Chương 146
Đông Trúc
30/09/2024
Tô Bối thở dài một hơi, Văn Quốc Đống điên như vậy... Bên nhà cô làm sao bây giờ.
“Chị không nghĩ tới chuyện này.”
Cô biết nguyên nhân Văn Quốc Đống không cho cô và Tiểu Ngọc tham gia tiệc sinh nhật, nhưng không ngờ tới vào thời điểm cô không biết, Văn Quốc Đống lại làm như vậy.
Tư thế này... Là sợ người khác không biết quan hệ của bọn họ sao.
“Ngày vui mà còn thở dài... Sao thế? Không muốn gả sao?”
“Không muốn gả ư?”
Tô Bối tiện tay thay một bộ, nghe thấy thế ngước mắt nhìn Văn Uyển: “Không muốn gả là em... Không phải là chị... Em và Diệp Liệt Thanh...”
“Yên tâm, đời này em không định kết hôn đâu...
Mấy bộ trang phục Văn Quốc Đống chuẩn bị đều là trang phục kết hôn kiểu Trung, xem ra là muốn làm truyền thống hẳn hoi.
Văn Uyển thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô Bối, tiến tới trước mặt cô nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Không thích à?”
“Thích...”
Bộ trang phục kết hôn trên người Tô Bối rất vừa người, nghĩ cũng biết Văn Quốc Đống đã bỏ ra nhiều tâm tư.
“Muốn mặc váy cưới à?”
Trong lòng Tô Bối đột nhiên cảm khái, lúc trước đồng ý lời cầu hôn của Văn Lê, thậm chí khi đăng ký kết hôn với Văn Lê.
Là một cô gái mới lớn, đương nhiên từng ảo tưởng về hôn lễ, ảo tưởng mình mặc váy cưới gả cho người đàn ông mình Mkốn làm bạn nửa đời sau.
Nhưng bây giờ xem ra... Văn Lê không phải người đó của cô, mà cô cũng không phải người đó của Văn Lê.
Nghĩ tới Văn Lê, lông mày không kiềm được nhíu lại: “Em biết Văn...”
“Haizz... Dừng, em không biết... Chị cũng đừng hỏi, càng đừng đi hỏi bác cả em, mấy ngày này là ngày vui của bác cả em... Cũng đừng nhắc tới người đen đủi trong mấy ngày này...”
Nghe thấy thế, Tô Bối cúi đầu chỉnh làn váy trang phục kết hôn.
“Người đen đủi”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe người ta hình dung về Văn Lê như vậy.
Một ngày trước khi diễn ra hôn lễ.
Bên nhà họ Tô, thậm chí đám thân thích bên ông ngoại Tô Bối đều tới đây đầu tiên.
Trong đó chị họ Tô Bối, Đường Giai cũng hiếm khi đưa hai đứa nhỏ về quê lộ mặt.
Tô Bối nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh Đường Giai, cùng với vết thương chồng chất khác trước trên mặt Đường Giai.
“Ly hôn rồi à?”
Đường Giai đuổi đứa bé, còn châm điếu thuốc nói:
“Ồ... Bây giờ ông ta cầu bà đây đừng ly hôn... Coi bà đây như tổ tông mà cung phụng...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nghĩ tới nội dung của USB: “Con trai của ông ta...”
“Chơi high, hút ma túy quá liều... Đã chết.”
Đường Giai thản nhiên nói một câu, khiến tay Tô Bối rủ xuống đột nhiên nắm chặt: “Đã chết...
“Loại xì ke này, chết là rất bình thường.”
Sau khi nói xong, Đường Giai liếc mắt nhìn Tô Bối: “Chị không ngờ tới vậy mà em còn quyết tâm gả cho loại đàn ông như vậy…’’
Vừa dứt lời, bên ngoài sân truyền tới tiếng ồn ào.
Bố Tô dẫn theo Diệp Liệt Thanh cười chào hỏi đám thân thích, gọi Tô Bối mẹ Tô vào phòng.
“Bối Nhi à...”
Bố Tô do dự bất an nhìn Tô Bối: “Tiểu Lê... Nó...”
Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh nhíu mày: “Văn Lê làm sao vậy?”
Vẻ mặt cha Tô u sầu: “Trên đường Văn Lê trở về xảy ra tai nạn bị thương ở mặt.”
Hơi thở của Tô Bối đột nhiên gấp gáp: “Cái... Cái gì?”
Bố Tô không đành lòng đi nhìn Tô Bối: “Bố mới từ trong huyện về... Tiểu Lê... Haizz...”
Nghe thấy thế, mẹ Tô bật khóc: “Chuyện này... Chuyện này là sao đây?”
Trước hôn lễ chú rể đổ máu, hủy dung, chuyện này ở nông thôn là chuyện không may mắn nhất. Chuyện này truyền ra ngoài, nói không chừng làng trên xóm dưới đều đội mũ “khắc phu” lên đầu Tô Bối.
Nhà chồng Tô Bối vốn không thích cô, chuyện này vừa xảy ra sau này Tô Bối ở nhà chồng kiểu gì.
Bố Tô chua xót lau nước mắt:
“Ý của ba chồng con bé là ngày mai tiếp tục cử hành hôn lễ... Chuyện này đừng vội lộ ra ngoài... Chỗ chúng ta không có nhiều người từng gặp Tiểu Lê...”
“Nhưng... Chuyện này... Chuyện này không hợp quy củ! Đâu có chuyện ba chồng kết hôn thay con trai.”
“Vậy bà nói xem làm sao bây giờ... Chẳng lẽ còn có thể nói thẳng với làng trên xóm dưới thân thích rằng chú rể xảy ra chuyện, không làm hôn lễ sao?”
“Bối Nhi kết hôn sắp được ba năm... Không làm hôn lễ, lần này trước khi cử hành còn hủy bỏ... Bà nói xem các hương thân sẽ nghĩ thế nào?”
Ở nông thôn để ý nhất là đồn đại vớ vẩn, xử lý không cẩn thận chuyện gì cũng có thể truyền ra được.
Văn Quốc Đống cũng lợi dụng điểm quan tâm quá sẽ bị loạn của bố Tô mẹ Tô.
“Nhưng, mấy thân thích nhà chúng ta đều từng gặp Tiểu Lê...”
Bố Tô lau mặt:
“Chị cả tôi hai ngày trước trúng thưởng gì đó, đi đổi vật phẩm tặng, ngày hôm qua gọi điện cho tôi nói không về được... Còn mấy người khác... Gặp Tiểu Lê đều là ba năm trước... Lừa gạt cho qua là được...”
Từ đầu tới cuối Diệp Liệt Thanh đều không hé răng, chỉ nghe bố mẹ Tô gia tự bào chữa định ra chuyện này.
Mới đầu ông ta còn tưởng phải ở bên cạnh quạt gió thêm củi một lát, nhưng không ngờ tới bố mẹ Tô gia không nghĩ nhiều như vậy.
Sợ Văn gia vì chuyện này không thích Tô Bối, cho nên chuyện này đều theo ý nhà họ Văn.
“Chị không nghĩ tới chuyện này.”
Cô biết nguyên nhân Văn Quốc Đống không cho cô và Tiểu Ngọc tham gia tiệc sinh nhật, nhưng không ngờ tới vào thời điểm cô không biết, Văn Quốc Đống lại làm như vậy.
Tư thế này... Là sợ người khác không biết quan hệ của bọn họ sao.
“Ngày vui mà còn thở dài... Sao thế? Không muốn gả sao?”
“Không muốn gả ư?”
Tô Bối tiện tay thay một bộ, nghe thấy thế ngước mắt nhìn Văn Uyển: “Không muốn gả là em... Không phải là chị... Em và Diệp Liệt Thanh...”
“Yên tâm, đời này em không định kết hôn đâu...
Mấy bộ trang phục Văn Quốc Đống chuẩn bị đều là trang phục kết hôn kiểu Trung, xem ra là muốn làm truyền thống hẳn hoi.
Văn Uyển thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô Bối, tiến tới trước mặt cô nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Không thích à?”
“Thích...”
Bộ trang phục kết hôn trên người Tô Bối rất vừa người, nghĩ cũng biết Văn Quốc Đống đã bỏ ra nhiều tâm tư.
“Muốn mặc váy cưới à?”
Trong lòng Tô Bối đột nhiên cảm khái, lúc trước đồng ý lời cầu hôn của Văn Lê, thậm chí khi đăng ký kết hôn với Văn Lê.
Là một cô gái mới lớn, đương nhiên từng ảo tưởng về hôn lễ, ảo tưởng mình mặc váy cưới gả cho người đàn ông mình Mkốn làm bạn nửa đời sau.
Nhưng bây giờ xem ra... Văn Lê không phải người đó của cô, mà cô cũng không phải người đó của Văn Lê.
Nghĩ tới Văn Lê, lông mày không kiềm được nhíu lại: “Em biết Văn...”
“Haizz... Dừng, em không biết... Chị cũng đừng hỏi, càng đừng đi hỏi bác cả em, mấy ngày này là ngày vui của bác cả em... Cũng đừng nhắc tới người đen đủi trong mấy ngày này...”
Nghe thấy thế, Tô Bối cúi đầu chỉnh làn váy trang phục kết hôn.
“Người đen đủi”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe người ta hình dung về Văn Lê như vậy.
Một ngày trước khi diễn ra hôn lễ.
Bên nhà họ Tô, thậm chí đám thân thích bên ông ngoại Tô Bối đều tới đây đầu tiên.
Trong đó chị họ Tô Bối, Đường Giai cũng hiếm khi đưa hai đứa nhỏ về quê lộ mặt.
Tô Bối nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh Đường Giai, cùng với vết thương chồng chất khác trước trên mặt Đường Giai.
“Ly hôn rồi à?”
Đường Giai đuổi đứa bé, còn châm điếu thuốc nói:
“Ồ... Bây giờ ông ta cầu bà đây đừng ly hôn... Coi bà đây như tổ tông mà cung phụng...”
Nghe thấy thế, Tô Bối nghĩ tới nội dung của USB: “Con trai của ông ta...”
“Chơi high, hút ma túy quá liều... Đã chết.”
Đường Giai thản nhiên nói một câu, khiến tay Tô Bối rủ xuống đột nhiên nắm chặt: “Đã chết...
“Loại xì ke này, chết là rất bình thường.”
Sau khi nói xong, Đường Giai liếc mắt nhìn Tô Bối: “Chị không ngờ tới vậy mà em còn quyết tâm gả cho loại đàn ông như vậy…’’
Vừa dứt lời, bên ngoài sân truyền tới tiếng ồn ào.
Bố Tô dẫn theo Diệp Liệt Thanh cười chào hỏi đám thân thích, gọi Tô Bối mẹ Tô vào phòng.
“Bối Nhi à...”
Bố Tô do dự bất an nhìn Tô Bối: “Tiểu Lê... Nó...”
Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh nhíu mày: “Văn Lê làm sao vậy?”
Vẻ mặt cha Tô u sầu: “Trên đường Văn Lê trở về xảy ra tai nạn bị thương ở mặt.”
Hơi thở của Tô Bối đột nhiên gấp gáp: “Cái... Cái gì?”
Bố Tô không đành lòng đi nhìn Tô Bối: “Bố mới từ trong huyện về... Tiểu Lê... Haizz...”
Nghe thấy thế, mẹ Tô bật khóc: “Chuyện này... Chuyện này là sao đây?”
Trước hôn lễ chú rể đổ máu, hủy dung, chuyện này ở nông thôn là chuyện không may mắn nhất. Chuyện này truyền ra ngoài, nói không chừng làng trên xóm dưới đều đội mũ “khắc phu” lên đầu Tô Bối.
Nhà chồng Tô Bối vốn không thích cô, chuyện này vừa xảy ra sau này Tô Bối ở nhà chồng kiểu gì.
Bố Tô chua xót lau nước mắt:
“Ý của ba chồng con bé là ngày mai tiếp tục cử hành hôn lễ... Chuyện này đừng vội lộ ra ngoài... Chỗ chúng ta không có nhiều người từng gặp Tiểu Lê...”
“Nhưng... Chuyện này... Chuyện này không hợp quy củ! Đâu có chuyện ba chồng kết hôn thay con trai.”
“Vậy bà nói xem làm sao bây giờ... Chẳng lẽ còn có thể nói thẳng với làng trên xóm dưới thân thích rằng chú rể xảy ra chuyện, không làm hôn lễ sao?”
“Bối Nhi kết hôn sắp được ba năm... Không làm hôn lễ, lần này trước khi cử hành còn hủy bỏ... Bà nói xem các hương thân sẽ nghĩ thế nào?”
Ở nông thôn để ý nhất là đồn đại vớ vẩn, xử lý không cẩn thận chuyện gì cũng có thể truyền ra được.
Văn Quốc Đống cũng lợi dụng điểm quan tâm quá sẽ bị loạn của bố Tô mẹ Tô.
“Nhưng, mấy thân thích nhà chúng ta đều từng gặp Tiểu Lê...”
Bố Tô lau mặt:
“Chị cả tôi hai ngày trước trúng thưởng gì đó, đi đổi vật phẩm tặng, ngày hôm qua gọi điện cho tôi nói không về được... Còn mấy người khác... Gặp Tiểu Lê đều là ba năm trước... Lừa gạt cho qua là được...”
Từ đầu tới cuối Diệp Liệt Thanh đều không hé răng, chỉ nghe bố mẹ Tô gia tự bào chữa định ra chuyện này.
Mới đầu ông ta còn tưởng phải ở bên cạnh quạt gió thêm củi một lát, nhưng không ngờ tới bố mẹ Tô gia không nghĩ nhiều như vậy.
Sợ Văn gia vì chuyện này không thích Tô Bối, cho nên chuyện này đều theo ý nhà họ Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.