Chương 147
Đông Trúc
30/09/2024
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Bối chân chính thấy được sự vô liêm sỉ của Văn Quốc Đống.
Khi Diệp Liệt Thanh rời đi, ngoài cười nhưng trong không cười nhỏ giọng nói: “Bảo anh ấy ngày mai kéo căng da cho tôi!”
Bản lĩnh không giết chết được hắn! Nghĩ ra một chiêu tổn hại như vậy!
...
Gần như suốt một đêm, bố Tô mẹ Tô đều không chợp mắt.
Văn Uyển gần như là nửa đêm bò dậy trang điểm cho Tô Bối, Đường Giai tới trông con giúp Tô Bối.
Tô Bối mơ màng hồ đồ ngồi trước bàn trang điểm, ngây ngốc nhìn mình mặc áo cưới trong gương.
Chỉ mới một năm ngắn ngủi... Mọi chuyện đều không chân thật giống y như nằm mơ.
Văn Uyển trang điểm cho Tô Bối, quyến rũ trước sau như một: “Mẹ nhỏ thật xinh đẹp.”
Tô Bối trừng mắt với cô ấy một cái: “Em nói nhiều thật.”
“Nếu em không nói nhiều, lát nữa khi cản cửa đòi lì xì kiểu gì?”
Tô Bối ở nhà không có bạn cùng tuổi, có cô cũng không mời.
Còn đám bạn đại học, cô càng không dám mời, cho nên phù dâu chỉ có mình Văn Uyển gánh lấy.
Trong sân Tô gia lớn nhỏ náo nhiệt không ngừng, Văn Uyển là vương đám trẻ dẫn theo một đống đứa bé chặn cửa.
Từ cổng lớn Tô gia, vẫn luôn chặn tới cửa phòng Tô Bối.
Văn Quốc Đống ôm bó hoa, đám phù rể ở phía sau thì nhét thẳng bao lì xì vào trong lòng mấy đứa bé chặn cửa.
Tuy đứa bé ríu rít khó chơi, nhưng cũng không thắng nổi dụ hoặc của lì xì.
Văn Uyển bố trí mấy phòng tuyến chỉ trong nháy mắt quân lính tan rã.
“Bác... Các bác! Vô lại! Đâu có ai trực tiếp dùng tiền tống cổ!”
Văn Uyển canh giữ cánh cửa cuối cùng, giơ tờ giấy trước mặt Văn Quốc Đống:
“Đây là gia quy do ‘chị dâu cháu định! Ở trước mặt mọi người đọc ra, đọc xong ký tên... Cửa này mới có thể mở ra!"
Cha mẹ Tô gia ở bên cạnh không nhìn nổi miễn cưỡng cười vui, vừa lau mồ hôi lạnh, vừa hòa giải.
“Đứa bé Bối Nhi chính là làm bậy... Nhà chúng tôi không có quy củ này...”
Văn Quốc Đống không chút do dự nhận lấy “gia quy” trong tay Văn Uyển, xem xong thì hắng giọng một cái.
Trực tiếp ở trước mặt mọi người lớn tiếng nói: “Tôi dùng trái tim chân thành, lập tuyên ngôn này vào lúc này:
Sau này sẽ nghe theo gia quy dưới đây:
Bắt đầu từ ngày hôm nay, không có tiền lương tiền thưởng chỉ có tiền tiêu vặt bà xã cho, làm tất cả việc nhà, mọi việc lấy lời nói của bà xã làm tôn chỉ tối cao.
Một, bà xã vĩnh viễn đúng, nếu bà xã sai, mời xem lại câu trước.
Hai, kiên trì ủng hộ bà xã lãnh đạo tuyệt đối, kiên định không đi sai tuyến đường mà bà xã đã chỉ định, trong nhà bà xã thứ nhất, con trai thứ hai, tôi hạng cuối.
Ba, nhất định phải yêu quý bà xã, đảm bảo làm được “đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, đánh tay trái đưa tay phải.”
Tạm định ra những nội dung như trên, bốn năm sáu bảy tám đợi bổ
sung sau.
Tôi nghiêm túc hứa hẹn: Trời đất bao la bà xã con trai lớn nhất.”
Mới đọc xong, Văn Uyển lập tức cầm bút và mực đóng dấu đưa tới: “Bắt đầu ký tên đi... Nhớ rõ phải đóng cả dấu tay.”
Diệp Liệt Thanh và mấy anh em Văn gia cách đó không xa, trước khi Văn Quốc Đống mở miệng đã trốn đi thật ха.
Diệp Liệt Thanh nhìn anh trai tận chức tận trách ghi hình ở bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn trời một lát: “Chuyện hôm nay... Đợi đến lúc về anh cả sẽ bị cười rất nhiều năm đấy…’’
Khóe miệng lão nhị Văn Quốc Lương giật giật: “Chuyện này mấy năm cũng không quên được...”
Ít nhất đến khi xuống mồ…
Mấy anh em Văn gia một lời khó nói hết nhìn Văn Quốc Đống ký tên lên trên.
Một người hai người im lặng một lát, lão tam Văn gia che mắt nói: “Xong đời, xong đời.
Lúc này không đi sẽ bị diệt khẩu…
“Anh đã biết vì sao anh cả chỉ dẫn theo chúng ta tới đây...”
Có lẽ là cũng dự đoán được sẽ có cảnh như vậy.
Văn Quốc Đống ký ba chữ rồng bay phượng múa lên trên “gia quy”, ngón cái ấn lên mực đóng dấu sau đó ấn lên giấy, trả cho Văn Uyển.
Văn Uyển cẩn thận kiểm tra xong, lại mở miệng nói: “Đã ghi nhớ hết chưa? Lát nữa cô dâu muốn kiểm tra...” Nghe thấy thế, lông mày Văn Quốc Đống giật giật, sau khi suy nghĩ lại, khóe miệng hắn giật giật: “Lại cho bác xem lần nữa...”
Văn Uyển vươn hai tay chà xát trước mặt Văn Quốc Đống, mấy anh em phía sau Văn Quốc Đống vội vàng tiến lên đưa bao lì xì.
“Có có có... Muốn bao nhiêu... Đều có...”
Văn Uyển đếm bao lì xì:
“Thiên trường địa cửu... Thập toàn thập mỹ... Không đủ bao lì xì... Gom đủ 19 cái... Nhanh lên...”
Mắt phải của Diệp Liệt Thanh giật giật: “Tiểu tổ tông... Em thu liễm lại chút đi...”
“Không được, không được... ‘Chị dâu’ tôi nói.
Văn Uyển cố ý nhấn mạnh hai chữ “chị dâu”.
Một đám người lập tức không thể nổi giận, gom đủ bao lì xì đưa qua.
Lúc này Văn Uyển mới đưa gia quy cho Văn Quốc Đống, vừa đếm bao lì xì vừa nói mát.
“Nhanh học thuộc đi... Không còn nhiều thời gian lắm.
Tô Bối ngồi trên giường nghe Văn Uyển làm ra động tĩnh lớn như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đường Giai ôm đứa bé nhìn Tô Bối vẻ mặt hạnh phúc: “Thực sự không hối hận sao?”
Tô Bối nhẹ nhàng lắc đầu, trang sức trên đầu lắc lư theo: “Không hối hận.”
Nếu là Văn Lê thì cô sẽ không có cuộc sống thoải mái như hiện giờ.
Khi Diệp Liệt Thanh rời đi, ngoài cười nhưng trong không cười nhỏ giọng nói: “Bảo anh ấy ngày mai kéo căng da cho tôi!”
Bản lĩnh không giết chết được hắn! Nghĩ ra một chiêu tổn hại như vậy!
...
Gần như suốt một đêm, bố Tô mẹ Tô đều không chợp mắt.
Văn Uyển gần như là nửa đêm bò dậy trang điểm cho Tô Bối, Đường Giai tới trông con giúp Tô Bối.
Tô Bối mơ màng hồ đồ ngồi trước bàn trang điểm, ngây ngốc nhìn mình mặc áo cưới trong gương.
Chỉ mới một năm ngắn ngủi... Mọi chuyện đều không chân thật giống y như nằm mơ.
Văn Uyển trang điểm cho Tô Bối, quyến rũ trước sau như một: “Mẹ nhỏ thật xinh đẹp.”
Tô Bối trừng mắt với cô ấy một cái: “Em nói nhiều thật.”
“Nếu em không nói nhiều, lát nữa khi cản cửa đòi lì xì kiểu gì?”
Tô Bối ở nhà không có bạn cùng tuổi, có cô cũng không mời.
Còn đám bạn đại học, cô càng không dám mời, cho nên phù dâu chỉ có mình Văn Uyển gánh lấy.
Trong sân Tô gia lớn nhỏ náo nhiệt không ngừng, Văn Uyển là vương đám trẻ dẫn theo một đống đứa bé chặn cửa.
Từ cổng lớn Tô gia, vẫn luôn chặn tới cửa phòng Tô Bối.
Văn Quốc Đống ôm bó hoa, đám phù rể ở phía sau thì nhét thẳng bao lì xì vào trong lòng mấy đứa bé chặn cửa.
Tuy đứa bé ríu rít khó chơi, nhưng cũng không thắng nổi dụ hoặc của lì xì.
Văn Uyển bố trí mấy phòng tuyến chỉ trong nháy mắt quân lính tan rã.
“Bác... Các bác! Vô lại! Đâu có ai trực tiếp dùng tiền tống cổ!”
Văn Uyển canh giữ cánh cửa cuối cùng, giơ tờ giấy trước mặt Văn Quốc Đống:
“Đây là gia quy do ‘chị dâu cháu định! Ở trước mặt mọi người đọc ra, đọc xong ký tên... Cửa này mới có thể mở ra!"
Cha mẹ Tô gia ở bên cạnh không nhìn nổi miễn cưỡng cười vui, vừa lau mồ hôi lạnh, vừa hòa giải.
“Đứa bé Bối Nhi chính là làm bậy... Nhà chúng tôi không có quy củ này...”
Văn Quốc Đống không chút do dự nhận lấy “gia quy” trong tay Văn Uyển, xem xong thì hắng giọng một cái.
Trực tiếp ở trước mặt mọi người lớn tiếng nói: “Tôi dùng trái tim chân thành, lập tuyên ngôn này vào lúc này:
Sau này sẽ nghe theo gia quy dưới đây:
Bắt đầu từ ngày hôm nay, không có tiền lương tiền thưởng chỉ có tiền tiêu vặt bà xã cho, làm tất cả việc nhà, mọi việc lấy lời nói của bà xã làm tôn chỉ tối cao.
Một, bà xã vĩnh viễn đúng, nếu bà xã sai, mời xem lại câu trước.
Hai, kiên trì ủng hộ bà xã lãnh đạo tuyệt đối, kiên định không đi sai tuyến đường mà bà xã đã chỉ định, trong nhà bà xã thứ nhất, con trai thứ hai, tôi hạng cuối.
Ba, nhất định phải yêu quý bà xã, đảm bảo làm được “đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, đánh tay trái đưa tay phải.”
Tạm định ra những nội dung như trên, bốn năm sáu bảy tám đợi bổ
sung sau.
Tôi nghiêm túc hứa hẹn: Trời đất bao la bà xã con trai lớn nhất.”
Mới đọc xong, Văn Uyển lập tức cầm bút và mực đóng dấu đưa tới: “Bắt đầu ký tên đi... Nhớ rõ phải đóng cả dấu tay.”
Diệp Liệt Thanh và mấy anh em Văn gia cách đó không xa, trước khi Văn Quốc Đống mở miệng đã trốn đi thật ха.
Diệp Liệt Thanh nhìn anh trai tận chức tận trách ghi hình ở bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn trời một lát: “Chuyện hôm nay... Đợi đến lúc về anh cả sẽ bị cười rất nhiều năm đấy…’’
Khóe miệng lão nhị Văn Quốc Lương giật giật: “Chuyện này mấy năm cũng không quên được...”
Ít nhất đến khi xuống mồ…
Mấy anh em Văn gia một lời khó nói hết nhìn Văn Quốc Đống ký tên lên trên.
Một người hai người im lặng một lát, lão tam Văn gia che mắt nói: “Xong đời, xong đời.
Lúc này không đi sẽ bị diệt khẩu…
“Anh đã biết vì sao anh cả chỉ dẫn theo chúng ta tới đây...”
Có lẽ là cũng dự đoán được sẽ có cảnh như vậy.
Văn Quốc Đống ký ba chữ rồng bay phượng múa lên trên “gia quy”, ngón cái ấn lên mực đóng dấu sau đó ấn lên giấy, trả cho Văn Uyển.
Văn Uyển cẩn thận kiểm tra xong, lại mở miệng nói: “Đã ghi nhớ hết chưa? Lát nữa cô dâu muốn kiểm tra...” Nghe thấy thế, lông mày Văn Quốc Đống giật giật, sau khi suy nghĩ lại, khóe miệng hắn giật giật: “Lại cho bác xem lần nữa...”
Văn Uyển vươn hai tay chà xát trước mặt Văn Quốc Đống, mấy anh em phía sau Văn Quốc Đống vội vàng tiến lên đưa bao lì xì.
“Có có có... Muốn bao nhiêu... Đều có...”
Văn Uyển đếm bao lì xì:
“Thiên trường địa cửu... Thập toàn thập mỹ... Không đủ bao lì xì... Gom đủ 19 cái... Nhanh lên...”
Mắt phải của Diệp Liệt Thanh giật giật: “Tiểu tổ tông... Em thu liễm lại chút đi...”
“Không được, không được... ‘Chị dâu’ tôi nói.
Văn Uyển cố ý nhấn mạnh hai chữ “chị dâu”.
Một đám người lập tức không thể nổi giận, gom đủ bao lì xì đưa qua.
Lúc này Văn Uyển mới đưa gia quy cho Văn Quốc Đống, vừa đếm bao lì xì vừa nói mát.
“Nhanh học thuộc đi... Không còn nhiều thời gian lắm.
Tô Bối ngồi trên giường nghe Văn Uyển làm ra động tĩnh lớn như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đường Giai ôm đứa bé nhìn Tô Bối vẻ mặt hạnh phúc: “Thực sự không hối hận sao?”
Tô Bối nhẹ nhàng lắc đầu, trang sức trên đầu lắc lư theo: “Không hối hận.”
Nếu là Văn Lê thì cô sẽ không có cuộc sống thoải mái như hiện giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.