Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 46

Mộc Hề Nương

29/06/2024

Mông nhỏ của Miêu Tòng Thù có chút đau, nhưng Úc Phù Lê ra tay có chừng mực, cũng không đánh y quá tàn nhẫn.

Nhưng trong quá trình đó, hắn đột nhiên cảm thấy xúc cảm rất tốt, mềm như bông còn bóng loáng, rất thích hợp để xoa bóp và nhào nặn, vì vậy hắn bèn xem đây như cục bột mà nắn bóp. Hắn nhào nặn một cách tập trung, lòng không tạp niệm, Miêu Tòng Thù nhẫn nhịn trong đau khổ, rất muốn nói với hắn rằng kì thực bột vẫn cần một chút chất lỏng tưới lên.

Miêu Tòng Thù ngầm ám chỉ: “Khi ướt sờ sẽ thích hơn.”

Úc Phù Lê ngẩng đầu nhìn y: “Em thật sự mất trí nhớ à? Không phải là giả vờ mất trí nhớ để tránh ta truy cứu chứ?”

Trốn tránh cái gì? Truy cứu cái gì? Y chợt cảm thấy không ổn lắm.

Miêu Tòng Thù mặt đầy chính trực: “Ta đương nhiên đã quên hết rồi. Chẳng lẽ giả vờ mất trí nhớ thì vui lắm à? Ngươi đừng suy đoán linh tinh về ta nữa. Ta thực sự không có ý khác.” Y nắm lấy tay Úc Phù Lê rồi đặt lên mông. Sau đó nói: “Xin cứ tiếp tục, đừng khách khí.”

Nghiêng đầu, nhắm mắt, đá chân, hồn bay lên trời, quên đi tồn tại của xác thịt, mặc cho đánh, nhéo hay trêu chọc đều rất ngoan ngoãn, không còn gì để chê.

Y như thế này, Úc Phù Lê không thể xuống tay được nữa.

Bèn dứt khoát kéo quần y lên rồi ôm người nằm xuống, không muốn động đậy gì.

Buổi chiều vừa mới chợp mắt một lát, hiện tại không ai thấy buồn ngủ.

Miêu Tòng Thù hỏi: “Ta có thể khôi phục trí nhớ không?”

Úc Phù Lê: “Chờ tu vi của em trở lại như cũ là được, linh căn của em bị tổn thương, thức hải không ổn định, hai ngày nữa ta sẽ chữa khỏi bệnh cho em.”

Miêu Tòng Thù đáp lời, im lặng một lát, sau đó không nhịn được hỏi: “Là ai hại ta?”

Úc Phù Lê: “Ta.”

“Hả?” Miêu Tòng Thù ngạc nhiên.

Vừa chải mái tóc dài của Miêu Tòng Thù, Úc Phù Lê vừa nói: “Em bị ta liên lụy, nếu ta không kiêu ngạo và bất cẩn như vậy, em cũng không phải chịu tai bay vạ gió.” So với Thiên Đạo, hắn càng cảm thấy đây là lỗi của mình.

Bởi vì Miêu Tòng Thù ở trong túi càn khôn trong tay áo hắn, ngay dưới mí mắt hắn lại bị Thiên Đạo hãm hại, suýt nữa thì hồn phi phách tán.

Úc Phù Lê không dám tưởng tượng nếu Thiên Đạo tính kế thành công, Miêu Tòng Thù biến mất, thì hắn nên làm gì bây giờ?

Nghĩ đến đây, Úc Phù Lê liền ôm chặt Miêu Tòng Thù, vùi mặt vào vai y, Miêu Tòng Thù bị siết đến mức thấy hơi đau, nhưng y cảm nhận được cảm xúc cực kì bất an và đen tối như thủy triều truyền đến từ người bên cạnh, khiến người ta gần như nghẹt thở.

Miêu Tòng Thù đưa tay ra, xoay người lại, ôm Úc Phù Lê vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình, tựa như một lời an ủi không tiếng động, nói với hắn rằng y vẫn ổn, không sao cả.

**

Sau cơn bão tuyết, thời tiết trong xanh, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa.

Mấy gốc đào trong một đêm nở rộ, hoa đỏ thẫm phủ kín cành, trở thành màu sắc mãnh liệt duy nhất trên đỉnh Côn Luân quanh năm tuyết phủ trắng.

Bên ngoài hàng rào của nhà gỗ, nhóc ưng đang núp sau cọc gỗ, nhưng cọc gỗ căn bản không giấu được thân hình tròn vo của nó.

Nó lén đưa một chân ra thử rồi đột nhiên rút lại. Một lúc sau, cảm thấy không có gì nguy hiểm, bèn thò nửa khuôn mặt ra, bí mật quan sát, tình cờ chạm mắt với Miêu Tòng Thù đang cười rạng rỡ, nằm bò trên khung cửa sổ.

Miêu Tòng Thù vẫy tay, nhóc ưng nhận ra Úc Phù Lê không có ở đây, lập tức vui vẻ nhảy qua, giống như một quả bóng chứa đầy sắt và chì, đâm thẳng vào cánh tay y, kêu “chíp” một tiếng, rồi dụi đầu vào người y.

“Đừng dụi nữa, ngứa quá.”

Miêu Tòng Thù kéo một nhúm lông tơ của nhóc ưng ra, sau đó nhảy qua cửa sổ, bước ra khỏi nhà gỗ, đi đến Kính Hồ.

Nước hồ trong vắt, cá bạc thành đàn.

Giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Úc Phù Lê đang câu cá trên thuyền, từ xa đã biết Miêu Tòng Thù đang ở trên bờ.

Thuyền nhỏ bị gió thổi đến trước mặt Miêu Tòng Thù, Úc Phù Lê nói: “Miêu Miêu, lên đây.”

Nhóc ưng dang rộng đôi cánh bay lên trời, Miêu Tòng Thù nhảy lên chiếc thuyền nhỏ, đến bên cạnh Úc Phù Lê, thấy cạnh hắn đặt một giỏ cá.

Trong giỏ có 7-8 con cá bạc, chúng còn tung tăng nhảy nhót, rất tươi.

Úc Phù Lê: “Em thích ăn loại cá này, khi về ta sẽ nấu cho em.”

Miêu Tòng Thù không có kí ức, nhưng nhìn thấy những con cá này toàn thân trong suốt, chất thịt tươi mới, chỉ nhìn vẻ ngoài đã kích thích sự thèm ăn, nên y rất mong chờ.

Úc Phù Lê nhéo nhẹ cổ y, sau đó từ trong tay áo móc ra một đống trái cây màu vàng, đỏ nhét vào trong ngực Miêu Tòng Thù, để khi y chán thì ăn.

Quả màu vàng thuộc loại hồ lô, vỏ vàng, ruột vàng, thịt ngọt, mọng nước, có mùi thơm trái cây dễ chịu. Quả màu đỏ có gai mềm trên vỏ, nhưng sau khi gọt vỏ sẽ lộ ra cùi màu trắng trong như pha lê, không hạt, tươi mát, có vị ngọt đậm đà.

Hai loại trái cây có hương vị khác nhau nhưng đều rất thơm ngon, tràn đầy linh lực, là những loại linh quả rất quý trong Tu chân giới.

Quả hồ lô y ăn lúc trước, vốn cũng là bảo vật hiếm có của thiên địa, tu sĩ bình thường ăn 2-3 quả là có thể tiến giai, nhưng đưa cho Miêu Tòng Thù chỉ có thể là lãng phí. Bởi vì y không thể được khóa linh khí, ăn linh quả vào cũng chỉ có tác dụng làm ấm tay chân.

Miêu Tòng Thù cũng chẳng buồn, dù sao y có tu tiên hay không cũng không sao, vì Úc Phù Lê đã nói rằng tu vi của y sẽ quay lại.

Y tin lời Úc Phù Lê nói, cho nên không quan tâm mấy chuyện lặt vặt này nữa, cũng không cảm thấy khổ sở gì.

Khi y ăn đến quả hồ lô thứ ba, Úc Phù Lê nhắc nhở y ăn quả màu đỏ: “Nó có thể khóa linh lực. Mặc dù không thể đưa em trở lại tu vi như mười năm trước, cũng không thể chữa khỏi kinh mạch cho em, nhưng nó có thể tạm thời giúp em lấy lại tu vi.”

Miêu Tòng Thù cảm thấy rất thần kì, sau khi ăn xong quả màu đỏ, linh lực trong cơ thể y quả thực đã bị khóa lại.

Căn bệnh trầm trọng tích tụ mười năm trước dưới sự chữa trị của linh khí đã được cải thiện, y cảm thấy tràn đầy sinh lực, sự mệt mỏi và khốn đốn tích tụ trong cơ thể ngày này qua ngày khác đột nhiên biến mất.

Tầm nhìn trước mắt y sáng lên, thế giới trong mắt y rõ ràng và tươi sáng hơn bao giờ hết.

Miêu Tòng Thù từng bị mất thị lực và thính lực một thời gian, sau đó dù được hòa thượng Nãi Sát chữa khỏi nhưng thị lực và thính giác đều không được tốt lắm.

Hiện tại y thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng của một bông tuyết nhỏ ở tận nơi xa, tâm trí y tùy ý chuyển động, vô thức phóng ra thần thức.

Thần thức lan ra khắp nơi như sợi tơ nhện, tựa như một đứa trẻ tò mò chọc chỗ này ngó chỗ kia. Những đám mây xám xịt và bông tuyết nhẹ nhàng rơi, tuy vẫn có cảm giác mát lạnh khi chạm vào, nhưng không gây tê cóng.

Đột nhiên, nó sà xuống, lao vào Kính Hồ trong suốt theo nhóc ưng, sau đó phát hiện nhóc ưng đen hình quả bóng biến thành một con cá voi lưng đen bụng trắng khá kỳ dị.

Con cá voi này thế mà lại là cơ thể y đã bám vào khi xé tấm bùa biến hình hôm qua?!

Miêu Tòng Thù còn chưa kịp bày tỏ sự kinh ngạc, một làn sóng nhỏ đã ập đến, thần thức của y bị đánh nát.

Sau một hồi choáng váng, thần thức của y rơi vào giữa dãy núi xa lạ, y loạng choạng đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện yếu ớt. Thần thức y bám vào trên người một con yêu thú nhỏ dòng chim ở ngọn cây, y tò mò ngó thử xuống _ _

Chỉ thấy bên dưới có mười mấy vị tu sĩ, tất cả đều xinh đẹp rực rỡ, nhưng bây giờ lại mặt xám mày tro, trông rất chật vật. Họ chia thành ba nhóm, hai nhóm đông nhất do Việt Tĩnh Trì và Ngọc Đường Hồng đứng đầu.



Đội thứ ba chỉ có hai người là Nại Sát và Việt Thanh Quang.

Miêu Tòng Thù hơi lo lắng, nhưng thấy hai người không bị thương, cũng tạm thời không có nguy hiểm gì, mới bình tĩnh lại tìm hiểu tình hình.

Sau khi nghe xong cuộc trò chuyện giữa Việt Tĩnh Trì và Ngọc Đường Hồng, y mới biết thì ra lúc họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì không gian đột nhiên bị bóp méo, tất cả mọi người bị cuốn đến chỗ sâu trong ngọn núi nguy hiểm nhất Côn Luân.

Xung quanh đầy rẫy những yêu thú ăn thịt người đã tuyệt chủng từ lâu, cực kì hung hãn.

Họ đã kiệt sức, hơn nữa không thể sử dụng truyền tống phù và truyền âm phù, thậm chí cả linh khí phòng ngự mà họ mang theo cũng dễ dàng bị xé thành từng mảnh.

Lúc này, dị thảo gỗ Đan Vinh mà Việt Thanh Quang đeo trên người có thể xua đuổi yêu thú đã trở thành báu vật người người mơ ước, sau khi biết chuyện này, Việt Tĩnh Trì và Ngọc Đường Hồng đã tập hợp đội vây giết Nãi Sát và Việt Thanh Quang.

Hai người không đánh lại, nên đã thức thời giao ra dị thảo.

Kết quả là Việt Tĩnh Trì và Ngọc Đường Hồng bắt đầu tranh giành gỗ Đan Vinh, sau khi đánh nhau không phân thắng bại, hai bên bèn dừng lại thương lượng xem gỗ Đan Vinh nên đưa cho ai.

Ngọc Đường Hồng không chấp nhận từ chối: “Để gỗ Đan Vinh ở chỗ ta đi.”

Thái độ của Việt Tĩnh Trì rất kiên quyết: “Không được.”

Ngọc Đường Hồng từng bước ép sát: “Việt Tĩnh Trì, nếu ngươi bằng lòng nhượng bộ và rút lui, mười thành Đông Hoang chúng ta có thể mở ra con đường giao thương, tạo thuận lợi cho Bạch Ngọc Kính các ngươi. Hơn nữa, ta có thể giúp Bạch Ngọc Kính kết nối với Ma Vực, giúp ngươi trở thành tông chủ Bạch Ngọc Kính.”

Việt Tĩnh Trì lắc đầu: “Những lời ngươi nói đều không quan trọng bằng một phần vạn của Chủ Thần.” Dị thảo gỗ Đan Vinh đang ở trong tay hắn, hắn không hề sợ hãi trước sự đe dọa của Ngọc Đường Hồng. “Ngọc Đường Hồng, ngươi không đánh lại ta. Nếu đánh đến cùng, cả hai chúng ta đều sẽ chịu tổn thất. Không bằng cùng nhau hợp tác để thoát khỏi dãy núi Côn Luân?”

Ngọc Đường Hồng cười lạnh một tiếng, chửi thề (??)*, rồi rút ​​ra một cây roi dài có thuộc tính sấm sét vung về phía Việt Tĩnh Trì. Việt Tĩnh Trì tránh được, đuôi roi quét ngang qua cây đại thụ nơi Miêu Tòng Thù đang đậu, tia sét lóe lên lập tức giết chết con yêu điểu nhỏ y đang bám vào.

*raw 娇斥一声

Thần thức của y tách ra, Miêu Tòng Thù hai mắt tối sầm, khi y mở mắt ra lần nữa đã thấy đám người Ngọc Đường Hồng đang chiến đấu với một con đại yêu.

Hoá ra vừa rồi tiếng đánh nhau của bọn họ đã đánh thức con đại yêu đang ngủ say ở đây, con đại yêu này tức giận cắn chết vài tu sĩ, rồi lao thẳng vào đám đông.

Việt Tĩnh Trì hy sinh dị thảo gỗ Đan Vinh, đại yêu sợ hãi không dám đến gần, giận mà không thể xả khiến nó càng trở nên nóng nảy.

Việt Thanh Quang và Nại Sát cũng đang trốn trong đám người, Việt Tĩnh Trì sẽ không đến mức mặc kệ bọn họ. Nhưng Ngọc Đường Hồng lại đem lửa giận đổ hết lên đầu Việt Thanh Quang, lợi dụng lúc Việt Thanh Quang chưa chuẩn bị, dùng một roi hất nàng ra.

Đại yêu gầm lên, lao về phía trước, cái miệng đầy máu như muốn cắn xé Việt Thanh Quang.

Nãi Sát kinh hãi nhảy xuống: “Việt đạo hữu _ _!”

Giữa chớp nhoáng, thần thức của Miêu Tòng Thù đột ngột lao tới, khống chế con đại yêu rồi ném Việt Thanh Quang đã bị cắn vào miệng văng ra. Thần thức của Miêu Tòng Thù giống như một đứa trẻ mới biết đi, khi y quay đầu lại, nhìn thấy thần thức của đại yêu đang gầm thét về phía mình, ngay giây sau, y bị một sức mạnh kéo lại.

Bỏ lại đại yêu vì vồ hụt mà ngỡ ngàng ngơ ngác.

Bên tai Miêu Tòng Thù là giọng nói trầm thấp của Úc Phù Lê: “Trở về.”

Y mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ: “Ta làm sao vậy?”

“Em chạy đi quá xa rồi.” Úc Phù Lê giúp y làm dịu cơn đau đầu, sau đó nói: “Tu vi của em bây giờ vẫn chưa ổn định nên thần thức mới chạy loạn, còn dám bám vào trên người đám yêu thú hung dữ đó, em không bị xé nát ngay tại chỗ đã là may rồi.”

Nguy hiểm thế à?

Miêu Tòng Thù gãi cằm, thầm nghĩ mình quả thực sống quá an nhàn, không biết Tu chân giới có bao nhiêu nguy hiểm. Ngay cả trong rừng núi ở nhân gian cũng có côn trùng lớn và dã thú giết người chứ đừng nói đến chuyện đây là Côn Luân.

Miêu Tòng Thù thức thời nhận sai, kéo tay áo Úc Phù Lê: “Trong núi có một đám tu sĩ, họ đang bị yêu thú truy đuổi...”

Úc Phù Lê không muốn để ý đến những người khác, ngồi ở mạn thuyền tập trung câu cá, giơ tay nhéo vào cổ Miêu Tòng Thù, nói: “Nhóm người đó tự nguyện đến đây, bọn họ lòng tham không đáy, sống chết do trời, em không cần phải xen vào.”

Miêu Tòng Thù nắm lấy bàn tay của Úc Phù Lê, chọc vào lòng bàn tay hắn, rồi nói: “Người khác không quan trọng, nhưng trong đám người đó có bạn của ta, ngươi có thể đưa họ ra ngoài được không? Lão Úc, chỉ cần đưa họ đến một nơi an toàn là được.”

Úc Phù Lê nhướng mi: “Em vừa gọi ta là gì?”

Miêu Tòng Thù dừng một chút, ngập ngừng nói: “Lão Úc?”

Úc Phù Lê nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, vẻ mặt vẫn như lúc thường, không có gì thay đổi. Nhưng Miêu Tòng Thù trong nháy mắt cảm thấy tâm tình của hắn trở nên tốt hơn, y hôn lên lòng bàn tay của Úc Phù Lê, lại dán sát vào tai hắn gọi vài tiếng ‘lão Úc’ nữa, thử thổi gió bên tai, rồi nhân cơ hội đưa ra một ít yêu cầu nhỏ.

Ví dụ như: ‘Lão Úc, xin ngươi cứu bạn ta đi mà', ‘Lão Úc, vừa rồi hình như ta đã chạm đến ngưỡng tu luyện. Ngươi chỉ ta cách để điều khiển thần thức, sử dụng thuật pháp đi', v.v., tất cả đều nhận được đáp lời.

Sau cùng, y lười động đậy nên dùng ngón chân chọc chọc Úc Phù Lê, nhờ hắn lột vỏ trái cây giúp rồi đút trái cây vào miệng y.

Úc Phù Lê không đồng ý, nghĩ thầm, hắn sao có thể dung túng y đến mức này được?

Sau đó, từng câu “lão Úc” mềm mại ngọt ngào của Miêu Tòng Thù, đã khiến hắn làm những việc vụn vặt mà lúc đầu hắn coi thường và cho rằng mình không nên làm, chẳng hạn như tạm thời tạo ra linh khí chỉ để bóc vỏ hạt dưa và trái cây sấy khô cho Miêu Tòng Thù, còn đích thân chọn cuốn tiểu thuyết trong dân gian đã tịch thu trước đó đưa cho y coi, sau đó âm thầm làm món cá khô cay, cá đông lạnh và cá bạc hấp.

Khi canh cá trắng đục được rót ra bát rồi đặt lên bàn, Úc Phù Lê chợt cau mày quay lại nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang nằm xiêu vẹo trên chiếc ghế tre ngoài hiên, vừa ăn hạt dưa đã bóc vỏ, trái cây sấy khô, hoa quả và các loại lương thực, vừa xem nhóc ưng chỉ đạo hai con rối gỗ hát mấy bài múa rối ở dân gian, còn lâm thời diễn tập lại các cảnh trong truyện.

Miêu Tòng Thù và nhóc ưng xem đến mức ôm bụng cười to, sau đó đồng loạt mở miệng chờ được đút ăn, đặc biệt là trên mặt còn dính một ít nước sốt.

Dáng vẻ đó, nhìn thấy nào cũng thấy là bị chăm thành đồ bỏ luôn rồi.

Úc Phù Lê ôm trán suy nghĩ, trong lòng cảm thấy nếu cứ tiếp tục chiều y như vậy, Miêu Tòng Thù thật sự sẽ không còn chỉ số IQ của người lớn nữa. Hắn hít sâu một hơi, đặt canh cá lên bàn rồi nói lên: “Tới uống canh đi.”

Miêu Tòng Thù và nhóc ưng đều nghiện múa rối, thấy đang đến đoạn cao trào, bèn không quay đầu lại, nói: “Lão Úc, ngươi cầm đến cho ta đi.”

Úc Phù Lê: “…” Quả thực là coi trời bằng vung!

Hắn không nói lời nào trực tiếp tịch thu hai con rối, sau đó mặt không biểu cảm ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào hai bọn họ: “Tiếp tục đi.”

Này thì còn tiếp tục thế nào?

Thấy tình hình không ổn, nhóc ưng lập tức bỏ chạy mất dạng.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, nó như vậy thật chẳng nghĩa khí tí nào, rồi nhích sang bên cạnh, đưa chén kem cuộn với trái cây khô cho Úc Phù Lê: “Này là ta học được ở nhân gian đó. Vừa rồi ta đã nhờ nhóc ưng dạy ta chút thuật pháp. Vừa mới làm xong, ngươi nếm thử xem.”

Món kem cuộn trái cây khô này y phải tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc mới học được cách làm, bản thân nó đã rất đắt rồi, mỗi lần mua cũng phải ngốn hơn nửa tháng lương của y. Đặc biệt, để sản xuất hoa quả sấy khô và sữa đông lạnh cần có bí quyết riêng có một không hai, cần phải từ từ nếm thử rồi tự làm, rất khó để học được.

Y chỉ làm cho mỗi Úc Phù Lê nếm thử thôi.

Không hiểu sao, y cảm thấy Úc Phù Lê sẽ thích kiểu chua ngọt mà không ngấy, cộng thêm chút vị giòn ngon tươi mới.

Úc Phù Lê nhìn thấy trong mắt Miêu Tòng Thù tràn đầy chờ mong, trái tim cứng rắn của hắn nhanh chóng mềm nhũn ra. Hắn xúc một thìa cho vào miệng, vốn chỉ không muốn làm Miêu Tòng Thù thất vọng, nhưng không ngờ hương vị lại có thể chấp nhận được.

Miêu Tòng Thù nheo mắt, cười tinh nghịch: “Ăn ngon không? Ta biết ngươi sẽ thích mà.” Lúc ấy khi y ăn món kem cuộn với trái cây khô này, liền cảm thấy nhất định có người sẽ thích.

Y không có kí ức, cũng không biết người đó là ai.



Nhưng mỗi tháng nhận lương vẫn muốn đi mua, mua về lại từ từ nghiên cứu nguyên liệu và cách làm, sau đó tự mình làm ra hương vị tương tự và điều chỉnh vị hơi thiên chua ngọt.

Đợi một ngày gặp được người có thể làm tim y rung động, y sẽ tự tay làm cho người đó nếm thử.

Hương vị này đến từ nhân gian, là món gia truyền mấy trăm năm ở một cửa hiệu lâu đời. Đương nhiên không thể so sánh với món ngon của Tu chân giới, nhưng nó cũng mang lại hương vị khác hẳn, tựa pháo hoa chốn nhân gian.

Tình cờ sao, lại hợp với khẩu vị của Úc Phù Lê.

Miêu Tòng Thù hừ hừ hai tiếng, bưng canh cá lên uống, cả người không yên, lắc lư từ bên này sang bên kia. Bởi vì đoán được Úc Phù Lê sẽ thích, cũng vì y đã học cách làm nó trước khi đến Tu chân giới mà đắc chí.

Úc Phù Lê ăn một ít, cất một ít, phần dư lại hơn nửa đút cho Miêu Tòng Thù. Hắn nằm trên giường tre, lặng lẽ nhìn Miêu Tòng Thù vẫn ham ăn như cũ, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong hồi ức của hắn, cuối cùng trùng lặp với bóng hình xuất hiện trong quá khứ, trở về trong tầm tay hắn.

Chờ khi Miêu Tòng Thù ăn no, Úc Phù Lê liền bế y lên, giúp y xoa cái bụng mềm như bông, rồi cho y uống thuốc hỗ trợ tiêu hóa. Sau đó hắn cởi đai lưng ra, giữa thanh thiên bạch nhật, Miêu Tòng Thù bị bất ngờ, hoàn toàn không có suy nghĩ kia, bị hắn ăn sạch từ trong ra ngoài.

Nhóc ưng con lẻn đi rồi quay trở lại, trốn trên cây đào, xuyên qua tán hoa rực rỡ như gấm, lén nhìn vào nhà gỗ. Nó nghe thấy Miêu Tòng Thù đang thút thít cầu xin ở bên trong, lại nhìn thấy một bàn tay trắng hồng ướt át dùng sức nắm lấy khung cửa sổ, như muốn chạy trốn, sau đó lại bị một bàn tay to lớn khác giữ lại, kéo về.

Nhóc chim ưng rất khiếp sợ. Người bạn của nó, người sẽ vuốt ve nó, sẽ ôm nó vào trong ngực và đút nó ăn cá khô nhỏ, đang bị gã chủ nhân bệnh tâm thần của nó tra tấn. Nó cần phải cứu y!

Vì vậy, nó dang rộng đôi cánh và bay về phía cửa sổ, lại bị một đám tuyết dày đặc đập thẳng vào mặt rồi hất văng xuống nền tuyết. Nhóc ưng ngơ ngác một lúc, ngước lên nhìn thấy gã chủ nhân bệnh tâm thần chỉ khoác một chiếc áo ngoài, từ trên cao dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nó, rồi đóng sầm cửa sổ lại.

Không lâu sau, tiếng khóc của Miêu Tòng Thù trong phòng càng thêm thảm thiết.

Nhóc ưng không đủ can đảm để cứu bạn mình, cảm thấy rất hổ thẹn, bèn vùi mình trong tuyết để suy ngẫm về bản thân.



Ngọc Đường Hồng thấy Việt Thanh Quang bị roi quất xuống, lập tức hấp dẫn sự chú ý của yêu thú, không khỏi nảy ra suy nghĩ ác độc, khi Nãi Sát đưa Việt Thanh Quang lên, ả đột nhiên lại ra tay, roi sấm giống như một con rắn, lao đến cắn xé hai người họ.

Nãi Sát ăn quả hồ lô đã lấy lại linh lực, nhưng vẫn không thể sánh được với linh khí thượng phẩm trong tay Ngọc Đường Hồng.

Việt Thanh Quang vô cùng tức giận: “Ngọc Đường Hồng! Tốt nhất ngươi nên giết chết ta ở đây, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán!!”

Ngọc Đường Hồng cười lạnh nói: “Nếu đã vậy, ta càng không thể để ngươi sống sót rời đi!” Ả càng đánh mạnh hơn. “Dù sao ngươi cũng đã bị vứt bỏ. Dùng mạng của ngươi để đổi lấy mạng của nhiều người chúng ta là vinh dự của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kĩ ân tình đã hy sinh bản thân để cứu mọi người này của ngươi!”

Nói xong, ả còn lệnh cho những người khác giúp ngăn Việt Thanh Quang và Nãi Sát lại.

Hai người bị thương, máu của họ đang hấp dẫn những con yêu thú xung quanh.

Những người khác thấy yêu thú bị hấp dẫn đến đây, hai người họ căn bản không còn đường thoát, tất cả đều nhìn hai người như nhìn người chết.

Dù sao một kẻ thì bị Bạch Ngọc Kính vứt bỏ, một kẻ lại là phàm nhân, sinh mệnh của họ chỉ như con kiến, dùng mạng của mình cứu được nhiều người như vậy là vinh dự của bọn họ.

Đám yêu thú dần dần bao vây Việt Thanh Quang và Nại Sát, còn đám Ngọc Đường Hồng lại ngồi trên linh khí phi hành, có sự bảo vệ của gỗ Đan Vinh, ở một nơi an toàn. Việt Thanh Quang vốn muốn cầu cứu Việt Tĩnh Trì, lại nghe thấy hắn mang theo chút thương hại, nói: “Ta sẽ báo lại với Bạch Ngọc Kính, để ngươi chết một cách xứng đáng.”

Việt Thanh Quang giận đến suýt đứng tim: “Chết mẹ ngươi còn xứng hơn!!”

Vô số yêu thú hung ác vây quanh bọn họ, có thể tưởng tượng được kết cục của họ sẽ là bị xé thành từng mảnh.

Việt Thanh Quang không có hi vọng sống: “Đại sư, lát nữa ngươi để ta chết trước đi.”

Nãi Sát có chút cảm động: “Đừng như vậy, dù sao ta cũng không thể trốn thoát. Có câu, bạn bè sống chết có nhau, hơn nữa yêu thú nhiều như vậy, lại chỉ có hai người chúng ta, hẳn là không cần tranh trước sau.”

Việt Thanh Quang: “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể siêu độ cho ta trước khi ta bị chôn thân trong bụng yêu thú, ta muốn đi Tây Thiên, cảm ơn.”

“Tạm thời ôm chân Phật, Phật đá ngươi một chân.” Nại Sát tức giận nói: “Tây Thiên, ngươi chỉ cần nghĩ đến vui vẻ là được. Giờ ngươi nên cầu nguyện xung quanh không có yêu thú ăn thần hồn đi.”

Hắn vừa dứt lời đã thấy một con thú ăn hồn ngồi xổm ở bên ngoài vòng vây, nuốt nước miếng.

Việt Thanh Quang trầm giọng nói: “Đại sư, miệng của ngài từng khai quang à.”

Nãi Sát: “Nhưng không bán được hàng thì có ích gì?”

Vết thương của hai người ngày càng nặng hơn, ngay lúc họ bất lực và dần tuyệt vọng, dưới chân đột nhiên xuất hiện một trận pháp kéo họ đi. Trong chớp mắt, họ rơi từ nơi sâu trong dãy núi Côn Luân cực kì nguy hiểm vào cung điện tráng lệ, một đám người nối đuôi nhau xông ra vây quanh họ.

Người đi đầu là Cảnh Vãn Thu.

Hắn bước ra nói với họ: “Đây là Côn Luân cung. Các ngươi có thể yên tâm ở lại đây.”

Việt Thanh Quang cảm giác như đang nằm mơ, vết thương trên người rất nhanh đã được chữa khỏi, nàng kéo Nãi Sát hỏi: “Côn Luân cung? Đây thật sự là Côn Luân cung sao? Côn Luân cung được đồn đại là do Chủ Thần tự tay tạo ra? Ta thực sự đã vào đây?”

Nại Sát mấy năm nay đều ở nhân gian, sao hắn biết Côn Luân cung này từ đâu chui ra?

Tuy nhiên, sau khi trải qua ‘lễ rửa tội’ của đám người điên cuồng sùng bái là Cảnh Vãn Thu và Việt Thanh Quang, hắn mới biết Côn Luân cung hiện là một tổ chức hùng mạnh độc lập với các tông môn lớn trong Tu chân giới.

Chủ Thần Côn Luân đã hứa với đám lừa trọc của Thiền Tông sẽ chưởng quản Tu chân giới, nhưng vì hắn ghét tiếp xúc với người ngoài và không muốn tự mình làm mọi việc, nên 6 năm trước đã thành lập Côn Luân cung. Sau đó lại bắt rất nhiều nhân tu, yêu tu, ma tu... Ai dùng được đều bị ném vào, dần dần làm nên trò trống, hiện tại đã khiến Tu chân giới vỗ tay tán thưởng.

Vì địa vị của Chủ Thần Côn Luân siêu việt đến mức không ai dám coi thường hắn, vô số tu sĩ đổ xô đến đây, không chỉ vì cơ hội phi thăng duy nhất mà còn vì hưởng ké sức mạnh có thể dời non lấp biển của hắn.

Việt Thanh Quang: “Cho đến nay, chưa có người ngoài nào có thể tiến vào Côn Luân cung!” Nàng vừa hưng phấn vừa bắt đầu ảo tưởng: “Chẳng lẽ ta chính là con cưng của trời sao?! Tư chất phi phàm của ta lọt vào mắt Chủ Thần, từ đó trở đi, ta một bước lên trời, vinh hoa phú quý đều có cả?”

Nãi Sát đối với việc này có chút suy đoán, nghe vậy bèn vỗ vai nàng an ủi: “Đừng nên mơ giữa ban ngày, bởi vì chúng rất dễ vỡ. Ngươi và ta chỉ là gà chó trong câu ‘gà chó lên trời’ thôi.”

Việt Thanh Quang: “...”

Sau khi bình tĩnh lại, Việt Thanh Quang nghĩ chút cũng biết Chủ Thần không thể thật sự vừa mắt nàng, cho nên tốt nhất là sống thực một chút. Nàng có chút lo lắng hỏi: “Không biết bây giờ Miêu đạo hữu ở đang đâu?” Nàng nghĩ đến việc nhờ Côn Luân cung giúp tìm Miêu Tòng Thù, nhưng cũng biết khả năng đó khó có thể xảy ra.

Cách đó không xa, Cảnh Vãn Thu nghe được ba chữ 'Miêu đạo hữu’, không hiểu sao lại nghĩ tới một vị tán tu bận áo xanh mười năm trước, trong lòng lộp bộp, sau đó lại lắc đầu, nghĩ thầm, không thể nào trùng hợp như vậy được.

Nãi Sát: “Y không sao đâu, có lẽ y còn đang rất vui vẻ ấy chứ.”

Việt Thanh Quang: “Miêu đạo hữu không có linh lực, bỗng nhiên biến mất, sống chết không biết, làm sao có thể vui vẻ được?”

Nãi Sát: “Có người đang yêu, còn có người lại đang trông cậy vào sự giúp đỡ của người đang yêu*.”

*raw 有人相爱,有人开船不用浆: cụm “开船不用浆” nghĩa là trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Đắm chìm trong tiểu thuyết, giờ cơm đút tận miệng, thêm trắng trẻo béo tròn, IQ mòn không phanh.

Nhóc ưng: Quạc quạc!!

Hồ ly: Bất cẩn chăm y thành đồ bỏ luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Vương Lật Xe Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook