Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 20:
Yến Kha
27/04/2024
Trong lòng Phó Hoài Yến chấn động, thân thể cứng ngắc bị cô gái mềm mại mỏng manh áp sát, không biết là do trà nóng làm bị thương hay là do cố ý, nhẹ nhàng ngâm nga bên cổ anh.
Thấy anh không nhúc nhích, Thời Khanh di chuyển về phía anh một chút, gần như ngồi lên đùi Phó Hoài Yến, nắm lấy quần áo bên hông anh, ngập ngừng hỏi: "Không thể được sao?”
"Nhưng là cháu trai anh làm em bị thương, anh phải bồi thường cho em chứ."
Phó Hoài Yến cảm thấy cô gái trước mặt mềm mại đến mức khiến người ta không thể làm gì được, anh chỉ có thể đỡ lấy chiếc khăn lông do Thời Khanh ném ra. "Đứng dậy để anh nhìn xem vết thương trước đã."
"Nhưng mà không hôn hôn thì không thể đứng dậy được." Thời Khanh chỉ đơn giản đè nửa phần thân trên của mình lên người anh.
Thời Khanh hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hàm dưới căng cứng của Phó Hoài Yến, sạch sẽ bóng loáng, cô thật sự có thể buông tha người chỉ xuất hiện trong mộng này sao?
Dĩ nhiên là không.
Thời Khanh ngồi thẳng người, lợi dụng lúc anh đang phân tâm thì ôm lấy gáy người đàn ông, đôi môi đỏ mọng đặt lên môi Phó Hoài Yến, nhưng do quá căng thẳng nên góc độ hơi lệch, hôn lên khóe môi anh.
Có chút lạnh, còn có mùi trà, Thời Khanh đưa đầu lưỡi thận trọng liếm, chạm vào trong đôi môi mỏng của anh, rất mềm mại.
"Em —" Phó Hoài Yến bị sự táo bạo của cô làm cho giật mình, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô gái, tràn đầy tò mò, thăm dò và sợ hãi, phần thịt mềm mại phát triển trên ngực cô đè nặng lên anh, run rẩy.
Anh vẫn đè nén sự lạnh lùng của mình, cau mày nhìn vào mắt cô, thở dài: "Rốt cuộc thì em muốn làm gì?"
"Muốn kết hôn với anh." Thời Khanh không chút do dự, nhưng cảm thấy mình có vẻ hơi khó hiểu trước mặt Phó Hoài Yến nên giải thích như vậy.
"Dù sao thì hiện tại Phó Từ cũng không được, người khác có lẽ cũng không hợp với em. Em cảm thấy..." Thời Khanh ngượng ngùng hạ giọng. "Chúng ta rất thích hợp, về mặt thân thể..."
Thời Khanh ngồi quỳ nên có chút khó chịu, nhấc một chân lên đặt lên người Phó Hoài Yến, đụng vào cơ bắp rắn chắc của anh.
Phó Hoài Yến cũng không nghĩ những lời Thời Khanh nói có gì đáng hổ thẹn, bởi vì so với sự thành thật của cô, anh cảm thấy phản ứng thân thể hiện tại của mình còn đáng hổ thẹn hơn.
Còn cả đêm qua nữa.
Anh cúp điện thoại, vào phòng tắm tự giải tỏa một lần, nhưng trước sau vẫn cảm thấy không được vui sướng, cuối cùng vẫn đành phải cầm lấy mảnh vải nhỏ bị ném ở góc giường, hoàn toàn dính vết trắng đục.
"Phó Hoài Yến?" Thấy anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, Thời Khanh lại gọi: "Chú nhỏ ơi?"
Đôi môi đỏ của cô khẽ đóng mở, tư thế ngồi trên người anh hơi loạng choạng, ngồi xuống, hoàn toàn dựa vào tay đang ôm trên cổ anh để chống đỡ.
Thời Khanh cảm nhận được hơi nóng truyền từ mông, còn cả nhiệt độ dưới chân đang từ từ tăng lên, chờ đợi lúc anh động tình. Thời Khanh nghĩ rằng chỉ cần cô và Phó Hoài Yến quan hệ thêm một lần nữa, Phó Hoài Yến sẽ tuyệt đối không thể nói ra lời khuyên cô gả cho người khác hoặc là bồi thường cái khác nữa.
Bản chất của con người là tham lam, tối hôm qua chỉ là muốn làm tình với người mình thích, khi biết có cách để kết hôn thì lại nghĩ đến việc danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh.
Thời Khanh nghiêng đầu dụi dụi vào trong lòng anh, quần áo trước ngực cũng theo đó mà cọ sát vào đầu ngực cô, nhưng giống như gãi ngứa không đúng chỗ, chỉ có thể xin anh giúp đỡ: “Chỗ này ngứa quá, hình như bị trầy ra rồi.”
Phó Hoài Yến cho rằng lúc nãy cô bị trà nóng hất vào làm bị thương nên cúi đầu nhìn xuống.
"Em không tự xử lý được." Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Thời Khanh nhìn anh, ra hiệu hai tay mình đều đang đặt lên vai anh.
"Vậy em xuống đi."
Thời Khanh bĩu môi: "Chân em tê hết cả rồi."
Phó Hoài Yến chỉ có thể đưa tay ra phía sau giúp cô mở khóa, không quay đầu lại nhìn nữa.
Vừa mới cởi ra, hai chú thỏ trước ngực đã nhảy ra ngoài, cho dù anh không nhìn thì cũng có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại đàn hồi đang chạm vào mình.
Khóe mắt Phó Hoài Yến nhìn thấy bộ ngực lắc lư, không có dấu hiệu bị trầy da, trắng nõn mềm mại, hai đầu ngực nhô lên đỏ bừng vì đang động tình.
"Lại ăn vạ à?" Phó Hoài Yến không phân biệt được lời nói của cô là thật hay giả, giọng nói có chút trầm thấp.
Thời Khanh tủi thân, giữa hai chân bởi vì đang trống rỗng nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vặn người, dụi ngực vào tây trang của anh, đầu ngực sinh ra cảm giác thoải mái, sướng hơn gấp mấy lần so với việc tự mình xoa nắn. "Thật sự rất ngứa..."
"Không phải là anh không nhìn sao?" Thời Khanh thấp giọng phàn nàn về anh.
Phó Hoài Yến phản ứng lại, trực tiếp nhắm mắt lại, không để ý tới. "Chờ khi chân bình phục lại thì xuống ngay."
Phó Hoài Yến vừa nói xong đã nghe thấy tiếng rên rỉ của cô gái, dịu dàng quyến rũ.
Anh vừa mới cởi khóa quần áo của cô, tay vẫn còn đặt trên đùi, lúc này làn da ẩm ướt ấm áp đột nhiên chạm vào tay anh.
Anh mở mắt ra thì nhìn thấy thân thể trắng nõn của cô gái, Thời Khanh vậy mà lại trực tiếp nhấc chân lên, ngồi trên tay anh, thân thể chậm rãi chuyển động, hai chú thỏ trắng bóng loáng cũng nhảy nhót theo.
Phần thân dưới của Thời Khanh để lại trên tay anh một vệt nước, cảm giác nhớp nháp có chút quen thuộc, cô gái dáng vẻ ngây thơ dùng hai tay ôm ngực đưa đến trước mặt anh, nũng nịu nói: "Anh xoa xoa đi."
Thấy anh không nhúc nhích, Thời Khanh di chuyển về phía anh một chút, gần như ngồi lên đùi Phó Hoài Yến, nắm lấy quần áo bên hông anh, ngập ngừng hỏi: "Không thể được sao?”
"Nhưng là cháu trai anh làm em bị thương, anh phải bồi thường cho em chứ."
Phó Hoài Yến cảm thấy cô gái trước mặt mềm mại đến mức khiến người ta không thể làm gì được, anh chỉ có thể đỡ lấy chiếc khăn lông do Thời Khanh ném ra. "Đứng dậy để anh nhìn xem vết thương trước đã."
"Nhưng mà không hôn hôn thì không thể đứng dậy được." Thời Khanh chỉ đơn giản đè nửa phần thân trên của mình lên người anh.
Thời Khanh hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hàm dưới căng cứng của Phó Hoài Yến, sạch sẽ bóng loáng, cô thật sự có thể buông tha người chỉ xuất hiện trong mộng này sao?
Dĩ nhiên là không.
Thời Khanh ngồi thẳng người, lợi dụng lúc anh đang phân tâm thì ôm lấy gáy người đàn ông, đôi môi đỏ mọng đặt lên môi Phó Hoài Yến, nhưng do quá căng thẳng nên góc độ hơi lệch, hôn lên khóe môi anh.
Có chút lạnh, còn có mùi trà, Thời Khanh đưa đầu lưỡi thận trọng liếm, chạm vào trong đôi môi mỏng của anh, rất mềm mại.
"Em —" Phó Hoài Yến bị sự táo bạo của cô làm cho giật mình, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô gái, tràn đầy tò mò, thăm dò và sợ hãi, phần thịt mềm mại phát triển trên ngực cô đè nặng lên anh, run rẩy.
Anh vẫn đè nén sự lạnh lùng của mình, cau mày nhìn vào mắt cô, thở dài: "Rốt cuộc thì em muốn làm gì?"
"Muốn kết hôn với anh." Thời Khanh không chút do dự, nhưng cảm thấy mình có vẻ hơi khó hiểu trước mặt Phó Hoài Yến nên giải thích như vậy.
"Dù sao thì hiện tại Phó Từ cũng không được, người khác có lẽ cũng không hợp với em. Em cảm thấy..." Thời Khanh ngượng ngùng hạ giọng. "Chúng ta rất thích hợp, về mặt thân thể..."
Thời Khanh ngồi quỳ nên có chút khó chịu, nhấc một chân lên đặt lên người Phó Hoài Yến, đụng vào cơ bắp rắn chắc của anh.
Phó Hoài Yến cũng không nghĩ những lời Thời Khanh nói có gì đáng hổ thẹn, bởi vì so với sự thành thật của cô, anh cảm thấy phản ứng thân thể hiện tại của mình còn đáng hổ thẹn hơn.
Còn cả đêm qua nữa.
Anh cúp điện thoại, vào phòng tắm tự giải tỏa một lần, nhưng trước sau vẫn cảm thấy không được vui sướng, cuối cùng vẫn đành phải cầm lấy mảnh vải nhỏ bị ném ở góc giường, hoàn toàn dính vết trắng đục.
"Phó Hoài Yến?" Thấy anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, Thời Khanh lại gọi: "Chú nhỏ ơi?"
Đôi môi đỏ của cô khẽ đóng mở, tư thế ngồi trên người anh hơi loạng choạng, ngồi xuống, hoàn toàn dựa vào tay đang ôm trên cổ anh để chống đỡ.
Thời Khanh cảm nhận được hơi nóng truyền từ mông, còn cả nhiệt độ dưới chân đang từ từ tăng lên, chờ đợi lúc anh động tình. Thời Khanh nghĩ rằng chỉ cần cô và Phó Hoài Yến quan hệ thêm một lần nữa, Phó Hoài Yến sẽ tuyệt đối không thể nói ra lời khuyên cô gả cho người khác hoặc là bồi thường cái khác nữa.
Bản chất của con người là tham lam, tối hôm qua chỉ là muốn làm tình với người mình thích, khi biết có cách để kết hôn thì lại nghĩ đến việc danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh.
Thời Khanh nghiêng đầu dụi dụi vào trong lòng anh, quần áo trước ngực cũng theo đó mà cọ sát vào đầu ngực cô, nhưng giống như gãi ngứa không đúng chỗ, chỉ có thể xin anh giúp đỡ: “Chỗ này ngứa quá, hình như bị trầy ra rồi.”
Phó Hoài Yến cho rằng lúc nãy cô bị trà nóng hất vào làm bị thương nên cúi đầu nhìn xuống.
"Em không tự xử lý được." Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Thời Khanh nhìn anh, ra hiệu hai tay mình đều đang đặt lên vai anh.
"Vậy em xuống đi."
Thời Khanh bĩu môi: "Chân em tê hết cả rồi."
Phó Hoài Yến chỉ có thể đưa tay ra phía sau giúp cô mở khóa, không quay đầu lại nhìn nữa.
Vừa mới cởi ra, hai chú thỏ trước ngực đã nhảy ra ngoài, cho dù anh không nhìn thì cũng có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại đàn hồi đang chạm vào mình.
Khóe mắt Phó Hoài Yến nhìn thấy bộ ngực lắc lư, không có dấu hiệu bị trầy da, trắng nõn mềm mại, hai đầu ngực nhô lên đỏ bừng vì đang động tình.
"Lại ăn vạ à?" Phó Hoài Yến không phân biệt được lời nói của cô là thật hay giả, giọng nói có chút trầm thấp.
Thời Khanh tủi thân, giữa hai chân bởi vì đang trống rỗng nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vặn người, dụi ngực vào tây trang của anh, đầu ngực sinh ra cảm giác thoải mái, sướng hơn gấp mấy lần so với việc tự mình xoa nắn. "Thật sự rất ngứa..."
"Không phải là anh không nhìn sao?" Thời Khanh thấp giọng phàn nàn về anh.
Phó Hoài Yến phản ứng lại, trực tiếp nhắm mắt lại, không để ý tới. "Chờ khi chân bình phục lại thì xuống ngay."
Phó Hoài Yến vừa nói xong đã nghe thấy tiếng rên rỉ của cô gái, dịu dàng quyến rũ.
Anh vừa mới cởi khóa quần áo của cô, tay vẫn còn đặt trên đùi, lúc này làn da ẩm ướt ấm áp đột nhiên chạm vào tay anh.
Anh mở mắt ra thì nhìn thấy thân thể trắng nõn của cô gái, Thời Khanh vậy mà lại trực tiếp nhấc chân lên, ngồi trên tay anh, thân thể chậm rãi chuyển động, hai chú thỏ trắng bóng loáng cũng nhảy nhót theo.
Phần thân dưới của Thời Khanh để lại trên tay anh một vệt nước, cảm giác nhớp nháp có chút quen thuộc, cô gái dáng vẻ ngây thơ dùng hai tay ôm ngực đưa đến trước mặt anh, nũng nịu nói: "Anh xoa xoa đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.