Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 19:
Yến Kha
27/04/2024
Anh ta cũng biết nhà họ Phó ngoại trừ mẹ anh ta ra thì không ai không muốn có thêm một cô công chúa.
Thời Khanh lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Phó Hoài Yến, chẳng lẽ hai người bọn họ giống cha con lắm sao? Có chút kích thích, ánh mắt cô tình cờ chạm vào đôi mắt đang cụp xuống của Phó Hoài Yến, Thời Khanh cảm thấy đống phế liệu trong đầu mình như bị anh nhìn thấu.
Vội vàng thấp giọng ho khan mấy tiếng.
Tiếng rót trà vang lên, cô nhìn thấy Phó Hoài Yến giơ tay rót trà cho mình.
"Nhiều lời quá." Phó Hoài Yến nói.
Phó Từ rất nghe lời người chú trẻ này, dù sao thì những người khác đều rất khác biệt, chỉ có Phó Hoài Yến lúc anh ta còn đi học thì suốt ngày uy hiếp anh ta, lập tức đứng dậy.
Lúc rời đi, anh ta nhìn thấy Thời Khanh bưng tách trà lên, cái miệng nhỏ từ từ nhấp trà, trong lòng nổi lên ý nghĩ không tốt, quay người lại đột nhiên đến gần cô gái đang ngồi ở đó.
“Cô bị câm à?”
“Ưm –-” Thời Khanh bị gương mặt đột nhiên tiến về phía mình làm cho sợ hãi, kêu lên một tiếng, trà đổ thẳng lên ngực cô.
Phó Từ thấy anh ta gây ra họa lớn thì chạy ra khỏi cửa trước khi Phó Hoài Yến kịp răn dạy.
Hôm nay Thời Khanh mặc một chiếc váy mới dáng dài kiểu Trung Hoa màu vàng nhạt, khi nước trà đổ lên người thì đặc biệt rõ ràng, vải dính vào ngực, có chút chật vật.
"Có bị nóng không?" Phó Hoài Yến không quản Phó Từ đã chuồn mất, gọi người mang khăn lông vào cho Thời Khanh, còn bản thân thì quay sang chỗ khác: "Có cần tôi dẫn em đi chỗ khác xử lý không?"
Nước trà trên ngực chỉ nóng một chút, sau khi tiếp xúc với không khí thì trở nên ướt lạnh dán vào da cô, trong lòng Thời Khanh đã mắng Phó Từ mấy trăm lần, quần áo hôm nay là cô đặc biệt chuẩn bị để đi gặp Phó Hoài Yến, kết quả là lại thành ra như vậy.
“Không cần.” Thời Khanh cúi đầu lau nước, thấp giọng trả lời anh: “Không muốn gặp ai cả.”
Từ hôm qua Phó Hoài Yến đã biết Thời Khanh không thể gả cho Phó Từ được nữa, nhưng bây giờ cũng cảm thấy may mắn là trước đó đã xảy ra chuyện, nếu không thì sau khi kết hôn, với tính tình của hai người họ thì không biết cô gái trước mặt sẽ bị bắt nạt như thế nào nữa.
“Chú nhỏ.” Thời Khanh bỗng nhiên gọi anh.
Phó Hoài Yến quay người lại, nhìn thấy làn da trắng nõn trên ngực cô gái đã đỏ bừng, anh ho nhẹ một tiếng, cảm thấy có chút khó chịu nói: “Đừng học theo nó gọi linh tinh nữa nữa.”
“Hơi đau đau, chú có thể giúp cháu nhìn xem không?” Thời Khanh không dám chỉ vào trước ngực mình, chỉ dám chỉ vào chỗ bả vai.
Phó Hoài Yến tiến lại gần một chút, nhìn vào xương quai xanh nhô cao của cô gái, mỏng và trắng như tre, xinh đẹp yếu ớt.
Anh cũng hơi đỏ mặt, giọng nói có chút khàn khàn. “Để tôi gọi bác sĩ —”
Anh mới nói được nửa chừng thì người trước mặt đột nhiên đến gần, ngay cả xương quai xanh và bờ vai mềm mại cũng đồng loạt rơi vào vòng tay anh, mùi vải thiều và hoa hồng thoang thoảng trên người cô gái ùa vào trong khoang mũi anh.
Khuôn mặt hơi nóng cũng áp vào hõm cổ anh, cọ sát như một con thú nhỏ.
"Chú nhỏ, phải hôn hôn thì mới khỏi được."
Thời Khanh lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Phó Hoài Yến, chẳng lẽ hai người bọn họ giống cha con lắm sao? Có chút kích thích, ánh mắt cô tình cờ chạm vào đôi mắt đang cụp xuống của Phó Hoài Yến, Thời Khanh cảm thấy đống phế liệu trong đầu mình như bị anh nhìn thấu.
Vội vàng thấp giọng ho khan mấy tiếng.
Tiếng rót trà vang lên, cô nhìn thấy Phó Hoài Yến giơ tay rót trà cho mình.
"Nhiều lời quá." Phó Hoài Yến nói.
Phó Từ rất nghe lời người chú trẻ này, dù sao thì những người khác đều rất khác biệt, chỉ có Phó Hoài Yến lúc anh ta còn đi học thì suốt ngày uy hiếp anh ta, lập tức đứng dậy.
Lúc rời đi, anh ta nhìn thấy Thời Khanh bưng tách trà lên, cái miệng nhỏ từ từ nhấp trà, trong lòng nổi lên ý nghĩ không tốt, quay người lại đột nhiên đến gần cô gái đang ngồi ở đó.
“Cô bị câm à?”
“Ưm –-” Thời Khanh bị gương mặt đột nhiên tiến về phía mình làm cho sợ hãi, kêu lên một tiếng, trà đổ thẳng lên ngực cô.
Phó Từ thấy anh ta gây ra họa lớn thì chạy ra khỏi cửa trước khi Phó Hoài Yến kịp răn dạy.
Hôm nay Thời Khanh mặc một chiếc váy mới dáng dài kiểu Trung Hoa màu vàng nhạt, khi nước trà đổ lên người thì đặc biệt rõ ràng, vải dính vào ngực, có chút chật vật.
"Có bị nóng không?" Phó Hoài Yến không quản Phó Từ đã chuồn mất, gọi người mang khăn lông vào cho Thời Khanh, còn bản thân thì quay sang chỗ khác: "Có cần tôi dẫn em đi chỗ khác xử lý không?"
Nước trà trên ngực chỉ nóng một chút, sau khi tiếp xúc với không khí thì trở nên ướt lạnh dán vào da cô, trong lòng Thời Khanh đã mắng Phó Từ mấy trăm lần, quần áo hôm nay là cô đặc biệt chuẩn bị để đi gặp Phó Hoài Yến, kết quả là lại thành ra như vậy.
“Không cần.” Thời Khanh cúi đầu lau nước, thấp giọng trả lời anh: “Không muốn gặp ai cả.”
Từ hôm qua Phó Hoài Yến đã biết Thời Khanh không thể gả cho Phó Từ được nữa, nhưng bây giờ cũng cảm thấy may mắn là trước đó đã xảy ra chuyện, nếu không thì sau khi kết hôn, với tính tình của hai người họ thì không biết cô gái trước mặt sẽ bị bắt nạt như thế nào nữa.
“Chú nhỏ.” Thời Khanh bỗng nhiên gọi anh.
Phó Hoài Yến quay người lại, nhìn thấy làn da trắng nõn trên ngực cô gái đã đỏ bừng, anh ho nhẹ một tiếng, cảm thấy có chút khó chịu nói: “Đừng học theo nó gọi linh tinh nữa nữa.”
“Hơi đau đau, chú có thể giúp cháu nhìn xem không?” Thời Khanh không dám chỉ vào trước ngực mình, chỉ dám chỉ vào chỗ bả vai.
Phó Hoài Yến tiến lại gần một chút, nhìn vào xương quai xanh nhô cao của cô gái, mỏng và trắng như tre, xinh đẹp yếu ớt.
Anh cũng hơi đỏ mặt, giọng nói có chút khàn khàn. “Để tôi gọi bác sĩ —”
Anh mới nói được nửa chừng thì người trước mặt đột nhiên đến gần, ngay cả xương quai xanh và bờ vai mềm mại cũng đồng loạt rơi vào vòng tay anh, mùi vải thiều và hoa hồng thoang thoảng trên người cô gái ùa vào trong khoang mũi anh.
Khuôn mặt hơi nóng cũng áp vào hõm cổ anh, cọ sát như một con thú nhỏ.
"Chú nhỏ, phải hôn hôn thì mới khỏi được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.