Chương 48
Mộc Hề Nương
29/06/2024
Việt Thanh Quang vừa mở cửa ra liền đối mặt với một đòn tấn công dữ dội. Sau khi nhanh nhẹn né tránh, nàng rút chiếc roi sét lấy được từ chỗ Ngọc Đường Hồng hôm qua ra, dùng tay trái quất mấy chục nhát.
Đuôi roi quét qua mặt đất, để lại vết sâu, mang theo gió lốc đánh về phía Ngọc Đường Hồng. Ngọc Đường Hồng không tránh mà nhìn thẳng về phía trước, trên mặt nở nụ cười tự mãn và chế giễu.
Việt Thanh Quang thấy thế, mí mắt giựt điên cuồng, không biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, roi sét của nàng bị tóm lấy, một cỗ linh lực mạnh mẽ theo sau sợi roi dài truyền đến, khiến toàn bộ cánh tay nàng rung đến nứt xương, sau đó Việt Thanh Quang bị một vị chủ sự Đại Thừa kì bên cạnh Việt Tĩnh Trì tát văng ra ngoài.
Võ Yếu Ly dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn, thuận tay kéo lại mới giúp Việt Thanh Quang không ngã khỏi đài cao
Nội tạng của Việt Thanh Quang bị thương, thổ huyết ra đất, ngẩng đầu hỏi: “Không biết Thanh Quang đã vi phạm quy tắc gì? Mà tiền bối lại chủ động giết ta?”
Tên chủ sự Đại Thừa kì kia nghe vậy liền nói: “Côn Luân cung cấm đánh đơn, càng cấm gây ồn ào không có lí do.”
Rõ là trợn mắt nói dối! Nếu Côn Luân cung cấm đánh đơn, tại sao ngày hôm qua khi nàng đánh Ngọc Đường Hồng đến cả người đầy máu cũng không ai ra ngăn cản? Hôm qua đám người Ngọc Đường Hồng khi đến đây lớn tiếng ầm ĩ, sao không có ai ra trừng phạt?
Rõ ràng là vì được lợi nên mới đem lòng riêng giúp Ngọc Đường Hồng!
Những tu sĩ có thể vào Côn Luân cung dựa vào tu vi, bối cảnh và quyền lực trong tay, hẳn là đều coi thường mười thành Đông Hoang sau lưng Ngọc Đường Hồng, trừ khi đêm qua họ phát hiện ra lợi ích đủ để khiến họ phải khom lưng cúi đầu.
Vào thời khắc sinh tử, Việt Thanh Quang rất nhanh đã nhìn rõ tình thế, nàng nhìn các tu sĩ trước đó khen ngợi Ngọc Đường Hồng đều đứng về phía Việt Tĩnh Trì, ngay cả các các chủ sự ở Côn Luân cung cũng ngầm lộ ra vẻ xun xoe với Việt Tĩnh Trì.
Sao họ lại phải xun xoe với Việt Tĩnh Trì? Chẳng lẽ Việt Tĩnh Trì còn có thân phận nào khác sao?
Việt Thanh Quang nhanh chóng phán đoán ra tình thế hiện tại, ngẩng đầu hỏi Việt Tĩnh Trì: “Ngươi muốn giết ta sao?!”
Việt Tĩnh Trì: “Là do ngươi có ý đồ giết Ngọc thiếu thành chủ, phá hoại quy củ của Côn Luân cung, hủy đi mối quan hệ thân thiết giữa Bạch Ngọc Kính và mười thành Đông Hoang. Dù ngươi có là em gái ta, ta cũng không thể giúp ngươi được.” Hắn lắc đầu, áo xanh tay rộng khẽ tung bay, nhìn qua rất thoát tục. “Hành vi của ngươi sẽ chọc giận Chủ Thần. Ngươi đang vi phạm các quy tắc do Chủ Thần đặt ra. Điểm này, ta thật sự không thể tha thứ cho ngươi.”
Khóe miệng Võ Yếu Ly giật giật, nghĩ thầm hắn đang nói cái gì vậy? Hắn thay ai không tha thứ? Quên đi, cậu không thể nhìn tiếp được nữa. Nếu không, cậu có thể quê đến mức dùng ngón chân đào ra một tòa tứ hợp viên luôn.
Việt Thanh Quang đối với mấy lời nhận xét của Việt Tĩnh Trì chỉ khịt mũi coi thường, nhưng những lời này cũng khiến nàng nhận ra, dường như hắn có chút quan hệ gì đó với Chủ Thần Côn Luân. Nghe nói Chủ Thần mấy năm này quả thực đang tìm người, chẳng lẽ là Việt Tĩnh Trì?!
Ngọc Đường Hồng bước lên một bước, giơ tay kết pháp đánh về phía Việt Thanh Quang.
Tuy bị thương không nghiêm trọng nhưng thấy nàng càng chật vật hơn, Ngọc Đường Hồng hài lòng mỉm cười: “Hắn không so đo với ngươi, nhưng ta lại muốn tính toán kĩ! Việt Thanh Quang, ngươi ở trong núi Côn Luân liên tục ra tay hãm hại Việt đạo hữu, trong tay có gỗ Đan Vinh lại ích kỉ giấu đi không chịu cứu mọi người!! Hại những đạo hữu khác mất mạng, Việt đạo hữu bị thương. Ngươi có biết Việt đạo hữu có thân phận gì không? Ngươi có biết quan hệ giữa Việt đạo hữu và Chủ Thần là gì không? Hắn là người mà ngươi có thể hãm hại à?”
Một vị đại chủ sự ma tu trong đó hừ lạnh: “Sao phải nói nhảm với ả làm gì? Trực tiếp rút thần hồn ra ném vào cờ gọi hồn rồi luyện thành hung khôi* là được, coi như trị tội ả đã bất kính với Chủ Thần và Việt đạo hữu!!”
*wbw ra là con rối tà ác, mà để vậy dài dòng quá nên mk để hung khôi nha
Vừa dứt lời, vài tên cao thủ Đại Thừa kì đã giải phóng uy áp tu vi rồi lao thẳng về phía Việt Thanh Quang.
Việt Thanh Quang chỉ có tu vi Phân Thần kì, căn bản không chịu được uy áp khủng khiếp này, mặt nàng trắng bệch, hai chân run rẩy, trong lòng sợ hãi, đồng thời cảm thấy thê lương. Xem ra hôm nay nàng thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi, đáng tiếc còn chưa gây dựng được sự nghiệp mà đã đứt gánh giữa đường...
'Két _ _'
“Mới sáng sớm ra mà la hét cái gì?”
Cánh cửa căn phòng màu đỏ thấm bên cạnh mở ra, Miêu Tòng Thù thò đầu ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Bên trái là đám người Việt Tĩnh Trì không có ý tốt, bên phải là Việt Thanh Quang đang bị thương và đám người Võ Yếu Ly.
Y sửng sốt một lát, vuốt thẳng tay áo, buộc tóc lên rồi bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới trước mặt Võ Yếu Ly, tiện tay đưa cho Việt Thanh Quang một bình đan dược tốt. Sau đó y nhìn về phía Võ Yếu Ly, người nọ ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn y.
Miêu Tòng Thù: “Vị đạo hữu này, hình như ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi.”
Võ Yếu Ly: “Gặp nhau thẳng thắn, đối xử chân thành. Mưa rơi bên giường, thắp nến tâm sự thâu đêm. Nói về những chuyện trong quá khứ giữa ta và ngươi.”
Miêu Tòng Thù: “Thật ngại quá, chắc là ta nhận nhầm người rồi.” Cái quá khứ này y tuyệt đối không thể thừa nhận.
Võ Yếu Ly nghe vậy nói: “Nghe ngươi chột dạ phủ nhận như vậy, ta tin chắc rằng ngươi chính là y.” Sau đó liền giới thiệu y với các đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn mới gia nhập mấy năm gần đây: “Đây là bạn tốt ngày xưa của ta.”
Miêu Tòng Thù nghe thấy từ hai từ 'bạn tốt', lập tức thả lỏng tâm trạng, đang định giải thích rằng bản thân mất trí nhớ, không thể nhớ được những chuyện trong quá khứ, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, giơ tay lên dễ dàng hóa giải đòn đánh lén của Ngọc Đường Hồng, rồi phất tay áo hất ngược đòn tấn công lại.
Ngọc Đường Hồng vội vàng lùi lại, vô thức tóm lấy Việt Tĩnh Trì. Đại năng bên cạnh Việt Tĩnh Trì thuận tay chặn đòn tấn công của Miêu Tòng Thù lại, nhưng khi chạm vào linh lực của Miêu Tòng Thù, lại cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng không khỏi hơi nghi ngờ.
Nhưng cũng chỉ nghi ngờ thoáng qua thôi.
“Ngươi là ai?” Đại năng hỏi, sau đó phát hiện Miêu Tòng Thù chỉ có tu vi Độ Kiếp kì, hơn nữa tu vi và cách dùng thuật pháp cũng không thành thạo lắm. Lập tức cho rằng y dựa vào song tu và các loại linh dược để tích lũy tu vi, liền nhíu mày khinh thường nói: “Mặc kệ ngươi là ai, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Miêu Tòng Thù xắn tay áo lên: “Cứu bạn bè sao có thể gọi là lo chuyện bao đồng được?” Y nhìn Ngọc Đường Hồng và Việt Tĩnh Trì, suy nghĩ một lúc liền đoán ra tu vi của những người đứng về phía họ đều có tu vi Đại thừa kì, y căn bản đánh không lại.
Vì vậy y định trước tiên cứ thương lượng xem sao đã: “Việt đạo hữu và hai người họ có ân oán cá nhân, việc này nên để họ tự mình giải quyết. Mười mấy người sắp phi thăng các ngươi lại liên thủ bắt nạt một bạn nhỏ mới Phân Thần kì không cảm thấy quá ỷ đông hiếp yếu sao?”
Đại năng còn chưa kịp mở miệng, Việt Tĩnh Trì đã lên tiếng trước: “Các tiền bối đây đều đang hành xử theo quy củ. Mong vị đạo hữu này đừng làm bọn họ khó xử.”
Miêu Tòng Thù: “Quy tắc gì?”
Việt Tĩnh Trì: “Quy tắc của Côn Luân cung là Chủ Thần đặt ra. Vị đạo hữu này, ngươi mấy ngày trước chỉ là một phàm nhân không có tu vi, sau khi mất tích lại có tu vi. Ta đoán ngươi đã dùng phương pháp tà môn. Mà người giúp ngươi, hẳn là tiền bối trong Côn Luân cung. Vị tiền bối đó...” Hắn liếc nhìn Võ Yếu Ly, rõ ràng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, đồng thời bóp méo mối quan hệ giữa hai người họ thành có tư tình với nhau.
“Người đó chịu giúp ngươi tu luyện, nhất định phải chịu rất nhiều áp lực. Nếu đạo hữu nhất quyết muốn gây chuyện, e rằng sẽ liên lụy đến người khác.”
Việt Thanh Quang ăn linh dược Miêu Tòng đưa cho, nội thương nhanh chóng được chữa trị, linh lực được bổ sung, nàng còn chưa kịp kinh ngạc trước tác dụng thần kỳ của linh dược, lập tức đứng lên chắn trước mặt Miêu Tòng Thù nói: “Người hại ngươi, có ý định giết Ngọc Đường Hồng là ta, ai làm thì người đó chịu! Không liên quan gì đến Miêu đạo hữu và những người khác! Được rồi, các ngươi không phải là muốn mạng ta sao? Có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.”
Nàng vừa dứt lời, không quay đầu lại dùng truyền âm nhập mật nói: “Miêu đạo hữu, Việt Tĩnh Trì có thể chính là người mà Chủ Thần đau khổ kiếm tìm. Ngươi tuyệt đối đừng đắc tội gã.”
Miêu Tòng Thù nhất thời sửng sốt, người lão Úc tìm không phải là y sao? Y với Việt Tĩnh Trì cũng không giống nhau, tại sao lại nhận nhầm được chứ?!
Một đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn tốt bụng, lén lút hỏi: “Võ sư thúc, người có muốn giúp họ không?”
Một đệ tử của Thái Huyền Tông cũng nói: “Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta ít người, cân không nổi. Ta đã xé phù truyền tin thông báo cho tông chủ, họ hẳn là sẽ sớm đến đây.”
Thái Huyền Tông giúp đỡ chủ yếu là vì lời nói của Việt Tĩnh Trì mang theo nghĩa khác, mà mấy đại chủ sự khác đang tìm cớ đuổi mấy người Võ Yếu Ly bọn họ đi, vì vậy hợp lực lại quyết không nhượng bộ.
Người của Vạn Pháp Đạo Môn và Thái Huyền Tông đều lo lắng, xét tình hình thì Việt Tĩnh Trì chính là người mà Chủ Thần đang tìm kiếm, tình thế của họ chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.
Võ Yếu Ly lùi lại hai bước, tự lẩm bẩm: “Con đường phi thăng ở ngay trước mắt, các ngươi đừng hành xử ngu ngốc.” Cậu xua tay ra hiệu họ không cần can thiệp, giữ bình tĩnh.
Trong căn phòng này, mấy tên chủ sự liên tục tra hỏi Miêu Tòng Thù: “Người song tu với ngươi là ai?”, “Chắc chắn đó phải là người có quyền lực nhất định trong Côn Luân cung!”, “Nhất định là đạo lữ của y. Tu vi tăng nhanh như vậy, hẳn là đạo lữ của y đã trộm tài nguyên của Côn Luân cung.”
…
“Lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân, hẳn nên xử lý theo quy định!”, “Vì tư lợi mà làm rối loạn kỉ cương, trộm đi thiên tài địa bảo của Côn Luân cung, cả gan làm loạn, cần phải cách chức, trừng trị nghiêm khắc!! “
Bọn họ mồm năm miệng mười buộc tội Việt Thanh Quang, Miêu Tòng Thù và vị đạo lữ ‘chủ sự’ sau lưng y, nói Việt Thanh Quang đã phá hoại các quy tắc của Côn Luân cung, nói Miêu Tòng Thù và đạo lữ của y lấy việc công làm việc tư, tự ý tham ô tài nguyên, v.v… của Côn Luân cung.
Dù sự thật có là thế nào, chỉ cần nắm được điểm yếu của họ rồi nhanh chóng tiêu diệt là được.
Một tên chủ sự đại năng ra lệnh: “Bắt bọn họ lại, tìm ra thân phận của đạo lữ của y, tập hợp các tông môn nhân tu! Bọn họ nhất định phải đưa ra lời giải thích hợp lý cho chuyện này!!”
Nói xong, lập tức có người nhận lệnh tới bắt Miêu Tòng Thù và Việt Thanh Quang đi. Ngọc Đường Hồng dẫn người đến, cố ý vô tình chặn đường lại, miễn cho họ nhân cơ hội chạy trốn.
Miêu Tòng Thù suy nghĩ một lúc, sau đó giơ tay lên hỏi: “Cho ta hỏi chút, các ngươi buộc tội Việt Thanh Quang, ta và đạo lữ của ta vi phạm quy tắc của Côn Luân cung đúng không?”
Một trong những đại năng chủ sự: “Đạo lữ của ngươi còn đánh cắp bảo vật của Côn Luân cung. Đây là tội nặng!”
Miêu Tòng Thù nghe vậy gãi cằm: “Vậy thì không sao rồi.”
Việt Thanh Quang: “?”
Miêu Tòng Thù xua tay: “Mấy thứ đó, đạo lữ của ta dùng thì đã làm sao?”
Mọi người trong Côn Luân cung: “...” Thật không biết xấu hổ.
Đám người Ngọc Đường Hồng: Hết cứu. Chết hẳn luôn.
Việt Thanh Quang hít một hơi sâu: Bé Miêu à, làm màu vừa phải thôi!
Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn và Thái Huyền Tông: Xong phim.
Võ Yếu Ly: Đá lưu ảnh đã sẵn sàng.
“Láo xược!!”
“Sao ngươi dám ăn nói linh tinh!!”
Mấy vị chủ sử đại năng kinh hãi hét lên, không nhịn được nữa trực tiếp ra tay quyết định xử tử y ngay tại chỗ. Đám người Ngọc Đường Hồng vẻ mặt hưng phấn, Việt Tĩnh Trì trong lòng hơi khẩn trương, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy Miêu Tòng Thù rất nguy hiểm, tốt nhất là nhanh xử lý dứt điểm.
Cùng lúc đó, tông chủ Thái Huyền Tông nhận được phù truyền tin, vội vàng dẫn theo người chạy tới, người chạy phía trước là cựu tông chủ của Thái Huyền Tông, còn người bên cạnh là con trai ruột của hắn - Từ Phụ Tuyết.
Tông chủ Thái Huyền Tông vội vàng chạy tới, tình cờ nghe được lời của Miêu Tòng Thù: “Mấy thứ đó, đạo lữ của ta dùng thì đã làm sao?” Tim đập thình thịch, mí mắt giật dữ dội.
Ánh mắt nghiêm nghị của hắn liếc qua, đầu tiên là nhìn 'khuôn mặt giả' của Việt Tĩnh Trì, trực giác cảm thấy có điều không ổn
Nhìn sang bên cạnh, thấy Miêu Tòng Thù, hai mí mắt đồng thời giật điên cuồng.
Vài luồng năng lượng có thể phá hủy cả thần hồn và thức hải gầm lên lao về phía Miêu Tòng Thù, Miêu Tòng Thù như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu lại: “Lão Úc, bọn họ nói ngươi vì tư lợi mà làm rối loạn kỉ cương, trộm đi vô số bảo vật của Côn Luân cung, ngươi mau ra đây giải thích đi.”
Y chớp chớp mắt, trong phòng không có động tĩnh gì.
Giây sau, toàn bộ sức mạnh kinh khủng theo đòn tấn công mà đến tất cả đều biến mất khi còn cách Miêu Tòng Thù nửa thước, hóa thành một làn gió nhẹ, thổi qua mái tóc dài của Miêu Tòng Thù.
Khung cảnh nhất thời yên tĩnh, vắng lặng như tờ.
Mọi người nhìn về phía người đàn ông không biết xuất hiện từ khi nào, hắn đứng ở sau lưng Miêu Tòng Thù, mặc trường bào dài tay, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng không ai dám phớt lờ hắn, bởi vì vừa xuất hiện, hắn đã dễ dàng giải quyết được đòn tấn công của mấy vị tu sĩ Đại thừa kì.
Hắn nhướng mi lên, đôi mắt sáng như lưu li dừng lại giữa hư không.
_ _!
Đột nhiên, một luồng uy áp vô hình vô hình dường như ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh, khu vực xung quanh đều bị ảnh hưởng, không gian chịu áp lực cực kỳ khủng bố, tất cả tu sĩ đều vô thức khom lưng cúi xuống, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng không ai có thể chống cự.
Miêu Tòng Thù vỗ nhẹ cánh tay Úc Phù Lê: “Dĩ hòa vi quý.”
Úc Phù Lê cụp mắt nhìn y, thu lại uy áp.
Miêu Tòng Thù nghe thấy rõ ràng tiếng mọi người ở đây đồng loạt thở ra, có lẽ là do vừa rồi tất cả đều nín thở, bây giờ cuối cùng cũng có thể hô hấp.
Ngọc Đường Hồng tu vi thấp trực tiếp nằm sấp trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt đầy nước mắt, người run bần bật, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, rốt cuộc Úc Phù Lê là ai? Tại sao lại đáng sợ đến vậy?
Việt Tĩnh Trì cũng quỳ rạp trên đất, trong lòng hoảng sợ, nảy ra một suy đoán, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không dám cử động.
Đại khái là vì ở gần Miêu Tòng Thù nên Việt Thanh Quang không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn có thể nói chuyện bình thường được: “Sao vậy?”
Những người không biết Úc Phù Lê bối rối nhìn nhau, nhưng những người nhận ra Úc Phù Lê như các đại chủ sự của Côn Luân cung, tông chủ Thái Huyền Tông, và đám người Từ Phụ Tuyết, đều đồng loạt hành lễ, hô: “Diện kiến Chủ Thần.”
Miêu Tòng Thù: “Nói thêm một câu, đây là đạo lữ của ta.”
“!!!”
Từ ‘chấn động’ cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của tất cả những người có mặt ở đây lúc này, đặc biệt là đám người Ngọc Đường Hồng đang vô cùng tuyệt vọng.
Đặc biệt là nhóm chủ sự đã nhận định Việt Tĩnh Trì là đạo lữ mất tích nhiều năm của Chủ Thần, nhìn qua cũng có thể thấy được sắc mặt họ tái mét lại.
Bọn họ giận dữ trừng mắt nhìn Việt Tĩnh Trì, sao hắn lại là hàng giả chứ?! Chẳng phải hắn có vẻ ngoài giống hệt vị tán tu áo xanh mười năm trước sao? Toàn cảnh bữa tiệc năm đó của Thái Huyền Tông đều được ghi lại trong đá lưu ảnh, mỗi người bọn họ đều có một phần, chỉ chờ để lập công!!
Kết quả bây giờ có ý nghĩa gì? Tại sao y lại nói như vậy? Tại sao khuôn mặt đạo lữ của Chủ Thần lại khác với mặt tán tu áo xanh mười năm trước? Chẳng lẽ là do y đã đầu thai chuyển thế?
Chỉ trong chốc lát, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu nhóm chủ sự, cuối cùng họ bình tĩnh lại, dù sao chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên đầu Việt Tĩnh Trì là được.
Việt Tĩnh Trì lúc này tâm tình còn hỗn loạn hơn cả bọn họ, hắn khẳng định mình sẽ không phạm sai lầm. Trí nhớ, khuôn mặt, lời nói, hành động… Thậm chí cả thức hải và thần hồn hắn cũng dùng bí pháp để làm giả, hắn đã tính toán việc này nhiều năm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Đúng là hắn là hàng giả, nhưng hắn có thể lấy giả tráo thật, còn những người khác thì không chắc.
Việt Tĩnh Trì cố gắng ổn định cảm xúc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Miêu Tòng Thù: “Chủ Thần, y là giả. Ngài có thể kiểm tra thức hải và thần hồn của ta. Mặc dù ta không nhớ gì về quá khứ, nhưng ta thường nảy sinh cảm giác quen thuộc với Côn Luân, thỉnh thoảng có thể nhớ ra một số ký ức trong quá khứ. Ta tin chắc rằng ta mới là đạo lữ của ngài _ _”
“Ngươi còn cần mặt mũi nữa không?” Võ Yếu Ly nhảy dựng lên trước: “Khuôn mặt hiện tại của ngươi đều là giả!!”
Việt Tĩnh Trì cười lạnh: “Đá lưu ảnh đã ghi lại toàn bộ quá trình bữa tiệc của Thái Huyền Tông mười năm trước. Các ngươi có thể xem kỹ lại.”
Nghe vậy, Võ Yếu Ly, Từ Phụ Tuyết và tông chủ Thái Huyền Tông biết rõ mọi chuyện đều lộ ra vẻ mặt cực kì phức tạp, họ quay lại nhìn Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù vô tội nói: “Ta bị mất trí nhớ.”
Mất trí nhớ tựa như viên gạch, cần đâu đặt đấy.
Võ Yếu Ly: “Chẳng lẽ đá lưu ảnh không ghi lại quá trình Miêu đạo hữu đeo mặt nạ dịch dung sao?”
Việt Tĩnh Trì sửng sốt: “Cái gì?”
Võ Yếu Ly thân thiện nhắc nhở: “Khuôn mặt bây giờ của ngươi là khuôn mặt giả của Miêu đạo hữu sau khi dịch dung.”
Vẻ mặt của Việt Tĩnh Trì như nứt ra: “Không...”
Nãi Sát sát muối thêm: “Kỳ thật, bất cứ ai tham gia bữa tiệc năm đó của Thái Huyền Tông đều biết, nếu ngươi cẩn thận hơn một chút thì đã không có kết cục như thế này.”
Việt Tĩnh Trì và mấy đại chủ sự không tham gia buổi tiệc của Thái Huyền Tông: Lòng như tro tàn.
Khi bọn họ kiêu ngạo đắc ý, chắc hẳn đám nhân tu này đang nhìn họ như nhìn kẻ ngốc vậy.
Việt Tĩnh Trì vẫn không tin, hắn tìm đá lưu ảnh, trước mặt mọi người mở lại cảnh trong buổi tiệc của Thái Huyền Tông mười năm trước ra. Hắn khàn giọng, không cam lòng cười: “Chỉ dựa vào mấy lời nói của ngươi mà cho rằng ta sẽ tin sao? Các ngươi tự mình xem đi.”
Sau đó bọn họ nhìn sang, những người từng trải qua đều không đành lòng nhìn thẳng, còn những người chưa từng tham gia bữa tiệc đó thì đồng loạt tò mò ngước lên.
Miêu Tòng Thù không có trí nhớ kiễng chân lên muốn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra năm đó, Võ Yếu Ly biết toàn bộ sự việc, vốn muốn nhắc nhở y, nhưng Úc Phù Lê lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ Miêu Tòng Thù, rồi nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu cũng muốn xem à?”
Miêu Tòng Thù nắm lấy tay hắn, chân thành nói: “Ta muốn biết năm đó chúng ta yêu nhau như thế nào.”
Úc Phù Lê nheo mắt nhìn y, rồi đột nhiên mỉm cười.
“Được thôi.”
Nửa canh giờ sau,
“…………”
Bọn họ nhìn Miêu Tòng Thù đầy kính nể, bởi vì tấm lòng bao dung này của y, họ sẵn sàng tin tưởng vô điều kiện.
Miêu Tòng Thù: Quá khứ bay theo gió, đời người như giấc mộng, ta chỉ muốn về nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Ký ức bị mất này kỳ thực là bởi vì sai lầm nên phải trả giá.
Đuôi roi quét qua mặt đất, để lại vết sâu, mang theo gió lốc đánh về phía Ngọc Đường Hồng. Ngọc Đường Hồng không tránh mà nhìn thẳng về phía trước, trên mặt nở nụ cười tự mãn và chế giễu.
Việt Thanh Quang thấy thế, mí mắt giựt điên cuồng, không biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ngay sau đó, roi sét của nàng bị tóm lấy, một cỗ linh lực mạnh mẽ theo sau sợi roi dài truyền đến, khiến toàn bộ cánh tay nàng rung đến nứt xương, sau đó Việt Thanh Quang bị một vị chủ sự Đại Thừa kì bên cạnh Việt Tĩnh Trì tát văng ra ngoài.
Võ Yếu Ly dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn, thuận tay kéo lại mới giúp Việt Thanh Quang không ngã khỏi đài cao
Nội tạng của Việt Thanh Quang bị thương, thổ huyết ra đất, ngẩng đầu hỏi: “Không biết Thanh Quang đã vi phạm quy tắc gì? Mà tiền bối lại chủ động giết ta?”
Tên chủ sự Đại Thừa kì kia nghe vậy liền nói: “Côn Luân cung cấm đánh đơn, càng cấm gây ồn ào không có lí do.”
Rõ là trợn mắt nói dối! Nếu Côn Luân cung cấm đánh đơn, tại sao ngày hôm qua khi nàng đánh Ngọc Đường Hồng đến cả người đầy máu cũng không ai ra ngăn cản? Hôm qua đám người Ngọc Đường Hồng khi đến đây lớn tiếng ầm ĩ, sao không có ai ra trừng phạt?
Rõ ràng là vì được lợi nên mới đem lòng riêng giúp Ngọc Đường Hồng!
Những tu sĩ có thể vào Côn Luân cung dựa vào tu vi, bối cảnh và quyền lực trong tay, hẳn là đều coi thường mười thành Đông Hoang sau lưng Ngọc Đường Hồng, trừ khi đêm qua họ phát hiện ra lợi ích đủ để khiến họ phải khom lưng cúi đầu.
Vào thời khắc sinh tử, Việt Thanh Quang rất nhanh đã nhìn rõ tình thế, nàng nhìn các tu sĩ trước đó khen ngợi Ngọc Đường Hồng đều đứng về phía Việt Tĩnh Trì, ngay cả các các chủ sự ở Côn Luân cung cũng ngầm lộ ra vẻ xun xoe với Việt Tĩnh Trì.
Sao họ lại phải xun xoe với Việt Tĩnh Trì? Chẳng lẽ Việt Tĩnh Trì còn có thân phận nào khác sao?
Việt Thanh Quang nhanh chóng phán đoán ra tình thế hiện tại, ngẩng đầu hỏi Việt Tĩnh Trì: “Ngươi muốn giết ta sao?!”
Việt Tĩnh Trì: “Là do ngươi có ý đồ giết Ngọc thiếu thành chủ, phá hoại quy củ của Côn Luân cung, hủy đi mối quan hệ thân thiết giữa Bạch Ngọc Kính và mười thành Đông Hoang. Dù ngươi có là em gái ta, ta cũng không thể giúp ngươi được.” Hắn lắc đầu, áo xanh tay rộng khẽ tung bay, nhìn qua rất thoát tục. “Hành vi của ngươi sẽ chọc giận Chủ Thần. Ngươi đang vi phạm các quy tắc do Chủ Thần đặt ra. Điểm này, ta thật sự không thể tha thứ cho ngươi.”
Khóe miệng Võ Yếu Ly giật giật, nghĩ thầm hắn đang nói cái gì vậy? Hắn thay ai không tha thứ? Quên đi, cậu không thể nhìn tiếp được nữa. Nếu không, cậu có thể quê đến mức dùng ngón chân đào ra một tòa tứ hợp viên luôn.
Việt Thanh Quang đối với mấy lời nhận xét của Việt Tĩnh Trì chỉ khịt mũi coi thường, nhưng những lời này cũng khiến nàng nhận ra, dường như hắn có chút quan hệ gì đó với Chủ Thần Côn Luân. Nghe nói Chủ Thần mấy năm này quả thực đang tìm người, chẳng lẽ là Việt Tĩnh Trì?!
Ngọc Đường Hồng bước lên một bước, giơ tay kết pháp đánh về phía Việt Thanh Quang.
Tuy bị thương không nghiêm trọng nhưng thấy nàng càng chật vật hơn, Ngọc Đường Hồng hài lòng mỉm cười: “Hắn không so đo với ngươi, nhưng ta lại muốn tính toán kĩ! Việt Thanh Quang, ngươi ở trong núi Côn Luân liên tục ra tay hãm hại Việt đạo hữu, trong tay có gỗ Đan Vinh lại ích kỉ giấu đi không chịu cứu mọi người!! Hại những đạo hữu khác mất mạng, Việt đạo hữu bị thương. Ngươi có biết Việt đạo hữu có thân phận gì không? Ngươi có biết quan hệ giữa Việt đạo hữu và Chủ Thần là gì không? Hắn là người mà ngươi có thể hãm hại à?”
Một vị đại chủ sự ma tu trong đó hừ lạnh: “Sao phải nói nhảm với ả làm gì? Trực tiếp rút thần hồn ra ném vào cờ gọi hồn rồi luyện thành hung khôi* là được, coi như trị tội ả đã bất kính với Chủ Thần và Việt đạo hữu!!”
*wbw ra là con rối tà ác, mà để vậy dài dòng quá nên mk để hung khôi nha
Vừa dứt lời, vài tên cao thủ Đại Thừa kì đã giải phóng uy áp tu vi rồi lao thẳng về phía Việt Thanh Quang.
Việt Thanh Quang chỉ có tu vi Phân Thần kì, căn bản không chịu được uy áp khủng khiếp này, mặt nàng trắng bệch, hai chân run rẩy, trong lòng sợ hãi, đồng thời cảm thấy thê lương. Xem ra hôm nay nàng thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi, đáng tiếc còn chưa gây dựng được sự nghiệp mà đã đứt gánh giữa đường...
'Két _ _'
“Mới sáng sớm ra mà la hét cái gì?”
Cánh cửa căn phòng màu đỏ thấm bên cạnh mở ra, Miêu Tòng Thù thò đầu ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Bên trái là đám người Việt Tĩnh Trì không có ý tốt, bên phải là Việt Thanh Quang đang bị thương và đám người Võ Yếu Ly.
Y sửng sốt một lát, vuốt thẳng tay áo, buộc tóc lên rồi bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới trước mặt Võ Yếu Ly, tiện tay đưa cho Việt Thanh Quang một bình đan dược tốt. Sau đó y nhìn về phía Võ Yếu Ly, người nọ ngẩn ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn y.
Miêu Tòng Thù: “Vị đạo hữu này, hình như ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi.”
Võ Yếu Ly: “Gặp nhau thẳng thắn, đối xử chân thành. Mưa rơi bên giường, thắp nến tâm sự thâu đêm. Nói về những chuyện trong quá khứ giữa ta và ngươi.”
Miêu Tòng Thù: “Thật ngại quá, chắc là ta nhận nhầm người rồi.” Cái quá khứ này y tuyệt đối không thể thừa nhận.
Võ Yếu Ly nghe vậy nói: “Nghe ngươi chột dạ phủ nhận như vậy, ta tin chắc rằng ngươi chính là y.” Sau đó liền giới thiệu y với các đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn mới gia nhập mấy năm gần đây: “Đây là bạn tốt ngày xưa của ta.”
Miêu Tòng Thù nghe thấy từ hai từ 'bạn tốt', lập tức thả lỏng tâm trạng, đang định giải thích rằng bản thân mất trí nhớ, không thể nhớ được những chuyện trong quá khứ, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, giơ tay lên dễ dàng hóa giải đòn đánh lén của Ngọc Đường Hồng, rồi phất tay áo hất ngược đòn tấn công lại.
Ngọc Đường Hồng vội vàng lùi lại, vô thức tóm lấy Việt Tĩnh Trì. Đại năng bên cạnh Việt Tĩnh Trì thuận tay chặn đòn tấn công của Miêu Tòng Thù lại, nhưng khi chạm vào linh lực của Miêu Tòng Thù, lại cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng không khỏi hơi nghi ngờ.
Nhưng cũng chỉ nghi ngờ thoáng qua thôi.
“Ngươi là ai?” Đại năng hỏi, sau đó phát hiện Miêu Tòng Thù chỉ có tu vi Độ Kiếp kì, hơn nữa tu vi và cách dùng thuật pháp cũng không thành thạo lắm. Lập tức cho rằng y dựa vào song tu và các loại linh dược để tích lũy tu vi, liền nhíu mày khinh thường nói: “Mặc kệ ngươi là ai, bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Miêu Tòng Thù xắn tay áo lên: “Cứu bạn bè sao có thể gọi là lo chuyện bao đồng được?” Y nhìn Ngọc Đường Hồng và Việt Tĩnh Trì, suy nghĩ một lúc liền đoán ra tu vi của những người đứng về phía họ đều có tu vi Đại thừa kì, y căn bản đánh không lại.
Vì vậy y định trước tiên cứ thương lượng xem sao đã: “Việt đạo hữu và hai người họ có ân oán cá nhân, việc này nên để họ tự mình giải quyết. Mười mấy người sắp phi thăng các ngươi lại liên thủ bắt nạt một bạn nhỏ mới Phân Thần kì không cảm thấy quá ỷ đông hiếp yếu sao?”
Đại năng còn chưa kịp mở miệng, Việt Tĩnh Trì đã lên tiếng trước: “Các tiền bối đây đều đang hành xử theo quy củ. Mong vị đạo hữu này đừng làm bọn họ khó xử.”
Miêu Tòng Thù: “Quy tắc gì?”
Việt Tĩnh Trì: “Quy tắc của Côn Luân cung là Chủ Thần đặt ra. Vị đạo hữu này, ngươi mấy ngày trước chỉ là một phàm nhân không có tu vi, sau khi mất tích lại có tu vi. Ta đoán ngươi đã dùng phương pháp tà môn. Mà người giúp ngươi, hẳn là tiền bối trong Côn Luân cung. Vị tiền bối đó...” Hắn liếc nhìn Võ Yếu Ly, rõ ràng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, đồng thời bóp méo mối quan hệ giữa hai người họ thành có tư tình với nhau.
“Người đó chịu giúp ngươi tu luyện, nhất định phải chịu rất nhiều áp lực. Nếu đạo hữu nhất quyết muốn gây chuyện, e rằng sẽ liên lụy đến người khác.”
Việt Thanh Quang ăn linh dược Miêu Tòng đưa cho, nội thương nhanh chóng được chữa trị, linh lực được bổ sung, nàng còn chưa kịp kinh ngạc trước tác dụng thần kỳ của linh dược, lập tức đứng lên chắn trước mặt Miêu Tòng Thù nói: “Người hại ngươi, có ý định giết Ngọc Đường Hồng là ta, ai làm thì người đó chịu! Không liên quan gì đến Miêu đạo hữu và những người khác! Được rồi, các ngươi không phải là muốn mạng ta sao? Có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.”
Nàng vừa dứt lời, không quay đầu lại dùng truyền âm nhập mật nói: “Miêu đạo hữu, Việt Tĩnh Trì có thể chính là người mà Chủ Thần đau khổ kiếm tìm. Ngươi tuyệt đối đừng đắc tội gã.”
Miêu Tòng Thù nhất thời sửng sốt, người lão Úc tìm không phải là y sao? Y với Việt Tĩnh Trì cũng không giống nhau, tại sao lại nhận nhầm được chứ?!
Một đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn tốt bụng, lén lút hỏi: “Võ sư thúc, người có muốn giúp họ không?”
Một đệ tử của Thái Huyền Tông cũng nói: “Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta ít người, cân không nổi. Ta đã xé phù truyền tin thông báo cho tông chủ, họ hẳn là sẽ sớm đến đây.”
Thái Huyền Tông giúp đỡ chủ yếu là vì lời nói của Việt Tĩnh Trì mang theo nghĩa khác, mà mấy đại chủ sự khác đang tìm cớ đuổi mấy người Võ Yếu Ly bọn họ đi, vì vậy hợp lực lại quyết không nhượng bộ.
Người của Vạn Pháp Đạo Môn và Thái Huyền Tông đều lo lắng, xét tình hình thì Việt Tĩnh Trì chính là người mà Chủ Thần đang tìm kiếm, tình thế của họ chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.
Võ Yếu Ly lùi lại hai bước, tự lẩm bẩm: “Con đường phi thăng ở ngay trước mắt, các ngươi đừng hành xử ngu ngốc.” Cậu xua tay ra hiệu họ không cần can thiệp, giữ bình tĩnh.
Trong căn phòng này, mấy tên chủ sự liên tục tra hỏi Miêu Tòng Thù: “Người song tu với ngươi là ai?”, “Chắc chắn đó phải là người có quyền lực nhất định trong Côn Luân cung!”, “Nhất định là đạo lữ của y. Tu vi tăng nhanh như vậy, hẳn là đạo lữ của y đã trộm tài nguyên của Côn Luân cung.”
…
“Lợi dụng quyền lực để trục lợi cá nhân, hẳn nên xử lý theo quy định!”, “Vì tư lợi mà làm rối loạn kỉ cương, trộm đi thiên tài địa bảo của Côn Luân cung, cả gan làm loạn, cần phải cách chức, trừng trị nghiêm khắc!! “
Bọn họ mồm năm miệng mười buộc tội Việt Thanh Quang, Miêu Tòng Thù và vị đạo lữ ‘chủ sự’ sau lưng y, nói Việt Thanh Quang đã phá hoại các quy tắc của Côn Luân cung, nói Miêu Tòng Thù và đạo lữ của y lấy việc công làm việc tư, tự ý tham ô tài nguyên, v.v… của Côn Luân cung.
Dù sự thật có là thế nào, chỉ cần nắm được điểm yếu của họ rồi nhanh chóng tiêu diệt là được.
Một tên chủ sự đại năng ra lệnh: “Bắt bọn họ lại, tìm ra thân phận của đạo lữ của y, tập hợp các tông môn nhân tu! Bọn họ nhất định phải đưa ra lời giải thích hợp lý cho chuyện này!!”
Nói xong, lập tức có người nhận lệnh tới bắt Miêu Tòng Thù và Việt Thanh Quang đi. Ngọc Đường Hồng dẫn người đến, cố ý vô tình chặn đường lại, miễn cho họ nhân cơ hội chạy trốn.
Miêu Tòng Thù suy nghĩ một lúc, sau đó giơ tay lên hỏi: “Cho ta hỏi chút, các ngươi buộc tội Việt Thanh Quang, ta và đạo lữ của ta vi phạm quy tắc của Côn Luân cung đúng không?”
Một trong những đại năng chủ sự: “Đạo lữ của ngươi còn đánh cắp bảo vật của Côn Luân cung. Đây là tội nặng!”
Miêu Tòng Thù nghe vậy gãi cằm: “Vậy thì không sao rồi.”
Việt Thanh Quang: “?”
Miêu Tòng Thù xua tay: “Mấy thứ đó, đạo lữ của ta dùng thì đã làm sao?”
Mọi người trong Côn Luân cung: “...” Thật không biết xấu hổ.
Đám người Ngọc Đường Hồng: Hết cứu. Chết hẳn luôn.
Việt Thanh Quang hít một hơi sâu: Bé Miêu à, làm màu vừa phải thôi!
Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn và Thái Huyền Tông: Xong phim.
Võ Yếu Ly: Đá lưu ảnh đã sẵn sàng.
“Láo xược!!”
“Sao ngươi dám ăn nói linh tinh!!”
Mấy vị chủ sử đại năng kinh hãi hét lên, không nhịn được nữa trực tiếp ra tay quyết định xử tử y ngay tại chỗ. Đám người Ngọc Đường Hồng vẻ mặt hưng phấn, Việt Tĩnh Trì trong lòng hơi khẩn trương, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy Miêu Tòng Thù rất nguy hiểm, tốt nhất là nhanh xử lý dứt điểm.
Cùng lúc đó, tông chủ Thái Huyền Tông nhận được phù truyền tin, vội vàng dẫn theo người chạy tới, người chạy phía trước là cựu tông chủ của Thái Huyền Tông, còn người bên cạnh là con trai ruột của hắn - Từ Phụ Tuyết.
Tông chủ Thái Huyền Tông vội vàng chạy tới, tình cờ nghe được lời của Miêu Tòng Thù: “Mấy thứ đó, đạo lữ của ta dùng thì đã làm sao?” Tim đập thình thịch, mí mắt giật dữ dội.
Ánh mắt nghiêm nghị của hắn liếc qua, đầu tiên là nhìn 'khuôn mặt giả' của Việt Tĩnh Trì, trực giác cảm thấy có điều không ổn
Nhìn sang bên cạnh, thấy Miêu Tòng Thù, hai mí mắt đồng thời giật điên cuồng.
Vài luồng năng lượng có thể phá hủy cả thần hồn và thức hải gầm lên lao về phía Miêu Tòng Thù, Miêu Tòng Thù như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu lại: “Lão Úc, bọn họ nói ngươi vì tư lợi mà làm rối loạn kỉ cương, trộm đi vô số bảo vật của Côn Luân cung, ngươi mau ra đây giải thích đi.”
Y chớp chớp mắt, trong phòng không có động tĩnh gì.
Giây sau, toàn bộ sức mạnh kinh khủng theo đòn tấn công mà đến tất cả đều biến mất khi còn cách Miêu Tòng Thù nửa thước, hóa thành một làn gió nhẹ, thổi qua mái tóc dài của Miêu Tòng Thù.
Khung cảnh nhất thời yên tĩnh, vắng lặng như tờ.
Mọi người nhìn về phía người đàn ông không biết xuất hiện từ khi nào, hắn đứng ở sau lưng Miêu Tòng Thù, mặc trường bào dài tay, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút cảm giác tồn tại nào. Nhưng không ai dám phớt lờ hắn, bởi vì vừa xuất hiện, hắn đã dễ dàng giải quyết được đòn tấn công của mấy vị tu sĩ Đại thừa kì.
Hắn nhướng mi lên, đôi mắt sáng như lưu li dừng lại giữa hư không.
_ _!
Đột nhiên, một luồng uy áp vô hình vô hình dường như ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh, khu vực xung quanh đều bị ảnh hưởng, không gian chịu áp lực cực kỳ khủng bố, tất cả tu sĩ đều vô thức khom lưng cúi xuống, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng không ai có thể chống cự.
Miêu Tòng Thù vỗ nhẹ cánh tay Úc Phù Lê: “Dĩ hòa vi quý.”
Úc Phù Lê cụp mắt nhìn y, thu lại uy áp.
Miêu Tòng Thù nghe thấy rõ ràng tiếng mọi người ở đây đồng loạt thở ra, có lẽ là do vừa rồi tất cả đều nín thở, bây giờ cuối cùng cũng có thể hô hấp.
Ngọc Đường Hồng tu vi thấp trực tiếp nằm sấp trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt đầy nước mắt, người run bần bật, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, rốt cuộc Úc Phù Lê là ai? Tại sao lại đáng sợ đến vậy?
Việt Tĩnh Trì cũng quỳ rạp trên đất, trong lòng hoảng sợ, nảy ra một suy đoán, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không dám cử động.
Đại khái là vì ở gần Miêu Tòng Thù nên Việt Thanh Quang không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn có thể nói chuyện bình thường được: “Sao vậy?”
Những người không biết Úc Phù Lê bối rối nhìn nhau, nhưng những người nhận ra Úc Phù Lê như các đại chủ sự của Côn Luân cung, tông chủ Thái Huyền Tông, và đám người Từ Phụ Tuyết, đều đồng loạt hành lễ, hô: “Diện kiến Chủ Thần.”
Miêu Tòng Thù: “Nói thêm một câu, đây là đạo lữ của ta.”
“!!!”
Từ ‘chấn động’ cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của tất cả những người có mặt ở đây lúc này, đặc biệt là đám người Ngọc Đường Hồng đang vô cùng tuyệt vọng.
Đặc biệt là nhóm chủ sự đã nhận định Việt Tĩnh Trì là đạo lữ mất tích nhiều năm của Chủ Thần, nhìn qua cũng có thể thấy được sắc mặt họ tái mét lại.
Bọn họ giận dữ trừng mắt nhìn Việt Tĩnh Trì, sao hắn lại là hàng giả chứ?! Chẳng phải hắn có vẻ ngoài giống hệt vị tán tu áo xanh mười năm trước sao? Toàn cảnh bữa tiệc năm đó của Thái Huyền Tông đều được ghi lại trong đá lưu ảnh, mỗi người bọn họ đều có một phần, chỉ chờ để lập công!!
Kết quả bây giờ có ý nghĩa gì? Tại sao y lại nói như vậy? Tại sao khuôn mặt đạo lữ của Chủ Thần lại khác với mặt tán tu áo xanh mười năm trước? Chẳng lẽ là do y đã đầu thai chuyển thế?
Chỉ trong chốc lát, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu nhóm chủ sự, cuối cùng họ bình tĩnh lại, dù sao chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên đầu Việt Tĩnh Trì là được.
Việt Tĩnh Trì lúc này tâm tình còn hỗn loạn hơn cả bọn họ, hắn khẳng định mình sẽ không phạm sai lầm. Trí nhớ, khuôn mặt, lời nói, hành động… Thậm chí cả thức hải và thần hồn hắn cũng dùng bí pháp để làm giả, hắn đã tính toán việc này nhiều năm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Đúng là hắn là hàng giả, nhưng hắn có thể lấy giả tráo thật, còn những người khác thì không chắc.
Việt Tĩnh Trì cố gắng ổn định cảm xúc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Miêu Tòng Thù: “Chủ Thần, y là giả. Ngài có thể kiểm tra thức hải và thần hồn của ta. Mặc dù ta không nhớ gì về quá khứ, nhưng ta thường nảy sinh cảm giác quen thuộc với Côn Luân, thỉnh thoảng có thể nhớ ra một số ký ức trong quá khứ. Ta tin chắc rằng ta mới là đạo lữ của ngài _ _”
“Ngươi còn cần mặt mũi nữa không?” Võ Yếu Ly nhảy dựng lên trước: “Khuôn mặt hiện tại của ngươi đều là giả!!”
Việt Tĩnh Trì cười lạnh: “Đá lưu ảnh đã ghi lại toàn bộ quá trình bữa tiệc của Thái Huyền Tông mười năm trước. Các ngươi có thể xem kỹ lại.”
Nghe vậy, Võ Yếu Ly, Từ Phụ Tuyết và tông chủ Thái Huyền Tông biết rõ mọi chuyện đều lộ ra vẻ mặt cực kì phức tạp, họ quay lại nhìn Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù vô tội nói: “Ta bị mất trí nhớ.”
Mất trí nhớ tựa như viên gạch, cần đâu đặt đấy.
Võ Yếu Ly: “Chẳng lẽ đá lưu ảnh không ghi lại quá trình Miêu đạo hữu đeo mặt nạ dịch dung sao?”
Việt Tĩnh Trì sửng sốt: “Cái gì?”
Võ Yếu Ly thân thiện nhắc nhở: “Khuôn mặt bây giờ của ngươi là khuôn mặt giả của Miêu đạo hữu sau khi dịch dung.”
Vẻ mặt của Việt Tĩnh Trì như nứt ra: “Không...”
Nãi Sát sát muối thêm: “Kỳ thật, bất cứ ai tham gia bữa tiệc năm đó của Thái Huyền Tông đều biết, nếu ngươi cẩn thận hơn một chút thì đã không có kết cục như thế này.”
Việt Tĩnh Trì và mấy đại chủ sự không tham gia buổi tiệc của Thái Huyền Tông: Lòng như tro tàn.
Khi bọn họ kiêu ngạo đắc ý, chắc hẳn đám nhân tu này đang nhìn họ như nhìn kẻ ngốc vậy.
Việt Tĩnh Trì vẫn không tin, hắn tìm đá lưu ảnh, trước mặt mọi người mở lại cảnh trong buổi tiệc của Thái Huyền Tông mười năm trước ra. Hắn khàn giọng, không cam lòng cười: “Chỉ dựa vào mấy lời nói của ngươi mà cho rằng ta sẽ tin sao? Các ngươi tự mình xem đi.”
Sau đó bọn họ nhìn sang, những người từng trải qua đều không đành lòng nhìn thẳng, còn những người chưa từng tham gia bữa tiệc đó thì đồng loạt tò mò ngước lên.
Miêu Tòng Thù không có trí nhớ kiễng chân lên muốn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra năm đó, Võ Yếu Ly biết toàn bộ sự việc, vốn muốn nhắc nhở y, nhưng Úc Phù Lê lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ Miêu Tòng Thù, rồi nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu cũng muốn xem à?”
Miêu Tòng Thù nắm lấy tay hắn, chân thành nói: “Ta muốn biết năm đó chúng ta yêu nhau như thế nào.”
Úc Phù Lê nheo mắt nhìn y, rồi đột nhiên mỉm cười.
“Được thôi.”
Nửa canh giờ sau,
“…………”
Bọn họ nhìn Miêu Tòng Thù đầy kính nể, bởi vì tấm lòng bao dung này của y, họ sẵn sàng tin tưởng vô điều kiện.
Miêu Tòng Thù: Quá khứ bay theo gió, đời người như giấc mộng, ta chỉ muốn về nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Ký ức bị mất này kỳ thực là bởi vì sai lầm nên phải trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.