Chương 107: Lý Trương Tranh Chấp (2).
Cao Nguyệt
24/12/2022
Nói xong, nàng nâng hũ và bát sứ thô trong tay, Lý Diên Khánh cười nói:
- A thẩm trở về nghỉ ngơi đi! Chúng ta đi đưa nước cho Nhạc ca nhi.
Diêu thị do dự một chút liền đáp ứng:
- Vậy cũng được!
- A thẩm, chúng ta đi đây.
Lý Diên Khánh nhận cái hũ, liền cùng Thang Hoài đi tới ruộng đồng phía xa. Diêu thị nhìn họ chạy đi, cười lắc đầu, liền quay người về nhà.
- Ngũ Lang, ngươi đi cùng Khánh ca nhi bọn họ đi! Ngày mai rồi tiếp tục.
Nhạc Hòa phụ thân của Nhạc Phi lau mồ hôi trên trán, hô với con trai đang đào mương ở xa.
Năm nay Nhạc Hòa mua mười mẫu ruộng cạn hoang vu, mấy ngày nay thời tiết tốt, con trai cũng ở nhà, gã liền nắm thời gian thâm canh đất đai một lượt, để phơi nó hơn nửa năm, mùa thu có thể trồng lúa mì.
Nhạc gia có một con trâu lớn, cày ruộng không tốn sức, phiền phức chính là đào mương. Họ cần đào một chiếc mương, nối tới mương tưới gần đó, như vậy mới có thể dẫn nước tới, nhưng mương nước gần nhất cũng ở bên ngoài mười trượng.
Nhạc Phi nhìn sắc trời một chút, liền nói với Lý Diên Khánh đào mương giúp gã:
- Dù sao đêm nay cũng đào không xong, chúng ta thu dọn một chút thôi!
Lý Diên Khánh mở rộng cánh tay cười nói:
- Thể lực vẫn còn, chỉ là cánh tay hơi mỏi.
Hai người chạy tới bò sông rửa mặt, thu dọn một chút, liền cùng nhau đi tới nhà Vương Quý.
Quả nhiên không ngoài dự liêu của Thang Hoài, vừa vào cửa, Vương Quý liền ấp úng nói với Lý Diên Khánh:
- Ta đã nói với tổ phụ, nhưng kết quả không quá tốt, chỉ sợ sẽ khiến ngươi thất vọng.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Lý Diên Khánh, hắn thấy mặt mũi Vương Quý tràn ngập uể oải, liền an ủi:
- Không sao, ngươi đã cố gắng rồi.
Vương Quý thở dài:
- Tổ phụ nói ta quá nhỏ, không hiểu đạo đối nhân xử thế, để chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của người lớn. Ta cũng đã mười bốn tuổi rồi, trong mắt hắn vẫn là trẻ con, ta thực sự không còn lời nào để nói.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tiếp xúc với nhiều người hơn, ít vung đao múa côn, trong mắt tổ phụ, ngươi sẽ chậm rãi trưởng thành.
- Thôi đi! Ta không nói chuyện được với những người kia.
Lý Diên Khánh nhìn một vòng, không thấy Thang Viên Nhi, liền cười hỏi:
- Tiểu nương tử dĩ nhiên không quấn lấy ngươi, hiếm thấy nha!
Nhắc đến Thang Viên Nhi, Vương Quý liền cảm thấy đau đầu, gã nhíu mày nói:
- Hôm nay tiểu nương tử kia trang điểm lộng lẫy, giống như là chúc mừng nàng vậy, đâu đâu cũng đi theo ta, rất nhiều người trêu đùa, ta liền mời muội muội hỗ trợ, kéo nàng vào trong nhà.
Lý Diên Khánh biết kỳ thật Vương Quý cũng rất thích Thang Viên Nhi, chỉ là gã xấu hổ. Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên trông thấy phụ thân Vương Quý vội vàng đi ra từ phòng khách, đang hết nhìn đông tới ngó tây, liền cười nói:
- Dường như cha ngươi đang tìm ngươi kìa!
Vương Quý giật nảy mình, vội vàng trốn ra sau lưng Lý Diên Khánh:
- Ngăn cản giúp ta, ngàn vạn lần đừng để cha ta trông thấy.
Nhưng đã chậm rỗi, lưng bào đỏ chót của Vương Quý lộ ra sau lưng Lý Diên Khánh, phụ thân Vương Quý đầu tiên trông thấy Lý Diên Khánh, lập tức nhìn thấy áo bào đỏ của Vương Quý, ánh mắt gã sáng lên, xông tới vươn tay kéo Vương Quý ra:
- Đang tìm ngươi khắp nơi, nhanh đi theo ta, tổ phụ sắp nổi giận rồi.
- Cha, ta thực sự không muốn giao thiệp với những người kia!
- Bớt nói nhảm, đi mau!
Vương Quý bất đắc dĩ nhìn Lý Diên Khánh một chút, liền bị phụ thân kéo đi. Vương Quý vừa đi, Tộc trưởng Lý Văn Hửu đi tới từ cửa hông viện tử, vẫy tay với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh bước nhanh tới, Lý Văn Hữu kéo hắn qua một góc, gấp giọng hỏi:
- Thế nào, Vương Quý có nói với tổ phụ hắn không?
- Đã nói qua, nhưng vẫn chưa được!
Đôi mắt Lý Văn Hữu cực kỳ thất vọng, đây là hi vọng duy nhất của gã, tối qua gã lại đi tìm mấy hộ có thuyền, hoặc là thuyền bị trưng thu, hoặc là không dám chở hàng, hiện giờ chỉ có đội tàu của Vương gia có thể ra vào mương Vĩnh Tế, hiện tại ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt, khiến gã làm sao có thể không thất vọng.
- Tộc trưởng, nếu không để ta đi nói chuyện với tổ phụ Vương Quý đi!
Lý Văn Hữu thở dài:
- Ta đã liên tục giao thiệp với tổ phụ Vương Quý, thái độ của hắn rất rõ ràng, trừ khi Trương Quân Bỏ tự mình từ bỏ, nếu không hắn chỉ có thể giữ trung lập, với quan hệ giữa hai nhà Trương Vương, đây chính là nhượng bộ lớn nhất của hắn, ta có thể nào không biết tốt xấu.
Trầm mặc một lát, Lý Diên Khánh hỏi:
- Tộc trưởng có thể tìm Trương Quân Bảo nói chuyện một chút?
Lý Văn Hữu xì mũi, dường như cái tên Trương Quân Bảo này khiến lỗ tai gã phải chịu đựng khinh nhờn nghiêm trọng.
Chẳng qua, gã không thể không thừa nhận mình đã từng mềm yêu.
- Ta làm sao có thể không đi tìm hắn? Ta đã sớm đi tìm hắn rồi, Trương Quân Bảo đưa ra điều kiện quá hà khắc, để chúng ta bán một trăm khoảnh ruộng đất chỗ Hồng Lâm kia, đây chính là sản nghiệp tổ tiên, ta làm sao có thể đáp ứng!
Lý Văn Hữu đã tuyệt vọng, so với nói gã đang an ủi Lý Diên Khánh, không bằng nói gã đang tự an ủi bản thân.
- Thực sự không được, ta liền tới kinh thành một chuyến, giải thích nguyên nhân và xin lỗi hiệu lương Tào Ký! Bồi thường gấp đôi tiền đặt cọc, chỉ hi vọng hộ khách lớn này có thể giữ được.
Mới nói tới đây, Lý Văn Hữu lập tức ngậm miệng, mây đen xuất hiện trên mặt. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Trương Quân Bảo xuất hiện bên cửa, như cười như không nhìn qua họ.
Lý Văn Hữu hừ một tiếng, kéo Lý Diên Khánh muốn rời đi. Trương Quân Bảo lại đi tới cười cười nói:
- Ngại quá, ta muốn nói cho Lý huynh một tin tức tốt, Vạn Hào đã đáp ứng cho ta mượn đội tàu.
- Ngươi…
Lý Văn Hữu giận tím mặt, trong lòng buồn bực xấu hổ không chịu nổi, gã giậm chân một cái quay người rời đi. Lý Diên Khánh căng thẳng, vội vàng đuổi theo:
- Tộc trưởng, chờ một chút!
Trương Quân Bảo muốn chính là hiệu quả này, gã đắc ý cười ha ha, lần này vì tranh chấp đội tàu, gã đã không nể mặt mũi với Lý Văn Hữu, quan hệ mặt ngoài cũng không còn lại gì. Trương Quân Bảo nghĩ tới tranh chấp gia tộc mười năm trước, tốt nhất Lý gia có thể táng gia bại sản, Lý Văn Hữu tiến vào tù, mới giải được mối hận trong lòng gã.
Lý Diên Khánh đuổi theo tới cửa mới rốt cuộc kéo lại bước chân vội vã của Lý Văn Hữu:
- Tộc trưởng, chớ vội đi, nghe ta một lời.
Lý Văn Hữu tức giận mặt mũi đỏ bừng lên, giận không kềm được nói:
- Vương Vạn Hào không nể mặt ta, ta còn ở lại đây chịu nhục làm gì?
Lý Diên Khánh thấy không ít người bên cạnh đều nhìn qua bên này, liền vội vàng kéo Tộc trưởng qua một bên, thấp giọng khuyên nhủ:
- Có lẽ Vương Vạn Hào đáp ứng Trương gia, nhưng không phải bản tâm. Tin tưởng trong lòng hắn cũng rất áy náy với Tộc trưởng, lần sau mượn thuyền hắn sẽ đáp ứng rất thoải mái, nhưng hôm nay Tộc trưởng tức giận rời đi, không chỉ Lý Trương trở mặt, quan hệ giữa hai nhà Lý Vương cũng xong rồi, Thang gia cũng sẽ đứng một bên với Vương gia, về sau Lý gia sẽ bị cô lập ở xã Hiếu Hòa, Tộc trưởng nghĩ lại đi!
Lý Văn Hữu thoáng tỉnh táo lại, gã biết Lý Diên Khánh nói đúng, nhưng trong lòng gã kìm nén không được, gã cắn răng nói:
- A thẩm trở về nghỉ ngơi đi! Chúng ta đi đưa nước cho Nhạc ca nhi.
Diêu thị do dự một chút liền đáp ứng:
- Vậy cũng được!
- A thẩm, chúng ta đi đây.
Lý Diên Khánh nhận cái hũ, liền cùng Thang Hoài đi tới ruộng đồng phía xa. Diêu thị nhìn họ chạy đi, cười lắc đầu, liền quay người về nhà.
- Ngũ Lang, ngươi đi cùng Khánh ca nhi bọn họ đi! Ngày mai rồi tiếp tục.
Nhạc Hòa phụ thân của Nhạc Phi lau mồ hôi trên trán, hô với con trai đang đào mương ở xa.
Năm nay Nhạc Hòa mua mười mẫu ruộng cạn hoang vu, mấy ngày nay thời tiết tốt, con trai cũng ở nhà, gã liền nắm thời gian thâm canh đất đai một lượt, để phơi nó hơn nửa năm, mùa thu có thể trồng lúa mì.
Nhạc gia có một con trâu lớn, cày ruộng không tốn sức, phiền phức chính là đào mương. Họ cần đào một chiếc mương, nối tới mương tưới gần đó, như vậy mới có thể dẫn nước tới, nhưng mương nước gần nhất cũng ở bên ngoài mười trượng.
Nhạc Phi nhìn sắc trời một chút, liền nói với Lý Diên Khánh đào mương giúp gã:
- Dù sao đêm nay cũng đào không xong, chúng ta thu dọn một chút thôi!
Lý Diên Khánh mở rộng cánh tay cười nói:
- Thể lực vẫn còn, chỉ là cánh tay hơi mỏi.
Hai người chạy tới bò sông rửa mặt, thu dọn một chút, liền cùng nhau đi tới nhà Vương Quý.
Quả nhiên không ngoài dự liêu của Thang Hoài, vừa vào cửa, Vương Quý liền ấp úng nói với Lý Diên Khánh:
- Ta đã nói với tổ phụ, nhưng kết quả không quá tốt, chỉ sợ sẽ khiến ngươi thất vọng.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Lý Diên Khánh, hắn thấy mặt mũi Vương Quý tràn ngập uể oải, liền an ủi:
- Không sao, ngươi đã cố gắng rồi.
Vương Quý thở dài:
- Tổ phụ nói ta quá nhỏ, không hiểu đạo đối nhân xử thế, để chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của người lớn. Ta cũng đã mười bốn tuổi rồi, trong mắt hắn vẫn là trẻ con, ta thực sự không còn lời nào để nói.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tiếp xúc với nhiều người hơn, ít vung đao múa côn, trong mắt tổ phụ, ngươi sẽ chậm rãi trưởng thành.
- Thôi đi! Ta không nói chuyện được với những người kia.
Lý Diên Khánh nhìn một vòng, không thấy Thang Viên Nhi, liền cười hỏi:
- Tiểu nương tử dĩ nhiên không quấn lấy ngươi, hiếm thấy nha!
Nhắc đến Thang Viên Nhi, Vương Quý liền cảm thấy đau đầu, gã nhíu mày nói:
- Hôm nay tiểu nương tử kia trang điểm lộng lẫy, giống như là chúc mừng nàng vậy, đâu đâu cũng đi theo ta, rất nhiều người trêu đùa, ta liền mời muội muội hỗ trợ, kéo nàng vào trong nhà.
Lý Diên Khánh biết kỳ thật Vương Quý cũng rất thích Thang Viên Nhi, chỉ là gã xấu hổ. Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên trông thấy phụ thân Vương Quý vội vàng đi ra từ phòng khách, đang hết nhìn đông tới ngó tây, liền cười nói:
- Dường như cha ngươi đang tìm ngươi kìa!
Vương Quý giật nảy mình, vội vàng trốn ra sau lưng Lý Diên Khánh:
- Ngăn cản giúp ta, ngàn vạn lần đừng để cha ta trông thấy.
Nhưng đã chậm rỗi, lưng bào đỏ chót của Vương Quý lộ ra sau lưng Lý Diên Khánh, phụ thân Vương Quý đầu tiên trông thấy Lý Diên Khánh, lập tức nhìn thấy áo bào đỏ của Vương Quý, ánh mắt gã sáng lên, xông tới vươn tay kéo Vương Quý ra:
- Đang tìm ngươi khắp nơi, nhanh đi theo ta, tổ phụ sắp nổi giận rồi.
- Cha, ta thực sự không muốn giao thiệp với những người kia!
- Bớt nói nhảm, đi mau!
Vương Quý bất đắc dĩ nhìn Lý Diên Khánh một chút, liền bị phụ thân kéo đi. Vương Quý vừa đi, Tộc trưởng Lý Văn Hửu đi tới từ cửa hông viện tử, vẫy tay với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh bước nhanh tới, Lý Văn Hữu kéo hắn qua một góc, gấp giọng hỏi:
- Thế nào, Vương Quý có nói với tổ phụ hắn không?
- Đã nói qua, nhưng vẫn chưa được!
Đôi mắt Lý Văn Hữu cực kỳ thất vọng, đây là hi vọng duy nhất của gã, tối qua gã lại đi tìm mấy hộ có thuyền, hoặc là thuyền bị trưng thu, hoặc là không dám chở hàng, hiện giờ chỉ có đội tàu của Vương gia có thể ra vào mương Vĩnh Tế, hiện tại ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng đoạn tuyệt, khiến gã làm sao có thể không thất vọng.
- Tộc trưởng, nếu không để ta đi nói chuyện với tổ phụ Vương Quý đi!
Lý Văn Hữu thở dài:
- Ta đã liên tục giao thiệp với tổ phụ Vương Quý, thái độ của hắn rất rõ ràng, trừ khi Trương Quân Bỏ tự mình từ bỏ, nếu không hắn chỉ có thể giữ trung lập, với quan hệ giữa hai nhà Trương Vương, đây chính là nhượng bộ lớn nhất của hắn, ta có thể nào không biết tốt xấu.
Trầm mặc một lát, Lý Diên Khánh hỏi:
- Tộc trưởng có thể tìm Trương Quân Bảo nói chuyện một chút?
Lý Văn Hữu xì mũi, dường như cái tên Trương Quân Bảo này khiến lỗ tai gã phải chịu đựng khinh nhờn nghiêm trọng.
Chẳng qua, gã không thể không thừa nhận mình đã từng mềm yêu.
- Ta làm sao có thể không đi tìm hắn? Ta đã sớm đi tìm hắn rồi, Trương Quân Bảo đưa ra điều kiện quá hà khắc, để chúng ta bán một trăm khoảnh ruộng đất chỗ Hồng Lâm kia, đây chính là sản nghiệp tổ tiên, ta làm sao có thể đáp ứng!
Lý Văn Hữu đã tuyệt vọng, so với nói gã đang an ủi Lý Diên Khánh, không bằng nói gã đang tự an ủi bản thân.
- Thực sự không được, ta liền tới kinh thành một chuyến, giải thích nguyên nhân và xin lỗi hiệu lương Tào Ký! Bồi thường gấp đôi tiền đặt cọc, chỉ hi vọng hộ khách lớn này có thể giữ được.
Mới nói tới đây, Lý Văn Hữu lập tức ngậm miệng, mây đen xuất hiện trên mặt. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Trương Quân Bảo xuất hiện bên cửa, như cười như không nhìn qua họ.
Lý Văn Hữu hừ một tiếng, kéo Lý Diên Khánh muốn rời đi. Trương Quân Bảo lại đi tới cười cười nói:
- Ngại quá, ta muốn nói cho Lý huynh một tin tức tốt, Vạn Hào đã đáp ứng cho ta mượn đội tàu.
- Ngươi…
Lý Văn Hữu giận tím mặt, trong lòng buồn bực xấu hổ không chịu nổi, gã giậm chân một cái quay người rời đi. Lý Diên Khánh căng thẳng, vội vàng đuổi theo:
- Tộc trưởng, chờ một chút!
Trương Quân Bảo muốn chính là hiệu quả này, gã đắc ý cười ha ha, lần này vì tranh chấp đội tàu, gã đã không nể mặt mũi với Lý Văn Hữu, quan hệ mặt ngoài cũng không còn lại gì. Trương Quân Bảo nghĩ tới tranh chấp gia tộc mười năm trước, tốt nhất Lý gia có thể táng gia bại sản, Lý Văn Hữu tiến vào tù, mới giải được mối hận trong lòng gã.
Lý Diên Khánh đuổi theo tới cửa mới rốt cuộc kéo lại bước chân vội vã của Lý Văn Hữu:
- Tộc trưởng, chớ vội đi, nghe ta một lời.
Lý Văn Hữu tức giận mặt mũi đỏ bừng lên, giận không kềm được nói:
- Vương Vạn Hào không nể mặt ta, ta còn ở lại đây chịu nhục làm gì?
Lý Diên Khánh thấy không ít người bên cạnh đều nhìn qua bên này, liền vội vàng kéo Tộc trưởng qua một bên, thấp giọng khuyên nhủ:
- Có lẽ Vương Vạn Hào đáp ứng Trương gia, nhưng không phải bản tâm. Tin tưởng trong lòng hắn cũng rất áy náy với Tộc trưởng, lần sau mượn thuyền hắn sẽ đáp ứng rất thoải mái, nhưng hôm nay Tộc trưởng tức giận rời đi, không chỉ Lý Trương trở mặt, quan hệ giữa hai nhà Lý Vương cũng xong rồi, Thang gia cũng sẽ đứng một bên với Vương gia, về sau Lý gia sẽ bị cô lập ở xã Hiếu Hòa, Tộc trưởng nghĩ lại đi!
Lý Văn Hữu thoáng tỉnh táo lại, gã biết Lý Diên Khánh nói đúng, nhưng trong lòng gã kìm nén không được, gã cắn răng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.