Chương 12: Nón Xanh
Thập Dạ Đăng - Mười Đêm Đèn
14/09/2021
Khương Nguyên ngủ một giấc không thoải mái cho lắm, cô mơ thấy một giấc mơ vừa hư ảo vừa chân thật.
Cô không biết mình như thế nào, mà lại mơ thấy Phó Cảnh Thành.
Trong mộng Phó Cảnh Thành tựa hồ so với hiện tại càng thành thục hơn, bộ dạng như đang ở tuổi 40, thái độ đạm mạc so với trong hiện thực không có sai biệt chút nào, người khác cũng cung kính mà gọi hắn Phó đạo diễn.
Người như Phó Cảnh Thành, tất nhiên sẽ không nói với ai thêm hai câu, ngày thường hắn bắt đầu vào phim trường thì khác gì lão tăng khó tính.
Nhưng lúc này không khí trong phim trường bởi vì nhiều lần NG mà xấu hổ, hắn cũng chỉ nói ngắn ngủn mấy chữ: “Nghỉ ngơi mười phút, quay lại.”
Phó Cảnh Thành trực tiếp đứng lên đi mất.
Đợi hắn đi xa, mới nghe được mấy người nhân viên sột sột soạt soạt nói chuyện với nhau.
“Gần đây tính tình của Phó đạo diễn tựa hồ không được tốt cho lắm.”
“…”
“Nghe nói vị đại minh tinh kia cũng chính là vợ ngài ấy cho ngài ấy đội nón xanh*, hai người cãi nhau đến muốn ly…”
: Đọc ngôn nhiều mấy cô cũng biết rồi hén!! Là cắm sừng đó!!
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Phó Cảnh Thành không biết khi nào đã trở lại, yên lặng đứng ở cách đó không quá 1 mét, hiển nhiên đã đem mấy câu kia nghe xong.
Nam nhân cũng không tức giận, chỉ thấy mặt hắn không biểu tình đứng ở chỗ đó, thế nhưng vô cớ lại làm cho người ta sợ hãi tâm sinh khủng hoảng.
Tương tự Khương Nguyên cũng bị hắn trong mơ doạ tỉnh.
Nhưng cô rất nhanh cũng chẳng để tâm chuyện này, bởi vì cô đang bị một con chó to đè ép.
Tắc của cô cũng bị lột trơn bóng, nằm ngửa ở trên giường, phía dưới không biết bị nam nhân làm cái gì, ẩm ướt dính dính.
Cô gái nhỏ không nghĩ tới hắn sẽ đổi ý: “Phó Cảnh Thành, anh đã đáp ứng em, hôm nay không chạm vào em mà.”
Đồ vật cứng rắn thẳng tắp của hắn để ở giữa hai chân cô, hắn đem chân cô mở ra, kẹp sang hai bên hông hắn: “Khương Nguyên, thứ bảy.”
Hắn khi nãy giống như đang cho cô một khoản thời gian để giảm shock đối với hắn cho cô thêm ba bốn giờ đã là cực hạn.
Phó Cảnh Thành sờ sờ cô, biểu tình trên mặt cô có hơi khó chịu, hắn nhìn cô tay dừng ở giữa môi cô lấy sợi tóc nhỏ ra, tiếng nói nghẹn ngào mà trầm thấp: “Mới vừa rồi em mơ thấy cái gì?”
Hắn nghe thấy trong lúc cô ngủ mơ lầm bầm lầu bầu, rất xa, cũng không quá rõ ràng, rồi lại rất rõ ràng: “Em mơ thấy người giống như Phó Cảnh Thành anh cũng sẽ bị đội nón xanh.”
Phó Cảnh Thành nghe vậy, nhưng thần trí của hắn như ở dưới vực sâu, bị vô số hòn đá to nặng lăn xuống, nháy mắt huyệt thịt mơ hồ.
Hắn không dấu vết mà thử cô, muốn từ trên nét mặt của cô để nhìn ra cái gì đó.
Khương Nguyên ngây cả người, hoảng thần một lát, phụt cười ra tiếng: “Anh thật là ngốc, anh yên tâm, em khẳng định không làm cho anh biết thành trường đua ngựa thiên nhiên đâu.”
Một mảnh thảo nguyên xanh lục.
Cô cái gì cũng không biết, Phó Cảnh Thành cảm thấy thật châm chọc, nhưng hắn lại có cảm giác nói không rõ, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Phó Cảnh Thành lau đi chút nước dưới thân Khương Nguyên, thừa dịp cô đang phát ngốc, Nhục côn giữa háng dữ tợn màu tím đen của hắn cứ như vậy hướng vào đường đi nhỏ hẹp của cô, lấp đến tràn đầy, không lưu lại một chút khe hở.
Tầng tầng lớp lớp mị thịt bị kẻ khác xâm lấn, nhưng vẫn không thắng nổi hắn hắn đang đâm mạnh xuống.
Nhưng Phó Cảnh Thành so với Khương Nguyên kích cỡ thân thể vẫn lớn hơn nhiều, nên việc cô cất chứa hắn phải thực cố hết sức mới làm được.
Cánh hoa bị bắt hoàn toàn mở ra, đáng thương mà bị bắt phun ra nuốt vào vật thô to.
“Phó Cảnh Thành…” Khương Nguyên thân mình cuộn tròn run rẩy, cánh môi hé mở, âm thanh kiều mị quả thực có thể khiến hắn trở nên điên khùng ác thú nhảy ra hoàn toàn mất đi lý trí.
Nam nhân đem Khương Nguyên áp chế dưới thân rong ruổi, một lần lại một lần toàn bộ nam căn hoàn toàn đi vào, phá vỡ cổ tử cung, vốn nơi đó của cô còn chưa có khôi phục tốt nay hoa thịt lại bị thao nên chỉ còn trướng đau.
Phó Cảnh Thành còn ngại không đủ, duỗi tay đi túm lấy hai viên châu nhỏ trước ngực cô, giống như muốn đem chúng nó nắm mãi.
Lúc Khương Nguyên đưa đến một cái tát, hắn mới dừng tay.
Cô không biết mình như thế nào, mà lại mơ thấy Phó Cảnh Thành.
Trong mộng Phó Cảnh Thành tựa hồ so với hiện tại càng thành thục hơn, bộ dạng như đang ở tuổi 40, thái độ đạm mạc so với trong hiện thực không có sai biệt chút nào, người khác cũng cung kính mà gọi hắn Phó đạo diễn.
Người như Phó Cảnh Thành, tất nhiên sẽ không nói với ai thêm hai câu, ngày thường hắn bắt đầu vào phim trường thì khác gì lão tăng khó tính.
Nhưng lúc này không khí trong phim trường bởi vì nhiều lần NG mà xấu hổ, hắn cũng chỉ nói ngắn ngủn mấy chữ: “Nghỉ ngơi mười phút, quay lại.”
Phó Cảnh Thành trực tiếp đứng lên đi mất.
Đợi hắn đi xa, mới nghe được mấy người nhân viên sột sột soạt soạt nói chuyện với nhau.
“Gần đây tính tình của Phó đạo diễn tựa hồ không được tốt cho lắm.”
“…”
“Nghe nói vị đại minh tinh kia cũng chính là vợ ngài ấy cho ngài ấy đội nón xanh*, hai người cãi nhau đến muốn ly…”
: Đọc ngôn nhiều mấy cô cũng biết rồi hén!! Là cắm sừng đó!!
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Phó Cảnh Thành không biết khi nào đã trở lại, yên lặng đứng ở cách đó không quá 1 mét, hiển nhiên đã đem mấy câu kia nghe xong.
Nam nhân cũng không tức giận, chỉ thấy mặt hắn không biểu tình đứng ở chỗ đó, thế nhưng vô cớ lại làm cho người ta sợ hãi tâm sinh khủng hoảng.
Tương tự Khương Nguyên cũng bị hắn trong mơ doạ tỉnh.
Nhưng cô rất nhanh cũng chẳng để tâm chuyện này, bởi vì cô đang bị một con chó to đè ép.
Tắc của cô cũng bị lột trơn bóng, nằm ngửa ở trên giường, phía dưới không biết bị nam nhân làm cái gì, ẩm ướt dính dính.
Cô gái nhỏ không nghĩ tới hắn sẽ đổi ý: “Phó Cảnh Thành, anh đã đáp ứng em, hôm nay không chạm vào em mà.”
Đồ vật cứng rắn thẳng tắp của hắn để ở giữa hai chân cô, hắn đem chân cô mở ra, kẹp sang hai bên hông hắn: “Khương Nguyên, thứ bảy.”
Hắn khi nãy giống như đang cho cô một khoản thời gian để giảm shock đối với hắn cho cô thêm ba bốn giờ đã là cực hạn.
Phó Cảnh Thành sờ sờ cô, biểu tình trên mặt cô có hơi khó chịu, hắn nhìn cô tay dừng ở giữa môi cô lấy sợi tóc nhỏ ra, tiếng nói nghẹn ngào mà trầm thấp: “Mới vừa rồi em mơ thấy cái gì?”
Hắn nghe thấy trong lúc cô ngủ mơ lầm bầm lầu bầu, rất xa, cũng không quá rõ ràng, rồi lại rất rõ ràng: “Em mơ thấy người giống như Phó Cảnh Thành anh cũng sẽ bị đội nón xanh.”
Phó Cảnh Thành nghe vậy, nhưng thần trí của hắn như ở dưới vực sâu, bị vô số hòn đá to nặng lăn xuống, nháy mắt huyệt thịt mơ hồ.
Hắn không dấu vết mà thử cô, muốn từ trên nét mặt của cô để nhìn ra cái gì đó.
Khương Nguyên ngây cả người, hoảng thần một lát, phụt cười ra tiếng: “Anh thật là ngốc, anh yên tâm, em khẳng định không làm cho anh biết thành trường đua ngựa thiên nhiên đâu.”
Một mảnh thảo nguyên xanh lục.
Cô cái gì cũng không biết, Phó Cảnh Thành cảm thấy thật châm chọc, nhưng hắn lại có cảm giác nói không rõ, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Phó Cảnh Thành lau đi chút nước dưới thân Khương Nguyên, thừa dịp cô đang phát ngốc, Nhục côn giữa háng dữ tợn màu tím đen của hắn cứ như vậy hướng vào đường đi nhỏ hẹp của cô, lấp đến tràn đầy, không lưu lại một chút khe hở.
Tầng tầng lớp lớp mị thịt bị kẻ khác xâm lấn, nhưng vẫn không thắng nổi hắn hắn đang đâm mạnh xuống.
Nhưng Phó Cảnh Thành so với Khương Nguyên kích cỡ thân thể vẫn lớn hơn nhiều, nên việc cô cất chứa hắn phải thực cố hết sức mới làm được.
Cánh hoa bị bắt hoàn toàn mở ra, đáng thương mà bị bắt phun ra nuốt vào vật thô to.
“Phó Cảnh Thành…” Khương Nguyên thân mình cuộn tròn run rẩy, cánh môi hé mở, âm thanh kiều mị quả thực có thể khiến hắn trở nên điên khùng ác thú nhảy ra hoàn toàn mất đi lý trí.
Nam nhân đem Khương Nguyên áp chế dưới thân rong ruổi, một lần lại một lần toàn bộ nam căn hoàn toàn đi vào, phá vỡ cổ tử cung, vốn nơi đó của cô còn chưa có khôi phục tốt nay hoa thịt lại bị thao nên chỉ còn trướng đau.
Phó Cảnh Thành còn ngại không đủ, duỗi tay đi túm lấy hai viên châu nhỏ trước ngực cô, giống như muốn đem chúng nó nắm mãi.
Lúc Khương Nguyên đưa đến một cái tát, hắn mới dừng tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.