Chương 2
Yêu Tinh Gấu Mèo
10/06/2017
Đã quá ba năm hắn tại vị, đến nay triều đình đã khá yên ổn, mọi quyền lực lại tập trung trong tay hắn, vương triều họ Dương như một lần nữa được tái sinh. Dương Tử Luân dựa vào những gì chứng kiến đã rút ra kinh nghiệm, trong triều chính không tin tưởng tuyệt đối bất cứ kẻ nào, cũng không giao quyền hành quá lớn vào một tay ai, cân bằng các thế lực trong triều, để họ tự dè chừng lẫn nhau, trong hậu cung cũng không độc sủng một phi tần nào.
Một lẽ khác là đám nữ nhân ở hậu cung đó trong mắt hắn thật nhạt nhẽo vô vị, không một ai có thể làm trái tim hắn rung động mãnh liệt một lần nữa. Phải, không ai có thể sánh được với Bạch Hương đã chết trong tim hắn.
Bạch Hương kiều diễm động lòng người, dáng người mềm mại uyển chuyển như nước, ngay từ lần đầu tiên hắn trông thấy bóng dáng nàng múa bên hồ liễu dưới ánh trăng mờ ảo, linh hồn hắn như đã bị cướp đi.
Lần thứ hai trở lại hồ liễu thấy nàng ngồi đánh đàn, hắn đã bày tỏ tâm tình. Đó là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất hắn yêu.
Thế nhưng, nàng lại chết vô cùng oan khuất, khi ấy hắn còn không có đủ năng lực bảo vệ nàng. Vừa mới đến nơi biên cương chịu đọa đày đã nghe được tin dữ : nàng đã chết, mà người đã giết nàng không ai khác chính là ả rắn độc của Hàn gia, Hàn Mai thái hậu. Nghe nói Bạch Hương nhất thời vì muốn trả thù cho hắn, đêm khuya đã đột nhật vào tẩm cung thái hậu ám sát ả, không những không thành mà còn bị giết vô cùng thảm, đến cả thân xác cũng không nguyên vẹn...
Hàn Mai ác độc hơn cả loài nhện, khắp triều đình đến hoàng cung trên dưới không ai không dè chừng ả. Nghe đồn ả thích lấy việc hành hạ người khác làm trò tiêu khiển.
Hàn gia bị một tay hắn diệt trừ, chỉ hận nỗi để kẻ đáng chết nhất là ả lại trốn mất. Tử Luân thề rằng nếu bắt được ả, nhất định sẽ để trả lại gấp trăm lần, dù băm nát ả thành ngàn mảnh uất hận cũng không thể tiêu tan, dù ả có chết cũng không được yên mồ mả.
Hắn nghe nói ả đã nhảy xuống sông, bảy ngày bảy đêm liền phái ba ngàn người tìm kiếm, dù là thi thể thối rữa cũng phải lôi lên bằng được, đem tế trước mộ phần Bạch Hương. Tiếc là ông trời trêu ngươi, ả đã biến mất, sống chết cũng không ai dám khẳng định.
...
Ba năm oán hận chưa từng nhạt phai, yêu thương của hắn dành cho Bạch Hương cũng chưa từng nhạt nhòa. Mỗi đêm trăng hắn một mình ngồi dưới dương liễu bên hồ uống rượu, tưởng nhớ hình bóng nàng.
Ánh trăng mập mờ, hơi men nồng nửa tỉnh nửa say, hắn gần như trông thấy bóng dáng nàng nhảy múa, hình bóng mà hắn đã khắc cốt ghi tâm trong trái tim...
...
...
Mùa đông năm nay hắn đã rời khỏi hoàng cung vi hành khắp chốn, chỉ mang theo một vài cận vệ, tất cả đều sắm vai thương buôn nhỏ.
Cận tướng thân cận nhất của hắn là Đường Thuận cũng đi theo, gã vốn là kẻ từng vào sinh ra tử với hắn, một mực tôn kính hắn nhưng chính Đường Thuận này cũng không thể hiểu hết tâm tư thường ngày của hắn. Gã chỉ biết hoàng đế trước sau nặng tình với một người đã chết là Bạch Hương, trong thư phòng treo một bức tranh chính tay hắn họa, là hình Bạch Hương nhảy múa.
Lúc này Dương Tử Luân trầm tĩnh ngồi trong một khách điếm uống trà, ngoài Đường Thuận đứng yên lặng phía sau, các cận vệ khác đều phải tản ra xa một chút. Là do Đường Thuận lo sự an nguy của hoàng đế nên mới khuyên bảo hắn mang thêm một vài cận vệ nếu không hắn cũng chỉ muốn mang theo một mình Đường Thuận.
Dương Tử Luân ăn mặc giống như một thương buôn, áo màu trầm, mái tóc búi gọn phía sau lưng, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm nổi bật một vết sẹo trông chướng mắt. Quả thật nếu không có vết sẹo trên trán đó, gương mặt hắn sẽ thực sự là hoàn hảo.
Hắn đã dùng kiếm rạch trên trán mình, xóa đi hình dấu ấn cánh hoa mai nhưng đồng thời chấp nhận việc lưu lại một vết sẹo lớn hơn. Đến nay vết sẹo vẫn nhắc nhở hắn mối thù hận, nỗi khổ đau này do ai gây ra.
Đã quá trưa, Đường Thuận sốt ruột nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng dò hỏi:
- Chủ nhân, người không muốn dùng bữa sao?
Tử Luân vẫn chưa đáp, hắn nâng tiếp một chén trà, đôi mắt trầm tư suy nghĩ. Đường Thuận càng lo lắng hơn, gã không hiểu hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì. Tuy là đi vi hành nhưng lúc nào hắn cũng trầm tư quan sát, không mấy khi cùng thuộc hạ nói chuyện. Hơn nữa đã rời khỏi hoàng cung gần hai tháng, dịp lễ tết cũng đã cận kề, lẽ nào hoàng đế không muốn trở về kinh thành sao?
Tử Luân ra hiệu cho người tiểu nhị vừa đi qua, giọng điệu bình thản hỏi:
- Ở trấn này nơi đâu có thể tiêu khiển tốt nhất?
- Khách quan, đó chính là Phi Nghệ cư! - Tiểu nhị ra vẻ hiểu biết - Các cô nương ở đó không những xinh đẹp tuyệt trần mà cầm kì thi họa, múa hát đều phi thường ...
Đường Thuận nghe thấy vậy trong lòng bối rối. Tuy là mong hoàng đế khuây khỏa nhưng những chốn dung tục như vậy làm sao xứng để bậc đế vương cao quý đặt chân tới. Mỹ nữ trong cung nhiều vô kể, xuất thân khuê nữ danh gia vọng tộc mà hắn còn không có hứng thú thì những nữ nhi chốn giang hồ hắn làm sao có thể để lọt vào mắt?
- Chỉ là một chốn thanh lâu trần tục, có gì phi thường chứ? - Đường Thuận hướng phía tiểu nhị mà nói.
- Khách quan xem chừng không biết rồi, Phi Nghệ cư không phải là chốn hồng trần bình thường, khách đến nơi đó chỉ để nghe đàn hát mà thư thái cõi lòng, là nơi biểu diễn ca nghệ chứ không phải thanh lâu... Gần đây có một cô nương đẹp như cửu thiên huyền nữ, cốt cách cao quý tựa băng thanh ngọc khiết, người người si mê ngắm nàng mà không dám mơ tưởng với tay, sợ làm vấy bụi lên nàng. Nàng chỉ cần cất tiếng hát, đàn một khúc là có thể xuyên thấu tâm tư người nghe, giải tỏa phiền não... Cô nương này chỉ biểu diễn ba ngày một lần. À, nếu đêm nay khách quan đến sớm có thể chiêm ngưỡng nàng...
Lời ca ngợi của Tiểu Nhị khiến Đường Thuận cũng phải thấy mơ hồ xen lẫn tò mò. Quay sang chủ nhân, thấy hắn vẫn đang trầm tư, ánh mắt trùng xuống.
Một người con gái có thể thanh khiết phi thường như vậy sao? Trong thâm tâm của hắn, tất cả những người phụ nữ hắn đã gặp chưa ai có thể sánh với Bạch Hương, mà ấn tượng lần đầu tiên khi hắn gặp nàng cũng vô cùng phi thường, thiếu nữ múa dưới trăng đó làm hắn liên tưởng đến Hằng Nga tiên tử giáng trần.
...
...
Trời sẩm tối ở Phi Nghệ cư.
Hàn Mai đang ngồi trang điểm trong phòng chuẩn bị, hôm nay tận tay Hoa Nương chải tóc cho nàng. Cũng giống như mọi khi, Hoa Nương chọn cho nàng một bộ xiêm y màu trắng thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ làm tôn lên khí chất thanh tú của nàng. Hai chục năm ca hát, Hoa Nương cũng chưa từng gặp cô nương nào đẹp đến vậy, chưa kể đến ca nghệ của nàng đều vượt trội so với tất cả ca kỹ ở đây.
Hàn Mai nhìn vào mảnh gương đồng, ánh mắt lơ đãng một chút. Dường như bên ngoài yên tĩnh lạ thường, chẳng hay hôm nay khách đến xem rất ít? Mọi ngày nàng diễn, Phi Nghệ cư đều không đủ chỗ cho khách.
- Hoa Nương, hôm nay sao có vẻ yên tĩnh như vậy?
- Tiểu Mai, đêm nay chỉ có duy nhất một khách, người này đã bao trọn Phi Nghệ đường và cũng chỉ định một mình muội biểu diễn...
- Sao? - Đôi mắt tuyệt đẹp của Hàn Mai mông lung, nàng có cảm giác không ổn trong lòng - Như vậy e là...
- Muội yên tâm! - Hoa Nương vuốt vai nàng - Ta cũng giao hẹn trước rồi, vị khách này chỉ xem muội đàn hát, tuyệt đối sẽ không có ý đồ xấu, ta trông hắn tản ra khí phách hơn người, tuyệt đối không phải kẻ phong lưu tham nữ sắc. Phi Nghệ đường từ khi mở cửa cũng đã có quy định của mình, chỉ là nơi biểu diễn, không phải chốn mua vui hoan ái. Ta sẽ đứng canh ở ngoài, phòng nếu có chuyện muội cứ la lên, ta lập tức không để muội chịu thiệt.
- Cảm ơn tỷ!
Hàn Mai thong thả bước ra ngoài, hôm nay chỉ có một vị khách nên không biểu diễn ở đại sảnh, Hoa Nương đã sắp xếp một căn phòng cao cấp, bày sẵn bàn trà cùng điểm tâm...
Bước tới cửa căn phòng, đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì đó chột dạ, bèn xoay người về phòng chuẩn bị lấy một tấm sa lụa mỏng che mặt, cài lên tóc một cây trâm dài nhọn...
Kẻ có thể dùng tiền bao trọn Phi Nghệ cư này không phải là kẻ tầm thường. Trước đây Hoa Nương đều tìm cớ từ chối những kẻ phóng túng muốn thể hiện mình mà chơi quá tay như vậy, lấy mức giá rất đắt cho việc bao trọn Phi Nghệ đường, nghe đâu phải đến mười ngàn lượng bạc một giờ...
Phải, đêm nay Dương Tử Luân muốn phóng túng bản thân, trước giờ hắn chưa từng có ý định làm như vậy. Hôm nay chính là ngày sinh nhật Bạch Hương, mấy năm qua ngày này đều chỉ có một mình hắn uống rượu, kết quả là chỉ tích tụ thêm nỗi sầu khổ, hắn như muốn phát điên...
Trên đời này lại có người chỉ dùng một điệu nhạc mà hóa giải tâm tư của người khác ư? Hắn không tin! Yêu thương và uất hận trong tim hắn, liệu có thể hóa giải như vậy?
Khi hắn uống đến chén trà thứ hai, có bóng người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Một lẽ khác là đám nữ nhân ở hậu cung đó trong mắt hắn thật nhạt nhẽo vô vị, không một ai có thể làm trái tim hắn rung động mãnh liệt một lần nữa. Phải, không ai có thể sánh được với Bạch Hương đã chết trong tim hắn.
Bạch Hương kiều diễm động lòng người, dáng người mềm mại uyển chuyển như nước, ngay từ lần đầu tiên hắn trông thấy bóng dáng nàng múa bên hồ liễu dưới ánh trăng mờ ảo, linh hồn hắn như đã bị cướp đi.
Lần thứ hai trở lại hồ liễu thấy nàng ngồi đánh đàn, hắn đã bày tỏ tâm tình. Đó là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất hắn yêu.
Thế nhưng, nàng lại chết vô cùng oan khuất, khi ấy hắn còn không có đủ năng lực bảo vệ nàng. Vừa mới đến nơi biên cương chịu đọa đày đã nghe được tin dữ : nàng đã chết, mà người đã giết nàng không ai khác chính là ả rắn độc của Hàn gia, Hàn Mai thái hậu. Nghe nói Bạch Hương nhất thời vì muốn trả thù cho hắn, đêm khuya đã đột nhật vào tẩm cung thái hậu ám sát ả, không những không thành mà còn bị giết vô cùng thảm, đến cả thân xác cũng không nguyên vẹn...
Hàn Mai ác độc hơn cả loài nhện, khắp triều đình đến hoàng cung trên dưới không ai không dè chừng ả. Nghe đồn ả thích lấy việc hành hạ người khác làm trò tiêu khiển.
Hàn gia bị một tay hắn diệt trừ, chỉ hận nỗi để kẻ đáng chết nhất là ả lại trốn mất. Tử Luân thề rằng nếu bắt được ả, nhất định sẽ để trả lại gấp trăm lần, dù băm nát ả thành ngàn mảnh uất hận cũng không thể tiêu tan, dù ả có chết cũng không được yên mồ mả.
Hắn nghe nói ả đã nhảy xuống sông, bảy ngày bảy đêm liền phái ba ngàn người tìm kiếm, dù là thi thể thối rữa cũng phải lôi lên bằng được, đem tế trước mộ phần Bạch Hương. Tiếc là ông trời trêu ngươi, ả đã biến mất, sống chết cũng không ai dám khẳng định.
...
Ba năm oán hận chưa từng nhạt phai, yêu thương của hắn dành cho Bạch Hương cũng chưa từng nhạt nhòa. Mỗi đêm trăng hắn một mình ngồi dưới dương liễu bên hồ uống rượu, tưởng nhớ hình bóng nàng.
Ánh trăng mập mờ, hơi men nồng nửa tỉnh nửa say, hắn gần như trông thấy bóng dáng nàng nhảy múa, hình bóng mà hắn đã khắc cốt ghi tâm trong trái tim...
...
...
Mùa đông năm nay hắn đã rời khỏi hoàng cung vi hành khắp chốn, chỉ mang theo một vài cận vệ, tất cả đều sắm vai thương buôn nhỏ.
Cận tướng thân cận nhất của hắn là Đường Thuận cũng đi theo, gã vốn là kẻ từng vào sinh ra tử với hắn, một mực tôn kính hắn nhưng chính Đường Thuận này cũng không thể hiểu hết tâm tư thường ngày của hắn. Gã chỉ biết hoàng đế trước sau nặng tình với một người đã chết là Bạch Hương, trong thư phòng treo một bức tranh chính tay hắn họa, là hình Bạch Hương nhảy múa.
Lúc này Dương Tử Luân trầm tĩnh ngồi trong một khách điếm uống trà, ngoài Đường Thuận đứng yên lặng phía sau, các cận vệ khác đều phải tản ra xa một chút. Là do Đường Thuận lo sự an nguy của hoàng đế nên mới khuyên bảo hắn mang thêm một vài cận vệ nếu không hắn cũng chỉ muốn mang theo một mình Đường Thuận.
Dương Tử Luân ăn mặc giống như một thương buôn, áo màu trầm, mái tóc búi gọn phía sau lưng, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm nổi bật một vết sẹo trông chướng mắt. Quả thật nếu không có vết sẹo trên trán đó, gương mặt hắn sẽ thực sự là hoàn hảo.
Hắn đã dùng kiếm rạch trên trán mình, xóa đi hình dấu ấn cánh hoa mai nhưng đồng thời chấp nhận việc lưu lại một vết sẹo lớn hơn. Đến nay vết sẹo vẫn nhắc nhở hắn mối thù hận, nỗi khổ đau này do ai gây ra.
Đã quá trưa, Đường Thuận sốt ruột nhưng cũng chỉ dám nhỏ giọng dò hỏi:
- Chủ nhân, người không muốn dùng bữa sao?
Tử Luân vẫn chưa đáp, hắn nâng tiếp một chén trà, đôi mắt trầm tư suy nghĩ. Đường Thuận càng lo lắng hơn, gã không hiểu hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì. Tuy là đi vi hành nhưng lúc nào hắn cũng trầm tư quan sát, không mấy khi cùng thuộc hạ nói chuyện. Hơn nữa đã rời khỏi hoàng cung gần hai tháng, dịp lễ tết cũng đã cận kề, lẽ nào hoàng đế không muốn trở về kinh thành sao?
Tử Luân ra hiệu cho người tiểu nhị vừa đi qua, giọng điệu bình thản hỏi:
- Ở trấn này nơi đâu có thể tiêu khiển tốt nhất?
- Khách quan, đó chính là Phi Nghệ cư! - Tiểu nhị ra vẻ hiểu biết - Các cô nương ở đó không những xinh đẹp tuyệt trần mà cầm kì thi họa, múa hát đều phi thường ...
Đường Thuận nghe thấy vậy trong lòng bối rối. Tuy là mong hoàng đế khuây khỏa nhưng những chốn dung tục như vậy làm sao xứng để bậc đế vương cao quý đặt chân tới. Mỹ nữ trong cung nhiều vô kể, xuất thân khuê nữ danh gia vọng tộc mà hắn còn không có hứng thú thì những nữ nhi chốn giang hồ hắn làm sao có thể để lọt vào mắt?
- Chỉ là một chốn thanh lâu trần tục, có gì phi thường chứ? - Đường Thuận hướng phía tiểu nhị mà nói.
- Khách quan xem chừng không biết rồi, Phi Nghệ cư không phải là chốn hồng trần bình thường, khách đến nơi đó chỉ để nghe đàn hát mà thư thái cõi lòng, là nơi biểu diễn ca nghệ chứ không phải thanh lâu... Gần đây có một cô nương đẹp như cửu thiên huyền nữ, cốt cách cao quý tựa băng thanh ngọc khiết, người người si mê ngắm nàng mà không dám mơ tưởng với tay, sợ làm vấy bụi lên nàng. Nàng chỉ cần cất tiếng hát, đàn một khúc là có thể xuyên thấu tâm tư người nghe, giải tỏa phiền não... Cô nương này chỉ biểu diễn ba ngày một lần. À, nếu đêm nay khách quan đến sớm có thể chiêm ngưỡng nàng...
Lời ca ngợi của Tiểu Nhị khiến Đường Thuận cũng phải thấy mơ hồ xen lẫn tò mò. Quay sang chủ nhân, thấy hắn vẫn đang trầm tư, ánh mắt trùng xuống.
Một người con gái có thể thanh khiết phi thường như vậy sao? Trong thâm tâm của hắn, tất cả những người phụ nữ hắn đã gặp chưa ai có thể sánh với Bạch Hương, mà ấn tượng lần đầu tiên khi hắn gặp nàng cũng vô cùng phi thường, thiếu nữ múa dưới trăng đó làm hắn liên tưởng đến Hằng Nga tiên tử giáng trần.
...
...
Trời sẩm tối ở Phi Nghệ cư.
Hàn Mai đang ngồi trang điểm trong phòng chuẩn bị, hôm nay tận tay Hoa Nương chải tóc cho nàng. Cũng giống như mọi khi, Hoa Nương chọn cho nàng một bộ xiêm y màu trắng thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ làm tôn lên khí chất thanh tú của nàng. Hai chục năm ca hát, Hoa Nương cũng chưa từng gặp cô nương nào đẹp đến vậy, chưa kể đến ca nghệ của nàng đều vượt trội so với tất cả ca kỹ ở đây.
Hàn Mai nhìn vào mảnh gương đồng, ánh mắt lơ đãng một chút. Dường như bên ngoài yên tĩnh lạ thường, chẳng hay hôm nay khách đến xem rất ít? Mọi ngày nàng diễn, Phi Nghệ cư đều không đủ chỗ cho khách.
- Hoa Nương, hôm nay sao có vẻ yên tĩnh như vậy?
- Tiểu Mai, đêm nay chỉ có duy nhất một khách, người này đã bao trọn Phi Nghệ đường và cũng chỉ định một mình muội biểu diễn...
- Sao? - Đôi mắt tuyệt đẹp của Hàn Mai mông lung, nàng có cảm giác không ổn trong lòng - Như vậy e là...
- Muội yên tâm! - Hoa Nương vuốt vai nàng - Ta cũng giao hẹn trước rồi, vị khách này chỉ xem muội đàn hát, tuyệt đối sẽ không có ý đồ xấu, ta trông hắn tản ra khí phách hơn người, tuyệt đối không phải kẻ phong lưu tham nữ sắc. Phi Nghệ đường từ khi mở cửa cũng đã có quy định của mình, chỉ là nơi biểu diễn, không phải chốn mua vui hoan ái. Ta sẽ đứng canh ở ngoài, phòng nếu có chuyện muội cứ la lên, ta lập tức không để muội chịu thiệt.
- Cảm ơn tỷ!
Hàn Mai thong thả bước ra ngoài, hôm nay chỉ có một vị khách nên không biểu diễn ở đại sảnh, Hoa Nương đã sắp xếp một căn phòng cao cấp, bày sẵn bàn trà cùng điểm tâm...
Bước tới cửa căn phòng, đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì đó chột dạ, bèn xoay người về phòng chuẩn bị lấy một tấm sa lụa mỏng che mặt, cài lên tóc một cây trâm dài nhọn...
Kẻ có thể dùng tiền bao trọn Phi Nghệ cư này không phải là kẻ tầm thường. Trước đây Hoa Nương đều tìm cớ từ chối những kẻ phóng túng muốn thể hiện mình mà chơi quá tay như vậy, lấy mức giá rất đắt cho việc bao trọn Phi Nghệ đường, nghe đâu phải đến mười ngàn lượng bạc một giờ...
Phải, đêm nay Dương Tử Luân muốn phóng túng bản thân, trước giờ hắn chưa từng có ý định làm như vậy. Hôm nay chính là ngày sinh nhật Bạch Hương, mấy năm qua ngày này đều chỉ có một mình hắn uống rượu, kết quả là chỉ tích tụ thêm nỗi sầu khổ, hắn như muốn phát điên...
Trên đời này lại có người chỉ dùng một điệu nhạc mà hóa giải tâm tư của người khác ư? Hắn không tin! Yêu thương và uất hận trong tim hắn, liệu có thể hóa giải như vậy?
Khi hắn uống đến chén trà thứ hai, có bóng người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.