Chương 11: Ngồi Trên Đùi
Thập Dạ Đăng - Mười Đêm Đèn
14/09/2021
Cô gái nhỏ vừa mới hai mươi tuổi, đây lại còn tình đậu của cô, so với mấy thanh niên ngây thơ cùng tuổi cô lại càng thích người trước mặt này.
Bằng không cô cũng sẽ không theo bản năng quên đi những cảnh tượng khiến cô cảm thấy không khoẻ, người đàn ông hơi cho cô một chút ngon ngọt, cô liền thần phục.
Phó Cảnh Thành không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên, khóe miệng lại xả ra một độ cong nhàn nhạt độ cung, ánh mắt chìm xuống, nhìn vào cô thấy hơi giật mình, tựa hồ hắn có thể đem cô gái đã từng kết hôn mười mấy năm với mình ăn vào bụng.
Không khí chợt đọng lại.
Khương Nguyên bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, theo bản năng cô cảm thấy có chỗ không đúng.
Cô đứng lên, muốn chạy trốn.
Nhưng lại bị người đàn ông kéo lấy cánh tay.
"Ây da, Phó Cảnh Thành! Em đau." Khương Nguyên kêu lên sợ hãi, cùng lắm chỉ mới cách một ngày mà thôi.
Nhưng có lẽ đã không kịp, Phó Cảnh Thành đem ghế dựa xê dịch, cô bị nam nhân trực tiếp ôm ngồi ở trên đùi.
Làm áo hoodie cô mặc bị cuốn đến eo, hắn nâng mông cô lên, một tay đem leggings và vớ cởi ra, ngay cả quần lót ở bên trong cũng bị cơi ra.
Không bao lâu, cô trần trụi mông đặt ơe trên người hắn, hai cái đùi rũ xuống.
Quần áo ở nhà bị nơi đó làm nhô lên chỗ cực nóng, hận không thể lập tức nhét vào tiểu huyệt ướt át của cô để hạ hỏa.
"Làm một lần, được không?"
Hắn mở miệng nói với cô.
Phó Cảnh Thành cúi đầu bao lấy cánh môi, cô ngoan ngoãn cuống lưỡi với hắn như là muốn cùng hắn phân cao thấp, hàm răng cắn lưỡi duỗi vào trong miệng cô không bỏ.
Tuy không tới nông nỗi chảy máu, nhưng Khương Nguyên xác thật ra tay tàn nhẫn, nam nhân cảm giác khối thịt kia bị cô lăn lộn giống như đã không phải là của chính hắn.
Bàn tay hắn duỗi đến chân tâm của cô nàng, tay đẩy hoa tâm ở phía dưới hai cánh thịt, lộ ra chồi non nhỏ hẹp đang trốn hắn, hắn hơi xoa nắn vài cái, ý đồ hướng bên trong đâm vào, ngón tay mới vừa vào nửa phần Khương Nguyên đã kêu đau.
Tuy móng tay hắn đã cắt chỉnh tề, nhưng đường đi của cô vẫn quá mức khô khốc, không có mở ra hoàn toàn, phần cứng của móng tay cái treo ở mị thịt làm đau cô.
Khương Nguyên nhịn không được trộm đem hai chân mở ra thêm chút.
Hắn cũng rất rõ ràng mình không thể rời khỏi cô gái này, và hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa.
Đầu ngón tay câu lấy vách trong mềm mại thọc vào rút ra, Khương Nguyên không lừa hắn, chỗ kia vẫn còn đau, buổi chiều hôm trước buổi chiều mới vừa phá thân, nơi đó bị cọ xát tàn nhẫn, tiểu bức vẫn còn sưng.
Hô hấp của người đàn ông bắt đầu thô nặng lên, đường đi của cô rốt cục cũng chảy ra nước, tuy rằng thiếu, nhưng Phó Cảnh Thành hiển nhiên đã cảm thấy được, thuận thế lại đút ngón tay đi vào.
Hai ngón tay khép lại chậm rãi căng huyệt thịt ra.
Khương Nguyên nhắm chặt mắt, ghé vào hắn đầu vai hắn mang theo tiếng khóc nức nở hừ, bắt đầu cầu xin: "Phó Cảnh Thành... Ừm.. Đau... Ngày mai lại làm có được không..."
Phó Cảnh Thành khom người nhìn kỹ nơi riêng tư của cô, nụ hoa bị người dâm loạn, rơi xuống vài giọt chất lỏng khả nghi, hoa thịt rõ ràng đã sưng lên một chút.
Nam nhân nhìn cô đang ngoan ngoãn mở ra hai chân ngồi ở trên người hắn xin tha, hàm chứa ngón tay của hắn, động tác nhịn không được hòa hoãn, thanh âm hắn nghẹn ngào chống lên người cô nói: "Được, hôm nay không làm nữa."
Khương Nguyên như trút được gánh nặng, gập ghềnh muốn từ trên đùi hắn tuột xuống dưới.
Nam nhân cũng không buông tay, cứ duy trì tư thế như vậy, tiếp tục nhìn luận văn.
"Phó Cảnh Thành." Khương Nguyên nắm chặt vai hắn, "Để ta đi xuống đi."
Phó Cảnh Thành giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay gian, vỗ nhẹ lên cái mông không an phận của cô: "Chờ anh nửa tiếng nữa nhé?"
Nam nhân này cũng không chê cô nặng.
Phó Cảnh Thành một tay ôm cô, Khương Nguyên bắt đầu còn sẽ hừ vài câu, cách một lát, hoàn toàn không có âm thanh gì nữa.
Nam nhân gập laptop nghiêng đầu nhìn cô, không biết khi nào cô gái nhỏ của hắn thế nhưng ngủ rồi.
Phó Cảnh Thành ôm cô đứng dậy, đối với cô nàng còn chưa rửa mặt, hắn có chút đau đầu, lại có chút bối rối.
Bằng không cô cũng sẽ không theo bản năng quên đi những cảnh tượng khiến cô cảm thấy không khoẻ, người đàn ông hơi cho cô một chút ngon ngọt, cô liền thần phục.
Phó Cảnh Thành không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên, khóe miệng lại xả ra một độ cong nhàn nhạt độ cung, ánh mắt chìm xuống, nhìn vào cô thấy hơi giật mình, tựa hồ hắn có thể đem cô gái đã từng kết hôn mười mấy năm với mình ăn vào bụng.
Không khí chợt đọng lại.
Khương Nguyên bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, theo bản năng cô cảm thấy có chỗ không đúng.
Cô đứng lên, muốn chạy trốn.
Nhưng lại bị người đàn ông kéo lấy cánh tay.
"Ây da, Phó Cảnh Thành! Em đau." Khương Nguyên kêu lên sợ hãi, cùng lắm chỉ mới cách một ngày mà thôi.
Nhưng có lẽ đã không kịp, Phó Cảnh Thành đem ghế dựa xê dịch, cô bị nam nhân trực tiếp ôm ngồi ở trên đùi.
Làm áo hoodie cô mặc bị cuốn đến eo, hắn nâng mông cô lên, một tay đem leggings và vớ cởi ra, ngay cả quần lót ở bên trong cũng bị cơi ra.
Không bao lâu, cô trần trụi mông đặt ơe trên người hắn, hai cái đùi rũ xuống.
Quần áo ở nhà bị nơi đó làm nhô lên chỗ cực nóng, hận không thể lập tức nhét vào tiểu huyệt ướt át của cô để hạ hỏa.
"Làm một lần, được không?"
Hắn mở miệng nói với cô.
Phó Cảnh Thành cúi đầu bao lấy cánh môi, cô ngoan ngoãn cuống lưỡi với hắn như là muốn cùng hắn phân cao thấp, hàm răng cắn lưỡi duỗi vào trong miệng cô không bỏ.
Tuy không tới nông nỗi chảy máu, nhưng Khương Nguyên xác thật ra tay tàn nhẫn, nam nhân cảm giác khối thịt kia bị cô lăn lộn giống như đã không phải là của chính hắn.
Bàn tay hắn duỗi đến chân tâm của cô nàng, tay đẩy hoa tâm ở phía dưới hai cánh thịt, lộ ra chồi non nhỏ hẹp đang trốn hắn, hắn hơi xoa nắn vài cái, ý đồ hướng bên trong đâm vào, ngón tay mới vừa vào nửa phần Khương Nguyên đã kêu đau.
Tuy móng tay hắn đã cắt chỉnh tề, nhưng đường đi của cô vẫn quá mức khô khốc, không có mở ra hoàn toàn, phần cứng của móng tay cái treo ở mị thịt làm đau cô.
Khương Nguyên nhịn không được trộm đem hai chân mở ra thêm chút.
Hắn cũng rất rõ ràng mình không thể rời khỏi cô gái này, và hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa.
Đầu ngón tay câu lấy vách trong mềm mại thọc vào rút ra, Khương Nguyên không lừa hắn, chỗ kia vẫn còn đau, buổi chiều hôm trước buổi chiều mới vừa phá thân, nơi đó bị cọ xát tàn nhẫn, tiểu bức vẫn còn sưng.
Hô hấp của người đàn ông bắt đầu thô nặng lên, đường đi của cô rốt cục cũng chảy ra nước, tuy rằng thiếu, nhưng Phó Cảnh Thành hiển nhiên đã cảm thấy được, thuận thế lại đút ngón tay đi vào.
Hai ngón tay khép lại chậm rãi căng huyệt thịt ra.
Khương Nguyên nhắm chặt mắt, ghé vào hắn đầu vai hắn mang theo tiếng khóc nức nở hừ, bắt đầu cầu xin: "Phó Cảnh Thành... Ừm.. Đau... Ngày mai lại làm có được không..."
Phó Cảnh Thành khom người nhìn kỹ nơi riêng tư của cô, nụ hoa bị người dâm loạn, rơi xuống vài giọt chất lỏng khả nghi, hoa thịt rõ ràng đã sưng lên một chút.
Nam nhân nhìn cô đang ngoan ngoãn mở ra hai chân ngồi ở trên người hắn xin tha, hàm chứa ngón tay của hắn, động tác nhịn không được hòa hoãn, thanh âm hắn nghẹn ngào chống lên người cô nói: "Được, hôm nay không làm nữa."
Khương Nguyên như trút được gánh nặng, gập ghềnh muốn từ trên đùi hắn tuột xuống dưới.
Nam nhân cũng không buông tay, cứ duy trì tư thế như vậy, tiếp tục nhìn luận văn.
"Phó Cảnh Thành." Khương Nguyên nắm chặt vai hắn, "Để ta đi xuống đi."
Phó Cảnh Thành giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay gian, vỗ nhẹ lên cái mông không an phận của cô: "Chờ anh nửa tiếng nữa nhé?"
Nam nhân này cũng không chê cô nặng.
Phó Cảnh Thành một tay ôm cô, Khương Nguyên bắt đầu còn sẽ hừ vài câu, cách một lát, hoàn toàn không có âm thanh gì nữa.
Nam nhân gập laptop nghiêng đầu nhìn cô, không biết khi nào cô gái nhỏ của hắn thế nhưng ngủ rồi.
Phó Cảnh Thành ôm cô đứng dậy, đối với cô nàng còn chưa rửa mặt, hắn có chút đau đầu, lại có chút bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.