Chương 3
Yêu Tinh Gấu Mèo
10/06/2017
Bước chân uyển chuyển, xiêm y màu trắng thướt tha, thiếu nữ này dù đã dùng một tấm lụa mỏng che mặt nhưng quả thật vẫn không giấu nổi khí chất tao nhã phi thường, đặc biệt việc nàng dùng một tấm lụa che ngang mặt càng làm người khác chú ý đến đôi mắt. Một đôi mắt đẹp trong vắt, tưởng chừng có làn nước mùa thu sóng sánh bên trong...
Một khoảnh khắc ngắn ngủi cả Tử Luân và Đường Thuận đều ngây người.
Sóng mắt của Hàn Mai lướt quanh một vòng căn phòng, muốn tìm kiếm đánh giá đối tượng. Khi con mắt của nàng dừng lại trên gương mặt hắn, cây đàn trên tay nàng cũng rơi xuống đất, một tiếng khô khốc vang lên, toàn tâm can nàng cũng chấn động không ngừng như đứng trước sóng dữ.
Ông trời, oan nghiệt thế nào hắn lại có thể xuất hiện ở nơi xa xôi này? Hơn ba năm trước đoạt vị, bây giờ hắn phải cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng, sống trong tẩm cung của mình mới đúng. Nhưng nàng không thể nhìn nhầm, trước đây dù nàng không còn để ý hay nhớ đến gương mặt của Luân Vương thì hình ảnh khi hắn cưỡi ngựa, một tay cầm trường kiếm xông vào hoàng cung cũng khiến nàng không thể quên.
Lúc đó đôi mắt hắn đỏ ngầu khát máu, trên trán nổi rõ một vết sẹo, một mạch thúc ngựa nhằm thẳng hướng cung điện của nàng, đi đến đâu chém giết những kẻ cản đường đến đó. Ngay cả lúc nàng nhảy xuống sông, hắn cũng đã đuổi đến sát nút...
Rất nhanh nàng ý thức được sự nguy hiểm này. Hàn gia bị hắn lôi ra xét xử, trừng phạt không chừa lại một người, riêng nàng còn có mối hận thù để lại trên gương mặt hắn, hắn nhất định sẽ không thể buông tha cho nàng đường sống nếu như phát hiện ra nàng.
Thân mình nhỏ nhắn vì không thể bình tĩnh mà run rẩy, Hàn Mai giả bộ cúi xuống nhặt cây đàn, đôi mắt lo lắng không dám nhìn thẳng, chỉ nhỏ giọng nói một câu:
- Hai vị công tử, e rằng cây đàn của tiểu nữ không thể sử dụng được...
hôm nay không thể biểu diễn... ngày mai các vị vẫn có thể quay lại...
Tử Luân thu hình bóng nàng trong ánh mắt, cảm thấy trực giác từ nãy giờ rung động mạnh mẽ, có chút gì đó cũng như vượt quá cảm giác hiếu kì. Hắn đứng dậy, từng bước lại gần nàng. Cúi người một chút, cẩn thận đánh giá đối phương.
Hàn Mai không ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp hỗn loạn, vốn là mỹ nhân, ngay cả lúc hoang mang vẫn xinh đẹp hơn người, điều đó khiến người khác càng tập trung ánh nhìn vào đôi mắt nàng.
Khi tia nhìn của Tử Luân lướt qua đuôi mày thanh tú của nàng, ánh mắt của hắn bỗng tối sầm, giây lát sau trong mắt như nổi lên tia máu.
Người con gái trước mắt này, có một nốt ruồi rất nhỏ nơi đuôi mày.
Kẻ mà dù hóa thành tro hắn cũng muốn tìm ra đó, cũng có một nốt y như vậy. Để tìm ra kẻ đáng hận đó, hắn đã lục tung tất cả bức họa ở hoàng cung vẽ Hàn Mai thái hậu, không muốn bỏ sót một chi tiết đặc biệt nào nhằm nhận dạng ả. Suốt một năm đầu truy nã không có kết quả càng làm hắn căm hận hơn, lại không ngờ nơi phía nam giáp ranh biên giới này lại vô tình nhìn thấy một người giống như vậy.
Chính thời gian hắn không ngừng truy quét đó, Hàn Mai lại sống ẩn dật trong rừng trúc, thỉnh thoảng mới bước chân ra ngoài, lần nào cũng có Lam Mặc đi cùng, đến giờ nàng cũng không hay Lam Mặc luôn âm thầm bảo hộ nàng. Nay y đã rời đi không rõ tung tích, Hàn Mai lại càng ra ngoài nhiều hơn cũng vì muốn tìm kiếm y, kết quả như sự giễu cợt của số phận...
Dù nàng đã muốn vứt bỏ quãng thời gian trước kia nhưng có lẽ khi đối mặt với Tử Luân, nàng phải tự thừa nhận chính mình từng là Hàn thái hậu...
Tử Luân không kiên nhẫn thêm một phút giây, trước con mắt ngây dại hoảng hốt của nàng, vươn tay bất ngờ giật xuống lớp lụa. Hắn tự nhủ nếu người này không phải ả, hắn cũng sẽ không tiếc hạ mình cáo lỗi với nàng.
...
Giấy không gói được lửa, lụa mỏng đã không còn che được dung mạo thật của nàng, giờ này mặt đối mặt, Hàn Mai cảm thấy không khí lạnh buốt.
Đường Thuận đứng đó ngây ngốc chứng kiến, chợt thấy chủ nhân của mình lớn tiếng cười vang, giọng cười sảng khoái ghê rợn.
Hao tổn bao tâm can truy quét, không ngờ vô tình lại bắt được, bây giờ hắn hoàn toàn có thể đem ả nhện độc này đi tế sống trước mộ phần Bạch Hương.
Hàn Mai nhất thời kinh hoàng, chỉ mong chạy trốn, nàng bèn bỏ lại cây đàn, luống cuống nhằm phía cửa chạy đi. Nàng không biết đối với nàng cái này có phải là báo ứng như Lam Mặc đã nói, nhưng hiện giờ nàng chỉ muốn chạy trốn, nàng muốn sống sót bởi lẽ có một mong muốn mãnh liệt khiến nàng phải sống đó là gặp lại y.
Nàng đã cố gắng sống như một con người mới, như những gì Lam Mặc đã dạy nàng... Nàng đã không còn là người của Hàn gia, không còn là hoàng thái hậu...
Dĩ nhiên nàng chẳng đi nổi mấy bước.
Dương Tử Luân không có một chút lưu tình, chỉ có căm hận như núi lửa bộc phát, dùng một chưởng hướng vào đôi vai nhỏ của nàng. Một thanh âm răng rắc ghê rợn như tiếng xương nứt vỡ vang lên, Hàn Mai kêu lên một tiếng rồi ngã ngào xuống đất, gương mặt trắng bệch vì đau đớn.
Con ngươi nàng đầy hỗn loạn nhìn về phía Tử Luân. Nàng cảm nhận bàn tay hắn siết chặt đến mức nào, một chưởng tiếp theo có thể lấy mạng nàng.
Tử Luân thực sự muốn băm nát người đàn bà này ngay tại đây, song hắn biết mình có lời thề sẽ đem ả tế sống trước mộ phần Bạch Hương, tự bản thân kìm nén cơn thịnh nộ, tất cả dồn qua đôi mắt đỏ ngầu như nham thạch.
Từ ngoài cửa có người hốt hoảng bước vào, đó là Hoa Nương và A Bích do nghe thấy tiếng kêu của nàng. Vừa vào trong phòng đã thấy nàng nằm bẹp dưới đất, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, người khách kia tỏa ra sát khí ngùn ngụt, thậm chí Hoa Nương cũng cảm thấy ngạt thở và kinh sợ.
A Bích vội đến bên nàng, thấy nàng đau đớn, vội vã nhìn lên Tử Luân, ánh mắt nó đầy căm hận, tỏ ra ngoan cường mà quát lớn:
- Nam nhân thối, ngươi dám làm đau thần tiên tỷ tỷ? Ta liều mạng với ngươi!
Con bé không suy nghĩ cầm lấy lọ hoa trên bàn lao tới, ánh mắt Tử Luân thoáng quét qua, hắn chưa động thủ, Đường Thuận đã nhanh lẹ đến khống chế A Bích, cô bé giãy dụa, không ngừng phản kháng khiến gã cũng nhất thời rối trí vì không dám lỗ mãng đả thương trẻ nhỏ.
- Vị công tử này, tại sao có thể tùy ý đả thương người như vậy? - Hoa Nương cảm thấy người trước mặt đang hỏa khí ngút trời, cũng không dám lớn giọng, trước hết là dùng lý lẽ nói chuyện.
Tử Luân chìm trong thù hận, đã không còn muốn nghĩ đến bất cứ cái gì, vung ống tay bước ra khỏi phòng, giọng điệu âm lãnh ra lệnh cho Đường Thuận:
- Mang ả theo, trông chừng cẩn thận, lập tức hồi kinh!
Một khoảnh khắc ngắn ngủi cả Tử Luân và Đường Thuận đều ngây người.
Sóng mắt của Hàn Mai lướt quanh một vòng căn phòng, muốn tìm kiếm đánh giá đối tượng. Khi con mắt của nàng dừng lại trên gương mặt hắn, cây đàn trên tay nàng cũng rơi xuống đất, một tiếng khô khốc vang lên, toàn tâm can nàng cũng chấn động không ngừng như đứng trước sóng dữ.
Ông trời, oan nghiệt thế nào hắn lại có thể xuất hiện ở nơi xa xôi này? Hơn ba năm trước đoạt vị, bây giờ hắn phải cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng, sống trong tẩm cung của mình mới đúng. Nhưng nàng không thể nhìn nhầm, trước đây dù nàng không còn để ý hay nhớ đến gương mặt của Luân Vương thì hình ảnh khi hắn cưỡi ngựa, một tay cầm trường kiếm xông vào hoàng cung cũng khiến nàng không thể quên.
Lúc đó đôi mắt hắn đỏ ngầu khát máu, trên trán nổi rõ một vết sẹo, một mạch thúc ngựa nhằm thẳng hướng cung điện của nàng, đi đến đâu chém giết những kẻ cản đường đến đó. Ngay cả lúc nàng nhảy xuống sông, hắn cũng đã đuổi đến sát nút...
Rất nhanh nàng ý thức được sự nguy hiểm này. Hàn gia bị hắn lôi ra xét xử, trừng phạt không chừa lại một người, riêng nàng còn có mối hận thù để lại trên gương mặt hắn, hắn nhất định sẽ không thể buông tha cho nàng đường sống nếu như phát hiện ra nàng.
Thân mình nhỏ nhắn vì không thể bình tĩnh mà run rẩy, Hàn Mai giả bộ cúi xuống nhặt cây đàn, đôi mắt lo lắng không dám nhìn thẳng, chỉ nhỏ giọng nói một câu:
- Hai vị công tử, e rằng cây đàn của tiểu nữ không thể sử dụng được...
hôm nay không thể biểu diễn... ngày mai các vị vẫn có thể quay lại...
Tử Luân thu hình bóng nàng trong ánh mắt, cảm thấy trực giác từ nãy giờ rung động mạnh mẽ, có chút gì đó cũng như vượt quá cảm giác hiếu kì. Hắn đứng dậy, từng bước lại gần nàng. Cúi người một chút, cẩn thận đánh giá đối phương.
Hàn Mai không ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp hỗn loạn, vốn là mỹ nhân, ngay cả lúc hoang mang vẫn xinh đẹp hơn người, điều đó khiến người khác càng tập trung ánh nhìn vào đôi mắt nàng.
Khi tia nhìn của Tử Luân lướt qua đuôi mày thanh tú của nàng, ánh mắt của hắn bỗng tối sầm, giây lát sau trong mắt như nổi lên tia máu.
Người con gái trước mắt này, có một nốt ruồi rất nhỏ nơi đuôi mày.
Kẻ mà dù hóa thành tro hắn cũng muốn tìm ra đó, cũng có một nốt y như vậy. Để tìm ra kẻ đáng hận đó, hắn đã lục tung tất cả bức họa ở hoàng cung vẽ Hàn Mai thái hậu, không muốn bỏ sót một chi tiết đặc biệt nào nhằm nhận dạng ả. Suốt một năm đầu truy nã không có kết quả càng làm hắn căm hận hơn, lại không ngờ nơi phía nam giáp ranh biên giới này lại vô tình nhìn thấy một người giống như vậy.
Chính thời gian hắn không ngừng truy quét đó, Hàn Mai lại sống ẩn dật trong rừng trúc, thỉnh thoảng mới bước chân ra ngoài, lần nào cũng có Lam Mặc đi cùng, đến giờ nàng cũng không hay Lam Mặc luôn âm thầm bảo hộ nàng. Nay y đã rời đi không rõ tung tích, Hàn Mai lại càng ra ngoài nhiều hơn cũng vì muốn tìm kiếm y, kết quả như sự giễu cợt của số phận...
Dù nàng đã muốn vứt bỏ quãng thời gian trước kia nhưng có lẽ khi đối mặt với Tử Luân, nàng phải tự thừa nhận chính mình từng là Hàn thái hậu...
Tử Luân không kiên nhẫn thêm một phút giây, trước con mắt ngây dại hoảng hốt của nàng, vươn tay bất ngờ giật xuống lớp lụa. Hắn tự nhủ nếu người này không phải ả, hắn cũng sẽ không tiếc hạ mình cáo lỗi với nàng.
...
Giấy không gói được lửa, lụa mỏng đã không còn che được dung mạo thật của nàng, giờ này mặt đối mặt, Hàn Mai cảm thấy không khí lạnh buốt.
Đường Thuận đứng đó ngây ngốc chứng kiến, chợt thấy chủ nhân của mình lớn tiếng cười vang, giọng cười sảng khoái ghê rợn.
Hao tổn bao tâm can truy quét, không ngờ vô tình lại bắt được, bây giờ hắn hoàn toàn có thể đem ả nhện độc này đi tế sống trước mộ phần Bạch Hương.
Hàn Mai nhất thời kinh hoàng, chỉ mong chạy trốn, nàng bèn bỏ lại cây đàn, luống cuống nhằm phía cửa chạy đi. Nàng không biết đối với nàng cái này có phải là báo ứng như Lam Mặc đã nói, nhưng hiện giờ nàng chỉ muốn chạy trốn, nàng muốn sống sót bởi lẽ có một mong muốn mãnh liệt khiến nàng phải sống đó là gặp lại y.
Nàng đã cố gắng sống như một con người mới, như những gì Lam Mặc đã dạy nàng... Nàng đã không còn là người của Hàn gia, không còn là hoàng thái hậu...
Dĩ nhiên nàng chẳng đi nổi mấy bước.
Dương Tử Luân không có một chút lưu tình, chỉ có căm hận như núi lửa bộc phát, dùng một chưởng hướng vào đôi vai nhỏ của nàng. Một thanh âm răng rắc ghê rợn như tiếng xương nứt vỡ vang lên, Hàn Mai kêu lên một tiếng rồi ngã ngào xuống đất, gương mặt trắng bệch vì đau đớn.
Con ngươi nàng đầy hỗn loạn nhìn về phía Tử Luân. Nàng cảm nhận bàn tay hắn siết chặt đến mức nào, một chưởng tiếp theo có thể lấy mạng nàng.
Tử Luân thực sự muốn băm nát người đàn bà này ngay tại đây, song hắn biết mình có lời thề sẽ đem ả tế sống trước mộ phần Bạch Hương, tự bản thân kìm nén cơn thịnh nộ, tất cả dồn qua đôi mắt đỏ ngầu như nham thạch.
Từ ngoài cửa có người hốt hoảng bước vào, đó là Hoa Nương và A Bích do nghe thấy tiếng kêu của nàng. Vừa vào trong phòng đã thấy nàng nằm bẹp dưới đất, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, người khách kia tỏa ra sát khí ngùn ngụt, thậm chí Hoa Nương cũng cảm thấy ngạt thở và kinh sợ.
A Bích vội đến bên nàng, thấy nàng đau đớn, vội vã nhìn lên Tử Luân, ánh mắt nó đầy căm hận, tỏ ra ngoan cường mà quát lớn:
- Nam nhân thối, ngươi dám làm đau thần tiên tỷ tỷ? Ta liều mạng với ngươi!
Con bé không suy nghĩ cầm lấy lọ hoa trên bàn lao tới, ánh mắt Tử Luân thoáng quét qua, hắn chưa động thủ, Đường Thuận đã nhanh lẹ đến khống chế A Bích, cô bé giãy dụa, không ngừng phản kháng khiến gã cũng nhất thời rối trí vì không dám lỗ mãng đả thương trẻ nhỏ.
- Vị công tử này, tại sao có thể tùy ý đả thương người như vậy? - Hoa Nương cảm thấy người trước mặt đang hỏa khí ngút trời, cũng không dám lớn giọng, trước hết là dùng lý lẽ nói chuyện.
Tử Luân chìm trong thù hận, đã không còn muốn nghĩ đến bất cứ cái gì, vung ống tay bước ra khỏi phòng, giọng điệu âm lãnh ra lệnh cho Đường Thuận:
- Mang ả theo, trông chừng cẩn thận, lập tức hồi kinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.