhìn sắc mặt người khác khắp nơi."
Ta diễn cực kỳ tốt.
Ngay cả tỳ nữ Như Ý cũng không nghe nổi nữa:
"Ngươi là người mới tới, sao dám cả gan đối nghịch ý của phu nhân! Cho ngươi hầu hạ bên người, là phúc của ngươi!"
A Tiêu hiển nhiên không ngờ sẽ làm như thế.
Hắn hơi bất đắc dĩ thi lễ:
“...A Tiêu không dám, nghe theo sự sắp xếp của phu nhân."
Ta nấp sau tay áo giả vờ lau nước mắt.
Lại lặng lẽ nhếch miệng, cười vì đạt được ý đồ.
04
Sau khi A Tiêu được điều tới, viện này của ta quả thực đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng cuộc sống quả phụ của ta vừa mới bắt đầu.
Một hộ vệ nho nhỏ sao có thể thỏa mãn được chứ?
Ta nhanh chóng có ý đồ khác.
Thẩm Tiêu Hành bỏ mạng, vinh quang mang đến có lẽ có thể duy trì nhất thời, nhưng không thể duy trì được cả đời.
Ta nhất định phải cầm khoản tiền trợ cấp này để làm chuyện khác, mình có lực lượng thì mới có thể thật sự yên tâm.
Nghĩ như thế, ta đã mua lại một cửa hàng bán phấn son ở thành nam.
—— Lúc trước ta ở trang viên bên ngoài, nha hoàn và bà bà đều không coi ta là người, đối xử với ta không tốt, ta thường xuyên đói bụng.
Lúc đó, ta luôn lén đan vòng hoa đem đi bán đổi tiền.
Dần dần, mưa dầm thấm đất.
Hiện giờ đã có tiền vốn và tự do, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác tự mình làm Đông gia.
Ngay cả Như Ý cũng sợ hãi thán phục ta đan vòng có màu sắc tươi đẹp:
"Phu nhân, ngài thế mà còn biết làm cái này! Quá lợi hại!”
"Trước kia phủ tướng quân cũng từng phát vòng hoa tinh xảo như này! Chỉ tiếc, chỉ có một lần đó, sau này không có nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.