Chương 3: Khinh Người Quá Đáng
Cao Nguyệt
23/12/2022
Sáng ngày tiếp theo, chó cái A Hoàng của nhà hai người què phía đông thôn kêu gâu gâu, Đại Hắc không để ý tình huynh đệ, dựng người dậy, hấp tấp chạy tới tầm hoan.
Đã không có gối đầu ấm áp tự nhiên, Lý Diên Khánh bỗng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say. Lúc này, phụ thân của hắn cũng dậy ra ngoài rồi.
Ý thức của Lý Diên Khánh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn mơ màng cảm thấy phụ thân mang theo xe cút kít mượn từ nhà Hồ đại nương đi ra ngoài rồi. Trong trí nhớ của hắn, mỗi khi trời còn chưa sáng phụ thân sẽ ra ngoài, hôm nay dường như đi hơi muộn.
- Khánh nhi, hôm nay cha có chút việc trong trấn, giữa trưa không trở lại, trong nồi có mấy chiếc bánh bao không nhân, con tự hâm nóng lên ăn.
- Đã biết!
Lý Diên Khánh mơ màng đáp lại một tiếng, quay người lại ngủ tiếp.
Nhưng chỉ ngủ chốc lát, hắn liền mơ thấy mình bị người khác trói trên mặt ghế, phụ thân ngồi ăn bữa tiệc lớn đối diện hắn, mặt mày rất hớn hở, lại không chịu cởi trói cho hắn. Dưới tình thế cấp bách, hắn lập tức tỉnh mộng, lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Lý Diên Khánh bò dậy, ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài đã có mặt trời rồi, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu vào trong nhà, khiến căn nhà vốn ẩm ướt lạnh lẽo trở nên sáng sủa hơn.
Đây là lần đầu tiên ra ngoài trời trong mười ngày qua, Lý Diên Khánh hoan hô một tiếng, nhảy xuống khỏi giường đất, để chân trần chạy ra bên ngoài. Chỉ thấy nắng vàng rực rỡ trải đầy sân nhỏ, chim nhỏ líu ríu vui mừng trên cây đại thụ, không khí ẩm ướt lạnh lẽo lúc trước bị gột rửa, cực kỳ tươi mát ôn hòa, mang theo mùi bùn đất.
Lý Diên Khánh tham lam hít mấy ngụm không khí ôn hòa, lúc này mới luyến tiếc trở về phòng. Cửa sương phòng mở một nửa, dễ dàng trông thấy hố đất chưa kịp lấp ở góc phòng. Lúc này hắn mới nhận ra, phụ thân bảo hôm nay có chút việc, hóa ra là đi báo danh cho hắn đọc sách.
Thật ra Lý Diên Khánh cũng không quá hứng thú với chuyện tới học đường đọc sách, hắn có thể tưởng tượng được học đường nông thôn này, người mấy thôn kiếm tiền mời tiên sinh râu dê, dẫn một đám trẻ con cả ngày rung đùi đắc ý đọc tứ thư ngũ kinh, Lý Diên Khánh cảm thấy tiên sinh này chưa hẳn giỏi hơn mình.
Càng đáng giận hơn là, phụ thân cầm mười quan tiền đi giao học phí, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt phụ thân tích lũy từng văn một, cũng là từng đống bánh hấp nước đường ngon lành. Lý Diên Khánh thở dài, nhét bánh bao không nhân trong chiếc nồi rách vào bụng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười ha hả:
- Tiểu Thanh Nhi chạy chậm một chút, đường trơn, đừng ngã.
Sau đó, một tiểu cô nương để tím tóc nhỏ sừng dê tiến vào trong sân:
- Nhị Ngốc ca ca, ta và tổ nương tới thăm ca rồi.
Ánh mặt trời dường như bỗng xuyên qua lồng ngực Lý Diên Khánh, nội tâm hắn cũng nhanh chóng dịu lại.
- Ta ở nơi này. A! Ngươi chờ một chốc…
Hắn vừa chạy vào sân nhỏ, lại cuống quít quay người trở lại đi giày… còn có mặc quần.
Một tiểu cô nương mặc áo hoa che miệng không ngừng cười hì hì:
- Tổ Nương, Nhị Ngốc ca ca không mặc quần, để trần mông đít nhỏ này!
Cả buổi, Lý Diên Khánh mới đỏ mặt lề mề đi ra, vừa rồi quá mất mặt, hắn rõ ràng không mặt quần chạy tới.
Hai bà cháu trong viện là hàng xóm của hắn, Hồ Đại Nương và cháu gái của bà là Hồ Thanh Nhi. Hồ Đại Nương từng nuôi không ít gà, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai con gà mái, nguyên nhân là trong thôn xuất hiện một đám chồn.
Nhờ có Đại Hắc bắt từng con chồn, Hồ Đại Nương cũng rất thích Đại Hắc, thường xuyên cho nó ăn chút đồ thừa.
Cháu gái Hồ Thanh Nhi năm nay ba tuổi, trong mắt Lý Diên Khánh, trên thực tế chỉ có hai tuổi, lại cực kỳ thông minh hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái táo đỏ bừng. Nàng rất thích tìm Lý Diên Khánh chơi, tuy nhiên mẫu thân của nàng lo lắng về sau con gái sẽ biến thành gái ngốc, không muốn cho nàng qua cửa, nhưng Hồ Đại Nương cũng rất thích Lý Diên Khánh, luôn mang theo cháu gái tới, mỗi lần đều mang theo một ít thức ăn cho Lý Diên Khánh.
Hồ Đại Nương lấy một quả trứng gà nóng hầm hập từ trong giỏ xách ra, kín đáo đưa cho Lý Diên Khánh, cười hòa ái nói:
- Vừa mới nấu xong, nhanh ăn đi!
- Cảm ơn Đại Nương!
Lý Diên Khánh hơi ngại ngùng nhận lấy trứng gà nhét vào trong túi quần.
Hồ Đại Nương cười sờ đầu hắn:
- Thế nào, còn không nỡ ăn sao?
- Nhị Ngốc ca ca nhanh ăn đi! Ăn xong rồi, em còn một quả ở đây.
Tiểu Thanh Nhi cười hì hì cũng kín đáo đưa cho hắn một quả trứng gà khác.
Lý Diên Khánh bóc vỏ trứng, từ từ ăn trứng gà, mũi cay nhừ từng đợt. Hai ngày nay hắn hơi đa sầu đa cảm.
- Nhị Ca ngốc, kể chuyện xưa cho ta lần nữa đi! Về sau Hồng Hài Nhi kia bắt được Đường Tăng không?
- Được! Ta kể tiếp cho muội nghe.
Lý Diên Khánh kéo Tiểu Thanh Nhi ngồi xuống bên cánh cửa, tiếp tục câu chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến Hồng Hài Nhi cho nàng nghe, nhưng vừa nói không bao lâu, Lý Diên Khánh lại nghĩ tới một tâm sự.
Hắn vỗ tay Tiểu Thanh Nhi:
- Nhị ca ca có chuyện muốn hỏi tổ nương muội, chờ một lát ta tiếp tục kể chuyện xưa cho muội.
- Khánh ca nhi muốn hỏi điều gì?
- Đại Nương, cha ta ở bên ngoài… nợ rất nhiều sao?
Đêm qua phụ thân lầm bầm khiến Lý Diên Khánh biết được nguyên nhân họ sống nghèo khổ, phụ thân phải trả nợ.
Hồ Đại Nương thở dài:
- Cha ngươi thiếu Lý lão gia một số tiền lớn, lúc mẹ ngươi qua đời mua đất mộ, mua quan tài, xử lý tang sự, nghe nói trước sau bỏ ra năm trăm quan tiền, đều hỏi mượn Lý lão gia. Cho nên cha ngươi đi chăm ngựa cho Lý lão gia, chính là vì trả số tiền kia. Có đôi khi hắn còn muốn vào huyện chép sách cho thư xã kiếm tiền, vừa làm cha, vừa làm mẹ, chăm sóc ngươi hơn bốn năm, thực sự không dễ dàng.
Lý Diên Khánh im lặng. Hắn vẫn hoang mang phụ thân rõ ràng là tộc nhân Lý thị, tại sao phải làm người hầu sống, hóa ra là vì nguyên nhân này. Nghĩ đến phụ thân qua nhiều năm như vậy mới tích lũy được mười quan tiền, năm trăm quan tiền phải trả đến năm tháng nào đây.
Hồ đại nương đồng tình nhìn đứa nhỏ số khổ này, năm trăm quan tiền nha! Hàng năm còn có tiền lãi cao như vậy, đời này cha con họ đừng mơ tưởng trả hết nợ.
Tiểu Thanh Nhi bên cạnh ngẩng đôi mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói:
- Tổ nương, chúng ta trả tiền thay Nhị Ngốc ca ca đi!
Hồ đại nương trìu mến sờ lên bím tóc của cháu gái:
- Đứa nhỏ ngốc, nhiều tiền như vậy, nhà chúng ta cũng không trả nổi!
Đúng lúc này, cửa viện rầm một tiếng mở toang ra, thấy cha Tiểu Thanh Nhi là Hồ Đại cõng một người tiến vào, toàn thân là máu.
- Phụ thân!
Lý Diên Khánh bỗng dưng đứng dậy, hắn nhận ra người trên lưng Hồ Đại, đúng là Lý Đại Khí phụ thân hắn.
- Khánh ca nhi, mau dìu cha ngươi vào trong phòng đi, ta đi mời đại phu!
- Không cần đi mời, ta không sao…
Lý Đại Khí yếu ớt nói.
Lý Diên Khánh liền bước tới phía trước đỡ lấy phụ thân, thấy hai mắt phụ thân tụ máu, ngực loang lổ máu, khóe miệng cũng có vết máu, sắc mặt trắng bệch.
- Đại thúc, cha ta làm sao vậy?
- Trước tiên dìu vào trong phòng rồi nói.
Ba người ba chân bốn cẳng dìu Lý Đại Khí vào phòng, để cho gã nằm trên giường đất. Lý Đại Khí thở phào nhẹ nhõm:
- May mắn, không bị đánh chết, Lý Đại Khí ta còn sống.
- Mẹ của ta, rõ ràng đánh hộc máu, là ai ác độc như vậy?
Hồ đại nương phẫn nộ hỏi con trai.
- Là bị Lưu đại quản gia dẫn người đánh, không biết vì sao, nghe nói còn cướp tiền của Đại Khí.
Máu nóng bỗng tuôn lên đỉnh đầu Lý Diên Khánh, hắn không nói một lời, quay người chạy ra ngoài.
Lý Đại Khí lập tức nóng nảy, khó khăn nói:
- Đại Lang, ngăn hắn lại, hắn vẫn là trẻ con!
Hồ Đại vội vàng xông ra khỏi phòng, thấy Lý Diên Khánh lao tới kho củi, tay cầm một con dao bổ củi sắc bén. Gã bước tới, ôm ngang lấy người Lý Diên Khánh:
- Ngươi điên rồi sao? Nhanh bỏ dao xuống!
Lý Diên Khánh cố gắng giãy dụa:
- Thả ta ra, để ta đi làm thịt tên vương bát đản kia!
Hồ Đại sức lực rất lớn, có thể kéo được một con trâu, phương viên trăm dặm không ai có thể sánh với gã. Nhưng gã vẫn cảm thấy rất rõ đứa nhỏ này gã ôm không nổi, đứa nhỏ này trước kia cũng không có sức lực lớn như vậy nha! Gã không khỏi thầm kinh hãi.
Nhưng Lý Diên Khánh dù sao còn nhỏ, dao bổ củi trong tay bị Hồ Đại cướp tới. Hồ Đại đè vai hắn xuống, chăm chú nhìn vào mắt hắn nói:
- Quân tử báo thù, mười năm không muộn, đại trượng phu tuyệt đối không thể sính nhất thời, hiểu chưa?
Máu nóng tuôn trên đầu Lý Diên Khánh dần biến mất, nhưng cừu hận trong mắt càng thêm sâu. Hắn yên lặng gật nhẹ đầu, quay đầu nói với Hồ đại nương:
- Đại nương, trước tiên mang Thanh Nhi về trước, nàng còn nhỏ.
Thanh Nhi đứng một bên sợ ngây người, lúc này nàng nghe thấy Nhị Ngốc ca ca muốn mình về nhà, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi vểnh lên:
- Ta mới không về!
Hồ đại nương nghĩ tới một chuyện, vỗ đầu nói:
- Xem trí nhớ của ta này, trong nhà có thuốc trị thương đấy! Ta rõ ràng quên mất, Thanh Nhi, trở về lấy thuốc với tổ nương.
Tiểu Thanh Nhi muôn vàn lần không muốn bị tổ mẫu dẫn về nhà. Lý Diên Khánh bình tĩnh một lát, nói với Hồ Đại:
- Cho dù nói thế nào, ta cũng muốn đòi tiền trở về, đó là do phụ thân tích góp từng chút một, không thể bị họ cướp đi.
- Đừng đi nữa!
Lý Đại Khí khó khăn đi tới cửa, vịn lấy khuông cửa thở hồng hộc nói:
- Đại Hắc cắn thương con hắn, đó là tiền thuốc men đền cho hắn.
- Hắn đang nói hươu nói vượn!
Lý Diên Khánh lại phẫn nộ:
- Đại Hắc cắn người lúc nào? Căn bản cũng chưa từng cắn con hắn.
- Là ta chủ động bồi cho hắn, con đừng… đừng đi nữa.
Lý Đại Khí lung lay đứng không vững. Hồ Đại bước tới đỡ lấy gã:
- Ngươi bị nội thương, ngàn vạn lần không thể động, nhanh lên giường nằm xuống, đừng lo lắng Ngốc ca nhi, tuy rằng hắn nhỏ tuổi, lại rất rõ lí lẽ.
- Đại Lang, ngàn vạn lần đừng để hắn đi báo thù, cừu hận quá sâu, tương lai sẽ hại hắn.
Hồ Đại cười nói:
- Ta hiểu được, ngươi nhanh nằm xuống, chớ nói chuyện.
Trong viện, Lý Diên Khánh kinh ngạc nhìn bầu trời, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào người hắn, nhưng trong lòng hắn lại cảm nhận được một loại lạnh lẽo sâu đậm.
Đã không có gối đầu ấm áp tự nhiên, Lý Diên Khánh bỗng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say. Lúc này, phụ thân của hắn cũng dậy ra ngoài rồi.
Ý thức của Lý Diên Khánh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn mơ màng cảm thấy phụ thân mang theo xe cút kít mượn từ nhà Hồ đại nương đi ra ngoài rồi. Trong trí nhớ của hắn, mỗi khi trời còn chưa sáng phụ thân sẽ ra ngoài, hôm nay dường như đi hơi muộn.
- Khánh nhi, hôm nay cha có chút việc trong trấn, giữa trưa không trở lại, trong nồi có mấy chiếc bánh bao không nhân, con tự hâm nóng lên ăn.
- Đã biết!
Lý Diên Khánh mơ màng đáp lại một tiếng, quay người lại ngủ tiếp.
Nhưng chỉ ngủ chốc lát, hắn liền mơ thấy mình bị người khác trói trên mặt ghế, phụ thân ngồi ăn bữa tiệc lớn đối diện hắn, mặt mày rất hớn hở, lại không chịu cởi trói cho hắn. Dưới tình thế cấp bách, hắn lập tức tỉnh mộng, lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Lý Diên Khánh bò dậy, ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài đã có mặt trời rồi, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu vào trong nhà, khiến căn nhà vốn ẩm ướt lạnh lẽo trở nên sáng sủa hơn.
Đây là lần đầu tiên ra ngoài trời trong mười ngày qua, Lý Diên Khánh hoan hô một tiếng, nhảy xuống khỏi giường đất, để chân trần chạy ra bên ngoài. Chỉ thấy nắng vàng rực rỡ trải đầy sân nhỏ, chim nhỏ líu ríu vui mừng trên cây đại thụ, không khí ẩm ướt lạnh lẽo lúc trước bị gột rửa, cực kỳ tươi mát ôn hòa, mang theo mùi bùn đất.
Lý Diên Khánh tham lam hít mấy ngụm không khí ôn hòa, lúc này mới luyến tiếc trở về phòng. Cửa sương phòng mở một nửa, dễ dàng trông thấy hố đất chưa kịp lấp ở góc phòng. Lúc này hắn mới nhận ra, phụ thân bảo hôm nay có chút việc, hóa ra là đi báo danh cho hắn đọc sách.
Thật ra Lý Diên Khánh cũng không quá hứng thú với chuyện tới học đường đọc sách, hắn có thể tưởng tượng được học đường nông thôn này, người mấy thôn kiếm tiền mời tiên sinh râu dê, dẫn một đám trẻ con cả ngày rung đùi đắc ý đọc tứ thư ngũ kinh, Lý Diên Khánh cảm thấy tiên sinh này chưa hẳn giỏi hơn mình.
Càng đáng giận hơn là, phụ thân cầm mười quan tiền đi giao học phí, đây chính là tiền mồ hôi nước mắt phụ thân tích lũy từng văn một, cũng là từng đống bánh hấp nước đường ngon lành. Lý Diên Khánh thở dài, nhét bánh bao không nhân trong chiếc nồi rách vào bụng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười ha hả:
- Tiểu Thanh Nhi chạy chậm một chút, đường trơn, đừng ngã.
Sau đó, một tiểu cô nương để tím tóc nhỏ sừng dê tiến vào trong sân:
- Nhị Ngốc ca ca, ta và tổ nương tới thăm ca rồi.
Ánh mặt trời dường như bỗng xuyên qua lồng ngực Lý Diên Khánh, nội tâm hắn cũng nhanh chóng dịu lại.
- Ta ở nơi này. A! Ngươi chờ một chốc…
Hắn vừa chạy vào sân nhỏ, lại cuống quít quay người trở lại đi giày… còn có mặc quần.
Một tiểu cô nương mặc áo hoa che miệng không ngừng cười hì hì:
- Tổ Nương, Nhị Ngốc ca ca không mặc quần, để trần mông đít nhỏ này!
Cả buổi, Lý Diên Khánh mới đỏ mặt lề mề đi ra, vừa rồi quá mất mặt, hắn rõ ràng không mặt quần chạy tới.
Hai bà cháu trong viện là hàng xóm của hắn, Hồ Đại Nương và cháu gái của bà là Hồ Thanh Nhi. Hồ Đại Nương từng nuôi không ít gà, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hai con gà mái, nguyên nhân là trong thôn xuất hiện một đám chồn.
Nhờ có Đại Hắc bắt từng con chồn, Hồ Đại Nương cũng rất thích Đại Hắc, thường xuyên cho nó ăn chút đồ thừa.
Cháu gái Hồ Thanh Nhi năm nay ba tuổi, trong mắt Lý Diên Khánh, trên thực tế chỉ có hai tuổi, lại cực kỳ thông minh hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái táo đỏ bừng. Nàng rất thích tìm Lý Diên Khánh chơi, tuy nhiên mẫu thân của nàng lo lắng về sau con gái sẽ biến thành gái ngốc, không muốn cho nàng qua cửa, nhưng Hồ Đại Nương cũng rất thích Lý Diên Khánh, luôn mang theo cháu gái tới, mỗi lần đều mang theo một ít thức ăn cho Lý Diên Khánh.
Hồ Đại Nương lấy một quả trứng gà nóng hầm hập từ trong giỏ xách ra, kín đáo đưa cho Lý Diên Khánh, cười hòa ái nói:
- Vừa mới nấu xong, nhanh ăn đi!
- Cảm ơn Đại Nương!
Lý Diên Khánh hơi ngại ngùng nhận lấy trứng gà nhét vào trong túi quần.
Hồ Đại Nương cười sờ đầu hắn:
- Thế nào, còn không nỡ ăn sao?
- Nhị Ngốc ca ca nhanh ăn đi! Ăn xong rồi, em còn một quả ở đây.
Tiểu Thanh Nhi cười hì hì cũng kín đáo đưa cho hắn một quả trứng gà khác.
Lý Diên Khánh bóc vỏ trứng, từ từ ăn trứng gà, mũi cay nhừ từng đợt. Hai ngày nay hắn hơi đa sầu đa cảm.
- Nhị Ca ngốc, kể chuyện xưa cho ta lần nữa đi! Về sau Hồng Hài Nhi kia bắt được Đường Tăng không?
- Được! Ta kể tiếp cho muội nghe.
Lý Diên Khánh kéo Tiểu Thanh Nhi ngồi xuống bên cánh cửa, tiếp tục câu chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến Hồng Hài Nhi cho nàng nghe, nhưng vừa nói không bao lâu, Lý Diên Khánh lại nghĩ tới một tâm sự.
Hắn vỗ tay Tiểu Thanh Nhi:
- Nhị ca ca có chuyện muốn hỏi tổ nương muội, chờ một lát ta tiếp tục kể chuyện xưa cho muội.
- Khánh ca nhi muốn hỏi điều gì?
- Đại Nương, cha ta ở bên ngoài… nợ rất nhiều sao?
Đêm qua phụ thân lầm bầm khiến Lý Diên Khánh biết được nguyên nhân họ sống nghèo khổ, phụ thân phải trả nợ.
Hồ Đại Nương thở dài:
- Cha ngươi thiếu Lý lão gia một số tiền lớn, lúc mẹ ngươi qua đời mua đất mộ, mua quan tài, xử lý tang sự, nghe nói trước sau bỏ ra năm trăm quan tiền, đều hỏi mượn Lý lão gia. Cho nên cha ngươi đi chăm ngựa cho Lý lão gia, chính là vì trả số tiền kia. Có đôi khi hắn còn muốn vào huyện chép sách cho thư xã kiếm tiền, vừa làm cha, vừa làm mẹ, chăm sóc ngươi hơn bốn năm, thực sự không dễ dàng.
Lý Diên Khánh im lặng. Hắn vẫn hoang mang phụ thân rõ ràng là tộc nhân Lý thị, tại sao phải làm người hầu sống, hóa ra là vì nguyên nhân này. Nghĩ đến phụ thân qua nhiều năm như vậy mới tích lũy được mười quan tiền, năm trăm quan tiền phải trả đến năm tháng nào đây.
Hồ đại nương đồng tình nhìn đứa nhỏ số khổ này, năm trăm quan tiền nha! Hàng năm còn có tiền lãi cao như vậy, đời này cha con họ đừng mơ tưởng trả hết nợ.
Tiểu Thanh Nhi bên cạnh ngẩng đôi mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói:
- Tổ nương, chúng ta trả tiền thay Nhị Ngốc ca ca đi!
Hồ đại nương trìu mến sờ lên bím tóc của cháu gái:
- Đứa nhỏ ngốc, nhiều tiền như vậy, nhà chúng ta cũng không trả nổi!
Đúng lúc này, cửa viện rầm một tiếng mở toang ra, thấy cha Tiểu Thanh Nhi là Hồ Đại cõng một người tiến vào, toàn thân là máu.
- Phụ thân!
Lý Diên Khánh bỗng dưng đứng dậy, hắn nhận ra người trên lưng Hồ Đại, đúng là Lý Đại Khí phụ thân hắn.
- Khánh ca nhi, mau dìu cha ngươi vào trong phòng đi, ta đi mời đại phu!
- Không cần đi mời, ta không sao…
Lý Đại Khí yếu ớt nói.
Lý Diên Khánh liền bước tới phía trước đỡ lấy phụ thân, thấy hai mắt phụ thân tụ máu, ngực loang lổ máu, khóe miệng cũng có vết máu, sắc mặt trắng bệch.
- Đại thúc, cha ta làm sao vậy?
- Trước tiên dìu vào trong phòng rồi nói.
Ba người ba chân bốn cẳng dìu Lý Đại Khí vào phòng, để cho gã nằm trên giường đất. Lý Đại Khí thở phào nhẹ nhõm:
- May mắn, không bị đánh chết, Lý Đại Khí ta còn sống.
- Mẹ của ta, rõ ràng đánh hộc máu, là ai ác độc như vậy?
Hồ đại nương phẫn nộ hỏi con trai.
- Là bị Lưu đại quản gia dẫn người đánh, không biết vì sao, nghe nói còn cướp tiền của Đại Khí.
Máu nóng bỗng tuôn lên đỉnh đầu Lý Diên Khánh, hắn không nói một lời, quay người chạy ra ngoài.
Lý Đại Khí lập tức nóng nảy, khó khăn nói:
- Đại Lang, ngăn hắn lại, hắn vẫn là trẻ con!
Hồ Đại vội vàng xông ra khỏi phòng, thấy Lý Diên Khánh lao tới kho củi, tay cầm một con dao bổ củi sắc bén. Gã bước tới, ôm ngang lấy người Lý Diên Khánh:
- Ngươi điên rồi sao? Nhanh bỏ dao xuống!
Lý Diên Khánh cố gắng giãy dụa:
- Thả ta ra, để ta đi làm thịt tên vương bát đản kia!
Hồ Đại sức lực rất lớn, có thể kéo được một con trâu, phương viên trăm dặm không ai có thể sánh với gã. Nhưng gã vẫn cảm thấy rất rõ đứa nhỏ này gã ôm không nổi, đứa nhỏ này trước kia cũng không có sức lực lớn như vậy nha! Gã không khỏi thầm kinh hãi.
Nhưng Lý Diên Khánh dù sao còn nhỏ, dao bổ củi trong tay bị Hồ Đại cướp tới. Hồ Đại đè vai hắn xuống, chăm chú nhìn vào mắt hắn nói:
- Quân tử báo thù, mười năm không muộn, đại trượng phu tuyệt đối không thể sính nhất thời, hiểu chưa?
Máu nóng tuôn trên đầu Lý Diên Khánh dần biến mất, nhưng cừu hận trong mắt càng thêm sâu. Hắn yên lặng gật nhẹ đầu, quay đầu nói với Hồ đại nương:
- Đại nương, trước tiên mang Thanh Nhi về trước, nàng còn nhỏ.
Thanh Nhi đứng một bên sợ ngây người, lúc này nàng nghe thấy Nhị Ngốc ca ca muốn mình về nhà, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi vểnh lên:
- Ta mới không về!
Hồ đại nương nghĩ tới một chuyện, vỗ đầu nói:
- Xem trí nhớ của ta này, trong nhà có thuốc trị thương đấy! Ta rõ ràng quên mất, Thanh Nhi, trở về lấy thuốc với tổ nương.
Tiểu Thanh Nhi muôn vàn lần không muốn bị tổ mẫu dẫn về nhà. Lý Diên Khánh bình tĩnh một lát, nói với Hồ Đại:
- Cho dù nói thế nào, ta cũng muốn đòi tiền trở về, đó là do phụ thân tích góp từng chút một, không thể bị họ cướp đi.
- Đừng đi nữa!
Lý Đại Khí khó khăn đi tới cửa, vịn lấy khuông cửa thở hồng hộc nói:
- Đại Hắc cắn thương con hắn, đó là tiền thuốc men đền cho hắn.
- Hắn đang nói hươu nói vượn!
Lý Diên Khánh lại phẫn nộ:
- Đại Hắc cắn người lúc nào? Căn bản cũng chưa từng cắn con hắn.
- Là ta chủ động bồi cho hắn, con đừng… đừng đi nữa.
Lý Đại Khí lung lay đứng không vững. Hồ Đại bước tới đỡ lấy gã:
- Ngươi bị nội thương, ngàn vạn lần không thể động, nhanh lên giường nằm xuống, đừng lo lắng Ngốc ca nhi, tuy rằng hắn nhỏ tuổi, lại rất rõ lí lẽ.
- Đại Lang, ngàn vạn lần đừng để hắn đi báo thù, cừu hận quá sâu, tương lai sẽ hại hắn.
Hồ Đại cười nói:
- Ta hiểu được, ngươi nhanh nằm xuống, chớ nói chuyện.
Trong viện, Lý Diên Khánh kinh ngạc nhìn bầu trời, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào người hắn, nhưng trong lòng hắn lại cảm nhận được một loại lạnh lẽo sâu đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.